TruyenHHH.com

Edit Tu O Bien A Toi Thanh Nam Than Quoc Dan

Đại hội động viên kết thúc. Các thí sinh được phép tạm ngừng các tiết học trong vài ngày tới, tập trung vào khóa huấn luyện.

Các học sinh nhộn nhịp rời khỏi hội trường. Khi ra về, Bạch Việt mới nhìn thấy bóng dáng của Mục Tư Hàn.

Hắn gọi một tiếng, nhưng hội trường quá ồn, đối phương hình như không nghe thấy.

"A, đi mất rồi." Bạch Việt buông tay xuống.

Nhưng cũng không vội, sau này giới thiệu cũng chưa muộn.

Lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nam trung niên:

"Cậu là Thượng Vũ Phi phải không? Nếu có thời gian, có thể nói chuyện một chút chứ?"

Bạch Việt quay đầu nhìn, phát hiện là một lão sư của học viện Quân sự Đế Nhất. Đối phương đang nói với Thượng Vũ Phi bên cạnh hắn.

Thượng Vũ Phi nhướng mày: "Nói đi."

Đối diện với thái độ ngạo mạn như vậy, vẻ mặt của lão sư rõ ràng có chút khó chịu: "Người ở đây đông quá, không tiện nói chuyện."

Thượng Vũ Phi: "Có gì mà không tiện."

Hừ, quả nhiên y đúng như lời đồn, là một kẻ khó trị.

Lão sư đè nén sự khó chịu trong lòng, nói: "Liên quan đến tư cách dự thi của cậu. Chuyện này ảnh hưởng đến danh dự, nếu cậu muốn để mọi người xung quanh nghe thấy, tôi cũng không ngại."

"Danh dự?" Thượng Vũ Phi âm u cười một tiếng.

Thì ra y còn có thứ này.

"Nếu muốn hủy tư cách thi đấu của tôi thì nói thẳng ra." Y nhếch môi, "Độc đoán, chẳng phải sở trường của các người sao."

"Cậu—!"Lão sư rõ ràng có phần giận dữ.

Thấy tình hình có vẻ không ổn, Bạch Việt bước lên trước, lên tiếng: "Lão sư, chuyện này là thật sao?"

Vẻ ngoài của Bạch Việt thực sự có tình mê hoặc.

Thấy hắn, cơn giận trong mắt lão sư cũng vơi đi đôi phần, giải thích: "Giải đấu lần này rất quan trọng với trường chúng ta, không thể để xảy ra bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào."

Nói tới đây, lão sư liếc mắt nhìn "tình huống ngoài ý muốn" đang đứng trước mặt mình.

Thượng Vũ Phi hơi nheo mắt.

Thật lòng mà nói, y vốn dĩ chẳng để tâm đến hội thao lần này. Nếu không phải vì Bạch Việt mở lời, y cũng chẳng buồn tham gia.

Cách để lập quân công có hàng ngàn hàng vạn, cho dù có phải làm mấy trăm nhiệm vụ, y cũng không muốn phí tâm tư dây dưa với đám người này.

Nghĩ vậy, y toan kéo Bạch Việt rời đi, nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng vỗ vai trấn an.

Bạch Việt suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Lão sư nói 'tình huống ngoài ý muốn', cụ thể là chỉ điều gì ạ?"

"Do xích mích trong trận đấu dẫn đến đánh nhau." Lão sư nói đầy hàm ý, "Người nào đó chẳng phải đã có tiền sử rồi sao."

Thượng Vũ Phi cau mày.

"Em hiểu ý lão sư rồi." Bạch Việt cười cười.

"Nhưng năm ngoái trường ta bỏ lỡ chức vô địch, chính là vì phương châm quá bảo thủ. Nếu năm nay lại dẫm lên vết xe đổ đó, e là cục diện cũng sẽ nghiêm trọng không kém."

Lão sư: "Ý em là, nếu thiếu Thượng Vũ Phi, trường ta sẽ không còn hy vọng vô địch?"

