TruyenHHH.com

Edited Hot Search Dat Truoc

Hoàng Cần tỉnh dậy, cần điện thoại lên nhìn, đã hơn mười một giờ.

Tối hôm qua sau khi tiệc cưới kết thúc hắn trở về biệt thự với hai người lão đại, cảm thán vài câu tới một giờ hơn mới ngủ, mà còn ngủ lâu đến vậy.

Hắn rửa mặt xong, đi tới phòng khách nhìn thử, lão đại lão nhị dậy hết cả rồi, đang chụp hình ngoài sân.

"Dậy rồi hả, bữa sáng trên bàn, ăn đại vài thứ đi, tí nữa có tiệc hải sản đấy." Lý Triết Nhiễm nói.

"Buổi chiều thì sao?" Hoàng Cần cầm ly sữa bò.

Lý Triết Nhiễm trả lời: "Đạp xe vòng vòng, lặn, xem cá heo, đi thủy liệu, ngắm hoàng hôn, hoạt động khá đa dạng, thích làm gì thì làm."

"Tốt vậy!" Hoàng Cần uống một hơi cạn ly sữa.

"Hai người mau xem điện thoại đi!" Bỗng Lý Triết Nhiễm kêu to, "Vào group lớp!"

Hoàng Cần cầm điện thoại mở WeChat, trong group lớp đã có hơn một trăm tin, hắn kéo lên đọc từng cái. Có người chuyển tiếp mấy bức screenshot và đường link, là tài khoản doanh tiêu, trên đó đăng tin Lục ảnh đế và Phí Khả kết hôn ở nước ngoài.

Bài đăng mô tả sự sang trọng và cao cấp của khách sạn nơi ảnh đế tổ chức đám cưới, đồng thời đính kèm những bức ảnh HD của hòn đảo, giới thiệu những người nổi tiếng tham gia đám cưới của ảnh đế rồi căn cứ vào ảnh hôn lễ phòng làm việc Lục Hình Văn đăng, tìm ra được thương hiệu và giá cả đồ cưới. Ngay cả nhà cung cấp hoa tươi trong đám cưới của bọn họ cũng tìm ra được, nói rằng những bông hoa này được vận chuyển từ Hà Lan tới đây bằng đường hàng không.

"Hai người mau nhấn vào link xem đứa ác ôn nào nói." Lý Triết Nhiễm nói.

Hai người mở link, là một video ngắn của một tài khoản doanh tiêu, phỏng vấn bạn học chung thời đại học của Phí Khả, tiêu đề là sinh viên tốt nghiệp khoa Toán học thứ 17 của đại học Đông Minh.

Người được phỏng vấn không xuất hiện, chỉ phỏng vấn qua điện thoại, giọng nói cũng đã được biến âm, không biết giới tính.

Phóng viên hỏi người đó vài câu.

—— Sau khi Phí Khả vào giới giải trí có liên lạc với bạn học cũ không?

—— Lúc tham gia show tìm kiếm tài năng cậu ấy vẫn còn nhắn vài câu trên group, hỏi chuyện luận văn tốt nghiệp, sau đó cũng không thấy nhắn gì thêm.

—— Các cậu có biết tin cậu ấy kết hôn không?

—— Không biết.

—— Cậu ấy không mời mọi người hả?

—— Không có ai nhận được thư mời, mọi người cũng không biết cậu ấy kết hôn.

—— Cậu ấy không có bạn thân sao?

—— Hồi trước cậu ta lúc nào cũng lủi thủi một mình, vừa hết giờ học lập tức chạy đi làm thêm, rất hiếm khi tham gia hoạt động chung của lớp.

Cuối cùng phóng viên tổng kết, bạn đời nhỏ của ảnh đế, tính cách lầm lì cô độc, hôn lễ long trọng chẳng báo cho bạn học hay bạn tốt.

"Không phải chứ, chẳng mời một người bạn học nào, tính cách kém tới mức nào vậy?"

