TruyenHHH.com

Edit Xuyen Thanh Hung Chu Can Ba Nhat Trung Toc A Xuyen Dia Tam

Editor: huyentrang11c3

=======

Chap 8: Ta chỉ chung tình với một mình ngươi

Hạnh Ngôn mặc một bộ quân phục thẳng tắp, thân cao, chân dài, khí khái hào hùng mười phần, hắn bước đi thong thả, người toả ra một tầng ánh sáng dìu dịu như ánh vàng ấm chiều hoàng hôn.

Khuôn mặt Hạnh Ngôn dù không có biểu lộ gì, nhưng Quý Viễn Chinh biết y chắc chắn đang cười, khóe miệng hơi nhếch lên, mặt mày ôn nhu lại cười ngọt ngào, trong mắt chứa đầy chuyên chú cùng thâm tình.

Quý Viễn Chinh nhanh chân đi tới chỗ y.

"Ca."

"Ừm." Quý Viễn Chinh tự nhiên nắm tay của y: "Có mệt hay không?"

Hạnh Ngôn lắc đầu, mặt đầy ý cười. Quý Viễn Chinh cũng cười theo, nắm tay của y đi ra ngoài.

Trên đường đi, có vô số quân thư cũng đi xuống, tất cả đều dùng một ánh mắt cực kỳ phức tạp, nhìn lén hai người — vẫn luôn là trung tâm dư luận.

Hạnh Ngôn không tự chủ thẳng lưng lên, cằm khẽ nâng. Hùng chủ của hắn là đặc biệt nhất, là hùng chủ ôn nhu nhất, chính là có một không hai!

Quý Viễn Chinh phát hiện động tác nhỏ này của y, cảm thấy có chút buồn cười, trong lòng cũng chua xót. Bây giờ Hạnh Ngôn có bao nhiêu vui vẻ, thì Quý Viễn Chinh càng đau lòng bấy nhiêu, nghĩ đến sinh hoạt của Hạnh Ngôn trong nguyên tác, hắn liền muốn đối tốt với y hơn một chút.

Ngồi lên quân hạm, Quý Viễn Chinh liền nghiêng đầu hỏi Hạnh Ngôn: "Ngôn Ngôn, ngươi biết chỗ nào bán hoa không?"

"Trên đường về nhà hình như có một nhà máy làm vườn." Hạnh Ngôn có chút không xác định nói, lại quay đầu hỏi Quý Viễn Chinh, "Ca, ngươi là muốn trang trí vườn hoa sao?"

Quý Viễn Chinh cười thần bí: "Đây là bí mật."

Hạnh Ngôn nghi hoặc, mua hoa ngoài trang trí vườn hoa ra còn có thể làm cái gì? Chẳng lẽ để trưng trong phòng?

Quân hạm di chuyển với tốc độ siêu nhanh, cũng do có tuyến đường đơn độc, cho nên dù là lúc tan làm cũng không bị tắc nghẽn.(Chỉ đăng ở Wattpad huyentrang11c3)

Theo đường đi vào chỗ cửa hàng trước, Hạnh Ngôn cho quân hạm dừng lại.

Quý Viễn Chinh nhìn thoáng ra phía ngoài, bên ngoài có một ngôi nhà ở lớn, làm bằng pha lê, xuyên qua cửa sổ sát đất có thể thấy cả căn phòng phồn hoa cùng nhóm á thư đang bận rộn, trước cửa treo bảng hiệu viết bốn chữ lớn "Hoa tươi công xưởng".

Quý Viễn Chinh cùng Hạnh Ngôn đi xuống quân hạm, liền gây nên trận oanh động cực lớn. Nơi này vốn là phố buôn bán phồn hoa, lại thêm hai người bọn họ bây giờ đã đạt đến trình độ "hot" hòn họt, dễ như trở bàn tay liền thành tiêu điểm.

Ở phố buôn bán, đa số đều là những á thư, quân thư chưa thành hôn. Một số trùng đực nhỏ đều sẽ mang theo các thư quân, thư hầu cường tráng theo để bảo hộ an toàn của bọn họ. Mà giờ khắc này, ánh mắt của bọn họ đều không hẹn mà cùng hội tụ ở một chỗ.

