TruyenHHH.com

Edit Vcct Bat Tu An Tinh


"Không tìm thấy tín hiệu di động của Ngô đội! Kỳ quặc, sao lại có thể..." Trương Càn Khôn vừa gõ màn hình vừa nói. Không khí bị Trần Vũ làm cho trở nên quá mức căng thẳng, khiến hắn cũng có chút thở không nổi theo, buồn cười chính là hắn căn bản còn chưa hiểu rõ tóm lại đã xảy ra chuyện gì. "Chẳng lẽ anh ta cũng hủy thẻ điện thoại sao? Nhưng anh ta sau khi Nhậm đội xảy ra chuyện mới đến Tân Giang, vụ án này sao lại có quan hệ với anh ta được?"

"Cố Ngụy vẫn chưa hề bỏ qua được vụ án này, không phải vì Hứa Thần chỉ đạo bọn họ bắt nạt tập thể Cố Đồng." Trần Vũ nói, "Cậu quên rồi à? Cố Ngụy vốn hoàn toàn không biết chuyện này, mãi đến khi bị xem là kẻ tình nghi trong vụ án rồi được đưa về cục cảnh sát, Bành Siêu mới nói chuyện đó cho anh ấy, lúc ấy biểu hiện của anh ấy vô cùng đau khổ và phẫn nộ, tuyệt đối là phản ứng bình thường của người lần đầu tiên biết chuyện. Nhưng trước đó, anh ấy cũng đã liều mạng làm việc tích cóp tiền, tình nguyện ở văn phòng cũng không chuyển đến nhà tôi sống, anh ấy sợ liên lụy đến người khác, sợ liên lụy người vô tội, anh ấy vẫn luôn chuẩn bị để báo thù, nhưng đối tượng không phải Hứa Thần."

"Không phải Hứa Thần chẳng lẽ là Ngô Kỳ?"

"Tối qua trong thang máy có hai người." Trần Vũ nói, "Loại trừ tất cả những điều không thể xảy ra, thì điều còn lại dù khó tin đến đâu, nhất định là đáp ánh chính xác."

"Nhưng mà Ngô Kỳ đến đây đã hai tháng rồi, Cố Ngụy lúc trước chẳng lẽ chưa từng gặp anh ấy hay sao? Lần trước bị đưa về Cục cảnh sát...."

"Lần trước bị đưa về cục cảnh sát, người thẩm vấn anh ấy chính là Bành Siêu, thẩm vấn xong dẫn đi làm thủ tục cũng là Bành Siêu. Hiện trường trục vớt xe của Hứa Hải Tuấn, vốn dĩ có Ngô Kỳ, lúc cậu gọi điện cho tôi, Cố Ngụy nghe nói cũng muốn đến xem, tôi liền hỏi xin chỉ thị của Ngô Kỳ, hắn không phản đối, nhưng lúc tôi và Cố Ngụy đến, hắn lại không còn ở đó nữa. Đến trung tâm an dưỡng đưa Lục Giai đi, hắn lấy cớ muốn đi kiểm tra xe của Hứa Hải Tuấn, lại bảo Bành Siêu đi thay. Cậu không cảm thấy hắn vẫn luôn lảng tránh không chạm mặt Cố Ngụy và Cố Đồng à?"

Từng lần riêng rẽ thì không cảm thấy gì, nhưng bị Trần Vũ tổng hợp lại như vậy, lập tức Trương Càn Khôn càng nghĩ càng thấy khủng khiếp, Trần Vũ lại nói: "Hơn nữa với thói quen xưng hô để tỏ ra tôn kính, chúng ta đều gọi Ngô Kỳ là 'Ngô đội', trước mắt Cố Ngụy cũng thế. Hơn nữa Cố Ngụy vẫn chưa được mời gia nhập tổ chuyên án điều tra, cho nên anh ấy chưa hề có cơ hội biết được tên đầy đủ của 'Ngô đội'."

"Thảo nào Ngô Kỳ khẩn trương muốn trở về tỉnh như vậy."

"Không sai. Hắn vì phá án không từ thủ đoạn, tham vọng thật sự lớn, sao có thể chủ động từ bỏ mà nhận thua? Tối qua đối mắt với Cố Ngụy, Cố Đồng lại phản ứng lớn như vậy, chỉ sợ chính hắn cũng rõ lần này lành ít dữ nhiều, cho nên mới sốt ruột chạy trốn." Trần Vũ cắn răng nói, "Chỉ là không biết đến cùng hắn đã làm gì anh em nhà họ Cố, đến mức Cố Ngụy có thể tình nguyện từ bỏ tất cả cũng phải tìm hắn báo thù..."

