[Edited] Ngôi Nhà Quỷ Quái - Sương Chi Tê Nguyệt (Hoàn)
PN17
Cre: google
Ngôi Nhà Quỷ Quái
Tác giả: Sương Chi Tê Nguyệt
Editor: Mạc Vô Thần
.:Phiên ngoại 17:.
Cả căn phòng yên tĩnh như những nấm mồ ngoài nghĩa địa, đám học sinh cúi gằm mặt xuống mặt bàn.
Ánh đèn mang theo nhiệt độ nóng bỏng, khí nóng sôi sục bóp méo không gian, bập bùng muốn tràn ra ngoài khe cửa.
Vị trí Nguyễn Viên đứng khá gần, không ngờ rằng khí nóng đột nhiên tràn về phía mình, vậy nên trong phút lơ đãng mu bàn tay cậu bị nó làm bỏng, lớp da mịn màng nhanh chóng phồng rộp lên.
Cậu đau đến mức hít khí lạnh, nước mắt sinh lý chảy ra, Nguyễn Viên vội cúi đầu muốn xem vết thương nhưng tay đã bị ca cậu nắm lấy trước.
Thường An Tại chăm chú nhìn vết bỏng, ánh đèn nhẹ nhàng chiếu lên vẻ mặt phiền muộn của anh, Nguyễn Viên biết điều anh không muốn nhất là thấy cậu bị thương, vì vậy liên tục khoác tay tỏ vẻ không đau tí nào, Thường An Tại lơ đãng cúi đầu, môi mỏng hé mở, dịu dàng liếm lên chỗ vết bỏng.
Đầu lưỡi ướt át nhanh trong triệt tiêu cơn đau nhói, nhưng điều duy nhất Nguyễn Viên thấy bây giờ chính là đống pháo bông đang nổ bùm bùm trong đầu, da đầu cậu tê dại vội vàng rụt tay về, trong lúc vô tình liếc qua mu bàn tay, vết bỏng không hiểu sao đã biến mất.
Cậu hết cả hồn, ngẩng đầu nhìn, cùng lúc đó Thường An Tại cũng đang nhìn cậu, bốn mắt chạm nhau, Nguyễn Viên trừng anh một cái, đã lúc nào rồi mà còn đùa bỡn người ta!
Thường An Tại như hiểu ý cậu, khóe môi hơi nhếch tạo thành một nụ cười nhợt nhạt.
Không rõ có phải tại không khí quá nóng hay không, đối diện nụ cười của anh, hai má Nguyễn Viên bất giác đỏ bừng.
Sự yên tĩnh không kéo dài được bao lâu, dụng cụ thí nghiệm bằng thủy tinh bất ngờ nổ tung.
Trương Quân Quân giật mình nhảy dựng, kéo Lâm Thải lùi về sau, nhưng mà vừa quay đầu lại, hành lang đã hãm vào trong bóng tối vô định.
Khiến căn phòng học bỗng chốc trở thành hòn đảo đơn độc giữa biển cả mênh mông.
Không một âm thanh, cảnh tượng trước mắt như một thước phim kinh dị. Ngọn lửa bập bùng lan rộng như muốn nuốt trọn cả căn phòng.
Không một ai chạy trốn, đám học sinh lạnh nhạt chờ cái chết chiếm lấy.
Lâm Thải sợ hãi nhắm chặt mắt, Trương Quân Quân che miệng kìm nén tiếng hét trong cổ họng.
Tính tới giờ phút này ngọn lửa đã lan nhanh đến giữa căn phòng, nhưng vẫn còn sung sức nhăm nhe thêm nửa căn cuối cùng, cứ tưởng thế là hết, nhưng ngay lúc này, một tiếng động lạ phát ra từ chiếc tủ cách họ gần đó.
Tiếng động giữa không gian tĩnh mịch rõ ràng hơn bao giờ hết, bọn họ còn chưa kịp quay đầu kiểm tra thì đột nhiên nửa số học sinh đang ngồi yên đồng loạt quay đầu lại.
Không phải đến mức bị cháy khét, nhưng mặt đứa nào cũng đầy vết bầm tím, trông còn giật mình hơn cả những thứ ghê tởm mà họ thấy trước đó.
Bọn chúng gắt gao nhìn chằm chằm bốn người, ánh mắt di chuyển theo từng cử động của họ.
Cả căn phòng trở thành một biển lửa, mặc dù bị thiêu đốt từng tấc da thịt nhưng đám học sinh không hề cử động dù chỉ một chút, thẳng đến khi bị nó thiêu trụi cho tới giọt máu cuối cùng, trở thành một đống phấn mịn.
