Editing Sau Khi Xuyen Thanh My Nhan Su Thuc Benh Tat
Phố đông.Văn Thu Thời ngồi xổm ven đường, nhặt một cái ghế gỗ nhỏ rồi thổi bụi qua loa, ngồi xuống. Y lôi ra hai tấm Phù trừ tà, chen vào giữa dãy quán nhỏ trên phố đông.Trước khi đến, y đã tìm hiểu kỹ: Phù trừ tà bán rất chạy, từ già đến trẻ đều ưa chuộng. Phù này như một món đồ thiết yếu khi tu sĩ ra khỏi nhà, chuẩn bị vài tấm cũng không thừa. Y vẽ hai tấm Phù trừ tà, còn lại sẽ do khách chọn mà vẽ phù theo yêu cầu.Sau khi nghiên cứu xong thị trường Linh phù, y dự định nâng giá một chút. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, y quyết định phải giữ uy tín, thế là rưng rưng giảm giá tí ti."Phù trừ tà, một vạn một tấm."Bảy chữ to đùng, được viết một cách phóng khoáng và mạnh mẽ trên tấm bảng gỗ, dựng ngay trước quầy nhỏ.Bên cạnh y, một đại sư bán phù liếc mắt, rồi tử tế nhắc nhở: "Anh bạn trẻ à, phù của ngươi coi bộ cũng ổn, nhưng một vạn lượng thì cao quá đấy."Văn Thu Thời nở nụ cười: "Là một vạn linh thạch."Đúng, phù của y là phù sạch nhất trong cái phố này, đáng giá này chứ."..." Vị đại sư cười gượng hai tiếng: "Mới học làm phù, còn trẻ tự tin là tốt."Một người bán phù khác đứng cạnh đó, thấy vậy không nhịn được, quay sang hỏi:"Có chuyện gì vậy?"Đại sư bên cạnh thở dài: "Gặp phải một đứa trẻ ngốc nghếch."Văn Thu Thời: "..."Phố đông lúc này đông đúc với đủ các quán bán phù. Đám người bán phù thường ngồi tán gẫu với nhau khi không có khách.Văn Thu Thời kéo ghế ngồi xuống, không thèm chờ ai mời cũng tự mình nhập hội."Anh bạn trẻ à, ngươi là đệ tử Thiên Tông phải không? Xưng hô thế nào?" Một Phù triện sư lên tiếng hỏi. Mặc dù Phù sư là nghề tôn quý, nhưng nơi này chỉ toàn Phù sư sơ cấp, không ai làm cao cả nên ai nấy đều rất thân thiện."Họ Văn." Y đáp.Vị đại sư ngồi bên cạnh liền cười phá lên: "Các ngươi khuyên y đi, Phù trừ tà mà y bán những một vạn linh thạch! Đến Linh phù cao cấp còn chưa chắc đáng giá nhiều thế!"Văn Thu Thời vốn tu tập ở đạo quan, chẳng bao giờ nghe nói Linh phù có phân cấp bậc. Sau khi đánh giá sơ sơ những Linh phù mà đám này đang bán, y tự tin nói: "Linh phù của ta chẳng thua gì Linh phù cao cấp."Các phù sư xung quanh sửng sốt, rồi cười nghiêng ngả."Tu chân giới có đủ loại Linh phù, nhưng đều được phân thành ba bậc: sơ, trung, và cao cấp. Trên đó là Địa cấp và Thiên cấp, còn Thần cấp thì chỉ nghe trong truyền thuyết thôi. Người ta kể rằng Phù chủ từng vẽ một tấm phù Thần cấp, nhưng tấm phù đó đã biến mất từ lâu." Một người vừa cười vừa nhắc nhở: "Anh bạn trẻ, ngươi định nói phù của ngươi là Địa cấp sao?"Phù sư Địa cấp đã hiếm như lông phượng sừng lân, cả đại lục này không quá trăm người. Mà những người như thế thì ai lại đi bày quán ven đường?"Không phải Địa cấp." Văn Thu Thời suy nghĩ rồi nói: "Ít nhất phù của ta là Thiên cấp."Tiếng cười bỗng nhiên tắt ngấm. Vị đại sư bên cạnh nhìn y như thể đang nhìn một đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu sự đời."Hiện