"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Trương Càn Khôn sốt ruột nói, "Tôi tra không ra tín hiệu điện thoại của Ngô Kỳ, đứng tên hắn cũng không có số nào khác."

"Gọi cho Cẩm Tú, bọn họ ở chung nhà." Trần Vũ nói, "Nhưng đừng nói đến chuyện này, nói cậu sắp đến nhậm chức ở tỉnh, hy vọng Ngô đội có thể chiếu cố nhiều hơn."



Lúc Phương Cẩm Tú tỉnh lại, cảm giác một hơi thở ẩm ướt phun lên cổ mình, tựa như có người dựa vào bên cạnh cô mà hô hấp. Cô mở to mắt, xóa đi hai chữ "tựa như".

Một người đàn bà tóc dài đang khom lưng nhìn cô lom lom, tóc thiếu điều muốn dán sát mặt cô, đôi mắt to mà vô thần, ánh mắt trống trải, như người bị zombie cắn phải trong phim, Phương Cẩm Tú sợ tới mức thét lên chói tai, nhưng cô không nghe được tiếng mình, bởi vì miệng đã bị nhét khăn, đồng thời cô còn hoảng sợ phát hiện, mình đang ngồi trên ghế phòng khách nhà mình, tay chân đều bị trói.

Nữ nhân tóc dài hưởng thụ biểu cảm sợ hãi của cô, như thưởng thức tác phẩm mình tạo ra, tiếp đó lấy ra một con dao gọt hoa quả, thần sắc dương dương tự đắc, sống dao nhẹ nhàng lướt qua mặt cô.

"Đừng lên tiếng, ngoan một chút." Chị ta nhẹ nhàng nói, giọng ấm ách, "Nếu không, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, tao sẽ không nhịn được mà vẽ tranh lên đấy."

Phương Cẩm Tú không hề giãy giụa, thói quen nghề nghiệp khiến cô nhanh chóng bình tĩnh lại, đại não bắt đầu tìm cách tự cứu. Nút kêu cứu khẩn cấp của chung cư ở bên cạnh sofa, khoảng cách không xa, nhưng mình đang bị khống chế không thể hành động. Nếu dùng trán đập mặt vào mũi đối phương... sẽ chỉ làm kẻ xấu đau đến mức chảy nước mắt, chứ chưa đến mức té xỉu...

Nữ nhân chậm rãi rút khăn trong miệng cô ra, để phòng ngừa cô một lần nữa thét lên chói tai, lưỡi dao trước sau vẫn kè sát má cô, Phương Cẩm Tú hít sâu hai lần, run giọng hỏi: "Chị là ai?"

"Mày không quen tao, tao lại biết mày, cảnh sát Phương Cẩm Tú. Sinh viên tốt nghiệp trường cảnh sát tỉnh, không lo chuyện vì nhân dân phục vụ cho đàng hoàng, lại đi tư thông với đàn ông lớn tuổi đã có gia đình." Nữ nhân bành miệng cười, phun một bãi nước bọt lên mặt cô, "Đê tiện!"

Phương Cẩm Tú nhắm mắt lại, cảm giác nước bọt của đối phương đang chảy từ gò má mình xuống dưới, bây giờ cô đã biết.

"Chị là vợ cũ của Ngô Kỳ?"

Nữ nhân giơ tay giáng cho cô một cái bạt tay thật mạnh, "bốp" một tiếng, hiển nhiên là bị hai chữ "vợ cũ" chọc điên.

"Anh ấy vĩnh viễn yêu tao, với mày cùng lắm chỉ là chơi bời thôi, anh ấy ly hôn với tao, cũng đâu có kết hôn với mày, đúng không? Mày cho rằng mày là cái thứ gì? Cũng xứng làm Ngô phu nhân à?"

Phương Cẩm Tú rất ít khi nghe Ngô Kỳ nói chuyện vợ cũ, chính mình cũng không đi hỏi, nào biết lại là một kẻ tâm thần điên khùng khủng bố đến thế, cô vừa sợ vừa tức, mắng lại: "Xứng hay không không đến lượt chị phán."