Một tiếng nổ lớn, ngọn lửa thò tay về phía cánh cửa nơi họ đang đứng, chỉ thoáng chốc đã đến ngay trước mặt.
Con ngươi Nguyễn Viên co rút, cậu cơ hồ ngửi thấy mùi thịt cháy, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thường An Tại bước một bước chắn trước mặt Nguyễn Viên, búng tay một cái, ngọn lửa cuồn cuộn trước mặt lập tức biến mất chỉ còn khói đen cuồn cuộn.
Làn khói như có ý thức, nó biến thành một con vật có đuôi dài, sợ hãi quay đầu chạy, vì quá vội nên còn đụng vô bức tường mấy lần, cuối cùng biến mất không thấy tung tích.
Hơi nóng đã biến mất, thay vào đó là rét lạnh thấu xương, chỉ chớp mắt mà đã từ lò thiêu đi thẳng tới nhà xác.
Mặc dù trên tường đầy vết nám đen do bị lửa đốt, thế nhưng phòng học vẫn rất sạch sẽ, ánh đèn chớp tắt chớp tắt rồi bật sáng, bàn ghế cũng được sắp xếp gọn gàng, trên mặt bàn thậm chí vẫn còn sách vở của học sinh, trên mặt giấy chi chít chữ viết đang dang dở.
Cảnh tượng y như đúc lúc họ mới bước vào đây, chỉ khác ở chỗ đám học sinh kia đã biến mất.
Trong tủ chứa đồ lại vang lên âm thanh cót két, sau đó cánh cửa từ từ mở ra.
Lâm Thải và Trương Quân Quân sợ bay cả hồn vía, vừa nghe tiếng lập tức co giò chạy ra đứng đằng sau Nguyễn Viên và Thường An Tại.
Cánh cửa lung lay mấy cái, dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ, một đôi thiếu niên nam nữ từ bên trong leo ra ngoài.
Tóc cô bé nọ nhuộm đủ thứ màu, nhìn thôi cũng đoán ra là dạng học sinh ‘siêu quậy’ rồi. Màu sắc tóc cậu nhóc trông khá hơn một chút, thế nhưng cái mái để dài che khuất một bên mắt trông giống như bị chó gặm vậy.
Vừa thấy hai người, Lâm Thải dứt khoát tránh đằng sau Trương Quân Quân, Trương Quân Quân cũng rất bất ngờ, “Trần Như, Trương Cảnh Hổ? Sao mấy cậu lại ở đây.”
“Tao còn định hỏi mày đây này!” Trần Như không cam lòng yếu thế la lên, nhất thời không để ý Nguyễn Viên đang đứng đó, bận bịu đấu võ miệng cùng với Trương Quân Quân, “Sao Trương Quân Quân mày có thể hai mặt như vậy? Trước đó còn nói với tao là mày ghét Lâm Thải, giờ thì bày đặt bám bám víu víu. Mà tại sao tụi mày lại ở đây? Lâm Thải kêu mày tới à? Tao nói nè, không chừng nó mưu đồ hại chết mày đấy. Đừng có quên chuyện mấy chủ nhiệm lớp trước kia, còn cả gan đi tin nó nữa chứ.”
Trương Quân Quân nhăn mặt, thân là người biết nội tình, nghe vậy không khỏi cả giận nói, “Không biết gì thì im đi! Thầy ấy tự trượt chân té, liên quan gì đến Lâm Thải chứ!”
Trần Như còn định đáp trả thì Trương Cảnh Hổ bỗng kéo áo cô bé, lớn tiếng chen ngang, “Thầy Nguyễn.”
Trần Như bấy giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của Nguyễn Viên, nhất thời im lặng, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Hai đứa nhỏ này Nguyễn Viên biết, là hai học sinh cùng lớp với Lâm Thải.
Giờ phút này cả người hai người họ dính đầy mạng nhện, trong tay cầm một túi nhựa màu xanh, mơ hồ thấy từng xấp tiền vàng mã.
Trần Như quét mắt nhìn Thường An Tại bên cạnh Nguyễn Viên, trong lòng mơ hồ thấy sợ, vậy nên vẻ hung thần ban nãy lập tức biến đi đâu mất, cúi thấp đầu lắp bắp nói, “Mấy… mấy thứ này là…”
“Để đốt cho chị em.” Trương Cảnh Hổ nói, cậu ta cúi đầu, tóc mái che cả khuôn mặt, dùng âm thanh nghẹn ngào nói, “Thầy đừng phạt Trần Như, là tại em nhờ cậu ấy đi với mình. Trước kia chị em đã mất ở đây, hôm nay là ngày giỗ của chị ấy. Người nhà thì bận, mộ phần lại ở quá xa, cho nên em mới định đến đây đốt cho chị em ít giấy tiền vàng bạc… Thầy đừng báo lên trường được không thầy?”
