TruyenHHH.com

Edit Van Nghiem Van Kieu Ngao

Sau khi ra ngoài chơi vài ngày vào dịp Quốc Khánh, ba Lưu, mẹ Lưu và bạn nhỏ Lưu Diệu Võ trở về nhà. Vừa mở cửa đã thấy Lưu Diệu Văn quần áo không chỉnh tề bước ra khỏi phòng ngủ, thấy bọn họ về còn rất kinh ngạc, lắp bắp hỏi: "Ba, mẹ, sao, sao ba mẹ về sớm thế ạ?"

Ba Lưu đang bận rộn cất hành lý, không rảnh để ý đến cậu, Diệu Võ ngược lại rất nghe lời, chạy tới ôm lấy chân Lưu Diệu Văn, bắt đầu nhõng nhẽo. Mẹ Lưu vừa tới gần liền nhạy cảm ngửi thấy mùi hoa mai quen thuộc, theo bản năng hỏi: "Tiểu Nghiêm tới đây à con?"

"À...."

Lưu Diệu Văn vừa định trả lời, ba Lưu cất hành lý xong đã đi tới nói: "Tiểu Nghiêm à? Có phải đứa nhỏ mà em nói là thích con trai nhà ta không?"

"Ừ," mẹ Lưu gật đầu, "Ôi, anh không biết đâu, đứa trẻ đó ngoan lắm. Nhưng mà tiếc ghê, con trai anh cũng đầu gỗ như anh, không thích người ta."

Mẹ Lưu vừa dứt lời, cửa phòng ngủ của Lưu Diệu Văn bị đẩy ra, Nghiêm Hạo Tường chỉ mặc một kiện áo sơ mi ngắn tay dài đến đùi, dụi mắt rầm rì: "Diệu Văn Nhi, sao lại ồn ào thế? "

Ba Lưu, mẹ Lưu:......

Nghiêm Hạo Tường mở mắt ra, nhìn thấy sáu cặp mắt đồng loạt nhìn về phía mình, Lưu Diệu Văn thì đang cúi đầu ôm trán, hắn có chút khiếp sợ, vài giây sau mới nhớ ra cần che đi dấu hôn trên người, nhưng hết đường chối rồi, ba Lưu mẹ Lưu đều đã nhìn thấy hết.

"Chú, dì." Nghiêm Hạo Tường ngoan ngoãn chào hỏi.

"Ba," Lưu Diệu Văn bất đắc dĩ nói: "Đây là..."

Lưu Diệu Văn còn chưa nói xong, trong phòng đồng thời vang lên ba tiếng hoan hô.

Mẹ Lưu: "Em sắp lên chức mẹ chồng á!"

Ba Lưu: "Anh sắp lên chức ba chồng á!"

Diệu Võ: "Con được làm chú em á!"

Lưu Diệu Văn:......

Nghiêm Hạo Tường: /(///ω///)/

-

Nghiêm Hạo Tường quấn chăn quanh người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhà Lưu Diệu Văn, mặc dù đã quấn chặt cả người nhưng hắn vẫn lo lắng đến phát run.

Gặp mưa to, lại thêm kỳ dịch cảm của Lưu Diệu Văn tới, hai người bọn họ gần như trải qua nửa kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh trên giường, mà ba Lưu mẹ Lưu vốn ra ngoài du lịch một tuần, không biết vì sao lại trở về sớm hơn dự định, khiến Lưu Diệu Văn cùng Nghiêm Hạo Tường đều trở tay không kịp, Nghiêm Hạo Tường còn đang chìm trong mộng đẹp, nghe thấy âm thanh trò chuyện còn tưởng có chuyện gì, vừa mở cửa phòng liền nhận được ánh mắt từ hai vị phụ huynh, lập tức thẹn thùng.

Còn đang phân vân không biết nên che đi dấu hôn trên cổ hay mặc quần áo tử tế trước, thân thể đã đi trước một bước, cảm nhận được khí lạnh mùa thu, không có gì bất ngờ, hắn hắt hơi một cái.

Cái hắt hơi này của hắn khiến toàn bộ Lưu gia luống cuống. Mẹ Lưu "ôi" một tiếng, lập tức thúc giục ba Lưu đi phòng ngủ tìm tấm chăn, Lưu Diệu Văn thì nhẹ nhàng đẩy Diệu Võ đang ôm bắp đùi mình ra, đi đến trước mặt Nghiêm Hạo Tường, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Cảm lạnh sao? Có phải là mắc mưa bị cảm không?"

