TruyenHHH.com

Edit Van Nghiem Van Kieu Ngao

Thời điểm nghe thấy Trương Chân Nguyên nói "Tâm sự chút nhé", Nghiêm Hạo Tường vô thức luống cuống. Hắn bắt đầu suy nghĩ có phải là kế hoạch trước đó của mình bị Trương Chân Nguyên biết, nếu quả thật là như vậy, hắn nên nói gì đây?

Nghiêm Hạo Tường nắm chặt tay, giả vờ bình tĩnh đi qua: "Sao thế Trương ca?"

Trương Chân Nguyên lại nghiêng đầu ra hiệu cho hắn vừa đi vừa nói, sau đó bước xuống cầu thang, "Cậu và Diệu Văn nhi ở bên nhau?"

Nghiêm Hạo Tường đi theo phía sau, gật đầu: "Ừm."

"Đã đánh dấu?" Trương Chân Nguyên vừa đi vừa quay đầu nhìn vẻ mặt của hắn, "Cậu có thấy khó chịu ở đâu không? Anh nhớ thầy cô đã từng nói Alpha sau khi bị Enigma đánh dấu sẽ có một thời gian khó chịu."

Nghe thấy anh nói như vậy, Nghiêm Hạo Tường giơ tay sờ tuyến thể phía sau cổ theo bản năng, không có gì kì quái, mới yên lòng, "Không có vấn đề gì, không sao đâu."

"Vậy thì được," Nghe hắn nói như vậy, Trương Chân Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, "Nếu cậu không thoải mái ở đâu thì nhớ phải nói với bọn anh, không có gì đáng xấu hổ hết."

Nghiêm Hạo Tường mím môi gật đầu.

"Thật ra anh cũng mừng thay cho cậu," Trương Chân Nguyên vừa nói vừa chậm rãi bước xuống từng bậc từng bậc cầu thang, "Diệu Văn nhi không tệ, anh cảm thấy em ấy rất thích hợp với cậu, mấy năm nay tính tình của cậu trở nên rất kì quái, anh cảm thấy không thể nào hiểu được cậu, nhưng Diệu Văn nhi lại có biện pháp trị cậu. Mà ba mẹ của em ấy rất tốt, điểm ấy cậu không cần lo lắng --"

"Trương ca." Nghiêm Hạo Tường đột nhiên lên tiếng đánh gãy lời Trương Chân Nguyên.

"Ừm?"

Trương Chân Nguyên quay đầu lại, thế mà phát hiện Nghiêm Hạo Tường vẫn đứng trên bậc cao kia, không cùng anh đi xuống. Cách mười mấy bậc thang, ở nơi ngược sáng, Trương Chân Nguyên không thể nào nhìn rõ biểu cảm trên mặt Nghiêm Hạo Tường.

"Trương ca," Nghiêm Hạo Tường lại gọi hắn, "Em có lời muốn nói với anh."

Trương Chân Nguyên trừng to mắt, không biết hắn muốn nói cái gì.

-

Chuông tan học vang lên đã lâu, các học sinh cũng đã sớm về hết, trong sân trường rất nhanh liền yên tĩnh trở lại. Nghiêm Hạo Tường không biết mình đã dùng tâm tình gì khi kể lại với Trương Chân Nguyên kế hoạch ấy, cũng không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Trương Chân Nguyên, thậm chí hắn còn không biết mình đang sợ cái gì, chỉ là trong lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi.

Nghiêm Hạo Tường thẳng thắn kể hết toàn bộ kế hoạch từ đầu đến cuối, cũng nói hết tâm tư tình cảm của mình dành cho Lưu Diệu Văn. Hắn không biết sự thành thật thú nhận này có thể khiến Trương Chân Nguyên thông cảm cho hắn được bao nhiêu, nhưng theo mỗi lời hắn nói ra, lòng hắn lại càng thêm nặng trĩu. Hắn rất khó chịu, bí mật chồng chất trong lòng càng lâu lại càng khó mà yên lòng, giống như quả bom hẹn giờ khiến hắn nơm nớp lo sợ, thậm chí có lúc hắn còn nghĩ, hay là mình bất chấp nói ra hết thảy đi. Thế nhưng hắn lại không dám, không dám nhìn ánh mắt thất vọng từ những người bên cạnh.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ quan tâm của Trương Chân Nguyên dành cho hắn vừa rồi, Nghiêm Hạo Tường không khỏi nghĩ ngợi, kể ra đi, tiết lộ bí mật kia cho Trương Chân Nguyên nghe, dù bị chán ghét hay bị vứt bỏ cũng không sao, chỉ cần giảm bớt một phần cảm giác tội lỗi là được rồi.

