TruyenHHH.com

Edit Xuyen Thanh Hung Chu Can Ba Nhat Trung Toc A Xuyen Dia Tam

Editor: huyentrang11c3

======

Chap 13: Mọi lời ngôn ngữ bất kính đều không được phép

Quý Viễn Chinh cụp mắt xuống, phía trước chính là hùng phụ và thư phụ của hắn.

Hạnh Ngôn cũng nhận ra hai người, chính xác là nhận ra hùng phụ của Quý Viễn Chinh – Quý Lợi An.

Là một trong những trùng đực quý tộc hàng đầu, Quý Lợi An nổi tiếng với khối tài sản khổng lồ, giàu đến mức có thể sánh ngang một quốc gia. Quý gia cũng là gia tộc duy nhất không tham gia nghị sự, chỉ tập trung vào kinh doanh.

Hôm nay là ngày đầu tiên Hạnh Ngôn nhậm chức thư quân, Quý Lợi An đã lập tức tìm đến, Quý Viễn Chinh không cần đoán cũng biết lý do.

Hắn mỉm cười, cùng Hạnh Ngôn sóng vai bước tới.

Quý Lợi An khẽ nhíu mày, giọng mang theo chút bất đắc dĩ lẫn buồn cười: "Còn không mau vào đi?"

Quý Viễn Chinh nói xong liền bước tới quét mặt mở cửa lớn biệt thự.

Quý Lợi An không trả lời, mà nghiêng đầu nhìn về phía Hạnh Ngôn, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt khó đoán.

Hạnh Ngôn đứng thẳng, giữ khoảng cách vừa đủ, hơi cúi đầu thể hiện sự kính trọng đúng mực.

Sau khi mở cửa, Quý Viễn Chinh lùi sang một bên, khéo léo đứng chắn trước Hạnh Ngôn, rồi mỉm cười nói với Quý Lợi An: "Mời vào, phụ thân."

Quý Lợi An liếc nhìn Hạnh Ngôn lạnh lùng một cái, rồi sải bước tiến vào trong nhà.

Quý Viễn Chinh chờ một lát, thấy thư phụ vẫn chưa nhúc nhích, liền quay đầu liếc mắt ra hiệu cho Hạnh Ngôn.

Hai người chạm mắt nhau một cái, rồi Hạnh Ngôn quay lại, ôn hòa nói với thư phụ của Quý Viễn Chinh: "Âu Lộ Đức tiên sinh, mời ngài vào."

Âu Lộ Đức ngẩn người một lúc, dè dặt ngẩng đầu nhìn Quý Viễn Chinh. Đối phương ánh mắt cong cong, khuôn mặt tràn đầy ý cười dịu dàng nhìn hắn.

Xã hội trùng tộc có hệ thống tôn ti rất nghiêm ngặt, trong đó hùng chủ luôn giữ địa vị cao nhất. Dù Âu Lộ Đức là thư phụ của Quý Viễn Chinh, hắn cũng không thể bước vào cửa trước khi Quý Viễn Chinh đi vào — điều đó bị xem là vô lễ, cũng là trái với quy tắc.

Nhìn ánh mắt cẩn trọng, dè dặt của Âu Lộ Đức, ngực Quý Viễn Chinh bỗng trào lên một cảm giác khó chịu. Nụ cười bên khóe miệng như sắp không giữ được nữa.

Người này rõ ràng là cha ruột của hắn, vậy mà chỉ vì giới tính mà lại phải đứng chờ hắn đi trước.

Trong ký ức nguyên chủ, vị thư phụ xuất thân từ gia tộc quý tộc Âu gia này, khi hắn còn nhỏ từng rất quan tâm, yêu thương hắn. Chỉ là, theo Quý Viễn Chinh ngày càng trưởng thành, Âu Lộ Đức dần dần chỉ còn giữ vai trò như một bảo mẫu, không dám cười, cũng không dám nói quá nhiều. Những dịu dàng và cưng chiều thuở nhỏ giờ đây chỉ còn là ký ức mơ hồ.