"Coi như tui được mở rộng tầm mắt, sinh viên đại học Đông Minh cũng có người low, cười, chính là loại low đến mức bạn học kết hôn không thèm chúc phúc, thay vào đó còn đạp cho một cái."

"Ha? Cũng chỉ là kết hôn giả, sao Lục ảnh đế có thể mời bạn học Phí Khả? Mời đại vài người cho có lệ thôi."

"Là em ư? Có phải là em không em gái? Có phải là em gái dù người ta đăng giấy chứng nhận lên vẫn không chấp nhận người ta thực sự đã kết hôn? Chị đã đăng ký phòng xong xuôi hết cho cưng rồi, livestream của Dứa, 22XX7, chờ cưng~"

"Tui cmn tin lầu trên, đang tới 22XX7 nè, lại bán bàn phím???"

"Đúng rồi, tui bán bàn phím, miễn phí bàn phím cho antifan livestream đó~"

Hoàng Cần lập tức quay lại group lớp, bấm phím ầm ầm nhắn một câu vào group.

"Hoàng Cần: Đứa ác ôn nào trả lời phỏng vấn vậy?"

Group lớp vốn dĩ đang sôi sục thảo luận chuyện hôn lễ của Phí Khả lập tức im ắng, sau đó có người đứng ra nói.

"Hứa Huy: Nói gì vậy?"

"Lý Triết Nhiễm: Tôi muốn hỏi cái đứa bị phỏng vấn nói kiểu gì vậy? Lén lút đâm bạn học mình một dao, có tình nghĩa bạn bè quá ha?"

"Hứa Huy: Gì mà đâm lén bạn học chứ, sao mấy cậu nhạy cảm vậy, tôi thấy đây là cuộc phỏng vấn rất bình thường."

"Quyên Quyên: Tụi tôi quả thực không biết Phí Khả đã kết hôn mà, cũng chẳng ai nhận được thư mời nha."

Tiết Minh Dương đăng vị trí của mình lên.

"Quyên Quyên: Coi như tôi chưa nói gì, thì ra chẳng qua người ta không mời chúng ta~"

"Tiết Minh Dương: Buổi hôn lễ đó, gộp cả người nhà hai bên cũng chỉ có khoảng ba mươi mấy khách mời, Lục Hình Văn cũng không mời tất cả bạn học của anh ấy. Người ta khiêm tốn, có vài người chẳng hề nói vớ vẩn trên truyền thông đâu. Mọi người đều là người trưởng thành có IQ bình thường, còn nghe không hiểu đó là lời tốt hay xấu sao? Tiểu Khả vốn hướng nội, không thích nói chuyện, bốn người chúng tôi cùng ở chung một phòng trọ, dĩ nhiên quan hệ tốt hơn mấy người rồi. Nhưng quan hệ của cậu ấy với các bạn khác trong lớp cũng hòa thuận mà? Lần thi toán hồi trước chẳng phải cậu ấy còn dạy kèm cho nửa lớp ư?"

"Lão Ban: Ôi chao, cậu nổi khùng cái gì vậy? Đừng, đừng nổi nóng! Người bị phỏng vấn cũng không nhất định là lớp mình mà, sao phóng viên chỉ ghi tiêu đề mà cậu đã khẳng định đấy là người lớp mình rồi? Tiểu Khả kết hôn, tụi tôi cũng mừng cho cậu ấy nha! Chẳng qua mọi người chỉ tò mò không biết hôn lễ của đại minh tinh sẽ như thế nào, tám chuyện chút thôi."

"Lưu Mân: Đúng vậy, mọi người chỉ tò mò, tuyệt đối không có ý xấu! Đúng không? Ba người các cậu vô tâm quá, đi cũng không livestream cho tụi tôi coi ké!"

"Lý Triết Nhiễm: Không thể quay, người công ty nói vậy."

"Hứa Huy: Nhưng đó là hôn lễ đại minh tinh mà, có thể gửi vài tấm ảnh không, chụp đại cũng được?"

