TruyenHHH.com

Edit Vuot Qua Cong Troi Duong Tuu Khanh

[Tiểu Hồ Đồ]

Editor: Gấu Gầy

Ta chỉ chiếm hữu đồ của ngươi thôi.

Tiểu Lạc Tư bị ngột ngạt mà tỉnh dậy, mồ hôi trên người không ngừng túa ra, cả lưng ướt đẫm. Đến khi mở mắt, cậu mới phát hiện mình bị cuốn chặt trong một chiếc áo choàng. Trời tối đen, cậu nhớ lại mọi chuyện trước khi ngất xỉu, bỗng ngồi bật dậy, sờ soạng tìm đao, nào ngờ lại sờ vào khoảng không!

Minh Trạc hỏi: "Ngươi tìm gì vậy?"

Tiểu Lạc Tư trả lời: "Không có gì."

Minh Trạc nói: "Tim đã đập loạn cả lên, còn nói không có gì."

Tiểu Lạc Tư cố tỏ ra bình tĩnh: "Ta không có hoảng loạn. Ta biết, nếu ngươi thật sự muốn giết ta, dù ta có đao hay không cũng chỉ có con đường chết."

Minh Trạc nói: "Nói cũng có lý. Nhưng nếu ngươi không hoảng loạn, sao lại chưa phát hiện ra, ngươi không chỉ mất đao mà giáp cũng chẳng còn."

Tiểu Lạc Tư giật mình kéo áo choàng ra, quả nhiên bộ giáp bạc trên người đã biến mất, cậu không khỏi thốt lên: "Ngươi... sao ngươi có thể cởi giáp của ta?!"

Minh Trạc đáp: "Sao ta lại không thể? Ngươi rơi vào tay ta, ta muốn cởi thì cởi."

Vết thương của Tiểu Lạc Tư không được băng bó, giờ chẳng còn giáp bạc che chắn, áo mỏng càng không giấu nổi vết máu. Cậu như con nhím bị lộ tẩy, vội vàng kéo áo choàng lại, bọc kín mình hơn: "Bộ giáp này không tầm thường, từ trước đến nay chỉ nghe lời ta. Ngươi dùng bí pháp gì? Mau trả lại cho ta!"

Minh Trạc làm khó cậu: "Ta dùng bí pháp gì ngươi không cần quan tâm. Ngươi chỉ cần biết, trước đây nó nghe lời ngươi, nhưng sau này nó chỉ nghe lời ta."

Tiểu Lạc Tư nói: "Ta không tin. Bộ giáp này là do cha ta đặc chế, trên đó khắc lệnh chú của ta. Dù ngươi có thể cưỡng chế cởi nó ra, nhưng không thể khiến nó nghe lời đâu. Nếu không, ngươi thử gọi nó ra xem."

Minh Trạc bỗng cười, Tiểu Lạc Tư hỏi: "Ngươi cười cái gì? Không làm được sao?"

Xung quanh tối om, Tiểu Lạc Tư mơ hồ nhìn thấy hình dáng của Minh Trạc. Người này gác tay nghiêng người, dáng vẻ phóng khoáng, như đã quen ngồi ở vị trí cao, không hề nghiêm túc. Y cười một lúc rồi nói: "Ngươi dùng lời lẽ kích ta, muốn moi ra tung tích của bộ giáp bạc, tiếc là ta không mắc bẫy đâu."

Bị vạch trần, Tiểu Lạc Tư không vội phản bác mà hụp cằm xuống, vùi nửa khuôn mặt vào đuôi thú lông nhung. Cậu nhìn chằm chằm Minh Trạc, nói: "Không mắc bẫy thì thôi, thật ra bộ giáp bạc đó tuy rằng đặc biệt, nhưng cũng chỉ đặc biệt ở chất liệu, ở Thiên Hải ai cũng mặc được. Nếu ngươi thích, sáng mai ta sẽ tặng ngươi một bộ, coi như là quà cảm ơn vì đã cứu ta."

