TruyenHHH.com

Edit Xuyen Dao Giao Co Dong Nhan Li Dich Tac Gia Nhi Thuong Bat Khoi A Mijia

Khi Triết Thế Khanh mở mắt thì hắn đang nằm trong sơn động, miệng vết thương trên người đã được cẩn thận xử lý qua, bên cạnh là lửa trại bừng cháy.

Triết Thế Khanh im lặng nhìn lên đỉnh sơn động có dây leo xanh mượt phát triển tươi tốt, sau một lúc lâu mới nhớ đến chuyện đã xảy ra.

Ân, hắn hôn mê, trong nháy mắt khi nhảy xuống dốc núi thì hắn liền hôn mê – bị dọa đến hôn mê.

Triết Thế Khanh có một bí mật nhỏ đã che giấu từ nhỏ, đó chính là hắn nhát gan, sợ độ cao, còn đặc biệt sợ cảm giác không trọng lực, cho nên hắn chưa bao giờ làm vận động gì khiêu chiến cực hạn, ngay cả những trò chơi liên quan đến máy bay hắn cũng tránh xa.

Lúc này đây, hắn thế nhưng không mang dây thừng liền nhảy xuống, bị dọa đến ngất xỉu là chuyện bình thường.

Kỳ thật, nhân vật chính không phải là người đúng không…

“Sư huynh, ngươi tỉnh?!” Bên cạnh truyền đến âm thanh vui vẻ, Triết Thế Khanh cố gắng giãy dụa muốn ngồi dậy, lập tức có một đôi tay hữu lực nâng hắn dậy, sau đó, hắn liền nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Lẫm.

“Sư huynh, còn có chỗ nào không thoải mái không?” Quan tâm nhìn Triết Thế Khanh, Hiên Viên Lẫm ôn nhu hỏi, Triết Thế Khanh thử giật giật thân thể, sau đó yên lặng che mặt.

“Đổi vấn đề khác đi, chỗ nào không thoải mái ta không trả lời được, ngươi hỏi ta chỗ nào thoải mái đi…”

Nhìn Triết Thế Khanh còn có thể nói giỡn, Hiên Viên Lẫm cũng thoáng yên lòng, đánh cười nói, “Như vậy sư huynh thoải mái như nào?”

Triết Thế Khanh đương nhiên không có tâm tình nói đùa với y, không chút nào nể tình mà liếc mắt nhìn, sau đó kinh hồn táng đảm mà kiểm tra thân thể đang đau nhức tựa như bị xe cán tới cán lui nhiều lần của mình.

“Yên tâm đi sư huynh, ta đã giúp ngươi kiểm tra qua, cốt cách cũng không vỡ vụn, chi bị thương ngoài da thôi… từ trên cao nhảy xuống như vậy mà chính ta đều bình yên vô sự, thật đúng là…” Hiên Viên Lẫm thu lại nụ cười, khẽ thở dài, trong ánh mắt vẫn còn lưu lại chút sợ hãi.

Nghiêng đầu nhìn Triết Thế Khanh bởi vì không bị thương nặng mà nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt của Hiên Viên Lẫm tối lại, y nhớ rằng là người này đã không hề do dự mà nhảy xuống dốc núi với y, trong lòng có một loại rung động không thể nói thành lời.

Người này, thế nhưng không cần quan tâm đến sinh tử của bản thân.

“…Này, ánh mắt đó của ngươi là gì?” Quay đầu đón nhận tầm mắt của Hiên Viên Lẫm, Triết Thế Khanh theo phản xạ run lên, không hiểu sao mà theo bản năng nhích qua bên cạnh, lập tức liền bị đối phương giang hai tay ôm chặt.

“Ây! Đau quá! Ngươi muốn đau chết ta sao?!” Triết Thế Khanh vỗ một cái ngay sau lưng Hiên Viên Lẫm đang giang tay ôm hắn, Triết Thế Khanh thề là hắn đã dùng hết toàn lực, nhưng mà chút sức này đối với Hiên Viên Lẫm mà nói thì không đau cũng không ngứa, y nới lỏng cánh tay nhưng vẫn cứ ôm Triết Thế Khanh như thế, tựa đầu chôn trên vai hắn.