Hoàng Cần cầm điện thoại: "Tôi có thể giết thằng oắt Hứa Huy này không? Tôi còn không biết thằng đó nghĩ gì sao? Thằng đó ghen tị Tiểu Khả có suất bảo nghiên còn nó thì không. Vì cướp suất bảo nghiên đó mà nó trở nên đố kỵ thế này đây!"

Tiết Minh Dương cất điện thoại: " Được rồi, chúng ta giải thích qua loa là được, tiện thể dọa cái thằng núp trong tối đó, tránh việc nó đi nói xằng nói bậy."

Đến buổi chiều, Phí Khả hỏi bọn họ có muốn ra biển ngắm cá heo không, ba người đồng ý.

Đến bến tàu nhỏ của đảo, du thuyền sang trọng đang đợi bọn họ.

Lục Hình Văn và Phí Khả, còn có cả mẹ Lục Hình Văn và bạn trai bà. Nhà Phí Khả sợ gió biển thổi mạnh khiến em gái khó chịu nên dắt con bé đi xem san hô rồi.

Ba người lão đại lên du thuyền, nhỏ giọng nói với Phí Khả: "Tin nhắn trong group lớp ấy, cậu đừng có quan tâm."

Dĩ nhiên Phí Khả và Lục Hình Văn đã biết từ lâu, video phỏng vấn vừa lên, quản lý đã nói với bọn họ, dặn bọn họ đừng có phản hồi.

Phí Khả gật đầu: "Cũng thường thôi, không để ý là được."

Du thuyền rời bến ra khơi, mọi người đứng trên boong ngắm cảnh biển, vô cùng vui vẻ.

Lý Mẫn Mẫn, còn có hai, ba người bạn học thời đại học của Lục Hình Văn cũng ở đây. Ai cũng là đại minh tinh nhà nhà đều biết, nếu không phải thị đế thì cũng là nam chính trong các bộ phim hàng đầu, khách quen của Xuân Vãn*.

Ba người lão đại căng thẳng, thấy các đại minh tinh cũng vô tư nên dần thả lỏng hơn, hỏi Lục Hình Văn bọn họ có thể chụp ảnh chung với ảnh hậu, thị đế không rồi cầm về nhà khoe với cha mẹ một phen.

"Cá heo sắp xuất hiện rồi, em đứng ở chỗ này quan sát nhé, thấy cá heo thì gọi tụi anh." Lục Hình Văn dặn Phí Khả ở yên ở trên boong còn bản thân dẫn ba người đi qua.

(Chỗ này mình đổi xưng hô nhé vì Lục ca ca và Tiểu Khả đang diễn một cặp chồng chồng ngọt ngào~)

Đến góc rẽ Phí Khả không nhìn thấy được, Lục Hình Văn thấp giọng hỏi: "Chuyện group lớp là sao vậy?"

Phí Khả dựa vào mạn thuyền, tập trung hết mức nhìn mặt biển chằm chằm.

Nước biển có màu xanh mòng két trong vắt đến mức không tưởng tượng nổi, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, trong như bảo thạch, lấp lánh như thạch anh.

Phí Khả say mê ngắm nhìn những tia sáng mỹ lệ đó quên cả thời gian.

Lúc cậu lấy lại tinh thần, ba người lão đại đã trở lại với Lục Hình Văn.

"Chụp xong rồi hả?" Phí Khả hỏi bọn họ, còn nói, "Vẫn chưa thấy cá heo."

Sắc mặt ba người lão đại tái nhợt, giống như cực kỳ sợ hãi.

Phí Khả khó hiểu: "Ba người các cậu sao vậy? Say sóng hả?"

Hoàng Cần gật đầu liên tục: "Ừ, ừ, say sóng, tôi bị say sóng."

Lý Triết Nhiễm: "Tôi cảm thấy hơi chóng mặt, tôi phải đi ngồi một lúc đây."

Chỉ có lão đại sĩ diện vẫn cư xử bình thường, kiên cường vịn lan can không nói một lời.

