Edit Tu O Bien A Toi Thanh Nam Than Quoc Dan
Nước nóng rót vào ly, từng làn khói trắng mơ hồ bốc lên, trà khô nổi lên mặt nước, xoay tròn theo dòng.Bạch Việt đứng trước bàn làm việc, chăm chú quan sát động tác của Lục thượng tướng. Sau khi người kia pha trà xong, liền đẩy một ly về phía cậu."Uống đi."Bạch Việt cầm lấy ly trà: "Cảm ơn ngài."Mười phút trước, cậu đột ngột nhận được liên lạc, bảo đến văn phòng hiệu trưởng một chuyến. Cứ tưởng có chuyện gì gấp, nhưng sau khi bước vào, Lục thượng tướng lại không nói gì cả, chỉ ung dung ngồi pha trà.Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt lại kể từ học viện Lạc Hoa.Trong lúc Bạch Việt uống trà, Lục thượng tướng chống cằm, nở nụ cười như có điều suy nghĩ: "Lâu rồi không gặp, cậu cao hơn rồi."Ông vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Việt, chỉ là một thiếu niên omega sạch sẽ tươi sáng. Ngoại hình còn có vài phần giống cố nhân, lúc ấy ông đã sững sờ mất vài giây.Giờ gặp lại, hắn lại cao thêm một đoạn, chắc cũng gần chạm mốc 1m80. Đường nét khuôn mặt dần trở nên góc cạnh. Thân hình đang ở giai đoạn chuyển giao giữa thiếu niên và thanh niên, dung mạo từ thanh tú đã chuyển sang tuấn mỹ.Tất cả chỉ là thay đổi bề ngoài. Thứ khác biệt rõ rệt nhất, chính là khí chất toát ra từ đối phương, tự tin, cường đại, khiến ai cũng phải ngoái nhìn.Bạch Việt đặt ly trà xuống: "Hiệu trưởng, ngài gọi tôi đến là có việc gì ạ?"Lục thượng tướng thấy hắn uống xong, lại rót thêm nước nóng:"Không có việc thì không thể trò chuyện một chút à?""Không." Bạch Việt mỉm cười, "Được nói chuyện với ngài là vinh hạnh của tôi.""Cậu biết nói chuyện ghê."Đương nhiên Lục thượng tướng gọi hắn đến không phải chỉ để khách sáo đôi câu."Có nhiều quân khu gửi thiệp mời đến như vậy, cậu không thấy hứng thú với cái nào sao?"Thì ra là vì chuyện thực tập.Bạch Việt đáp: "Tôi chỉ cảm thấy với thực lực hiện tại của mình, đi thực tập vẫn còn hơi sớm.""Quá khiêm tốn chính là một dạng kiêu ngạo." Lục thượng tướng nói, "Cậu còn ưu tú hơn nhiều học sinh khóa trên trong học viện của tôi. Đến cả cậu còn cảm thấy chính mình chưa đủ, vậy mấy người kia nên nghĩ thế nào?"Bạch Việt vốn chưa nghĩ xa đến vậy, thoáng do dự.Lục thượng tướng kéo ngăn bàn, đưa ra một phong thư: "Tôi nhận được liên hệ từ một người bạn cũ, bảo tôi nhất định phải cử cậu đến quân khu của họ."Bạch Việt cầm lấy phong thư, mở ra xem. Vẫn là thư mời thực tập.Địa điểm là ở một hệ sao khác — Tinh cầu Hoàng hậu Z-23.Lục thượng tướng nói: "Quân khu khu vực Hoàng hậu cũng được xem là một trong những quân khu lớn nhất đế quốc. Nếu có thể đến đó học tập một thời gian, chắc chắn sẽ rất có ích."Bạch Việt sống ở thành phố nhỏ Lạc Thành. Nhưng cho dù vậy, cũng từng nghe đến tên của tinh cầu Hoàng hậu.Là một trong những hành tinh phát triển nhanh nhất hệ sao đế quốc, nơi đây được đế quốc vô cùng coi trọng, mức độ phát triển thậm chí không thua tinh cầu D-312. Vì vậy, quân khu đóng quân tại đây cũng rất hùng mạnh."Đương nhiên, đó không phải là lý do chính."Nghe vậy, ánh mắt Bạch Việt rời khỏi thư mời, nhìn về phía Lục thượng tướng."Gần đây khu vực Hoàng hậu có vài hành động bất thường. Nhưng người chúng tôi phái đi điều tra không tìm được bất kỳ manh mối nào."Lục thượng tướng đặt tay lên bàn: "Nhưng lần này là họ chủ động gửi thư mời. Nếu để các cậu đi điều tra, có lẽ họ cũng không nghi ngờ."Bạch Việt hiểu ra: "Ngài muốn tôi đi thực tập trên danh nghĩa, nhưng thực chất là đến đó điều tra quân khu này?""