[EDIT] [XUYÊN NHANH] Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn
Cuộc sống hạnh phúc thời mạt thế của Bánh Bao Đen (29)
Vị diện 4 | Cuộc sống hạnh phúc thời mạt thế của Bánh Bao Đen (29)
Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu | Tiểu Hy Hy | Huyền Bạch
Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu
🌸🌸🌸
Ở mức bình thường sẽ như một tấm chắn hơi nước ngoài cơ thể, giúp cơ thể không bị mất nước nhiều, nhưng Phùng Điềm sử dụng nước hydrat hóa Đường Diệp, khiến cho tế bào liên tục giãn ra, tăng thêm lượng nước cho cơ thể, đồng thời áp suất thủy tĩnh tăng lên, các mao mạch máu vỡ tung, tế bào cơ thể chèn ép nhau dẫn đến cơ thể phát nổ.Phùng Điềm vốn định dựa vào biến cố bất ngờ này khiến Thất Nguyệt hoảng loạn, ả có thể nhân cơ hội xuống tay giết chết hoặc làm bị thương Thất Nguyệt, đến lúc đó liền tự nhiên có cơ hội bịt miệng cô còn có thể lấy vật về.
Nhưng ngay lập tức, Thất Nguyệt đến nửa điểm hoảng loạn cũng không có, quanh thân cô xuất hiện một tầng lá chắn mỏng trong suốt, nước bắn đến trên mặt lá chắn giống như bị bốc hơi, chớp mắt liền biến mất.
Phùng Điềm trố mắt*. Nhưng thấy Thất Nguyệt nở nụ cười kỳ lạ, Phùng Điềm trong lòng nhảy dựng, dự cảm không tốt vừa rồi càng lớn hơn nữa.[*] gương to mắt nhìn, kinh ngạc hoặc sợ hãiThất Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ cười nói: "Tiểu Hoa, vào đi, không cần chờ nữa."Những người đang có mặt tại đây còn chưa phản ứng kịp, cửa sổ pha lê đã "choang" một tiếng liền vỡ vụn, mở ra. Ngay sau đó, vài bóng người phi thân vào phòng.Trong nháy mắt, Phùng Điềm liền hiểu, Thất Nguyệt có khả năng đã sớm nhận ra kế hoạch của ả, nhưng ả cũng không thật sự hoảng loạn. Trước hết, người của cô rất ít, chỉ có mấy người, mà ở nơi này người của ả có đến mấy chục. Thêm nữa, Phùng Điềm đoán người mà Thất Nguyệt gọi đến cũng chỉ có thể là thành viên chiến đội Long Chiến, mà Long Chiến hiện tại đến dị năng giả cấp 3 cũng không có, thì lấy cái gì mà đánh.Nhưng suy nghĩ của Phùng Điềm cũng chỉ trong nháy mắt, bởi vì ngay sau đó ả phát hiện, mấy bóng người mới tiến vào kia căn bản là không phải người, mà là - zombie. Sáu con zombie, một con cấp 5, năm con cấp 4, như hổ rình mồi đứng bên cạnh Thất Nguyệt, nhìn chăm chú vào mấy chục người bọn họ.Đừng thấy bên Phùng Điềm có nhiều người, nhưng phần lớn đều là dị năng giả cấp 2 cấp 3, một con zombie cấp 4 là có thể khiến cho bọn họ chết mất một đám, huống chi còn có một con cấp 5."Tại sao lại xuất hiện zombie?" Có người hoảng sợ hô la to."