TruyenHHH.com

Edit Xuyen Sach Han Da Tinh Lai Ky Anh

Chiêu trò của thế kỷ 21 bị nghiền nát không thương tiếc, sau khi Yến Hàn Lai rời đi, trong phòng khách im lặng một hồi lâu.

Cho đến khi Nguyệt Phạn bất ngờ lên tiếng.

“Đột nhiên nhận ra một vấn đề, không biết có nên nói hay không. Đàm Quang tiểu sư phụ là tác giả mạng, nhưng mà…… rốt cuộc anh viết thể loại nào?”

“Thật không dám giấu giếm.” Đàm Quang rút kinh nghiệm xương máu: “Tôi viết sảng văn nam tần.”

Hiểu rồi.

Tạ Tinh Diêu xoa vành tai nóng hổi, trong lòng thầm mắng Yến Hàn Lai một trăm lần.

“Nhưng sảng văn nam tần cũng có tuyết tình cảm mà!”

Đàm Quang nghiêm mặt nói: “Thị trường hiện nay thịnh hành hậu cung vạn người mê, nhưng tôi không thích như thế. Tuyến tình cảm phải phát triển từng bước, nước chảy thành sông, để nam nữ chính quen biết, hiểu nhau rồi yêu nhau —— Để viết được hiệu quả này, tôi đã tham khảo không ít tác phẩm của web văn học Giang nào đó.”

Ôn Bạc Tuyết không biết nhiều về tiểu thuyết, tỏ vẻ hâm mộ: “Wow!”

Tạ Tinh Diêu là sinh viên, Ôn Bạc Tuyết bận rộn đóng phim, Nguyệt Phạn liều mạng làm thêm kiếm tiền, ăn chơi trác táng, cũng không có kinh nghiệm yêu đương.

Trong cả nhóm, quả thật chỉ có Đàm Quang có kiến thức về chuyện này.

Nguyệt Phạn gật đầu: “Ngày mai chúng ta nên làm sao? Tiểu sư phụ có kinh nghiệm như thế, chi bằng nói thử xem.”

“Trong nguyên tác, ‘Ôn Bạc Tuyết’ thành công trà trộn vào Thẩm phủ, có nhiều cơ hội tiếp xúc với Thẩm Tích Sương. Chúng ta không thể vào Thẩm phủ, cơ hội tiếp xúc với nàng ta đếm trên đầu ngón tay, nhất định phải khiến nàng ta có thiện cảm với chúng ta ngay lần gặp đầu tiên.”

“Đầu tiên, để thu hút sự chú ý của Thẩm Tích Sương, Ôn đạo hữu cần có một hình tượng nhân vật đủ tốt.”

Đàm Quang mặc kệ cảm giác thất bại do Yến Hàn Lai mang đến, chuyên tâm suy nghĩ: “Trong một quyển tiểu thuyết, hình tượng nhân vật rất quan trọng. Xét thấy đây là giới tu chân, chi bằng dùng hình tượng đạo trưởng tiên môn cao xa không thể với tới đi.”

Ôn Bạc Tuyết vui mừng gật đầu: “Đạo trưởng tiên môn cao xa không thể với tới, đây chính là tôi mà!”

Nguyệt Phạn vỗ vào gáy của y: “Đần quá, thu lại nụ cười ngây ngô của anh trước đi.”

“Thứ hai, đôi bên phải có một cuộc gặp gỡ khắc cốt ghi tâm.”

Có câu “thuật nghiệp hữu chuyên công” (*), Đàm Quang không hổ là dân chuyên nghiệp, nói chuyện rõ ràng trật tự: “Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Để phối hợp với thân phận đạo trưởng của anh…… hay là diễn anh hùng cứu mỹ nhân đi?”

(*) Câu đầy đủ là ‘Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công’ trích từ 《Sư Thuyết》của Hàn Dũ, nghĩa là đạo lý mỗi người lĩnh hội được có trước có sau, kỹ năng và học thuật thì mỗi lĩnh vực có một hướng nghiên cứu chuyên biệt.

Dù sao hai chiêu “hai người cúi xuống nhặt đồ” và “giả vờ lạc đường” trước đó của y, đã bị Yến Hàn Lai dùng dùng dăm ba câu phá tan tành.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có cách này đáng tin.

