TruyenHHH.com

[ Edit] Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Xinh Đẹp Bạc Mệnh - Nguyệt Trúc Sương

Chương 18: Lửa lớn

Rywixecinhiu

Ba ngày nghỉ ngơi trôi qua rất nhanh, năm người lục tục quay về chủ tinh hệ.

Tạ Chu Ngạn có vẻ không vui lắm, anh dựa đầu lên vai Thẩm Hoài Niên, giọng rầu rĩ:

"Giờ anh lại phải ở nhà một mình rồi sao?"

Thẩm Hoài Niên ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói:

"Chờ khi cơ thể anh khá hơn, em sẽ nhờ Tô Cảnh đưa anh đi tập huấn nhé."

Dù có chút không nỡ nhưng Tạ Chu Ngạn vẫn buông cậu ra:

"Biết rồi, anh sẽ ngoan ngoãn ở nhà. Tối nay em muốn ăn gì?"

Thẩm Hoài Niên mỉm cười:

"Gì cũng được. Anh nấu món nào em cũng thích hết."

Cậu cúi xuống đặt một nụ hôn lên khóe môi Tạ Chu Ngạn. Tạ Chu Ngạn dịu dàng khoác thêm áo cho cậu, ánh mắt chan chứa thứ anh sáng dịu dàng không giấu được.

Thẩm Hoài Niên mỉm cười ấm áp rồi đáp lại, sau đó cậu xoay người bước ra khỏi cửa.

Tại cổng Viện nghiên cứu, mọi người lần lượt chào hỏi cậu:

"Chào buổi sáng phó viện trưởng Thẩm!"

"Chào buổi sáng!"

"Phó viện trưởng Thẩm!"

Quý Hi Ngôn vừa gọi lớn vừa vẫy tay Từ phía sau khi thấy Thẩm Hoài Niên ngoảnh lại.

"Hi Ngôn." Thẩm Hoài Niên khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Quý Hi Ngôn tươi cười rạng rỡ chạy tới, bước chân nhẹ nhàng, cả người tràn đầy sức sống. Thấy vậy, Thẩm Hoài Niên cũng chậm rãi bước lại, kiên nhẫn đợi cậu ấy bắt kịp để đi cùng nhau.

"Phó viện trưởng Thẩm, lần này em xin vào cùng tổ nghiên cứu với anh, mong được anh giúp đỡ nhiều hơn nha!"

Thẩm Hoài Niên cũng mỉm cười:

"Không có vấn đề gì, cứ gọi anh là Hoài Niên là được."

Quý Hi Ngôn càng vui vẻ hơn:

"Thế thì... Em gọi là anh Hoài Niên nha!"

Thẩm Hoài Niên khẽ gật đầu, hai người vừa định bước vào thì đột nhiên một chiếc phi hành khí với thiết kế hào nhoáng, khí thế ngút trời đỗ xuống ngay trước mặt họ. Cửa khoang mở ra, một người đàn ông mặc vest đỏ rực bước xuống, theo sát phía sau gã là mấy kẻ ăn mặc lòe loẹt.

Gã ôm một bó hoa lớn trong tay, tiến thẳng đến trước mặt Thẩm Hoài Niên:

"Thẩm Hoài Niên, tặng cho em."

Sắc mặt Thẩm Hoài Niên lập tức tối sầm:

"Tôi đã từ chối anh rất nhiều lần rồi. Xin anh đừng đến quấy rầy tôi nữa."

Nói xong, cậu ra hiệu cho Quý Hi Ngôn đi vòng qua gã. Thế nhưng cả hai lại bị một tên trong nhóm đàn ông kia chặn lại.

"Này này, Vương thiếu nhìn xem, bây giờ phó viện trưởng Thẩm đang bận kè kè một Omega xinh xắn như vậy, bảo sao cậu ta chẳng cần hoa của anh."

Đám người kia phá lên cười, gã đàn ông vest đỏ khựng lại, vẻ mặt khó chịu nhưng không ngăn cản đám người kia cười cợt.

Lại có kẻ buông lời lẽ cay độc:

"Phó viện trưởng Thẩm à, anh bị Tạ Chu Ngạn chơi chán rồi mà giờ lại tìm một Omega để chơi như thế à? Anh ta chết rồi mà anh vẫn còn luyến tiếc sao? Ha ha ha..."

Mặt Thẩm Hoài Niên lập tức lạnh băng. Cậu đột ngột ra tay, nắm chặt cổ tay tên kia, siết mạnh mọi động tác không chệch một li nào.