Nghiêm Hạo Tường nói xong thì thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu bình tĩnh giống như tù nhân chờ đợi phán quyết, qua thật lâu, lâu đến mức lớp mồ hôi mỏng trên người hắn đã khô, Trương Chân Nguyên đang đứng dưới bậc thang mới đột nhiên lên tiếng: "Trước đó anh từng hỏi cậu rằng cậu có thật sự nghiêm túc theo đuổi Diệu Văn nhi hay không, cậu nói cậu nghiêm túc, vậy lời nói lúc này của cậu là sao, cậu có ý gì?"

Nghiêm Hạo Tường không nói gì, hắn biết hiện tại giải thích thế nào đều vô ích, dứt khoát không nói thì hơn.

Trương Chân Nguyên nhìn dáng vẻ mím môi không nói của hắn, ánh mắt lại ảm đạm thêm, anh thở dài, nói: "Trước đó anh chỉ cho rằng tính tình của cậu trở nên thất thường, không thích học tập, thậm chí hút thuốc, uống rượu, đánh nhau cũng chỉ vì giải tỏa những bực bội trong lòng, anh chưa từng trách cậu, thậm chí còn đang nghĩ làm thế nào mới có thể giúp cậu," Trương Chân Nguyên nghiêng người dựa vào lan can cầu thang, nhìn chằm chằm trên mặt đất, "Anh còn cho rằng ít nhất là với tình bạn nhiều năm như vậy, giữa hai ta sẽ không có bí mật nào, anh từng cho rằng là anh đã hiểu rõ cậu."

"Nghiêm Hạo Tường, cậu......" Trương Chân Nguyên mím môi, nuốt nửa câu sau vào bụng.

Nói không thất vọng là giả, nói rằng có thể thông cảm cũng là giả, Trương Chân Nguyên vốn tin rằng mặc kệ Nghiêm Hạo Tường có làm ra chuyện gì sai lầm, bản chất của hắn vẫn tốt, như vậy mọi chuyện còn có thể tha thứ. Nhưng anh chẳng thể nghĩ tới đùa bỡn tình cảm người khác là chuyện mà Nghiêm Hạo Tường có thể làm, cho dù song phương lưỡng tình tương duyệt nhưng một mối quan hệ mà xen lẫn sự dối gạt thì chẳng thể nào dài lâu.

Thật ra Nghiêm Hạo Tường đã sớm nghĩ đến chuyện mình làm sẽ khiến cho rất nhiều người thất vọng, cũng hiểu rõ một khi nói ra sẽ chẳng thể rút lại, nhưng hắn không nghĩ rằng sẽ đau đớn đến nhường này. Sự thất vọng của Trương Chân Nguyên đã khiến hắn đau đến tê tâm liệt phế, nếu như là Lưu Diệu Văn thì sao? Đôi mắt đong đầy yêu thương kia lúc ấy sẽ ra sao? Nghiêm Hạo Tường không dám nghĩ.

"Cậu nhanh chóng thừa nhận với Diệu Văn nhi đi," Mặc dù trong lòng Trương Chân Nguyên vô cùng khó chịu, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không thể nào thật tâm trách cứ Nghiêm Hạo Tường, "Em ấy có quyền biết tất cả, thay vi bị em lừa dối đến mơ màng."

"Ừm," Nghiêm Hạo Tường gật đầu, cổ họng nghẹn ngào nói, "Em biết."

Hai người bọn họ đứng trên hành lang thêm một hồi liền đi tới sân vận động, khi đến nơi, trên sân bóng không còn nhiều người lắm. Tống Á Hiên nhìn thấy hai người bọn họ lập tức vẫy tay, đợi đến khi bọn họ sắp tới gần thì bật dậy từ trên đất nhảy tới bên cạnh Trương Chân Nguyên, buông lời hờn dỗi nhưng miệng cười rạng rỡ: "Hai người sao lại tới chậm như vậy chứ? Em đói lắm rồi nè."

"Bọn anh trò chuyện đôi ba câu nên mới tới trễ xíu," Trương Chân Nguyên vuốt tóc em bạn trai, "Đói bụng sao? Chúng ta về nhà đi."