Quý Viễn Chinh cùng Hạnh Ngôn hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác, trực tiếp đi vào "Hoa tươi công xưởng."

Xung quanh là các á thư mặc tạp dề màu xanh lá, cửa hàng trưởng tiến lên tự mình tiếp đãi: "Thưa hùng chủ tôn kính, chào mừng ngài."

Quý Viễn Chinh gật đầu, cùng Hạnh Ngôn từng bước một, theo chỉ dẫn đi tới đi lui. Trong tiệm, nhóm á thư đều đứng tại chỗ, giống như là chờ đợi bị kiểm tra, mỗi người đều trầm mặc, khẩn trương.

Quý Viễn Chinh xua tay: "Các ngươi không cần vội vàng, không cần phải để ý đến chúng ta."

Hơn mười á thư ngơ ngác nhìn nhau, không có một ai dám động trước. Quý Viễn Chinh không biết phải làm sao, cũng lười nói lại lần nữa, vẫn là tốc chiến tốc thắng đi, nói thêm lần nữa chắc những người này đều sợ tới mức ban đêm cũng gặp ác mộng.

Quý Viễn Chinh nghiêng đầu nhìn Hạnh Ngôn, phát hiện y đang tò mò nhìn chằm chằm một đóa hoa hồng Champagne sắp nở.

Quý Viễn Chinh nhếch môi, nhẹ giọng hỏi thăm: "Thích hoa này sao?"

Hạnh Ngôn sửng sốt một chút, vô ý thức lắc đầu muốn cự tuyệt, nhưng lời đến khóe miệng lại biến thành: "Thích."

Quý Viễn Chinh giống như cười mà không phải cười trêu chọc: "Vừa lắc đầu vừa nói thích, khẩu thị tâm phi nha thượng tướng tiên sinh."

Hạnh Ngôn rủ mắt xuống, hai tay xoắn xuýt nắm chặt góc áo, hình như có chuyện muốn nói. Quý Viễn Chinh kiên nhẫn chờ, hắn muốn để chính Hạnh Ngôn nói ra ý nghĩ của mình, hắn muốn để y học được cách biểu đạt ý nghĩ của chính mình. Hạnh Ngôn nếu như dám làm bước đầu tiên, thì tương lai sẽ dễ dàng bày tỏ hơn.

Hạnh Ngôn trong hai ngày này vẫn luôn giống như ở trong mơ, hắn sợ một chút nữa thôi là bản thân sẽ tỉnh mộng, hùng chủ của hắn ôn nhu, đáng yêu sẽ không còn nữa.

Quý Viễn Chinh dung túng, cưng chiều cho Hạnh Ngôn thêm dũng khí cùng tự tin, nhưng những định kiến trước giờ khiến hắn không dám vượt qua quá mức.

Hạnh Ngôn nghiêng đầu xem đóa hoa hồng ngọt ngào, mềm mại kia, phía dưới có một cái thẻ nhỏ, bên trên viết một hàng chữ rất nhỏ, giống như là sợ bị phát hiện ra vậy.

Thở sâu, Hạnh Ngôn giương mắt nhìn Quý Viễn Chinh.

Quý Viễn Chinh không chớp mắt, nhìn hắn, trong mắt ánh lên tia cổ vũ cùng chờ mong.

Hạnh Ngôn đột nhiên có dũng khí, giọng khẽ run nói với hùng chủ của mình, nói ra điều hắn hi vọng: "Ca ca, ta muốn một cành hồng, có thể chứ?"

Quý Viễn Chinh cười, tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mềm mại của Hạnh Ngôn, giọng ôn nhu khích lệ: "Chỉ cần là ngươi muốn, ta đều sẽ cho ngươi."

Tim Hạnh Ngôn đập rộn ràng, cảm giác đó lạ lùng mà ấm áp, như thể trong thế giới này chỉ còn mỗi Quý Viễn Chinh, mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên mờ nhạt, hoặc thậm chí chẳng còn quan trọng.