Nghiêm Hạo Tường xoa mũi, đang định phản bác rằng đã mấy ngày trôi qua rồi, nếu như bị cảm mạo cũng không phải lúc này, liền bị Lưu Diệu Văn ôm vào trong ngực, sờ trán hắn kiểm tra nhiệt độ. Nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng to trước mặt, Nghiêm Hạo Tường sửng sốt, một tia nhiệt độ bò lên lỗ tai hắn.

"Vẫn ổn," Lưu Diệu Văn thở phào nhẹ nhõm, "Không bị cảm, khả năng là vừa ra khỏi chăn nên hơi lạnh."

Nghiêm Hạo Tường bĩu môi đẩy cậu ra, ánh mắt đảo quanh không dám nhìn cậu: "Vốn dĩ là anh có bị sao đâu."

Lưu Diệu Văn có chút bối rối khi thấy sự biến hoá trên mặt anh, vừa định nói thêm gì đó, ba Lưu liền ôm chăn từ trong phòng ngủ đi ra, hét lên gọi mẹ Lưu đang pha trà gừng coca trong phòng bếp: "Vợ ơi, em xem cái này có được không?"

Mẹ Lưu đi ra, nhìn thấy ba Lưu ôm chăn lông dày cộm trong ngực, không biết nói cái gì cho phải, bất lực trợn mắt, phái Lưu Diệu Văn ra trận: "Văn Văn, con đến phòng em trai con lấy chăn mỏng ra đây."

"Được ạ," Lưu Diệu Văn nhìn Nghiêm Hạo Tường một cái mới quay đầu đến phòng Diệu Võ, "Mẹ, có phải là chăn in hình heo peppa kia không mẹ?"

"Đúng đúng đúng."

Sau đó, cả người Nghiêm Hạo Tường được quấn trong chiếc chăn mỏng mà Lưu Diệu Văn mượn từ phòng bạn nhỏ Lưu Diệu Võ, ngồi trên ghế sô pha, trong tay còn cầm một chén trà gừng coca mà mẹ Lưu vừa nấu xong, đối diện là ba Lưu đang híp mắt cười với hắn.

Nghiêm Hạo Tường: ......

Dưới cái nhìn chăm chú của đại gia đình, Nghiêm Hạo Tường ngoan ngoãn uống hết một chén trà gừng coca.

"Ôi trời, sao vậy nhỉ," mẹ Lưu lo lắng không thôi nhìn Nghiêm Hạo Tường, "Làm sao đột nhiên cảm mạo rồi? Có phải là mấy ngày nay ở nhà dì không thoải mái không? Hay là Văn Văn ban đêm giành chăn với con thế?"

"Mẹ!" Lưu Diệu Văn kịp thời nhảy ra cắt đứt lời mẹ vu oan cho cậu, mặc dù chuyện này rất có thể là thật.

Ngược lại Nghiêm Hạo Tường nghe được đoạn đối thoại này lại lặng lẽ đỏ bừng hai tai, nhìn dáng vẻ này của ba mẹ Lưu dường như không tức giận chút nào, mà đối với sự xuất hiện của hắn còn rất vui vẻ, trái lại Lưu Diệu Văn cũng không có một chút gượng gạo nào, giống như Nghiêm Hạo Tường vốn dĩ là một thành viên trong gia đình này.

"Dì ơi, không phải đâu ạ," Nghiêm Hạo Tường uống cạn chén nước sau đó đặt trên bàn trà, "Con ngủ, ngủ rất ngon ạ, Diệu Văn nhi cũng không đoạt chăn của con đâu dì."

"Được, vậy thì tốt," mẹ Lưu hài lòng mỉm cười, "Có đói bụng không con, có muốn ăn gì không?"

Mẹ Lưu còn chưa dứt lời, cái bụng của Nghiêm Hạo Tường đã phối hợp kêu lên hai tiếng ọc ọc. Hắn có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, "Dạ" một tiếng, mẹ Lưu mang dáng vẻ "dì biết mà", đứng dậy đi tới phòng bếp: "Con chờ nhé, dì đi làm cơm liền."

Sau khi mẹ Lưu đi khỏi, phòng khách liền an tĩnh hơn rất nhiều, Diệu Võ vẫn đang cặm cụi nghịch đồ lưu niệm mới mua, thi thoảng lại nhõng nhẽo đòi Lưu Diệu Văn coi đồ chơi mới của bé, ba Lưu ngồi đối diện Nghiêm Hạo Tường uống trà, một lát sau mới lên tiếng: "Tiểu Nghiêm đúng không? Con và Diệu Văn nhi là bạn học sao?"

"Không phải ạ," Nghiêm Hạo Tường nghe thấy ba Lưu gọi tên mình liền bất giác ngồi ngay ngắn lại, "Con lớn hơn em ấy một lớp ạ."

