TruyenHHH.com

Edit Twoshot Sungchen Di Thuong

4.

Ở Kaiji, người có vẻ quái dị nhất chính là giáo viên quản lý phòng giam. Trong trường không được phép hút thuốc, ông ấy luôn khệnh khạng ngậm thuốc lá ở phía sau nhà thờ, những đầu lọc ngắn ngủn còn sót lại luôn vứt ngổn ngang ở sân sau. Ông ta thường xì mũi sau đó nhìn chòng chọc mọi người như thể cá thế giới đều mắc nợ ông ấy.

Giáo viên ở Kaiji rất dễ dàng ra vào nơi đây. Bảo vệ sẽ thay đổi mỗi tuần một lần, nghe nói họ làm như vậy để ngăn ngừa bảo vệ và học sinh thông đồng với nhau. Tôi đoán cái nơi giẻ rách này phải có rất nhiều chuyện dở khóc dở cười, nếu không sẽ chẳng có điều gì giải thích được lý do những quy định gàn dở thế này được tạo nên.

Tuy vậy nhưng bảo vệ đổi theo tuần cũng không phải là không tốt. Ra vào cũng chỉ có thể xác thực mọi thứ qua giấy xác nhận, họ không thể nhận diện được khuôn mặt của tất cả mọi người. Và tên quản lý phòng giam trông như cái khúc củi đó là người lưu giữ cả hai loại giấy tờ duy nhất ở đây.

Các loại thiết bị trong phòng tạm giam thường xuyên được sửa chữa, mỗi tuần một lần, người quản lý sẽ đưa những thứ máy móc cồng kềnh này lên xe đẩy và mang chúng ra ngoài. Dù là ra hay vào thì Kaiji vẫn cần có giấy xác nhận, vậy nên ngoài thẻ nhân viên đang cầm, trên tay của người quản lý vẫn còn một tờ giấy dùng để vận chuyển hàng hóa.

Tôi chỉ vào người đàn ông đang tựa vào gốc cây thở ra những vòng khói và nói, "Chí Thành, cậu xử lý ông ấy được không?" Phác Chí Thành đứng từ tầng hai của cửa sổ nhà thờ nhìn xuống, sau đó nhanh chóng quay lại ôm tôi từ phía sau. "Thần Lạc, có thể ông ấy sẽ dùng một tay xử lý tôi mất." Cậu ấy nói.

Tôi trợn mắt thở dài. Được rồi tôi còn thể làm thế nào bây giờ, chồng tôi vẫn còn là trẻ con.

"Vậy thì tôi chỉ còn cách đi quyến rũ ông ấy." Tôi đang than ngắn thở dài thì vai bị kéo mạnh, Phác Chí Thành lạnh lùng nhìn tôi, trông cậu ấy giận dữ như thể sắp đánh vào mông tôi. Cậu ấy cắn răng thật chặt, tôi nghe được cậu ấy rít lên qua kẽ răng: "Chung! Thần! Lạc!" Tôi giương đôi mắt vô tội nhìn, nói rằng mình đâu còn cách nào khác, tôi chẳng đánh lại ông ta nhưng dường như ông ta thật sự thích tôi.

Lúc này Phác Chí Thành không buồn chạm vào vai tôi nữa. Cậu ấy nắm tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn một người xa lạ. Thật ra tôi lại thích nhìn thấy Phác Chí Thành như thế này, cậu ấy nắm tay tôi rất chặt, vẻ mặt cũng trở nên hung dữ. Cứ mặt đối mặt ngồi nhìn nhau như thế này thì tôi sẽ cương lên mất, vậy nên tôi gục đầu vào vai Phác Chí Thành, dụi đầu nói đây là cách duy nhất để đưa anh Vĩnh Khâm ra khỏi đây, cậu ấy phải hiểu cho tôi. Phác Chí Thành đẩy trán tôi, mặt có chút tủi thân.

"Chung Thần Lạc, cậu thích Lý Vĩnh Khâm."

Sau khi tôi nói mình 'chỉ thích Phác Chí Thành' vài lần thì cậu ấy lại ôm tôi nhưng ánh mắt vẫn còn đó sự u ám.

