TruyenHHH.com

Edit Xuyen Vao Truyen Nguoc Cu Roi Bi Boss Phan Dien Bam Dinh Khong Ngung

Editor: Moonliz

Cố Hành không định lãng phí thời gian, anh đi thẳng vào vấn đề: "Cô Sở, là cô báo cảnh sát à?"

Sở Tương gật đầu thừa nhận: "Là tôi."

Trợ lý Doãn thầm nghĩ, cô tiểu thư nhà họ Sở rõ ràng rất yêu cậu hai Cố, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà báo cảnh sát. Có lẽ là vì Cố Quân đã làm tổn thương cô quá nặng nề.

Tuy nhiên, dù thế nào thì Cố Quân cũng là em trai của Cố Hành. Dù anh ta có kém cỏi đến đâu, Cố Hành cũng buộc phải quản lý.

Trong lòng Sở Tương cũng đang lặng lẽ tính toán, bản thân nên cứng rắn đến mức nào rồi mới nhượng bộ một chút để giữ thể diện cho Cố Hành đây. Dù gì thì nể mặt anh cũng không phải là chuyện thiệt thòi cho nhà họ Sở.

Cố Hành không xuất hiện nhiều trong cốt truyện, nhưng anh lại là người khiến Cố Quân kiêng dè nhất. Trong nguyên tác có không ít lần miêu tả cảnh Cố Quân bộc lộ sự yếu đuối trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn. Từ nhỏ đến lớn, Cố Quân luôn sống dưới ánh hào quang của anh trai, tạo thành áp lực tâm lý rất lớn. Tất nhiên, về sau Cố Quân cũng từng bước giẫm lên Cố Hành để giành quyền kiểm soát nhà họ Cố.

Mặc dù cuối cùng Cố Hành trở thành nhân vật phản diện vì đứng ở phía đối lập, anh vẫn là một người trẻ tuổi tài giỏi. Nể mặt anh, nhà họ Sở chắc chắn sẽ không bị thiệt.

Nhưng khi Cố Hành lên tiếng, anh lại nói: "Cậu ta làm sai thì phải gánh hậu quả. Cô Sở, hy vọng cô sẽ không mềm lòng."

Sở Tương lộ vẻ ngạc nhiên.

Trợ lý Doãn cũng vô cùng bất ngờ, lén nhìn ông chủ một cái, không chắc liệu có phải vì ông chủ đã xử lý quá nhiều rắc rối của cậu hai Cố mà cảm thấy mệt mỏi quá rồi hay không.

Cố Hành bình thường tiếp xúc với những người khôn khéo trên thương trường, họ luôn nói nửa vời để tỏ ra sâu xa. Nhưng hiển nhiên, cô tiểu thư nhà họ Sở không phải kiểu người như vậy.

Nói chuyện với cô vẫn nên rõ ràng một chút.

Cố Hành nói: "Ý tôi là, nếu cha mẹ tôi đến tìm cô, thì cũng xin cô đừng nhượng bộ."

Ý của anh là muốn để Cố Quân ở lại đồn cảnh sát bao lâu thì cứ để anh ta ở đó bấy lâu sao?

Sở Tương lộ vẻ khó xử: "Nếu chú Cố và dì Cố đến tìm tôi thì sao..."

Cố Hành: "Cô cứ đổ trách nhiệm lên tôi."

Đây chính là câu mà Sở Tương chờ đợi. Cô ngước đôi mắt ươn ướt nhìn anh, hiếm khi nói một câu thật lòng thật dạ: "Anh Cố, anh đúng là một người tốt."

Cố Hành đã nghe quen những lời tâng bốc hoa mỹ kiểu như "rồng trong thân người", "tuổi trẻ tài cao". Bỗng dưng nghe được câu khen ngợi mộc mạc như thế này làm anh trầm ngâm một lúc rồi mới đáp: "Cô quá lời rồi."

