TruyenHHH.com

Edit Tuyet Sac Dan Duoc Su Quy Vuong Yeu Phi

Diêu Kinh biến sắc.

Hắn hít sâu một hơi, dùng toàn lực vung một chưởng về phía Tiêu Tam gia, trực tiếp đánh hắn văng ra ngoài.

Tiêu Tam gia phun một ngụm máu tươi, kinh ngạc nhìn Diêu Kinh sắc mặt xanh mét.

Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của hắn, Diêu Kinh tươi cười tiến về phía Diêu Vân Thanh, nịnh nọt nói: "Đại tiểu thư, sao ngài lại tới đây?"

Diêu Vân Thanh quét mắt về phía Diêu Thiên Vũ.

Vừa rồi nàng cũng không thấy rõ người ngã xuống là ai, hiện giờ thấy là Diêu Thiên Vũ, lửa giận trong đáy lòng bùng lên.

"Diêu Thiên Vũ, ngươi thật to gan! Dám hạ dược Tiêu Phong!"

Diêu Thiên Vũ cắn chặt môi, ẩn nhẫn nói: "Không phải ta, là Tiêu Phong, là hắn muốn chiếm lấy ta nên mới cố ý làm chuyện này."

"Chiếm lấy ngươi?" Diêu Vân Thanh cười lạnh, "Tiêu Phong là vị hôn phu của ta, ngươi cho rằng hắn sẽ vứt bỏ dòng chính Diêu gia mà lựa chọn chi thứ như ngươi?"

Vị hôn phu?

Ba chữ này giống như thiên lôi đánh vào lòng Diêu Thiên Vũ.

Nàng không dám tin tưởng nhìn Diêu Vân Thanh, thân thể nhịn không được run lên.

Không thể nào!

Nếu không phải Tiêu Phong tự uống xuân dược, vậy tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Hơn nữa, Diêu Vân Thanh là dòng chính Diêu gia, trước giờ đều hưởng nghìn vạn sủng ái, sao có thể coi trọng một nam nhân như vậy? Gia thế địa vị như vậy muốn lấy ai mà không được, tại sao khăng khăng muốn gả cho hắn?

Nghĩ đến đây, Diêu Thiên Vũ nhịn không được nói ra suy nghĩ trong lòng mình: "Tại sao? Tại sao ngươi nhìn trúng Tiêu Phong? Một nam nhân như hắn dựa vào cái gì được ngươi coi trọng?"

Ánh mắt Diêu Vân Thanh dần dần trầm xuống, lạnh lùng nhìn gương mặt thanh nhã của Diêu Thiên Vũ: "Ta thích ai thì liên quan gì tới ngươi? Với tính cách kiêu ngạo, ích kỷ của ngươi, vĩnh viễn cũng không thể thấy được điểm tốt của người khác."

Càng nói, nụ cười lạnh bên môi càng sâu.

Chứng kiến một màn này, đám người Tiêu gia choáng váng. Đặc biệt là Tiêu Tam gia, hai mắt trừng lớn như chuông đồng, trong lòng run rẩy lợi hại.

Nữ nhân này là dòng chính Diêu gia? Vậy hắn đang làm cái gì?

Sắc mặt Tiêu Tam gia tái nhợt, trong lòng hối hận tột đỉnh.

Nhưng mà bây giờ có hối hận cũng vô ích, hắn nhất định phải trả giá đắt cho hành vi của mình.

"Thì ra Tiêu Phong thật sự không muốn cưới ta." Ánh mắt Diêu Thiên Vũ trầm xuống, cười khổ, giờ khắc này nàng rốt cuộc đã hiểu những lời Tiêu Phong nói đều là thật.

Tất cả là nàng tự mình đa tình.

Bất luận là thân phận hay thiên phú, Diêu Vân Thanh đều mạnh hơn nàng rất nhiều, nàng làm sao có thể so sánh được?

