TruyenHHH.com

Edit Vong Tien Dong Nhan

Ma Đạo Tổ Sư Đồng Nhân

Vong Tiện Đồng Nhân

Gợi Ý

Tác giả: 泠依惜

(Đã có sự cho phép của tác giả)

---

Ngụy Vô Tiện trở mình, chép miệng nói: "Kỳ ghê, sao mãi mà không ngủ được."

Y gọi: "Lam Trạm? Lam Trạm ngươi còn thức không?"

Lam Vong Cơ mở mắt nói: "Còn thức."

Ngụy Vô Tiện: "Ta không ngủ được ý, Lam Trạm."

Lam Vong Cơ: "Ngươi muốn thế nào?"

Ngụy Vô Tiện cười: "Hay là ta kể chuyện cho ngươi nghe?"

Lam Vong Cơ: "Được."

Ngụy Vô Tiện: "Ngày xưa có một ngọn núi, trong núi có một đại ma đầu, mọi người hoàn toàn hết cách với đại ma đầu này."

Lam Vong Cơ: "Ừ"

Ngụy Vô Tiện: "Lúc này, có một đạo nhân đứng ra, một mình lên núi hàng phục ma đầu trừ hại cho dân. Từ đó về sau, ma đầu không còn gây rối, mọi người cũng không nhìn thấy đạo nhân kia nữa."

Lam Vong Cơ: "Ừ"

Hắn hỏi: "Hết rồi?"

Ngụy Vô Tiện: "Chưa đâu, vừa rồi chỉ là tóm tắt ý chính thôi. Câu truyện mới chỉ bắt đầu."

Lam Vong Cơ: "Hử?"

Ngụy Vô Tiện: "Mọi người đều tưởng rằng đạo sĩ đã chết cùng với ma đầu kia, thật ra không phải. Vốn hai người họ đâu có đánh nhau, chỉ là ngồi xuống cùng ăn một bữa cơm. Kỳ thực bọn họ đã quen biết từ lâu, thậm chí còn có thể coi là bạn bè."

Lam Vong Cơ: "Ừ".

Ngụy Vô Tiện: "Tiền cơm là do đạo sĩ trả."

"..."

Lam Vong Cơ: "Ừ"

Ngụy Vô Tiện: "Vì đạo sĩ hạ độc trong đồ ăn của ma đầu, chuốc mê y, mang đi."

Dường như câu chuyện phát triển có hơi ngoài dự đoán của mọi người, Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện kể tiếp: "Đạo sĩ bắt cóc ma đầu tới một nơi không ai biết, nhốt y trong một gian phòng dán đầy phù chú, phong bế pháp lực, trói lại tay chân y. Câu chuyện bây giờ mới bắt đầu, ngày đầu tiên..."

Y càng nói càng hưng phấn, hơn nữa hướng đi của câu chuyện càng ngày càng kỳ quái, Lam Vong Cơ không thể không xen vào: 

"Ngụy Anh, ngươi không mệt à?"

Ngụy Vô Tiện trả lời: "Có mệt! Đánh quái cả ngày nay, không mệt thế nào được! Chỉ là không buồn ngủ tý nào còn hứng chí muốn chết, đúng là kỳ quái. Aizzz, ngươi nghe ta kể tiếp đi! Chuyện kể rằng sau khi ma đầu kia tỉnh lại, nhìn thấy mình bị đạo sĩ trói chặt, tuy kinh ngạc trong lòng nhưng cũng lờ mờ đoán ra mục đích của đối phương."

"..." Lam Vong Cơ vẫn không cầm lòng được hỏi một câu: "Mục đích là gì?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Còn phải nói nữa chắc." Y tự mình làm động tác cắt cổ: "Người trong thiên hạ muốn mạng của y quá nhiều, y cũng chẳng hiếm lạ. Chỉ là đối phương lại chính là đạo sĩ, điều này khiến y vô cùng thất vọng."

"Ma đầu nói với đạo sĩ, ta khát nước, phiền ngươi cho ta ngụm nước với! Đạo sĩ nói được. Ma đầu nghĩ, khi đạo sĩ bưng bát nước cho y uống, y sẽ dùng đầu đập ngất hắn. Ấy mà không, thấy đạo sĩ sắp bưng nước tới, vẻ mặt ma đầu không thay đổi, vận sức chờ phát động. Kết quả không ai ngờ lúc này.....!!!!"

Y đột nhiên im bặt.

Lam Vong Cơ: "?"

Hắn hỏi: "Lúc này làm sao?"

Ngụy Vô Tiện cười đáp: "Ngươi đoán xem?"

Lam Vong Cơ: "Đạo sĩ nhìn thấu ý nghĩ của y?"