“Ngươi phát điên cái gì, hai người lớn mà còn ôm nhau thật là xấu hổ, buông ra buông ra.” Hiên Viên Lẫm như thế làm hắn cả người không thoải mái, Triết Thế Khanh nâng tay, không nói gì mà xoa nhẹ tóc Hiên Viên Lẫm – xúc cảm không tồi?

Hiên Viên Lẫm cười khẽ, buông tay mình ra, nhìn thẳng ánh mắt Triết Thế Khanh, đồng tử màu đen tràn đầy chân thành và kiên định, “Sư huynh đối với ta tình thâm nghĩa hậu cả đời này chúng ta đều là hảo huynh đệ!”

“Ách… Khụ, ân, hảo huynh đệ, là hảo huynh đệ.” Triết Thế Khanh có chút chột dạ nhìn qua hướng khác, xấu hổ ho nhẹ một tiếng. Làm một tên chỉ vì bảo bối mà không để ý tánh mạng cùng nhảy xuống với Hiên Viên Lẫm, biểu hiện cảm động của y làm cho lương tâm của Triết Thế Khanh có chút bất an và xấu hổ.

Hai gò má Triết Thế Khanh phiến đỏ là vì chột dạ nhưng ở trong mắt của Hiên Viên Lẫm là biểu hiện da mặt mỏng, y cười vỗ vai Triết Thế Khanh, đứng lên, “Ta đã kiểm tra qua, sơn cốc này có vẻ an toàn, không có độc xà mãnh thú hay gì cả, sư huynh cứ an tâm tĩnh dưỡng, ta đi nhìn xem trong sơn cốc có đường ra nào không, thuận tiện tìm cái gì đó để ăn.”

“Từ từ!” Vừa nghe đến Hiên Viên Lẫm muốn đi tìm gì đó, Triết Thế Khanh không thèm để ý đến thân thể đang kêu gào khó chịu của mình, cũng bò dậy theo, “Ta cũng đi, ta cũng đi!”

“Sư huynh?” Hiên Viên Lẫm nhíu mi, vừa muốn phản đối đã bị Triết Thế Khanh dừng lời chính nghĩa cắt ngang, “Thân là sư huynh, như thế nào có thể để ngươi chiếu cố chứ? Thân thể của ta nếu không trở ngại thì đương nhiên sẽ không trở ngại. Ngươi tìm ở phía Nam, ta tìm ở phía Bắc, như vậy đi!”

“…Được rồi, sư huynh cẩn thận một chút…” Thấy Triết Thế Khanh làm bộ dáng như là ‘nếu ngươi không đáp ứng thì ta sẽ nổi giận’, Hiên Viên Lẫm đành gật đầu đồng ý.

Cùng Hiên Viên Lẫm đi ra khỏi sơn động, toàn thân Triết Thế Khanh đều đang nhộn nhạo cảm giác tìm kiếm bảo tàng, ngay cả bước chân cũng nhẹ đi vài phần.

Phía Bắc, phía Bắc chính là nơi có bảo bối a! Triết Thế Khanh giống như thấy được chu quả có thể tăng cường N năm công lực và bí tịch do cao nhân lưu lại đang vẫy tay hoan nghênh hắn nè!

Vừa nhớ lại sơn cốc trong miêu tả của mình vừa đi về phía có chu quả và bí tịch, quả nhiên, ở bên cạnh hàn đàm, Triết Thế Khanh liếc mắt liền nhìn thấy trái cây màu đỏ thắm nhan sắc diễm lệ đang sinh trưởng trên vách núi.

Lộ ra tươi cười thèm nhỏ dãi, Triết Thế Khanh hai ba bước chạy đến bên cạnh chu quả, đưa tay hái xuống trái cây. Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, Triết Thế Khanh không chút do dự liền ăn hết trái cây, sau đó đau khổ mà nôn khan.

