TruyenHHH.com

[ Edit] Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Xinh Đẹp Bạc Mệnh - Nguyệt Trúc Sương

Chương 16: Kỳ nghỉ ngọt ngào

Rywixecinhiu

Viện điều dưỡng.

Tạ Tranh từ từ mở mắt. Một ống thở được cắm vào miệng, ông ta, cơ thể ông ta bị bao quanh bởi hàng loạt thiết bị y tế, dây dẫn giám sát nối chằng chịt.

Ông ta khẽ nhúc nhích cánh tay, vô tình làm động dây truyền dịch, phát ra một tiếng động nhỏ nhưng lại vang rõ mồn một giữa không gian yên tĩnh. Tạ Ngữ Yên đang ngồi lật xem tài liệu, nghe thấy liền lập tức đứng dậy đi tới bên giường.

Ánh mắt Tạ Tranh dừng lại trên khuôn mặt cô, lồng ngực run lên dữ dội, dường như muốn nói gì đó. Nhưng vì bị ống thở cản trở, tất cả chỉ còn lại là tiếng thở gấp gáp và rối loạn.

Tạ Ngữ Yên mỉm cười nhìn ông ta:

“Ông nội, sao nhìn thấy con lại kích động thế?”

Tạ Tranh trừng to mắt, ánh nhìn đầy thù địch.

“Ông không cần nhìn con như vậy. Bác sĩ nói tim của ông đã chịu tổn thương nghiêm trọng, sau này e rằng phải sống trên giường bệnh. Vì lo cho cả thể chất lẫn tinh thần của ông nên bệnh viện khuyến nghị người thân chăm sóc trực tiếp.”

“Xét thấy là con vô tình gây tổn thương cho ông, con đã chủ động xin được ở lại, chịu trách nhiệm chăm sóc, để bảo đảm ông được quan tâm đúng mức.”

Tạ Tranh phát ra tiếng rên rỉ đầy đau đớn.

Tạ Ngữ Yên mở quang não, mở đoạn ghi hình phát sóng trực tiếp, giơ ra trước mặt ông ta.

“Ông xem đi, mọi người trên Tinh Võng đang bàn luận về ông thế nào. Một đời làm ra vẻ đạo mạo, kết quả lại rơi vào vũng lầy ô nhục ở tuổi xế chiều. Ông thấy có đáng không?”

Tạ Tranh bất ngờ giãy giụa mạnh, khiến các thiết bị quanh giường kêu inh ỏi. Âm thanh cảnh báo dồn dập vang lên khắp phòng. Nhân viên y tế lập tức chạy vào, gương mặt căng thẳng.

“Chuyện gì vậy?” Một người hỏi vội.

“Hình như ông ấy bị kích động.” Tạ Ngữ Yên cố gắng giữ bình tĩnh, mặt hơi tái đi, mắt thoáng nét bất an.

“Người bệnh tuyệt đối không được để cảm xúc dao động mạnh.” Một bác sĩ vừa nói vừa ra lệnh tiêm thuốc an thần.

“Chúng tôi tạm lui. Nếu có bất cứ tình trạng bất thường nào, xin lập tức gọi chúng tôi.”

Tạ Ngữ Yên lễ phép cúi đầu tiễn bác sĩ ra ngoài.

Khi bóng dáng họ khuất hẳn, cô quay lại giường, cúi nhìn Tạ Tranh từ trên cao:

“Ông nghĩ còn ai có thể giúp mình sao? Nếu muốn tiếp tục sống yên ổn, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời.”

“Nói cho con biết, J tiên sinh là ai? Ông định lấy trình tự gen của Tạ Chu Ngạn làm gì?”

Đồng tử Tạ Tranh giãn to, ông ta lập tức quay đầu đi nơi khác, cắn răng im lặng.

Tạ Ngữ Yên không kiên nhẫn nữa. Cô kéo mạnh đầu ông ta lại, siết chặt sợi dây nhỏ nối với ống thở. Ngay lập tức, sắc mặt Tạ Tranh chuyển từ tái nhợt sang đỏ bừng vì thiếu oxy, đôi mắt lộ rõ sợ hãi và giãy giụa.

Thấy mắt ông ta đầy tơ máu, Tạ Ngữ Yên mới buông tay ra.