Nữ nhân lạnh lùng cười, "Phương tiểu thư, mày không nghĩ đây là lần đầu tiên anh ấy ly hôn với tao đấy chứ?"

Cẩm Tú chấn động trong lòng, nhanh chóng ngẩng đầu lên.

"Đã là lần thứ ba rồi." Nữ nhân cười nói, "Mày thân là cảnh sát, tìm đối tượng lại không đối chiếu lịch sử hôn nhân, nên nói mày đơn thuần hay là ngu xuẩn?"

"Anh ấy... vì sao...?"

Nữ nhân khinh thường nói, "Khó hiểu lắm à? Nếu không thể hiện một chút thành ý, làm sao có thể bò lên giường gái trẻ như chúng mày được? Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn trở về tìm tao, kết hôn lại, lần nào cũng thế."

"Nếu chị tự tin như vậy thì đã không tới bắt cóc tôi." Phương Cẩm Tú nghe thấy hô hấp của chính mình trở nên dồn dập, "Chị nếu thật sự hiểu tôi, thì nên biết bạn trai tôi lập tức sẽ quay về."

Nữ nhân cười lúc lắc ngón tay, "Tao chỉ đến cảnh cáo mày, đừng có nghĩ đến chuyện chơi chiêu để giữ chân anh ấy, một khi tao biết mày mang thai, đời này của mày xem như kết thúc. Đương nhiên, Ngô Kỳ sẽ không làm mày mang thai, anh ấy cực kỳ chán ghét con nít. Mặt khác, tao không chỉ hiểu mày, tao còn biết bạn trai mày, đêm nay anh ấy có việc phải làm, áng chừng sẽ không về."

Phương Cẩm Tú thấy hoang mang, "Ý của chị là, chỉ cần tôi không có thai, ở bên cạnh ảnh cũng không sao, bởi vì cuối cùng ảnh sẽ trở lại bên cạnh chị, giống như hai lần trước?"

Nữ nhân thu hồi vẻ tươi cười, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn cô chằm chằm, cảnh cáo nói: "Đừng có dùng cái ánh mắt đó nhìn tao, mày cảm thấy tao có bệnh đúng không? Mày không biết gì về tao hết, ta với chồng tao là linh hồn song sinh chân chính. Trong mắt chúng mày ảnh là một cảnh sát anh tuấn dũng mãnh có tài, nhưng ở bên tao, ảnh vĩnh viễn là một tiểu nam hài yếu ớt cần được yêu quý và chú ý, tao sẽ yêu anh ấy vô điều kiện, bao dung cho anh ấy, phục tùng anh ấy, những chuyện tao làm vì anh ấy, toàn thế giới không có người phụ nữ thứ hai nào có thể làm được. Bọn ti tiện hư vinh ấu trĩ như chúng mày thì biết đéo gì!"

"Chị vì anh ta làm những gì," Phương Cẩm Tú bắt đầu kéo dài thời gian, giờ khắc này cô đột nhiên giác ngộ, chân lý của sinh mệnh là ở chỗ kéo dài thời gian, "Chi bằng nói ra để thứ hư vinh ấu trĩ như tôi được mở mang kiến thức." Ngô Kỳ vì sao còn chưa về?!

Nữ nhân cười cười, định mở miệng, điện thoại vang lên, là di động trong túi Phương Cẩm Tú.

Con dao gọt hoa quả lại một lần nữa dí lên, lần này là vị trí động mạch cổ, nữ nhân duỗi tay lấy di động của cô, trên màn hình hiện thị tên của Trương Càn Khôn, nữ nhân thấp giọng uy hiếp: "Dám nói hươu nói vượn một chữ, mày thử xem."

"Alo? Cẩm Tú đấy à?"

"Khôn ca."

"Tốt quá, em còn chưa ngủ. Cái đó, anh muốn hỏi, Ngô đội đã về chưa?"

"Vẫn chưa, sao vậy ạ?"

"À, cũng không có gì, chuyện là cuối năm chẳng phải anh sắp lên sở sao, hôm nay nhận được tin có thể sẽ đi sớm, thời gian cụ thể cũng chưa rõ lắm, liền muốn trước tiên chào hỏi với Ngô đội một tiếng, đến lúc đó anh đến, nhờ anh ấy che chở cho anh nhé, ha ha ha."

"Không cần lo lắng, em sẽ giúp anh chuyển lời."

