TruyenHHH.com

Edit Xuyen Nhanh He Thong H Mi Nhuc Sinh Huong

Quyển 6 – Chương 74: Pháo hôi trong tiểu thuyết đam mỹ NP thời mạt thế (4)

Edit: Hoàng Gia Gia

Bản dịch được thực hiện với mục đích phi lợi nhuận và chỉ được đăng tải trên Wattpad imhoanggiagia. Nếu bạn nhìn thấy ở nơi khác, chắc chắn nó đã bị reup rồi đó. Vui lòng đọc tại trang chính chủ để ủng hộ công sức editor nhé.

------

Cơ thể hiện tại của Cố Minh Nguyệt tương thích nhất với linh hồn của cô, nói cách khác, điều đó cũng có nghĩa là cơ thể này có nhiều điểm tương đồng với cơ thể của cô ở thế giới ban đầu. Đây là lý do tại sao cô có thể chiếm lấy cơ thể này khi hệ thống ngừng hoạt động.

Sau khi tắm xong, nhìn đến khuôn mặt trong gương qua làn sương mù đang vây quanh mình, Cố Minh Nguyệt có chút ngây người.

Cô có cảm giác quen thuộc đã mất từ lâu, vì khuôn mặt này giống ít nhất bảy phần so với ngoại hình ban đầu của cô. Chẳng trách cô chiếm lấy cơ thể này dù nó là một zombie. Nghĩ đến việc cô đã nghi ngờ hệ thống xảy ra lỗi đột ngột, giờ cô có thể yên tâm hơn khi biết rằng hệ thống không bị hỏng và nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ của cô sẽ không vô ích.

Điều đáng chú ý là, sau quá trình chuyển hóa và thanh lọc của hệ thống, cơ thể zombie này thực sự đã trải qua những thay đổi khá chất lượng từ trong ra ngoài, duy trì sức hấp dẫn tiêu chuẩn cao như thường lệ của Cố Minh Nguyệt.

Cố Minh Nguyệt đã từng là một quận chúa với ngoại hình và địa vị đặc biệt trong thế giới ban đầu của mình, như khuôn mẫu dành cho một nhân vật nữ phụ, vì vậy, vẻ ngoài ban đầu của cô thực sự tồn tại như một huyền thoại trong thế giới của cô. Mái tóc dài và óng mượt, đôi môi đầy đặn phấn nộn yêu kiều, dáng người tuy mảnh khảnh nhưng lại có những đường cong uyển chuyển, ngoài ra cơ thể cô còn có mùi thơm tự nhiên. Trên người Cố Minh Nguyệt không có chỗ nào là không hoàn hảo, cô còn học rất giỏi lễ nghi nên phong thái duyên dáng tao nhã, khiến toàn bộ con người cô trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Cố Minh Nguyệt quá mức tinh xảo, vì lời nói và hành động của cô đã được giáo dục theo hình mẫu vĩ đại nhất trong lịch sử, nhưng bây giờ nghĩ lại, đó có thể không phải là một điều tốt chút nào. Đó là bởi vì vẻ ngoài đặc biệt và cách cư xử đĩnh đạc của cô phần nào khiến cô trở nên điềm tĩnh như một con búp bê, không có cảm giác như một người đang sống sờ sờ. Giống như một con búp bê vô song, cảm xúc luôn được kiểm soát và duy trì trong một phạm vi nhất định, điều mà người khác có thể khao khát nhưng lại quá khó để đến gần.

Cuộc sống ở thế giới ban đầu của cô là một thất bại, bây giờ, khi Cố Minh Nguyệt đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt rất giống cơ thể ban đầu của cô, vô số ký ức lại ùa về. Đây cũng là lúc cô nhận ra rằng mối hận thù mà cô tưởng không thể buông bỏ trong đầu đã dần phai nhạt theo thời gian. Cô đã nhìn thấy rõ ràng nhiều sự việc và tình huống trong thời gian thực hiện nhiệm vụ của mình, đồng thời đã rèn giũa để nhìn lại quá khứ của mình bằng con mắt phê phán và lý trí.