Người thật thà — Ôn Bạc Tuyết — ngẩn người: “Anh hùng cứu mỹ nhân? Cứu thế nào?”

“Có không ít cách cứu người.”

Đàm Quang nói: “Trong tiểu thuyết thường viết thế mà? Thuê mấy tên lưu manh thoạt nhìn hung thần ác sát, để bọn chúng chặn người ở đầu ngõ, thấy sắp đến lúc nguy cấp, anh kịp thời xuất hiện, từ trên trời giáng xuống. Chiêu này tôi từng dùng trong 《Cẩm nang nuôi cá của Hợp Hoan Tông》, hiệu quả nổi bật, trực tiếp tăng ba mươi điểm hảo cảm.”

Nguyệt Phạn đúng lúc lên tiếng: “Thuê người không chắc chắn. Tú Thành nhỏ như vây, tinh quái đều quen biết nhau, nhỡ đâu lộ tẩy, chúng ta sẽ xong đời.”

Tạ Tinh Diêu tiếp lới: “Chúng ta có tổng cộng năm người, có thể để một người đóng vai lưu manh. Như thế, mọi người hiểu rõ nhau, có thể phối hợp ăn ý hơn.”

Ba người ngồi bên cạnh nàng đồng loạt gật đầu.

“Trước tiên phải loại trừ Yến Hàn Lai, rất có thể huynh ấy sẽ tiêu cực bãi công. Còn những người khác ——”

Tạ Tinh Diêu dừng lại một chút: “Mọi người nghĩ ai thích hợp?”

Ngoài Ôn Bạc Tuyết và Yến Hàn Lai, chỉ còn lại nàng, Nguyệt Phạn và Đàm Quang.

“Hai cô, trông không giống hung thần ác sát lắm.”

Đàm Quang không hề do dự: “Để tôi.”

“Tiểu sư phụ có Phật tướng bẩm sinh mà? Tu vi của Thẩm Tích Sương không thấp, chắc chắn sẽ phát hiện.”

“Tôi có thể ngụy tạo một chút ma khí trên người, dùng để che lấp hơi thở Phật tướng.”

Dưới ánh nến, tiểu hòa thượng nhếch môi cười: “Tuy rằng ma khí quá nồng không được tinh quái yêu thích…… nhưng đúng lúc phù hợp hình tượng nhân vật, một tên bại hoại nhập ma.”

“Vậy quyết định thế đi.”

Kế hoạch này thoạt nghe không chút sơ hở, Nguyệt Phạn hài lòng tổng kết: “Đầu tiên là tiểu sư phụ Đàm Quang giả làm lưu manh lên sân khấu, sau đó đến lượt Ôn Bạc Tuyết xuất hiện, Thẩm Tích Sương nhất định sẽ nảy sinh hứng thú với y, tiến hành trêu chọc, cố gắng khiến y cam tâm tình nguyện hiến tế tiên cốt —— Hai bên đều có mưu đồ bất chính, tất cả đều là kẻ xấu, lừa nhau hại nhau!”

“Ôn sư huynh dù sao cũng là diễn viên chuyên nghiệp, huống chi chúng ta còn có một biên kịch.”

Tạ Tinh Diêu cười nói: “Nếu bàn về diễn xuất…… chúng ta cũng không kém nàng ta.”

“Không sai!”

Đàm Quang cực kỳ tự tin, khẽ xoa đầu mình: “Cả nhà hãy tin tôi, lần này tuyệt đối không thất bại.”

*

Hôm sau.

Tú Thành lúc tảng sáng tràn ngập hương hoa, Tạ Tinh Diêu tỉnh giấc, thoải mái ngáp một cái.

Hôm nay gió mát dễ chịu, ánh ban mai dịu nhẹ, gió xuân thổi qua cây lê ngoài cửa sổ, cánh hoa rơi xuống như mưa như tuyết.

Nàng dậy sớm đến sảnh của quán trọ, thế mà mấy người kia còn thức sớm hơn nàng, đã ngồi quanh một chiếc bàn gỗ, nghiêm túc thảo luận kế hoạch hôm nay. Ăn sáng xong, cũng đến lúc xuất phát.

Theo tình báo của Đàm Quang, Thẩm Tích Sương muốn đến ngoại thành ngắm hoa, phải đi qua một con hẻm dài vắng người.