"Diêu Kinh, Diêu Thiên Vũ, các ngươi cũng biết làm trái quy định của đại lục sẽ bị trừng phạt thế nào?" Diêu Vân Thanh nâng mắt nhìn hai người trước mặt, mặt không biểu tình nói, "Đại lục có quy định, người của tứ đại thế lực không được can thiệp chuyện của người bên ngoài, càng không được phép động thủ với bọn họ, mà các ngươi muốn bức bách Tiêu Phong như thế, trừng phạt thế nào hẳn là các ngươi biết rõ."

Trừng phạt?

Diêu Kinh hung hăng rùng mình.

"Nhốt vào sau núi hối lỗi mười năm!"

Mười năm, dù đối với người tu luyện chỉ là cái búng tay, nhưng trong mười năm này sẽ xảy ra rất nhiều biến hóa. Hơn nữa, cũng không phải chỉ hối lỗi mà thôi, còn phải chịu liệt hỏa đốt cháy.

Đó là hình phạt thê thảm cỡ nào? Nhưng đây là quy củ của Diêu gia, không thể làm trái.

Đặc biệt là bọn họ còn động thủ với phu quân của đại tiểu thư, còn muốn bức bách hắn cưới một tiểu thư chi thứ.

Trong gia tộc phân cấp bậc rất rõ, đệ tử chi thứ nói dễ nghe là công tử tiểu thư Diêu gia, nhưng nói đúng hơn là, người hầu của dòng chính!

Thân là người hầu, còn muốn đoạt phu quân của chủ nhân?

Không phải tự chuốc lấy khổ thì là gì?

"Khoan đã!" một tiếng quát thanh lãnh vang lên.

Sau đó, bạch y nữ tử chậm rãi đứng lên, dung nhan tuyệt sắc bao phủ một tầng băng sương: "Có phải chúng ta nên thanh toán nợ nần trước hay không?"

Diêu Kinh biến sắc, hừ lạnh nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, cười nói: "Chuyện của Tiêu Vân, còn có chuyện của đại ca..."

Ánh mắt Diêu Kinh bỗng âm trầm bất định, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

Tiêu Vân?

Nữ nhân này đều biết hết!?

Buồn cười bọn họ còn cho rằng hậu nhân của Tiêu Vân không biết gì.

"Tiêu Vân?" Diêu Vân Thanh nhướng mày, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, hỏi: "Tiêu Vân là ai? Có quan hệ gì với bọn họ?"

"Tiêu Vân là tổ tiên ta, bị tổ tiên Diêu Thiên Vũ hại chết, thật buồn cười, hơn trăm năm trước, những người này bức bách Tiêu Vân làm con rể Diêu gia, nhưng vì Tiêu Vân không đồng ý cho nên bọn họ phế thực lực của hắn, bây giờ chuyện cũ lại tái hiện..."

Nếu nàng và Diêu Vân Thanh không đến kịp, có phải đại ca cũng bị hãm hại giống như Tiêu Vân không?

Nghĩ đến tình cảnh đó, trong lòng Mộ Như Nguyệt căng thẳng, đáy lòng xuất hiện sát khí.

"Thì ra những người này làm chuyện như vậy không chỉ một lần", Diêu Vân Thanh cười lạnh, ánh mắt sắc bén, "Năm đó là ai phế thực lực của tổ tiên nàng?"

Trong lòng Diêu Kinh chấn động, kinh ngạc nhìn Diêu Vân Thanh.

"Đại tiểu thư, chuyện này..." Ngữ khí hắn có chút do dự.

Ánh mắt Diêu Vân Thanh càng thêm sắc bén bức người: "Không nói đúng không? Tốt! Ngươi không nói ta cũng có biện pháp, chờ trở lại Diêu gia, ta liền hạ lệnh diệt hết chi thứ các ngươi!"

Giờ phút này, nàng không còn giống như trước nữa, ánh mắt sắc bén kia làm Diêu Kinh có chút hoảng hốt. Khí thế bức người như thế, hắn chỉ từng thấy trên người gia chủ.

Ngay cả phụ thân Diêu Vân Thanh cũng không có khí phách cường đại như thế.

Ánh mắt kia làm trong lòng Diêu Kinh run lên, xuất hiện cảm giác kiêng kị, còn không đợi hắn mở miệng, Diêu Thiên Vũ bên cạnh đã lên tiếng.

