Editing Bi Ep Lam Nhan Vien Npc Trong Vo Han Luu Vo Han
Một tia sáng đơn độc chiếu xuống trung tâm, chiếu lên hình bóng Joker đang đứng, cúi đầu không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt.Tim Trần Lật đập loạn xạ.Ngay từ sáng nay, trong lòng cậu đã sinh ra một cảm giác sợ hãi không thể kiểm soát, mặc dù mọi thứ vẫn đang diễn ra theo đúng kế hoạch.Bây giờ cuối cùng đã đợi được đến buổi biểu diễn cuối cùng.Cậu giơ tay ép lên ngực, dựa theo câu trên bảng nhiệm vụ mà chậm rãi lên tiếng: "Buổi biểu diễn cuối cùng, ngươi đã chuẩn bị điệu múa gì cho ta?"Cậu ngồi cao trên ghế, ánh mắt cụp xuống rất chuyên chú, khi bị đôi mắt tròn xoe như mắt hạnh nhân của cậu nhìn chằm chằm, người ta dễ sinh ra cảm giác bị lệ thuộc.Cơ thể Joker chìm trong ánh mắt đó, vì phấn khích mà khẽ run lên, hắn ngẩng đầu, mỉm cười kiềm chế và lịch sự: "Quý ngài Rum thân yêu, xin hãy để gánh xiếc của ta dâng tặng ngài một màn vũ điệu — Thiên nga máu."Nam vũ công nắm chặt tay bạn gái, âm thầm an ủi.Tim Trần Lật trùng xuống, cậu chưa từng nghe qua điệu múa này, nhưng phản ứng đầu tiên trong đầu lại nghĩ tới một tác phẩm kinh điển khác, "Hồ Thiên Nga".【Hệ thống, nếu tôi nhớ không lầm, "Hồ Thiên Nga" có hai cái kết phải không?】001 với giọng vui vẻ vang lên: 【Đúng vậy, kết thúc tốt là công chúa và hoàng tử hạnh phúc bên nhau, kết thúc còn lại là một cái kết bi thảm cổ điển.】Về phần bi kịch sẽ diễn ra thế nào, có lẽ không cần phải nói nhiều.Không ai tin rằng đoàn trưởng gánh xiếc với tính cách thất thường này sẽ tốt bụng đến mức chuẩn bị một cái kết trọn vẹn.Huống chi, ngay từ cái tên của điệu múa đã toát lên sự kỳ quái.Nam vũ công nắm tay nữ vũ công, cả hai bước vào trung tâm sân khấu. Joker lùi lại phía sau, không nói một lời, nụ cười lạnh lùng trên gương mặt hắn khiến người ta không khỏi rùng mình.Hai vũ công đứng dưới ánh đèn chiếu rọi.Người điều khiển rối gật đầu: "Cô gái đó trước khi vào trò chơi làm giáo viên dạy múa, mấy ngày nay vẫn ở trong phòng dạy bạn trai cô ấy nhảy."Trong lúc họ trò chuyện, hai người trên sân khấu đã bắt đầu nhảy.Ban đầu, cử động của nam vũ công còn cứng ngắc, nhưng dần dần, anh ta thả lỏng hơn, sau khi thích nghi với nhịp điệu thì phối hợp với bạn gái một cách hoàn hảo.Điệu múa của họ giống như ballet nhưng lại khác hoàn toàn ở những chi tiết. Cả hai mặc những bộ trang phục xiếc màu sắc rực rỡ và kiểu dáng lòe loẹt, khiến cho cảnh tượng trở nên cực kỳ lạc lõng.Người điều khiển rối suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có gì đó không ổn."Ảo thuật gia nhìn điệu múa ngày càng đẹp mắt: "Có gì không ổn?"Biểu cảm trên gương mặt họ cũng từ ban đầu căng thẳng bất an, dần dần chuyển thành nụ cười thanh thản.Người điều khiển rối nói: "Bạn trai của cô ấy là huấn luyện viên thể hình, cậu từng thấy huấn luyện viên thể hình nào chỉ trong vài ngày có thể nhảy được điệu múa phức tạp như vậy không?"Dù có tài năng đến mấy cũng không thể làm được.Huống chi, những ngày qua cậu ấy luôn quan sát, đã nhiều lần bắt gặp cô gái trách bạn trai mình là ngu ngốc, học mãi không được."Nhìn kỹ nụ cười trên mặt họ đi."