TruyenHHH.com

Edit Yen Giac Som Binh Minh Nhac Thien Nguyet

Editor: Jade

Chương 18 Vỏ đạn (1)

Khương Kiến Minh đã đổi sang cơ giáp của mình trước khi thực sự bước vào vùng rừng sâu.

M-Tia Chớp 18 là cơ giáp do quân đội phân phát, không cần nghĩ cũng biết có cài hệ thống định vị, nhóm chỉ huy có lẽ đang giám sát từ phía sau.

Khương Kiến Minh để trí não Seth Henry ở lại Tia Chớp, chậm rãi điều khiển cơ giáp đi dạo ở vùng ngoại vi.

Trận chiến vừa rồi anh tiêu hao quá nhiều thể lực, cho dù theo dõi thấy anh bị động tránh chiến đấu, cấp trên cũng sẽ không thấy lạ, mà chỉ cho rằng anh có lòng mà không có sức*.

*lực bất tòng tâm

Chẳng mấy chốc, cơ giáp gấp cấp A S-Tuyết Cưu mở ra, đưa Khương Kiến Minh vào rừng.

Tạo hình của Tuyết Cưu là một khẩu pháo hai chân, họng pháo duy nhất được lắp ở ngực trước cơ giáp, mà trên hai tay máy thông thường và hai bên miệng pháo là hai tấm khiên tuyết trắng, vẻ ngoài hơi giống cánh chim.

Đây là loại thiết kế đặc biệt khác thường trong cơ giới quân sự, hiển nhiên không phải vì giết địch đoạt mạng, mà là để bảo mệnh.

Đây cũng là mục đích ban đầu khi Lean đưa cho anh cơ giáp này.

Nhưng bây giờ nó không thích hợp với Khương Kiến Minh.

Vì vậy, Khương Kiến Minh đã không ngần ngại cải tạo nó trên đường tới Viễn tinh tế.

Xào xạc...

Cơ giáp trắng như tuyết chạy ngược gió trong rừng rậm, cây cối xung quanh càng lúc càng rậm rạp cao lớn, ánh nắng chỉ có thể lẻ tẻ chiếu xuyên qua.

Rêu phong lạ kỳ và sáng bóng bò trên đá lạnh, khi cơ giáp chạy qua, sẽ đổ bóng lướt nhanh qua thân máy.

Có những sinh vật nằm trong bóng tối quan sát, những con mắt kép thuộc về côn trùng đang nhìn chằm chằm vào khung cơ giáp mỹ lệ.

Mãi đến một khoảnh khắc nào đó, sinh vật trong bóng tối đột nhiên vỗ cánh lao xiên về phía cơ giáp.

Nhưng Tuyết Cưu nhanh chóng xoay người như thể đã chuẩn bị từ sớm——

Bộ phận vốn chuyên chở tấm khiên hạt lúc đầu nứt thành hai nửa trên dưới, khẩu pháo cơ giới đen tuyền nhô ra từ giữa, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo âm u thấu xương.

Bùm! Bùm!

Sinh vật ngoài hành tinh dạng sâu bay lộn ngược lại, đập vào thân cây, vẩy ra thứ chất lỏng sền sệt kinh tởm màu xanh lá. Đôi cánh của nó run rẩy, tứ chi cũng vậy, tạo ra những tiếng sột soạt kỳ quái.

"Sức mạnh của pháo mới vẫn hơi kém ... Cũng chẳng thể đòi hỏi hơn." Khương Kiến Minh như suy tư gì mà điều khiển Tuyết Cưu lại gần, mở chủ pháo vừa ráp xong trước ngực cơ giáp, nhắm vào dị sinh vật đang giãy giụa muốn cất cánh.

—— Đoàng!!

Vài giây sau, tia ngưng kết màu tím quét qua, quặng Chân tinh ngưng tụ trên xác sâu. Tuyết Cưu nhặt Chân tinh và ném nó vào khoang chứa, để nó nằm cùng với bốn mảnh quặng Chân tinh khác.

Khương Kiến Minh thở phào nhẹ nhõm.

Trước đó, anh đã thử nghiệm vài lần.

Sinh vật ngoài hành tinh cấp D thông thường, khẩu pháo cơ giới mới được lắp đặt hoàn toàn có thể đối phó được, như con sâu vừa rồi, ước chừng cấp độ nằm giữa D và C, pháo chủ của Tuyết Cưu có thể dễ dàng xuyên thủng, cũng có thể gây ra sát thương hiệu quả với phần lớn các loài cấp C... nhưng năng lượng tiêu hao hơi nhiều, thật phiền.