giờ chỉ có hai người trên đời này có thể chế ra thiên phù: Phù lão tổ và Nam Độc Y của Linh Tông. Văn tiểu hữu, ngươi thổi phồng quá rồi!"Văn Thu Thời nghe thấy tên Nam Độc Y, ngạc nhiên không thốt nên lời.Trong nguyên tác, chẳng có chi tiết nào nói Nam Độc Y biết chế phù. Không ngờ hắn lại có thiên phú trong phù đạo cao như thế. Tuy nhiên nghĩ lại thì Nam Độc Y trong truyện có vận khí cực kỳ tốt, nên chuyện này cũng chẳng có gì bất ngờ.Nhắc tới Nam Độc Y, không ít người bỗng tỏ ra kính nể."Nam trưởng lão đúng là người kế thừa Phù chủ, thiên hạ đệ nhất hiện nay. Thiên phú của hắn vượt trội, người thường chỉ có thể hâm mộ mà thôi!""Nghe nói tướng mạo của hắn cũng cực kỳ xuất chúng?""Tỷ tỷ của hắn, Nam Ỷ La, từng là mỹ nhân số một của Tu chân giới, Nam Độc Y chắc chắn cũng không kém cạnh.""Mà này, Trưởng lão Nam Độc Y đến Lãm Nguyệt Thành lần này là vì bảo vật đúng không?" Một người thì thào, ánh mắt đảo quanh trước khi nói tiếp: "Đó chính là di vật của Phù chủ!"Văn Thu Thời nghe đến hai chữ "Phù chủ", liền lập tức dựng tai lên nghe ngóng hết sức cẩn thận.Phù đạo đại hội mỗi năm đều được tổ chức ở Lãm Nguyệt Thành, mục đích là tạo cơ hội cho các phù sư giao lưu Phù Thuật. Bên cạnh đó còn có cả thi đấu, các phù sư sẽ tranh tài trên đài, thể hiện kỹ năng của mình. Từ khi đại hội được tổ chức đến nay, không ít phù sư đã thành danh chỉ sau một trận đấu tại đây, chưa kể đến phần thưởng phong phú nên thu hút rất nhiều người tham gia.Năm nay, Phù hội càng thêm sôi động bởi vì một tin tức đặc biệt vừa mới truyền ra, khiến cho cả giới Phù đạo chấn động và nảy sinh phong trào đổ xô tham gia thi đấu."Ngươi nói là bút Thiên Triện à? Ta cũng nghe phong phanh gì đó. Đây là cây bút mà Phù chủ đã dùng để vẽ bùa, Thánh tôn Bắc Vực đích thân dùng thần mộc điêu khắc nên. Bắc Vực lần này chơi lớn thật nha!""Không phải là Bắc Vực chơi lớn, mà là Vực chủ Bắc Vực thôi. Bút Thiên Triện bao lâu nay vẫn nằm trong tay hắn, nếu hắn không muốn ai động vào, dù có vứt xuống đất cũng chẳng ai dám nhặt.""Ai da, không ngờ hắn lại ghét Phù chủ đến mức này. Thánh tôn của chúng ta mà biết dưới suối vàng chắc cũng chỉ biết thở dài.""Suỵt! Nói nhỏ thôi, mấy chuyện này không phải để chúng ta bàn tán lung tung đâu."***Gần chạng vạng, phố xá càng thêm đông đúc.Văn Thu Thời ngồi giữa hai đại sư nổi tiếng: Vương đại sư bên trái và Trương đại sư bên phải, đã bán được cả trăm tấm Linh phù. Hai người nhìn sang Văn Thu Thời, thấy y ngồi gác cằm trên một cái cọc gỗ, đầu nghiêng nghiêng, ngủ ngon lành như đang ở nhà.Hai vị đại sư lắc đầu ngán ngẩm, nhưng vừa định thu hồi ánh mắt thì bỗng nhìn thấy một công tử nghênh ngang bước trên phố, vội vàng đẩy đẩy Văn Thu Thời: "Tỉnh dậy đi, Văn tiểu hữu!"Văn Thu Thời bị đẩy đẩy kéo kéo, mơ màng mở mắt nhìn quanh, rồi nghe thấy có ai đó thì thầm: "Người trả nổi một vạn linh thạch đang đến đấy!"Y giật mình, quét mắt trên phố, rồi thoáng nhận ra bóng dáng quen thuộc