Phác Chí Thành và tôi ngồi ở một góc của lầu hai trong nhà thờ chính. Tôi kéo tay cậu ấy, gác chân vào lòng của Phác Chí Thành sau đó bắt đầu chơi với các ngón tay của mình. "Phác Chí Thành, tôi là người xấu." Đây là cách mà tôi bắt đầu kể lại câu chuyện kia.

Tôi kể lại nó một cách thật ngắn gọn, không đầu không đuôi, ở tầng dưới, mọi người đang cùng nhau xướng lên khúc thánh ca. Gió hất tung những tán lá, mặt trời dần trôi, ánh chiều tà làm khuôn mặt Phác Chí Thành trở nên bừng sáng. Cậu ấy kiên nhẫn mở bàn tay đang nắm chặt của tôi, đột nhiên tôi cảm thấy căng thẳng.

"Phác Chí Thành, làm cậu sợ rồi sao?"

"... Chung Thần Lạc." Phải một lát sau cậu ấy mới bất đắc dĩ gọi tên tôi. "Cậu đừng nghiêm túc như vậy được không?" Tôi cảm giác mình sắp khóc, có quỷ mới biết tại sao. Phác Chí Thành đưa tay nhéo khuôn mặt đang mếu máo của tôi.

"Không cần phải làm thế đâu, chúng ta có thể nghĩ cách khác mà. Nếu tôi đánh ông ta ngất đi thì sao? Dù sao thì cậu cũng đừng đi quyến rũ ông ấy. Nghe tôi, Chung Thần Lạc." Phác Chí Thành vừa nói vừa kéo tôi đứng dậy, tôi không nghe vào tai dù chỉ là một chữ. Cậu ấy vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, Phác Chí Thành cũng nghĩ tôi là một tên xấu xa sao?

"Thần Lạc." Đầu tôi đang cúi gằm được cậu ấy nhẹ nhàng nâng lên, Phác Chí Thành chăm chú nhìn tôi. "Sao cậu có thể là người xấu được? Cậu chỉ là một đứa trẻ mong nhận được sự yêu thương." Tay cậu ấy xoa đầu tôi. "Còn nữa, bây giờ... tôi là của cậu rồi, đúng không? Cậu không một mình." Nói xong câu cuối, mặt Phác Chí Thành cũng bắt đầu ửng đỏ. Cậu ấy thỏ thẻ nói bên tai tôi rất đáng yêu, tôi cũng từ từ dang tay ôm lấy Phác Chí Thành.

Chiếc bè của tôi, chàng trai của tôi, Chí Thành của tôi. Cả vũ trụ như bị một trận đại hồng thủy vây lấy giữa đêm rừng nhiệt đới, cậu ta lại như chiếc bè gỗ mang theo Eugene khi nắng hè mà tôi tham lam đoạt lấy.

Tôi không vớ vẩn khi nói quản lý phòng giam thích tôi. Lần đầu tiên bị ông ấy đánh, tôi trực tiếp vào phòng y tế nằm một tuần. Khi đó tôi rất sợ ông ta, cứ nhìn thấy ông ấy tôi sẽ bỏ chạy ngay lập tức. Ông ta luôn ngậm một điếu thuốc, mắt sẽ híp lại giữa một làn khói, hệt như một tên săn người.

Lần thứ hai bị bắt đến, ông ta không còn gọi tôi là đồ điên nữa, ông ấy gọi tôi là con vẹt. Ông ta bảo nên để lại cho tôi một vài vết sẹo, nếu không ông ấy sẽ không thể báo cáo lên cấp trên, nhưng lần này ông ấy lại không đánh tôi nữa.

Ông ta mang sữa lạnh đến cho tôi, nhìn tôi ngồi một góc nhâm nhi, giọng ông ấy nhẹ hẳn. "Không cần chạy nữa đâu nhóc, chỉ cần ngoan ngoãn và làm tốt bài kiểm tra cuối cùng thì cậu sẽ được ra ngoài, sao cậu cứ phải hành hạ chính mình?" Ông ấy cũng đã giúp tôi chép phạt kinh Thánh và câu "Tôi thề sẽ không chạy trốn nữa" rất nhiều lần.