"Lớn hơn một lớp..." ba Lưu suy tư một hồi, "Ừm, có phải là lớp 12 không con? Học tập có mệt không? Có vất vả lắm không? Nghỉ lễ này các con có phải học bù không?"

Câu hỏi của ba Lưu lũ lượt kéo đến, khiến Nghiêm Hạo Tường có chút luống cuống chân tay, từ nhỏ đến lớn hắn ngại nhất là gặp mặt các vị trưởng bối, hắn không biết phải hoà hợp với họ như thế nào, cho nên ba Lưu có ý tốt hỏi chuyện vẫn khiến hắn ngại ngùng.

"Ba," Cũng may có Lưu Diệu Văn ở đây, may mà Lưu Diệu Văn giúp hắn giải vây, "Sao ba giống tra xét hộ khẩu thế? Ba hỏi lần lượt từng câu thôi ba, nếu không anh ấy biết trả lời thế nào ạ?"

"Nhóc thúi, ba không phải là muốn quan tâm đứa nhỏ sao!" ba Lưu bất mãn trừng con trai mình một cái, "Sao con lại nói chuyện với ông bô của mình như thế hở?"

Mẹ Lưu nghe được tiếng động thì đi ra khỏi phòng bếp, "Hay lắm hai ba con nhà anh, cũng không ngại bị chê cười đấy à," Mẹ Lưu nhìn một lớn một nhỏ không khiến người bớt lo trước mặt, không vui điểm tên ba Lưu, "Anh đấy, chừa cho hai đứa nhỏ chút không gian đi, lâu lắm rồi anh không làm thịt kho tàu, hôm nay có muốn trổ tài không? Muốn làm thì tranh thủ lăn vào bếp phụ em đi!"

Ba Lưu cười haha, sau đó vui vẻ theo đuôi mẹ Lưu vào phòng bếp. Lưu Diệu Văn nhìn thấy dáng vẻ này của ba mình, lầm bầm một câu "sợ vợ".

Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại ba người, Diệu Võ vẫn ngoan ngoãn nghịch đồ chơi trên tay, Lưu Diệu Văn cũng nghiêng đầu nhìn bé, ngược lại là Nghiêm Hạo Tường có chút mất tự nhiên. Thật ra ba Lưu ở đây còn tốt, hiện tại ba Lưu đã rời đi, chỉ còn lại hắn và Lưu Diệu Văn, Nghiêm Hạo Tường có chút xấu hổ.

Kỳ thật hắn cũng không biết diễn tả cảm giác này ra sao, có thể là đột nhiên chuyển từ quan hệ bạn bè sang quan hệ đã đánh dấu quá nhanh, Nghiêm Hạo Tường còn chưa kịp phản ứng. Mặc dù chuyện đánh dấu này là song phương đều có tình cảm với nhau, nhưng nền tảng tình cảm trước đó cũng không quá sâu sắc, chỉ mới chung đụng ngắn ngủi một tháng, thời điểm đánh dấu, đầu óc còn đang phát sốt, Nghiêm Hạo Tường không hối hận nhưng cũng có chút lo lắng, nếu như hắn và Lưu Diệu Văn không hợp thì phải làm sao bây giờ?

Lưu Diệu Văn tựa như không có những phiền não này, cậu ghé mắt nhìn Diệu Võ một hồi mới ý thức được Nghiêm Hạo Tường bên cạnh đã im lặng rất lâu, vừa nghiêng đầu liền thấy người kia đang ngẩn người nhìn phía trước không biết đang suy nghĩ gì. Trong một số chuyện, Lưu Diệu Văn có chút qua loa, nhưng cậu vẫn có thể nhạy cảm phát hiện được cảm xúc biến hóa của người bên cạnh.

Tỉ như Nghiêm Hạo Tường mới nãy vừa đẩy cậu ra xa ở trước cửa phòng ngủ, hiện tại lại đang lơ đãng, Lưu Diệu Văn đều có thể cảm giác được. Mà không biết có phải bởi vì đã đánh dấu hoàn toàn hay không, mối liên hệ tinh thần và tình cảm giữa hai người lại càng sâu sắc hơn, thế nên Lưu Diệu Văn cũng có thể cảm nhận được một cỗ cảm xúc bối rối vô cớ dâng lên từ đáy lòng.

Lưu Diệu Văn lại gần, đưa tay cụng nhẹ vào trán Nghiêm Hạo Tường: "Nghĩ gì thế?"