Ảo thuật gia nghe vậy nhìn lại, lúc đầu không nhận ra điều gì bất thường, nhưng sau hai phút, một cảm giác rùng rợn liền xuất hiện.Làm sao có người nào lại giữ mãi một nụ cười không đổi, thậm chí không chớp mắt lấy một lần?Không chỉ có họ nhận ra sự kỳ lạ, Trần Lật cũng rất nhanh phát hiện ra điều đó. Không giống như ảo thuật gia, cậu ngay lập tức nhận ra vấn đề nằm ở đôi giày nhảy trên chân hai người họ.Trang phục lòe loẹt họ mặc, khuôn mặt trang điểm với những hình thù kỳ quái, và đôi giày múa bình thường lại trở nên quá đỗi bất hợp lý.Điệu múa dần đến cao trào, Joker đột nhiên lên tiếng: "Những con thiên nga xinh đẹp yêu nhau, chúng yêu nhau bên hồ.""Họ cùng nhảy múa, xoay tròn..."Với mỗi câu nói của Joker, động tác của họ đều đi theo lời của hắn.Rất nhanh, tất cả mọi người đều hiểu rằng, lời thuyết minh của hắn không phải chỉ là lời kể, mà giống như đang tạo ra câu chuyện này.Joker: "Một ngày nọ, hoàng tử thiên nga muốn rời khỏi bờ hồ xinh đẹp để tìm chiếc vương miện cho công chúa thiên nga."Trên sân khấu, hai người họ lập tức ôm chặt nhau, rồi nhanh chóng xoay tròn và tách ra, mũi chân khẽ điểm lên mặt sàn, nữ vũ công để lộ vẻ mặt đau khổ, cô vươn cánh tay ra như muốn níu kéo nam vũ công, nhưng hai người lại ngày càng xa nhau.Joker đầy thích thú nói: "Hoàng tử thiên nga vượt qua núi cao, vượt qua đỉnh tuyết, cuối cùng tìm thấy chiếc vương miện mà mình hằng mơ ước."Trung tâm sân khấu đột nhiên xuất hiện một tấm màn lớn che khuất nữ vũ công, chỉ còn lại nam vũ công một mình diễn tả câu chuyện qua điệu nhảy.Không biết từ khi nào, trên sân khấu xuất hiện một chiếc rương trông có vẻ thô kệch, nam vũ công múa quanh chiếc rương, chiếc rương từ từ mở ra, bên trong lộ ra chiếc vương miện.Chiếc vương miện đó lại được làm từ bóng bay màu vàng, vô cùng cẩu thả.Nam vũ công đóng vai hoàng tử thiên nga trên mặt lộ ra biểu cảm vui mừng khôn xiết, anh ta cầm chiếc vương miện xoay tròn không ngừng.Xoay tròn, xoay tròn, không ngừng xoay tròn!Giọng Joker đột nhiên cao vút lên, như đang ngâm nga: "A! Tội nghiệp hoàng tử thiên nga! Trên đường trở về, cậu ấy đã gặp phải bão tố!"Bên trong lều đóng kín bỗng nhiên nổi lên cơn gió mạnh, kèm theo là mưa xối xả rơi xuống khiến ai nấy đều cảm thấy lạnh buốt.Trần Lật bị gió thổi đến mức không mở nổi mắt, huống chi là nam vũ công ở giữa sân khấu. Anh ta hoàn toàn bị ướt sũng, nhưng nét mặt vẫn giữ nguyên sự hoàn hảo, mưa xối vào mắt cũng không khiến anh ta chớp mắt một cái.Joker tiếp tục: "A! Tội nghiệp hoàng tử thiên nga, cậu ấy đã bị lạc trong cơn bão tuyết!"Rõ ràng vẫn đang trên sân khấu, nhưng nam vũ công lại tỏa ra một cảm giác lạc lõng, như thể thực sự lạc trong cơn bão."Cậu ấy phải vượt qua một ngọn núi dao mới có thể trở về bờ hồ xinh đẹp."Trên sân khấu bỗng nhiên xuất hiện hàng loạt lưỡi dao sắc bén, nam vũ công cứ thế nhảy múa ba lê lại gần mà không để ý đến chúng.