Sau khi trải qua các thế giới nhiệm vụ khác nhau, Cố Minh Nguyệt càng thêm khát vọng sống một cuộc sống mới. Cô mong muốn được sống cuộc sống độc đáo của riêng mình, với lý tưởng riêng, không bao giờ bị ràng buộc bởi các quy tắc và quy định nữa.

Tuy nhiên, dù nỗi đau mà cô phải chịu trong quá khứ đang dần nguôi ngoai và không còn bị hận thù nhấn chìm, cô vẫn mong muốn có đủ thời gian để hồi phục sau những tổn thương mà cô đã phải chịu trước khi bắt đầu cuộc sống mới.

Điều này khá khó khăn vì cô sẽ phải tự mình giải quyết hết nhân quả. Để làm được điều đó, cô phải thực sự từ biệt quá khứ và bắt đầu vẽ nên một bức tranh mới cho con người tái sinh của mình. Cô thực sự mong chờ ngày mà điều này xảy ra.

Mà nhìn gương mặt trong gương, niềm tin cùng hi vọng của Cố Minh Nguyệt lại một lần nữa được củng cố.

Thực sự có một điểm khác biệt trên khuôn mặt hiện tại của Cố Minh Nguyệt, đó là nốt ruồi đỏ quyến rũ ở giữa hai hàng lông mày. Với tư cách là chủ sở hữu của Sơn Hải Châu, cô có thể cảm thấy rằng nốt ruồi đỏ thực sự là ảo ảnh giữ chỗ cho dị năng không gian của cô, tuy nhiên, do thiếu sinh lực cần thiết để kích hoạt Sơn Hải Châu nên hiện tại nó không thể truy cập được.

Và để sử dụng được nó, cô phải ngủ thành công với một người đàn ông.

Tại thời điểm này, việc ngủ với một người đàn ông hay nhiều người đàn ông không còn là gánh nặng đạo đức đối với cô nữa. Miễn là trái tim cô không lay động và tâm trí cô không còn ham muốn xác thịt, thì việc ngủ với một người hay một nhóm có gì khác biệt? Vì vậy, với suy nghĩ như thế, Cố Minh Nguyệt lộ diện trước mắt các nam chính khác nhau, dung mạo đã hoàn toàn thay đổi, cùng với hương thơm ngọt ngào sau khi tắm.

Cố Minh Nguyệt trước nay luôn xinh đẹp đến mức thiên nộ nhân oán, sau khi trải qua những cuộc đời khác nhau với đủ loại hình mỹ nam, vẻ bề ngoài đã bị cô xem đến thực phai nhạt. Chỉ cần thân thể nhiệm vụ của cô không quá xấu xí và khủng khiếp, cô có thể toàn tâm toàn ý tiếp nhận.

Đây là lý do tại sao cô đã không tính đến khả năng một người phụ nữ mới tắm với mái tóc ướt sũng, cả người tản ra luồng nhiệt khí mờ mịt làm nổi bật thân thể có bao nhiêu mê người, mặc một chiếc áo sơ mi quá khổ mỏng đến mức gần như thấy được da thịt, trước ngực hai đỉnh hồng mai kiều diễm lộ ra dưới lớp vải dệt đồng thời mờ mờ ảo ảo để lộ vòng eo tinh tế một tay có thể ôm hết. Hai bắp chân săn chắc trắng nõn gần như lộ ra ngoài từ chiếc quần đùi dài đến gối, đôi bàn chân trong suốt và dễ thương như pha lê sẽ khiến mọi người đàn ông yết hầu lăn lộn, trong đầu không ngừng dâng lên những suy nghĩ bậy bạ.

Những người đàn ông có mặt ở đây, ngoài trừ Tịch Úy vẫn đang tập trung vào thí nghiệm của mình, tất cả bọn họ đều dán mắt vào cơ thể Cố Minh Nguyệt. Ngay cả khi nó không liên quan gì đến ham muốn tình dục xác thịt do kiêng khem gần một năm, đứng từ góc độ đánh giá thuần túy, một vẻ đẹp như vậy đã hiếm thấy ngay cả khi thời điểm trước khi ngày tận thế xảy ra.

Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ rằng người phụ nữ bọn họ nhặt được sẽ là một phụ nữ trung niên đã già nua. Bỏ qua cơ thể bừa bộn và hôi hám của cô, giọng nói ban đầu của cô khàn khàn như một con quạ khi mới cất tiếng. Ngoài ra, tư thế bước đi của cô ngay từ đầu đã cứng nhắc và không tự nhiên, chậm rãi như thể nó thuộc về một bà lão. Không có dấu hiệu nào cho thấy cô ấy thực sự còn khá trẻ!

Ngày nay, phụ nữ "ngoài tự nhiên" được coi gần như tuyệt chủng vì hầu hết phụ nữ trẻ ở độ tuổi sinh con đều được bảo vệ trong các căn cứ chính thức dành cho người sống sót. Những nhóm sống sót như bọn họ, lang thang bên ngoài căn cứ chính thức và không muốn gia nhập bất kỳ thế lực nào, nghiễm nhiên không có khả năng gặp được một người phụ nữ, trên thực tế, Hạnh Tồn Giả Tiểu Đội bọn họ đều chưa từng gặp một người phụ nữ còn sống nào trong nhiều tháng.

Khi ngày tận thế bất ngờ ập đến chỉ sau một đêm mà không hề báo trước, loại virus bí ẩn lây lan qua không khí đã lây nhiễm cho một nửa dân số loài người trên thế giới. Những người sống sót sau đợt lây nhiễm đầu tiên bị đả kích đến ý chí sống còn, tinh thần sa sút đến mức tự mình để bị tiêu diệt, và vì vậy, những người này cùng với những người thiếu thể lực là những người đầu tiên bị thanh trừng. Hầu hết đều bị những xác chết biết đi ăn sống một cách nhanh chóng.

Tất cả những người bị zombie làm bị thương sẽ không sống sót quá 24 giờ, tỷ lệ tử vong là 100% vì trước mắt khả năng được chữa khỏi tính bằng không.

Phụ nữ nhìn chung yếu hơn về thể lực và sức lực so với nam giới nên nạn nhân của làn sóng nhiễm bệnh đầu tiên phần lớn là phụ nữ một cách tự nhiên. Thêm vào đó, tư tưởng cùng thẩm mỹ chủ đạo của đàn ông trong xã hội phụ hệ gia trưởng vẫn còn in sâu trong trái tim họ, mặc dù họ đánh giá cao những người phụ nữ độc lập và mạnh mẽ nhưng trong thâm tâm, hầu hết họ vẫn thích những người phụ nữ mềm yếu và mỏng manh như chim nhỏ nép mình dựa vào họ, từ đó thỏa mãn nhu cầu của mình: cái tôi nam tính.

Ngay cả những người sống sót sau đợt lây nhiễm ban đầu cũng không thể duy trì vóc dáng mảnh mai như thế, khi những ngày tận thế tiếp tục diễn ra và cần phải có sức mạnh vật chất thuần túy để tồn tại trong thế giới mới.

Đây là một cú sốc văn hóa đối với hầu hết phụ nữ hiện đại, từ đó họ nuôi dưỡng nhu cầu dựa dẫm vào đàn ông. Nhưng thành thật mà nói, người đã gieo rắc ý tưởng rằng phụ nữ dựa vào đàn ông sẽ sống sót tốt hơn trong thế giới mới quả thực là một tên đàn ông độc ác. Đây là kiểu suy nghĩ bất kể về mặt sinh lý hay tâm lý đều sẽ không đặt phụ nữ ngang hàng với đàn ông, và điều này phủ nhận mọi năng lực của một người phụ nữ.