Bạch Việt lắc đầu: "Nếu như học trưởng rút khỏi thi đấu, vậy thì em cũng xin dừng tại đây."

Lời vừa dứt, cả Thượng Vũ Phi lẫn lão sư đều sững sờ.

Lão sư biết rõ thân phận của học sinh trước mắt. Thật lòng mà nói, năm nay hội đồng nhà trường cũng đặt cược rất nhiều vào tân sinh này.

Đúng là học sinh khối trên có nhiều kinh nghiệm, nhưng thói quen chiến đấu của họ đã bị các trường đối thủ nghiên cứu thấu đáo từ lâu.

Chỉ có học sinh năm nhất—nhất alpha cấp S+ này—mới là một ẩn số mạnh mẽ và hoàn toàn không thể đoán trước đối với các trường khác!

Lão sư do dự: "Chuyện này..."

"Cái gì cơ! Bạch, cậu định bỏ cuộc thật à? Cậu mà rút thì tôi cũng không tham gia nữa!"

Giọng âu quai nón âm lượng cực lớn truyền tới.

Tần Phi: "Khoan đã, Bạch ca, không phải thật chứ? Hậu viện hội đều nhắm vào anh mà tới đấy, anh mà không thi thì bọn họ sẽ dùng nước miếng nhấn chìm em mất. Vậy... em cũng bỏ luôn."

Từ Thành Đống thì lưỡng lự, nhưng bị Tần Phi vỗ mạnh một cái vào lưng, lập tức đứng nghiêm: "Vĩnh viễn đi theo bước tiểu đội trưởng!"

Lão sư ngây người.

Đám tân sinh năm nhất này sao vậy chứ, nói bỏ là bỏ luôn à?

"Lão sư."

Giọng Bạch Việt kéo ông hoàn hồn. Ông vô thức nhìn sang, vừa vặn chạm vào đôi mắt sáng màu của hắn.

"Em hiểu lo lắng của lão sư. Đã vậy, chi bằng chúng ta làm một thỏa thuận."

Lão sư: "Thỏa thuận gì?"

"Em sẽ giám sát hành vi của học trưởng, cũng có thể đảm bảo anh ấy sẽ không có hành vi vi phạm. Nếu thất hứa, bất kể là bị ghi lỗi, bị giam hay bị đuổi học, cả hai chúng ta đều sẽ để lão sư toàn quyền xử lý."

"Đúng! Tùy lão sư xử lý!" Râu quai nón và Tần Phi lập tức tự động lôi bản thân vào luôn.

Từ Thành Đống vò đầu bứt tai: khoan đã, theo tiết tấu này thì cậu cũng bị kéo vào à? Hai cái trước thì cũng thôi đi, chứ đuổi học thì đau lòng quá rồi đấy...

"Lần này chúng ta nhất định sẽ giành được quán quân." Bạch Việt nói, "Nếu thật sự làm được, em hy vọng lão sư có thể công khai xin lỗi vì những lời đã nói hôm nay."

Hắn cười: "Em tin rằng các lão sư của Đế Nhất đều rất ưu tú, sẽ không dùng thành kiến để nhìn người khác."

Lão sư trầm mặc.

Ông nhìn học sinh trước mặt, vẻ mặt của đối phương rõ ràng không giống đang đùa.

Bạch Việt là người mà hiệu trưởng đích thân ra sức chiêu mộ. Nếu để học sinh này bỏ học, e rằng thứ chờ đón ông sẽ là quyết định thôi việc.

Nhưng không thể phủ nhận, khi mọi chuyện đã đến nước này, ông cũng có chút tò mò với cái gọi là "quyết tâm" mà đối phương vừa nhắc tới.

Lão sư thở dài một hơi.

"Đã vậy, người này giao cho cậu." Ông nói, "Nếu thực sự có thể làm được như lời mình nói..."

"Tôi sẽ công khai xin lỗi."

Bạch Việt hơi khom người: "Rất cảm ơn thầy."

Lão sư rời đi.

