TruyenHHH.com

Edit Xuyen Thanh Cha Ruot Cua Nam Phu Phao Hoi Nham Thanh Thai Sau Sinh

Xuyên thành cha ruột của nam phụ pháo hôi - Nham Thành Thái Sấu Sinh

Chương 4 - Nhà giàu

Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

-

"Ai có th là đi th ca mình cơ ch!

Trì Trì dẫn Hoắc Tiểu Trà đi dạo một vòng trong siêu thị, mua gần đủ các đồ dùng cần thiết liền dẫn nhóc đi tính tiền.

Trì Trì xách theo hai túi đồ lớn, Hoắc Tiểu Trà xách một túi nhỏ đi theo sau cậu, hai người đi từ trong siêu thị ra.

Trì Trì thấy dáng vẻ của nhóc có chút mất hứng, Hoắc Tiểu Trà bĩu môi, ngay đến đi đường cũng lộn xộn.

"Này, đằng trước có xe lắc, con có muốn chơi không? Hôm nay baba cho phép con chơi một lần."

Hoắc Tiểu Trà lắc đầu.

"Chơi một chút đi."

Cuối cùng Hoắc Tiểu Trà vẫn bị cậu đặt lên trên xe lắc.

"Ba của baba thì là ông nội, mẹ của baba thì là bà nội..."

"Tìm nào tìm nào, tìm một người bạn tốt nào..."

Ông chủ cửa hàng tiện lợi vì muốn hấp dẫn trẻ con, tăng thu nhập nên cố ý đặt ba bốn cái xe lắc trước cửa hàng.

Bên cạnh họ, có một vài phụ huynh khác cũng đang chơi với con mình. Nhiều loại âm nhạc trộn lẫn với nhau, nghe ra âm điệu cũng khác nhau. Những đứa trẻ khác mặt đầy phấn khích, lắc lư theo chiếc xe. Còn Hoắc Tiểu Trà vẻ mặt lạnh lùng bị động ngồi lên xe, nghĩ trò chơi ngu xuẩn này rốt cuộc khi nào mới chấm dứt vậy?

Các cha mẹ khác thì cười gọi con mình, chụp mấy tấm ảnh cho chúng.

Còn cha mẹ của Hoắc Tiểu Trà – Đấng Trì Trì – lại buông hai túi đồ xuống đất, ngồi một bên ăn khoai tây chiên rồn rột.

"Cha nào con đấy" cấm có sai.

Trì Trì ăn xong một túi khoai tây chiên thì trò chơi của Hoắc Tiểu Trà cũng vừa vặn kết thúc.

Cậu bế nhóc con xuống, dắt tay nó về nhà.

Sau khi vào tiểu khu, các bác ngồi dưới lầu hóng mát nhìn thấy Trì Trì, sôi nổi trò chuyện.

"Ồ, kia là cha của Hoắc Tiểu Trà sao?"

"Cũng chả phải, đại khái là mua một đống mì ăn liền về cho nhóc con, được một lát lại đi thôi."

"Tạo nghiệt mà. Ông Trương, ông ở dưới nhà bọn họ, rảnh rỗi đi xem thử xem sao, trẻ nhỏ mà bị đói bụng thì không tốt đâu."

Ông lão được gọi là "Ông Trương" nhìn Trì Trì và Hoắc Tiểu Trà đi lên tầng, gật đầu: "Tôi biết rồi."

"Nếu mãi mà không được thì có thể gọi nhân viên bảo trợ xã hội đến đây, thật sự là hết cách với cậu ta mà."

Nhưng đến khi những người lớn tuổi này về nhà ăn cơm trưa, cũng không thấy Trì Trì một mình đi xuống.

*

Truyn ch được đăng ti wordpress jena và wattpad miknao, hãy đc ti trang chính ch, đng đc trang re-up.

*

Bữa trưa, Trì Trì lại nấu mì gói.

Thêm giăm bông và trứng tráng đẳng cấp 5 sao ăn kèm với mì tôm nấu rau xanh.

Cậu chỉ có sở trường nấu món này là ăn được thôi, những thứ khác đều không được.