Lần thứ ba ông ấy túm tóc bắt tôi phải nhận lỗi, tôi nghiến răng không lên tiếng thì nghe giáo viên đứng phía sau nói, "Không phải ba lần rồi sao? Dùng cách trị liệu bằng điện đi." Ông ấy đã trầm mặc rất lâu trước khi gật đầu. Khi tỉnh lại tôi vẫn còn run rẩy nằm trên mặt đất và ông ấy đang nhìn tôi. Không biết có phải do điện giật hay không, tôi đã nhìn thấy được đôi mắt đỏ hoe của ông ấy. Ông ấy vuốt má tôi, vén lại những cọng tóc lòa xòa trước trán.

"Con vẹt nhỏ, cứ như vậy cậu sẽ chết." Ông ấy nói.

Mặc kệ ông ấy có thích tôi hay không, ít nhất ông ấy vẫn có chút sự thương cảm dành cho tôi. Tôi từ chối lời đề nghị ngu ngốc "Tôi sẽ đấu với ông ấy" của Phác Chí Thành, không đầu không đuôi nói cho cậu ấy rõ về người quản lý. Nhưng cậu ấy lại không phân biệt được ưu và nhược mà lắc đầu nguầy nguậy, đi một vòng quanh giá vẽ của Lý Vĩnh Khâm, bĩu môi không hài lòng.

Phác Chí Thành buồn bã nói, "Chúng ta chọn cách yếu hơn một chút không được sao Thần Lạc?" Tôi gõ mạnh vào trán cậu ấy, Phác Chí Thành là một kẻ ngốc nhưng tôi thì không. Nếu không phải chỉ có ông ấy mới có hai loại giấy xác nhận, nếu không phải ông ấy không ngủ vào ban đêm, nếu không phải ở Kaiji này đến cả giáo viên cũng phải điểm danh thì tôi dây vào cái tên như khúc cây kia làm gì?

Cuối cùng tôi đã phải vật lộn với Phác Chí Thành một lúc để có thể hoàn thành kế hoạch. Chí Thành nói chỉ có thể dụ dỗ bằng lời, không được quyến rũ ông ấy, tôi không được chạm vào ông ấy dù chỉ là một ngón tay, nếu không hôm đó cậu ấy sẽ đè tôi ra mà làm. Phác Chí Thành, tôi không hiểu! "Nếu đã nói vậy tôi nhất định sẽ chạm vào ông ta." Tôi lại cố hết sức giải thích cho cậu ấy, cậu ấy đỏ mặt, hét tên tôi đến khản cả giọng nhưng rất khó để có thể nghe được một câu rõ ràng.

Tôi đưa cho Phác Chí Thành hai ống tiêm chứa thuốc an thần, tôi đã lấy được nó khi bị đưa vào phòng giam lần thứ hai. Đó là lần mà ông ấy đối xử với tôi tốt nhất, mang sữa đến cho tôi và nói cho tôi biết đến sự tồn tại của phòng giam nhỏ này. Thừa dịp ông ấy cúi đầu viết gì đó, tôi đã lén lấy được lọ thuốc an thần ở gần tôi. Nếu không có Phác Chí Thành tôi cũng sẽ tự mình hành động, vấn đề ở đây chỉ là thời gian. Nhưng...

Tôi nhìn sang Phác Chí Thành, đứa trẻ này đang cầm hai ống tiêm với vẻ mặt 'quả là thần kỳ'.

Đây sẽ là kết cục tốt nhất, tôi nghĩ.

5.

Lý Vĩnh Khâm chưa kịp phản ứng tôi đã lay bả vai của anh, "Anh Vĩnh Khâm, anh biết Hoàng Quán Hanh ở đâu không?" Anh gật đầu, tôi nhanh chóng lấy vali của anh ra khỏi kệ, lấy toàn bộ quần áo nhấn vào trong.

"Anh Vĩnh Khâm, anh nghe em nói. Lát nữa anh mang theo những vật dụng cần thiết, đứng trước cửa phòng giam đợi em, chờ sau khi xong việc em sẽ đến đón anh. Sau khi ra khỏi Kaiji, anh cố gắng đưa người quản lý đi về hướng ngược lại với nơi anh sẽ đến, càng vắng vẻ càng tốt, sau đó lập tức đi tìm Hoàng Quán Hanh." Tôi đang tiếp tục nói thì cổ tay đã bị anh nắm lấy.

"Thần Lạc, đừng mạo hiểm vì anh, em không..." Tôi mỉm cười giơ tay ngăn anh, "Anh Vĩnh Khâm, thay quần áo đi, làm sao cho mình nhìn trưởng thành chút, vẽ râu hay gì đó vào?"

