TruyenHHH.com

Editing Sau Khi Xuyen Thanh My Nhan Su Thuc Benh Tat

Phù lão tổ chống chống gậy đập xuống đất, khuôn mặt già nua nhăn nhó lộ ra vẻ tàn khốc: "Ta không quan tâm mấy thứ khác, nhưng Phù thuật của đứa nhỏ này, không ai được phép bôi nhọ!"

Ông ta dùng đầu gậy chỉ chỉ về phía Văn Thu Thời: "Mấy đứa Phù sư ở đây nghe rõ, nhìn cho kỹ cấp bậc chế phù xuất thần nhập hóa này, cơ hội ngàn năm có một đấy!"

"Có lúc ngộ đạo chỉ đến trong tích tắc, đừng để bị mấy cái tiếng ồn ào ngoài kia quấy nhiễu!"

Lời của Phù lão tổ vừa dứt, cả sân im phăng phắc. Mấy vị Phù sư được chỉ điểm nghiêm mặt, đồng loạt hướng ánh mắt về phía thanh niên đang vẽ bùa, chẳng ai dám nói gì thêm.

Trong kết giới, Văn Thu Thời hoàn toàn không biết ngoài kia đang rộn ràng cỡ nào.

Y vẽ bùa tuy nhanh, nhưng cứ mỗi bùa là tiêu tốn không ít sức lực. Đến tờ thứ chín, y phải chống tay lên bàn, mắt hoa cả lên.

"Văn Úc!"

Văn Thu Thời quay đầu lại, thấy Sở Bách Nguyệt nhíu mày, định bước lên đài.

Y vội vàng xua xua tay, chẳng còn sức mà đôi co về cái tên "Văn Úc" này nữa, hổn hển lấy lại hơi rồi tiếp tục tập trung vào tấm bùa tiếp theo.

Ai nhìn vào cũng thấy rõ y đang cố hết sức. Tóc mái của y đã ướt đẫm, đôi mắt trong như nước mùa thu chỉ còn biết chăm chăm vào tấm bùa, hết sức tập trung, nhưng sắc mặt thì tái nhợt dần như bị hút hết sức sống.

Dáng người mảnh khảnh đứng trước bàn, mặc bộ y phục thêu mây trắng rộng thùng thình, thân hình có phần lảo đảo.

Ai cũng lo lắng không biết y có đổ gục ngay không.

May thay, cuối cùng y cũng vẽ xong nét bút cuối cùng.

Văn Thu Thời đặt lá bùa lên bàn, vừa buông bút xuống thì trước mắt tối sầm, tiếng kinh hô vang xa như từ cõi khác vọng về.

Chiều muộn, khắp Lãm Nguyệt Thành, từ quán trà cho đến tửu lâu đều kín mít người, ai nấy đều bàn luận về vòng loại Đại hội Phù sư ngày hôm nay.

Ngay trước cửa Phù Hội, một bên là đệ tử mặc y phục xanh thêu chỉ trắng, một bên là đệ tử mặc y phục trắng thêu chỉ xanh, từ xa nhìn vào khó mà phân biệt được, trông thật hài hòa.

Nhưng đứng gần, ai nấy đều cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt.

Trương Giản Giản xoa chân tê rần, lẩm bẩm: "Trưởng lão vẫn chưa tỉnh sao? Nói không chừng Sở gia chủ lại đang làm gì với Trưởng lão chúng ta ấy chứ."

Lời vừa nói nhỏ xíu nhưng lại như đâm xuyên tổ ong vò vẽ.

"Láo xược! Đừng có nói bậy!"

"Mấy lời ngớ ngẩn gì thế? Bách Nguyệt Gia chủ làm gì Trưởng lão các ngươi? Cười tuột quần mất! Ta còn lo Trưởng lão các ngươi làm gì Gia chủ chúng ta thì có!"

"Dám bôi nhọ Bách Nguyệt Gia chủ nữa, coi chừng chúng ta không khách sáo!"

Sắc mặt đám người Sở Thiên Lân xanh mét, liên tục phun lời cay nghiệt vào mặt Trương Giản Giản và đám đệ tử Thiên Tông.

Đứng quanh còn có mấy đệ tử Bắc Vực và Linh Tông, thản nhiên nhìn cảnh náo loạn như xem kịch, chẳng buồn can ngăn.

Bên ngoài một gian phòng ở Phù Hội, Phù lão tổ nổi giận đùng đùng, chống gậy gõ lạch cạch.