“Giờ thì ngài muốn nói chưa?”

Tạ Tranh thở dốc, chỉ tay ra hiệu mở lại quang não. Dùng bàn tay gắn ống truyền, ông ta run rẩy gõ từng chữ:

“Ta không biết hắn là ai. Chỉ nhận lệnh làm theo. Hắn cung cấp thuốc cho ta.”

“Thuốc gì?” Cô hỏi.

“Thuốc kích hoạt gen Alpha cấp cao.”

Tạ Ngữ Yên cười khẩy:

“Vẫn còn mơ tưởng sinh ra một người thừa kế cao cấp? Thật nực cười.”

Cô đứng dậy mở cửa:

“Ông cứ nghỉ ngơi đi, mai con sẽ lại đến.”

Cùng lúc đó, bên trong phi hành khí.

Thẩm Hoài Niên ngồi yên ở ghế điều khiển, vẻ mặt nặng nề vì đoạn ghi âm vừa nghe được. Tạ Chu Ngạn gọi mấy lần mà cậu chẳng phản ứng, cuối cùng anh dứt khoát bế bổng cậu đặt lên đùi mình.

Thẩm Hoài Niên choàng tỉnh, định chống tay đứng dậy nhưng bị anh ôm chặt lấy eo, cả gương mặt vùi vào hõm cổ.

“Đừng làm loạn.” Cậu gắt nhẹ, đẩy anh ra.

“Chỉ ôm một cái thôi mà, sao lại khó chịu vậy?” Tạ Chu Ngạn cười khẽ, hơi thở phả bên tai khiến tai cậu hơi nhột.

Anh nghiêng đầu:

“Em đang nghĩ gì vậy?”

“Em nghĩ, rốt cuộc là ai muốn lấy gen của anh, còn tìm đến tận Tạ Tranh.”

“Mặc kệ họ đi.” Tạ Chu Ngạn thì thầm, vẫn dụi đầu vào cổ cậu.

“Dù có bị bắt thì anh cũng sẽ không để họ thành công, càng không sinh con với ai khác. Họ muốn cũng chẳng được. Đừng lo.”

Thẩm Hoài Niên lại nói:

“Còn chuyện thư ký trưởng lấy tài liệu của anh. Nhưng đến giờ bệ hạ vẫn chưa liên lạc với em. Em đang định tìm cơ hội gặp ngài ấy một lần.”

“Được rồi, bảo bối.” Tạ Chu Ngạn nhẹ giọng:

“Nghỉ ngơi đi. Em còn đang trong kỳ nghỉ mà, ngủ một giấc, chúng ta sắp về đến nhà rồi.”

Phi hành khí chậm rãi hạ xuống bãi đáp. Trong vòng tay ấm áp của Tạ Chu Ngạn, Thẩm Hoài Niên đã chìm vào giấc ngủ yên bình.

Anh nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế, đắp áo khoác cho cậu rồi bế cậu ra ngoài.

Khi vào đến thang máy, Thẩm Hoài Niên mơ màng mở mắt, phát hiện mình đang được ôm chặt trong ngực anh. Gương mặt cậu bất giác đỏ bừng, tim đập rộn ràng.

“Tới rồi sao không gọi em? Mau thả emxuống.”

“Thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ. Chỉ ôm chút thôi. Giờ này ai mà thấy.”

Bất đắc dĩ, Thẩm Hoài Niên đành ngoan ngoãn nằm yên trong lòng anh.

Tạ Chu Ngạn bước qua hành lang, dừng lại ở tủ cạnh cửa. Anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống, nhưng vừa định đứng lên thì cậu cũng bật dậy theo, lại bị ấn ngược xuống.

Tạ Chu Ngạn cúi người tháo giày cho cậu.

Thẩm Hoài Niên đưa tay bật công tắc đèn. Ánh sáng vàng dịu lập tức phủ lên gương mặt Tạ Chu Ngạn một lớp viền ấm áp như được mạ ánh nắng.

Cậu bất ngờ kéo cổ áo anh, buộc anhphải nhìn mình. Khoảng cách giữa hai người rút ngắn đến mức có thể cảm nhận hơi thở đối phương.

Ánh mắt Thẩm Hoài Niên sâu thẳm, kiên định. Cậu cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh, rồi dần gia tăng độ sâu.

