TruyenHHH.com

Edit Xa Dan Hoa Ca Ngu Duong

Lâm Dung cảm thấy cả người rét run, xung quanh mình ngập trong băng tuyết, ánh sáng chiếu thẳng vào mặt cậu, chói mắt khiến cậu đau đớn, cậu muốn tìm một xó xỉnh trốn đi, nhưng trong lúc vội vàng lại trượt chân vào hồ, nước hồ lạnh buốt ngập qua cả mắt, cả người Lâm Dung run rẩy co lại thành một cục, mặc cho thân thể không ngừng chìm xuống.

Cậu cảm thấy có một bóng đen to lớn đang đến gần, tiếng hít thở ồm ồm, lông tơ khắp người Lâm Dung đều dựng lên, lại không dám mở mắt.

Đúng lúc này, có gì đó sau lưng cậu đang bơi lại gần với tốc độ rất nhanh, quấn lấy tay cậu, mang theo xúc cảm lạnh lùng trơn nhẵn.

"Đừng sợ, là ảo cảnh." Dường như Lâm Dung nghe được một giọng nam trầm thấp, cậu còn chưa kịp nghĩ lại thì con rắn lục kia đã nhấc lên chiếc đuôi rắn dài quét lên trán cậu, mắt Lâm Dung tối sầm, ngã về sau.

Rắn lục lập tức phồng lớn thân rắn đến cỡ miệng chén, vững vàng đỡ được thân thể của Lâm Dung, rồi hắn co lại dần, phun lưỡi rắn ra với bóng đen trong ảo cảnh, trong miệng niệm câu gì đó, rồi hét lớn một tiếng "Phá!"

Ảo cảnh lùi đi như thủy triều, Lâm Dung nằm trên thân rắn ngủ rất ngon.

"Nhan Khanh, nó không sao chứ?" Ông nội đợi bên cạnh rất lâu, vừa thấy bóng dáng hai người đã vội đến quan tâm, hỏi thăm tình hình, "Tôi vừa thấy nó không ổn là lập tức gọi chú tới giúp ngay."

Nhan Khanh chậm rãi đặt Lâm Dung lên giường, thân rắn lướt qua chiếc áo ngủ mong manh của cậu, lướt qua chiếc eo không cẩn thận lộ ra ngoài và xương quai xanh trắng nõn. Hắn trượt một đường từ dưới cổ của cậu đến tận bên người ông rồi mới mở miệng: "Bị đồ vật rác rưởi để ý đến."

"Vậy chúng ta nên làm gì?" Ông nội lo lắng hỏi, "Sao lại chọc trúng mấy thứ đồ này chứ!"

"Ông chuẩn bị vài thứ đi, để tôi giải quyết nó," Nhan Khanh nghĩ nghĩ, lại nói tiếp, "Còn có rượu thuốc kia, nhớ là mỗi ngày một bát."

"Ôi chao, hôm nay còn chưa cho nó uống!" Ông nội nói xong cũng xoay người xuống lầu.

"Chờ chút," Nhan Khanh nhìn Lâm Dung trên giường, lại nghĩ đến thân thể mà thân rắn vừa lướt qua, bỗng nhiên có chút lưu luyến xúc cảm ấm áp kia, "Để tôi chuẩn bị rượu thuốc cho, cần thêm chút nguyên liệu."

Ông nội chẳng nghi ngờ gì, gật đầu, đi chuẩn bị những thứ khác.

Nhan Khanh xuống lầu múc một bát rượu, bò trở lại trong phòng, đặt bát lên tủ đầu giường, lại rút một chiếc vảy xanh từ người mình xuống, bóp một nửa thành bột phấn cho tan vào trong rượu.

Nhan Khanh vốn định cho Lâm Dung uống, lại phát hiện thân thể hiện giờ của bản thân chẳng thể nào làm thế được.

"Chậc, có đôi khi bản thể không thuận tiện bằng cơ thể người." Nhan Khanh vừa phàn nàn vừa biến về thành con rắn lục nhỏ, quấn đuôi tại cổ tay Lâm Dung, duỗi đầu rắn cọ vào trán cậu.

Lâm Dung lập tức mở mắt.

"Mày... Là con rắn lục trong mộng?"

Nhan Khanh gật đầu, phối hợp với kích cỡ nhỏ bé, đúng là hơi đáng yêu.