Dù chỉ mới mười mấy phút trước ông còn đề nghị hủy tư cách tham gia của Thượng Vũ Phi, giờ lại phải đích thân đi thu lại lời nói ấy.

Nhưng mà, cái học sinh S+ này... Dù thái độ có hơi cứng rắn, nhưng tiến lui đúng mực, lễ độ nhã nhặn. Hơn nữa, nhìn vào thành tích mấy tháng nay, môn nào cũng ưu tú, thầy cô các khoa đều đánh giá hắn rất cao.

Một học sinh xuất sắc đến vậy mà lại ra mặt bênh vực tên "đại ma đầu" đó, chẳng lẽ trước giờ ông thực sự đã nhìn nhầm điều gì?

.

Lão sư đã rời đi, Từ Thành Đống vẫn còn chưa hoàn hồn.

Lần đầu tiên trong đời cậu ta mạnh miệng với giáo viên Đế Nhất như thế.

Râu quai nón thì lại vui như Tết: "Yeah! Chiến thắng rồi!"

"Thắng cái đầu cậu ấy!" Từ Thành Đống phát điên, vò đầu bứt tai, "Nếu tụi mình không đoạt chức vô địch thì sao? Có phải thật sự bị đuổi học không đấy?"

Bạch Việt: "Tôi chỉ nói nếu đoạt chức vô địch thì hy vọng lão sư có thể công khai xin lỗi thôi."

Từ Thành Đống ngẩn ra, lập tức bừng tỉnh.

Vừa rồi nói là một cái "thỏa thuận", nhưng thật ra lại bao gồm hai việc.

Một là Thượng Vũ Phi không được phạm quy; hai mới là chuyện chức vô địch.

Vậy nên cho dù cái sau có thất bại, họ cũng sẽ không phải chịu hình phạt gì.

Nghĩ tới đây, Từ Thành Đống lập tức yên tâm hơn hẳn.

Bạch Việt hướng Thượng Vũ Phi bên cạnh: "Em sẽ cố hết sức để làm được chuyện này."

Hắn khẽ cong mày mắt: "Tạo chút áp lực cho bản thân cũng chẳng phải chuyện xấu."

Thượng Vũ Phi nhìn Bạch Việt.

Y chậm rãi đưa tay lên, dường như muốn chạm vào đôi mắt của hắn.

Thông thường, người có đôi mắt nhạt màu sẽ dễ tạo cảm giác lạnh lùng xa cách. Nhưng Bạch Việt thì không như vậy.

Hắn lúc nào cũng mỉm cười, quanh người luôn toát ra khí chất dịu dàng.

Khoảnh khắc thấy hắn đối đầu với giáo viên ban nãy, y không khỏi nhớ về thời trung học.

Khi đó, y vào học viện Lạc Hoa trước Bạch Việt một năm. Mối quan hệ với kẻ được gọi là "cha" kia cũng đã rơi xuống mức đóng băng.

Ngôi trường ấy rất tệ. Y như thể buông xuôi tất cả, bắt đầu học theo đám học sinh cá biệt. Đánh nhau gây chuyện, chẳng hiểu sao lại trở thành đại ca của trường.

Dù có bị đuổi học cũng hoàn toàn không quan tâm.

Mà người duy nhất từng đưa tay ra giúp y, từng vì y mà hướng trưởng ban kỷ luật cầu tình... cũng chính là Bạch Việt.

Khoảnh khắc ấy, giờ phút này, hai hình ảnh chồng lên nhau.

Bên cạnh Bạch Việt có thêm rất nhiều người, dường như đã có nhiều thay đổi, nhưng lại dường như chưa từng đổi thay.

Thượng Vũ Phi đưa tay lên được nửa chừng, nhận ra động tác ấy có phần không thích hợp, liền đổi sang đặt lên vai đối phương, khẽ bóp nhẹ một cái.

Sau đó, y quay đầu nhìn về phía mấy người kia: "Này, mấy người các cậu."