Quý Viễn Chinh hơi nhíu mày. Đời trước của hắn từng chứng kiến quá nhiều khổ đau trong bệnh viện, từng trải qua vô số cảnh chia ly sinh tử. Về sau, hắn lại nhìn thấu quá nhiều bất công, cứ ngỡ trái tim mình đã sớm cứng rắn.

Thế nhưng, hóa ra trong thân thể này vẫn là linh hồn của một thiếu niên non trẻ, mang theo khí khái đơn thuần và những xúc cảm không nơi phát tiết. Hắn dường như không còn cách nào thuyết phục bản thân trở thành người vô tình, chỉ biết lo cho riêng mình.

Quý Viễn Chinh dịu giọng, nũng nịu nói với nụ cười hiền hòa: "Phụ thân, ngài vào trước đi nha."

Âu Lộ Đức toàn thân khẽ run, trong đôi mắt xám nhạt lập tức phủ lên một tầng hơi nước. Khuôn mặt vốn lạnh lùng và cứng rắn cũng dần trở nên sinh động.

Lần gần nhất hắn nghe hùng tử gọi mình "phụ thân" là khi nào? Có lẽ là lúc Quý Viễn Chinh mới lên năm tuổi. Khi đó, đứa trẻ ấy còn thường vòng tay ôm cổ hắn, nũng nịu gọi một tiếng "phụ thân" chỉ để được nhận một món đồ chơi nhỏ. Nhưng từ khi hiểu được sự khác biệt về giới tính, Quý Viễn Chinh không còn gọi như vậy nữa.

Âu Lộ Đức từng vô số lần mơ thấy hùng tử cười với hắn, hướng hắn nũng nịu như thuở nhỏ. Thế nhưng, mỗi lần trong mộng ấy đều kết thúc bằng ánh mắt lạnh lẽo và khinh thường của Quý Viễn Chinh khiến hắn choàng tỉnh.

Âu Lộ Đức siết chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng vết thương vừa xuất hiện đã nhanh chóng lành lại, không để lại chút máu nào.

Hắn cúi đầu, giọng khàn khàn nói: "Ngài là hùng chủ, xin mời ngài vào trước."

Quý Viễn Chinh cười lớn, bước tới bên cạnh Âu Lộ Đức, đưa tay nắm lấy cánh tay ông: "Đi thôi."

Hai con trùng sải bước sóng vai đi vào phòng, một người thong dong, người kia thì cứng ngắc. Hạnh Ngôn nhìn theo bóng lưng của họ, đáy mắt tràn đầy sự ôn nhu bao la, bởi hắn biết, người hùng chủ này thật sự rất đặc biệt.

Quý Lợi An bước vào nhà, thói quen dò xét khiến hắn nhìn quanh đại sảnh rộng lớn, mọi ngóc ngách đều được bố trí cơ quan. Đây chính là không gian mà trước kia hai người họ cùng nhau thiết kế.

Quý Lợi An cảm thấy tâm trạng ổn định hơn, trước đó khi nhìn thấy tin tức trên tinh võng truyền đi rầm rộ, hắn đã không thể giữ được bình tĩnh. Hắn hiểu rõ hùng tử mình, chỉ là lúc mới mẻ nên có chút hứng thú với thư nô, chờ hết sự hưng phấn rồi sẽ thôi. Nhưng không ngờ hôm nay lại thấy tin tức khẳng định Hạnh Ngôn đã trở thành thư quân của Quý Viễn Chinh!

Nếu để kẻ hỗn đản tên Hạnh Gus kia biết được, chắc chắn hắn sẽ vui mừng khôn xiết. Nhiều năm qua hắn chưa từng thất bại, giờ đây càng không thể để Hạnh Gus nhi tử trở thành thư quân của Quý Viễn Chinh!

Quý Viễn Chinh dẫn theo Âu Lộ Đức bước vào phòng, rồi quay đầu nhìn lại Hạnh Ngôn. Hạnh Ngôn nhận lấy túi đồ ăn trong tay Quý Viễn Chinh, nhẹ giọng nói với hắn: "Ta đi trước nấu cơm."