Còn những sinh vật ngoài hành tinh có cấp độ cao hơn ...

Khương Kiến Minh lấy ra khẩu súng màu xám bạc từ bao súng quanh eo, thay băng đạn.

... Đôi cánh thần Vệ nữ Lean để lại cho anh thuộc về vũ khí Tân tinh giới, có thể lợi dụng quặng Chân tinh chế tạo ra đạn có sát thương cao, trên lý thuyết, sức mạnh có thể sánh ngang với Tinh Cốt cấp B của Tân nhân loại.

Vấn đề duy nhất là tốn tiền, đạn Tân tinh giới, một lần bắn tốn hàng ngàn tệ điểm, dùng trên người dị sinh vật cấp D và C, thật sự không đáng giá.

Khương Kiến Minh nắm khẩu súng lục trong lòng bàn tay, có chút do dự.

Anh đã nhiều năm không sử dụng vũ khí Tân tinh giới, liệu có nên thử trước một lần ở đây không.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không dám khinh suất, ít nhất cũng phải thử một hai phát.

Khương Kiến Minh nới lỏng đai an toàn, muốn mở buồng lái.

Ai ngờ vừa đứng lên, trước mắt anh liền tối sầm, thở không nổi, suýt chút nữa ngất đi, lập tức ngã trở lại chỗ ngồi.

"Sh...khụ."

Tệ thật, không có tiếng Seth nhắc nhở anh chú ý tình trạng thân thể, thật bất cẩn...

Khương Kiến Minh ngồi sụp xuống ghế lái, cố hết sức hít thở, anh không nhịn được cười khổ, muộn màng nhận ra tay chân đang bủn rủn.

Tính đi tính lại, rắc rối nhất vẫn là thể lực không theo kịp ...

Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể điều khiển Tuyết Cưu rời khỏi rừng rậm, tìm một vùng đất đá tương đối thoáng đãng nghỉ ngơi một lát.

Nhân tiện, anh liếc nhìn đồng hồ bấm giờ đã được cài đặt sẵn, chỉ còn hơn một giờ nữa là kết thúc thời gian thi đấu.

Anh tính toán một chút, trước tiên nghỉ ngơi non nửa tiếng, nửa tiếng sau lại trở về tập trung săn bắt sâu bướm đỏ cấp thấp.

Dựa vào ưu thế về tính năng của cơ giáp cấp A, việc giành được vị trí thứ nhất thứ hai trong lần thử nghiệm này sẽ không phải vấn đề.

Ngay khi Khương Kiến Minh đang chậm rãi gặm lương khô và nhìn lại số liệu của một vài trận chiến trước đó, màn hình cơ giáp trước mặt anh đột nhiên nhấp nháy.

Radar hiển thị một cơ giáp đang tới gần.

Khương Kiến Minh hơi sửng sốt, ngồi thẳng dậy cầm cần điều khiển.

Anh cau mày nghĩ: Sao nơi rách nát này lại có cơ giáp tới?

Cơ giáp phi hành cực nhanh, thẳng hướng bên này bay tới, trong vòng mười giây liền lọt vào tầm nhìn của Tuyết Cưu..

Thế nhưng lại là một chiếc M-Tia Chớp 18.

Khương Kiến Minh càng bối rối hơn, anh nghĩ, chẳng lẽ trong lần thi đấu này, ngoài bản thân gian lận dựa vào "di vật của người chồng đã khuất", còn có một nhân vật lợi hại khác dám xông vào sâu trong rừng băng?

Anh trơ mắt nhìn con Tia Chớp kia đến gần.

Sau đó vươn khẩu pháo về phía anh.

Sau đó, miệng pháo lóe sáng——

Khương Kiến Minh: "?"

Sau một khắc, pháo nổ ầm ầm, khắp nơi rung chuyển!

Tuyết Cưu điên cuồng tăng tốc rút lui vào thời khắc mấu chốt, đôi cánh bị khói đen bao trùm lao ra khỏi vùng đất trống, nơi anh vừa đứng đã chỉ còn lại một hố đen.

Lúc này Khương Kiến Minh mới cảm thấy mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống.

Anh dựng tóc gáy nhìn chiếc Tia Chớp, thầm nghĩ cái quái gì thế này!?