Nguyễn Viên nhức đầu nhìn cô cậu bé rụt rè nhận lỗi, “Thầy sẽ không báo đâu, hai đứa để đồ cúng xuống rồi đi theo thầy.”
Cũng may là kịp thời phát hiện, chứ lỡ như hai đứa nhỏ đốt vàng mã trong âm giới thì nói không chừng ngày mai lại có thêm hai cỗ thi thể nữa.
Trần Như và Trương Cảnh Hổ vẫn chưa ý thức được mình trong tình cảnh nguy hiểm, thấy mọi người ai nấy đều bước chân vào cửa phòng học, không khỏi lấy làm lạ hỏi, “Thầy ơi, cầu thang phía bên này nè –” Trần Như xoay người chỉ, ngờ đâu phía sau cô bé chỉ còn khoảng không vô tận nào có đường đi gì?
Cô bé bị dọa đến mức mặt trắng bệch, ôm lấy cánh tay Trương Cảnh Hổ run lẩy bẩy, “Cái quái gì, mới vừa rồi còn…”
“Trần Như, cậu nên bớt lời đi.” Trương Quân Quân quay đầu nói, “Thầy Nguyễn sẽ dẫn chúng ta ra ngoài bình an thôi.”
Ánh đèn phòng học chiếu lên gương mặt tái nhợt đầy mệt mỏi của Trương Quân Quân và Lâm Thải.
Thần kinh thô như Trần Như cũng phát giác có gì đó không đúng, rốt cuộc cũng biết điều ngậm chặt miệng.
Người cuối cùng vừa bước vào, cánh cửa lập tức nặng nề đóng chặt.
Trên đường Trương Quân Quân và Lâm Thải đã gặp rất nhiều thứ không sạch sẽ nên đã sớm chết lặng, ngược lại Trần Như còn đang chưa hiểu chuyện gì vừa diễn ra, không khỏi quay đầu lại nhìn, bóng tối đã hoàn toàn nuốt chửng cánh cửa, nếu nhìn kĩ thêm, còn thấy những gương mặt mờ mờ ảo ảo giống như ma trơi, thoắt ẩn thoắt biến.
Bên trái phòng học có một cánh cửa nhỏ, bên trong đen thui chẳng thấy gì cả.
Mặc dù phòng học không quá lớn nhưng bọn họ đi cả nửa ngày vẫn chưa tới cánh cửa nọ.
Tuy ban đầu Trần Như bị kinh sợ nhưng giờ đã bình tĩnh hơn. Vốn là người ồn ào, cô bé níu cánh tay Trương Quân Quân nhỏ giọng nói, “Trương Quân Quân mày bảo ghét Lâm Thải mà, sao bây giờ lại thân thiết với nó như thế? Còn nữa, người bên cạnh thầy Nguyễn là ai vậy?”
Trương Quân Quân đáp, “Là anh thầy ấy.”
Trần Như lại hỏi, “Sao anh thầy Nguyễn lại ở đây? Đây là đâu? Chỗ này có quỷ thật sao, bộ chúng ta bị quỷ nháo hả? Chưa kể tại sao thầy Nguyễn cũng ở đây, không lẽ cũng là do con nhỏ Lâm Thải đó…”
Trương Quân Quân không buồn tranh cãi với Trần Như, bị hỏi đến phiền, cô bé hất tay Trần Như bước nhanh đuổi kịp bước chân Lâm Thải.
Cô bé đi mất, Trần Như vẫn còn lải nhải đằng sau, ngược lại để Trương Cảnh Hổ đơn độc đi ở cuối hàng.
Trương Cảnh Hổ nhìn chung quanh căn phòng – Đây là địa điểm mà chị cậu ta đã trút hơi thở cuối cùng.
Hàng năm ba mẹ hai người bận bịu nhận thầu công trình ở xa, nên bình thường chỉ có hai chị em nương tựa vào nhau. Khi còn nhỏ cậu ta thường bị gửi ở mấy nhà họ hàng thân thích, kiếp ăn nhờ ở đậu thì thế nào cũng có thời điểm chịu lạnh chịu đói chịu tủi nhục, chờ khi cậu ta lớn hơn một tí, chị liền dẫn cậu về nhà.