Y âm thầm mai phục ở đầu hẻm, những người khác thì nấp ở hành lang lầu hai hai bên hẻm. Đợi Thẩm Tích Sương đi ngang qua, vở kịch có thể bắt đầu.

“Ý trung nhân của ta là một vị anh hùng cái thế, có một ngày, chàng sẽ cưỡi mây ngũ sắc đến cưới ta.”

Nguyệt Phạn đứng trong góc, bị bóng tối che khuất hơn nửa khuôn mặt, khó giấu được vẻ mặt kích động: “Anh hùng cứu mỹ nhân tuy cũ rích, nhưng người thích kiểu này tuyệt đối cực nhiều.”

Bên cạnh nàng, Ôn Bạc Tuyết không ngừng lẩm bẩm, môi đóng đóng mở mở, thỉnh thoảng lại làm vài động tác nhỏ.

—— Tối qua Đàm Quang không chỉ bố trí xong xuôi quá trình anh hùng cứu mỹ nhân, còn viết sẵn lời thoại cho y sau khi gặp Thẩm Tích Sương. Ôn Bạc Tuyết với tư cách là một diễn viên chuyên nghiệp, cẩn trọng luyện tập kịch bản cả đêm, đến giờ phút này vẫn còn hơi căng thẳng.

Yến Hàn Lai vốn đứng bên cạnh y, lúc này lặng lẽ nhích chân, cách xa y một chút.

“Huynh ấy đang học thuộc lời thoại.”

Tạ Tinh Diêu hạ giọng, tốt bụng giải thích: “Huynh đoán xem, huynh ấy sắp làm gì?”

Trong nhóm chỉ có Yến Hàn Lai chưa xem kịch bản, trăm phần trăm là khán giả duy nhất. Nếu muốn biết Ôn Bạc Tuyết biểu hiện thế nào, hỏi hắn là thích hợp nhất.

Thanh y thiếu niên im lặng không nói gì, tập trung nhìn bóng người đung đưa trong góc.

Chỉ thấy Ôn Bạc Tuyết nhẹ nhàng nhảy lên tại chỗ, mũi chân chạm đất, tay áo tung bay, khóe miệng nhếch lên, cười nhẹ.

Yến Hàn Lai: “Hắn lén lút lẻn vào Thẩm phủ, có tật giật mình nhìn quanh, thấy xung quanh không có ai, vui mừng khôn xiết.”

Nguyệt Phàm nghe vậy thì cười ngặt nghẽo, ngước mắt nhìn diễn xuất dở tệ của Ôn Bạc Tuyết, thuận miệng phụ họa: “Ta thấy hơi giống lâu ngày không được chơi mạt chược, khó khăn lắm mới được chơi một ván, nên rất vui vẻ.”

Tạ Tinh Diêu: ……

Đây là Ôn Bạc Tuyết đang mô phỏng cảnh từ trên trời giáng xuống, quay đầu mỉm cười với Thẩm Tích Sương.

…… Nụ cười của y gian xảo vậy sao?

Khoảnh khắc tiếp theo, hai mắt Ôn Bạc Tuyết trợn tròn, tức giận cau mày.

Yến Hàn Lai: “Không ngờ lại bị gia đinh phát hiện, trong lúc hấp tấp, chỉ có thể cầu xin tha thứ.”

Nguyệt Phạn: “Chơi mạt chược lại bị phát hiện gian lận, thẹn quá hóa giận.”

Tạ Tinh Diêu: ……

Đây là Ôn Bạc Tuyết quát mắng Đàm Quang giả dạng kẻ xấu.

Trong góc phòng trước mặt, Ôn Bạc Tuyết mỉm cười nâng tay lên, đầu ngón tay chìa tay.

Yến Hàn Lai thuận lợi hiểu rõ toàn bộ nội dung: “Thế là hắn thừa dịp gia đinh không đề phòng, đột nhiên bạo khởi, một chưởng đánh bể đầu người ta.”

Nguyệt Phạn cười đến mức cả người run rẩy, giơ ngón tay cái lên: “Bắt đầu, bốc bài, ù rồi.”

Tạ Tinh Diêu: ……

Đây là Đàm Quang lấy linh cảm từ Yến Hàn Lai, bảo Ôn Bạc Tuyết gạt cánh hoa trên đầu Thẩm Tích Sương xuống.

Đối với vở kịch sắp bắt đầu, nàng bỗng hơi không tự tin.