ở tửu lầu, đôi mắt y hơi híp lại."Tiệm này, tiệm này, tiệm này nữa..."Giả Đường đi dọc phố, tay cầm quạt xếp, cứ quạt đến đâu thì chỉ vào tiệm đó: "Mua hết."Gã sai vặt theo sau vừa ném linh thạch, vừa thầm thì: "Thiếu gia, ngài có mua nhiều quá không? Các chủ dặn ngài tìm Phù triện sư xuất sắc, không phải mua Linh phù đầy rẫy thế này.""Ngươi im miệng, cha ta sắp đến rồi, nếu không tìm được Phù sư ra hồn thì đành gom đủ số Linh phù mà nộp thôi!" Giả Đường khép quạt xếp lại, gương mặt tuấn lãng hiện rõ sự bực bội: "Hôm nay ta có cảm giác bất an. Lúc thì thấy chim hỉ thước bay qua vai, lúc thì mây đen che mắt, đừng làm ta thêm phiền."Gã sai vặt sợ xanh mặt, vội nói: "Thiếu gia, nếu ngài thấy không ổn thì mau nói vài câu lấy may, xua xui rủi đi!"Hắn theo thiếu gia từ nhỏ, biết rõ tính tình Giả Đường như lòng bàn tay. Giả Đường nổi tiếng với tài tiên đoán, hễ hắn nói điều gì thì tám chín phần mười sẽ thành sự thật, khiến cả Giả Các chủ cũng không ít lần phải nể phục.Giả Đường đặt tay lên ngực, năm chiếc nhẫn trữ vật lấp lánh trên ngón tay khiến không ít người qua đường lộ vẻ thèm thuồng."Ta cảm giác hôm nay sẽ gặp một vị thần tiên." Giả Đường tự lẩm bẩm, như đang đọc thần chú khó hiểu: "Nếu không thì là một mỹ nhân, hoặc là..."Vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn bỗng nhiên dừng lại ở một thân ảnh mảnh khảnh.Người nọ đeo mặt nạ hồ ly, mặc y phục thêu mây trắng, tóc đen da trắng, hai tay thon dài tuyệt đẹp lộ ra ngoài. Giả Đường đứng chôn chân tại chỗ, bừng tỉnh ngộ.Thì ra mình đã gặp được người định mệnh của mình!Không chút do dự, hắn nhanh chóng bước tới: "Linh phù tiệm này, mua hết!""Một vạn một tấm phù?" Tên tùy tùng nhìn lên tấm bảng dựng trước quán, trợn tròn mắt: "Thiếu gia, đây là lừa người ta trắng trợn mà!""Im lặng, ta có lý do của mình." Giả Đường nén giọng, rồi quay sang chủ quán, giọng nói nhẹ nhàng hẳn: "Chỉ có hai tấm phù này thôi sao?"Văn Thu Thời giấu mặt sau chiếc mặt nạ, khẽ rũ mi mắt.Mua phù không nhìn phù mà cứ nhìn chăm chăm vào người bán là sao? Chẳng lẽ hắn thích cái mặt nạ hồ ly này? "Nếu ngươi muốn loại phù khác, ta có thể vẽ ngay cho ngươi."Giả Đường nghe thấy giọng nói mềm mại, bèn cau mày, vẻ mặt đầy bối rối hoang mang.Sao giọng này lại giống... nam vậy?Hắn hơi trầm ngâm một lát, rồi bỗng nhiên bừng tỉnh, nở nụ cười đầy ẩn ý: "Ngươi biết vẽ phù gì đây?"Văn Thu Thời: "Xem ngươi muốn loại phù gì.""Nếu ta không muốn Linh phù, mà muốn thứ khác thì sao?" Giả Đường đưa tay, nhẹ nhàng nhấc lấy lá bùa trên tay Văn Thu Thời, ngón cái vô cùng cẩn thận nhưng đầy ám chỉ lướt nhẹ qua.Văn Thu Thời: "..." Không đúng lắm rồi.Theo nguyên tác, giống như Mục Thanh Nguyên và Sở Bách Dương, những nhân vật quan trọng dù trong tối hay ngoài sáng đều có chút tình cảm ái mộ với Nam Độc Y. Nhưng Giả Đường từ đầu đến cuối, chỉ thích con gái, có lẽ vì vậy mà hắn không hợp với phe của Nam Độc Y.Trong cuộc chiến quyết định cuối cùng, Giả Đường với