Trì Trì chia mì ra làm hai bát, cậu và Tiểu Trà mỗi người một bát. Ăn cơm trưa xong, hai người ngồi xem TV một lúc — chính là "Makka Pakka" Hoắc Tiểu Trà thích xem.

Trì Trì đi ngủ trưa trong cơn ác mộng về "Makka Pakka", sau đấy tỉnh dậy vỗ vỗ Hoắc Tiểu Trà.

"Đi nào, baba dẫn con đi mua quần áo."

Trì Trì dẫn nhóc xuống tầng.

Nguyên chủ có một chiếc xe, Trì Trì cầm chìa khóa xe để định vị.

Đậu trong bãi đỗ xe của khu dân cư, một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ lấp lánh.

Trì Trì có tên tiếng nhật, nghĩa là chú chó nhỏ. Nhưng cậu không biết biển số xe này, chỉ có cảm giác nếu mà lái cái xe này nhất định rất phong cách, 10 người đi trên đường thì có đến 15 người quay đầu lại mất.

Bởi vì có năm người "nứt ra" rồi.

(ngôn ng mng TQ, kiu "Tôi đã chết", "Tôi sp đ ri" – minh ha)

Trì Trì mở cửa xe, nhíu mày.

Nguyên chủ đối xử với Hoắc Tiểu Trà thật đúng là quá không để ý rồi, ngay cả ghế an toàn cho trẻ em cũng không có.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

"Tiểu Trà, con lên trước nào."

Gầm xe thể thao rất thấp, nhưng Trì Trì không nghĩ tới cái chân ngắn cũn của Hoắc Tiểu Trà cũng không leo lên được.

"Phì —"

Hoắc Tiểu Trà quay đầu lại, Trì Trì vội vàng rụt rè che miệng mình.

Cậu xách cổ áo Hoắc Tiểu Trà lên, đặt nhóc ngồi vào chỗ: "Con ngồi xuống đây trước đi."

Sau đấy cậu đóng cửa xe, vòng qua đầu bên kia ngồi lên ghế lái, khởi động xe thể thao.

Không ngoài dự đoán của cậu, chiếc xe này quả nhiên rất phong cách.

Hú một tiếng, 10 người trên đường đều "nứt ra".

*

Vì ghế sau còn có một bé con nên Trì Trì không dám lái xe quá nhanh, đi từ từ theo chỉ dẫn, trực tiếp lái vào trung tâm thương mại.

Cậu chọn một trung tâm mua sắm lớn, trước tiên lái xe vào cửa hàng chuyên bán các vật tư ô tô được ghi ở danh thiếp trên xe — hình như nguyên chủ sưu tầm rất nhiều danh thiếp, bao gồm nhưng không giới hạn ở các cửa hàng phân phối chính hãng, tiệm làm tóc và câu lạc bộ đêm.

Cậu đẩy cửa xuống xe, đeo kính râm – cái kính này là cậu nhìn thấy ở trong siêu thị mini hồi sáng, cảm giác rất "cool".

Hoắc Tiểu Trà lại nói cứ như người mù í.

Trì Trì tự nguyện bỏ qua ý kiến của nhóc. Cậu vòng ra ghế sau, bế Hoắc Tiểu Trà xuống.

Trước mặt nam phụ độc ác, Trì Trì rất lịch sự tháo kính râm xuống, nói với nhân viên bán hàng: "Phiền anh lắp giúp tôi một ghế ngồi an toàn cho trẻ em, cảm ơn."

Nhân viên cửa hàng sững sờ, hả, hôm nay Trì tiên sinh điên rồi sao?

Trì Trì mỉm cười, nụ cười so với nhân viên cửa hàng còn thân thiện hơn nhiều: "Không lắp được trên xe thể thao ư?"

"Dạ, không, không ạ." Nhân viên cửa hàng khôi phục tinh thần, thay đổi nụ cười, "Đương nhiên là có thể ạ, chỗ chúng tôi có mấy loại ghế an toàn, xin hỏi Trì tiên sinh có muốn chọn một chút không ạ?"

"Tôi lấy loại an toàn nhất, tiền bạc không thành vấn đề."

"Dạ được, xin hỏi ngài còn yêu cầu nào khác không ạ?"