"Được." Tống Á Hiên gật đầu sau đó xách balo lên.

Vốn tâm trạng của Nghiêm Hạo Tường đang không tốt, nhìn thấy thấy dáng vẻ nhún nhảy bỏ chạy của Tống Á Hiên lại không kìm được nở nụ cười, hắn rất biết ơn vì Trương Chân Nguyên không nói ra sự thật với Tống Á Hiên, thế nhưng vừa nghĩ tới cuộc trò chuyện khi nãy lại khó tránh khỏi có chút sa sút.

"Hù!" Đột nhiên có một giọng nói truyền tới từ bên phải hắn, "Nghĩ gì thế?"

Nghiêm Hạo Tường vốn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bị giọng nói đột nhiên xuất hiện dọa cho giật nảy mình về sau, hắn trừng to mắt "Aaaa!" Một tiếng, tim đập rộn ràng quay đầu lại, liền thấy Lưu Diệu Văn ướt đẫm mái tóc, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía hắn. Người nọ đã cởi áo khoác đồng phục, bên trong là một kiện T-shirt màu đen ngắn tay, tay áo cuốn lên trên bờ vai, để lộ cơ bắp khoẻ mạnh đẹp đẽ.

"Em doạ anh sợ ch//ế//t khiếp!" Nghiêm Hạo Tường hờn dỗi nhìn cậu một cái.

Lưu Diệu Văn cười hê hê, cũng mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, dùng mái tóc ướt đẫm xoa xoa cổ hắn: "Cục cưng ơi, anh chơm chơm quá à." (好香 cũng đồng âm với 浩翔 ó hihi ^^)

Nghiêm Hạo Tường bị hắn xoa đến ngứa ngáy, mỉm cười đẩy cậu ra, "Em đừng cọ vào người anh nữa, toàn là mồ hôi, bẩn chớt," Thấy Lưu Diệu Văn vẫn chưa chịu dậy, Nghiêm Hạo Tường bất đắc dĩ bĩu môi, "Mau dậy đi, ở đây nhiều người lắm."

"Chậc chậc chậc, Lưu Diệu Văn nhi dữ dằn quá ta?" Tống Á Hiên xách cặp đi tới thấy được màn này thì bất lực trợn mắt.

"Cậu đi đi đi," Lưu Diệu Văn xua tay đuổi cậu, "Không biết là ai hồi mới yêu đương với Trương ca cũng luôn miệng kêu gào nhớ người ta đâu!"

Trương Chân Nguyên nghe được lời này thì nhướng mày, Tống Á Hiên bị tiết lộ bí mật có chút thẹn thùng, đỏ mặt muốn đi tới dạy dỗ Lưu Diệu Văn một trận lại bị Trương Chân Nguyên kéo tay ngăn lại, ôm người vào trong ngực, "Được rồi, không phải là em đói bụng sao, về nhà thôi." Sau đó lên tiếng chào tạm biệt Nghiêm Hạo Tường, "Bọn anh về trước đây, ngày mai gặp." Sau đó kéo Tống Á Hiên rời đi.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Trương Chân Nguyên và Tống Á Hiên, Nghiêm Hạo Tường vô thức thở dài, bị Lưu Diệu Văn đang ôm lấy hắn nghe thấy, người kia ngẩng đầu, nhìn hắn nhíu chặt lông mày, đưa tay vuốt ve, "Sao thế cục cưng, cãi nhau với Trương ca sao?"

"Không phải," Nghiêm Hạo Tường bị vạch trần tâm tư thì xấu hổ rũ mắt, "Aiya, không sao mà, về nhà chưa?"

Lưu Diệu Văn biết hắn có chuyện giấu giếm mình, nhưng cũng không truy hỏi, nhìn bạn học còn đang chơi bóng trên sân, có chút không nỡ nói: "Nhưng em còn muốn chơi bóng thêm một lát......"

Nghiêm Hạo Tường nhìn theo ánh mắt của cậu liền thấy các bạn học đều đang đợi Lưu Diệu Văn vào trận, lại nghĩ hiện tại vẫn còn sớm, vốn muốn cho cậu chơi một thêm một lúc nữa, nhưng lại có chút lo lắng, trước đó Lưu Diệu Văn bị bong gân, không biết lúc này đã hồi phục hoàn toàn chưa, nếu lại chạy nhảy không chừng bị thương thêm.

"Chân của em," Nghiêm Hạo Tường nhíu mày, "Không sao chứ?"