Đúng vậy." Lục thượng tướng gật đầu.Bạch Việt hỏi: "Ngài nói hành động bất thường, cụ thể là chỉ chuyện gì?"Lục thượng tướng trầm ngâm giây lát, rồi kể lại đầu đuôi sự việc.Sự việc bắt đầu từ một báo cáo nặc danh, nội dung nói rằng quân khu Hoàng hậu có binh sĩ mất tích. Bộ chỉ huy lập tức phản ứng, cử người đến điều tra.Nhưng sau khi đối chiếu từng người trong danh sách quân nhân của khu vực Hoàng hậu, phát hiện số người và tên tuổi đều khớp, không có ai mất tích cả.Vì vậy, báo cáo nặc danh kia được xử lý như một trò đùa ác ý.Tuy nhiên, Lục thượng tướng vẫn cảm thấy không yên tâm."Tuy chỉ là suy đoán cá nhân của tôi, nhưng tôi cho rằng chuyện này không đơn giản như vậy."Thực ra, ngay từ trước khi có báo cáo nặc danh kia, ông đã mơ hồ cảm thấy hành vi của quân khu Hoàng hậu có gì đó kỳ lạ, chỉ là chưa có chứng cứ cụ thể.Mà bản báo cáo ấy, không nghi ngờ gì nữa, càng khiến ông thêm nghi ngờ."Không cần tạo áp lực tâm lý cho bản thân, cứ xem như đây là một cơ hội thực tập cũng được. Chỉ cần làm như những gì cậu từng làm, quan sát cẩn thận rồi kịp thời báo cáo với tôi."Ông cười nói: "Chuyện này, cậu làm rất giỏi."Bạch Việt nhìn Lục thượng tướng, cất thư mời đi: "Tôi hiểu rồi."Đây là nhiệm vụ do Lục thượng tướng đích thân giao. Dù quân khu Hoàng hậu có thực sự khả nghi hay không, thì đến đó thực tập cũng có ích cho con đường thăng tiến sau này, không có lý do gì để từ chối.Tuy vậy, nó vẫn còn một vấn đề cuối cùng.Bạch Việt: "Vừa rồi ngài nói 'các cậu'. Ngoài tôi ra, lần này còn ai hành động cùng?""Yên tâm." Lục thượng tướng đáp, "Đội viên hành động cùng cậu lần này, tôi đã chọn xong rồi.".Không lâu sau khi Bạch Việt rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, lại có hai người lần lượt đi tới.Người đầu tiên là Mục Tư Hàn.Tuy cậu chỉ tham gia vòng sơ loại trong đại hội thể thao liên trường, nhưng vì sự đối lập quá lớn giữa vẻ ngoài và thực lực, cộng thêm màn ra mắt ấn tượng, biểu hiện xuất sắc, vẫn thu hút được sự chú ý từ quân đội.Thư mời từ quân khu tinh cầu Hoàng Hậu cũng đã được gửi đến chỗ Mục Tư Hàn.Sau khi nghe Lục thượng tướng giải thích xong, cậu không hỏi thêm gì. Chỉ đáp một tiếng "Đã rõ" rồi rời khỏi văn phòng.Lục thượng tướng lại tự rót cho mình một chén trà.Trong mắt ông, Bạch Việt và Mục Tư Hàn đều là những đứa trẻ tương đối biết nghe lời, căn bản không khiến ông phải bận tâm. Nhưng người tiếp theo thì, hơi khó xử lý.Liên lạc xong mãi mới chịu đến, trước khi vào thậm chí còn chẳng thèm gõ cửa, cứ thế đẩy cửa bước vào.Tay đút túi quần, dáng vẻ cực kỳ ngông nghênh."Chuyện gì?"Đấy, đến hai chữ "hiệu trưởng" cũng không buồn gọi.Tuy vậy, Lục thượng tướng vốn không phải kiểu người quá để ý tiểu tiết. Ông vẫn pha sẵn trà cho đối phương, đồng thời đơn giản nói lại tình hình một lượt."Muốn tôi đi à?" Lông mày Thượng Vũ Phi khẽ nhướng, "Giao cho một kẻ như tôi, không sợ tôi làm hỏng chuyện sao?"Lục thượng tướng vẫn giữ nụ cười.Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi. Dù sao quân khu Hoàng Hậu không gửi nhiều thư mời thực tập, mà trong đó, ông buộc phải chọn ra những người có thực lực nổi trội nhất.Lục thượng tướng nói: "Sau này cậu muốn vào quân đội, thì kinh nghiệm thực tập tại tinh cầu Hoàng Hậu sẽ là một điểm cộng rất lớn. Huống hồ, nếu cậu thật sự điều tra ra vấn đề, quân đội cũng sẽ thưởng quân công tương ứng."Thượng Vũ Phi vẫn không mấy hứng thú.Có rất nhiều cách để kiếm quân công, đâu nhất thiết phải nhúng tay vào vũng nước đục này. Đến cả điều tra viên chuyên nghiệp cũng không tìm ra manh mối, rõ ràng đây là một phiền phức.Lục thượng tướng thấy vậy cũng không cưỡng ép: "Nếu vậy thì thôi vậy."Thượng Vũ Phi chẳng muốn phí thêm thời gian, xoay người định rời đi, nhưng ngay lúc ấy, y nghe thấy người phía sau khẽ thở dài: "Xem ra chỉ có thể để Bạch Việt và Mục Tư Hàn hai người đi mà thôi."Bước chân Thượng Vũ Phi khựng lại.Y quay đầu, hơi nhíu mày: "Hả?"Lục thượng tướng tỏ vẻ ngạc nhiên: "Sao vậy?""Ông vừa nói ai sẽ đi cơ?"Lục thượng tướng lặp lại lần nữa: "Bạch Việt, còn có Mục Tư Hàn."Thượng Vũ Phi sải bước trở lại trước bàn làm việc, hai tay "bộp" một tiếng đập mạnh xuống mặt bàn.Y không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn vào mắt Lục thượng tướng.Cho dù thực lực có mạnh đến mấy, mà để một đứa năm nhất như Bạch Việt đi làm nhiệm vụ kiểu này. Người này rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?Mà Lục thượng tướng cũng nhìn y, vẻ mặt không chút thay đổi.Chén trà đã pha vẫn chưa được đụng đến, giờ đây đã nguội đi ít nhiều. Mặt nước vì cú đập bàn ban nãy mà lan ra những vòng gợn sóng.Một lúc sau, Thượng Vũ Phi đứng thẳng người dậy: "Tốt lắm."Y giật lấy thư mời trên bàn làm việc, rồi rời khỏi văn phòng.Lục thượng tướng nghe tiếng cửa bị đóng "rầm" một cái, ông đứng dậy, cầm chén trà lên, đổ bỏ nước đã nguội.Bây giờ mọi thứ đều đã chuẩn bị xong. Hy vọng màn thể hiện của lũ học sinh này sẽ không khiến ông thất vọng..Hôm đó trời nắng chang chang, là ngày khởi hành đến quân khu Hoàng Hậu để thực tập.Lúc Bạch Việt chạy đến cổng trường, hai người đồng hành của hắn đã đến từ sớm.Chỉ là một người đứng phía Đông, một người đứng phía Tây, khoảng cách xa nhau chẳng khác nào hai bán cầu.Ban đầu Bạch Việt cứ tưởng hai người họ đã cùng tham gia hội thao, quan hệ chắc cũng bớt căng thẳng rồi. Vậy nên khi nghe nói lần này cùng đi thực tập là hai người bọn họ, hắn còn thấy khá vui.Nhưng giờ nghĩ lại, tình hình có vẻ không mấy khả quan.Vừa bước lại gần, hai người đã đồng thời ngẩng đầu lên.Bạch Việt mỉm cười: "Chào buổi sáng."Mục Tư Hàn vốn không thích nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu. Còn Thượng Vũ Phi thì sải bước tới, kéo lấy hắn: "Xe tới rồi, đi thôi."Không xa phía trước, một chiếc xe buýt bay đang từ từ lướt đến cổng trường.Mục Tư Hàn hơi cau mày, cũng bước theo sau.Trên xe không có mấy người. Thượng Vũ Phi dắt thẳng Bạch Việt về hàng ghế cuối cùng.Mục Tư Hàn lên xe sau, ánh mắt lướt qua hai người, vẻ mặt không biểu lộ gì, có vẻ định ngồi xuống ở chỗ gần đó."Chờ đã." Bạch Việt gọi cậu ta, "Lại đây ngồi đi, tôi có chuyện muốn nói."Mục Tư Hàn khựng lại.Bạch Việt cố ý để trống chỗ bên cạnh. Mục Tư Hàn vừa bước đến chuẩn bị ngồi xuống thì thấy một chiếc ba lô bị ném đánh "bịch" lên ghế.Thượng Vũ Phi khoanh tay: "Hết chỗ để hành lý rồi."Mục Tư Hàn ngẩng đầu nhìn y.