tư cách là Các chủ Thiên Địa lại đứng ngoài cuộc, nhưng từ một khía cạnh nào đó, việc hắn không ra tay cũng được xem như một cách giúp đỡ Cố Mạt Trạch.Giả Đường nhẹ nhàng chạm vào làn da trắng như ngọc của Văn Thu Thời, khóe môi y chậm rãi nhếch lên.Cảm giác mềm mịn, da dẻ bóng loáng. Nữ giả nam trang thì có thể lừa người khác, nhưng làm sao có thể qua mặt được hắn? Với kinh nghiệm dày dạn trên sa trường, hắn chắc chắn đây là một mỹ nhân, trực giác của hắn quả nhiên không sai!Giả Đường như vớ được báu vật, nét mặt phấn khích rõ rệt.Dưới ánh nhìn dần dần lạnh lẽo của Văn Thu Thời, hắn liên tục hỏi: "Muội muội tên gì?" "Năm nay bao nhiêu tuổi? Đã có hôn ước chưa?" "Ta quen biết nhiều người trong Thiên Tông, sao chưa từng gặp qua ngươi nhỉ?" "Có thể tháo mặt nạ ra cho ta chiêm ngưỡng dung nhan không?""Thiếu gia! Ngài đang nói bậy bạ gì đó vậy!" Tùy tùng vội vàng ngắt lời: "Đây rõ ràng là đệ tử nam mà!""Ngươi có quan sát kỹ như ta không? Lời của ta có khi nào sai đâu." Giả Đường khẽ lật tay, để lộ cổ tay trắng nõn của Văn Thu Thời: "Đệ tử nam nào mà da thịt non mịn thế này, hơn nữa còn không cao bằng ta."Khóe miệng Văn Thu Thời giật giật, đang định lên tiếng thì Giả Đường đã đẩy tùy tùng ra, tiến sát lại gần y: "Vậy đi, ngươi tháo mặt nạ ra, ta sẽ mua hết Linh phù ngươi chưa vẽ luôn.""Thiếu gia, ngàn vạn lần không nên!""Cút."Người đi đường xung quanh dừng bước, bắt đầu vây lại xem, không ai không phẫn nộ trước cảnh tượng này, Giả Đường quả thực chẳng khác gì một ác bá."Tốt xấu gì cũng là tiểu thiếu gia của Thiên Địa Các, hành xử giữa thanh thiên bạch nhật thế này, thật là nhục nhã!""Các chủ quá nuông chiều đứa nhỏ này, khiến hắn trở thành một kẻ kiêu căng ngạo mạn, may mắn là Thiên Địa Các còn nhiều anh chị em khác, nếu không thế nào cũng bị hắn làm cho sụp đổ.""Sớm nghe đồn hắn là kẻ trăng hoa, hôm nay mới thấy quả thật là một công tử bại hoại của dòng dõi thế gia! Không trách các tông phái đều từ chối tiếp nhận hắn, có tiền cũng chẳng mua được cửa sau."***Bốn phía toàn là lời chỉ trích như mưa xối xả, nhưng mặt Giả Đường vẫn không đổi sắc, thản nhiên như không. Hắn nghĩ chắc chắn Văn Thu Thời đã bị dọa sợ, liền vội vàng nói: "Ta thề bằng tên họ của mình, chỉ cần ngươi tháo mặt nạ xuống để ta nhìn xem là được.""Đương nhiên." Giả Đường phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay, phối hợp với bộ y phục hoa lệ, trông cũng ra dáng một công tử có học thức: "Nếu muốn cùng tiểu gia trải qua một đêm tuyệt đẹp thì cũng không phải là không thể."Văn Thu Thời: "Ngươi chắc chắn ta là đệ tử nữ sao?"Giả Đường mỉm cười đầy ẩn ý: "Trực giác của ta không bao giờ sai, lời nói của ta cũng vậy."Văn Thu Thời gật gù: "Được, tháo thì tháo."Giả Đường vui mừng ra mặt, nhưng ngay sau đó liền nghe thấy tiếng "bộp".Văn Thu Thời nhẹ nhàng gác chân phải lên mép bàn, chân trái theo đà chạm xuống đất, đôi chân dài thon thả giang ra trước mặt Giả Đường, đầu ngón chân khẽ lắc