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, con Tia Chớp không chịu buông tha, thế nhưng tiếp tục duy trì hình thái phi hành, lao thẳng về phía anh.

Giáp chắn phía trước buồng lái che kín mít, không biết bên trong là ai.

Khương Kiến Minh thậm chí còn bối rối hơn, bởi vì phàm là người có đầu óc bình thường, sẽ không điều khiển cơ giáp cấp C tấn công cơ giáp cấp A.

Anh không hiểu tình hình, chỉ có thể di chuyển cần điều khiển về phía sau. Tuyết Cưu sượt qua mép cánh màu xanh đen của Tia Chớp, miễn cưỡng tránh được.

Nhưng ngay sau đó, Tia Chớp đột nhiên vặn mình, làm ra động tác gần như xoay người tại chỗ, không những không bị văng ra ngoài, ngược lại cắn chặt phía sau Tuyết Cưu!

Khương Kiến Minh căng thẳng thần kinh, việc quay đầu ngay lập tức khi di chuyển tốc độ cao có yêu cầu cực cao đối với kỹ năng điều khiển của người lái.

Động tác xoay chuyển nhanh vừa rồi quả thực thần kỳ, Khương Kiến Minh nghĩ cho dù mình thao tác cũng chưa chắc đã hoàn hảo như vậy, trong học viện quân sự Kaios, không quá ba huấn luyện viên có thể hoàn thành động tác này.

Nhưng còn chưa kịp thán phục, anh liền nhìn thấy Tia Chớp duỗi cánh tay cơ khí, trực tiếp nện xuống Tuyết Cưu —— đó là kỹ thuật cận chiến cơ giáp.

Khương Kiến Minh vội vàng điều khiển Tuyết Cưu qua lại mấy chiêu với Tia Chớp, khung máy va chạm với khung máy, không ngừng phát ra tiếng động lớn, phản lực mạnh mẽ rung chuyển như thể không khí cũng đang run rẩy.

Dần dần, vẻ mặt Khương Kiến Minh ngày càng nghiêm túc.

Chiêu thức hung hãn, nhưng không có sát khí... Người trong Tia Chớp, đơn thuần muốn thử anh sao?

Bùm!!

Bị phân tâm, Tuyết Cưu bay ngược ra ngoài, va vào thân một cây đại thụ.

Tia Chớp theo sát, chỉ nghe thấy bốn tiếng "bang bang bang bang", bốn chân kim loại của nó cắm sâu vào thân cây, bụng áp vào ngực Tuyết Cưu, phát ra tiếng kim loại ma sát ê răng.

Khương Kiến Minh đột nhiên ngẩng đầu, cánh tay máy màu xanh đen gần ngay trước mắt!

Trong chốc lát, gió lạnh thổi qua khu rừng hoang vắng.

Có một khoảnh khắc bốn bề tĩnh lặng.

Con Tia Chớp này, thế nhưng ỷ vào cơ giáp cỡ M lớn hơn cỡ S một vòng, dùng thân mình gắt gao đè Tuyết Cưu lên cây.

Trong buồng lái, Khương Kiến Minh đã đặt tay lên một nút nào đó.

Phản ứng đầu tiên của anh, là nổ pháo chủ.

Mọi người đều biến, cận chiến vượt cấp giữa cơ giáp chính là tìm chết, khoảng cách gần như vậy, anh chỉ cần ra tay một phát, chỉ một con Tia Chớp mà thôi, bị nổ bay là chuyện ván đã đóng thuyền.

Nhưng phản ứng thứ hai của anh là, không thể nã pháo.

Khoảng cách thật sự quá gần, nếu tùy ý nổ súng như vậy, người lái bên trong hoặc là chết hoặc là tàn phế, tỷ lệ tử vong càng lớn hơn.

Phản ứng thứ ba của anh: Vậy người điều khiển là ai, hắn đến đây làm gì, chả lẽ thực sự không muốn sống sao!?

Khương Kiến Minh vẫn chưa nghĩ xong, bên tai liền nghe thấy tiếng cùm cụp.

Chiếc Tia Chớp gần trong gang tấc, đã nâng lên tấm giáp chắn trước buồng lái.

... Ánh nắng lấp lánh xuyên qua mặt kính, chiếu lên mái tóc xoăn dài gần như phát sáng của người điều khiển.

Trong buồng lái Tia Chớp, hoàng tử ngồi vắt chân, tư thế rất nhàn nhã.

