Edited Hot Search Dat Truoc
Mười giờ tối, Tiểu Hòa đeo cặp sách, đến phía Tây thành phố giao hàng. Lúc về trời bỗng đổ mưa như trút nước.Trạm xe buýt ở đường Phổ Khê hỏng hóc nặng, chỗ ngồi cũng bị mất, không thể chắn gió che mưa được. Tiểu Hòa vừa về tới trạm đành phải ôm cặp sách vào lòng chạy thẳng lên nhà.Lúc về đến nhà, từ đầu tới chân cậu ướt như chuột lột.Tiểu Hòa đứng trước cửa, nghe thấy từ trong nhà truyền ra tiếng ồn ào, tiếng chửi rủa xen lẫn đủ loại lời thô tục.Tiểu Hòa biết, người trong đó là đám bạn xấu của ba cậu. Là những tên côn đồ bất lương, cả ngày làm những công việc không ai nhận.Chung cư cũ cách âm không tốt, Tiểu Hòa nghe ba cậu say bí tỉ nói: "Vợ con đéo, đéo nghe lời thì đánh! Mẹ nó! Không đánh tụi nó thì tụi nó không biết ai là chủ cái nhà này! Mày nhìn đi, thằng nhãi khốn nạn đó, mấy giờ rồi, bảo nó giao hàng mà tới giờ vẫn chưa về! Đừng có vứt hàng của bố mày đi đấy! Trở về xem tao có đánh chết nó không!"Tiểu Hòa không dám đi vào, cậu đoán nếu ba thực sự muốn đánh cậu thì đám người đó cũng chẳng khuyên can gì.Hơn nữa, cậu cũng không muốn thấy một ông bố vô dụng chỉ biết uống say rồi lảm nhảm khoe khoang về sự nghiệp của ông ta.Tiểu Hòa ôm cặp sách, đi lên tầng trên.Cậu ngồi trong hành lang, mượn ánh đèn mờ kiểm tra xem sách và tiền trong cặp có bị ướt mưa không. Cũng tạm, chỉ hơi ướt.Cậu ngồi đọc sách dưới bóng đèn ảm đạm, không được bao lâu thì đèn tắt, cứ sau hai phút cậu phải giậm chân xuống. Nước đọng trên quần rơi xuống ướt một khoảnh sàn.Hơi lạnh, Tiểu Hòa muốn hắt xì nhưng lại không dám, sợ bị người khác nghe thấy.Cậu bịt chặt lỗ mũi lại, day day mũi, muốn ngăn cơn hắt xì."Hắt xì!"Không nhịn được.Tiểu Hòa vội vã thò đầu ra lén nhìn xuống tầng dưới, muốn xem có người nào ở trong nhà cậu nghe được không.Song lại đối diện với một đôi mắt đen láy.Tiểu Hòa bị dọa sợ rụt cổ về, ôm chặt cặp sách.Tiếng bước chân nặng nề vang lên, "tách", đèn sáng.Là Lý Tề.Lý Tề liếc Tiểu Hòa, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ. Tiểu Hòa không dám nói chuyện với hắn, trơ mắt nhìn Lý Tề bước tới gần cậu.Lý Tề mở cửa, đứng lại một lúc, nói: "Đi vào."Tiểu Hòa cho là mình nghe lầm.Lý Tề lặp lại: "Đi vào."Lý Tề nói xong rồi vào bước vào phòng nhưng để cửa mở.Tiểu Hòa ôm cặp sách, nghe tiếng ồn ào dưới tầng vọng lên, nhìn lại bản thân đang ướt sũng, nhấc chân bước vào.Tiểu Hòa vừa vào cửa, Lý Tề lập tức ném một cái khăn lông cho cậu."Lau đi." Lý Tề nói ngắn gọn.Tiểu Hòa đặt cặp sách xuống sàn, cậu sợ làm ướt ghế salon nhà Lý Tề, mặc dù cái ghế kia đã hư hại trầm trọng rồi. Cậu cầm khăn lông, chậm rãi lau tóc, rất sợ vừa lau xong Lý Tề sẽ đuổi cậu.Căn nhà Lý Tề thuê rất nhỏ, một phòng ngủ một phòng khách, đồ dùng trong nhà cũ lắm rồi. Ghế salon bọc da rẻ tiền bị lủng một chỗ, lộ ra miếng xốp màu vàng bên trong.Lý Tề mở miệng hỏi: "Tại sao không về nhà?"Giọng nói Lý Tề vẫn rất lạnh lẽo nhưng Tiểu Hòa không sợ hắn như lúc trước nữa. Cậu đã xác nhận Lý Tề là người tốt, Lý Tề hơi quan tâm cậu.Tiểu Hòa nhỏ giọng trả lời: "Nhà em ồn quá."Lý Tề nhìn cậu, ý vị thâm trường: "Thà ướt sũng người đợi bên ngoài cũng không muốn về nhà?"Tiểu Hòa im lặng một lúc, nói: "Em sợ ba uống say đánh em. Em cũng không thích trong nhà ồn ào, toàn là những người không đàng hoàng.""Không đàng hoàng?" Lý Tề hỏi."Vâng, là những tên côn đồ và kẻ xấu làm vài chuyện phạm pháp, anh đừng có chơi với bọn họ." Tiểu Hòa nói.Sở dĩ cậu nói vậy vì có một hôm cậu về nhà, cậu thấy Lý Tề và ba cậu đứng ngoài hành lang hút thuốc, nói chuyện với nhau, Lý Tề hỏi Bàn Ca vài chuyện."Chuyện của người lớn, trẻ con đừng để ý." Lý Tề nói, "Về nhà nhóc đi, thay quần áo."Tiểu Hòa nắm chặt khăn lông, lầu bầu: "Em không muốn về, em không muốn về, em thật sự không muốn về."Lý Tề im lặng, ngồi trên ghế salon hỏng xem tivi, một lát sau nói tiếp: "Nhóc có thể đi vĩnh viễn không về?"Tiểu Hòa không động đậy.Cậu không biết mình lấy đâu ra dũng khí nhưng cậu cảm thấy nhà Lý Tề thoải mái hơn nhà cậu nhiều. Dù cho nó cũ kỹ và chật chội.Lý Tề vẫn lạnh lùng, không cười.Nhưng chẳng biết tại sao, cậu ngồi ở nhà Lý Tề một lát, càng lúc càng không sợ hắn nữa.Bỗng Tiểu Hòa nói với Lý Tề một chuyện cậu chưa từng nói với người khác, thậm chí chưa từng nói với mẹ: " Sau khi em lên đại học rồi em sẽ rời khỏi nơi này, không bao giờ trở lại nữa."Lý Tề lặp lại: "Rời khỏi nơi này?"Tiểu Hòa gật đầu: "Em không nói cho ai biết em định học ở đâu, ba sẽ không tìm được em, loại người như ông ta sẽ không đi báo cảnh sát đâu. Vấn đề duy nhất là, em không biết mẹ em định làm gì, rất có thể mẹ không muốn đi cùng em. . ."Lý Tề đứng dậy, cầm quần áo của mình đưa cho Tiểu Hòa: "Thay tạm đi."Tiểu Hòa thay áo ba lỗ và quần đùi của Lý Tề.Tiểu Hòa quá gầy, áo ba lỗ của Lý Tề mặc trên người cậu có cảm giác rộng thùng thình, giống như trẻ con mặc đồ người lớn.Áo ba lỗ tỏa hương thơm dịu của bột giặt.Áo có hơi cũ, thậm chí còn rách vài chỗ nhưng rất sạch sẽ.Tiểu Hòa mặc áo ba lỗ của Lý Tề đi tới đi lui trong nhà, bỗng toát ra sức sống chưa bao giờ có trước đây, cậu bắt đầu nói chuyện không ngừng.Cậu nói nhỏ: "Em lén giấu tiền, em biết chắc chắn ba em sẽ không đóng học phí cho em nên em phải chuẩn bị tốt."Khuôn mặt của Lý Tề vẫn bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng bởi bí mật của Tiểu Hòa.Tiểu Hòa nói tiếp: "Em giấu được hai năm rồi, em lén làm một tấm thẻ ngân hàng, cất tiền ở trong đó.""Nhóc lấy tiền từ đâu?" Lý Tề hỏi."Tiết kiếm từ tiền sinh hoạt á!" Tiểu Hòa nói như thể đó là điều hiển nhiên, "Còn nữa, anh đừng nói cho người khác biết, em trộm của ba em.""Trộm?"Tiểu Hòa gật đầu: "Đôi khi ba uống say em sẽ lấy trộm tiền trong túi ba. Hoặc là ông ta bảo em đi giao hàng, em thu tiền hàng, lúc về nếu ông ta uống say thì sẽ không đếm tiền, em bèn trộm vài tờ."Lý Tề nắm được chữ mấu chốt: "Giao hàng? Ba nhóc buôn bán à?"Tiểu Hòa ngậm miệng, sau đó lẩm bẩm: "Dù sao cũng toàn là phạm pháp, anh đừng dính vào.""Nếu phạm pháp, em giao hàng thay ông ta không sợ bị cảnh sát bắt hả?" Lý Tề hỏi."Sợ chứ! Vậy nên em muốn học thật giỏi, thi vào đại học, rời khỏi chỗ này, không bị ba khống chế nữa." Tiểu Hòa nói.Lý Tề im lặng, giống như rung động trước lời nói của đứa nhóc đáng thương này.Hắn nên ghét đứa nhóc này nhưng giờ đây, hắn cảm thấy đứa nhóc này thật đáng thương.Hắn đưa tay ra xoa đầu Tiểu Hòa.Tiểu Hòa sững sờ nhìn hắn."