lư, nhìn hắn đầy vẻ thách thức."Linh thạch không đủ, thêm nữa đi."Giả Đường bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập mạnh.Thì ra không phải muội muội, mà là tỷ tỷ, lại còn mạnh mẽ đầy hoang dã.Hắn thích lắm..."Thiếu gia, không đáng đâu! Không thể thêm nữa! Rõ ràng y đang coi ngài như một kẻ ngốc...""Cút đi."Giả Đường túm lấy túi trữ vật từ bên hông gã sai vặt, lại còn tung một cú đá bay tên đó ra xa: "Bỏ mặt nạ xuống, 50 vạn linh thạch này liền thuộc về ngươi hết!"Tiếng mắng chửi từ bốn phía dần yếu đi, mọi người nhìn Giả Đường - từ một tên ác bá trong mắt họ bỗng chốc biến thành Đứa con trai phá của, biểu tình một lời khó nói hết.Phá của kiểu này đúng là thượng thừa! Có bản lĩnh buông đệ tử kia ra nhắm vào ta đây nè!Văn Thu Thời đảo mắt một vòng quanh đám đông đang đổ dồn ánh nhìn về phía y, rồi hững hờ đặt túi trữ vật mà Giả Đường đưa sang một bên: "Ta đột nhiên không muốn lấy linh thạch nữa."Mọi người: "?" Bị thiểu năng bẩm sinh à!"Ta vừa nhìn trúng trên người ngươi một thứ." Ánh mắt Văn Thu Thời lóe lên, lấp lánh đầy vẻ toan tính. Trong nguyên tác, Giả Đường đánh cược chưa bao giờ thua, đặc biệt tự tin vào khả năng này. Vậy thì không bằng... "Chúng ta cá cược một ván đi, nếu ta không phải là đệ tử nữ như ngươi tưởng, ngươi sẽ phải tặng ta thứ đó."Giả Đường: "Trên người tiểu gia đây quá nhiều bảo bối, ngươi muốn cái nào?"Văn Thu Thời chỉ thẳng vào tay hắn: "Ta muốn một chiếc nhẫn trữ vật.""Không thể nào! Thật là hoang đường!" Gã sai vặt phản đối quyết liệt.Nhưng Giả Đường hiếm khi không gạt lời gã sai vặt. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trữ vật lấp lánh trên ngón tay mình, trong khi gã sai vặt thì cố gắng khuyên can hết lời, Giả Đường cũng lộ ra vẻ do dự.Nhẫn trữ vật hắn tổng cộng có năm cái, giá trị của chúng không thể cân đong đo đếm bằng linh thạch. Tuy hắn chắc chắn mình sẽ không thua, nhưng nếu lỡ thua thật bị cha hắn biết được, thì mông hắn chỉ có nước bị đánh nở hoa.Đang lưỡng lự, Giả Đường bỗng nghe thấy một tiếng cười khẩy: "Thôi vậy. Không bằng ngươi gọi ta một tiếng 'ca ca ơi', ta sẽ tháo mặt nạ xuống."Gã sai vặt vội vàng gật đầu: "Ý này hay!""Hay cái đầu ngươi!" Giả Đường nổi giận: "Người này cố tình sỉ nhục ta, còn dám dùng chiêu khích tướng!"Gã sai vặt vội vàng nịnh nọt: "Thiếu gia quả là sáng suốt, chắc chắn không rơi vào loại bẫy thấp kém này..."Giả Đường hừ lạnh: "Được! Cá cược nhẫn trữ vật thì cá!"Gã sai vặt nghe xong chân mềm nhũn, ngã lăn ra đất."Làm sao mà bộn thiếu gia đây đoán sai được." Giả Đường trợn mắt lớn đầy trông đợi, không ngờ người đối diện lại khoanh tay, ngẩng cao cằm đầy kiêu ngạo: "Ngươi tới tháo đi, dù gì cũng là đổi một chiếc nhẫn trữ vật mà."Giả Đường đứng hình, không để ý gì tới lời sau, gương mặt đỏ lên một cách vô thức. Hắn từ chối: "Ta mà tự tay tháo, liệu có đường đột quá không..."Văn Thu Thời nhàn nhạt phun ra một chữ: "Tháo."Giả Đường vội vàng vươn tay, đầu ngón tay khẽ run