Câu ‘thuốc đắng dã tật’ đúng là có đạo lý, quả này vừa khô vừa chua, dị thường khó ăn.

Ăn xong chu quả rồi, chỉ còn lại bí tịch, Triết Thế Khanh cúi thắt lưng cẩn thận tìm ở trong lùm cây gần đó, sau một gốc cây lớn thì phát hiện được một bộ xương khô như hắn đã miêu tả.

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng Triết Thế Khanh nhát gan vẫn sợ như cũ, trừng mắt nhìn bộ xương khô một lúc lâu sâu để chuẩn bị tâm lý, rồi nuốt nước miếng, thật cẩn thận đem bao vải bên cạnh đó lấy ra.

Trong bao vải chính là bản bí tịch kia, Triết Thế Khanh đem bao vải mở ra, sau đó lộ ra nụ cười thật lớn, đem bí tịch nhét vào trong người, sau đó nhìn bộ xương khô kia có chút phát sầu.

Trong tiểu thuyết, Hiên Viên Lẫm là một đứa nhỏ có giáo dưỡng tri ân tất báo, đã cầm cái gì của người ta nên đương nhiên sẽ giúp lão nhân gia nhập thổ vi an, cho nên liền đào một cái hố để chôn bộ xương khô này.

Hiện tại đến phiên Triết Thế Khanh, thứ nhất gần đây không có công cụ gì hết – kiếm của hắn đã sớm mất khi nhảy xuống dốc núi, hắn vẫn không có dưỡng thành tinh thần cao thượng ‘Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất’ của người trong võ lâm – thứ hai… Hắn thật đúng là không dám động thủ với bộ xương khô này.

Trừng mắt nhìn bộ xương khô một lúc lâu, Triết Thế Khanh cuối cùng vẫn quyết định để cho Hiên Viên Lẫm động thủ, bí tịch cũng cho y nhìn thử, dù sao thứ này cũng không phải là duy nhất, hai người đều có thể học, hơn nữa võ công của Hiên Viên Lẫm càng cao thì đối với sự phát triển của nội dung vở kịch càng có lợi hơn.

Dù sao thì y vẫn là nhân vật chính, nếu nhân vật chính không đánh lại BOSS thì nhân vật phụ thường sẽ đi chịu chết thay… thân là nam phụ thứ nhất bên người nhân vật chính, áp lực tinh thần rất lớn.

Quyết định xong rồi, Triết Thế Khanh quay đầu liền chuẩn bị tìm Hiên Viên Lẫm. không nghĩ đến vừa đi vài bước thì bụng chậm rãi nóng lên. Ban đầu thì Triết Thế Khanh còn cảm thấy vui vẻ – phỏng chừng là biểu hiện chu quả bắt đầu tiêu hóa sau đó gia tăng nội lực, nhưng sau đó càng cảm thấy không đúng. Cái loại cảm giác ấm áp dễ chịu ngày càng tăng lên, bắt đầu biến thành cảm giác đau đớn nóng bỏng, hơn nữa con đau đớn theo thời gian mà tăng lên, nhanh chóng vượt qua giới hạn có thể chịu đựng của Triết Thế Khanh.

“Phù phù”, thở một tiếng yếu đuối ngã trên mặt đất, cả người Triết Thế Khanh bắt đầu đổ mồ hôi, gân xanh nhảy lên, trước mắt cũng bắt đầu trở thành màu đen. Thân thể vốn dĩ đang suy yếu không thể chiu đựng được, ý thức Triết Thế Khanh vì bảo vệ bản thân mà nhanh chóng cắt đứt.

Đúng vậy, trong vòng hai canh giờ sau khi tỉnh dậy thì Triết Thế Khanh lại ngất đi.

Qua câu chuyện này đã giáo dục chúng ta, thứ ở ven đường không nên tùy tiện nhặt lên ăn bậy, cho dù biết nó là thuốc nhưng không có đơn thuốc của thầy thuốc thì cũng không thể ăn bậy…

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com