Chỉ nghe một tiếng rắc đau đớn vang lên, cánh tay tên kia đã bị bẻ ngược sang một góc độ không thể tưởng tượng nổi. Hắn hét lên như bị chọc tiết, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn lẫn hoảng loạn.

Gã áo đỏ lập tức bước lên, ngăn cản:

"Không cần làm quá như vậy đâu, Hoài Niên. Hắn không cố ý."

Quý Hi Ngôn cản gã lại, giọng nhẹ nhàng mà đầy cảnh báo:

"Anh Hoài Niên cũng đâu có cố ý. Anh đừng làm quá như vậy chứ."

Gã áo đỏ lập tức cau mày, gã định hất Quý Hi Ngôn ra nhưng bất ngờ là gã không thể lay chuyển cậu dù chỉ một chút. Dáng đứng của Quý Hi Ngôn vững như bàn thạch, gương mặt vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh.

Gã không khỏi cảm thấy xấu hổ, liếc mắt ra hiệu cho đồng bọn.

Mấy tên phía sau đồng loạt lao tới.

Thẩm Hoài Niên chuẩn bị ra tay, nhưng Quý Hi Ngôn đột ngột hét toáng lên:

"Cứu mạng! Mấy Alpha này định làm gì tôi vậy? Có ai không!!"

Thẩm Hoài Niên khựng lại:

"... Đỉnh thật."

Tiếng kêu của Quý Hi Ngôn lập tức khiến đám đông xung quanh xúm lại.

"Mấy người là Alpha lớn xác mà đi bắt nạt một Omega à?"

"Sao lại nắm tay người ta chặt như vậy!"

"Buông tay ra ngay!"

...

Quý Hi Ngôn thậm chí còn rơm rớm vài giọt nước mắt rất phù hợp với hoàn cảnh lúc này.

Đám đông lập tức gây chú ý đến đội an ninh.

"Các người làm gì mà tụ tập đông vậy? Giải tán mau!"

Nhân viên an ninh liếc qua nhóm người lạ mặt:

"Mấy người là ai? Có giấy phép ra vào viện nghiên cứu không?"

"Khốn kiếp..." Gã áo đỏ rủa một tiếng, rồi quay sang quát:

"Đi thôi!"

"Ê! Mấy người kia!" Quý Hi Ngôn còn chưa kịp nói gì, cả bọn đã vội vã leo lên phi hành khí, rút lui ngay lập tức.

Quý Hi Ngôn tức giận bất bình:

"Anh Hoài Niên, bọn họ là ai vậy?"

Thẩm Hoài Niên vốn rất ít khi nói tục, vậy mà lần này cũng không nhịn được:

"Một lũ ngu."

"Thôi, mình vào thôi, không lại trễ làm đấy. Lần sau mà gặp lại, em nhất định sẽ đánh cho bọn họ rụng hết răng!"

Nói xong, Quý Hi Ngôn kéo tay Thẩm Hoài Niên đi vào viện nghiên cứu.

Trong phi hành khí, gã áo đỏ siết chặt bàn tay đã đỏ lên vì tức giận, nghiến răng.

Tên mặc sơ mi hoa đứng đầu nhóm lên tiếng:

"Mẹ kiếp, Thẩm Hoài Niên đó thật là không biết điều!"

Mấy kẻ khác cũng phụ họa:

"Bị Enigma chơi chán rồi, giờ lại kiếm Omega để chơi, giỏi thật đấy!"

"Ha ha ha...Nghe nói cậu ta còn có quan hệ rất tốt với Thái tử nữa, biết đâu..."

"Chậc, Vương thiếu theo đuổi cậu ta là nể mặt cậu ta lắm rồi."

Một người trong nhóm vỗ vai gã đàn ông mặc âu phục đỏ:

"Vương thiếu, nếu anh ngủ được với người của Tạ Chu Ngạn, chờ đến khi anh ta tỉnh lại rồi biết mọi chuyện, xem thử anh ta còn dám làm ra cái bộ dạng cao cao tại thượng đó nữa không."

Vài kẻ khác cũng chen vào góp giọng.

"Chúng mày nói xem, một Egnima như Tạ Chu Ngạn cũng thích cậu ta, vậy thì... Trên giường chẳng phải..."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

"Nói chuyện cho đàng hoàng một chút." Gã áo đỏ trầm giọng ngắt lời, nhưng trên mặt lại mang theo nét nghiền ngẫm thú vị.