rẩy, chậm rãi gỡ mặt nạ hồ ly xuống.Bốn phía im bặt. Sau lớp mặt nạ, một khuôn mặt trắng nõn như tuyết hiện ra, đôi lông mày dài khẽ nhướn, kèm theo một nụ cười đầy khiêu khích.Mỹ nhân thì đẹp đấy, nhưng Giả Đường chỉ cảm thấy như có một cú "bùm" vang trong đầu, toàn bộ nhiệt huyết phút chốc hóa thành băng giá lạnh lẽo giữa mùa đông.Hắn... đoán sai rồi ư?Thật sự đoán sai rồi?Hắn vậy mà có một ngày bị đánh cược thua?!?Từ nhỏ Giả Đường luôn tin tưởng vững chắc vào khả năng cược của mình, nhưng lần này hắn đã bị một đòn đánh chí mạng. Nhưng điều đáng sợ nhất vẫn chưa đến: tay hắn bị kéo lên, thanh niên trước mặt hắn đang bắt chước động tác của hắn lúc trước, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay hắn.Giả Đường: "?"Không! Không cần! Đừng lại gần hắn!Hắn lập tức rụt tay về như gặp phải rắn rết. Văn Thu Thời nhướng mày: "Chịu thua không nổi à?"Giả Đường đành phải dừng động tác lại, khẽ hừ một tiếng: "Ông đây không phải loại người như vậy.""Đã đánh cược thì phải chịu thua, không tệ." Văn Thu Thời khen ngợi, ánh mắt lướt qua năm chiếc nhẫn trữ vật, cuối cùng chọn lấy chiếc màu xanh lơ trên ngón giữa của Giả Đường nằm kế bên chiếc màu đen, cẩn thận tháo ra chiếc nhẫn tinh xảo: "Chiếc này đi."Giả Đường trong lòng đau như cắt, nhưng thấy chiếc màu xanh lơ và màu đen được chọn thì thở phào nhẹ nhõm. Dù sao hai chiếc đó hắn cũng chẳng thích lắm."Hai lá Phù trừ tà này tặng cho ngươi đấy." Văn Thu Thời hào phóng ném hai lá bùa vào tay Giả Đường: "Sau này nếu có duyên, ta sẽ dạy ngươi vài chiêu."Giả Đường tiện tay nhét hai lá phù vào đống phù linh tinh của mình, vừa sắp xếp đồ trong nhẫn trữ vật vừa nhìn Văn Thu Thời thật sâu.Ánh mắt hắn nghiêm trọng, như thể đang đối mặt với kẻ thù cả đời không đội trời chung.Thiên phú tu hành của Giả Đường chẳng lấy gì làm nổi bật, khả năng chế bùa hay luyện khí cũng bình thường. Nhưng có một thứ mà chẳng ai sánh bằng hắn – đó chính là vận may!Hắn đánh cược là thắng, đi đường rớt xuống hố còn vớ được bí tịch, hễ hắn mong muốn điều gì mà lại mở miệng ra nói, thì tám chín phần mười đều trở thành sự thật.Nhưng hôm nay, hắn thua rồi! Lời hắn nói cũng không còn linh nghiệm!Giả Đường không khỏi hoài nghi phải chăng người đeo mặt nạ hồ ly này là khắc tinh của hắn!Sau khi giao chiếc nhẫn trữ vật vì thua cược, Giả Đường thấp giọng dặn dò gã sai vặt mấy câu, rồi hắn điềm nhiên ngồi xuống ghế ngay trước quầy của Văn Thu Thời.Nhìn thấy tình thế căng thẳng chưa kết thúc, những người đi đường lại càng nán lại xem nhiều hơn.Một lát sau, gã sai vặt quay lại mang theo đồ đạc từ sòng bạc."Tới đây, cùng ta đánh cược lớn nhỏ."Giả Đường bày một đống linh thạch sáng bóng trên bàn, đẩy một nửa về phía Văn Thu Thời, biểu cảm nghiêm túc hơn bao giờ hết: "Lần này thắng thì cho ngươi, thua thì ta chịu, ngươi cũng chẳng lỗ."Hôm nay hắn nhất định phải làm rõ, sao lại có chuyện mình thua được chứ!Văn Thu Thời nhướn đuôi lông mày: "Thử xem."Trong nguyên tác, nhân vật chính nọ đánh cược đâu thua đó, còn Giả Đường thì luôn cược đâu thắng đó. Y cũng muốn biết liệu vận may của Giả Đường khi đối mặt với một linh hồn đến từ thế giới khác như y có còn giữ được như trong nguyên tác không.