Bị người đáng sợ này đột ngột gọi tên, ba người lập tức hoảng loạn: "C–có chuyện gì vậy?"

Thượng Vũ Phi: "Lát nữa đi ăn đồ nướng, tôi mời."

Đối với phần lớn nhân loại, thịt luôn là điều khó cưỡng.

Huống hồ ba học sinh năm nhất này đều xuất thân bình thường, tiền trợ cấp không dư dả gì, bình thường nhiều lắm chỉ dám ăn ở căn tin.

Giờ nghe thấy lời mời này, không cần biết người nói là ai, cả ba đều đồng thanh giơ tay: "Tôi đi!"

.

Rời khỏi hội trường, ba người kia hớn hở đi đằng trước. Lúc sau Tào Tầm tìm đến, cũng nhập hội.

Bạch Việt cùng Thượng Vũ Phi đi cuối cùng.

Tào Tầm thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn họ, như muốn nói gì đó. Nhưng lại bị Tần Phi kéo lại, khẽ lắc đầu: "Thôi đi."

Bầu trời trong xanh, sáng ngời như ngọc.

Thượng Vũ Phi nhìn thẳng về phía trước, bỗng lên tiếng: "Em không có gì muốn hỏi à?"

Nghe vậy, Bạch Việt quay đầu lại.

Thượng Vũ Phi: "Thái độ của mấy người đó, rồi cả những lời tên kia vừa nói nữa, em không thấy lạ sao?"

Bạch Việt không đáp.

Không nghe thấy câu trả lời, Thượng Vũ Phi quay sang nhìn. Vừa lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương.

Bạch Việt nhìn y chăm chú, khiến Thượng Vũ Phi có chút không tự nhiên.

"Nhìn... nhìn cái gì?"

Bạch Việt khẽ cong mắt: "Em đang nghĩ, có khi nào anh bị người khác đoạt xác rồi không?"

"...Hả?"

"Quan hệ của chúng ta, rất nhiều chuyện chẳng cần phải nói rõ ra."

"Bất kể anh đang ở đâu, lấy thân phận gì làm việc gì, thì cũng đều có lý do. Anh không quan tâm người khác nghĩ gì..."

Bạch Việt nói, "Em cũng không quan tâm."

Gió nhẹ lướt qua, khẽ lùa những sợi tóc xám nhạt bay bay. Từ hướng sân thể thao vọng lại những âm thanh lẫn tạp.

Thượng Vũ Phi dời mắt đi chỗ khác. Chốc lát, khóe môi y khẽ cong lên: "Nói cũng đúng."

Bạch Việt: "Hơn nữa, việc người khác rất sợ anh, em đã biết từ trước khi nhập học."

"Chỉ cần anh không chơi bời với đám người không tốt như trước kia là được."

Hắn nói xong, lại bước tiếp về phía trước.

Nhưng đi được vài bước, lại phát hiện Thượng Vũ Phi không theo kịp.

Bạch Việt quay đầu: "?"

"Không... không có gì."

Thượng Vũ Phi bực bội vò tóc, đuổi theo: "Anh đương nhiên sẽ không chơi với đám người kiểu đó."

Cùng lúc ấy, Ngô Tử Hạo đang tán tỉnh một omega. Bất chợt hắt xì một cái thật to.

"Hắt xì——!"

Hai omega kia lập tức ghét bỏ nhìn cậu ta, vội vã rời đi.

"Ê, đợi chút đã!"

Ngô Tử Hạo gọi theo không được, đành bất lực gãi mũi.

Ai đang nhớ đến mình thế nhỉ? Chẳng lẽ là một omega xinh đẹp?

.

Sau khi lễ động viên kết thúc, Bạch Việt lại tiếp tục công việc tuần tra.

Khi hắn xong ca trực cuối cùng, quay về ký túc xá, lại thấy Thượng Vũ Phi đang đợi dưới lầu.

Bạch Việt tháo xuống băng tay: "Chờ lâu chưa? Sao không báo trước?"

Thượng Vũ Phi không nói gì, đưa điện thoại ra.