Được!" Lâm Nguyên Sinh hô ngừng, cảnh hôm nay của Phí Khả kết thúc.Tiếp theo là cảnh của Trần Tư Dục và Lục Hình Văn.A Thiên phát hiện có một người quái gở, lạnh lùng, sắc bén, không hề đơn giản dọn đến ở tầng trên nhà Bàn Ca. Anh sợ người này ảnh hưởng tới kế hoạch của anh nên bắt đầu thăm dò lai lịch của Lý Tề.Lục Hình Văn còn phải quay cảnh kế nên y đi thẳng vào phòng nghỉ của mình để nghỉ ngơi, không nói chuyện với người nào.Phí Khả trở về phòng hóa trang tẩy trang, Bảo Tiểu Thụy đưa cho cậu một viên socola.Phí Khả biết, đây là phần thưởng của hôm nay.Cậu đưa tay nhận lấy, bỏ viên socola vào túi. Cậu không muốn ăn phần thưởng ngay bây giờ, định tí nữa mới ăn.Cậu và Bảo Tiểu Thụy đi tới phòng hóa trang, phải tẩy trang và thay đồ.Dọc đường đi, Phí Khả luôn cảm thấy là lạ, luôn cảm thấy mọi người đang lén nhìn cậu.Đến phòng hóa trang, cảm giác này càng rõ ràng hơn.Trần Tư Dục vừa thấy cậu bèn mỉm cười giễu cợt, chào: "Ồ, Tiểu Hòa của chúng ta xong việc rồi hả?"Phí Khả gật đầu: "Chào ngài."Phùng Kiệt từng dặn cậu cách xa Trần Tư Dục ra, người này và Lục Hình Văn không hợp nhau, cùng đi con đường đóng phim giống nhau, bị Lục Hình Văn chèn ép khắp nơi, luôn coi Lục Hình Văn là đối thủ. Lần này đóng phim của Lâm Nguyên Sinh lại bị Lục Hình Văn chèn ép, Lục Hình Văn là vai chính còn hắn chỉ là vai phụ.Trần Tư Dục hoàn toàn không muốn làm nền cho Lục Hình Văn nhưng đây là phim của Lâm Nguyên Sinh!Hắn vẫn cắn răng nhận.Phí Khả ngồi xuống, bắt đầu tẩy trang.Trong phòng hóa trang chỉ có Trần Tư Dục và thợ trang điểm, hắn vừa makeup vừa nói: "Tôi nói này, cậu vất vả rồi."Toàn bộ phòng hóa trang yên lặng, Phí Khả cảm giác thợ trang điểm của mình ngừng tay một thoáng, sau đó mới tiếp tục.Phí Khả cảm giác mọi thứ sai sai, nhất định là có chuyện gì đó cậu không biết.Cậu nhìn về phía Bảo Tiểu Thụy, Bảo Tiểu Thụy đang nhận một điện thoại, đứng dậy ra ngoài hành lang nói chuyện."Đúng là sinh viên xuất sắc của trường nổi tiếng, đúng là IQ cao, thủ đoạn lợi hại, sức mạnh ý chí vô cùng mạnh mẽ. Tôi còn thắc mắc tại sao trong vòng hai năm ngắn ngủi cậu lại từ một minh tinh nhỏ vô danh ra mắt từ show tìm kiếm tài năng mà chen chân vào được đoàn phim của Lâm Nguyên Sinh, lợi hại, rất lợi hại! Trần Tư Dục nói, khuôn mặt bóng loáng dầu, thứ chỉ có ở đàn ông trung niên.Phí Khả không đáp lại lời nói không có ý tốt đó, chỉ lặng lẽ liếc hắn.Cậu nghĩ trong đầu, người như vậy chẳng đáng để so với ngài Lục. Ngài Lục là siêu phàm thoát tục, là bông sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Mà Trần Tư Dục đã bị giới giải trí này nhuộm đen từ lâu, cái đen đó ăn vào cả xương hắn. Mặc dù Trần Tư Dục vẫn có năng lực nghề nghiệp nhưng hắn vĩnh viễn không thể đột phá, vĩnh viễn không thể giống như ngài Lục, tập trung hết mình, sáng tạo ra một nhân vật có hồn.Trần Tư Dục hóa trang xong, trước khi đi lại nói thêm vài câu."Tôi