Ảo thuật gia không nhịn được hét lên: "Cẩn thận đấy!"Xoẹt —— là âm thanh giày múa bị lưỡi dao cắt nát.Máu tươi lập tức nhuộm đỏ đôi giày múa, đôi giày trắng biến thành đôi giày đỏ.Trần Lật lẩm bẩm: "Hóa ra đây chính là ý nghĩa của thiên nga máu..."Cậu cảm thấy lòng bàn chân mình cũng đang đau nhói, nhưng người bị thương vẫn không có chút biểu hiện đau đớn nào, vẫn tiếp tục nhảy múa trên những lưỡi dao.Mỗi bước chân đều giẫm lên những lưỡi dao sắc bén.001: 【Điểm kinh hoàng +1+1+1...】Hệ thống vẫn liên tục thông báo, đại diện cho nỗi sợ hãi không ngừng tăng lên.Sao có thể như thế này?Trần Lật nhìn sang người điều khiển rối và ảo thuật gia, họ đã không nỡ nhìn và quay mặt đi.Điểm kinh hoàng không phải đến từ họ...Mà là từ chính vũ công!Cậu rùng mình một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.Nam vũ công bị điều khiển, không giống như vẻ bề ngoài mất hết ý thức, anh ta vẫn giữ được sự tỉnh táo và khả năng suy nghĩ!Nhưng chỉ có thể mở mắt trân trối nhìn "chính mình" đang nhảy múa trên những lưỡi dao.Bên tai Trần Lật vẫn vang lên những thông báo tăng điểm kinh hoàng từ hệ thống, nhưng cậu không cảm thấy vui chút nào, chỉ cảm thấy đau lòng nhìn màn biểu diễn bên dưới.Cuối cùng, anh ta cũng nhảy ra khỏi những lưỡi dao, đôi chân đã bị thương tả tơi, máu thịt bầy nhầy.Đôi giày đỏ tả tơi, mỗi bước đi đều để lại một dấu chân máu ở giữa sân khấu. Những dấu chân bắt đầu kéo dài về phía tấm màn nơi nữ vũ công đang đứng. Cuối cùng, nam vũ công ôm chiếc vương miện bóng bay màu vàng, đứng trước tấm màn đen, tấm màn từ từ mở ra.Joker nâng giọng: "Ồ, hoàng tử thiên nga cuối cùng cũng sắp gặp lại công chúa của mình. Liệu công chúa có thích món quà này không, liệu cô ấy có dành cho hoàng tử một nụ hôn nồng nhiệt và yêu thương không?"Trần Lật căng thẳng đến mức vô thức cào cấu tay mình.Cậu rất sợ đằng sau tấm màn sẽ là thi thể của nữ vũ công, không ai biết được chuyện gì đã xảy ra sau tấm màn đó.May mà chưa xảy ra chuyện gì.Joker nói: "A! Công chúa thiên nga xinh đẹp!"Sau tấm màn, nữ vũ công với nụ cười hoàn mỹ xoay một vòng đến trước mặt nam vũ công. Họ nắm chặt tay nhau, cơ thể áp sát, ánh mắt giao hòa.Chưa kịp để khán giả thở phào, Joker đột nhiên cười: "Hoàng tử thiên nga muốn đặt chiếc vương miện lên đầu công chúa."Một câu nói tưởng chừng đơn giản, lại khiến nữ vũ công tái mặt, hét lên một tiếng thất thanh.Joker lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Nhưng hoàng tử thiên nga không biết rằng