Đầu lắc xí ngầu quay tròn.Cạch! – Nó dừng lại giữa hai người."Lớn." Văn Thu Thời nói."Nhỏ." Giả Đường đáp....Khi đám đệ tử Thiên Tông đến phố Đông để tìm người, họ thấy một đám đông đang vây kín một chỗ, không khí sôi nổi hơn bao giờ hết.Trương Giản Giản cố nhón chân, nhưng không thể nhìn thấy được bên trong. Hắn nhảy cẫng lên, nhưng lại bị Mục Thanh Nguyên ấn xuống: "Tìm Thất sư thúc trước đã."Trương Giản Giản lẩm bẩm thu hồi ánh mắt, đúng lúc này, hắn nghe thấy hai giọng nói quen thuộc vang lên từ góc trung tâm bị vây quanh."Lớn!" "Nhỏ!"Tiếp theo là tiếng ồn ào hỗn loạn, một tràng cười điên cuồng của ai đó.Mục Thanh Nguyên cau mày, chen vào bên trong, Trương Giản Giản và các đệ tử khác bám theo sát. Đám người tò mò liền dạt ra, nhường đường cho một đám đệ tử Thiên Tông hùng hậu bước vào.Đến nơi, họ thấy Trưởng lão mà họ đang tìm ngồi chễm chệ trên một cái ghế gỗ.Lúc này Văn Thu Thời chẳng còn giữ chút phong thái nào. Eo nhỏ cong lười nhác, chiếc cằm trắng như tuyết tựa lên cạnh bàn, môi hơi bĩu ra, cả người trông như cây cà tím bị sương đánh dập.Ngón tay y khẽ động, nhặt lên viên linh thạch cuối cùng trước mặt, đẩy sang Giả Đường: "Đấy, cho ngươi, cho ngươi hết."Toàn bộ trăm viên linh thạch đã bị y thua sạch, không có một lần thắng. Văn Thu Thời bị đả kích không ít.Giả Đường phía đối diện khuôn mặt hớn hở, ánh sáng từ đống linh thạch khiến hắn càng thêm đắc ý, sự tự tin của hắn bùng cháy trở lại. Đúng là trùng hợp thôi, vận may của hắn vẫn bất bại.Văn Thu Thời ủ rũ đứng dậy, thần sắc rầu rĩ. Nhưng bất chợt, y nhìn thấy đám đệ tử Thiên Tông mặc đồng phục thêu mây trắng đứng trong đám đông, ánh mắt y sửng sốt, rồi bỗng chốc sáng lên, cả người như cây khô gặp mùa xuân.Cố Mạt Trạch đâu rồi? Cái tên xui xẻo cược đâu thua đó ở đâu rồi?!?Có lẽ lời kêu gọi tha thiết trong lòng y đã có tác dụng, phía sau bỗng vang lên một giọng quen thuộc."Sư thúc." Cố Mạt Trạch đứng ngay sau lưng y, không biết đã đến từ bao giờ.Văn Thu Thời quay phắt lại, nhìn thấy cứu tinh của đời mình."Chơi thêm ván nữa nào!" Văn Thu Thời khí thế bừng bừng, xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng đến chói mắt.Nhưng ngay sau đó, tay áo y lại bị kéo xuống.Cố Mạt Trạch cau mày nhìn y đầy nghiêm nghị: "Không được."Văn Thu Thời chẳng hiểu tay áo vén lên có gì sai, thấy hơi khó hiểu, nhưng vì có việc cần nhờ nên giọng điệu cũng dễ tính lạ thường."Được được, nghe lời ngươi."Giả Đường nhìn đám người Thiên Tông đầy quen thuộc, lại liếc nhìn Văn Thu Thời, trong lòng càng cảm thấy kỳ quặc: "Chơi thêm cũng vô ích, ngươi còn linh thạch đâu mà chơi, nếu chơi tiếp phải bỏ tiền túi ra đó."Nhìn người đông thế mạnh đối diện, đặc biệt có cả Cố Mạt Trạch và Mục Thanh Nguyên ở đây, Giả Đường định rút lui. Nhưng ngay lúc đó, Văn Thu Thời rút ra một món tiền cược mà hắn không thể từ chối."Nhẫn trữ vật." Văn Thu Thời xoay chiếc nhẫn trữ vật trong tay: "Dùng nó làm tiền cược."Giả Đường lập tức đáp: "Chơi luôn!"Hắn cũng tháo nhẫn trữ vật của mình ra và đặt mạnh lên bàn.