Quý Viễn Chinh như trút được gánh nặng lớn trong lòng, nhìn thấy sự tiến bộ của Hạnh Ngôn khiến hắn tin rằng chẳng bao lâu nữa, hai người có thể cùng nhau sống bình đẳng và hạnh phúc.

"Giúp ta gói kỹ chín mươi chín đóa hoa hồng Champagne, cảm ơn." Quý Viễn Chinh nói, dịu dàng kéo Hạnh Ngôn qua khu chờ.

Chủ cửa hàng, một á thư đang lấy lại tinh thần, run tay đi hái hoa hồng, dù bị hoa đâm cũng không hề hay biết.

Ở đây các trùng cái từ lúc Quý Viễn Chinh mở miệng, cùng câu nói đầu tiên của Hạnh Ngôn liền như gặp phải mộng, hùng chủ làm sao có thể cùng thư nô nói chuyện như vậy? Hơn nữa vị hùng chủ kia còn là Quý Viễn Chinh!

Thích không? Chỉ cần là ngươi muốn, ta đều sẽ cho ngươi.

Một đám á thư không thể tin được nhưng lại không thể không thừa nhận, Quý Viễn Chinh thật sự đem Hạnh Ngôn sủng lên tận trời, lại cho phép Hạnh Ngôn đưa ra yêu cầu. Đó không phải là nói, trước đó trên tinh võng có nói Quý Viễn Chinh trả lại tài sản cho Hạnh Ngôn, dẫn y vào phòng ăn của trùng đực đều là thật sao?

Làm sao lại có một hùng chủ tốt như vậy? Nếu như có thể gả cho hùng chủ như vậy, bọn họ chết cũng không tiếc!

Quý Viễn Chinh giương mắt nhìn quanh, phát hiện có vài nhân viên cửa hàng đang dùng quang não lén chụp trộm bọn họ, mỗi người đều đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa e dè.

Hạnh Ngôn cũng nhận ra điều đó, vẻ mặt có chút không vui, nhíu mày lại. Quý Viễn Chinh quá tốt với y, khiến y giờ đây mang theo chút lo lắng và bất an, sợ mình không để ý kỹ, Quý Viễn Chinh sẽ cưới người khác vào cửa.

Hạnh Ngôn bị chính suy nghĩ của mình làm hoảng sợ, y không thể tưởng tượng nổi mình lại có thể nghĩ như vậy, làm sao y có thể vọng tưởng độc chiếm Quý Viễn Chinh!(Chỉ đăng ở Wattpad huyentrang11c3)

Quý Viễn Chinh chờ đợi đến chán chường, nghiêng người tựa vào Hạnh Ngôn, trêu chọc: "Thượng tướng tiên sinh, ngươi có biết hoa hồng Champagne mang ý nghĩa gì không?"

Hạnh Ngôn đứng cứng người, nhận ra Quý Viễn Chinh đã khám phá ra tâm tư nhỏ của mình. Nếu trước kia, y chắc chắn không biết ý nghĩa đó là gì, nhưng vừa rồi y đã nhìn thấy một tấm thẻ nhỏ bên dưới bó hoa, trên đó ghi rõ ý nghĩa của hoa hồng.

Quý Viễn Chinh quan sát kỹ vẻ mặt của Hạnh Ngôn, nói từng chữ rõ ràng: "Ta chỉ chung tình với một mình ngươi."

Bùm! Mặt Hạnh Ngôn lập tức đỏ bừng, vệt đỏ lan khắp ngực, cổ, và cả hai bên gò má.

Quý Viễn Chinh cười lớn, ôm lấy eo Hạnh Ngôn, đùa giỡn: "Thượng tướng tiên sinh của ta, ngươi thật quá đáng yêu rồi."

Toàn bộ phòng hoa lập tức vang lên từng trận hít khí lạnh liên tiếp, hành động thân mật của Quý Viễn Chinh và Hạnh Ngôn thật sự khiến mọi người sửng sốt đến nghẹn họng.