"Đã sớm khỏi rồi," Lưu Diệu Văn mỉm cười lắc đầu, hưng phấn như một chú cún bự, "Ngày mai bọn em có trận đấu, em có thể ra sân rồi."

Nhìn thấy bạn trai vui vẻ, Nghiêm Hạo Tường cũng bất giác nở nụ cười, hắn gật đầu đẩy Lưu Diệu Văn: "Vậy em đi đi, không được chơi quá lâu nha, dì còn dặn chúng ta phải về nhà sớm ăn cơm đấy."

"Được."

Lưu Diệu Văn mỉm cười, quay đầu đi hai bước lại trở về hôn lên môi Nghiêm Hạo Tường, sau đó mới hài lòng chạy đi.

-

Lưu Diệu Văn lại chơi thêm một lát mới bằng lòng rời đi, trên đường về nhà hai người tay trong tay, giẫm lên bóng cây đung đưa dưới ánh hoàng hôn tiến về phía trước.

"Vậy là anh chưa nói với chú dì về buổi họp phụ huynh vào thứ sáu có đúng không?" Lưu Diệu Văn quay đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường, dịu dàng hỏi,

Nghiêm Hạo Tường gật đầu, tâm tình có chút chán nản: "Thật ra có nói hay không thì kết quả vẫn vậy, bọn họ sẽ chẳng tới, thà rằng không nói."

Thấy anh không vui, Lưu Diệu Văn cũng khó chịu, cậu lắc lắc đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người, thấp giọng dỗ dành anh: "Đừng buồn, nhé? Nếu không được thì em nhờ mẹ em đến họp phụ huynh cho anh nha, mẹ chắc chắn là đồng ý hai tay hai chân luôn."

Nghiêm Hạo Tường dừng bước, Lưu Diệu Văn đang nắm tay với hắn cũng ngừng lại, cậu nghi hoặc cau mày, "Sao thế?"

Nghiêm Hạo Tường lại im lặng không nói, chỉ là bổ nhào vào trong ngực cậu, vùi mặt vào bờ vai của cậu.

"Sao vậy cục cưng?" Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng ôm lấy anh, kiên nhẫn hỏi han.

Nghiêm Hạo Tường lắc đầu, nhưng càng ôm chặt eo Lưu Diệu Văn hơn, hỏi: "Em sẽ luôn ở bên cạnh anh chứ?"

Mặc dù thái độ của Trương Chân Nguyên nằm trong dự kiến của Nghiêm Hạo Tường, nhưng vẫn khiến trái tim vốn bất an của hắn lại treo lên lơ lửng. Quan hệ giữa người với người vốn mỏng manh, trước đó Nghiêm Hạo Tường căn bản không thèm để ý những thứ này, nhưng hiện tại đột nhiên hắn có chút sợ hãi. Người mà hắn thực sự để tâm không nhiều, Trương Chân Nguyên là một trong số đó, thế nhưng hành vi ngông cuồng tùy ý của hắn lại khiến cho trúc mã - người mà hắn cùng nắm tay lớn lên dần dần rời bỏ hắn, Nghiêm Hạo Tường thật sự không biết nên làm sao bây giờ.

Trước kia hắn nghĩ mình nhất định phải tìm thời gian thừa nhận tất cả với Lưu Diệu Văn, nhưng hiện tại Nghiêm Hạo Tường lại muốn lùi bước.

Hắn thật sự rất sợ mình sẽ đánh mất Lưu Diệu Văn.

Mặc dù không biết vì sao Nghiêm Hạo Tường lại hỏi như vậy, nhưng Lưu Diệu Văn vô thức cho rằng nguyên do đến từ cuộc họp phụ huynh. Vấn đề gia đình vẫn luôn là tâm bệnh Nghiêm Hạo Tường, cũng là toàn bộ nguyên nhân khiến anh thiếu thốn cảm giác an toàn. Cậu rất đau lòng, nhưng lại bất lực, cậu chỉ là người ngoài, dù đã thiết lập mối quan hệ thân mật với Nghiêm Hạo nhưng cậu không có quyền nhận xét, chỉ trỏ về gia đình người khác, vậy nên cậu chỉ có thể tận lực bù đắp cho anh bằng những cách khác.