Quý Viễn Chinh xoa đầu hắn, cười nói: "Vất vả rồi."

Bọn họ hoàn toàn không tránh né hai trùng đang đứng trước mặt. Quý Lợi An mặt đen lại, ánh mắt sắc bén trừng nhìn khôn mặt Hạnh Ngôn có đến bảy phần giống hệt Hạnh Gus.

Quý Viễn Chinh nhanh chóng ngăn cản ánh mắt của Quý Lợi An, trong khi đó Hạnh Ngôn lén mỉm cười, mang theo bốn túi đồ ăn bước nhanh về phía phòng bếp, không hề chào hỏi bọn họ.

Điều này khiến Quý Lợi An và Âu Lộ Đức cảm thấy khó lòng tưởng tượng nổi. Trước đó trên tinh võng lan truyền tin tức Quý Viễn Chinh ban đặc quyền hùng chủ cho Hạnh Ngôn, giờ đây nhìn thấy cảnh tượng này, họ hiểu rằng "không có lửa làm sao có khói."

Quý Viễn Chinh mở lời trước, cười nói với phụ thân: "Phụ thân, phòng khách không có chỗ nghỉ ngơi, chúng ta đi phòng ăn đi."

Quý Lợi An nhíu mày, đáp lại: "Không đi, ta nói vài câu rồi sẽ đi."

Quý Viễn Chinh vội vàng can ngăn: "Đừng a."

Quý Viễn Chinh nhẹ nhàng khoác vai Quý Lợi An như hai người anh em tốt, cười nhẹ nhàng nói: "Hai người vất vả rồi, ăn cơm xong hãy đi tiếp nhé."

Quý Lợi An trợn mắt há hốc, từ trước đến nay chưa từng thân mật như vậy với hùng tử này, phản ứng chậm trễ, bị Quý Viễn Chinh vừa kéo vừa dẫn vào phòng ăn.

Quý Viễn Chinh để Quý Lợi An ngồi vào bàn một bên, rồi nhìn về phía Âu Lộ Đức: "Phụ thân, ngươi cũng ngồi đi."

Âu Lộ Đức mắt mở to, vội lắc đầu, lúng túng quan sát sắc mặt Quý Lợi An.

Quý Lợi An cau mày, đối mặt với Quý Viễn Chinh một lát, rồi quay sang hướng khác.

Quý Viễn Chinh hiểu đó là sự ngầm đồng ý, mỉm cười kéo Âu Lộ Đức ngồi xuống.

Âu Lộ Đức toàn thân cứng đờ. Từ trước tới giờ, hắn luôn đứng một bên phục vụ suốt bữa cơm, đợi đến khi hùng chủ ăn xong thì thư hầu và thư nô mới được dùng bữa. Đây là lần đầu tiên Âu Lộ Đức và Quý Lợi An sóng vai ngồi cùng một chỗ.

Quý Viễn Chinh cười vẫn không có xuống dưới qua, cùng chi trước hai mươi năm lạnh lùng che lấp hoàn toàn không giống, xem hai vị phụ thân đều buồn bực không thôi."Phụ thân, các ngươi trước ngồi, ta đi xem một chút Hạnh Ngôn." Quý Viễn Chinh bàn giao một câu, quay người đi hướng phòng bếp.Hạnh Ngôn đang rửa rau, nghe được thanh âm quay đầu lại.Quý Viễn Chinh tiến tới: "Ngôn Ngôn, chúng ta hôm nay liền ăn lẩu đi có được hay không? Vừa vặn phụ thân nhóm cũng ở nơi này."Hạnh Ngôn ngoan ngoãn ứng, vừa mới mua thức ăn thời điểm Quý Viễn Chinh liền nói với hắn nồi lẩu cách làm, chính là không có hắn nói cái chủng loại kia nồi lẩu ngọn nguồn liệu, Hạnh Ngôn dự định chịu một nồi canh xương hầm, hương vị vậy cũng không sai.Quý Viễn Chinh ở Hạnh Ngôn chỉ đạo xuống tự tay ngâm hai ly cà phê, cẩn thận bưng xuất ra đi cho hắn hai vị phụ thân.