Đồng tử Khương Kiến Minh co rút lại, đầu óc nổ tung thành trống rỗng!

Suýt nữa... Nếu định lực của anh kém một chút, sẽ bật thốt ra từ "Lean".

Garcia nâng mi. Đôi đồng tử màu xanh ngọc lục bảo trong veo mà hơi lạnh lùng, giống như tinh linh trong thần thoại.

"Cậu có thể nã pháo."

Hoàng tử khép mở môi mỏng, "Tại sao cậu không nã pháo?"

"..."

Khương Kiến Minh hít một hơi thật sâu.

Anh buông tay, kẽ cười nói: "Điện hạ, lại gặp rồi."

...Rất tốt, giờ anh đã hiểu tại sao con Tia Chớp này đối mặt với Tuyết Cưu cách hai cấp, có thể đánh một cách không sợ hãi.

Trước hết, ít nhất trong khu vực Ngân Bắc Đẩu, không ai dám nổ súng với hoàng tử sau khi đã nhìn thấy khuôn mặt cao quý này.

Thứ hai, cho dù có người thật sự dám nã pháo, nhưng với năng lực phòng ngự của Tinh Cốt cấp siêu S, cho dù Tia Chớp nổ thành tro bụi, Hoàng tử điện hạ cũng vẫn bình an vô sự.

Cuối cùng, so với điện hạ ngồi trong cơ giáp, hiển nhiên sau khi cơ giáp bị nổ thành tro, điện hạ càng đáng sợ hơn——

Rốt cuộc, chỉ vài ngày trước, Khương Kiến Minh đã chứng kiến ​​​​chiến tích tiêu diệt hơn chục cơ giáp trong nháy mắt của Điện hạ.

Nhưng điều này vẫn không giải thích được câu hỏi cốt lõi.

Đó chính là, đến tột cùng lý do nào... khiến đường đường hoàng tử điện hạ của đế quốc, lại bay tới chốn rừng rú hoang vu để vật lộn với một tân binh như anh??

Để có thể bắt được anh chuẩn xác như vậy, khả năng cao đã định vị Tia Chớp của anh rồi mới tìm tới, nhưng cuối cùng tại sao... Người này không nhớ anh thật, hay chỉ đang giả vờ?

Garcia mở buồng lái, đứng dậy.

Ánh mắt của hắn rất sắc bén, nhanh chóng quét qua khoang điều khiển của Tuyết Cưu, đồng tử tựa hồ lập lòe.

"Kỹ thuật cơ giáp của cậu rất tốt. . . Tại sao không dùng Tinh Cốt để điều khiển? Đám trộm vặt Dung Nham kia không nói, tôi không xứng để cậu dùng Tinh Cốt sao?"

"..."

Khương Kiến Minh nghẹn họng, nâng mi gượng cười, nghiêm túc nói: "Điện hạ, thật ra tôi là Tàn nhân loại."

Garcia cũng im lặng một lúc.

Vài giây sau, hoàng tử lãnh đạm nói: "... Nếu cậu thật sự không muốn nói, có thể lựa chọn không nói."

Khương Kiến Minh biết mình nói ra hắn cũng không tin, cho nên cũng không thèm giải thích nữa, chỉ khẽ gật đầu: "Vậy cảm tạ ngài đã thông cảm."

Anh thuận thế buông cần điều khiển, "Xin hỏi, điện hạ tới đây để?"

Garcia tiến lên mấy bước, hai cơ giáp dựa sát vào nhau, chân dài một bước, trực tiếp giẫm lên thân máy Tuyết Cưu.

Sau đó... hoàng tử rất tự nhiên mà ngồi xuống trước buồng lái.

Khương Kiến Minh: "?"

Garcia đột nhiên dí sát lại, nhìn thẳng vào Khương Kiến Minh.

Hai người họ lập tức cách nhau rất gần.

Nếu bỏ qua tấm kính trước buồng lái, mặt họ chỉ cách nhau nửa cánh tay.

Sau đó, hoàng tử cong ngón trỏ, gõ nhẹ lên mặt kính hợp kim.

Chỉ thấy hắn nghiêm túc nói: "Mở cửa."

_______________________

Dạ vâng, màn Kabedon huyền thoại của trung bình người chơi (cơ giáp) S M :)))))

Tui là cái máy lặp đây: Đồng bào đừng quên thả cho tui có động lực cày cuốc nha~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com