Khi tôi quay người rời đi Lý Vĩnh Khâm vẫn đứng tại chỗ nhìn theo. Tôi không thể nhìn được ánh mắt đau buồn của anh ấy, đầu óc quay cuồng, tôi cố gắng bình tĩnh nói, "Đây là thỏa thuận giữa em và Hoàng Quán Hanh. Anh ơi, nếu anh không đến gặp anh ấy có nghĩa là anh không hợp tác với em, lúc đó những thứ em và Hoàng Quán Hanh làm đều trở nên vô nghĩa." Sau đó tôi lại quay đầu nhìn Lý Vĩnh Khâm, cười một cách thật rạng rỡ.

"Còn nữa, em cũng sẽ trốn đi. Anh yên tâm, em còn có Chí Thành."

---

Quản lý phòng giam nhướng mày khi thấy tôi đứng ở cửa, tôi xoắn các ngón tay một cách thật tội nghiệp, nhìn chằm chằm vào ông ấy như một con cừu non.

"Thầy ơi, tôi có chuyện muốn nói với thầy."

Ông ta cau mày vứt điếu thuốc sau đó dập nó bằng chân, mặt vẫn không chút biểu cảm. "Chuyện gì vậy, nói ở đây đi cậu nhóc."

Tôi vờ như tủi thân lắm, "Ở đây không nói được, phải... đi vào trong... mới được. Xin thầy." bước lên kéo mạnh cổ tay áo của ông. Khi cùng ông ấy vào phòng giam này tôi đã kịp để lại một vết nứt trên cửa.

Hầu như tất cả học sinh và giáo viên của Kaiji đều tránh khỏi nơi đây càng xa càng tốt. Tòa nhà nhỏ này được xây trên một bãi đất trống hoang tàn, là nơi chứa đựng những câu chuyện xấu xí đẫm máu của Kaiji và cũng là nơi chôn sâu chúng. Tôi đứng giữa đống dụng cụ lạnh như băng, nín thở để gương mặt trở nên đỏ hơn, nghĩ hiện tại có lẽ mình đã là một cây mắc cỡ đỏ ửng.

"Thật ra mỗi lần tôi cố tình gây rối như thế không phải vì muốn trốn, có thể thầy sẽ thấy tôi là một đứa trẻ hư, nhưng tôi làm như vậy là để được gặp thầy." Người quản lý nghe xong mắt trợn to, hơi thở cũng trở nên nặng nề, sau đó tiến về phía tôi ngày một gần hơn. Ông ấy đưa tay ôm lấy tôi, vẻ mặt dịu đi từng chút một.

Tôi liếc nhìn bóng người đang từ từ tiến đến gần, táo tợn hơn mà nói, "Tôi thích thầy lắm, thật sự rất thích. Dù có đau đến..."

Người đàn ông như khúc củi trừng mắt nhìn tôi rồi từ từ ngã xuống. Phác Chí Thành hung dữ nhìn tôi từ phía sau ông ấy, tôi nháy mắt nói, "Phác Chí Thành, có mang theo dây thừng không? Chắc bây giờ cậu đang khỏe lắm, cậu trói chặt ông ấy rồi mang ra xe đi."

Khi quay đi tôi có nhìn qua cậu ấy, trên đầu Phác Chí Thành dường như xuất hiện thêm mấy đám mây đen nhỏ.

Mọi thứ đang diễn ra rất tốt đẹp, tôi chạy đến cửa phòng giam, tay sờ vào túi và nói với Lý Vĩnh Khâm bên ngoài, "Anh Vĩnh Khâm, đợi em một lát."

Tôi lại chạy thật nhanh. Đến nơi tôi thấy được bóng lưng bận rộn của Phác Chí Thành cùng với đám mây đen nhỏ không thể tách rời ở trên đầu cậu ấy.

Lúc sáng cậu ấy còn bảo tôi không được chạm vào dù chỉ một ngón tay, vậy nên vừa nhìn thấy ông ấy ôm tôi Phác Chí Thành đã rất tức giận. Lúc giận cậu ấy vừa đẹp trai vừa đáng yêu, trông giống trẻ con nhưng cũng giống một người anh lớn. Thật ra tôi cũng cảm thấy tiếc nuối, Chí Thành và tôi còn chưa làm tình, tôi vẫn chưa được gọi cậu ấy là anh trai.