"Cục cưng, em phát hiện thực ra anh rất hay quên, em đã từng nói với anh, bất kể thế nào đi chăng nữa, em đều sẽ bao dung cho anh," Lưu Diệu Văn đưa tay xoa đầu Nghiêm Hạo Tường, "Bộ dạng này của anh thật sự vô cùng khiến em đau lòng, em sẽ cảm thấy anh không tin em."

Nghiêm Hạo Tường vội vàng ngẩng mặt lên, lắc đầu nhìn cậu: "Anh tin em, tin tưởng em."

Lưu Diệu Văn cúi đầu hôn lên khoé mắt của hắn, "Vậy anh đừng sợ, em sẽ không rời xa anh."

"Em hứa nhé?" Nghiêm Hạo Tường giương đôi mắt ướt sũng nhìn về phía cậu.

"Em hứa."

Nhìn ánh mắt kiên định của Lưu Diệu Văn, Nghiêm Hạo Tường mềm lòng, "Được, anh tin em."

-

Buổi tối, trong lúc Lưu Diệu Văn đi tắm, Nghiêm Hạo Tường gọi điện cho mẹ ruột. Hắn biết ba mình ở nước ngoài, không thể nào tới họp phụ huynh, vậy nên chỉ có thể gửi hi vọng vào mẹ mình.

Chuông điện thoại reo rất lâu, lâu đến mức Nghiêm Hạo Tường cảm thấy mẹ hắn sẽ không nghe thì bên kia nhấc máy, đầu bên kia truyền đến tiếng em bé khóc cùng tiếng an ủi của người đàn ông, còn có giọng nói đầy lo lắng của mẹ hắn: "Alo?"

"Mẹ," Xưng hô này khiến Nghiêm Hạo Tường cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, hắn kìm lại sự bất đắc dĩ trong lòng, chậm rãi nói, "Thứ sáu tuần này tổ chức họp phụ huynh, mẹ có thể tới không?"

Nghiêm Hạo Tường vừa dứt lời, bên kia điện thoại liền truyền đến giọng nói gấp gáp của mẹ Nghiêm, "Ôi trời anh cẩn thận một chút, đưa con đi khử trùng trước, một lát nữa mới lại bôi thuốc," Sau đó mới nói với Nghiêm Hạo Tường, "Tiểu Tường à, thật sự là mẹ không có thời gian, nếu không thì con hỏi thử ba con xem?"

"Ba ở nước ngoài." Ngay từ lúc ban đầu Nghiêm Hạo Tường đã không ôm bất cứ tia hi vọng nào, nhưng chính tai nghe thấy lời từ chối của mẹ vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu, vậy nên giọng điệu có chút trầm xuống.

"À......" Mẹ Nghiêm cũng có chút xấu hổ, "Nhưng thứ 6 này mẹ phải đi công tác, chứ Hứa có thời gian, hay là để chú ấy tới?"

Nghiêm Hạo Tường nhíu mày. Tất cả sự nổi loạn và phản kháng của hắn chỉ là để ba mẹ nhìn thấy, nhưng không có nghĩa là hắn nguyện ý cho người ngoài nhìn thấy những thứ này, nhất là đối với ba dượng không hề quan tâm đến mình, điều này lại càng khiến hắn xấu hổ giận dữ, thậm chí cảm thấy rất mất mặt.

"Bỏ đi," Giọng điệu Nghiêm Hạo Tường lạnh lùng trở lại, "Nếu mẹ không có thời gian thì thôi, con sẽ báo lại với thầy chủ nhiệm."

Mẹ Nghiêm còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Nghiêm Hạo Tường đã cúp máy. Hắn nắm chặt điện thoại trong tay, lồng ngực không ngừng phập phồng. Hắn tức giận, thất vọng, chán nản. Mặc dù đã sớm biết sẽ có kết cục như vậy, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu, nhắm mắt lại, Nghiêm Hạo Tường hất văng điện thoại tới đầu giường.

Hắn không ngừng hít thở sâu để xoa dịu nội tâm bực bội, nhưng không thể nào bình tĩnh nổi. Nghiêm Hạo Tường tự mắc kẹt trong cảm xúc khó chịu không cách nào tự kiềm chế, đến mức không để mắt đến động tĩnh phía sau, một đôi bàn tay vươn ra từ phía sau lưng, nhẹ nhàng ôm hắn vào trong ngực, Nghiêm Hạo Tường bị một lực bất ngờ làm cho lảo đảo, sau đó liền ngã vào vòng tay thơm ngát mùi bạc hà quen thuộc.