Cả buổi chiều ba người cứ như người trên mây, ngay cả lúc cá heo xuất hiện ba người cũng không hứng thú hay hăng hái gì. Trái lại, tâm trạng Lục Hình Văn không tệ, còn uống mấy ly rượu cocktail. Đến chạng vạng tối, ngắm mặt trời lặn xong rồi về địa điểm xuất phát, Phí Khả mới biết chuyện gì đã xảy ra.

Phùng Kiệt nở một nụ cười chuyên nghiệp, đứng tại bến tàu nhỏ chờ bọn họ.

Chờ phục vụ đưa đám Lý Mẫn Mẫn đi, Phùng Kiệt mới hạ thấp giọng hỏi Lục Hình Văn và Phí Khả: "Chuyện trên weibo chính thức của đại học Đông Minh là sao vậy hả?!"

Anh nhìn Phí Khả.

Phí Khả thắc mắc: "Cái gì?"

Lục Hình Văn chậm rãi mở miệng: "Cậu ấy không biết, anh đừng hỏi cậu ấy."

Mặt trời đã lặn, sắc trời u ám nhưng y vẫn đeo cặp kính đen lớn đó, bộ dáng không ai bằng tôi.

Phùng Kiệt lập tức hiểu: Tiêu rồi, vị tổ tông này lại bắt đầu thích gì làm đó rồi . . .

Phùng Kiệt hít thở sâu, hít thở sâu thêm lần nữa.

Đến lúc tới phòng ăn, anh bảo Phí Khả vào gọi món trước đi, anh có lời muốn nói với Lục Hình Văn.

"Cậu bị cái gì vậy?! Có phải cậu rảnh đến điên rồi không? Hay là tiền nhiều quá không có chỗ xài?" Phùng Kiệt bày ra nụ cười chuyên nghiệp nhưng lời nói rít từ kẽ răng.

Lục Hình Văn nghĩ ngợi: "Tất cả."

Suýt nữa Phùng Kiệt hộc máu: "Cậu nhiều tiền quá thì có thể nói cho tôi! Có thể phát tiền thưởng cho tôi, phát tiền thưởng cho toàn bộ đoàn đội! Tụi tôi không có ngại tiêu tiền giúp cậu đâu!"

"Làm vậy không có vui." Lục Hình Văn lấy điện thoại ra, "Mật khẩu tài khoản của tôi là gì nhỉ? Anh đăng nhập giùm tôi đi, tôi lên mạng."

Phùng Kiệt trừng đến mức mắt muốn rớt ra ngoài: "Tuyệt đối không!"

Lục Hình Văn đưa điện thoại tới dưới mũi Phùng Kiệt.

Phùng Kiệt tức chết: "Rốt cuộc cậu bị cái gì vậy? Sao cậu không thương lượng trước với đoàn đội? Bây giờ tôi đang nghiêm túc nói chuyện với cậu đấy! Cậu nghiêm túc trả lời cho tôi, tại sao cậu đùng một phát quyên góp hai chục triệu cho đại học Đông Minh? Bị gì vậy hả? Vì cái video phỏng vấn đó sao? Cậu định ra mặt thay Phí Khả hả? Rốt cuộc cậu nghĩ cái gì vậy tổ tông của tôi ơi, cậu có thể nói với tôi trước khi làm không? Tôi là quản lý của cậu đó! Cậu có ý kiến với tôi, ok, vậy cậu nói với A Hoa không được sao? Tôi xin cậu, đại ca, tổ tông, boss, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì vậy?"

Lục Hình Văn thở dài, một lát sau mới nói: "Nói cho anh thì anh cũng chỉ nổi điên trước thôi, có khác gì bây giờ đâu?"

Phùng Kiệt: ". . ."

Lục Hình Văn: "Đây là từ thiện mà, không tốt sao? Tôi cống hiến chút sức hèn của mọn này cho sự nghiệp giáo dục của nước nhà, việc này không tốt sao?"