Thuốc an thần không chỉ có hai liều. Tôi cầm chặt ống tiêm đã giấu sẵn trong túi, tiến từng bước lại gần.

Tôi nghĩ mình thật sự thích cậu ấy. Vốn dĩ tôi luôn nghĩ nếu đã thích thì dù có thế nào đi chăng nữa cũng phải nắm chắc người ấy trong tay. Giống với anh Vĩnh Khâm, tôi tình nguyện làm một kẻ xấu mà tước đoạt anh ấy về lãnh địa của riêng mình.

Nhưng với Chí Thành, tình cảm mà tôi dành cho cậu ấy lại không giống như vậy.

Như một chiếc bè nổi, chúng tôi có thể ôm nhau đi qua những đêm mưa, nhưng tôi không muốn cậu ấy cứ mãi thăng trầm cùng tôi như thế.

Tôi muốn cậu ấy được hạnh phúc, không phải chỉ có Đức mẹ và dây thường xuân, tôi muốn cậu ấy có thể được nhìn ngắm thế giới đầy màu sắc ngoài kia.

Vậy đó, tôi thật sự rất yêu Chí Thành, một tình yêu mạnh mẽ và to lớn đang nhấn chìm tôi trong từng hơi thở. Tình yêu này khiến tôi tha thiết mong cậu ấy có thể thoát ra khỏi cái lồng sắt cũ nát này và chạy đến một nơi ngập tràn hạnh phúc.

Đầu kim sắp chạm vào làn da của Phác Chí Thành.

"Tôi muốn buộc cả đầu của tên khốn này." Phác Chí Thành hừ một tiếng thật trẻ con, nhanh nhẹn nhảy sang một bên. Tay cậu ấy lướt qua mũi kim nhọn và để lại một vết cắt đang rỉ máu. Phác Chí Thành rít lên một tiếng sau đó ngẩng đầu nhìn tôi.

Lần này cậu ấy thật sự tức giận.

Chúng tôi đưa Lý Vĩnh Khâm ra cửa và nấp sau bụi cây nhìn anh ấy vượt qua sự kiểm tra một cách suôn sẻ, đi ra ngoài, trở thành một chấm nhỏ rồi dần dần biến mất. Người quản lý tội nghiệp bị chúng tôi trói thành một con cua, ở trên xe thì đầy máy móc, anh Vĩnh Khâm chật vật lắm mới đẩy được xe. "Anh, đừng quay đầu nhìn lại." Tôi ôm anh.

Phác Chí Thành thật sự tức giận. Từ nãy đến giờ cậu ấy chỉ cười nhẹ khi tôi ôm anh Vĩnh Khâm, thời gian còn lại đều không buồn ngẩng đầu dù chỉ một chút. Tôi vươn tay muốn kéo cậu ấy nhưng lại bị hất ra.

Sau khi nhìn cậu ấy cáu kỉnh bỏ đi, tôi đã nghĩ rất nhiều cách để giảng hòa nhưng mỗi cách đều có chút gì đó mà khó thành công. Không biết phải đi đâu, tôi chán nản đi về Eugene và thấy Phác Chí Thành đang ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt u ám. Đầu óc tôi đột nhiên đình trệ, thấy tôi còn đang ngẩn người, cậu ấy ngoắc ngoắc tay, "Thần Lạc, lại đây!"

Sự đáng yêu và khuôn mặt đỏ bừng đáng thương của Phác Chí Thành vài tuần trước khi nói "Tôi không làm đâu" vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi. Lúc này đây cậu ấy ghim tôi trên ghế và trói tay tôi thật chặt, nó không lỏng lẻo, không giống một trò đùa. Tôi im lặng để mặc Phác Chí Thành tát hai cái vào mông tôi với khuôn mặt đen xì.

Cậu ấy gặm và cắn tôi, biến tôi thành khối bùn nhão trong vài giây. Phác Chí Thành ngậm đầu vú của tôi và hỏi, "Chung Thần Lạc, tại sao cậu lại muốn bỏ rơi tôi?" Tôi nức nở lắc đầu không thể nói thành lời.