Là điện thoại của Đỗ Cần.

Bạch Việt hiểu ra.

Một mấy lời không tiện nói ở bên ngoài, Bạch Việt dẫn Thượng Vũ Phi về ký túc xá.

Sau khi đóng cửa lại, Thượng Vũ Phi mới mở miệng: "Khóa đã được mở, nội dung bên trong cũng điều tra xong rồi. Có điều..."

Y khẽ nhíu mày: "Người gửi rất cẩn thận. Hòm thư dùng một lần, không tìm được bất kỳ dấu vết nào khác."

Bạch Việt mở điện thoại, lật lại toàn bộ nội dung thư từ đầu.

Quả thật đối phương rất cẩn trọng. Ngay cả khi giao đồ cũng chưa từng lộ diện, toàn để Đỗ Cần đến địa điểm đã hẹn lấy đồ.

Địa điểm mỗi lần đều khác nhau, lại nằm ngoài khuôn viên trường, lưu lượng người rất lớn, không cách nào xác định được thân phận thật.

Chỉ là, vẫn có vài chi tiết đáng để chú ý.

"Có lẽ có liên quan đến cuộc tuyển chọn."

Bạch Việt cầm điện thoại lên: "Thư đầu tiên được gửi ngay sau vòng sơ tuyển của Đội Duy trì trật tự. Người này luôn theo dõi Đỗ Cần."

Hơn nữa còn dường như biết rõ Đỗ Cần có oán hận với hắn, trong lời nói liên tục kích động và dụ dỗ.

"Em nói là Đội Duy trì trật tự à?" Thượng Vũ Phi cau mày.

"Mặc dù đám ngu đó..." Y nhận ra gì đó, vội sửa lời, "Không bao gồm em."

Bạch Việt khẽ cười, không để tâm.

Thượng Vũ Phi nói tiếp: "Dù sao thì cái đám người đó đều là một lũ đầu óc cứng nhắc, anh không tin trong số họ lại có nội gián từ Liên bang."

Đúng là vậy, nếu thực sự có người của Liên bang trà trộn vào, thì phái một sinh viên cùng trang lứa đến làm chuyện thế này là quá mạo hiểm.

Không bàn đến năng lực, chỉ riêng việc tâm lý chưa vững, rất dễ bị lung lay và phản bội lại nhiệm vụ.

Những ngày đó vì lý do tuyển chọn, Đội Duy trì trật tự luôn giám sát bọn họ một cách công khai. Nhưng nếu không phải là học sinh trong đội, thì ai lại có thể nắm rõ hành tung của họ như vậy?

Dù là vòng sơ tuyển hay vòng cuối, nội dung cụ thể đều không được công bố rộng rãi.

Ngoại trừ tổ chức kia...

Bạch Việt trầm ngâm: "...Mặt nạ."

Nghe vậy, ánh mắt Thượng Vũ Phi lóe lên, hỏi ngược lại: "Cái gì mặt nạ?"

"Trong vòng cuối, em từng được một người đeo mặt nạ cứu. Bọn họ chắc cũng là học sinh của Đế Nhất."

Bạch Việt hỏi: "Anh chưa từng nghe đến à?"

"Có nghe rồi." Thượng Vũ Phi khựng lại, "Không có hứng thú."

"Các tiền bối trong Đội Duy trì trật tự hình như rất ghét mấy người đó." Bạch Việt cười nhạt, "Trước đây em không hiểu lắm, nhưng giờ có vẻ đã hiểu được đôi chút."

Thượng Vũ Phi trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Vậy còn em?"

"Em nghĩ sao về những người đó?"

Bạch Việt rời mắt khỏi điện thoại, nhìn sang Thượng Vũ Phi.

Trong đêm khuya, ngoài cửa sổ lờ mờ vang lên tiếng ve kêu ồn ào.

Hắn vừa định mở miệng, cửa ký túc xá lại bất chợt bật mở.

Cả hai đều khựng lại, đồng loạt quay đầu nhìn sang.