Chủ cửa hàng run rẩy nhưng vẫn gói kỹ chín mươi chín đóa hoa hồng Champagne, hai tay kính cẩn dâng đến trước mặt Quý Viễn Chinh.

Quý Viễn Chinh thoải mái nhận lấy rồi tiện tay đưa luôn cho Hạnh Ngôn, hững hờ nói:
"À, quên nói cho ngươi biết — chín mươi chín đóa hoa, đại biểu cho trường trường cửu cửu."

(trường cửu: bất tận, không ngừng, mãi mãi, vĩnh viễn)

Hạnh Ngôn siết chặt bó hoa to gần bằng cả người mình, tay còn lại bị Quý Viễn Chinh nắm chặt.  Hai người cùng nhau bước lên chiếc quân hạm màu trắng bạc và rời đi.

...

Quý Viễn Chinh ngồi trong phòng khách, cảm thấy nơi này thật quá trống trải. Dù có cố tình bỏ qua thiết kế mang hơi hướng cổ điển của nguyên chủ thì sau khi dọn dẹp lại, cả đại sảnh cũng chỉ còn sót lại một bộ ghế sofa hắn đang ngồi. Nghĩ tới nghĩ lui, Quý Viễn Chinh thấy mình nên tìm người sửa sang lại căn nhà một chút. Có lẽ nên chọn ngày nào đó thương lượng với Hạnh Ngôn.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện — không biết tài sản của Hạnh Ngôn đã chuyển qua chưa.

Lười biếng đứng dậy, hắn đi tới phòng ăn, thấy Hạnh Ngôn đang tất bật chuẩn bị bữa tối, liền mở miệng hỏi: "Ngôn Ngôn, tài sản của ngươi đã chuyển qua chưa?"

"Chuyển rồi." Hạnh Ngôn vừa bưng ra một bát canh xương hầm nóng hổi, vừa nghiêng đầu nhìn hắn, "Ca ca, ngươi cần dùng đến sao?"

"Không cần." Quý Viễn Chinh chợt nhớ tới một câu nói kinh điển, liền cười tủm tỉm nhìn Hạnh Ngôn, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng:
"Của ta là của ngươi, mà của ngươi... vẫn là của ngươi."

Hạnh Ngôn bật cười thành tiếng, hai chiếc răng nanh nhỏ xinh lại lộ ra, trắng như ngọc, mang theo nét ngây thơ hiếm có.

Trái tim Quý Viễn Chinh chợt khựng lại một nhịp. Tim hắn như bị ai đó chọc nhẹ một cái, run lên — nụ cười ấy, thuần khiết mà rực rỡ, đẹp đến nao lòng.

Trong lúc Hạnh Ngôn vẫn còn bận rộn trong bếp, Quý Viễn Chinh lười biếng tựa vào sofa, tiện tay mở tinh võng lên xem tin tức.

Chỉ một tiêu đề đập vào mắt hắn:

【 Bất ngờ! Hùng chủ tặng hoa cho thư nô! 】

1# [ hình ảnh ] Trực tiếp tặng hoa! Ta thật cảm động! Hùng chủ đại nhân nhất định muốn cưới ta a!

2# A a a a! Tại sao lại có thể như vậy?

3# Nhớ ngày đó, ta còn trào phúng thư nô có địa vị thấp, giờ phút này ta rất muốn hóa thân thành thư nô của hùng chủ!

4# Hùng chủ khi nào sẽ chơi chán thư nô a, ta sẽ có cơ hội hay không?

5# Lâu trên chờ đi, Quý tiên sinh chẳng lẽ một mực được như vậy sao? Nhanh chóng thôi, thư nô chính là các người! Ha ha ha ha

Những bình luận phía sau hoàn toàn đi lệch hướng, nào là trùng cái ao ước trà trộn vào đám trùng đực, hô hào muốn thử làm thư nô khiến hùng chủ thần hồn điên đảo.

Quý Viễn Chinh tay nổi gân xanh, suýt chút nữa bóp nát quang não trong tay.