Á! Phải làm sao bây giờ?" có người phụ nữ hét lên.Phùng Điềm cũng hoảng sợ, môi run rẩy, đôi mắt ả trợn lên nhìn Thất Nguyệt, thấy dáng vẻ cô bình tĩnh, nhàn nhã, nửa điểm kinh hoảng cũng không có, nháy mắt liền hiểu rõ sao lại xảy ra chuyện này.Phùng Điềm duỗi tay run rẩy chỉ vào Thất Nguyệt: "Mày.... Mày cư nhiên cùng zombie cấu kết...... Mày... Mày"Phùng Điềm không thể tin vào hai mắt của mình, cục diện giữa zombie và nhân loại đã đến mức không chết không thôi, như thế nào lại đi nghe lệnh của một nhân loại.Nụ cười trên mặt Thất Nguyệt suốt đêm qua hiện tại đã không còn nữa, cô cũng không để ý tới lời chỉ trích của Phùng Điềm, quay đầu lại nhìn Tiểu Hoa nói: "Giao cho các người... Đừng cho bọn họ chạy trốn, một người cũng không!"Trong mắt Thất Nguyệt hiện lên khói mù, nhưng cô vẫn như cũ chẳng hề chùn bước mà xoay người đi tới cửa trước.Khoảnh khắc Thất Nguyệt quay đầu, mấy con zombie liền lộ ra răng nanh chạy đến chỗ mấy chục dị năng giả đang đợi bị làm thịt như sơn dương."Phong Thất Nguyệt, tôi không cần không gian nữa, cô buông tha cho tôi đi!" Phùng Điềm thét chói tai, ả nửa phần tâm tư chống cự cũng không còn, đại não đã không còn lý trí nữa, cái gì mà không gian tùy thân, cái gì mà mộng nữ vương, hết thảy tất cả đều không thắng được dục vọng sống sót."Chị Phong, em sai rồi, em mới mười bốn tuổi, chị tha cho em được không, đều là Phùng Điềm dạy em nói như vậy thôi!" Triệu Diễm Quân thấy vậy cũng thét lên, nhìn thấy một con zombie cấp 4 tiến tới chỗ mình, bị dọa đến mức té ngã, mông đập bịch xuống đất, lộn nhào về hướng của Thất Nguyệt.Thất Nguyệt cũng không có quay đầu lại, đóng cửa lớn, đem những tiếng kêu la thảm thiết kia đều chặn ở bên trong.Thất Nguyệt ngồi xuồng bậc thang, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, màu đỏ quỷ dị như vậy, chân thật mà hư ảo, cũng giống như cuộc đời cô vậy.Tất cả đều là vì sống sót, những người đó đã có ý muốn giết nàng, liền phải chấp nhận kết cục như vậy, vì đây là mạt thế! Vì tồn tại, hoặc có thể nói vì để sống tốt hơn một chút, chỉ có thể ép lòng dạ phải cứng rắn lên.Nếu nói trước kia cô còn có thể tha cho những người này, vậy thì thời điểm bọn họ nhìn thấy cô đứng chung một chỗ với zombie, cũng chỉ có thể sử dụng cách thức chết chóc này để bảo vệ bí mật.Ánh trăng đêm nay làm cô nhớ tới nụ hôn khẽ dưới trăng lần đó*, trong lòng không khỏi mềm nhũn, thở dài![*] Thượng Quan Vân Mộng từng hôn Thất Nguyệt dưới trăngNếu không phải bởi vì thân bất do kỷ*, cô có thể cũng sẽ thích một người như vậy đi! Cũng sẽ kỳ vọng có một phần tình yêu như vậy, sau đó sống đến hết quãng đời còn lại.[*] nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do bản thân họ muốn hoặc chuyện họ quyết định đượcNhưng mà, cô lại thân bất do kỷ, cô phải tiếp nhận những cuộc đời khác nhau, để đổi lấy một cơ hội sống sót, chỉ cần cô dừng lại, ngay lập tức linh hồn của cô có khả năng liền trở thành chất dinh dưỡng cho thế giới này.Đôi mắt Thất Nguyệt dần kiên định, cô không có tư cách hưởng thụ tình yêu, cũng không có tư cách mềm lòng, cô muốn sống sót!Cho dù là đạp trên thi thể của người khác!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com