Mấy tên kia liếc nhau, rồi lập tức nịnh bợ:

"Phải rồi, phải rồi, biết đâu sau này cậu ta lại trở thành chị dâu tụi em thì sao. Vương thiếu đúng là có phúc!"

Gã áo đỏ nhếch môi:

"Tính tình em ấy mạnh mẽ như vậy, tao lại càng thích."

Một tên mặc sơ mi hoa cất tiếng:

"Vương thiếu, anh có nghe qua chiêu 'anh hùng cứu mỹ nhân' bao giờ chưa?"

Gã áo đỏ lườm hắn một cái.

Tên đó vội nói tiếp:

"Loại mỹ nhân tính tình cứng rắn như thế này, chắc chắn phải dùng cách đặc biệt mới chinh phục được. Anh thử nghĩ mà xem, nếu anh ra tay cứu cậu ta, chưa nói đến việc cậu ta sẽ phải lấy thân báo đáp, ít nhất anh cũng khiến cho cậu ta thay đổi cách nhìn, rồi từ từ tiến tới với nhau, kiểu gì cũng đuổi được người tới tay."

"Mẹ kiếp, Thẩm Hoài Niên mà còn phải chờ tao đến cứu sao, có khác gì bảo ông đây lên tiền tuyến chịu chết không?" Gã áo đỏ bực bội đá vào chân hắn một phát.

Tên áo hoa lập tức cười trừ, vội giải thích:

"Vương thiếu lên tiền tuyến làm gì chứ. Mình có thể tự tạo rắc rối cho cậu ta. Ví dụ như... Làm hỏng phi hành khí của cậu ta chẳng hạn. Đến lúc ấy anh chỉ cần giả vờ đi ngang qua cứu giúp, chẳng phải chúng ta có thể lấy được thiện cảm của cậu ta dễ như trở bàn tay sao?"

Gã áo đỏ bật cười:

"Mày cũng có chút đầu óc đấy. Mấy Omega trước đều dính bằng chiêu này cả."

Tên áo hoa cười hề hề:

"Ôi, mấy tên Omega đó ăn nhằm gì. Vẫn là Vương thiếu cao tay."

Nịnh đúng chỗ, tâm trạng của gã áo đỏ rõ ràng tốt hơn hẳn. Gã vắt chéo chân, khoát tay:

"Được, cố gắng làm chuyện này cho tốt đi, sau này tao sẽ nói giúp mày vài lời để dễ dàng thăng chức."

Tên áo hoa liên tục cúi đầu cảm tạ:

"Cảm ơn Vương thiếu, anh cứ yên tâm, em đảm bảo anh sẽ hài lòng!"

Chiều hôm đó, bọn chúng lén lút áp sát khu sân bay của viện nghiên cứu.

"Chết tiệt, đại ca, nhiều phi hành khí như vậy, làm sao chúng ta biết cái nào là của Thẩm Hoài Niên?"

"Bọn mày đừng có la lối! Để tao hỏi Vương thiếu, chúng mày nhớ đứng yên ở đây chờ đấy!"

Tên áo hoa vội vã nhắn tin cho gã áo đỏ kia:

"Vương thiếu, anh có thể đến đây một chuyến không? Bọn em...Bọn em không biết phi hành khí của Thẩm Hoài Niên là chiếc nào cả..."

Gã áo đỏ bên kia bực mình đá đổ đồ đạc bên cạnh:

"Nuôi một lũ ngu như bọn mày có ích gì, chỉ tổ tốn cơm! Cứ ở yên đó chờ đi!"

Không lâu sau, gã áo đỏ cũng có mặt. Sau khi dẫn cả đám đi vòng một lượt, gã chỉ vào một chiếc phi hành khí màu bạc:

"Chính là cái này, mau ra tay đi."

Tên áo hoa khúm núm:

"Rõ, Vương thiếu!" rồi quay sang ra lệnh:

"Mấy đứa kia, nhanh cái tay lên!"

"Rõ, đại ca!"

Tên áo hoa vừa đứng cạnh vừa giải thích:

"Vương thiếu, đây là virus em mới mua. Phi hành khí sẽ nổ sau khoảng mười phút kể từ lúc khởi động. Đến lúc đó, anh chỉ cần xuất hiện là được."

Gã áo đỏ cau mày:

"Nổ á? Mày muốn em ấy chết thật à? Em ấy mà chết thì tao tốn công bày mưu tính kế thế này để làm gì?"

Tên áo hoa vội lắc đầu:

"Anh cứ yên tâm, vụ nổ chỉ xảy ra ở phần đuôi phi hành khí. Bọn em đã theo dõi lộ trình của cậu ta, tính toán kỹ nơi xảy ra hỏa hoạn. Khi có tín hiệu cất cánh, anh chỉ cần tới hiện trường là được."