"Ừm? Không có gì, "Nghiêm Hạo Tường lấy lại tinh thần, nhìn Lưu Diệu Văn một cái rồi lại né tránh, giấu đầu hở đuôi đổi sang một chủ đề khác, "Chỉ là cảm thấy chú dì rất tốt, vậy mà không hỏi anh vì sao quần áo xộc xệch xuất hiện trong phòng ngủ của em. Nếu là ba mẹ anh, chắc chắn lúc này đã làm loạn lên rồi." Nói xong, Nghiêm Hạo Tường lại cười khổ một cái.

Lưu Diệu Văn nhìn thấy trên mặt anh lại xuất hiện vẻ bất lực xen lẫn sự đau khổ kia, cảm giác ngột ngạt trong lòng càng thêm mãnh liệt. Trước khi nhận ra tình cảm của mình, Lưu Diệu Văn theo thói quen gán cho loại cảm giác này là "đồng cảm" hoặc "ảnh hưởng của chủ nghĩa anh hùng", thế nên mặc dù trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng vẫn hiếm khi chủ động làm gì đó vì Nghiêm Hạo Tường. Nhưng hiện tại không giống như vậy nữa, hai người họ đã giao phó cả thân thể lẫn trái tim cho nhau, đã thiết lập mối quan hệ tình cảm, Lưu Diệu Văn thực sự cảm nhận được tâm tình không ổn định của Nghiêm Hạo Tường, cậu muốn ôm anh, hôn anh.

Lưu Diệu Văn luôn là phái hành động, trong lòng nghĩ cái gì liền làm cái đó. Vì thế cậu thở dài, ngồi gần Nghiêm Hạo Tường thêm chút nữa, ôm lấy Nghiêm Hạo Tường được quấn chặt như cái bánh chưng vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của anh, nói: "Không phải là em đã kể với anh rằng mẹ em rất thích anh rồi sao?"

Nghiêm Hạo Tường từ trong ngực của cậu ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Lưu Diệu Văn.

"Anh còn nhớ ngày sinh nhật của em, anh, Tống Á Hiên và Trương ca đều tới nhà chơi chứ," Lưu Diệu Văn nhìn thấy dáng vẻ ngẩng đầu chớp chớp mắt của anh quá đáng yêu, nhịn không được hôn nhẹ lên khoé mắt của anh người yêu, "Sau đó Tống Á Hiên chạy vào phòng bếp nói chuyện với mẹ, những chuyện này anh còn nhớ rõ sao?"

"Ừm." Nghiêm Hạo Tường gật đầu, đúng là có chút ấn tượng.

"Sau nữa Tống Á Hiên đã kể với mẹ chuyện anh công khai tỏ tình và theo đuổi em ở trường," Lưu Diệu Văn lại ôm chặt hắn hơn một chút, "Mẹ em nghe xong vui lắm, còn hỏi em có phải là chúng ta đang ở bên nhau không."

Nghiêm Hạo Tường có chút sửng sốt. Hắn không nghĩ mọi chuyện lại là như vậy, càng không nghĩ rằng mẹ Lưu đã biết chuyện hắn từng công khai tỏ tình với Lưu Diệu Văn ở trường. Nghĩ tới đây, Nghiêm Hạo Tường đột nhiên có chút không nói nên lời, trong phút chốc toàn bộ máu trong cơ thể như muốn chảy ngược về đại não, tay chân vừa mới ấm áp lại lạnh toát trở lại, hắn bắt đầu sợ hãi, nếu như Lưu Diệu Văn biết lời tỏ tình trước đó của hắn đều là giả dối thì sao, cho dù Lưu Diệu Văn đã cho hắn cơ hội nói ra sự thật hết lần này đến lần khác, nhưng hắn vẫn không lên tiếng thừa nhận, liệu mối quan hệ của bọn họ có thay đổi hay không?

Tâm tình Nghiêm Hạo Tường khó khăn lắm mới bình ổn trở lại, lúc này lại khẩn trương thêm một lần nữa, hắn cảm giác mình giống như đang đứng trên cầu treo giữa núi, cả cây cầu đang lung lay sắp đổ, phảng phất như hắn chỉ cần cử động một chút thì toàn bộ lập tức sụp đổ, quăng hắn rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Cảm giác tội lỗi và khủng hoảng tràn ngập đầu óc Nghiêm Hạo Tường, nhấn chìm trái tim hắn, mà Lưu Diệu Văn vẫn còn đang thì thầm không dứt bên tai hắn: "Vậy nên anh đừng có lo, mẹ em thích anh lắm. Còn ba em là ví dụ điển hình của người đàn ông sợ vợ đấy, mẹ em nói cái gì thì là cái đó, anh cũng vừa thấy rồi, ba em quan tâm đến anh mà, chứng tỏ là ba công nhận anh rồi."