Người bước vào là Mục Tư Hàn. Khi thấy trong phòng có người lạ, cậu ta khẽ cau mày.

Bạch Việt đứng dậy: "Cậu về rồi à? Lúc họp động viên ban nãy gọi cậu, hình như cậu không nghe thấy."

Hắn nghiêng người: "Giới thiệu một chút—"

"Học trưởng hồi cấp ba của cậu." Mục Tư Hàn ngắt lời, giọng lạnh tanh, "Từng gặp rồi."

Bạch Việt lúc này mới nhớ ra, đúng là từng gặp mặt một lần trong buổi chiêu mộ câu lạc bộ.

Thượng Vũ Phi cũng không ngờ, Alpha luôn kè kè bên cạnh Bạch Việt dạo gần đây, lại chính là người này.

Y từng gặp cậu ta trên tinh cầu Lia, còn tưởng là một Omega.

Đối phương dường như không hoan nghênh sự hiện diện của y cho lắm.

Thượng Vũ Phi đứng dậy: "Liên lạc sau vậy."

Y vớ lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế, xoay người rời đi. Khi đi ngang qua Mục Tư Hàn, ánh mắt y dừng lại trên người đối phương.

Từ màu tóc đến ánh mắt, cả người đều toát ra khí lạnh băng giá.

Hoàn toàn đối lập với Bạch Việt.

Đối phương cũng nhìn lại. Ánh mắt hai người va chạm, như thể lóe lên một tia lửa vô hình.

Thượng Vũ Phi dừng bước, xoay người đối diện với người kia: "Nghe nói cậu tên Mục... gì ấy nhỉ?"

Y kéo lên khóe miệng: "Thời gian qua cảm ơn đã chiếu cố Bạch Việt. Với tư cách học trưởng của em ấy, sau này việc huấn luyện tôi sẽ phụ trách."

Mục Tư Hàn không vui nheo mắt lại.

Một người như ngọn lửa rực cháy; người kia lại như băng tuyết ngàn năm, lạnh lẽo thấu xương.

Cánh cửa phòng đóng "rầm" một tiếng.

Bạch Việt nhìn Mục Tư Hàn bước vào, đối phương ném balo lên ghế, bên trong là bộ đồ huấn luyện.

"Xin lỗi." Bạch Việt nói, "Có lẽ hôm nay tâm trạng anh ấy... không được tốt lắm."

Mục Tư Hàn cũng không rõ vì sao trước lúc đi Thượng Vũ Phi lại vứt cho mình mấy câu khiêu khích.

Mục Tư Hàn không đáp, chỉ bước đến trước cửa nhà tắm.

Lúc tay chạm vào nắm cửa, cậu dừng lại, quay sang nhìn Bạch Việt: "Trước đó tôi nói huỷ bỏ huấn luyện, cậu đồng ý dễ dàng thế, hóa ra là vì có phương án dự phòng."

Phương án dự phòng? Là chỉ Thượng Vũ Phi sao?

Bạch Việt trố mắt.

Trong ấn tượng của hắn, đối phương vốn không phải tuýp người để ý mấy chuyện này.

Thấy biểu cảm của Bạch Việt, Mục Tư Hàn hình như có chút hối hận vì lời vừa nói, dời đi ánh mắt: "Cứ coi như tôi chưa nói gì."

Cậu xoay nắm cửa, định bước vào, thì nghe Bạch Việt lên tiếng:

"Mặc dù dạo này vẫn luôn luyện tập cùng một chỗ, nhưng cũng chưa hề luyện cận chiến. Bởi vì người kia... có lẽ sẽ không động thủ thật."

Chưa kể bây giờ hắn đã tích đủ quân công, có thể vào phòng huấn luyện ảo.

Bạch Việt: "Tôi không có ý lợi dụng cậu."

"...". Mục Tư Hàn nhắm hai mắt lại, biểu cảm có chút phức tạp.

Chốc lát, cậu quay đi:

"Tôi biết."

"...Xin lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com