Mái tóc còn ướt của Lưu Diệu Văn cọ cọ vào một bên mặt hắn, lọn tóc còn nhỏ nước nhỏ từng giọt trên vai của hắn, chảy dọc theo làn da rơi vào sâu trong áo, tiếng cười trầm thấp của Lưu Diệu Văn khẽ quanh quẩn bên tai Nghiêm Hạo Tường: "Sao thế? Chú dì không tới được sao?"

Nghiêm Hạo Tường không nói chuyện, chỉ tham lam hít lấy mùi hương trên người Lưu Diệu Văn.

Hắn không thể không thừa nhận, dù rằng động cơ ban đầu khi theo đuổi Lưu Diệu Văn của hắn không trong sáng, nhưng sau khi ở bên nhau, tất cả sự chân thành và tình yêu mà hắn nhận được từ Lưu Diệu Văn lại khiến hắn cam tâm tình nguyện chìm đắm. Nghiêm Hạo Tường cảm thấy mình chưa bao giờ thoải mái như hiện tại, nằm trong vòng tay của người ấy, dù không làm gì vẫn vô cùng an tâm.

Dù Nghiêm Hạo Tường không nói nhưng Lưu Diệu Văn đã hiểu, trong lòng bọn họ đều rõ ràng sẽ nhận được kết quả này, vậy nên phản ứng của Nghiêm Hạo Tường cũng nằm trong dự liệu của cậu, chỉ là chuyện xảy ra tiếp theo lại là thứ khiến Lưu Diệu Văn khó lường trước được.

Nghiêm Hạo Tường đột nhiên xoay người, đưa tay ôm cổ Lưu Diệu Văn, dán cánh môi lạnh lẽo của mình lên môi cậu. Lưu Diệu Văn sửng sốt, sau đó nắm chặt eo của hắn, hôn sâu hơn. Theo hô hấp ngày càng nặng nề, Lưu Diệu Văn có thể cảm giác được nồng độ pheromone hương hoa mai trong không khí ngày càng dày đặc, kích thích thần kinh của Lưu Diệu Văn.

Không nỡ tách khỏi bờ môi ấy, Lưu Diệu Văn nhìn ánh mắt khát khao của Nghiêm Hạo Tường, nhẹ nhàng lau nước bọt nơi khóe miệng anh: "Ngày mai anh còn có bài thi, đừng dụ dỗ em nữa, được không?"

Nghiêm Hạo Tường vặn vẹo thân thể, ngón tay hướng xuống dưới: "Không muốn."

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực không khỏi khiến người ta đánh mất thần trí, lý trí của Lưu Diệu Văn vùng vẫy trong chớp mắt, nhưng khi đầu ngón tay lạnh buốt của Nghiêm Hạo Tường chạm vào nơi ấy thì đã hoàn toàn sụp đổ, cậu đè Nghiêm Hạo Tường xuống giường, bắt đầu hưởng thụ đêm hiếm hoi này.

Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc thì đã gần 12h đêm, Nghiêm Hạo Tường nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, Lưu Diệu Văn dọn dẹp xong, chuẩn bị ra ngoài uống nước. Kết quả vừa đẩy cửa liền chạm mặt với mẹ Lưu đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai ở trong bếp.

Mẹ Lưu nhìn thấy cậu còn sửng sốt một chút: "Chưa ngủ hả con?"

Bà hiểu rõ con trai mình, trước đây Lưu Diệu Văn làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, đi ngủ rất đúng giờ, nhưng lúc này còn chưa ngủ chắc chắn là có chuyện. Mẹ Lưu cẩn thận quan sát con trai nhà mình, tinh ý bắt được một dấu hôn trên xương quai xanh Lưu Diệu Văn, bà rũ mắt cười, nói lời thâm ý: "Đừng cần mẫn quá, không tốt cho sức khoẻ."

Lưu Diệu Văn vốn đang uống nước, nghe thấy lời nói của chị mẹ nhà mình, chớp mắt liền hiểu được ẩn ý trong đó, không chú ý bị sặc một ngụm, cậu ho khan hai lần, càng che càng lộ trêu ghẹo nói: "Còn không phải là mẹ nóng lòng muốn ôm cháu sau? Con đang hoàn thành tâm nguyện của mẹ mà."

Mẹ Lưu nghe xong tức giận, đánh cậu một cái: "Lại lấy mẹ ra làm cái cớ rồi."