"Thế cảm ơn nhé! Anh ấy mời đồng nghiệp ăn lẩu ăn đến bây giờ luôn à?"

"Ăn xong lại hẹn mấy người đi xem phim, cái bộ mà em bảo anh lần trước ấy, "Anh hùng vô danh" của Vương Nhất Chiến với Tiêu Bác."

"À, chả trách. Anh tắt máy trước đây, em nghỉ sớm chút nhé."

"Vâng, ngủ ngon."

"Chào em."



Ngô Kỳ với Bành Siêu trong quán ăn khuya vừa ăn vừa nói chuyện, WC chạy ba bốn lần, hơn 12 giờ mới xong. Bành Siêu gọi taxi để hắn lên trước, nhưng Ngô Kỳ bảo ăn nhiều muốn đi bộ, Bành Siêu muốn đi cùng, hắn không cho, mạnh mẽ nhét người vào taxi, phất tay cáo biệt.

Chỗ này cách chung cư của Phương Cẩm Tú có ba trạm xe, Ngô Kỳ không nhanh không chậm mà đi. Rời phố ăn vặt náo nhiệt, cảnh bên đường lập tức quạnh quẽ đi không ít, các hàng quán khác đều đóng cửa không còn buôn bán, chỉ ngẫu nhiên có vài cửa hàng tiện lời 24/7 là còn sáng đèn, đèn đường kéo bóng hắn thật dài, đường phố tĩnh lặng, thậm chí có thể nghe tiếng giày da của mình đạp lên nền xi măng.

Đi tầm 600 mét, lại buồn tè, lười tìm nhà vệ sinh công cộng, thấy phía trước có một con hẻm hẹp, liền đi vào. Nhưng dù sao cũng là người có thân phận, bị dân người ta chụp rồi truyền lên mạng thì không hay, vì thế Ngô Kỳ cứ đi mãi vào trong, đến một chỗ xa đèn đường, phát hiện trong ngõ nhỏ lại có một ngõ nhỏ, hắn lại lần nữa chuyển hướng, quay mặt vào tường đứng vững, một tay sờ khóa quần.

Lúc còn bé sống cùng người cha thô bạo, hắn thường sử dụng một loạt động tác giả, ví dụ như khi bị thắt lưng, móc quần áo hoặc gậy gỗ đánh đến toàn thân bầm tím, không khóc không nháo, cũng không bôi thuốc, làm bộ mình không hề đau, làm bộ đây chỉ là "bố dạy nghiêm" đánh yêu; ví dụ như bữa cơm đầu tiên sau khi bị đánh, nhất định không ăn, làm bộ mình đã hạ quyết tâm sửa sai, dù có khi hắn cũng chẳng biết mình sai ở đâu; ví dụ như trước mắt mỗi đứa con nít vì điểm cao hơn hắn mà có được sự tươi cười và yêu thương của cha, nghiêm túc lãnh giáo phương pháp học tập của đối phương, ghi lại những chỗ mình chưa đạt, làm bộ mình không hề ghen ghét, làm bộ mình hoàn toàn không nghĩ tới muốn một cước đạp đối phương bổ nhào, sau đó dùng sức đạp lên mặt hắn, đến khi lòi tròng ra thì thôi.

Lúc nhỏ hắn đã dùng loại động tác giả này lừa gạt bố rất nhiều lần, ở phương diện này hắn đã sớm cực kì điêu luyện, cho nên khi trong bóng đêm có một đôi tay đánh úp về phía hắn, Ngô Kỳ liền biết đối phương đã bị lừa. Trong phương diện đấu tay không hắn đã tập luyện rất nhiều, lập tức bắt tay cổ tay đối phương, giật về phía trước, đồng thời né sang bên sườn, thân hình mềm mại tựa vũ công, đối phương cao xấp xỉ hắn, sức lực lại còn xa mới địch lại, trong hai giây liền mất cân bằng, bị hắn quăng mạnh vào vách tường, bẻ ngược khóa cứng hai tay lại.

Đầu gối đùi phải của Ngô Kỳ mạnh mẽ ép vào giữa hai chân đối phương, ép người tách hai chân ra đứng thẳng, để đề phòng chân phát lực, đồ ng thời một bàn tay khác gắt gao đè gáy đối phương, ép mặt đối phương vào vách tường.