"Ta nói! Ta nói cho ngươi", Diêu Thiên Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi run run, nàng bỗng mở mắt ra, run giọng nói, "Những người năm đó đều đã chết, chỉ còn lại một mình Diêu Ngọc."

Sinh mệnh người tu luyện là vô chừng, nhưng bất luận thế nào cũng sẽ có một người thọ mệnh.

"Diêu Ngọc?" Diêu Vân Thanh nhướng mày, cười lạnh nói: "Ta sẽ truyền tin tức về Diêu gia, báo tất cả hành vi của các ngươi với gia gia, đến lúc đó xử lý Diêu Ngọc thế nào sẽ do gia gia quyết định! Bất quá, ta có thể nói trước với các ngươi một tiếng, thực lực của Diêu Ngọc là không thể giữ được, còn các ngươi, ta sẽ để Chương bá đưa các ngươi trở về, các ngươi không cần quá lo lắng, ta sẽ không lấy mạng các ngươi, cùng lắm chỉ khiển trách chút ít thôi."

Hơi ngừng một chút, Diêu Vân Thanh nói tiếp: "Diêu Thiên Vũ, nếu ngươi đã chờ không nổi gấp gáp muốn gả chồng, thật ra ta có một mối tốt, lần trước Trương gia đến cầu hôn, nói là muốn cưới một tiểu thư chi thứ, tuy đã bị gia gia từ chối, nhưng địa vị của Trương gia chỉ đứng sau Diêu gia chúng ta, công tử Trương gia cũng phong lưu phóng khoáng, cho nên cũng không ủy khuất ngươi."

Thân thể Diêu Thiên Vũ chấn động, hoảng sợ trợn to mắt: "Ngươi- ngươi muốn ta gả cho tên ác bá kia? Không! Ta không muốn!"

Diêu Vân Thanh làm như không nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của đối phương, nụ cười càng sâu: "Yên tâm đi, ta sẽ bảo Trương gia hảo hảo chiếu cố ngươi."

Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ 'chiếu cố'.

Giờ phút này Diêu Thiên Vũ rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác sợ hãi, tôn nghiêm gì đó đều từ bỏ, bổ nhào vào bên chân Diêu Vân Thanh, đau khổ cầu xin: "Ta cầu xin ngươi, đừng gả ta cho hắn, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta không nên đoạt nam nhân của ngươi, nhưng mà không phải tại ta không biết sao? Nếu sớm biết ngươi nhìn trúng hắn, ta nhất định sẽ không làm chuyện như vậy."

Sắc mặt Diêu Vân Thanh càng âm trầm.

"Diêu Thiên Vũ, bởi vì Tiêu Phong là người ta quen biết cho nên ngươi liền nhận sai? Nếu đổi lại là người khác thì sao? Có phải sẽ bị các ngươi uy hiếp bức bách hay không? Năm đó Tiêu Vân vô tội thế nào? Hiện giờ Tiêu Phong vô tội thế nào? Người Diêu gia chúng ta không tồi, nhưng gia quy là người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta liền diệt cả nhà ngươi! Cho nên, ta muốn hỏi các ngươi một chút, là Tiêu Vân phạm các ngươi, hay Tiêu Phong phạm các ngươi?"

Tay Diêu Thiên Vũ vô lực buông xuống.

Nàng vốn cho rằng mình là người Diêu gia, dù biết bọn họ phạm sai lầm Diêu gia vẫn sẽ che chở bọn họ, nhưng mà bọn họ đã xem thường cái gia tộc lãnh huyết này.

Vì một người ngoài mà không tiếc hại đề tử trong tộc mình.

Diêu Thiên Vũ đột nhiên cười lên, tiếng cười dễ nghe mà tràn ngập hơi thở bi thương tuyệt vọng: "Diêu Vân Thanh, ngươi rất nhẫn tâm! Thế nhưng làm ta gả cho người như vậy, tính tình công tử Trương gia vô cùng bạo ngược, đây là đẩy ta vào đường chết !"