"Ờm... sơn lại chiếc xe này thành màu đen được không?"

Màu đỏ thẫm này thực sự là quá diêm dúa, quá khoe khoang, Trì Trì bày tỏ không thể tiếp nhận nổi.

"Cái này..." nhân viên cửa hàng lộ vẻ khó xử, quả nhiên là Trì tiên sinh điên thật rồi?! Chẳng phải anh ta thích kiểu này nhất sao?

Lại nói, phong cách ăn mặc hôm nay của Trì tiên sinh hình như cũng khác trước, không còn đinh tán bling bling nữa.

Trì Trì thấy nhân viên khó xử, còn tưởng là không được nên cũng không làm khó anh ta.

"Vậy thôi bỏ đi, lắp đặt ghế an toàn cho trẻ em là được, tôi dẫn nhóc con này đi dạo phố trước, đợi lát nữa tôi đến lấy xe."

"Vâng ạ."

Trì Trì lấy thẻ đen trong ví ra: "Quẹt thẻ trước..."

Nhân viên cửa hàng sửng sốt, sau đó xua tay liên tục: "Không cần, không cần đâu ạ, ngài quên mất rồi sao Trì tiên sinh? Ngài là thành viên của chúng tôi, chúng ta đã thống nhất sẽ gửi hóa đơn vào cuối tháng rồi ạ."

"Ồ, gần đây hơi bận chút, bận nuôi con nên quên mất." Trì Trì làm như không có việc gì cất thẻ đi, "Vậy phiền các cậu, lát nữa tôi đến lấy xe."

"Vâng, ngài đi thong thả ạ."

Trì Trì nắm tay Hoắc Tiểu Trà, hai người còn chưa đi khỏi cửa hàng thì nhân viên đã nghe thấy Trì Trì giáo dục Hoắc Tiểu Trà.

"Tiểu Trà, con có thấy không? Đối nhân xử thế chính là làm điều tốt giúp đỡ người khác, giống như baba ấy, nhạt như hoa sen [1], luôn luôn mỉm cười. Cũng cần duy trì thái độ và giọng điệu ôn hòa, vừa khiến đối phương thoải mái mà chính mình cũng vui vẻ theo. Con nhớ kỹ chưa?"

"Nhớ rồi ạ..."

Nhân viên cửa hàng đầy dấu chấm hỏi, quay đầu lại nhìn đồng nghiệp của mình.

Đồng nghiệp nhìn anh ta: "Có chuyện gì vậy? Trì tiên sinh lại đưa ra yêu cầu vô lý gì sao?"

Nhân viên cửa hàng nhíu mày, móc tai như nghi ngờ mình nghe lầm: "Ngài ấy nói muốn lắp đặt một ghế an toàn cho trẻ em."

"Hả? Cho Hoắc Tiểu Trà á?"

Nhân viên bán hàng gật đầu: "Ừm."

"Anh ta có điên không thế? Chẳng phải anh ta nói muốn lấy xe thể thao để câu rùa vàng [2] sao? Giờ thêm một cái ghế an toàn cho trẻ em thì còn câu được nữa chắc?" Đồng nghiệp do dự một chút, suy đoán, "Có phải là hình tượng mới nhất anh ta nghĩ ra là... người cha đơn thân thanh cao như hoa cúc*?"

*Gc là 人淡如菊,ngun gc t "Thanh lch" trong "Thi phm" ca Tư Không Đ, ví von nhng người có tâm thái bình thn, kiên trì, thanh cao như hoa cúc. (Ngun: Baidu)

"Không biết, nếu anh ta đã muốn giả vờ thì cứ đề anh ta giả vờ thôi."

"Được." đồng nghiệp đi đến trước quầy, hỏi một câu, "Hóa đơn vẫn ghi vào của Hoắc tổng chứ?"

"Ừ, cuối tháng tổng hợp gửi đến Hoắc tổng thanh toán."

*

Trì Trì dắt Hoắc Tiểu Trà vào trung tâm thương mại.

Trước khi vào trong, Trì Trì dẫn Hoắc Tiểu Trà đi xem bản đồ và các lối thoát an toàn.