Tạ Chu Ngạn dịu dàng đáp lại, ôm lấy cậu bế vào phòng ngủ, đặt xuống giường như cất giữ món báu vật.

Thẩm Hoài Niên vẫn ôm cổ anh, thì thầm:

“Từ giờ trở đi, phải ngủ cùng em. Nhớ mang chăn nhỏ của em qua đây.”

Tạ Chu Ngạn bật cười, đáp:

“Vinh hạnh của anh, phó viện trưởng Thẩm .”

Sáng hôm sau, hai người thong thả ăn sáng. Kỳ nghỉ của Thẩm Hoài Niên còn ba ngày, cả hai quyết định rủ Tô Cảnh và mấy người bạn đi chơi ở hệ sao thứ hai để thư giãn.

Tạ Chu Ngạn ôm Thẩm Hoài Niên ngồi trên sofa, nhìn cậu mở quang não.

Phòng chat: "Quân đoàn số 1 - Soái ca 602"

Tạ Chu Ngạn ngẩn người:

“Không phải chứ, mấy đứa lập cả nhóm riêng sau lưng anh?"

Thẩm Hoài Niên lúng túng, trên mặt thoáng vẻ ngại ngùng:

"Lúc đó sợ anh kích động nên không dám cho anh biết..."

Tạ Chu Ngạn: "… Kéo anh vào nhóm ngay!"

Thông báo: Thẩm Hoài Niên đã mời một người tham gia nhóm.

Tô Tô Tô Tô: Aaaa, lão Tạ cũng vô nhóm rồi!

1: (ω) Tôi đã trở về.

Thái Tử Ngây Thơ: Sửa biệt danh nhóm của cậu đi. @1

Hảo Thần: Đầu óc còn tỉnh không đó? @Tạ Chu Ngạn

Tô Tô Tô Tô: Sửa gì cũng được nhưng nhớ phải thống nhất với nhóm nhé. @Tạ Chu Ngạn

Tạ Chu Ngạn: Tôi đặt giống Hoài Niên.

Thẩm Hoài Niên: (^_^)

Tô Tô Tô Tô: Lại gọi là Hoài Niên nữa?

Hảo Thần: Hoài Niên~ Hoài Niên~

Thái Tử Ngây Thơ: Vợ chồng kiểu gì mà hợp cạ dữ vậy trời?

Hảo Thần: ?

Tô Tô Tô Tô: ?

Thẩm Hoài Niên: ?

Tạ Chu Ngạn: ?

Thái Tử Ngây Thơ: (o^^o)

Thẩm Hoài Niên: Mấy người còn nghỉ phép không?

Tô Tô Tô Tô: Dĩ nhiên!

Hảo Thần: Còn.

Ngây Thơ Thái Tử: Tôi có cái gọi là kỳ nghỉ sao?

Thẩm Hoài Niên: Vậy đi chung tới hệ sao thứ hai chơi hai ngày nhé?

Tô Tô Tô Tô: Đi liền!

Hảo Thần: Đi!

Ngây Thơ Thái Tử: Vậy còn tôi thì sao?

Tô Tô Tô Tô: Ai bảo cậu không được nghỉ?

Tạ Chu Ngạn: Ai bảo cậu không được nghỉ?

Thẩm Hoài Niên: Ai bảo cậu không được nghỉ?

Hảo Thần: Ai bảo cậu không được nghỉ?

Ngây Thơ Thái Tử: Mấy người đang bắt nạt tôi à?

Thẩm Hoài Niên: Vậy 11 giờ tập trung dưới nhà tụi tôi nhé. @mọi người

Tô Tô Tô Tô: 1

Hảo Thần: 1

Ngây Thơ Thái Tử: 1

Tạ Chu Ngạn: Được rồi, bảo bối.

Thẩm Hoài Niên: ( ω )

Tô Tô Tô Tô, Hảo Thần, Ngây Thơ Thái Tử: Hai người cút đi!

Đến 11 giờ, năm người đúng hẹn gặp nhau.

Tô Cảnh quàng vai Giang Úc Trần:

"Không phải cậu không có kỳ nghỉ sao? Trốn ra ngoài đấy à?"