Ngụy Vô Tiện: "Chính xác. Vì vậy, đạo sĩ ra tay trước chiếm lợi thế tự mình uống một hớp nước, một tay giữ cằm ma đầu, trực tiếp hôn lên miệng đối phương!"

Lam Vong Cơ: "... ..."

Ngụy Vô Tiện: "Thế nào? Câu chuyện này kích thích không?"

Lam Vong Cơ: "... Có hơi kỳ."

Ngụy Vô Tiện: "Sao lại kỳ quái được. Đạo sĩ chính là ngươi, ma đầu thì là ta. Ta giúp ngươi nghĩ xong tình tiết của 356 ngày tiếp theo ngươi làm ta thế nào rồi mà, sao hả, có nghe không?"

Lam Vong Cơ: "... ...."

Hắn cũng không trả lời trực tiếp, chỉ dời đề tài: "Muộn rồi, ngủ thôi."

Ngụy Vô Tiện: "Ta cũng muốn thế mà ngủ không nổi! Rõ là ta đã mệt lắm rồi."

Lam Vong Cơ nghĩ nghĩ: "Ta đánh đàn cho ngươi nghe".

Ngụy Vô Tiện: "Hử? Là sao?"

Lam Vong Cơ vuốt tóc y: "Tâm ngươi không tĩnh, có lẽ là ảnh hưởng do săn đêm hôm nay. Nghe một khúc Thanh Tâm sẽ ổn hơn."

Ngụy Vô Tiện hớn hở nói: "Ừ ừ, ta thích nghe ngươi đánh đàn."

Lam Vong Cơ hôn lên trán y rồi xoay người xuống giường đi lấy đàn.

Ngụy Vô Tiện cũng ngồi dậy, khoác quần áo lười biếng dựa trên giường, híp mắt thưởng thức tiếng nhạc du dương phát ra từ dây đàn.

Giai điệu y đã rất quen thuộc. Lam Vong Cơ nói không sai, trong tiếng đàn thánh thót, tâm y cũng dần dần bình tĩnh, cơn buồn ngủ cũng kéo tới. Ngụy Vô Tiện vô thức ngáp một cái, nhắm mắt lại.

Lam Vong Cơ dừng tiếng đàn: "Sao rồi?"

Ngụy Vô Tiện nghiêng người ngã xuống giường, mơ màng nói: "Ừ... tốt hơn nhiều. Lam Trạm, ta buồn ngủ, nhanh ngủ cùng ta..."

Lam Vong Cơ cất đàn, nằm xuống giường vươn tay ôm y vào ngực.

Ngụy Vô Tiện ngửa cằm: "Hôn một cái, hôn rồi ngủ".

Lam Vong Cơ: "Được".

Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Ngụy Vô Tiện.

Có thể ban đầu chỉ là một nụ hôn vỗ về lại bởi vì Ngụy Vô Tiện cố ý khiêu khích lặp đi lặp lại, nụ hôn dần dần trở nên kịch liệt. Cuối cùng, Lam Vong Cơ mạnh mẽ khóa cằm y không cho y lùi ra, khiến Ngụy Vô Tiện phát ra tiếng rên rỉ không chịu nổi trong cổ họng.

Lam Vong Cơ chợt hoàn hồn, nhanh chóng buông tay áy náy nói: "... Vẫn ổn chứ?"

Ngụy Vô Tiện thở dốc: "Ổn... vô cùng ổn."

Lam Vong Cơ: "..."

Hắn xoa xoa miệng y, vỗ vỗ lưng y nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."

Ngụy Vô Tiện vùi trong ngực hắn cười hậm hực: "Rõ ràng vừa rồi gảy khúc Thanh Tâm mà phải không? Sao Hàm Quang Quân lại không trấn tĩnh nhở?"

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ: "Âm Thanh Tâm có thể khiến người ta trấn tĩnh, không liên quan gì đến...."

Ngụy Vô Tiện: "Không liên quan đến cái gì cơ?"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm: "Đến cái gì? Ngươi nói đi."

Lam Vong Cơ đành trả lời: "Không liên quan đến dục vọng."

Ngụy Vô Tiện: "À!"

Lam Vong Cơ" "..."

Hắn kéo chăn lên đắp cho hai người nói: "Ngủ đi!"

[Hoàn]

----------

Tên đồng nhân do Trứng bịa. Hem phải tác giả đâu, tác giả không có đặt tên :(((


Móa!!!!!! Mỗi ngày luôn đi anh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Người ta tốn hết tâm tư nghĩ tình tiết truyện các thứ rồi mà anh còn quan tâm sức khỏe người ta làm gì!!!!!!!!!!!!!!!!  Kệ điiiiiiiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com