Đám đông xung quanh lập tức xôn xao."Nhẫn trữ vật đâu phải món đồ chơi rẻ mạt gì, có thể dùng làm tiền cược á?!?""Ban đầu tôi cứ nghĩ chỉ Giả Đường là điên thôi, hóa ra cả đệ tử Thiên Tông cũng điên nốt! Tôi đứng đây xem từ đầu đến giờ thấy y thua suốt, lấy đâu ra tự tin mà cược nhẫn trữ vật?""Điên rồi à? Vừa thắng chưa cầm được bao lâu giờ lại muốn trả trở về à!"Đám đệ tử Thiên Tông dần hiểu ra vấn đề, ánh mắt chuyển qua lại giữa hai chiếc nhẫn, sau khi nhận ra một trong số đó là của Văn Thu Thời, lòng họ thắt lại, tim như muốn nhỏ máu."Trưởng lão! Sao lại liều thế chứ!""Chiếc nhẫn này đủ để sửa chữa hơn phân nửa Thiên Tông!""Nó sẽ là báu vật của tông môn! Là thứ quý giá nhất của Thiên Tông! Trưởng lão, đừng mà!"Bỏ mặc những lời kêu gào như trời sập của Trương Giản Giản và các đệ tử khác, Văn Thu Thời thản nhiên bước đến trước mặt Cố Mạt Trạch, hỏi: "Ngươi nghĩ lần này là lớn hay nhỏ?"Hành động vô lý này khiến đám đông sửng sốt, ánh mắt họ nghi ngờ nhìn qua lại giữa hai người.Cố Mạt Trạch cũng không hiểu mô tê gì: "Sao lại hỏi ta?""Bởi vì ta tin ngươi." Văn Thu Thời tháo chiếc nhẫn ra, gằn từng chữ một: "Ta chỉ tin ngươi."Cố Mạt Trạch khẽ mở to mắt, tim đập loạn nhịp. Những lời này nghe như câu thổ lộ khiến người ta bấn loạn tâm can, làm hắn khó lòng tin nổi.Chỉ tin mỗi hắn...Bao nhiêu người ở đây, vậy mà y chỉ đứng trước mặt hắn, không chút do dự mà đặt niềm tin tuyệt đối vào hắn.Cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Cố Mạt Trạch, như thể trái tim hắn đang được một thứ ấm áp lấp đầy. Giọng hắn trở nên khàn khàn: "Nhỡ ta đoán sai thì sao?"Hắn chưa từng chơi trò này, không chắc mình có đoán đúng hay không, mà hắn có thể thấy rõ Văn Thu Thời thực sự rất thích chiếc nhẫn trữ vật đó."Đoán sai cũng không sao, chẳng qua chỉ là một chiếc nhẫn trữ vật thôi mà."Văn Thu Thời mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt trong veo phản chiếu hình bóng hắn. Dường như ngay khoảnh khắc này, trong mắt y chỉ có mình hắn, trong lòng y cũng chỉ có hắn.Cố Mạt Trạch ngẩn người, cố gắng kiềm chế xúc động muốn ôm người trước mặt vào lòng. Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ nói: "Được."Văn Thu Thời vui mừng gật đầu: "Nào, nói lớn cho ta nghe, ngươi nghĩ kết quả là gì!"Tim Cố Mạt Trạch đập thình thịch như trống gõ, dưới ánh mắt tin tưởng của y, hắn chậm rãi nói ra một chữ."Lớn.""Tốt lắm!" Văn Thu Thời hớn hở, rồi ngay trước ánh mắt dịu dàng của Cố Mạt Trạch và sự theo dõi của mọi người, y dứt khoát đặt chiếc nhẫn trữ vật xuống bàn, nhấn mạnh vào ô "Nhỏ"."Lược bỏ một đáp án sai! Ta cược nhỏ!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com