"Sao mày lại ở trong phòng tao?" Lâm Dung nâng tay phải lên, đưa con rắn nhỏ lên cùng một độ cao với cậu, thò tay trái ra sờ vào cái đuôi nhỏ ở chỗ cổ tay, "Cám ơn mày đã cứu tao nha."

Nhan Khanh nhìn Lâm Dung ở khoảng cách gần như vậy, mới phát hiện gương mặt này rất xinh đẹp, mặt trứng ngỗng, mày rậm mắt to, bờ môi nhỏ nhắn hồng hồng, lúc cười lên mặt mày cong cong, khiến người ta không tự chủ mà muốn đến gần.

Rắn nhỏ lấy đuôi chạm vào ngón trỏ còn chưa thu lại của Lâm Dung, xem như nhận lời cảm ơn, lại nhếch cái đuôi lên chỉ vào bát rượu thuốc... trên tủ đầu giường.

"Đây là gì thế?" Lâm Dung bưng bát lên, nghe được mùi rượu thuốc quen thuộc, "Là trong bình rượu dưới lầu hả?"

Đầu tiên rắn nhỏ gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Hắn nghĩ thầm, rượu thuốc này quý giá lắm đó.

Lâm Dung nhớ đến trước đó ông nội có nhắc đến việc cho cậu uống thứ này để điều trị thân thể, hơn nữa lúc trước do ba mẹ nghe được tác dụng của rượu thuốc này rất tốt nên mới đưa cậu đến đây, thế là cậu tự giác bưng bát thuốc kề lên miệng, rồi duỗi đầu lưỡi ra liếm thử trước, sau đó mới bắt đầu uống từng ngụm nhỏ.

Cậu rất ít khi uống rượu, chỉ thỉnh thoảng uống với ba mấy hớp, vốn còn sợ rằng rượu này có mùi tanh là lạ, không ngờ rượu trong suốt mang theo mùi thơm lạnh thấu xương, uống vào lại mát mẻ như bạc hà, đến bụng lại mơ hồ dâng lên chút ấm áp, cả người đều thả lỏng.

Rất thoải mái. Lâm Dung buông bát, ngửa đầu nằm xuống, trong đầu toàn là cảm giác mềm nhũn như giẫm lên bông, thậm chí không để ý đến con rắn nhỏ đã rời khỏi cổ tay mình, nó bò lên ngực cậu, thẳng tắp nhìn cậu.

Nhan Khanh như là bị mê muội vậy, nhìn chằm chằm Lâm Dung đang nhoẻn miệng cười, nhịn không được mà cúi người, dùng đầu rắn cọ vào mặt Lâm Dung, trơn mềm, cọ rất đã.

"Hì! Bắt được mày rồi!" Lâm Dung uống mau quá, có hơi say, nhất thời xem con rắn nhỏ này thành con rắn lớn trong đáy bình kia, nhớ đến vật buổi chiều cậu sờ trúng, thế là chưa chịu buông bỏ ý đồ xấu xa, định lặp lại trò cũ, bắt lấy rắn nhỏ, sau đó mò đến chỗ phồng lên kia.

Mặc dù thể tích nhỏ, nhưng cấu tạo vẫn giống nhau, Lâm Dung nghĩ thầm, bây giờ mình phải sờ kỹ mới được!

Cậu quen đường quen nẻo tìm tới chỗ đó, luồn ngón tay vào mò tới hai đầu tròn mang theo gai ngược, dưới sự vuốt ve của cậu, ấy vậy mà lúc này hai đầu tròn dần dần lớn lên, thậm chí còn xen ra khe hở, hai cái đầu tròn vươn ra ngoài, thẳng tắp đối mặt với Lâm Dung.

"Vậy mà thật sự có hai cái!" Lâm Dung rất kinh ngạc, tự lẩm bẩm, "Sao còn nhỏ hơn hồi chiều nữa, của tao còn lớn hơn mày nhiều!"

Nếu là lúc tỉnh táo, e là Lâm Dung sẽ không nói câu sau đó, nhưng giờ cậu đã nửa tỉnh nửa say, không phân rõ hôm nay ngày gì.

Nhan Khanh bị thằng nhóc ngốc nghếch không biết trời cao đất rộng này làm cho giận quá hóa cười.

Trông lúc hoảng hốt, Lâm Dung dường như thấy con rắn kia phun ra lưỡi rắn đỏ tươi, xích lại gần bên tai cậu, còn mở miệng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com