Hai người cùng nhau học nấu cơm, học cách chiếu cố lẫn nhau. Dần dà, việc không có cha mẹ ở bên cũng không phải chuyện gì quan trọng.
Trải qua thời thơ ấu cùng nhau, cũng trải qua một đoạn thanh xuân ngắn ngủi. Nhưng một sự việc bất ngờ đã…
Càng nghĩ, tâm tư u buồn càng thêm nặng nề như muốn bao trùm tâm trí cậu.
Cậu ta thậm chí có suy nghĩ, nếu như có thế chết đi bồi chị mình thật ra cũng tốt lắm. Ai ngờ đâu ý niệm vừa xuất hiện, chân cậu bỗng đạp trúng một thứ gì đó, Trương Cảnh Hổ theo bản năng cúi đầu nhìn, là một sợi dây chuyền vàng lấp lánh.
Sợi dây chuyền rất quen mắt, cậu không nhịn được cúi người muốn nhặt nó lên, vừa chạm vào sợi dây chuyền, bỗng chốc một bàn tay thon dài nhợt nhạt từ dưới đất trồi lên kéo cậu xuống.
Cậu ta há to miệng, chỉ kịp kêu “A–” một tiếng.
Trần Như đang đứng sau lưng Trương Quân Quân, mắt thấy rốt cuộc cũng đến được chỗ cánh cửa, cô bé xoay người nhìn bạn mình, ngờ đâu Trương Cảnh Hổ không biết đã biến mất từ bao giờ, cô bé nhất thời chấn kinh luống cuống hô to, “Trương Cảnh Hổ! Cậu đâu rồi? Có ai nhìn thấy Trương Cảnh Hổ không!?”
Âm anh cô bé bén nhọn, những chiếc đèn trong căn phòng học như bị ảnh hướng cứ chớp tắt chớp tắt, sau đó theo thứ tự tắt dần từ giảng đường cho đến chỗ bọn họ đang đứng.
Giống như cự thú đang há cái miệng đầy răng nanh chực chờ con mồi, mấy cô gái tất nhiên càng thêm sợ hãi, Nguyễn Viên cũng cảm thấy khẩn trương, một bên an ủi học sinh một bên kéo tay Thường An Tại hỏi, “Anh ơi, Trương Cảnh Hổ đâu rồi? Cậu bé không sao chứ?”
Thường An Tại dừng bước, nghiêng đầu như đang lắng nghe gì đó, sau đấy thờ ơ đáp, “Không cần tìm nữa, cậu ta về rồi.”
Trần Như kinh ngạc, “Về? Về đâu cơ?”
“Dương giới.” Thường An Tại lời ít ý nhiều, “Chị cậu ta đưa cậu ta trở về rồi.”
Trần Như kinh ngạc nói, “Gì chứ, chị cậu ấy đã…”
Lời vừa nói một nửa, Trương Quân Quân nhíu mày liếc cô bé một cái, Trần Như liền im miệng không nói nữa.
Trong căn phòng tối, một lần nữa lại xuất hiện các học sinh ngồi chật kín chỗ, tụi nhỏ cúi mặt yên lặng không nhúc nhích, cứ như đang chờ đợi lần tử vong tiếp theo.
Nguyễn Viên không đành lòng nhìn thẳng, Thường An Tại nhẹ nhàng nói với cậu, “Đừng lo, chúng nó sẽ không gây hại cho em đâu.”
Nguyễn Viên ngẩng đầu hỏi anh, “Không lẽ bọn nhỏ phải ở đây chịu cảnh thiêu đốt lặp đi lặp lại cả ngày lẫn đêm?”
“Bọn chúng không tính là oan hồn.” Thường An Tại nhỏ giọng an ủi cậu, “Chỉ là sự sợ hãi trước khi chết góp nhặt tạo thành cảnh tượng như em thấy, giống như một bộ phim vậy. Cái chết xảy ra quá đột ngột, thậm chí còn chưa kịp sinh ra oán niệm dư thừa nào, trừ những oan hồn có chấp niệm sâu nặng, phần còn lại đã đi đến nơi mà họ nên tới.”
Nguyễn Viên lại hỏi, “Vậy còn chị của Trương Cảnh Hổ?”
Thường An Tại vuốt đầu cậu, “Chuyện đưa em trai rời khỏi đây cũng chỉ là tàn niệm của cô bé mà thôi.”
Nguyễn Viên thở phào, không hỏi gì thêm nữa.
Kế đó, ngọn đèn cuối cùng trên đỉnh đầu bọn họ cũng tắt ngúm.
Hoàn phiên ngoại 17.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com