Quý Viễn Chinh cười, vẫn chưa ngồi xuống, khác hẳn vẻ lạnh lùng cách đây hai mươi năm, khiến hai vị phụ thân chỉ còn cảm giác buồn bực.

"Phụ thân, các ngươi cứ ngồi trước đi, ta đi xem chút Hạnh Ngôn." Quý Viễn Chinh nói rồi quay người hướng phòng bếp đi.

Hạnh Ngôn đang rửa rau nghe thấy tiếng liền quay lại.
Quý Viễn Chinh tiến tới: "Ngôn Ngôn, hôm nay chúng ta ăn lẩu nhé? Vừa tiện phụ thân cũng đang ở đây."

Hạnh Ngôn ngoan ngoãn đồng ý. Khi mới mua thức ăn, Quý Viễn Chinh đã nói với hắn cách nấu nồi lẩu, chỉ khác là không có loại nguyên liệu đặc biệt kia, Hạnh Ngôn định chịu trách nhiệm hầm một nồi canh xương, vị cũng rất vừa phải.

Quý Viễn Chinh theo chỉ đạo của Hạnh Ngôn tự tay ngâm hai ly cà phê, cẩn thận mang ra mời hai vị phụ thân.

Quý Lợi An và Âu Lộ Đức đối với hành động khác thường của Quý Viễn Chinh nhanh chóng quen thuộc, yên lặng nhìn ly cà phê trước mặt, ánh mắt có phần trầm mặc.

Quý Lợi An cảm thấy điều này thật khó tin — làm sao có chuyện hùng chủ tự pha cà phê cho mình — nhưng nghĩ đến đây là Quý Viễn Chinh tự tay pha cho hắn, lại không biết nói gì.

Sau một lúc cân nhắc thận trọng, Quý Lợi An từ từ nhấc ly lên, nhấp một ngụm. Vị hơi đắng, nhưng hương vị cũng không tệ.

Quý Viễn Chinh háo hức hỏi: "Thế nào? Đây là lần đầu tiên ta pha cà phê đấy."

Sắc mặt Quý Lợi An cứng đờ, từ trước đến giờ hắn chưa từng khen một con trùng nào, giờ cũng không biết mở lời thế nào, nghẹn ngào nửa ngày mới thốt ra hai chữ: "Cũng được"

Quý Viễn Chinh bật cười một tiếng.

Rồi nhìn sang Âu Lộ Đức, hắn cúi đầu, mắt liếc nhanh ly cà phê, cảm nhận được ánh mắt nhỏ của Quý Viễn Chinh, liền nhẹ nhàng nhấp một ngụm, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: "Rất ngọt."

Quý Viễn Chinh mặt mày dịu dàng xuống, vừa rồi hắn hỏi Hạnh Ngôn, Hạnh Ngôn nói rằng đa số trùng cái đều thích đồ ngọt, nên hắn mới thêm một chút đường vào ly cà phê của Âu Lộ Đức, xem ra đúng là hợp khẩu vị.

Quý Lợi An khẽ nhíu mày, rõ ràng hắn cảm thấy vị cà phê hơi đắng, sao Âu Lộ Đức lại thấy ngọt? Hắn chợt muốn thử nếm ly khác để đánh giá, nhưng suy nghĩ kỹ lại, làm sao hắn có thể uống những thứ trùng cái thường dùng được?

Quý Lợi An không nghĩ nhiều nữa, hắng giọng hỏi Quý Viễn Chinh: "Ta đến là muốn hỏi ngươi, vì sao lại để Hạnh Ngôn làm thư quân của ngươi?"

Quý Viễn Chinh tựa lưng vào ghế, môi nhếch lên một nụ cười nhẹ, không hề do dự đáp: "Bởi vì ta không muốn để hắn chịu thiệt thòi hay bị áp bức."

Hắn nhấn mạnh: "Mọi lời ngôn ngữ bất kính đều không được phép."






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com