Cố Hành là người rất có giáo dưỡng. Dù là lời khen chân thành hay giả dối, chỉ cần lịch sự, anh đều sẽ đáp lại.

Trợ lý Doãn thấy ông chủ không định làm khó Sở Tương, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao cô còn trẻ, lại là nạn nhân trong chuyện này. Nếu tiếp tục gây áp lực với cô, trợ lý Doãn cảm thấy lương tâm mình sẽ cắn rứt.

Sau khi nói xong những gì cần nói, Cố Hành giữ im lặng.

Trợ lý Doãn nhân cơ hội lên tiếng: "Cô Sở, người nhà cô vẫn chưa đến phải không? Bây giờ trời cũng muộn rồi, chúng tôi có xe, hay để chúng tôi đưa cô về?"

Đây hoàn toàn là một đề nghị mang tính lịch sự.

Sở Tương cũng không từ chối.

Nhà cô ở thành phố B, nhưng trường đại học mà cô đỗ lại ở thành phố A. Vì không muốn ở ký túc xá, gia đình Sở đã mua cho cô một căn hộ gần trường. Do sắp đến ngày khai giảng, cô đã chuyển đến thành phố A. Hơn nữa, một tháng trước cô đã đủ 18 tuổi, có thể tự giải quyết chuyện của mình mà không cần phiền đến người giám hộ phải chạy từ thành phố bên cạnh đến giữa đêm khuya.

Dù sao, nếu về từ đồn cảnh sát cô cũng cần gọi xe. Có xe đi sẵn thì tất nhiên cô phải đồng ý luôn chứ.

Sau khi Sở Tương hoàn thành ghi chép lời khai, cô được phép rời đi trước. Còn Cố Quân thì phải tiếp tục ở lại đồn cảnh sát thêm một thời gian nữa. Quả thật Cố Hành không hề can thiệp vào chuyện của Cố Quân.

Dưới màn đêm, chiếc xe chầm chậm chạy trên đường.

Trợ lý Doãn và tài xế ngồi ở ghế trước, còn Sở Tương và Cố Hành ngồi ở phía sau. Tuy cùng ngồi ghế sau, nhưng khoảng cách giữa hai người khá xa.

Cố Hành ngồi thẳng lưng, không giống như những người khác sẽ nghịch điện thoại khi rảnh rỗi. Ánh mắt anh trầm tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì. Là người nắm quyền trong nhiều năm, dù không nói không động, anh vẫn toát ra một loại áp lực vô hình.

Sở Tương cũng bất giác ngồi thẳng người theo. Trong lòng cô có cảm giác như mình lại trở về thời trung học, còn người bên cạnh là thầy chủ nhiệm nghiêm khắc. Đừng nói điện thoại cô hiện đang hết pin, dù có pin, cô cũng không dám lấy ra chơi.

Cố Hành bất ngờ lên tiếng: "Đã ăn tối chưa?"

Sở Tương đáp: "Ăn rồi."

Thực ra cô chưa ăn. Trước khi trời tối, cô đã chạy thẳng đến quán bar để bắt gian, sau đó lại ở đồn cảnh sát suốt. Ngoài một ly nước nóng uống tại đồn, cô chưa ăn thêm gì cả. Nhưng cô nói vậy để tránh việc Cố Hành sẽ mời cô đi ăn tối.

Thực tế, Sở Tương và Cố Hành là người cùng thế hệ, nhưng vì khoảng cách tuổi tác và tính cách nghiêm khắc, nguyên tắc của anh mà mối quan hệ giữa họ trông giống như giữa bậc trưởng bối và hậu bối hơn.

Cố Hành khi làm việc thường trao đổi vài câu xã giao với đối tác, nhưng đối với Sở Tương – một "hậu bối" – anh không hề thay đổi cách nói chuyện nghiêm túc, cứng nhắc như đang xử lý công việc.

Bình thường, khi Cố Hành giao tiếp, người khác thường chủ động bắt chuyện để phá tan bầu không khí gượng gạo. Nhưng hiện tại, sau khi Sở Tương nói một câu "Ăn rồi", anh lại giữ im lặng vì không biết nên nói gì thêm.