Đây đúng là nói dối không chớp mắt, xe trống trơn, chỗ ngồi thì đầy ra đó.Bạch Việt nhìn cảnh ấy, cúi người nhặt ba lô của Thượng Vũ Phi lên.Hành động này trái lại quá mức trẻ con, khiến hắn bỗng nhớ lại thời tiểu học.Ngay lúc hắn định đặt ba lô lên kệ hành lý thì lại bị kéo lại."Này!"Đối phương hình như có chút bất mãn.Bạch Việt quay đầu nhìn y, cười híp mắt: "Học trưởng à, hành lý thì cứ để lên kệ hành lý, được không."Giọng nói tuy dịu dàng, nhưng lại không cho phép cãi lại.Thượng Vũ Phi không nói gì, buông tay ra.Cuối cùng Mục Tư Hàn vẫn ngồi xuống. Nhưng không ngồi cạnh, mà cách một đoạn xa, ngồi ở góc trong cùng của hàng ghế cuối.Khoảng cách vẫn như hai bán cầu Đông và Tây.Bạch Việt khẽ lắc đầu: "Sáng nay tôi nhận được liên lạc từ khu Hoàng Hậu."Bên đó tạm thời giao thêm nhiệm vụ. Vậy nên trước khi đến sân bay trên không, bọn họ phải đi đường vòng một chút.Nhiệm vụ lần này vẫn liên quan đến các nội gián Liên bang. Dù những người đó đã bị bắt, nhưng hiện vẫn đang bị giam giữ tại Tinh cầu D-312, chờ lần lượt áp giải đến các hệ sao khác.Dù D-312 là một tinh cầu phồn hoa, nhưng các thành phố đều được xây dựng xoay quanh các học viện quân sự, nên không có nhiều nhà tù chuyên dụng với mức độ cảnh giới cao.Còn quân khu Hoàng Hậu là một trong những quân khu lớn nhất, đương nhiên cũng gánh vác nhiệm vụ giam giữ.Nhiệm vụ đầu tiên do quân khu Hoàng Hậu giao cho, chính là cùng quân đội áp giải các nội gián Liên bang trở về..Chừng hai tiếng sau, bọn họ đến nơi.Nhưng nơi này không giống tưởng tượng cho lắm. Nói là nhà tù, nhưng bề ngoài lại quá mức sang trọng.Tường rào kiên cố mở rộng về hai phía, chỉ có chính giữa là một cánh cổng cao mấy mét. Mà lúc này, cánh cổng ấy vẫn đang đóng chặt, không thể nhìn thấy cảnh vật bên trong.Cả khu vực rộng đến hàng ngàn dặm vuông gần như đều nằm gọn trong vòng tường vây.Bạch Việt xác nhận lại tọa độ một lần nữa.Không nhầm, địa điểm do quân khu Hoàng Hậu gửi tới chính là đây.Gần đó hầu như không có người qua lại, khu dân cư ở quá xa, mà chiếc xe buýt bay lúc nãy cũng đã rời đi, không tìm được ai để hỏi đường.Ngay khi Bạch Việt chuẩn bị liên lạc lại với quân khu Hoàng Hậu, cánh cổng dày nặng bỗng mở ra.Bên tai vang lên tiếng bước chân đồng đều.Một nhóm người mặc đồng phục đen ngay ngắn trật tự bước ra, rồi dàn thành một hàng ngang, khí thế ép người.Ai nấy đều vẻ mặt nghiêm nghị, hai tay đặt sau lưng, toàn thân tỏa ra áp lực nặng nề.Mục Tư Hàn lạnh lùng nhìn bọn họ. Thượng Vũ Phi thì hứng thú nhướng mày, muốn xem thử những người này đang bày trò gì.Bạch Việt hơi nghiêng đầu, đang định tiến lên hỏi chuyện, thì thấy nhóm người kia bất ngờ đồng loạt quay người, mỗi người bước sang một bên, nhường ra một lối đi.Sau đó, lại có tiếng bước chân vang lên.Bạch Việt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang bước ra.Nửa thân dưới đạp lên mặt đất tràn ngập ánh nắng, nửa thân trên lại chìm trong bóng đổ từ cánh cổng. Khóe môi người đó mang theo nụ cười, mái tóc màu nâu có phần tối đi dưới bóng râm."Bạch Việt?"Nghe thấy tên mình, bản thân Bạch Việt vẫn chưa có phản ứng gì. Trái lại, Thượng Vũ Phi và Mục Tư Hàn lại đồng loạt bước lên trước một bước, đặt tay lên vũ khí.Ngay giây tiếp theo, liền thấy thanh niên kia bất chợt dang rộng hai tay, nở nụ cười rạng rỡ."Tôi đợi cậu lâu rồi, chào mừng đến với Ám Kỳ!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com