Minh Trạc đáp: "Không cần phiền phức như vậy, ta đã nói rồi, đồ của ngươi là của ta."

Tiểu Lạc Tư hỏi: "Lời ngươi nói ta không hiểu nổi, tại sao đồ của ta lại là của ngươi? Nếu ta nhớ không lầm, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."

"Trên đời này còn có người lần đầu gặp đã đòi 'đồng sinh cộng tử', ta chỉ chiếm đồ của ngươi thôi, còn chưa tới mức như hắn, chiếm luôn cả sinh tử của ngươi." Minh Trạc hạ tay xuống, mân mê thứ gì đó, "Vết thương trên người ngươi là do Á Phụ gây ra à?"

Tiểu Lạc Tư đáp: "Ừm. Ngươi hỏi cái này làm gì, chẳng lẽ vết thương của ta cũng là của ngươi?"

"Phải," Minh Trạc nói, "sau này nếu có ai muốn giết ngươi, đánh ngươi, ngươi không được để bọn chúng toại nguyện."

Tiểu Lạc Tư như nghe thấy chuyện lạ: "Ngươi vừa nói, ngươi không giống 'hắn' chiếm sinh tử của người khác, sao chớp mắt đã đổi ý rồi?"

Minh Trạc không hề áy náy: "Ta vừa nói là lần đầu gặp, giờ ngươi ngất xỉu rồi tỉnh lại, đã là lần thứ hai gặp rồi."

Tiểu Lạc Tư nói: "Những kẻ muốn giết ta, đánh ta, kẻ nào cũng lợi hại. Ta không muốn để bọn chúng toại nguyện, nhưng đến lúc nguy cấp, không phải ta không muốn là được. Chuyện này ta không thể đồng ý với ngươi."

"Sáng nay ngươi rõ ràng có thể giết tên Á Phụ đó, nhưng lại cố tình tỏ ra chật vật trước mặt ta, nhất định phải đợi ta ra tay giúp mới chịu động thủ, thật ra là muốn xem ta sâu cạn thế nào. Giờ lại dùng lời này để trả lời ta, là muốn ta hứa với ngươi: nếu kẻ muốn giết ngươi đánh ngươi quá mạnh, ta sẽ ra mặt đỡ cho ngươi." Minh Trạc xé một lá bùa lửa, ngón tay sáng lên ánh sáng yếu ớt. Đôi mắt hổ phách của y hơi rũ xuống, liếc nhìn Tiểu Lạc Tư: "Ta thấy ngươi dù lớn hay nhỏ, trong bụng toàn là mưu mô."

Đang nói, bên chân bỗng nổi lên một làn sóng đen. Tiểu Lạc Tư mượn ánh lửa nhìn kỹ, hét lên: "Lạc Du, ngươi thật chẳng ra gì!"

Con báo đen mắt vàng khép hờ, như đang ngủ gật dưới tay Minh Trạc, lười biếng duỗi người. Nó vẫn chưa lớn xác như sau này, đứng dậy cọ vào chân Minh Trạc, đi vòng quanh một vòng. Cái đuôi quét qua mặt Tiểu Lạc Tư, rồi lại như con mèo quay về nằm xuống bên Minh Trạc.

Minh Trạc thổi bay tro tàn của lá bùa lửa, nói: "Chuyện này ngươi chỉ có thể đồng ý với ta, bởi vì ngươi không thể chết. Tim ngươi không còn đau nữa đúng không? Đó là vì đã có người an ủi 'Tiểu Thái tử' thay ngươi. Lúc ta vào đây đã cảm thấy kỳ lạ, giờ mới đại khái hiểu ra, cục diện này nhìn như chỉ có hai người, thật ra là bốn người. Chắc là lúc ăn người Hương Thần đã hồ đồ, đưa ta và hắn đến nhầm chỗ."

—----

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com