"Kêu mấy lão già Sở gia ra đây! Chọn Gia chủ kiểu gì mà vô lý bá đạo đến thế! Sao không cho ta vào? Có phải người Nam Lĩnh của họ đâu, quá đáng!"

Giả Các chủ trấn an: "Lão tổ đừng vội, dù sao người còn chưa tỉnh, họ muốn giữ thì cứ để họ giữ đi."

Phù lão tổ vẫn không nguôi giận, tiếp tục gõ gậy vào kết giới.

Bên tai Văn Thu Thời nghe tiếng thùng thùng vang lên, y mở mắt ra, thấy trước mắt là một cảnh tượng lạ lẫm, từ từ ngồi dậy. Một viên đan dược xuất hiện trước mặt y.

Văn Thu Thời nhìn người ngồi cạnh giường, nhận lấy viên thuốc mà nuốt vào.

Ngay lập tức, một dòng nước ấm lan tỏa khắp cơ thể y.

Chỉ có điều hơi đắng.

Y nhăn mặt, âm thầm le lưỡi. Bỗng một viên kẹo màu xanh dương xuất hiện trước mắt y.

Văn Thu Thời ngớ người.

Sở Bách Nguyệt nói: "Ngươi không phải sợ đắng sao."

Văn Thu Thời ngạc nhiên. Khi còn nhỏ y được nuông chiều như thiếu gia, lớn lên trong đạo quán cũng không khác là mấy, rất sợ ba thứ:

Sợ cao, sợ đau, sợ đắng.

Nhưng y ít khi kể cho ai biết, luôn giấu kín những điều đó.

"Sao... ngươi biết được..." Văn Thu Thời chưa kịp nói hết câu, tay vốn đưa ra lại từ từ thu về.

"Ta không phải Văn Úc." Y nghiêm mặt nói.

Sở Bách Nguyệt chẳng nói chẳng rằng, đặt viên kẹo vào tay Văn Thu Thời, sau đó khép hai ngón tay lại, điểm nhẹ lên trán y.

Văn Thu Thời mở to mắt: "Làm gì đó?"

"Sở gia bí thuật, dùng để phân biệt thật giả." Sở Bách Nguyệt niệm khẩu quyết, ánh mắt chằm chằm nhìn y, giọng điệu trầm trầm: "Nói đi, ngươi có thật là Văn Thu Thời không?"

Văn Thu Thời chớp chớp mắt, cái trán ngứa ngáy nhưng y cố gắng kiềm chế không gãi, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Là thật."

Lại có thuật pháp thú vị như vậy, đáng tiếc là bí thuật nên không thể học lén.

Văn Thu Thời có chút tò mò muốn hỏi thêm Sở gia còn có mấy loại pháp thuật vui vui khác không, nhưng vừa ngước mắt lên đã thấy Sở Bách Nguyệt mở to đôi mắt nhạt màu, đồng tử hơi co lại, cứ như nhìn thấy chuyện không thể tin nổi.

Hai ngón tay đặt trên trán y chợt lạnh toát, cứng đờ.

Văn Thu Thời thở dài trong lòng, đứng dậy định xuống giường: "Giờ ngươi tin chưa? Ta thật sự là Văn Thu Thời, ngươi nhận lầm người rồi. Nhưng đôi mắt của ngươi, ngàn vạn lần đừng có..."

Y chưa kịp dứt câu thì cánh tay bị túm mạnh lấy, kéo một phát đầy lực khiến y lảo đảo, ngã ngồi phịch xuống giường.

"Không được đi!"

Sở Bách Nguyệt siết chặt cánh tay y, đốt ngón tay trắng bệch, giọng nói lạnh lẽo vang lên, đôi mắt lộ ra hàn ý đến tận xương. Hoàn toàn khác hẳn cái vẻ ôn hòa thường ngày.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Bách Nguyệt, Văn Thu Thời hơi nhíu mày.

May mà trạng thái đáng sợ ấy của Sở Bách Nguyệt chỉ thoáng qua, hắn lập tức thả cánh tay y ra, lùi lại hai bước: "Xin lỗi, có làm đau ngươi không?"

Vẻ mặt Sở Bách Nguyệt trầm xuống, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Ta sẽ tìm hiểu rõ mọi chuyện, trước đó đừng tùy tiện rời đi."

Văn Thu Thời rũ mắt: "Được."

Sở Bách Nguyệt có vẻ thả lỏng một chút, giọng nói trở nên dịu dàng: "Ngươi muốn làm gì, ta sẽ đi cùng."

"Ta muốn thay quần áo." Văn Thu Thời vừa nói vừa lục lọi nhẫn trữ vật.