Giang Úc Trần nhún vai:

"Đi ra đàng hoàng, đâu phải trốn."

Vu Hạo Thâm đỡ lấy hành lý trong tay Tạ Chu Ngạn, bước lên phi hành khí trước.

Tô Cảnh: "Vậy tụi mình đi đâu chơi đây?"

Thẩm Hoài Niên:

"Có một khu nghỉ dưỡng mới khai trương, tụi toi đã đặt chỗ rồi." Vừa nói, cậu  vừa đưa tay quơ quơ quang não đeo trên cổ tay.

Giang Úc Trần bắt chéo chân, cười cười:

"Thẩm tổng chi mạnh thật."

Tạ Chu Ngạn dụi đầu vào ngực Thẩm Hoài Niên nhắm mắt nghỉ ngơi, Thẩm Hoài Niên liền ôm lấy anh.

Tạ Chu Ngạn là một người to con, Thẩm Hoài Niên ôm anh khá vất vả, anh cũng biết điều mà rụt người lại một chút.

Tô Cảnh nói:

"Lão Tạ à, không phải nói chứ, nhìn cái bộ dạng uể oải của cậu kìa, chẳng ra làm sao cả."

Tạ Chu Ngạn chẳng buồn mở mắt:
"Tôi  vẫn chưa khoẻ hẳn, cần được nghỉ ngơi."

Khu nghỉ dưỡng.

Nhân viên phục vụ rõ ràng đã được chuẩn bị trước, họ niềm nở mỉm cười, dẫn năm người đi qua con đường lát đá được chăm chút kỹ lưỡng trong khuôn viên, tiến vào một khu nghỉ dưỡng cao cấp và yên tĩnh.

Sau bữa trưa thịnh soạn, Tô Cảnh hứng khởi đề nghị:

"Mọi người có muốn làm chút gì đó kích thích không? Hay là tụi mình đi chơi bắn súng laser nhé!"

Vu Hạo Thâm: "Đi thôi, nhưng mà với tình trạng lão Tạ bây giờ, chắc chắn cậu ấy sẽ là người đội sổ."

Giang Úc Trần: "Vậy thì ai thua phải bao bữa tối hôm nay nhé!"

Thẩm Hoài Niên nhướng mày, nghiêng đầu liếc Tạ Chu Ngạn một cái đầy thách thức.

Quán bắn súng.

Tô Cảnh là người đầu tiên cầm lấy khẩu súng lạnh băng, nhanh tay bóp cò. Thế nhưng, tiếng súng cậu ta chờ mong lại không vang lên, xung quanh vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Tạ Chu Ngạn: "Đùa gì chứ? Vợ tôi ở đây, sao tôi có thể thua được?"

Cậu ta cau mày, lại thử thêm lần nữa. Ngón tay ấn mấy lần lên cò súng, nhưng tất cả chỉ phí công, trong lòng súng chẳng có chút động tĩnh nào.

Vu Hạo Thâm cười lớn: "Tô Cảnh, cậu làm được không đấy?"

Tô Cảnh làu bàu: "Cái súng này chắc có tật gì rồi."

Cậu ta nhăn mặt, vẻ đầy nghi ngờ, chậm rãi dựng họng súng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái lỗ tối om.

"Ê, cậu đừng…"

Không đợi Giang Úc Trần ngăn cản, "đoàng đoàng" mấy phát đã vang lên, họng súng bất ngờ phát nổ giữa không trung.

Bốn người phía sau giật mình lùi hẳn lại, chỉ còn Tô Cảnh đứng đơ tại chỗ, trông vẫn chưa hoàn hồn.

"Đoàng!" Đèn trần rơi xuống trúng đầu cậu ta một cách chính xác.

"Aaaaa!!! Đau chết mất!!!" Mãi vài giây sau, Tô Cảnh mới gào lên thảm thiết.

Bốn người còn lại lập tức bu lại, vây lấy cậu ta. Chỉ thấy một cục u to tướng đã nhô lên giữa trán, đau đến mức khiến Tô Cảnh loạng choạng bước lùi.

Tạ Chu Ngạn vẫn bình tĩnh xác nhận lại:

"Tô Cảnh, đầu cậu đúng là bằng thép thật."