Phùng Kiệt: " . . . Tôi không có nói làm từ thiện không tốt, mà là tại sao ngay thời điểm nhạy cảm này này cậu lại lấy danh nghĩa Phí Khả đi quyên góp cho trường cũ của cậu ấy? Quần chúng sẽ nghĩ gì? Dĩ nhiên quần chúng sẽ cho rằng tình cảm của các cậu cực kỳ tốt, cậu quá yêu cậu ta nên mới cho cậu ta phần quà cưới này."

Lục Hình Văn gật đầu: "Đúng vậy, như vậy không tốt sao? Đây chẳng phải là hiệu quả đoàn đội muốn ư?"

Phùng Kiệt: "Chúng ta đã ký hợp đồng cho cậu ấy một triệu tiền mặt, cho cậu ấy thêm cơ hội mỗi năm một bộ phim. Còn cậu, bây giờ vì cậu ta mà đập thẳng hai chục triệu. Bây giờ cậu nói tôi nghe, có phải cậu, muốn tán tỉnh cậu ấy không?"

Lục Hình Văn tháo cặp kính đen xuống: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi theo đuổi người khác còn cần bỏ tiền sao? Tôi thấy cậu nhóc này cũng được, bây giờ cậu ấy là cựu sinh viên danh dự rồi, tôi xem mấy tên truyền thông kia bôi đen cậu ấy kiểu gì."

Phùng Kiệt giận đến độ muốn đấm mình một cái, ngất rồi sẽ không cần quản mấy chuyện nhức đầu này nữa: "Vậy cậu cũng không nghĩ xem bây giờ gia đình cậu ấy ngay cả nhà còn không có, Phí Khả cậu ấy không nhà không xe, những việc này cậu không hề quan tâm mà quyên góp hai chục triệu cho trường cũ của cậu ấy? Cậu có nghĩ người ta sẽ nhận phần ân tình này của cậu không?"

"Không nhà không xe? Chẳng phải vẫn đi đóng phim sao?" Lục Hình Văn ngạc nhiên.

"Cậu đừng có đánh trống lảng, cậu còn chưa nhận thức được tầm nghiêm trọng của sự việc hả?" Phùng Kiệt gằn từng câu từng chữ, "Cậu dùng danh nghĩa hai người quyên góp hai chục triệu cho đại học Đông Minh để tân trang lại thư viện trường. Cậu có hiểu không? Đến khi thư viện sửa sang xong, trên tường thư viện sẽ khắc tên hai người, vĩnh viễn nằm đó cho đến khi đại học Đông Minh đóng cửa, hóa thành tro bụi."

Lục Hình Văn: ". . ."

Phùng Kiệt cố gắng nặn ra một nụ cười: "Nhưng mà ba năm sau các cậu sẽ ly hôn."

"Đến lúc đó mọi người chỉ cần nhìn thấy thư viện đại học Đông Minh thì sẽ nhớ tới các cậu, nhớ tới việc cậu lấy danh nghĩa cậu ấy quyên góp hai chục triệu, nhớ tới quà cưới của cậu. Cậu đoán xem câu chuyện tình yêu của hai cậu sẽ lưu truyền mấy năm trong giới giải trí?"

Lục Hình Văn: ". . ."

-----------------------------------------------

Xuân Vãn: Là tên gọi tắt cho Gala mừng xuân của đài truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV) cực kỳ nổi tiếng ở Trung Quốc, là một món ăn tinh thần không thể thiếu của người Trung giống như Táo Quân đối với người Việt vậy. *Xuân Vãn: Là tên gọi tắt cho Gala mừng xuân của đài truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV) cực kỳ nổi tiếng ở Trung Quốc, là một món ăn tinh thần không thể thiếu của người Trung giống như Táo Quân đối với người Việt vậy. Bợn nào đu Cbiz thì chắc chắn là biết Xuân Vãn rồi hen~

À, cho những người tò mò không biết quà cưới của Lục tổ tông là bao nhiêu mà lười tra thì đây:

1 NDT ~ 3.322 VND

=> 20.000.000 NDT ~ 66.460.000.000, là khoảng 66 tỷ đó

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com