Diêu Vân Thanh bình tĩnh nhìn nữ tử trên mặt đất, thanh âm sắc bén: "Ta bức tử ngươi? Diêu Thiên Vũ, hiện tại ta chỉ biết có hai chuyện, thời điểm ta không biết, các ngươi đã làm bao nhiêu chuyện sai trái? Gia gia giao quyền lực cho ta, vậy ta chính là gia chủ Diêu gia, người vi phạm gia quy phải bị trừng phạt thích đáng!"

Nàng không phải là người thiện lương.

Có vài người đáng để nàng đồng tình, nhưng có vài người, ngươi đồng tình nàng, nàng chỉ biết ỷ vào sự đồng tình này mà càng thêm xằng bậy, chó cậy thế chủ.

"Chương bá." Diêu Vân Thanh hơi ngẩng đầu, lạnh giọng quát: "Đuổi bọn họ về Diêu gia, báo cho gia gia những chuyện xảy ra ở đây, dựa theo lời ta nói trừng phạt bọn họ!"

Một thân ảnh già nua từ ngoài cửa tiến vào, ánh mắt lo lắng: "Còn tiểu thư?"

"Yên tâm đi, có Tiêu Phong và Nguyệt Nhi ở đây, ta sẽ không xảy ra chuyện gì, ngươi trở về gia tộc cũng có thể kiềm chế nhị thúc, làm hắn không dám hành sự lỗ mãng, trong gia tộc này, người ta tin tưởng ngoại trừ gia gia và cha mẹ, cũng chỉ có ngươi."

Bởi vì những người khác trong Diêu gia đều có quan hệ tốt với nhị thúc hơn nàng. Chỉ có Chương bá, dù thực lực không mạnh nhưng đã lớn lên bên cạnh mẫu thân.

Cũng là người nhìn nàng trưởng thành từ nhỏ.

Cho nên trong cái gia tộc to lớn này, người nàng có thể tin tưởng chỉ có hắn.

Đây là bi ai thế nào?

Chương Lâm tựa hồ hiểu rõ điều gì, hơi ôm quyền nói: "Tiểu thư, ngươi yên tâm đi, ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ, kể cả chuyện nhị gia đều báo cáo với gia chủ."

Diêu Vân Thanh khẽ gật đầu, không nói nhiều nữa, quay về phía Mộ Như Nguyệt: "Nguyệt Nhi, xử trí những người này thế nào?"

Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Tam gia sắc mặt tái nhợt: "Ta đã nói rồi, bất kì người nào đụng đến đại ca ta đều chỉ có một kết cục!"

Đó chính là, chết!

Tiêu Tam gia run rẩy, Diêu Kinh cũng không thoát nạn được, hắn làm sao có thể cầu những người này buông tha mình?

Xong rồi...

Hoàn toàn xong rồi...

Hắn làm cái gì không tốt, một hai muốn đưa nam nhân của tiểu thư dòng chính Diêu gia cho người khác?

Đám trưởng lão Tiêu gia đều theo bản năng lui về phía sau vài bước.

Bọn họ còn không tính đối địch với Diêu gia.

Còn Tiêu Tam gia, để hắn tự sinh tự diệt là tốt nhất.

Mộ Như Nguyệt rút trường kiếm ra, một cơn cuồng phong xẹt qua không trung đánh về phía Tiêu Tam gia làm hắn văng ra ngoài.

Phanh!

Thân thể hắn đập vào cái bàn, cái bàn lập tức vỡ đôi.

Phụt!

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt hoảng sợ nhìn bạch y nữ tử đi về phía mình, trái tim hung hăng run rẩy.

Nỗi tuyệt vọng đè nặng trong lòng hắn, làm hô hấp cũng trở nên khó khăn. Hiện giờ Tiêu Tam gia không nghĩ đến chuyện gì khác, hắn chỉ muốn sống thôi.

Mộ Như Nguyệt chậm rãi đi tới.

Sát khí tăng lên theo mỗi bước đi, bạch y nhẹ phất, tóc đen tung bay.

"Không!"