Mẹ nó chứ, thư nô! Quý Viễn Chinh nghĩ sẽ tìm cơ hội đổi thân phận cho Hạnh Ngôn, nhưng lại không biết bộ phận nào quản lý chuyện này, nên đành phải liên hệ thẳng với Trùng Vương.

Trong lòng Quý Viễn Chinh, Trùng Vương cũng chỉ là trùng đực xuất thân tốt, có quyền lực nhờ chế độ mới mà thôi. Nếu so về tài trí và năng lực, e rằng ngay cả Ayr cũng còn hơn hắn ta. Hơn nữa, nguyên chủ rất xem thường Trùng Vương, điều này cũng khiến Quý Viễn Chinh yên tâm khi gửi đi thông tin.

 Chưa đến hai tiếng, thân ảnh gầy gò của Trùng Vương đã xuất hiện trước mặt.

Quý Viễn Chinh lạnh lùng nhìn vị hùng chủ ung dung, chậm rãi đứng dậy từ trên giường. Người gầy đến mức da bọc xương, tay đang vuốt tóc mình, bên cạnh có ba, bốn trùng cái.

Quý Viễn Chinh cảm thấy Trùng Vương này dinh dưỡng không đủ, hình như do dung tục quá độ mà sinh ra, nghĩ đến khiến hắn không khỏi buồn nôn.(Chỉ đăng ở Wattpad huyentrang11c3)

Trùng Vương nhếch miệng cười một tiếng, tiếng nói thô ách: "Quý tiên sinh, có chuyện tìm ta?"

Quý Viễn Chinh cũng không vòng vo, nói chuyện chính: "Ta muốn thay đổi thân phận của Hạnh Ngôn thượng tướng, để hắn trở thành thư quân của ta."

Trùng Vương nheo mắt lại, dừng một chút mới tiếp tục cười : "Chuyện này a, để ta suy nghĩ một chút."

]Quý Viễn Chinh chờ thêm một lát, thấy Trùng Vương dường như sắp thiếp đi, liền mất kiên nhẫn, lạnh lùng hỏi: "Nói cho ta, có đổi hay không?"

Mặt Trùng Vương lập tức tối lại. Hắn đã xem trọng Hạnh Ngôn lâu như vậy, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để đưa hắn đến cửa, giờ lại bị Quý Viễn Chinh vượt mặt.

Nhưng rồi hắn nghĩ, Hạnh Ngôn cũng chỉ là một thư nô thôi, khi Quý Viễn Chinh chán rồi thì hắn vẫn còn có thể tiếp tục tận hưởng. Thế nhưng nếu để Hạnh Ngôn trở thành thư quân, theo luật lệ thì hắn sẽ không còn thuộc về bất kỳ trùng đực nào khác.

Quý Viễn Chinh, trong đầu mang theo ký ức của nguyên chủ, cũng biết rõ những suy nghĩ bẩn thỉu của Trùng Vương đối với Hạnh Ngôn, chỉ cần chút thôi cũng đủ để nhìn thấu ý đồ của hắn.

Quý Viễn Chinh ngồi trên ghế dựa, ung dung cười nói: "Trùng Vương , đừng quên, số liệu của "Quân bộ mở rộng" đều ở trong đầu ta."

Trùng Vương cắn răng, ánh mắt lạnh lùng như xuyên thấu qua số liệu giả lập, khiến phía sau lưng Quý Viễn Chinh phát lạnh. (Chỉ đăng ở Wattpad huyentrang11c3)

Quý Viễn Chinh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh như đã chuẩn bị từ trước. Qua hơn ba phút im lặng, cuối cùng Trùng Vương cũng nhếch môi cười nhẹ, từng chữ rành rọt thốt ra: "Ngày mai, Quý tiên sinh có thể mang Hạnh Ngôn thượng tướng đến để xác nhận thân phận thư quân."

"Vậy là tốt rồi. Ngài cứ làm việc của mình, ta sẽ không quấy rầy nữa."

Quý Viễn Chinh tắt màn hình giả lập, mồ hôi lạnh đã thấm ướt sau lưng hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com