Tô Cảnh ôm trán, vừa kêu rên vừa cáu:

"Lão Tạ, cậu còn chọc tôi nữa hả? Mau tìm người giúp tôi đi!"

"Mau mau, tôi cảm giác đầu óc mình sắp long ra rồi, sắp ngất xỉu tới nơi luôn!"

Tạ Chu Ngạn: "…"

Có lẽ do tiếng ồn quá lớn nên chưa kịp để Tạ Chu Ngạn đi tìm người, cửa phòng bắn súng đã bị gõ vang.

Một cậu trai trẻ tuổi, khuôn mặt đáng yêu, đẩy cửa bước vào:

"Chào các vị khách, mọi người không sao chứ?"

Tạ Chu Ngạn lập tức quay lưng, kéo khẩu trang lên che mặt.

Giang Úc Trần nói thay:

"Không có gì nghiêm trọng đâu, súng bị kẹt đạn, cậu ấy vô tình bị trúng đồ rơi xuống."

Cậu trai kia: "…" Cái này mà gọi là không nghiêm trọng?

Khi nhìn thấy Thẩm Hoài Niên, ánh mắt cậu trai sáng bừng lên, cả gương mặt càng thêm rạng rỡ.

"Phó viện trưởng Thẩm, thật trùng hợp quá!"

Thẩm Hoài Niên mỉm cười bước lên:

"Hi Ngôn, trùng hợp thật."

Quý Hi Ngôn nói:

"Vâng, đây là khu nghỉ dưỡng cậu ruột em mở, hai hôm nay em đến đây phụ giúp!"

Vu Hạo Thâm hỏi:

"Hoài Niên, cậu ấy là?"

Thẩm Hoài Niên quay sang giới thiệu với bốn người:

"Đây là đồng nghiệp của tôi ở viện nghiên cứu, Quý Hi Ngôn."

Quý Hi Ngôn cười chào mọi người:

"Chào mọi người, em là Quý Hi Ngôn ạ!"

Tô Cảnh thì lẩm bẩm:

"Ờ… Mọi người… Có thể nào…Ngưng chuyện cũ chút, lo cái đầu tôi trước đi?"

Nghe vậy, Quý Hi Ngôn vội cúi đầu xin lỗi:

"Ôi ngại quá! Anh không sao chứ?" Cậu ấy nhanh chóng ngồi xuống cạnh Tô Cảnh, kiểm tra vết thương trên trán.

Cậu ấy nắm lấy tay Tô Cảnh, ánh mắt bỗng lấp lánh:

"Tô Cảnh thượng tướng! Là anh thật sao?!"

Tô Cảnh cười gượng: "Ha ha… Là tôi đây."

Cứu mạng. Có thể nào lo cái trán tôi trước được không!!! - Tô Cảnh gào thét trong lòng.

Quý Hi Ngôn lúc này mới phản ứng lại:

"Cục u này to thật đấy! Mau đi với em, để em xử lý giúp anh."

Cậu nhanh chóng dìu Tô Cảnh đi. Còn lại bốn người tụ tập thì thầm:

Giang Úc Trần: "Tô Cảnh quen cậu Omega đáng yêu kia từ bao giờ vậy? Không phải Hoài Niên giới thiệu đấy chứ?"

Vu Hạo Thâm: "Thẩm Hoài Niên, Omega của tôi đâu?"

Thẩm Hoài Niên nhìn cả bọn bằng ánh mắt như đang ngắm sinh vật lạ: "Không phải tôi giới thiệu."

Tạ Chu Ngạn bỗng chen vào một câu:

"Viện nghiên cứu của các em nhiều Omega xinh thế à? Em thấy anh với các bạn ấy ai đẹp hơn, hử? Ai cơ? Ai nào? Ai nào?"

Giang Úc Trần: "Không lẽ Tô Cảnh yêu đương thật? Không được, tôi không thể chấp nhận chuyện cậu ta có người yêu trước tôi được."

Vu Hạo Thâm: "Quá kinh dị rồi… Úc Trần, cậu từ từ chọn Thái tử phi đi nhé. Cũng đến lúc tôi phải tìm vợ rồi."

Thẩm Hoài Niên: Có đôi khi tôi thực sự nghi ngờ… Bên cạnh tôi toàn là mấy người có vấn đề về thần kinh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com