Khóe mắt Tiêu Tam gia như muốn nứt ra, đang định cầu xin tha thứ, đúng lúc này, một thân ảnh từ ngoài cửa vọt vào, phụt một tiếng, trường kiếm đâm vào tim hắn.

Toàn thân hắn chấn động, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mặt, trái tim chìm vào đáy cốc, tuyệt vọng mà thống khổ hét lên: "Tĩnh Nhi, ngươi..."

Tiêu Tam gia từ từ nhắm mắt lại, thậm chí không rõ vì sao nữ nhi mình yêu thương nhất lại ra tay giết hắn.

Đám người Tiêu gia cũng ngây ngẩn, ánh mắt không dám tin nhìn thiếu nữ bỗng dưng xuất hiện.

Nhìn thi thể trước mắt, sắc mặt Tiêu Tĩnh âm trầm, hai mắt lâp lòe ánh sáng không rõ: "Phụ thân, đừng tưởng rằng ta không biết những chuyện ngươi làm, cái chết của mẫu thân năm đó, ngươi không thể thoát khỏi liên quan."

Tiêu Tĩnh nhẹ nhàng rút trường kiếm ra, dung nhan đáng yêu lại nở nụ cười xinh đẹp, quay đầu về phía Mộ Như Nguyệt, ngọt ngào nói: "Ngươi chính là hậu nhân của Tiêu Vân? Lần trước ta có nhìn thấy ngươi nhưng không có thời gian nói chuyện, phụ thân ta làm việc quả thật quá đáng, hiện tại ta đã giết hắn, cũng coi như chuộc tội, hi vọng ngươi có thể bỏ qua cho Tiêu gia."

Lời thiếu nữ nói rất đúng lý hợp tình, nhưng lại khiến Mộ Như Nguyệt cảm thấy rất không thoải mái, bản thân nàng cũng không biết tại sao lại có cảm giác này.

Thật giống như nơi nào đó trong lòng nàng bài xích nàng tới gần.

"Nể mặt Tiêu Bạch Hiên, chỉ cần Tiêu gia không phạm ta, ta cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt, nhưng nếu có người dám gây phiền toái cho Đan tháp, Mộ Như Nguyệt ta cũng không ngại phiền phức!"

Dứt lời, nàng xoay người, ngẩng đầu nhìn không trung, nói: "Vân Thanh, đại ca ta hẳn là đã tỉnh rồi, không, bây giờ nên gọi ngươi là đại tẩu, chúng ta đi thôi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêu Vân Thanh đỏ bừng, ngượng ngùng liếc mắt Mộ Như Nguyệt: "Ta còn không phải đại tẩu ngươi đâu."

"Các ngươi đã phát sinh quan hệ rồi, sao còn không phải?" Mộ Như Nguyệt chớp chớp mắt, cười nói, "Loại chuyện này ở chỗ chúng ta không phải rất bình thường sao?"

Nàng là người khá bảo thủ, trước nay chưa từng thất thân, có thể nói đây là lần đầu tiên trong hai đời làm người của nàng.

"Yên tâm đi, đại ca sẽ nhanh chóng cưới ngươi, ta cũng chỉ kêu trước một tiếng thôi."

Có lẽ vì chuyện của Tiêu Phong và Diêu Vân Thanh đã định ra rồi, Tiêu Tam gia cũng đã chết, trong lòng Mộ Như Nguyệt cảm thấy cực kì nhẹ nhàng, giờ khắc này, nàng bất giác nhớ tới Dạ Vô Trần...

Cũng không biết hiện giờ hắn ở nơi nào.

Nhìn phương hướng hai người biến mất, đám trưởng lão Tiêu gia hối hận xanh ruột, nếu trước kia các trưởng lão không đuổi Tiêu Vân đi, có lẽ một mạch người nhà Tiêu Vân sẽ không bị buộc rời đi.

Dù năm đó phạm sai lầm, hiện giờ chỉ cần đối đãi với Tiêu Phong thật tốt, có lẽ còn có thể cứu vãn.

Nhưng mà...

Các trưởng lão nhìn nhau, đáy mắt bi ai.