Cậu ấy ngậm lấy thứ bên dưới của tôi làm eo tôi giật nảy, tôi vung chân đá mạnh vào lưng cậu ấy. Mắt tôi nhòe đi, cho đến lút xuất tinh cũng chỉ có thể gọi tên Phác Chí Thành. Cậu ấy lấy tinh dịch của tôi bôi vào khe mông, ngón tay không chút thương tiếc đi vào. Tôi chỉ có thể gom hết chút sức lực còn lại để xin cậu ấy nhẹ nhàng một chút.

"Chí Thành, tôi xin lỗi... Đừng... đau quá Chí Thành."

"Tại sao? Tại sao... cậu không hôn tôi?"

Phác Chí Thành không hôn tôi. Cậu ấy không hôn tôi khi cậu ấy tiến vào, cậu ấy không hôn tôi khi mặt tôi giàn giụa nước mắt, cậu ấy không hôn tôi khi tôi vòng tay qua cổ cậu ấy và rướn môi lên.

Cái đó của Phác Chí Thành như chia tôi ra làm hai mảnh. Vừa đau đớn vừa thoải mái khiến đầu óc tôi trở nên mơ màng, có lúc tôi cật lực xin lỗi, sau đó lại mắng cậu ấy là tên khốn nạn. Phác Chí Thành vẫn hỏi tôi câu đó, cậu ấy gọi tên tôi, nói Thần Lạc, sao lại bỏ rơi tôi?

Quần và áo sơ mi đã bị Phác Chí Thành xé toạc ngay từ đầu, quần lót cũng bị tên khốn này gần như xé nát, một mảnh vải rách treo trên thắt lưng tôi. Hai đùi của tôi bị Phác Chí Thành giữ chặt đang không ngừng run lên. Tôi cảm thấy tên nhóc này thật giỏi nói dối, trừ khi cậu ta thật sự có thiên phú trong việc làm tình, nếu không sao lại có thể nói dối không biết ngượng được như thế?

Lần thứ ba Phác Chí Thành xuất tinh, cậu ấy ôm tôi vào lòng và đẩy vào từ phía sau. Cậu ấy liên tục thúc mạnh, tôi nghĩ có lẽ bây giờ nó đã đỏ bừng. Lỗ nhỏ phía sau cũng vì cậu ấy mà bị kéo căng, nhét vào đến tận gốc, hai bên đùi của tôi cũng trở nên ướt át. Phác Chí Thành bắn ra lần cuối cũng là lúc dập được lửa, cậu ấy nằm xuống ôm tôi vào lòng. Cơ thể tôi vẫn không ngừng run rẩy, tâm trí trống rỗng chỉ nghĩ đến một điều.

Phát Chí Thành vẫn không hôn tôi.

Vậy nên tôi đi tìm môi cậu ấy để lấy lòng. Eo vẫn run vì trận kích thích khi nãy, tôi nghiêng đầu, môi và má thấm đẫm nước mắt cũng run lên. Tôi rướn môi, trao cho cậu ấy một tình yêu mới mẻ. Cuối cùng thì Chí Thành cũng cúi đầu hôn tôi.

Dọn dẹp đều là việc của Phác Chí Thành, cả cúc quần áo cũng là do Chí Thành cài cho tôi. Cả người tôi mềm nhũn như muốn rụng rời. Vớ của tôi cũng là do cậu ấy mang. Khi đó tôi nhắm mắt lại, tôi nghĩ tôi vẫn phải giải thích cho cậu ấy.

"Tôi không có ý định bỏ cậu lại. Tôi biết như thế không đúng nhưng tôi cũng muốn cậu rời khỏi đây. Phác Chí Thành, tôi không thích mọi người ở đây cho lắm, tôi muốn cậu có thể tốt hơn. Tôi ghét Kaiji." Vốn có rất nhiều câu buồn nôn tôi muốn nói để làm nũng với cậu ấy, nhưng tôi không nghĩ làm tình lại là một thứ khiến người ta mệt mỏi đến như vậy, nó làm tôi chẳng còn sức mà dông dài. Vì quá ngắn gọn, đang do dự không biết có nên nói thêm vài lời nữa không thì Phác Chí Thành đã kéo tôi vào lòng. Cậu ấy nũng nịu bảo rằng Thần Lạc ơi tôi sai rồi, hỏi tôi có đau hay không. Nhưng chưa kịp nghe tôi trả lời cậu ấy đã vội vàng nhào đến ngậm lấy môi tôi.