"Nên là bé ngoan, anh đừng lo nhé," Lưu Diệu Văn quay đầu hôn lên chóp tai Nghiêm Hạo Tường, dùng tiếng Trùng Khánh ngọt ngào nói, "Cả nhà đều ưng anh lắm."

Nghiêm Hạo Tường muốn đáp lại cậu, thế nhưng lại không thể nào mở miệng, giống như là bị ép ăn một cái bánh tổ vừa lớn lại vừa dính, dính chặt lấy răng cùng miệng lại khiến hắn không thể thốt ra lời nào. Nghiêm Hạo Tường muốn thẳng thắn thừa nhận chuyện này với Lưu Diệu Văn, nhưng lại cảm thấy hiện tại không phải là thời điểm thích hợp, nhưng hắn lại mơ hồ cảm giác được nếu như lúc này không nói ra, sau này hắn sẽ càng hối hận. Hai loại ý nghĩ cứ quay cuồng không dứt trong đầu hắn, như thể muốn đốt cháy toàn bộ suy nghĩ của hắn.

Kết quả Nghiêm Hạo Tường còn chưa kịp mở miệng liền bị tiếng gõ cửa đột nhiên cắt ngang. Lưu Diệu Văn lưu luyến không rời buông hắn ra, đi đến trước cửa, cánh cửa vừa mở đã thấy hai người đàn ông mặc đồng phục đứng ở nơi đó, nhìn thấy cậu xuất hiện thì giơ thẻ công tác ra hỏi: "Lưu Diệu Văn có nhà không?"

"Là tôi," Lưu Diệu Văn liếc nhanh qua thẻ công tác của người nọ, còn chưa kịp thấy rõ, người kia đã thu lại, "Xin hỏi là có chuyện gì sao?"

"Chúng tôi đến từ nhóm quản lý Enigma thuộc Cục quản lý giới tính thứ hai, chúng tôi vừa nhận được một báo cáo đến từ bệnh viện nhân dân thành phố về sự việc một Alpha bị Enigma đánh trọng thương," Người đàn ông mở văn kiện trong tay, đọc to, "Căn cứ theo quy định của quốc gia liên quan tới giới tính thứ hai, hiện tại chúng tôi cần dẫn cậu trở về tiếp nhận điều tra."

"Làm sao thế," Mẹ Lưu nghe thấy âm thanh liền từ phòng bếp đi ra, theo sau là ba Lưu, "Có chuyện gì thế?"

"Hai vị là?" Nhân viên công tác hỏi hai vị phụ huynh.

"Chúng tôi là ba mẹ của cháu," mẹ Lưu trả lời, "Con trai tôi đã làm chuyện gì sao?"

"Ồ, là như vậy," Người đàn ông lặp lại lời nói ban nãy một lần nữa, "Có người tố cáo con trai của các vị tự ý gỡ miếng dán ức chế trên gáy ra dưới tình huống không đặc biệt, đồng thời lợi dụng sự khác biệt giới tính thứ hai để đánh trọng thương một Alpha, vậy nên hiện tại chúng tôi đang lập vụ án điều tra, cần sự phối hợp của con trai các vị."

"Hả? Sao có thể, con trai tôi không phải người như vậy đâu," mẹ Lưu gấp gáp phản bác, "Mỗi tháng cháu đều đến kiểm tra định kỳ tại bệnh viện, sử dụng miếng dán ức chế mỗi ngày, làm sao có thể vi phạm quy định của cục quản lý giới tính thứ hai chứ?"

"Đúng vậy, các vị có nhầm lẫn gì không?" ba Lưu cũng lên tiếng phụ họa.

"Chúng tôi nhận được báo cáo như vậy, cụ thể như thế nào còn cần phải trở về điều tra mới biết được." Nhân viên công tác trả lời.

Mẹ Lưu còn muốn phản bác thêm, đã bị Lưu Diệu Văn lên tiếng cắt ngang, "Mẹ, người đừng nói nữa, là con làm, con sẽ theo nhân viên trở về tiếp nhận điều tra."

Trong mắt ba Lưu và mẹ Lưu tràn đầy sự kinh ngạc cùng bối rối, Nghiêm Hạo Tường đang ngồi ở phòng khách nghe được tiếng động ngoài cửa có chút đứng ngồi không yên, hắn hất tấm chăn mỏng ra đi tới cửa, chen đến bên cạnh Lưu Diệu Văn, nhìn hai nhân viên công tác trước mặt dõng dạc nói: "Hai người không thể dẫn em ấy đi."