Nhưng vì sai lầm của bọn họ, chẳng những khiến Tiêu gia tổn thất hai thiên tài mà còn bỏ lỡ cơ hội kết thân với Diêu gia.

Đó là cơ hội hiếm có cỡ nào a...

Nghĩ đến đây, bọn họ đều hối hận đau ruột.
.
.
.

Đêm.

Mộ Như Nguyệt vừa đi vào giấc ngủ, đột nhiên một hơi thở xa lạ truyền đến, nàng bật dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía ngoài.

Trước mắt nàng, một thân ảnh tuyết trắng phiêu đãng tiến đến, gương mặt nữ tử bị che phủ một tầng sương mù cho nên không thể nhìn rõ dung nhan.

"Mộ Như Nguyệt, đã lâu không gặp."

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: "Tử Phượng, ngươi quả nhiên còn sống."

Cho dù không nhìn rõ dung nhan nhưng Mộ Như Nguyệt vẫn có thể cảm giác được nữ nhân này là Nam Cung Tử Phượng.

"Lần trước ngươi nhìn trộm kí ức của ta, không biết đã tìm được nhi tử của ngươi chưa?"

Thanh âm nữ tử trào phúng càng khiến sắc mặt Mộ Như Nguyệt lạnh lẽo.

Trong khoảng thời gian này nàng vẫn luôn tìm kiếm, không chỉ phân phó người Đan tháp đi tìm mà còn dùng đan dược đổi lấy tin tức.

Đây cũng chính là mục đích nàng thành lập thế lực.

Nhưng mà vẫn không có tin tức gì, chưa từng tìm được manh mối nào, nơi đó quá thần bí, không ai từng phát hiện ra nó.

"Ngươi muốn nói gì?" Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu, lạnh lùng nói.

Tử Phượng cười khẽ, oán hận nói: "Sao ta có thể để ngươi nhanh tìm được hắn chứ? Đó là lợi thế duy nhất để uy hiếp ngươi, tuyệt đối không thể để ngươi phát hiện! Mộ Như Nguyệt, ta vẫn luôn hận ngươi, hận ngươi có được Tử Hoàng ca ca, hận đến mức muốn bầm thây vạn đoạn tiểu hài tử kia! Ngươi biết mỗi ngày nhìn thấy hắn ta có cảm giác gì không? Chỉ cần nhìn thấy hắn, ta sẽ tưởng tượng đến mỗi đêm các ngươi làm chuyện đó, loại chuyện khiến ta đau đến tê tâm liệt phế, vì sao lúc đó các ngươi không nghĩ cho ta? Chuyện này đối với ta tàn nhẫn thế nào các ngươi biết không?"

"Kiếp trước ta khống chế Tử gia làm hắn không thể động thủ với ta, sau đó lại dùng Tử gia uy hiếp hắn, buộc hắn nạp ta làm thiếp nhưng hắn lại không hề do dự mà cự tuyệt, ta lại không thể thật sự hủy diệt Tử gia, nếu không sẽ không còn gì để uy hiếp hắn nữa, mấy ngày trước ta tìm được Tử Hoàng ca ca, ta chỉ cầu xin hắn ở cùng ta một đêm, chỉ cần một lần là đủ rồi, để ta mang thai hài tử của hắn, như vậy mới công bằng với ta, nhưng hắn vẫn không đồng ý..."

"Ta luôn không hiểu, tại sao chỉ một lần mà hắn cũng không muốn cho ta? Vì sao ngươi có thể an tâm thoải mái hưởng thụ sự sủng ái của hắn? Mộ Như Nguyệt, ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi được ở bên nhau! Ta muốn ngươi phát sinh quan hệ với nam nhân khác trước mặt hắn, nếu không, ta sẽ giết tiểu hài tử kia!"

Kỳ thật, Nam Cung Tử Phượng cũng không biết tiểu tử kia đang ở đâu, nhưng hiện tại chỉ có thể dùng phương pháp này uy hiếp nàng.

Hết chương 164

Ume: Tử Phượng, nàng ta đến chỗ Nguyệt tỷ chỉ để kể lể thôi à? Đúng là phản diện có khác -.-"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com