Vừa hôn, tôi vừa mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Chạng vạng một lát nữa thôi chỉ còn là quá khứ, màn đêm tối đen như mực sẽ sớm nuốt chửng ánh nắng chiều vàng rực ngoài kia.

Đêm nay Kaiji chắc chắn sẽ rất loạn, việc Lý Vĩnh khâm không ở ký túc xá sẽ bị phát hiện khi giáo viên điểm danh vào buổi tối. Hệ thống kiểm tra của Kaiji rất nghiêm ngặt, giáo viên sẽ phải đối chiếu từng học sinh trong danh sách và họ phải lần lượt bấm dấu vân tay mới được tính là có mặt.

Vốn dĩ theo kế hoạch ban đầu, tôi và Phác Chí Thành nên im lặng nằm trên giường trong ký túc xá, vờ như hoàn toàn không biết gì. Làm tình quả là một chuyện sai lầm! Tôi véo nhẹ tai Phác Chí Thành, cậu ấy ôm tôi từ phía sau hệt như một con bạch tuộc, cứ cách một chút lại hôn tai tôi, sau đó là đến môi. Cậu ấy ghé vào tai tôi lẩm bẩm, mỗi một câu nói đều như rót mật vào tai.

"Tôi thích Thần Lạc nhất." Câu nói này được lặp đi lặp lại nhiều nhất.

---

Màn đêm hoàn toàn buông xuống, tôi rất ghét khi tất cả đều trở nên đen kịt. Tay Chí Thành lướt từ cổ xuống ngực tôi, sau đó tay chúng tôi đan chặt vào nhau.

"Chí Thành."

"Ừ."

"Phác Chí Thành."

"Nghe đây vợ."

"Chúng ta có nên đốt nó hay không?"

"Được rồi."

Tôi có diêm. Đống 'của cải' này là những thứ mà tôi đã gom nhặt để sử dụng cho những việc xấu như thế này đây. Tập giấy trắng dày do Lý Vĩnh Khâm để lại tình cờ lại là mồi lửa tốt nhất lúc này. Tôi và Phác Chí Thành cùng châm lửa, sau đó ném chúng xuống từ cửa sổ tầng một tạo nên một trận mưa sao băng nho nhỏ. Tờ giấy đang cháy và cây thường xuân gặp nhau liền quấn quýt thân mật. Chúng cứ thế hôn nhau say đắm, vậy nên tôi và Phác Chí Thành cũng bắt đầu hôn nhau.

Diêm hết, giấy cũng hết, chuông báo cháy đã bắt đầu vang đến đây.

Rất nhiều người đang chạy về phía tôi và Phác Chí Thành.

Dù sao tòa nhà này cũng có ba tầng, vậy nên tôi và Phác Chí Thành cùng đi lên. Tôi nghe trong gió có mùi lá cây đang cháy. Đặc điểm nổi bật của Kaiji, dây thường xuân xinh đẹp dày đặc như một làn da xanh mướt giờ đây đã bị ngọn lửa dữ dội một ngụm nuốt trọn.

Ngọn lửa cuồng nộ qua đi, Chí Thành và tôi đã có thể nhìn rõ được thế giới bên ngoài mà ranh giới này đã luôn chôn vùi. Không có bảo vệ canh cửa, không có hàng rào sắt nhọn và không có dây thường xuân, ngoài kia sẽ là nơi có con đường lát đá đầy ánh trăng, một con đường vĩnh viễn không thuộc về cái lồng này, con đường đó sẽ hướng đến một thế giới mới và tươi đẹp.

"Thần Lạc, chúng ta chạy đi." Cái bè gỗ của tôi nói. Mắt cậu ấy lúc này sáng hơn cả lửa, nó như một đại dương kim cương sáng rực.

Tôi chỉ gật đầu với cậu ấy.

Sau đó, tôi và Phác Chí Thành cùng nhau nhảy xuống.

Ngoại truyện:

Thần Lạc Chí Thành, xin chào.

Dù tối qua Lý Vĩnh Khâm đã kêu gào muốn hồi âm khi nhận được thư của Thần Lạc nhưng lúc đó bọn anh lại có nhiều việc quan trọng hơn phải làm, sáng nay anh ấy lại không thể rời giường nên anh sẽ giải quyết cho xong bức thư này.

