TruyenHHH.com

Edited Beta Mat Minh Da

"Ngày mai em giúp tôi bày bán buổi cuối cùng đi." Trước ngày Hứa Chiêu Đệ đến Hong Kong, vừa vặn là cuối tuần, nên nàng mở miệng đề nghị Thi Vân Dạng. Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Chiêu Đệ chủ động yêu cầu đối phương.

"Đã nghỉ bán lâu rồi, còn bán ngày cuối cùng nữa?" Thi Vân Dạng không hiểu, từ khi người kia đồng ý đi Hồng Kông làm trợ lý đầu bếp nhà hàng Michelin xong, Hứa Chiêu Đệ đều chuẩn bị cho chuyện này nên không đi bán trứng nữa. Thật không ngờ chỉ 3 ngày nữa là đi Hồng Kông lại chuẩn bị bán lại. Người này cũng thật là, làm gì mà lưu luyến quầy hàng vỉa hè kia như thế, bất quá rất ít khi Hứa Chiêu Đệ chủ động yêu cầu, đương nhiên là cô sẽ không từ chối.

"Tôi muốn đi thôi." Khó có khi Hứa Chiêu Đệ trả lời bốc đồng như vậy.
"Được rồi, muốn đi thì đi." Thi Vân Dạng ra vẻ hào phóng.

Ngày hôm sau, từ sáng sớm Hứa Chiêu Đệ đã chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu bán hàng. Thi Vân Dạng đã từng bán cùng với Hứa Chiêu Đệ một thời gian, nhìn sơ cũng đoán được số lượng này có lẽ nhiều gấp đôi bình thường.

"Chị chuẩn bị nhiều như vậy, hôm nay bán hết được sao?" Thi Vân Dạng nhíu mày hỏi, đêm nay mấy giờ mới có thể trở về nhà được a.
"Sẽ bán hết." Hứa Chiêu Đệ không hề lo lắng.

Đến nơi bán hàng quen thuộc lập tức có khách quen đến mua.
"Sao lâu rồi chị không ra đây bán? Ăn nhiều loại bánh trứng chỉ thấy chỗ chị là bán ngon nhất." Nữ khách hàng nói, thỉnh thoảng còn liếc trộm Thi Vân Dạng. Một người giống nữ minh tinh như Thi Vân Dạng xuất hiện ở đây vẫn là có cảm giác không thích hợp lắm.

"Nếu cô thích ăn thì hôm nay mua 2 phần đi, về sau chị ấy không bán nữa đâu." Thi Vân Dạng nói.
"Thật tiếc quá, sau này không được ăn loại bánh trứng ngon như vậy nữa, tôi sẽ mua thêm một phần." Nữ khách hàng tiếc hận.

Hứa Chiêu Đệ nhanh chóng làm xong hai phần, đưa cho khách, nữ khách hàng chuẩn bị trả tiền thì Hứa Chiêu Đệ lại lên tiếng.
"Hôm nay là ngày bán cuối cùng, tất cả đều tặng hết." 
"Vậy làm sao được?" Nữ khách hàng không có ý định nhận lại.

"Chị ấy nói miễn phí thì miễn phí." Hiện tại Thi Vân Dạng mới biết vì sao hôm nay Hứa Chiêu Đệ phải tới đây bán trứng, mà còn chuẩn bị nhiều như vậy, thì ra là muốn tri ân khách hàng, một lần cuối cho đến nơi đến chốn.

"Vậy cảm ơn chị nhiều." Nữ khách hàng cất tiền đi.
"Không cần khách khí." Hứa Chiêu Đệ mỉm cười nói.

Thi Vân Dạng đi đến siêu thị gần đó cầm một thùng giấy về, xé thành một tấm bìa lớn, viết lên trên đó mấy chữ to đẹp rõ ràng: "NGÀY CUỐI CÙNG BÁN, VÌ TRI ÂN KHÁCH HÀNG, HÔM NAY MIỄN PHÍ MỖI NGƯỜI TỐI ĐA MỘT PHẦN."

Hứa Chiêu Đệ nhìn dòng chữ xinh đẹp của Thi Vân Dạng, không khỏi mỉm cười một cái.
Sau khi viết chữ miễn phí lên, rất nhanh có đông người đến trước quầy bán của Hứa Chiêu Đệ xếp hàng rồng rắn, ngay cả mấy người chủ quầy hàng gần đó cũng tới xếp hàng.

Hứa Chiêu Đệ bận rộn phân phát, một khắc cũng không rảnh rỗi, Thi Vân Dạng không thể đứng đó mà nhìn một mình nàng bận bịu nên Hứa Chiêu Đệ làm trứng, cô phụ trách bỏ vào túi đưa cho khách hàng, còn hỗ trợ phân biệt mấy bác gái đã đến nhận rồi thì sẽ không phát cho nữa.

Từ 4 giờ chiều đến 10 giờ tối, ròng rã 6 tiếng đồng hồ, hai người không hề nhàn rỗi phút nào, cuối cùng cũng phát xong số lượng trứng gấp đôi ngày thường. Thi Vân Dạng đem tấm quảng cáo miễn phí gấp lại, đổi thành một tấm khác ghi "ĐÃ PHÁT HẾT". Hiện tại Thi Vân Dạng cảm giác eo của mình không thể thẳng lên được, chân mỏi đến phát run, mới biết bình thường Hứa Chiêu Đệ vất vả bao nhiêu, càng thêm chắc chắn chuyện đưa Hứa Chiêu Đệ đi Hồng Kông. Chân Thi Vân Dạng quá mỏi nên cô trải tấm bìa cứng xuống đất, trực tiếp ngồi xuống, cũng mặc kệ phá hỏng hình tượng.

Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng ngồi trên mặt đất, cảm giác thời khắc này Thi Vân Dạng rất gần Phương Phương, có chút khác biệt so với Thi Vân Dạng khi vừa mới khôi phục trí nhớ.

"Phần cuối cho em, hai quả trứng, còn có chà bông, rau xà lách, cả một miếng gà nữa." Hứa Chiêu Đệ đem phần cuối cùng cho người kia.
Thi Vân Dạng nhìn phần bánh trứng rõ ràng ghét bỏ muốn chết, trong lòng lại rất ngọt ngào.

"Ai muốn ăn đồ vỉa hè chứ, năng lượng quá nhiều, ăn xong mập chết!" Miệng nói ghét bỏ nhưng là tay rất nhanh nhận lấy phần đồ ăn.

Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng ăn thức ăn nàng làm, trong lòng liền có loại cảm giác vui thích.
"Vậy chị ăn cái gì?" Thi Vân Dạng thỏa mãn cắn một miếng lớn, nghĩ đến giờ này Hứa Chiêu Đệ cũng chưa ăn cái gì.

"Hiện tại tôi chưa đói, về nhà ăn sau." Ngữ khí Hứa Chiêu Đệ rất ôn nhu.

"Vậy em với chị cùng ăn cái này đi, về nhà, em nằm dưới cho chị ăn." Thi Vân Dạng tự nhiên mười phần nói ra mấy chuyện đó. 
Hứa Chiêu Đệ nghe vậy, trên mặt có chút đỏ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com