Tất cả mọi người đang có mặt đều sửng sốt, Nghiêm Hạo Tường dừng lại mấy giây, mới nói: "Theo quy định của cục quản lý giới tính thứ hai, Enigma không thể tự ý gỡ bỏ miếng dán ức chế, nhưng mà, quy định cũng đã nói, nếu như bạn đời (bạn lữ) của Enigma bị tổn thương, bọn họ có thể lợi dụng giới tính thứ hai để áp chế đối phương."

"Đúng vậy," Một nhân viên công tác tiếp tục lên tiếng, "Nhưng chúng tôi không có bất kỳ chứng cứ hoặc tài liệu nào cho thấy Lưu Diệu Văn tiên sinh có bạn lữ."

"Có, chính là tôi" Nghiêm Hạo Tường nhỏ giọng trả lời, hắn cảm giác tầm mắt mọi người đều đang rơi trên người mình, điều này khiến hắn có chút bối rối không biết phải làm sao, "Mấy ngày trước chúng tôi mới hoàn thành đánh dấu hoàn toàn, em ấy gỡ miếng dán ức chế ra đánh nhau là vì tôi bị đánh trọng thương trước, tôi bị Alpha kia và đám bạn của hắn vây đánh, hiện tại trên bụng của tôi vẫn còn dấu vết bị đánh."

Nhân viên công tác dường như không ngờ tới sự thật là như thế này, hai người liếc nhau một cái, sau đó nói: "Có lẽ vẫn cần hai người cùng chúng tôi trở lại tiếp nhận điều tra, nếu như sự việc là thật, chúng tôi sẽ miễn hình phạt với Lưu Diệu Văn."

Nghiêm Hạo Tường gật đầu, hắn quay đầu kéo cánh tay Lưu Diệu Văn, nói: "Đi thôi, thay quần áo đi."

"À ừm" Lưu Diệu Văn không nghĩ anh sẽ chạy tới công khai chuyện lớn như vậy, hiện tại cậu còn chưa tỉnh táo trở lại, bị anh đẩy vào đến phòng ngủ mới dần lấy lại tinh thần.

Mẹ Lưu còn có chút không yên tâm, bà nắm lấy cánh tay Nghiêm Hạo Tường, hỏi: "Thật sự là như vậy sao tiểu Nghiêm, vậy các con không sao chứ? Không có bị thương chứ con?"

Ba Lưu cũng đứng bên cạnh lo lắng nhìn hắn, Nghiêm Hạo Tường lắc đầu cười an ủi hai vị phụ huynh: "Chú dì, không sao đâu ạ, bọn con sẽ trở về nhanh thôi."

Nghe thấy hắn nói như vậy, ba mẹ Lưu mới yên lòng. Đưa mắt nhìn theo hai người rời đi, sau đó lại thấp thỏm quay lại phòng bếp.

-

Khi đến cục quản lý giới tính thứ hai, hai người bị dẫn đến hai phòng riêng biệt. Lưu Diệu Văn tới phòng thẩm vấn trình bày với nhân viên toàn bộ sự việc ngày hôm đó, còn Nghiêm Hạo Tường thì bị mang đi giám định vết đánh dấu và thương tổn trên người.

Bởi vì số lượng Enigma rất ít ỏi, vậy nên cục quản lý giới tính thứ hai của mỗi một địa phương đều sẽ thu thập một bản sao về báo cáo gen và báo cáo pheromone của các Enigma để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Bởi vậy, khi cần kiểm tra vết đánh dấu đó có phải là thật không thì sẽ lấy máu của người bị đánh dấu, căn cứ vào hàm lượng pheromone bên trong, tiến hành xét nghiệm để xem có trùng hợp với Enigma kia không, từ đó xác định được hai người có thật sự là bạn lữ không.

Nghiêm Hạo Tường bị đưa đi lấy máu, sau đó lại bị dẫn tới một phòng khác ngồi chờ, hiện tại hắn cần phải tiến hành kiểm tra vết thương trên người để xác thực việc hắn nói mình bị đánh trọng thương có phải là thật không. Nghiêm Hạo Tường ngồi đợi một lát thì nhân viên giám định mới tới, vì để hắn bớt căng thẳng, đối phương còn đặc biệt thả ra một chút pheromone, Nghiêm Hạo Tường nhạy cảm ngửi được mùi hương liền bịt mũi, ngượng ngùng vừa cười vừa nói: "Chị ơi, em không phải Omega, phải phiền chị đổi một người khác tới kiểm tra rồi."