"Đến một địa điểm mới, đầu tiên con phải xem lối thoát an toàn của chỗ đó là ở đâu, như thế nếu lỡ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì con cũng có thể thoát hiểm được. Đây chính là bài học kỹ năng sống đầu tiên baba dạy con."

"Để baba xem chỗ này có bán bò khô hay không..."

"Baba, không cần nhìn nữa đâu, dưới tầng 3 là khu mua quần áo, từ tầng 3 đến tầng 6 là đồ dùng sinh hoạt, tầng 7 là khu vui chơi của trẻ em, tầng 8 là khu trò chơi điện tử, từ tầng 9 trở lên là các nhà hàng."

Trì Trì chợt nghẹn lại, quay đầu nhìn. Được đấy nhóc con, quả nhiên cậu đã xem nhẹ tâm cơ của nam phụ ác độc rồi, thế mà còn biết nói lời khách sáo.

"Hôm nay con đừng có nghĩ đến việc đến khu vui chơi ở tầng 3 nữa!"

"Baba, tầng 7 mới có khu vui chơi."

Hoắc Tiểu Trà bĩu môi, hừ, không đi thì không đi.

Trì Trì túm cổ áo nhóc, bế nhóc lên, vỗ vào mông nó: "Đi thôi!"

Hoắc Tiểu Trà ghé vào vai cậu, vẻ mặt lạnh nhạt hơi hơi cúi đầu.

Chỉ là không biết vì sao, nhóc cảm giác như baba so với lúc trước khác nhau một trời một vực.

Dù sao Trì Trì cũng là một trạch nam*, không đủ sức lực để bế một nhóc con 5 tuổi chạy như bay nên mới đi được một lúc, bước chân cậu đã dần dần chậm lại. (*đàn ông nhưng mà ch thích nhà, không mun đi ra ngoài)

Cậu đặt Hoắc Tiểu Trà trên mặt đất: "Con tự mình đi đi, không được làm nũng đòi baba bế nữa đâu đấy!"

Hoắc Tiểu Trà giải thích: "Con cũng không muốn baba bế..."

Trì Trì bảy ra vẻ mặt "cha hiền", sờ đầu bé con rồi dẫn bé con vào tiệm cắt tóc — cửa tiệm tên là «Salon tóc chuyên nghip XD», Trì Trì thân thiết gọi nó là tiệm cắt tóc.

Trì Trì sờ đầu Hoắc Tiểu Trà: "Con xem tóc con mọc che cả mắt rồi này, chẳng lẽ con sợ tông đơ nên mới không chịu cắt tóc sao?"

"Con mới không sợ tông đơ!"

"Vậy thì tốt." Trì Trì nói với nhân viên cửa hàng đang đến chào đón cậu, "Lấy tông đơ cắt cho vị dũng sĩ này đi."

À phải rồi, phải nhạt như hoa sen, chú ý hành xử, phải làm gương trước mặt nam phụ độc ác.

Trì Trì vội vàng thêm vào một câu: "Làm phiền anh."

Không lâu sau, Trì Trì ôm Hoắc Tiểu Trà run lẩy bẩy ngồi trên ghế.

Thợ cắt tóc vừa bật tông đơ lên vừa thân thiết nói: "Hoắc tiểu thiếu gia, tông đơ không đáng sợ chút nào đâu, cháu đừng nhúc nhích nhé, nhúc nhích là sẽ đụng phải tai cháu đấy."

Ù — ù —

Hoắc Tiểu Trà ôm chặt lấy Trì Trì. Trì Trì ôm nhóc con, cười "Phì" thành tiếng. Hoắc Tiểu Trà ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt hồng hồng.

Cuối cùng, nhân lúc nhóc không phát hiện, Trì Trì nói một tiếng với thợ làm tóc, lấy tay mình che kín lỗ tai nhóc con.

Giữa tiếng ù ù, thợ làm tóc hỏi Trì Trì: "Sao Trì tiên sinh lại muốn dẫn Hoắc tiểu thiếu gia đến cắt tóc thế ạ?"

Trì Trì không hiểu lắm: "Thì tóc nó dài quá nên tôi dẫn nó đến thôi."