Bởi vì, làm sao những người phụ nữ về cơ bản yếu đuối hơn nam giới lại có thể tồn tại bằng chính sức lực của mình trong thế giới hỗn loạn này? Ngoài ra, bên cạnh những mối đe dọa đến từ zombie, còn có những mối nguy khác đối với phụ nữ: đồng loại. Điều đó có thể đoán trước được vì kể từ khi bắt đầu lịch sử loài người, bản chất con người luôn có thể bị tình cảnh tuyệt vọng kích phát lôi ra tới, bộc lộ hết toàn thảy bộ mặt xấu xí nhất của nhân loại.

Tội giết người sẽ không bị loại bỏ chỉ vì sự khủng hoảng về khả năng sống sót của con người.

Đã một năm kế từ khi ngày tận thế xảy ra, và nửa năm trước, những con người còn sống sót dường như đã có được nhiều dị năng khác nhau mà kiến thức khoa học hiện tại không thể giải thích được. Tuy nhiên, những người tồn tại nửa đầu năm sau đều là những người sống sót sau khi trải qua tinh phong huyết vũ, hoặc ít nhiều gặp phải vấn đề về tâm lý. Dưới trạng thái tâm trí méo mó và áp lực về khả năng sống sót cơ bản như vậy, thỉnh thoảng cơn điên loạn bùng phát thường xuyên và xảy ra nhiều hơn những gì người ta có thể tưởng tượng.

Vấn đề này cũng trực tiếp dẫn đến sự sụt giảm dân số nữ khác. Suy cho cùng, việc bộc lộ ham muốn tình dục là một trong những cách giải tỏa căng thẳng tốt nhất, đặc biệt lời đối với những người sống sót mà trái tim đã trở nên tê liệt và coi mạng sống của người khác chỉ như con kiến. Tất cả những gì họ muốn làm là đắm chìm trong những ham muốn xác thịt và sống thoải mái trong thời đại ngày nay, đặc biệt là khi họ không biết liệu mình có sống sót được vào ngày hôm sau hay không. Kẻ mạnh cướp kẻ yếu là chuyện thường tình, hơn nữa, cho dù phụ nữ sống sót có mạnh mẽ đến đâu, cũng không có khả năng chống lại những nam nhân vượt trội về số lượng và sức mạnh, thân thể của họ bị xâm phạm một cách tùy tiện mà không thèm quan tâm đến ý chí và tự tôn của bản thân, và điều này đáng tiếc đã gây ra vô số thương tích và bi kịch cho người phụ nữ.

Chỉ đến khi các căn cứ lớn chính thức được thành lập và hình thành ở quy mô nhất định thì các lực lượng mới có thời gian quan tâm đến vấn đề sinh sản của con người. Và thật kinh hoàng khi cuối cùng họ nhận ra rằng số ít phụ nữ còn sống sót cần phải được bảo vệ nghiêm ngặt, nếu không tương lai của nhân loại sẽ chẳng còn gì ngoài ảm đạm.

Ham muốn tình dục của nam thanh niên rất mạnh mẽ, vì họ có đủ sức để làm đi làm lại suốt đem nếu đủ sức chịu đựng. Những người đàn ông trong Hạnh Tồn Giả Tiểu Đội đều là những người đàn ông đang ở độ tuổi sung sức nhất với những ham muốn thể xác giống như bao người khác. Trước đây, khi những người đàn ông không thể giải tỏa ham muốn về tình dục, đồng thời chịu áp lực và lo lắng về khả năng sống sót cơ bản, họ chỉ có thể chịu đựng và dùng đến cách giết zombie để trút giận nhằm tiêu hao toàn bộ năng lượng.

Nhưng bây giờ trong đội đã có một mỹ nhân hoạt sắc sinh hương, lý trí và sự tự chủ mà những người đàn ông này rất tự hào ngay lập tức bị xả xuống cống vì không ai có thể kiểm soát được phản ứng sinh lý vốn dĩ vốn có của cơ thể họ khi bị thu hút bởi người khác giới.

Giờ phút này Cố Minh Nguyệt mặc dù cảm thấy mình đã trải qua quá nhiều trận chiến trong đời, nhưng mỗi khi bắt đầu thực hiện nhiệm vụ, cảm giác xấu hổ cùng tiết tháo của cô đã tuột xuống mức thấp mới. Cô không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng khi nhận thấy những chỗ phình ra ở phần thân dưới của đám đàn ông.