Sở Bách Nguyệt mở cửa, nghe tiếng Phù lão tổ hét ầm ĩ ngoài kia, bước ra ngoài tiện tay khép cửa lại.

"Linh phù, triệu!"

Sở Bách Nguyệt vừa ra khỏi cửa, sau lưng liền vang lên giọng nói của Văn Thu Thời. Một lá bùa trên giường hiện lên, biến thành một người y hệt Văn Thu Thời.

Đừng có tùy tiện rời đi? Y cũng đâu phải loại dễ bị nhốt!

Văn Thu Thời phủ cái chăn lên thân thể thế thân của mình, rồi nhanh nhẹn trèo lên bệ cửa sổ, chuẩn bị chuồn đi. Đột nhiên y nhớ ra điều gì. Y quay lại tìm một tờ giấy, vội vàng viết vài chữ rồi đặt lên ngực thế thân, cẩn thận đắp chăn cho nó một lần nữa.

Thân ảnh chợt lóe qua cửa sổ, Văn Thu Thời biến mất không thấy tăm hơi.

Nửa nén hương trôi qua, trong nhà vẫn im phăng phắc. Phù lão tổ nhìn tình hình có vẻ không ổn, định đẩy cửa vào thì bị Sở Bách Nguyệt ngăn lại. Phù lão tổ giận dữ: "Tiểu tử Sở gia kia! Nếu người chạy mất, ta tìm ngươi tính sổ đấy!"

"Bên trong vẫn luôn có người." Sở Bách Nguyệt cảm nhận rõ ràng có hơi thở và tiếng hít thở bên trong.

Phù lão tổ đành kiên nhẫn đợi thêm, nhưng cuối cùng không chịu được nữa đẩy cửa vào.

Sở Bách Nguyệt nhíu mày, bước lên trước: "Để ta."

Hắn gõ nhẹ lên cửa gọi một tiếng, bên trong vẫn không có động tĩnh. Vừa định gõ tiếp, Phù lão tổ đã giáng luôn một quải trượng vào cửa: "Đến nước này rồi còn nói lễ nghĩa gì nữa!"

Cả đám ùa vào trong. Trên giường, thân ảnh Văn Thu Thời đang ngủ say.

Mặt Phù lão tổ lúc xanh lúc đỏ, cười ha ha: "Thì ra là đang ngủ."

Sở Bách Nguyệt dừng ánh mắt trên giường, mày nhíu chặt, tiến lên đẩy nhẹ người đang "ngủ".

Phịch!

Một sợi khói xanh nhẹ nhàng bay lên, Linh phù nằm ngay ngắn trên giường.

Phù lão tổ: "?!?"

Cái quái gì thế này? Linh phù kiểu này chưa từng thấy bao giờ!

Sở Bách Nguyệt ngớ người, môi khẽ nhếch lên nụ cười bất đắc dĩ.

Thế mà... lại bị lừa nữa rồi.

Hắn nắm chặt lá bùa, ánh mắt chợt liếc thấy tờ giấy dưới chân bèn nhặt lên xem. Trên tờ giấy, có người viết bằng nét chữ mà hắn quen thuộc cực điểm: "Ta không phải Văn Úc, ta là Văn Thu Thời. Nhưng đôi mắt của ngươi đẹp, ngàn vạn lần đừng động đến nó."

Sở Bách Nguyệt nhẹ nhàng thốt lên ba chữ: "Văn-Thu-Thời."

Thì ra cái tên Văn Úc này là giả.

Trời đã tối hẳn. Từ Phù Hội thành công tẩu thoát, Văn Thu Thời thảnh thơi bước đi trên đường. Bên đường những chiếc đèn lồng treo cao, ánh sáng rực rỡ hắt xuống. Y vừa vứt lên một quả nho, vừa ngửa đầu hứng lấy, híp mắt hưởng thụ hương vị ngon lành.

Y tính đi ra hiệu sách mua vài cuốn truyện mới, vừa bước chân thong thả, vừa vứt quả nho tiếp theo chơi đùa.

Đang bước ngang qua một con hẻm nhỏ, y vứt quả nho lên, chuẩn bị ngửa đầu đón lấy.

Bỗng một bóng người cao ráo xuất hiện ngay bên cạnh y. Mái tóc đen phủ xuống, đôi mắt sâu đen nhánh nhìn chằm chằm y. Người đó đưa tay nắm lấy cánh tay y, tay kia vòng qua eo mềm của y, chẳng nói chẳng rằng kéo y vào trong con hẻm tối.

Bịch.

Quả nho tím rụng lăn lóc trên mặt đất, cô đơn một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com