Trợ lý Doãn nhanh chóng phá vỡ sự im lặng khó xử: "Bây giờ cũng muộn rồi, cô Sở có đói không? Hay chúng ta đi ăn khuya một chút nhé?"

Sở Tương lắc đầu: "Tôi không đói."

Trợ lý Doãn mỉm cười: "Con gái tôi cũng giống vậy, buổi tối hay nói không đói, sợ mập, mỗi ngày chỉ ăn một chút. Nhưng nửa đêm lại lén dậy lục tủ lạnh."

Sở Tương tò mò hỏi: LCon gái anh bao nhiêu tuổi rồi?"

Trợ lý Doãn trả lời: "Vừa tròn năm tuổi. Người nhỏ xíu mà đã biết lo lắng về ngoại hình rồi. Tôi thì luôn nghĩ trẻ con nên mũm mĩm một chút, nhìn mới đáng yêu."

Sở Tương gật đầu: "Đúng vậy, trẻ con mũm mĩm một chút mới dễ thương."

Hai người tiếp tục trò chuyện vui vẻ về chủ đề trẻ con, bầu không khí ngột ngạt trong xe lập tức biến mất.

Cố Hành không tham gia cuộc trò chuyện. Điện thoại của anh liên tục rung lên, anh nhìn qua màn hình một lần rồi dời mắt đi, để mặc điện thoại rung mà không định nghe máy.

Xe dừng lại ở cổng khu chung cư của Sở Tương. Cô lịch sự cảm ơn trước khi xuống xe. Dù Cố Quân là một kẻ tồi tệ, nhưng Cố Hành vẫn là một người đáng kính, không làm người khác chán ghét.

Khi Sở Tương rời đi, trợ lý Doãn không nhịn được cảm thán: "Cô Sở thật sự là một cô gái không tồi. Rõ ràng hôm nay cậu hai khiến cô ấy bẽ mặt vì một người phụ nữ khác, vậy mà cô ấy vẫn kiên cường như thế. Thật đáng khâm phục."

Khi Sở Tương lên xe, mắt cô vẫn còn đỏ, hiển nhiên là vừa khóc rất nhiều. Nhưng trước mặt người khác, cô có thể kìm nén không rơi một giọt nước mắt, thậm chí còn có thể vui vẻ nói cười với trợ lý Doãn. Phải mạnh mẽ đến mức nào mới có thể làm được như vậy?

Nếu không phải vì Cố Quân là thiếu gia nhà họ Cố, và anh ấy cũng không thân thiết với Sở Tương, thì trợ lý Doãn thực sự muốn khuyên cô đừng mãi treo cổ trên một cái cây.

Dù sao, anh ấy cũng là người có con gái, và chỉ cần nghĩ đến việc con gái mình lớn lên rồi gặp phải người như Cố Quân, anh ấy đã thấy đau đầu.

Cố Hành liếc nhìn điện thoại lại rung lên lần nữa và hỏi: "Dạo gần đây nhà họ Sở có ý định phát triển một khu nghỉ dưỡng đúng không?"

Chủ đề bỗng nhiên chuyển sang công việc, trợ lý Doãn lập tức đáp: "Đúng vậy. Khu đất đó thuộc về chúng ta. Trước đây, ông Cố có ý định hạ giá cho nhà họ Sở, nhưng anb vẫn chưa ký vào văn bản."

Ba của Cố Hành và ba của Sở Tương là bạn thân, lại thêm hai gia đình có hôn ước giữa con cái, nên ông Cố rất sẵn lòng tạo thiện cảm. Nhưng giờ đây, công ty nhà họ Cố do Cố Hành quản lý, mà anh lại là người luôn rạch ròi giữa chuyện gia đình và công việc. Anh không thấy việc hạ giá mang lại lợi ích gì cho công ty, nên vẫn chưa ký duyệt.