Trong quan niệm cố hữu của tất cả mọi người, càng là giới tính thứ hai mạnh mẽ càng thích nửa kia yếu đuối, Alpha là vậy, Enigma còn hơn thế, bởi vậy dù cho Enigma sau khi đánh dấu Alpha có thể khiến Alpha có năng lực sinh dục như Omega, nhưng mà vẫn có rất ít Enigma lựa chọn kết hợp với Alpha.

Nhân viên giám định Omega sửng sốt mất mấy giây, sau đó mỉm cười xin lỗi với hắn, đi ra ngoài tìm người khác đến.

Nghiêm Hạo Tường lại đợi thêm một lúc, nhân viên mới đến là một chị gái Alpha. Đối phương nhìn thấy hắn liền mỉm cười, sau đó nói: "Vừa nãy xin lỗi cậu nhé, chúng tôi lại nghĩ rằng cậu là Omega."

Thật ra cũng không trách nhân viên công tác nhầm lẫn, dáng dấp của Nghiêm Hạo Tường không giống với Alpha bình thường, trời sinh hắn có làn da trắng lạnh, ngũ quan cũng tinh xảo đẹp mắt, nếu như ném hắn vào trong đám đông Omega, chỉ cần hắn không nói, cũng không ai cảm thấy kỳ lạ.

Nghiêm Hạo Tường nghe xong lắc đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó vén áo lên tiếp nhận kiểm tra. Vết thương ở khóe miệng và thái dương cơ bản đã kết vảy, không thể làm chứng cứ trực tiếp, hiện tại cũng chỉ còn vết thương bị đấm bầm tím ở trên bụng, Nghiêm Hạo Tường vậy mà lại cảm thấy may mắn là lúc ấy mình phải chịu một đấm này.

Nhân viên Alpha đeo găng tay xong, vừa nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào phần bụng của Nghiêm Hạo Tường lập tức sửng sốt, sau đó mới cười nói: "Enigma của cậu nhất định rất đau lòng cậu."

"Sao ạ?"

Nghiêm Hạo Tường vốn không hiểu ý tứ của cô gái là gì, nhưng khi hắn theo bản năng cúi đầu xuống, thấy xung quanh vết bầm tím trên bụng tràn đầy những dấu hôn nặng nhẹ, mặt của hắn lập tức đỏ bừng lên, ngượng ngùng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Sau khi hoàn thành một loạt kiểm tra, xác định được vết thương này đúng là bị người tác động, chị gái Alpha liền để hắn buông vạt áo xuống, mình thì ngồi trước máy tính bắt đầu viết báo cáo giám định.

Nghiêm Hạo Tường sửa soạn lại quần áo trên người, ngồi ở chỗ đó do dự một hồi, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Chị ơi, em có thể hỏi chị một vấn đề được không?"

"Ừm, cậu cứ nói."

"Alpha bị đánh dấu, thật sự sẽ trở thành ... Omega sao ạ?

Nhân viên Alpha sửng sốt, sau đó cười nói: "Thật ra cũng không tính là thay đổi hoàn toàn. Giới tính thứ hai vẫn là Alpha, nhưng sẽ có thêm chức năng sinh dục giống Omega, hơn nữa kỳ dịch cảm cũng sẽ biến thành kỳ phát tình."

"Vậy phải mất bao lâu mới có chức năng này ạ...?" Nghiêm Hạo Tường lại hỏi.

"Phải mất từ một đến hai tháng. Trong khoảng thời gian này, kỳ dịch cảm cũng sẽ bị rối loạn, vậy nên cậu phải chú ý hơn. Chị gái Alpha đã hoàn thiện báo cáo, đưa cho hắn xong thì hứng thú hỏi: "Sao vậy? Muốn sinh bảo bảo cho Enigma nhà mình rồi sao?

"Không phải !!!!" Nghiêm Hạo Tường vội vàng phủ nhận, sau đó lại cảm thấy ngại ngùng, "Chỉ là, chỉ là lúc tụi em đánh dấu không, không dùng biện pháp bảo vệ, chỉ sợ..." Chị gái Alpha sửng sốt một chút, sau đó cười lớn: "Haha, đừng lo haha, mấy tháng tới không cần phiền muộn về vấn đề này đâu, nhưng sau khi trải qua khoảng ba lần phát tình thì phải chú ý đó nha. Lúc đó thật sự có khả năng dính bầu đó."

Sắc mặt Nghiêm Hạo Tường đỏ bừng: "Được ạ..."

Tại phòng thẩm vấn:

"Lưu tiên sinh," nhân viên thẩm vấn lên tiếng, "nếu kết quả xét nghiệm pheromone là đúng, có lẽ chúng tôi cần phải đăng ký thông tin Alpha của cậu và nhập báo cáo về pheromone và gen di truyền của cậu ấy vào hệ thống."