Bạch Tuấn Phi là người đầu tiên rời mắt khỏi Cố Minh Nguyệt, ho nhẹ một tiếng, dùng tay đẩy kính lên để giấu đi ngọn lửa dục vọng đang thiêu đốt trong mắt.

"Minh Nguyệt, như cô có thể thấy, mọi người trong nhóm cần phải làm việc để kiếm bữa ăn, còn cô..." Khóe môi hắn hơi nhếch lên, giọng điệu đầy mỉa mai. "Cô gầy gò như vậy, cô có thể làm gì được cho đội?"

Cố Minh Nguyệt chớp chớp đôi mắt đẹp long lanh như hạt thủy tinh, ngơ ngác nhìn người đàn ông lịch lãm phi thường, vài giây trôi qua trong mắt có chút xấu hổ.

"Tôi...tôi có thế nấu ăn..." Cố Minh Nguyệt có chút lắp bắp trả lời. Kỳ thực cô muốn nói rằng mình có đủ khả năng để đối phó với zombie, nhưng xét đến việc cần bao nhiêu năng lượng sống và hiện tại, năng lượng cần thiết cho các hoạt động hàng ngày thậm chí còn không được đảm bảo, cô không thể nào sử dụng các kỹ năng chiến đấu mà cô có được từ thế giới nhiệm vụ trước.

"À, tôi biết! Tôi biết Minh Nguyệt tỷ tỷ có thể làm gì cho chúng ta!" An Nhất Trạch nhìn thì có thể trẻ tuổi, nhưng tuổi thật của hắn thực ra còn lớn hơn cơ thể hiện tại của Cố Minh Nguyệt. Hắn có khuôn mặt trẻ con và ngây thơ, đã quen với việc giả vờ vẫn còn non nớt, việc hắn giả heo ăn thịt hổ để lợi dụng người khác là chuyện bình thường.

"Cô ấy có thể làm gì?" Liễu Duệ Thành ở gần đó huýt sáo, Cao Tĩnh đứng bên cạnh âm trầm gật đầu, trong khi Tô Thiệu Nguyên lo lắng liếc nhìn nữ nhân trước mặt.

"Minh Nguyệt tỷ tỷ có thế đóng vai trò an ủi mọi người ~~~" An Nhất Trạch cười tủm tỉm tuyên bố, khóe môi cong lên khiến hai chiếc răng nanh nhọn lộ ra.

Quả nhiên, dưới vẻ ngoài trẻ con và giả tạo của hắn ẩn chứa tâm địa phúc hắc và ranh mãnh, đúng như mong đợi về người đàn ông đầu tiên "ăn thịt" Tịch Úy trong cốt truyện gốc.

"An ủi mọi người", an ủi một người đàn ông đương nhiên có rất nhiều cách, nhưng lời nói của hắn rất mơ hồ, việc thực hiện thực sự chỉ có thể trông cậy vào thủ đoạn cá nhân.

Cố Minh Nguyệt nở nụ cười cái hiểu cái không, nhiệm vụ mà bọn họ muốn lừa cô nhận này, lại phù hợp với mục đích của cô.

Hơn nữa thân là nữ nhân duy nhất trong đội, trách nhiệm của Cố Minh Nguyệt đều được các đồng đội nam quyết định tùy tiện một cách nhanh chóng.

Ngoài việc nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp và các công việc nội trợ cần thiết khác, cô cũng cần vận dụng đúng đắn sự nữ tính, dịu dàng của mình để an ủi đàn ông sau những trận chiến đẫm máu, nhằm ngăn chặn họ phát sinh vấn đề tâm lý trước áp lực nặng nề.