Thế nhưng lúc này, giọng nói của Cố Hành lại nhàn nhạt: "Ngày mai đi làm đưa tôi văn bản đó, tôi sẽ ký."

Trợ lý Doãn hơi sững người. Là một thương nhân đặt lợi nhuận lên hàng đầu, Cố Hành tuyệt đối là người lạnh lùng và quyết đoán, ngay cả cha ruột đến thương thảo cũng không được giảm giá. Vậy mà đột nhiên nghe anh nhượng bộ, dù đã đi theo Cố Hành nhiều năm, trợ lý Doãn vẫn không đoán được anh đang nghĩ gì.

Trợ lý Doãn hỏi: "Anh thay đổi ý định là để thay mặt Cố Quân xin lỗi cô Sở sao?"

Cố Hành đáp: "Tôi không bao giờ xin lỗi thay người khác. Cố Quân gây ra lỗi lầm thì cậu ta phải tự chịu trách nhiệm."

Trợ lý Doãn tiếp tục: "Vậy lần này là vì điều gì vậy ạ?"

Cố Hành bình tĩnh nói: "Coi như là để xoa dịu. Tôi hy vọng cô Sở sẽ tiếp tục thực hiện hôn ước với Cố Quân."

Sở Tương thích Cố Quân, dù tức giận đến mức đưa anh ta vào đồn cảnh sát, nhưng cuối cùng vẫn ngồi khóc một mình. Một cô gái biết sử dụng pháp luật để bảo vệ bản thân nhưng không đến mức mất kiểm soát mà làm ầm ĩ khắp nơi, thực sự là một "bình hoa" rất tốt.

Cô là vị hôn thê của Cố Quân, vẫn tốt hơn nhiều so với những người phụ nữ khác không rõ thân phận.

Nói thẳng ra, Cố Hành chỉ cảm thấy Sở Tương khá tiết kiệm sức lực cho anh. Ít nhất, cô sẽ không giống như Cố Quân, gây rắc rối khiến nhà họ Cố không được yên ổn.

Trợ lý Doãn khá hiểu ý Cố Hành. Sau một lúc, anh ấy cũng đoán ra phần nào suy nghĩ của ông chủ. Cố Hành hài lòng với vị hôn thê của Cố Quân cũng không có gì khó hiểu. Dù sao, những người khác trong gia đình họ Cố cũng rất đồng tình với hôn ước này.

Nhưng nói một cách không mấy tử tế, rõ ràng Cố Hành biết Cố Quân là người như thế nào, nhưng vì cô gái nhỏ này dễ kiểm soát, nên anh hy vọng cô có thể bị ràng buộc với một kẻ ăn chơi trác táng như Cố Quân. Mục đích duy nhất là để tiết kiệm công sức.

Dùng chút lợi ích để xoa dịu nhà họ Sở, từ đó giúp nhà họ Cố sau này được yên ổn hơn.

Rốt cuộc, thương nhân là thế, không có lợi thì không làm.

Trong lòng trợ lý Doãn âm thầm lẩm bẩm: "Tư bản thật đáng ghét."

Ở một diễn biến khác, Sở Tương trở về căn hộ của mình. Cô đứng trước gương, mệt mỏi ngáp một cái, rồi dụi mắt. Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình trong gương, cô ghé sát lại một chút, ấn vào khóe mắt và lẩm bẩm: "Thôi xong, mai không khéo mắt sưng lên mất."

Nếu không phải hôm qua cô ngủ không đủ giấc, hôm nay vừa mệt vừa buồn ngủ, cộng thêm cơ địa dễ chảy nước mắt khi ngáp, thì việc giả vờ làm một cô gái đáng thương, khóc lóc vì bị uất ức, chẳng hề đơn giản như vậy.

Vừa làm chăm sóc da, Sở Tương vừa nghĩ vẩn vơ: "Phải chọn một ngày đẹp để hủy bỏ hôn ước với Cố Quân mới được."

Cô thật sự không muốn diễn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com