Lưu Diệu Văn cau mày: "Tại sao?"

"Cục quản lý giới tính thứ hai quy định rằng đối tác (bạn lữ) của Enigma cần phải được đăng ký vào danh sách." Nhân viên thấy cậu căng thẳng liền mỉm cười nói: "Tất nhiên, nếu cậu không muốn cũng không sao. Có thể đợi đến khi hai cậu đăng ký kết hôn rồi đăng ký cũng được."

Lưu Diệu Văn mím môi suy nghĩ một chút: "Vậy có thể tạm thời ghi lại là tôi đã có đối tác đánh dấu, nhưng chưa đăng ký thông tin của anh ấy có được không?"

"Có thể" Nhân viên công tác lại do dự nói: "Nhưng đã như vậy, tại sao không trực tiếp đăng ký thông tin luôn?"

"Anh ấy rất không có cảm giác an toàn," Lưu Diệu Văn thẳng thắn nói, "Tôi không muốn ép anh ấy làm điều mà anh ấy không vui trước khi anh ấy hoàn toàn tin tưởng tôi."

Nghe xong, nhân viên bày tỏ là đã hiểu, nhưng vẫn nói: "Nhưng đăng ký hồ sơ vẫn sẽ có lợi ích, vậy nên các cậu có thể cân nhắc thêm".

"Được ạ."

-

Cầm theo báo cáo từ phòng giám định vết thương đi ra, trên mặt Nghiêm Hạo Tường còn mang theo một tia đỏ ửng, hắn cầm đồ đi tới văn phòng Lưu Diệu Văn đang ở, sau khi vào cửa liền phát hiện Lưu Diệu Văn cũng giống như hắn, vẻ mặt cũng đỏ bừng đầy khả nghi, Nghiêm Hạo Tường còn chưa kịp suy kĩ, ánh mắt hai người đã chạm nhau, bọn họ nhìn mặt nhau, trong mắt đều mang theo chút xíu nghi vấn.

Nhân viên công tác nhận lấy báo cáo, liếc nhìn kết quả giám định cuối cùng thì hài lòng gật đầu, nói: "Được rồi, Lưu tiên sinh, chúng tôi đã ghi lại toàn bộ lời tường thuật của cậu, chúng tôi sẽ tìm đến những người có liên quan để tiến hành thẩm tra đối chiếu, nếu như sự việc là thật, cậu sẽ được miễn xử phạt."

"Được, cảm ơn anh." Lưu Diệu Văn gật gật đầu.

"Còn nữa," Nhân viên công tác dừng một chút, "Hi vọng cậu cân nhắc thêm về đề nghị của chúng tôi, đưa ra quyết định càng sớm càng tốt."

Lưu Diệu Văn ngập ngừng: Được ạ."

Nghiêm Hạo Tường khó hiểu nhìn hai người bọn họ.

-

Từ cục quản lý giới tính đi ra đã sắp giữa trưa, Lưu Diệu Văn gọi điện thoại báo tình hình cho ba mẹ Lưu, hai vị phụ huynh còn lo lắng hai người chưa ăn cơm trưa, thế nên giục bọn họ tranh thủ thời gian gọi xe về nhà, còn nói ba Lưu đã làm thịt kho tàu đó.

Sau khi cúp điện thoại, Lưu Diệu Văn nhìn Nghiêm Hạo Tường đứng bên cạnh đang suy tư gì đó, hỏi: "Lúc anh mới vào phòng thẩm vấn, sao vẻ mặt lại khác thường vậy nha?"

Nghiêm Hạo Tường giống như nghĩ đến cái gì, cuống quít lắc đầu: "Không có mà, không có gì."

"Ò."

"Vậy còn em," Nghiêm Hạo Tường hỏi ngược lại, "Nhân viên đề nghị gì với em thế?"

"À," vẻ mặt cũng Lưu Diệu Văn khựng lại mấy giây, "Không có gì."

"Hứ."

"Aiya không có gì thật mà," Lưu Diệu Văn giấu đầu hở đuôi nắm lấy tay của anh, "Đi, về nhà thôi!"

Thời điểm bị cậu nắm tay, Nghiêm Hạo Tường sững sờ trong giây lát, nghe thấy lời cậu nói lại càng hoảng hốt.

Đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần thì đã bị Lưu Diệu Văn dắt đi thật xa, nhìn Enigma đang đứng ven đường đưa tay gọi taxi, Nghiêm Hạo Tường chợt cảm nhận được cảm giác hạnh phúc sau khi bị đánh dấu.

Ừm, về nhà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com