cảm thấy cậu không tệ, rất có tiềm lực." Trần Tư Dục khen ngợi nhưng giọng điệu sặc mùi mỉa mai, "Nhịn được Lục Hình Văn, cậu khá là giỏi đấy."Phí Khả tẩy trang, thay đồ xong rồi đi ra, Bảo Tiểu Thụy đang đứng ngoài hành lang, khuôn mặt trắng bệch.Phí Khả hỏi: "Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?"Bảo Tiểu Thụy lắc đầu: "Trở về xe rồi nói."Phí Khả nắm chặt viên socola trong túi, gật đầu.Hai người vừa lên xe, điện thoại của Bảo Tiểu Thụy đổ chuông. Anh nghe điện thoại rồi mới nói: "Em lên weibo xem trước đi, là tin về em, đừng gấp. Anh Phùng và chị Hân đang họp, bắt đầu chuẩn bị kế sách rồi."Phí Khả vừa nghĩ bản thân thì có tin gì chứ vừa lấy điện thoại ra."Cặp chồng chồng Lục ảnh đế cùng vào đoàn phim với nhau, bị người qua đường vô tình đào ra được bạn gái mối tình đầu của Phí Khả??? Có dân mạng tiết lộ mấy ngày gần đây cậu ấy lang thang trên diễn đàn đại học Đông Minh, đột nhiên phát hiện một tấm thiệp cũ từ ba năm trước, tiêu đề là "Hotboy và hotgirl trường học đang hẹn hò với nhau?", mở ra nhìn thử, không ngờ trong bài lại có tấm hình của người chồng hiện tại của ảnh đế, minh tinh mới nổi của giới giải trí, Phí Khả, đang nắm tay đi dạo sân trường với một người đẹp! Có thể thấy trong hình tình cảm của hai người rất tốt, người đẹp đi sát vào Phí Khả mà Phí Khả cũng nắm tay người đẹp, là tình cảm nồng nàn của mối tình đầu! Phóng viên liên lạc với một người bạn học của Phí Khả, xác nhận người trong hình đúng là bạn gái cũ của Phí Khả, là hoa khôi của ngành quản trị kinh doanh!"Bài viết đính kèm hai tấm ảnh, một tấm là trong sân trường, một sinh viên nam mặc áo sơ mi trắng đang nắm tay một cô gái, một tấm là chụp cận cảnh, chụp lén trong nhà ăn, hai người mặt đối mặt ngồi ăn cơm với nhau, mặc đồ đôi.Mặc dù hình hơi mờ nhưng tấm thứ hai chụp rất rõ, nhìn ra đó là Phí Khả."Tiểu Khả, điện thoại của chị Hân." Bảo Tiểu Thụy đưa điện thoại sang.Phí Khả nhận lấy: "Alo, chị Hân."Miêu Hân ở đầu bên kia nhanh chóng nói: "Chuyện bạn gái cũ của em đang trôi đầy trên mạng kìa, nhất định là có người cố ý giở trò. Làm gì có ai rảnh rỗi đi đào thiệp của ba năm trước chứ?! Bây giờ có ai hỏi em thì em cũng đừng trả lời, tụi chị đang làm việc rồi. Buổi tối sẽ gọi điện lại cho em, thống nhất xem nên giải quyết kiểu gì."Phí Khả nghe xong, do dự hỏi: "Có gây rắc rối cho anh Lục không?"Miêu Hân: "Em vẫn nên quan tâm tới bản thân trước đi! Rõ ràng người ta cố ý muốn cho quần chúng biết em là trai thẳng, hôn nhân của em và Lục Hình Văn là giả!"Phí Khả cúp điện thoại, thấy hơi mờ mịt.Bảo Tiểu Thụy an ủi cậu: "Không sao hết, ai mà chẳng có người cũ? Bị lộ thì có thể làm gì?"Vừa mới nói xong, điện thoại của Phí Khả reo.Phí Khả nhìn, là Phùng Kiệt."Alo, anh Phùng."Phùng Kiệt ở đầu bên kia muốn nói lại thôi: "Phí Khả, đó thật sự là bạn gái cũ của em hả? Không phải là đối phương bịa chuyện? Chỉ cần không có qua lại thì không thể tính là người cũ được, mập mờ không tính, cô ấy theo đuổi em cũng không tính."Phí Khả: "Là thật."Phùng Kiệt: ". . ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com