chiếc vương miện đó đã bị tẩm đầy kịch độc, người yêu của cậu ta sẽ vì thế mà tan biến!"Cánh tay của hai người vung lên càng ngày càng rộng, mỗi cú nhảy, chân uốn cong càng lớn.Vũ điệu ba lê vốn đẹp đẽ lúc này trở nên kỳ quái, thậm chí xuất hiện nhiều động tác phi nhân loại.Trần Lật có thể nghe rõ tiếng xương cốt răng rắc cọ xát.Có thể tưởng tượng được hai người đó đau đớn đến nhường nào.Vũ điệu càng quái dị, càng phù hợp với phong cách của gánh xiếc.Là người nắm giữ sân khấu, Joker vừa nói gì thì điều đó liền xảy ra, vì vậy chiếc vương miện trong tay nam vũ công chắc chắn sẽ giết chết nữ vũ công.Khoảng cách giữa họ ngày càng gần, biểu cảm trên khuôn mặt cả hai không hề thay đổi, nhưng tiếng hệ thống thông báo thì trở nên gấp gáp.【Điểm kinh hoàng +1+1+1...!!!】Tiếng ồn chói tai cùng vở kịch sân khấu mờ ảo trước mắt khiến Trần Lật bắt đầu choáng váng, cậu nắm lấy một mảnh vạt áo của người bên cạnh.Mơ hồ nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, từ xa đến gần: "Cậu chủ? Cậu chủ muốn tôi cũng tham gia trò chơi này sao?"Giọng nói của hắn trùng với câu nói của Joker: "Nhìn kìa! Thiên nga máu sắp hoàn thành rồi!"Thiên nga máu... Thiên nga máu...Trần Lật hoảng hốt nhìn về phía hai "con thiên nga". Máu bắt đầu chảy ra từ miệng và mũi họ, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ đấu tranh và đau đớn.Đây mới chính là thiên nga máu thật sự.Họ phải mở to mắt nhìn người yêu mình chết đi hoặc bị người yêu giết chết, đây không chỉ là nỗi đau về thể xác mà còn là sự giày vò về tinh thần.Trong tiếng hệ thống thông báo điểm kinh hoàng ngày càng nhanh, Trần Lật ngẩng đầu lên: "Tôi... tôi muốn anh tham gia."Phó Mạc Ương cười, cầm lấy tay phải của cậu đưa lên môi cắn nhẹ một cái: "Vâng, cậu chủ nhỏ của tôi."Trần Lật mơ màng rút tay về, không hiểu tại sao khi thực hiện lễ hôn tay lại chuyển thành cắn nhẹ.Phó Mạc Ương nhìn ánh mắt mơ màng có chút ấm ức của cậu, suýt chút nữa không kiềm chế được.Đáng yêu quá.Con cừu nhỏ của hắn, đang dùng ánh mắt cầu xin và tin tưởng nhìn hắn, ngọt ngào hơn cả chiếc bánh mochi mềm nhất.Đây là con mồi mà hắn cắn mang về, cũng là cậu chủ cao quý của hắn.Yết hầu của Phó Mạc Ương chuyển động lên xuống, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác khó tả, muốn thể hiện ra điều gì đó, vì vậy hắn đưa tay tháo chiếc roi bên hông ra, đưa cho cậu.Dã thú không có hoa tươi hay đá quý, mà tự tay đưa roi thuần phục đến trước mặt báu vật của mình.Con cừu non ngây thơ không biết ý nghĩa của hành động này, chỉ ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy chiếc roi nặng trịch, ôm nó vào lòng.Tác giả có lời muốn nói:001: 【Phỏng vấn một chút, tại sao cậu lại nhận lấy chiếc roi này?】Trần Lật: 【Chẳng lẽ không phải ý anh ấy muốn tôi cầm giúp sao?】
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com