Lưu Diệu Văn không né tránh, nhận lấy cú đánh này của chị mẹ nhà mình, mỉm cười uống hết nước trong cốc nhưng lại chưa vội đi, mà là đứng ở đằng đó nhìn mẹ Lưu.

Mẹ Lưu vừa chuẩn bị xong nguyên liệu cho vài món, nhìn thấy con trai mình còn đứng bên cạnh, lại nhíu mày: "Có chuyện gì?"

"Không ạ, chỉ muốn nhìn mẹ chút thôi."

Mẹ Lưu nhịn xuống xúc động muốn cầm đồ ăn ném cậu: "Thôi đủ rồi đấy, có vợ liền quên luôn mẹ, nói đi con trai, có chuyện gì."

Lưu Diệu Văn cười hê hê hai tiếng, mới nói: "Thứ sáu mẹ có bận gì không ạ?"

"Thứ sáu à......" Mẹ Lưu nghĩ ngợi, "Hình như là không, làm sao?"

"Tới họp phụ huynh giúp Nghiêm Hạo Tường thôi ạ."

"Hả?"

Lưu Diệu Văn kiên nhẫn kể cho mẹ Lưu nghe về hoàn cảnh gia đình Nghiêm Hạo Tường, đương nhiên là không tiết lộ hết, tận lực che giấu phần nổi loạn của Nghiêm Hạo Tường, chỉ nhấn mạnh hoàn cảnh đầy đáng thương của anh. Mẹ Lưu nghe xong thì thở dài một tiếng, nói: "Đúng là đứa nhỏ đáng thương."

"Vậy nên......" Lưu Diệu Văn ám chỉ.

"Mẹ hiểu rồi, mẹ sẽ tới họp phụ huynh cho tiểu Nghiêm," Mẹ Lưu gật đầu nhẹ, sau đó lại không yên lòng dặn dò con ttai mình, "Con cũng phải đối xử tốt với người ta đấy, nếu để mẹ biết được con làm ra chuyện gì có lỗi với tiểu Nghiêm, mẹ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho con đâu con trai!"

Lưu Diệu Văn đã tập mãi thành quen với dáng vẻ hướng khuỷu tay ra ngoài của mẹ mình, cậu khoát tay quay đầu về phòng ngủ: "Con biết rồi mẹ."

Mẹ Lưu nhìn theo bóng lưng thiếu kiên nhẫn của con trai, tức giận lầm bầm: "Nhóc thúi."

-

Ngày hôm sau lúc sắp đến cửa lớp Nghiêm Hạo Tường mới biết chuyện này, tối hôm qua hai người bọn họ vận động kịch liệt, kết quả là sáng nay thức dậy, toàn thân Nghiêm Hạo Tường đã không còn sức lực, cả một đường đều bị Lưu Diệu Văn dắt lấy, mặc dù vẫn đang bước đi, nhưng suy nghĩ của hắn đã sớm bay đến chín tầng mây, vậy nên lời nói của Lưu Diệu Văn đã khiến Nghiêm Hạo Tường sợ hãi bừng tỉnh.

"Em nói với dì rồi sao?" Nghiêm Hạo Tường trừng to mắt nhìn Lưu Diệu Văn, "Nói khi nào?"

"Đêm qua," Lưu Diệu Văn đưa tay gãi mũi của hắn, "Sau khi anh ngủ."

"Dì nói thế nào? Dì có đồng ý không?" Nghiêm Hạo Tường thận trọng hỏi, "Hình như không ổn lắm nhỉ?"

Lưu Diệu Văn khịt mũi, nhớ tới lời dặn dò đêm qua của mẹ mình: "Mẹ em còn mong muốn chớt, anh yên tâm. Mà này cục cưng," Lưu Diệu Văn nắm tay Nghiêm Hạo Tường kéo vào trong ngực mình, "Sau này mẹ em cũng sẽ là mẹ anh, khách khí với mẹ mình như vậy làm gì?"

Nghiêm Hạo Tường bị cảm động trước lời này của cậu, ánh mắt lấp lánh nhìn Lưu Diệu Văn, hoá ra người này thật sự thực hiện lời hứa của mình -- vô cùng yêu hắn.

"Cảm ơn em." Nghiêm Hạo Tường chân thành nói.

Lưu Diệu Văn không nói chuyện, chỉ là hôn lên mu bàn tay của hắn.