Đúng lúc này, trong thức hải vang lên truyền âm của Đàm Quang: [Các bộ phận chú ý, mục tiêu đã đến hiện trường!]

Mấy người ở tầng hai nghe vậy thì hành động, đều nhìn xuống lầu. 

Con hẻm này nằm ở rìa Tú Thành, không náo nhiệt phồn hoa như trung tâm thành. Hẻm dài sâu hun hút, hai bên trồng mấy cây đào hồng trắng, bóng cây chen chúc, phủ xuống mặt đất từng cụm bóng râm lốm đốm.

Từ lối vào bên kia hẻm, hai bóng người đang từ từ đi tới.

Cô nương bên trái còn trẻ, tướng mạo ngây thơ khả ái, hẳn là thị nữ hoa yêu trong Thẩm phủ.

Cô nương bên cạnh mặc váy dài màu vàng nhạt, quanh người là cảnh xuân tươi đẹp như có như không, nhìn kỹ, mặt như hoa phù dung, lông mày như lá liễu, tuy tướng mạo diễm lệ, nhưng cử chỉ lại nhẹ nhàng thư thái, không hề lộ vẻ lả lơi.

Chắc hẳn đây chính là Thẩm Tích Sương.

[Shh ——]

Ôn Bạc Tuyết cúi đầu nhìn xuống, lặng lẽ truyền âm: [Tôi nhảy từ lầu hai xuống, chắc là không sao nhỉ?]

Ôn Bạc Tuyết là đệ tử chân chính của núi Lăng Tiêu sẽ không hỏi câu này, y cẩn thận tránh Yến Hàn Lai.

[Yên tâm, lầu hai này chẳng là gì cả, tu sĩ ngã xuống vách núi vạn trượng, cũng có cách bảo vệ tính mạng mà. Chẳng phải phim truyền hình đều diễn như thế sao, nhảy xuống núi, sau đó dùng một loại pháp thuật lăng không.]

Nguyệt Phạn vỗ vai y: [Chỉ cần bấm tay niệm thần chú lúc rơi xuống, chắc chắn không sao.]

[Để không khí sôi động, tôi còn tìm vài diễn viên quần chúng. Lát nữa sau khi Ôn đạo hữu đuổi tôi đi. Quần chúng sẽ giả vờ đi ngang qua, vỗ tay khen hay.]

Đàm Quang nói: [Không nên chậm trễ, tôi bắt đầu đây!]

Vừa dứt lời, tiểu hòa thượng bỗng nghiêng mình, đi vào trong hẻm.

Y vẫn dùng khuôn mặt dịch dung trước đó, mặc trường bào đen tuyền. Ma khí bừng bừng, che lấp pháp tướng kim quang, không giống thánh tử tiên môn, mà giống hệt yêu tăng ác bá.

Không lâu sau, Đàm Quang đã đi đến trước mặt Thẩm Tích Sương, khẽ nhếch mép: “Tiểu nương tử, xin dừng bước.”

Bị một kẻ kỳ quái chặn đường, tiểu nha hoàn sinh lòng đề phòng, kéo Thẩm Tích Sương lùi lại một bước.

“Cô nương đừng sợ. Ta thấy cô nương hoa dung nguyệt mạo, không biết có rảnh rỗi, cùng ta dạo chơi xung quanh?”

Đàm Quang bê nguyên xi lời thoại của nhân vật đá lót đường trong tiểu thuyết: “Yên tâm, ta quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không động tay động chân với cô nương —— Chỉ kết bạn, thế  nào?”

Sắc mặt Thẩm Tích Sương hơi trầm xuống, mày liễu khẽ cau lại.

Bên kia, Nguyệt Phạn đẩy cánh tay của Ôn Bạc Tuyết: “Tới lượt huynh kìa!”

Người nọ nắm chặt tay gật đầu, nàng nói xong thì liếc mắt, vô tình thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Tạ Tinh Diêu.

Nguyệt Phạn: “Tạ sư muội, làm sao thế?”

“Không biết tại sao, ta cứ cảm thấy có gì đó không ổn lắm.”

Tạ Tinh Diêu không nói rõ được vấn đề nằm ở đâu, chỉ thì thầm: “Theo lý mà nói, chắc không có vấn đề. Tuy lầu hai cao, nhưng Ôn Bạc Tuyết có thể dùng Lăng Không quyết ngay khi rơi xuống ——”

Khoan đã.