À đúng rồi, có thể Chí Thành sẽ không biết anh, để anh giới thiệu về bản thân. Anh là Hoàng Quán Hanh, là anh của Thần Lạc, người yêu của Vĩnh Khâm.

Đến bây giờ anh vẫn muốn cảm ơn vì tất cả những gì mà hai đứa đã làm để đưa Vĩnh Khâm ra khỏi đó, đặc biệt là Thần Lạc. Thần Lạc, anh muốn xin lỗi em. Những lời anh nói trước đây em đừng bận tâm nữa được không? Anh chưa bao giờ ghét em, Thần Lạc. Anh vẫn muốn được làm anh trai của em mãi mãi. Giống như Lý Vĩnh Khâm vậy, cả hai sẽ mãi mãi là anh trai và hậu thuẫn tốt nhất của em và Chí Thành.

Anh nghe nói bây giờ em đang sống ở Eugene? Thần Lạc là giáo viên dạy piano và Chí Thành vẫn đang tập nhảy phải không? Tuyệt lắm, khi anh và Vĩnh Khâm đến đón em em có thể cho bọn anh xem sự phối hợp của hai đứa không? Ừ, cả hai, anh thật sự muốn xem ^_^

Phải nói là hai đứa gan lắm đó. Lần này anh và Vĩnh Khâm đã đặt lịch hẹn với một bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng, sau khi đến đây hai đứa kiểm tra lại lần nữa đi. Mặc dù lầu ba nhảy xuống không chết nhưng hai đứa cũng không thể nhảy thẳng xuống như vậy. Nếu như có đập đầu xuống đất thật, lúc đó đứa này quên đứa kia thì đừng có mà khóc.

Thần Lạc Chí Thành, cuộc sống của chúng ta luôn khó khăn như vậy đúng không? Luôn có những hạn chế, những xiềng xích tra tấn chúng ta từng ngày. Nhưng đáng buồn hơn là chúng ta không có sự lựa chọn nào khác. Tất cả đều trưng ra một gương mặt vô cảm, cứ thế sống nhẫn nhịn nghe theo sự sắp đặt của người khác, tình nguyện biến bản thân mình thành một cái vỏ rỗng mục ruỗng. Mọi vật vẫn đang sống và vận hành, nếu cứ sống như thế chẳng khác nào một tập thể 'lỗi'. Thậm chí còn tồn tại một nơi như Kaiji, nơi những đứa trẻ ngoan đang cố gắng thoát khỏi gông cùm khi bị ném vào một chiếc lồng mới.

Vậy nên em thường xuyên cảm thấy tuyệt vọng lắm phải không? Sao có thể trở thành nô lệ cho một cuộc sống như thế.

Chúng ta là thiểu số. Chúng ta dị thường.

Tình yêu dị thường, nô lệ dị thường. Tình yêu giúp chúng ta không còn cô đơn, nô lệ như khiến chúng tả phát triển khả năng để thay đổi thế giới chết tiệt này từng chút. Đúng vậy, thay đổi thế giới. Cả hai phải tin rằng thế giới này được thay đổi bởi số ít người dám giương cao ngọn cờ, sự tha thiết tự do của thiểu số sẽ vì đó mà thay đổi, một điều mà đại đa số người sẽ không bao giờ làm được.

Lý Vĩnh Khâm là một điểm dị thường của anh, cũng là một dấu chấm hết cho chuỗi tháng ngày tẻ nhạt kia. Anh đã đối mặt với tình yêu của chính mình và đưa anh ấy rời khỏi đó. Vì sự dễ thương đến bất thường của anh ấy mà anh đã sống thật với chính bản thân mình. Anh ấy khiến anh tìm được giá trị của bản thân và giúp anh hiểu được tình yêu là như thế nào.

Anh nghĩ là cả hai cũng cảm thấy như thế đúng không?

Vậy nên hai đứa có thể ưỡn ngực tự hào, tự hào về chính bản thân và về nhau, cả hai đều là những kẻ xinh đẹp dị thường.

Ừm, xin lỗi, Lý Vĩnh Khâm dạy rồi nên anh không viết thêm được nữa, nhưng có lẽ cũng đã nói nhiều lắm rồi. Chúc mọi điều tốt đẹp sẽ đến với hai đứa, hãy viết thư cho anh nếu hai đứa không còn tiền.

Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau.

Hoàng Quán Hanh

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com