Thời điểm đưa hắn đến cửa lớp học, Lưu Diệu Văn vừa vẫy tay với Nghiêm Hạo Tường, không quên dặn dò hắn: "Chiều nay anh phải nhớ đến xem em thi đấu đấy."

"Thi đấu gì?" Nghiêm Hạo Tường nghiêng đầu hỏi.

"Thi đấu bóng rổ," Lưu Diệu Văn đưa tay cụng nhẹ lên trán hắn, "Có phải là anh quên mất rồi không?"

Nghiêm Hạo Tường "À" một tiếng, vô thức nở nụ cười. Sau đó lại nói: "Chân của em thật sự không sao chứ?"

Lưu Diệu Văn gật đầu, lại dặn dò: "Không được quên đâu đấy."

Nghiêm Hạo Tường bĩu môi: "Biết rồi!"

-

Ngày thứ hai của kỳ thi tháng kết thúc sớm, lại có thêm hai lớp tự học, các thầy cô lớp mười hai cũng không nghĩ đến việc chiếm lớp, đành thả bọn họ đi ra ngoài chơi.

Bởi vì cuối tuần tổ chức đại hội thể thao, vậy nên tất cả đều tranh thủ thời gian tập luyện cho hạng mục mình đăng ký thi đấu. Thật ra đối với hoạt động tập thể này, Nghiêm Hạo Tường không có hứng thú, nhưng năm nào lão Ngô cũng khuyến khích hắn đăng ký hạng mục chạy 3000m, nói rằng với tư cách là Alpha hiếm hoi trong lớp, cần cố gắng hết đem về vinh quang cho lớp, mới đầu Nghiêm Hạo Tường không tình nguyện, nhưng vẫn phải tham gia.

Vì vậy Nghiêm Hạo Tường định tranh thủ thời gian tự học này để luyện chạy 3000m.

Mặc dù tố chất thân thể của Alpha không ưu việt bằng Enigma, nhưng vẫn chiếm ưu thế so với các giới tính thứ hai khác. 3000m đối với một Alpha đã phân hoá nhiều năm chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng, bởi vậy vào đại hội thể thao hàng năm, hạng mục này đều là trận tranh tài giữa các Alpha.

Bình thường Nghiêm Hạo Tường rèn luyện không ít, lại còn thích đá banh, vậy nên ở phương diện thể lực này càng hơn một bậc.

Ôm tâm thái nhất định có thể, Nghiêm Hạo Tường bắt đầu luyện tập. Một vòng quanh sân vận động trường bọn họ là 300m, cần phải chạy 10 vòng thì mới tính là hoàn thành. Bởi vậy Nghiêm Hạo Tường chọn chiến lược ổn định trong 3 vòng đầu tiên, không dám chạy quá nhanh ngay khi mới bắt đầu, chỉ tiêu hao thể lực vừa vặn.

3 vòng tiếp theo, Nghiêm Hạo Tường bắt đầu tăng tốc, chặng trước đó vẫn luôn bình thường, đến giờ phút này Nghiêm Hạo Tường lại cảm thấy có chút mất sức, từ sâu trong thân thể dâng lên một cảm giác bất lực, hai chân của hắn bắt đầu nhũn ra, tầm nhìn đột nhiên mờ đi, không còn quan tâm đến bất kỳ chiến thuật nào nữa, trực tiếp dừng bước, ngã quỵ trên đường đua.

Từ Dương cũng đang luyện tập với Nghiêm Hạo Tường, vốn dĩ cậu bị tụt lại một vòng so với Nghiêm Hạo Tường, kết quả phát hiện người kia đột nhiên ngừng lại, khi chạy tới đã thấy sắc mặt Nghiêm Hạo Tường trắng bệch, cả người như sắp ngất đi, Từ Dương vội vàng dừng bước, hỏi: "Sao thế Tường ca, khó chịu sao?"

Nghiêm Hạo Tường vừa định mở miệng nói mình không sao, kết quả vừa ngẩng đầu lên, hai mắt đột nhiên tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Trước khi mất đi ý thức trong đầu chỉ còn vang vọng tiếng gọi Tường ca của Từ Dương.

-
Lời của tác giả: Chương sau ngược nhẹ tí nhờ.

Lời của editor: Mắc spoil lắm rùi đó, ừm thì ngược nhẹ, ngọt, rùi lại ngược "trung bình" nhé 🙁. Chị em chuẩn bị khăn giấy đi nhó

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com