TruyenHHH.com

Edit Xuyen Qua Thanh Linh Thuc Su




Lúc Hứa Mộc An thức dậy, Tiêu Tiểu Đông cùng Tiêu Tiểu Phàm cũng đã tỉnh, hôm qua ăn thịt heo, hai huynh đệ đều có hơi thừa tinh lực.

Huynh đệ hai người ghé vào cửa sổ, sau khi nhìn theo hướng Hứa Mộc An rời đi, liền quan sát động tĩnh của Tiêu Cảnh Đình.

"Ca ca, hắn đang làm gì vậy?" Tiêu Tiểu Phàm tò mò hỏi.

Tiêu Tiểu Đông nghiêng đầu, nói: "Hình như đang trồng nho."

"Trồng nho?" Mặt mũi Tiêu Tiểu Phàm nhăn nhúm lại.

"Nho? Nho chua lắm, đệ không ăn đâu." Tiêu Tiểu Phàm phồng má lên nói.

Tiêu Tiểu Đông cười nhạo một tiếng, nói: "Người ta trồng, cũng không phải cho đệ ăn, đệ muốn ăn cũng không được ăn được đâu."

Tiêu Tiểu Phàm phồng má lên, thở phì phì trừng mắt nhìn Tiêu Tiểu Đông.

Tiêu Cảnh Đình nhìn sang chỗ Tiêu Tiểu Đông cùng Tiêu Tiểu Phàm, Tiêu Tiểu Đông bắt gặp tầm mắt của Tiêu Cảnh Đình, đóng cửa sổ lại, mang theo Tiêu Tiểu Phàm trốn vào trong.

Tiêu Cảnh Đình thầm nghĩ: Nguyên chủ lưu lại bóng ma, rất khó tiêu trừ! Cứ từ từ thôi.

Người trong thôn muốn đi vào thành, hơn phân nửa đều ngồi xe bò Lý gia, Hứa Mộc An cũng không ngoại lệ, trước kia Hứa Mộc An săn được một ít con mồi, đều là đi xe bò của Lý Thăng.

"Hứa thiếu, heo lớn thật đấy! Mới có nửa mà đã lớn như vậy, nếu nguyên cả con vậy sẽ rất khủng khiếp!" Lý Thăng tràn đầy hâm mộ nói.

Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Đúng thế."

"Hứa thiếu đưa heo bán đi sao?" Lý Thăng hỏi.

Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Vâng."

"Một con heo lớn như vậy hẳn có thể bán được mười mấy lượng bạc, Hứa thiếu, cái này là ngươi săn được sao?" Khâu Bạch hỏi.

Hứa Mộc An nhìn người bước ra từ trong xe, nhíu nhíu mày, Khâu Bạch thường xuyên lên xe bò đi vào thành, trước đó Hứa Mộc An luôn không chạm mặt hắn, lần này lại đụng phải.

Sợ phiền phức, Hứa Mộc An trực tiếp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ta săn được."

"Hứa thiếu giỏi thật đấy, nhưng sao chỉ có nửa con? Nếu để nguyên con có thể bán được mấy chục lượng đâý."

"Nửa còn lại ăn mất rồi." Hứa Mộc An nói.

Khâu Bạch có chút ghen tỵ nói: "Con heo này linh khí rất nồng đậm, chắc là ăn ngon lắm."

Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Rất ngon." Khâu Bạch ỷ vào việc có một chân với Tiêu Cảnh Đình, không có việc gì lại tới cửa tống tiền, Hứa Mộc An cực kỳ không vừa mắt người này, nhưng mà cũng không thể tránh được.

"Được rồi, được rồi, lên xe hết đi, chúng ta phải đi rồi." Lý Thăng nói.

Xe bò đi hơn một canh giờ, cuối cùng vào trong thành.

Hứa Mộc An quen đường quen lối bán heo cho tửu lâu, cầm bạc mua gạo, bột cùng trứng gà, lại mua vài bộ quần áo, quần áo trên người hai nhi tử cũng có chút rách rồi, trong tay có chút bạc, Hứa Mộc An không muốn hai đứa nhỏ ủy khuất.

Thời điểm Hứa Mộc An về đến nhà, liền thấy được dây nho tươi tốt xanh um đầy sân.

Một mùi thịt nồng đậm bay ra từ trong phòng.

Hứa Mộc An mở cửa, thấy Tiêu Cảnh Đình đang di chuyển xung quanh bệ bếp, Tiêu Cảnh Đình nhìn Hứa Mộc An một cái, nói: "Ngươi về rồi, lập tức ăn cơm thôi."

Hứa Mộc An gật gật đầu, lên tiếng, "Ừm."

Lần này Tiêu Cảnh Đình nấu một nồi thịt xào măng to, Tiêu Tiểu Đông với Tiêu Tiểu Phàm không thể ăn quá nhiều thịt, nhưng ăn nhiều măng dính vị thịt một chút cũng không thành vấn đề.

Hứa Mộc An ăn thịt, thầm nghĩ: Tay nghề của Tiêu Cảnh Đình thật tốt, có điều người này cũng không biết trúng tà gì, không ngờ lại mời y với nhi tử ăn cơm cùng.

Hứa Mộc An thấy tâm tình của Tiêu Cảnh Đình không tồi, lấy ra mười hai lượng bạc, nói: "Bán heo được mười sáu lượng bạc, tốn bốn lượng bạc, còn dư lại mười hai lượng."

Tiêu Cảnh Đình nhận sáu lượng bạc, nói: "Còn lại ngươi cầm lấy đi, không nghĩ tới con heo này còn rất đáng tiền."

Hứa Mộc An gật gật đầu, có chút chột dạ nói: "Được."

Sợ Tiêu Cảnh Đình độc chiếm, Hứa Mộc An nói mười tám lượng bạc thành mười sáu lượng, không nghĩ tới Tiêu Cảnh Đình lại không phát hiện, còn chia cho y một nửa, tuy rằng chột dạ, Hứa Mộc An cũng không nói thật, y phải nuôi hai đứa nhỏ, không thể không đề phòng một chút.

"Sao vậy? Mau ăn đi." Tiêu Cảnh Đình nhìn Hứa Mộc An hỏi.

Hứa Mộc An gật đầu, ăn lên một miếng.

"Ăn thịt đúng là thoải mái!" Tiêu Cảnh Đình không nhịn được nói. Kiếp trước ăn thịt chỉ thấy ngon thôi, đời này ăn thịt lại có thể tăng thực lực, ăn vào mà cả người thư thái, nếu mỗi bữa đều ăn thịt, chắc chắn thực lực sẽ nâng lên rất nhanh, khó trách thực lực của những người thuộc gia tộc lớn nâng lên nhanh.

"Đúng vậy, đúng vậy, ăn thịt thật thoải mái, ăn thịt thật ngon." Tiêu Tiểu Phàm nói.

Tiêu Cảnh Đình vươn tay, xoa xoa đầu Tiêu Tiểu Phàm.

Hứa Mộc An nhìn thần sắc ôn hòa của Tiêu Cảnh Đình, do dự một chút, đem chuyện gặp Khâu Bạch, nuốt xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com