Gã áo đỏ hài lòng gật đầu:

"Tốt lắm."

Từ ngày Tạ Chu Ngạn tỉnh lại, nhịp sống của Thẩm Hoài Niên thay đổi rõ rệt. Cậu không còn tăng ca đến tận khuya như trước, mà luôn kết thúc công việc mỗi ngày đúng giờ.

Thẩm Hoài Niên nhanh chóng đi đến thiết bị quẹt thẻ. Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào màn hình, quét dấu vân tay. Một tiếng "tích" vang lên cùng thông báo:

"Tích! Thẩm Hoài Niên, đã điểm danh thành công. Chúc ngài thượng lộ bình an!"

Hoàn tất thủ tục, Thẩm Hoài Niên quay người đi về khu vực đỗ phi hành khí.

Cửa khoang mở ra sau khi nhận dạng chip, cậu chuẩn bị khởi động...

"Phó viện trưởng Thẩm, xin chờ một lát!" Một nhân viên quản lý vội vã chạy đến gọi cậu lại.

Thẩm Hoài Niên hạ cửa sổ xe xuống một nửa, hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

"Là thế này, quay số công tác của ngài đã hoàn thành nâng cấp. Trước kia ngài nghỉ phép nên chưa làm thủ tục. Giờ ngài có rảnh? Tôi có thể dẫn ngài đi xử lý phần cập nhật."

Thẩm Hoài Niên xem đồng hồ:

"Không mất nhiều thời gian chứ?"

"Không đâu ạ, khoảng 10 phút là xong."

Thẩm Hoài Niên gật đầu, rời khỏi phi hành khí theo nhân viên đó. Bước chân cậu hơi gấp gáp, sợ rằng Tạ Chu Ngạn sẽ phải chờ quá lâu.

Nhưng trong lúc vội vàng rời đi, cậu lại quên lấy con chip phát tín hiệu từ ghế ngồi. Cửa khoang từ từ đóng lại, phi hành khí vẫn trong trạng thái khởi động.

Tên áo hoa lập tức nhận tín hiệu, báo cáo:

"Vương thiếu, Thẩm Hoài Niên đã cất cánh rồi ạ!"

Gã áo đỏ lúc này đã thay chiếc phi hành khí hoa lệ hơn, gã đang soi lại gương bằng mặt trong lớp phản quang của thân máy.

"Đây là mẫu mới nhất đó. Ba tao vừa mua tặng, chưa bán ra thị trường đâu."

Tên áo hoa lập tức xu nịnh:

"Không hổ là Vương thiếu, cái gì cũng xịn!"

Gã áo đỏ chỉnh lại kính râm:

"Đi thôi, đến đón đại mỹ nhân của ta."

"Đây là thẻ cập nhật mới, mời ngài nhận." Nhân viên lễ phép đưa tấm thẻ cho Thẩm Hoài Niên.

Cậu gật đầu cảm ơn:

"Cảm ơn, vất vả rồi."

Nhân viên vừa định tiễn khách thì bất ngờ, âm thanh báo động cơ giới vang lên chói tai và dồn dập, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Hai người cùng dừng lại, ánh mắt giao nhau đầy nghi hoặc, rồi đồng loạt quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

"Cảnh báo! Cảnh báo! Sân bay ngầm phát hiện mồi lửa không xác định, đề nghị lập tức sơ tán!"

Thẩm Hoài Niên lập tức xoay người, trước mắt cậu là một chiếc phi hành khí màu bạc, cánh sau của nó đang bốc cháy. Ngọn lửa dữ dội nhanh chóng nuốt trọn lớp kim loại bên ngoài. Trong chớp mắt, lửa lan ra, thiêu rụi cả khu vực lân cận, tạo thành biển lửa cuồng loạn.

Ánh lửa phản chiếu trên gương mặt cậu. Ngọn lửa không ngừng bành trướng, khói bụi dày đặc, hơi nóng bỏng rát, nhanh chóng áp sát nơi họ đang đứng.

Nữ nhân viên bên cạnh đã hoảng loạn đến choáng váng. Thẩm Hoài Niên mặt tối sầm, nghiến răng quát:

"Mau rút khỏi đây ngay!"