Đã một năm kể từ ngày tận thế, mọi người ở đây đều biết rằng "chăm sóc sức khỏe tinh thần" chỉ là một chiêu bài ngụy trang, giải quyết vấn đề sinh lý mới là mục tiêu cấp bách thực sự. Tuy nhiên, nam nhân ở đây ít nhiều đều không muốn trở thành người tiên phong đầu tiên phá bỏ giới hạn đạo đức thông thường, vì vậy, vào lúc này, không ai sẵn sàng chọc thủng lớp chân lý mỏng manh cuối cùng đó.

Công việc hàng ngày của Hạnh Tồn Giả Tiểu Đội là luôn vào các thành phố để nhặt những vật dụng cần thiết vào ban ngày và lái xe đến khu dân cư thưa thớt gần thành phố để cắm trại vào ban đêm. Cố Minh Nguyệt ngồi trên xe suốt một buổi chiều, quan sát cách các thành viên trong nhóm sử dụng dị năng hệ gió, đất và lửa kết hợp dọn sạch chướng ngại vật, để xe có thể chạy trơn tru trên những con đường vắng.

Tinh thần đồng đội của họ rất hoàn hảo, tuy nhiên, nhược điểm duy nhất là hơi chậm.

Mặc dù nhân loại kích phát ra những dị năng nhưng vẫn có giới hạn về lượng sức mạnh mà họ có thể sử dụng hằng ngày. Ngoại trừ những con đường cao tốc đã bị quân đội dọn sạch trong những ngày đầu tận thế, những con đường ở nhiều thành phố tràn ngập những chiếc ô tô bị bỏ hoang xếp thành hàng dài. Ngoài ra, có thể vẫn còn một số zombie đói khát bị mắc kẹt trong xe của chính chúng, vì vậy, thông thường có nhiều người sẽ bất ngờ bị kéo tay vào xe và bị zombie cắn.

Hơn nữa, nếu Hạnh Tồn Giả Tiểu Đội muốn thu thập đủ nguồn cung cấp, họ sẽ phải vào các siêu thị ở những thành phố đồng dân cư trước ngày tận thế, bởi vì các cơ sở lương thực và kho vật tư ở ngoại ô đã bị quân đội tiếp quản và kiểm soát trước đó.

Tuy nhiên, cả ba người họ gần như đã cạn kiệt sức mạnh chỉ khi lái xe qua con đường như vậy. Nếu nhóm người bọn họ thực sự gặp khó khăn, tại sao không tham gia căn cứ sống sót? Cố Minh Nguyệt ngồi ở trên sô pha, hai tay chống cằm ôm má, tò mò suy nghĩ.

"Những zombie thông thường có thể tồn tại khoảng ba đến năm năm trước khi chúng bắt đầu phân hủy một cách tự nhiên. Tuy nhiên, người ta suy đoán rằng thời gian sống sót của một zombie đã tiến hóa sẽ dài hơn thế nhiều. Nếu chúng ta gia nhập căn cứ sống sót, quyền tự do của chúng ta sẽ bị cấp quản lý cấp trên của căn cứ kiểm soát và buộc phải nhận nhiệm vụ phân công. Ưu điểm duy nhất là khi các nhóm đi làm nhiệm vụ, họ sẽ được ghép với những người có khả năng tương tự dựa trên độ khó của nhiệm vụ, nhưng dù vậy, nhiều người vẫn mất mạng và không bao giờ quay trở lại." Tô Thiệu Nguyên ở bên cạnh Cố Minh Nguyệt ôn nhu cười, kiên nhẫn trả lời cäu hỏi của cô. "Nhưng vì chúng ta có thể sống sót bằng sức lực của mình nên việc không gia nhập căn cứ sống sót cho phép chúng ta sống tự do mà không bị xiềng xích, cũng không phải gánh vác gánh nặng cuộc sống của những người trong căn cứ."

À, hóa ra là cô đã lẩm bẩm câu hỏi của mình trong tiềm thức.