Đây là tư thế tiêu chuẩn khi cảnh sát bắt nghi phạm nguy hiểm, hai mươi năm trước hắn cũng đã từng đối xử với em họ của mình như thế, vì tên vương bát đản kia thi đại học cao hơn hắn tới 80 điểm, trong một lần hội họp gia đình khoe mẽ chiếm hết spotlight của ánh, đêm đó đã bị hắn dùng chiêu này chỉnh cho sợ đến mức bốn năm đại học không dám xuất hiện trước mặt hắn nữa.

Từ đó về sau, động tác này luôn làm cho Ngô Kỳ ngập tràn khoái cảm.

"Đêm qua thấy mày trong cục là tao biết mày sẽ đến tìm tao rồi, tao sợ mày đến trễ quá, liền giả vờ sợ hãi muốn chạy trốn." Hắn dí vào bên tai đối phương nói nhỏ, "Quả nhiên mày vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy a, Cố Tiểu Bắc."



"Chúng ta lại tiếp tục đề tài vừa rồi." Chu Ngưng tắt điện thoại của Phương Cẩm Tú, ném sang một bên, "Mày hỏi tao đã làm gì cho ảnh, thật ra tao chẳng sợ nói với mày, chỉ sợ mày không chấp nhận nổi."

Phương Cẩm Tú nhàn nhạt trả lời: "Chị chẳng biết gì về tôi hết."

Chu Ngưng cười hai tiếng, "Được, vậy mày nghe cho rõ đây. Chồng tao ấy à, có một người cha đầu óc không bình thường cho lắm, bất kỳ kẻ nào có thể sinh ra một đứa con có khả năng như chồng tao đều sẽ sủng đến tận trời, cái lão già kia cố tình lại không thích chồng tao, còn đến cô nhi viện nhặt hai đứa con hoang không ai thèm về, định đem hết gia sản để lại cho chúng nó. Khi đó chúng tao cưới nhau chưa lâu, tao liền giúp Ngô Kỳ đem hai đứa con hoang kia đuổi đi."

"Đuổi đi...?"

"Đúng vậy." Chu Ngưng nhìn vẻ mặt căng thẳng của Phương Cẩm Tú, khẽ cười: "Tao giúp trói thằng anh lại, nhốt nó vào chuồng chó nhìn Ngô Kỳ cưỡng hiếp em gái nó."

Phương Cẩm Tú nhìn như có ai đó vừa dùng gậy băng gõ vào sọ.

"Chị... các người..."

Chu Ngưng khanh khách bật cười: "Nửa tháng sau ông già đi công tác về, hai đứa con hoang kia khóc la đòi về lại cô nhi viện. Bọn tao thành công."



"Ngô Kỳ...!" Nửa mặt Cố Ngụy dán vào mặt tường lạnh băng, giọng vì cực kỳ phẫn nộ mà nghẹn ngào, nhẽ ra rít ra từ kẽ răng, "Tao sẽ không bỏ qua cho mày!"

Nam nhân cười nhạo bên tai anh, "Mày biết không? Mấy hôm trước Hứa Thần còn đang hỏi tao là làm sao đây làm sao đây, nếu tao bị kẻ thù đuổi giết thì tao sẽ làm sao đây. Đồ đàn bà ngu xuẩn! Đáp án chẳng lẽ không rõ như ban ngày rồi ư? Trước khi kẻ thù tìm tới cửa, giải quyết kẻ thù trước. Chiêu này gọi là..." Ngô Kỳ túm tóc anh, kéo anh về phía sau một khoảng, từng chữ từng chữ, thong thả nói, "Đánh, đòn, phủ, đầu."

Theo âm tiết cuối cùng rơi xuống, đầu Cố Ngụy bị cái tay phía sau kia hung hăng đập vào vách tường.

---

An Tĩnh ra chương 2h đêm qua, nói thật là tôi quá hãi, không muốn lên chương hôm nay, nhưng tôi đọc thì các bạn cũng phải đọc, ta gọi đó là đồng cam cộng chửi rủa thằng chó đẻ Ngô Kỳ con vợ thần kinh biến thái và cả thằng cha bị rồ của nó làm hại bao nhiêu người vô tội. ĐM chúng mày.


Bà tác giả bảo chương sau phản sát, anti-kill, tôi sẽ ngồi F5 cả buổi tối nay.


ĐM điên. Đừng khẩu nghiệp, đừng... khẩu nghiệp chết mẹ mấy thằng biến thái đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com