"Vậy hôm nay Trì tiên sinh có muốn tạo kiểu tóc không ạ? Sao ngài nhuộm mái tóc màu xanh về lại rồi thế ạ? Ngài nhuộm lại đen khi nào vậy ạ? Đến tiệm khác sao?"

Trì Trì khiếp sợ, hẢo TóC, nguyên chủ cũng hoang dã ghê ha.

Thế mà người đấy lại dám nhuộm màu xanh lá cây lên tóc cơ đấy!

May mà thân thể mình xuyên qua, nếu mà linh hồn xuyên qua, phải ở trong một thân xác phóng đãng như thế, Trì Trì bày tỏ chắc chắn cậu sẽ bất tỉnh nhân sự mất, thể nào cũng sẽ "nứt ra".

Trì Trì do dự một hồi, trả lời: "Thì... mấy hôm trước tôi đi công viên, vừa mới nằm trên bãi cỏ một lúc thì có hai đứa nhỏ chạy đến, "Yo" một phát dẫm lên cái đầu xanh lè của tôi, cho nên tôi đi nhuộm lại luôn."

Thợ cắt tóc mỉm cười nói: "Trì tiên sinh, mấy ngày không gặp, ngài thật hài hước."

Hoắc Tiểu Trà cắt tóc xong, Trì Trì móc thẻ đen ra, thợ làm tóc đã khoát tay với cậu: "Ngài đã quên rồi ạ? Ở chỗ chúng tôi ngài..."

"Là thành viên, cuối tháng sẽ lấy hóa đơn." Trì Trì thành thạo tiếp lời, sau đó cất thẻ đen vào túi, "Chỉ là tôi muốn biểu diễn cho anh xem chút thôi, anh xem thẻ này có đen hay không?"

"Đen, rất đen."

Trì Trì dắt Hoắc Tiểu Trà ra khỏi tiệm cắt tóc, như có điều suy nghĩ: "Baba con sẽ không che giấu thân phận gì đâu đúng không? Làm gì có chuyện vào cửa hàng nào cũng là thành viên của cửa hàng đấy chứ?" Cậu vuốt cằm, suy tư nói, "Chờ đã, hình như mình nhớ là..."

Hình như trong nguyên tác có nói, người cha nhà giàu của Hoắc Tiểu Trà cũng không chấp nhận hắn. (vì nhc đến nguyên tác, Hoc Tiu Trà là "nam ph ác đc" nên mình đ là "hn")

Người cha nhà giàu...

Cha của Hoắc Tiểu Trà thì là cậu không cãi vào đâu được rồi.

Cho nên người cha nhà giàu, tương đương với, chính là cậu!!!

Người cha nhà giàu lại chính là mình!

Adu vjp! Trì Trì sợ ngây người.

Cùng lúc đó, trong một phòng họp nghiêm túc trang trọng, điện thoại di động để trên bàn lóe lên một chút, người đàn ông ngồi trên ghế nhạy bén bắt được tia sáng phát ra từ điện thoại, đứng thẳng người dậy nhìn thoáng qua điện thoại của mình.

"Hoắc tổng, xin lỗi vì đã quấy rầy. Vốn dĩ là cuối tháng sẽ kết toán hóa đơn cho ngài, nhưng hôm nay Trì tiên sinh dẫn tiểu thiếu gia đến lắp ghế an toàn cho trẻ em."

"Hoắc tổng, Trì tiên sinh dẫn tiểu thiếu gia đến cắt tóc, đây là hóa đơn."

Lão đại nhà giàu thật sự - Hoắc XX: cau mày.jpg

Đại gia pha kè - Trì Trì: Ban cho mèo sức mạnh. jpg

Ai có thể là đối thủ của mình cơ chứ!

-

Tác gi có li mun nói: Double Pool (tên Tiếng Anh ca Trì Trì) suy lun đúng ri, ln sau đng suy lun na =)))))))))))

-

Chú thích:

[1] nhạt như hoa sen: chỉ người gần gũi, thân thiện với người khác; có cốt cách quân tử, không vướng bận trần tục, không tham lam.

[2] rùa vàng: chỉ những người đàn ông giàu có thành đạt độc thân

Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com