Tô Thiệu Nguyên nán lại bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp thanh tú như búp bê sứ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mượt mà trên đầu cô, trong mắt tràn đầy mãn nguyện và vui sướng. Bàn tay hắn vô cùng ấm áp, không hề có cảm giác khinh nhờn trong hành động vuốt ve mà chỉ là sự cảm kích thuần túy đối với một thứ đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật. Hắn nhàn nhã dùng đầu ngón tay vạch ra đường nét trên khuôn mặt cô, di chuyển chậm rãi và nhẹ nhàng trên cần cổ ưu nhã và thanh lịch cũng như xương bả vai mượt mà trước khi đi xuống cánh tay lõa lồ của cô. Những cái chạm của hắn chậm rãi và kéo dài, cho đến khi cuối cùng hắn cũng chạm tới bàn tay tuyết trắng mềm mại như củ hành bóc vỏ của cô, hắn giơ nó lên như một viên ngọc quý và cẩn thận gói trong lòng bàn tay và xoa thật kỹ.

Trên mặt hắn hiện lên vẻ thỏa mãn say sưa, khóe môi đạm sắc nhếch lên. Khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú của Cố Minh Nguyệt phản chiếu trong con ngươi màu trà của hắn, người đàn ông hơi nghiêng đầu, những sợi tóc màu đen nhẽ phất trên tuấn nhan tái nhợt của hắn, trông có vẻ hoa lệ câu nhân.

"C..Cơ thể của anh ổn chứ?" Cố Minh Nguyệt cảm thấy có chút bất an, nhưng vẫn nhớ công việc của mình, cô không tùy tiện rút khỏi tay hắn mà nhẹ giọng hỏi.

Dị năng của Tô Thiệu Nguyên là hệ gió, hắn đã đóng góp rất nhiều trong chuyến đi vừa rồi. Mặc dù sức mạnh của hắn không bị cạn kiệt, nhưng khuôn mặt nhợt nhạt của hắn có thế thấy rõ rằng năng lượng của hắn cũng không còn nhiều nữa.

"Không có gì phải lo lắng, trị liệu sư của chúng ta sẽ khôi phục dị năng cho tôi trong chốc lát." Tô Thiệu Nguyên càng nhìn càng thích Cố Minh Nguyệt. Nữ nhân này tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật đẳng cấp thế giới, khiến hắn thôi thúc muốn khám phá những gì ẩn giấu bên dưới lớp quần áo mỏng manh, chỉ để xem liệu cơ thể của tác phẩm nghệ thuật có hấp dẫn như vẻ ngoài của nó khiến người ta không thể rời mắt. Hắn nói chuyện đồng thời dùng ngón tay chỉ vào Bạch Tuấn Phi, người đang sử dụng dị năng trị liệu của mình để phục hồi sức mạnh hệ đất của Cao Tĩnh. Hai người lập tức cảm nhận được ánh mắt của hắn, bất động thanh sắc liếc nhìn qua lại giữa Tô Thiệu Nguyên và Cố Minh Nguyệt, để lại ánh mắt không rõ ý vị rồi mới chuyến sự chú ý trở lại buổi chữa trị khôi phục dị năng.

Cố Minh Nguyệt cảm thấy thân thể mình như bị ánh mắt của nam nhân "rửa tội". Cô đã nắm bắt dược thông điệp truyền tải trong mắt họ khi liếc nhìn cô với ánh mắt dò xét mơ hồ, như thể đang nói: "Bây giờ sắp bắt đầu rồi phải không?"

Nó làm cho cơ thể vốn chỉ được che phủ bởi một lớp quần áo mỏng của cô nổi lên một lớp da gà dày dặc.

"A... Thật mềm... Thật thoải mái..." Tô Thiệu Nguyên nhẹ nhàng thở dài, đặt bàn tay mềm mại của nữ nhân lên mặt mình, nghiêng người qua, dùng cánh tay còn lại ôm toàn bộ cơ thể Cố Minh Nguyệt vào ngực.

"Này, tôi tên là Tô Thiệu Nguyên. Xin hãy chiếu cố tôi nhiều hơn, Minh Nguyệt tiểu thư."

Dưới nụ cười dịu dàng trong sáng ấm áp của người đàn ông, Cố Minh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com