"Tôi... Tôi..." Cô gái trẻ đứng im tại chỗ, ánh mắt trống rỗng, thân thể khẽ run. Ban đầu, cô chỉ định tranh thủ đến viện nghiên cứu làm thêm vào kỳ nghỉ. Cô chưa từng nghĩ sẽ gặp phải tình huống kinh hoàng đến vậy, cảnh tượng trước mắt khiến tim cô đập liên hồi.

Thấy ngọn lửa càng lúc càng lớn, Thẩm Hoài Niên lập tức ngồi xổm xuống, nôn nóng quay đầu lại hét với cô:

"Mau lên đây! Lửa mỗi lúc một dữ rồi!" Cậu ra hiệu cho cô trèo lên lưng mình.

Nghe tiếng gọi của Thẩm Hoài Niên, cô gái dần hồi phục tinh thần từ trạng thái sững sờ. Cô lập tức cẩn thận vòng tay qua cổ cậu, rón rén bám lên lưng cậu.

Thẩm Hoài Niên với tay lấy vài tờ khăn giấy ướt từ bên cạnh, ra hiệu cho cô che kín mũi miệng. Sau đó, cậu hít sâu một hơi, điều chỉnh lại nhịp thở của mình, rồi mạnh mẽ đẩy cánh cửa phòng làm việc ra. Tiếng bản lề kêu "két" một tiếng chói tai, vang vọng giữa cảnh hỗn loạn và tiếng lửa cháy rừng rực.

Ngoài cửa, khói đặc cuồn cuộn như mực tràn ngập khắp không gian, che phủ nửa bầu trời. Ánh lửa thiêu đốt trong từng khe hở của làn khói mù mịt, ánh đỏ lan rộng, chói mắt như muốn thiêu rụi cả bầu trời. Từng đợt sóng nhiệt liên tục ập tới, nóng đến bỏng rát da thịt. Không khí ngập mùi khét nồng, đặc quánh và gay mũi, khiến việc hít thở trở nên vô cùng khó khăn.

Cô gái hoảng sợ, vội đưa khăn giấy che kín mũi mình, tay còn lại đưa lên trước giúp Thẩm Hoài Niên che mũi và miệng.

Thẩm Hoài Niên cõng cô gái, bước từng bước một vô cùng vất vả. Tầm nhìn trong biển lửa bị hạn chế, cậu chỉ có thể dựa vào trí nhớ và trực giác để tìm hướng cầu thang thoát hiểm giữa biển khói và ánh lửa. Dưới chân, nền đất bỏng rát đến mức khó chịu.

Cuối cùng, giữa lớp khói mù mịt và khung cảnh hỗn loạn, cậu cũng nhìn thấy lối ra cầu thang thoát hiểm. Cõng theo cô gái, Thẩm Hoài Niên lao ra khỏi vùng bị cháy.

Bên ngoài, đội cứu hỏa đang chuẩn bị xông vào hiện trường thì lập tức trông thấy bóng dáng cậu từ xa, liền vội vã chạy tới tiếp ứng.

Thẩm Hoài Niên hơi nghiêng người, cẩn thận giao cô gái sau lưng cho một nhân viên cứu hỏa đang đợi sẵn. Khuôn mặt cậu đã bị khói bụi bám vào đến mức mờ mịt. Người tiếp nhận cô gái lập tức đưa cô đến khu vực an toàn, những người còn lại nhanh chóng lao vào biển lửa.

Khi thấy cô gái được đưa đến nơi an toàn, Thẩm Hoài Niên mới khẽ thở ra một hơi. Nhưng do đã ở trong đám cháy quá lâu, cậu bắt đầu cảm thấy choáng váng, cả thế giới như đang chao đảo.

Cậu cố gắng chống chịu cảm giác khó thở, nắm chặt tay vịn cầu thang, từng bước bước ra khỏi vùng nguy hiểm, tiến về phía không khí trong lành bên ngoài.

Tại lối ra, đội ngũ y tế đã chờ sẵn. Vừa trông thấy cậu, họ lập tức chạy đến, ánh mắt đầy lo lắng.

"Ngài không sao chứ? Có bị bỏng ở đâu không? Xin cho chúng tôi kiểm tra một chút." Giọng nói mang theo sự khẩn trương và quan tâm rõ rệt.

Thẩm Hoài Niên xua tay:

"Tôi không sao, phiền các anh mau đến xem tình hình của những người khác trước."

Lúc này, Thẩm Hoài Niên bỗng thấy nhớ Tạ Chu Ngạn. Cậu muốn mở quang não để báo bình an cho anh, nhưng chẳng biết chiếc quang não của cậu đã thất lạc trong hỗn loạn của biển lửa từ khi nào...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com