Bỗng nghĩ tới điều gì đó, Tạ Tinh Diêu chợt ngước mắt.

Lầu hai tất nhiên không thấp, nhưng so với núi non trùng điệp cao vút tận mây xanh……

Độ cao của nó chẳng là gì cả.

[Theo công thức rơi tự do.]

Tạ Tinh Dao lẩm bẩm truyền âm: [Giả sử mỗi tầng lầu cao hai mét, bỏ qua lực cản của không khí, một người từ tầng hai rơi thẳng xuống, thời gian chỉ có ——]

Mí mắt phải của Tạ Tinh Dao giật mạnh một cái: [Khoảng……. 0,6 giây.]

0,6 giây, còn ngắn hơn cả thời gian chớp mắt.

Ngay cả đại não cũng không thể phản ứng kịp trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, chứ đừng nói đến việc niệm quyết.

Newton giận dữ, rốt cuộc cũng có thể an tường đóng nắp quan tài ở giới tu chân.

Tạ Tinh Diêu đột ngột cất tiếng: “Chờ ——”

Đáp lại nàng, lại không phải Ôn Bạc Tuyết.

Trong tầm mắt, một thân bạch y khí vũ hiên ngang, hai tay chắp sau lưng, tạo dáng xong xuôi, chỉ trong chớp mắt, nhẹ nhàng rơi xuống.

Trong con hẻm dài ngoằn, lập tức vang lên một tiếng kinh hô tê tâm liệt phế.

“Á ——!”

Tiểu nha hoàn bên cạnh Thẩm Tích Sương trợn mắt há hốc mồm: “Cứu mạng, có người nhảy lầu tự sát!!!”

Tạ Tinh Diêu: ……

Đàm Quang: ……

Khung cảnh nhất thời hỗn loạn, tiểu nha hoàn rất hoang mang, rất kinh hoàng.

Hôm nay vốn là một ngày bình thường như bao ngày khác, nàng ta và tiểu thư vốn đang đi trên con phố bình thường này, không ngờ chỉ trong nháy mắt, lại thấy một người từ trên cao nhảy xuống, rơi thẳng xuống đất.

Thể phách của tu sĩ cường kiện, cùng lắm chỉ bị thương ngoài da, thấy người kia động đậy thân mình, tiểu nha hoàn hết sức hoảng sợ.

Cũng chính lúc này, từ đầu hẻm và cuối hẻm, có hai ba người bước tới.

“Toang rồi.”

Hai mắt Tạ Tinh Diêu vô thần, mất hết biểu cảm: “Những người đó, đừng nói là diễn viên quần chúng mà Đàm Quang sắp xếp nhé.”

[Toang rồi.]

Đàm Quang cũng đang ngây người trong hẻm lặng lẽ truyền âm: [Những người này, chính là diễn viên quần chúng mà tôi sắp xếp.]

Đúng là chuyện lạ đời.

Tiểu nha hoàn đang định cất tiếng cầu cứu, lại thấy một trong số những người đó liếc bọn họ vài lần, ánh mắt lướt qua bạch y dưới đất, mặc dù khó hiểu nhưng vẫn tươi cười nói: “Chuyện tốt, chuyện tốt!”

Người còn lại cũng mỉm cười: “Không ngờ hôm nay có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, thật tốt.”

Trong hẻm nhỏ tràn ngập không khí vui vẻ, Tạ Tinh Dao im lặng cúi đầu, lấy tay che mặt; Đàm Quang trợn mắt há hốc mồm, mất đi khả năng tư duy.

Ôn Bạc Tuyết nằm bẹp dưới đất không dám nói cũng không cử động, bất lực truyền âm: [Cứu tôi với, hu hu.]

Tiểu nha hoàn ngơ ngác không thể xoay chuyển đầu óc.

Tiểu nha hoàn cố gắng suy nghĩ, dần dần hiểu mọi chuyện.

Một người ngã xuống lầu, ngàn cân treo sợi tóc, thế mà hàng xóm lại vỗ tay khen hay ——

“Tiểu thư, kẻ này chắc chắn là đồng bọn của ác bá, vô cùng độc ác, tội ác tày trời.”

Sắc mặt tiểu nha hoàn biến đổi cực nhanh: “Chạy mau!”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com