TruyenHHH.com

Edit Tu O Bien A Toi Thanh Nam Than Quoc Dan

Phương Chân Nhân cảm thấy Bạch Việt đúng là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Gã đã nhường nhịn nhiều lần, vốn định bỏ qua, vậy mà lại dám hướng gã giương oai.

Lớp trưởng Đỗ Cần cũng không khỏi đưa tay ôm trán, lắc đầu.

Đỗ Cần không muốn hai người gây chuyện trong lớp. Nếu được, thì nên ra ngoài giải quyết, bằng không sẽ bị giáo viên chủ nhiệm trách cứ là quản lý không nghiêm.

Ngay lúc Đỗ Cần lại định làm người hòa giải thêm lần nữa, một thân ảnh mập mạp bất ngờ lao vào lớp.

"Bạch Việt, tin mới nhất! An Vũ nó——!"

Tiếng hét đầy phấn khích lập tức nghẹn lại khi trông thấy khung cảnh căng thẳng trong lớp.

Lý Nhậm giơ cao điện thoại, nụ cười cứng lại trên mặt. Liếc nhìn sang Phương Chân Nhân đang nổi giận đùng đùng, lập tức thấy mình đúng là chọn nhầm thời điểm xuất hiện.

Phương Chân Nhân vốn đang chĩa mũi dùi vào Bạch Việt, nhưng vừa nghe đến tên An Vũ liền quay sang nhìn Lý Nhậm.

Lý Nhậm cuống lên, vội vàng giấu điện thoại đi, ra vẻ mình chẳng biết gì cả.

Nhưng hành động này lại càng khiến người khác sinh nghi. Phương Chân Nhân lập tức ra hiệu bằng mắt với một tên đàn em. Người kia hiểu ý ngay, chỉ mất vài giây đã giật lấy điện thoại từ tay Lý Nhậm.

Lý Nhậm run cầm cập, chẳng dám phản kháng chút nào.

Phương Chân Nhân nhận lấy, mở điện thoại ra xem. Càng xem mặt càng tái nhợt. Gã giơ tay lên, định đập nát điện thoại xuống đất.

Thế nhưng đúng lúc tay vừa vung lên, cánh tay liền bị giữ chặt. Lực không lớn, nhưng lại kịp thời ngừng lại hành động của gã.

Bạch Việt: "Muốn trút giận thì tự dùng điện thoại của mình."

Phương Chân Nhân trừng mắt nhìn hắn, thở hổn hển. Hơi thở dồn dập, mỗi tiếng phì phò như đều muốn phun hết lửa giận trong lòng ra.

"Phương ca!" Một tên đàn em bỗng nhìn ra hành lang, vội hô lên: "An Vũ vừa đi ngang qua!"

Sự chú ý của Phương Chân Nhân lập tức bị chuyển hướng. Gã buông tay, ngón trỏ hung hăng nhấn mạnh vào người Bạch Việt một cái: "Mày, giỏi lắm!"

Nói rồi quay đầu rời khỏi lớp, không buồn nhìn lại.

Trận giằng co này xem như hữu kinh vô hiểm mà kết thúc.

Tất cả học sinh trong lớp đều âm thầm thở phào. Trong lòng có chút bội phục, chẳng hiểu Bạch Việt lấy đâu ra can đảm mà dám đối đầu với Phương Chân Nhân, vốn được biết đến là một tên tính khí thất thường.

Dù có Đỗ Cần ở đây đi chăng nữa, nếu không cản kịp thì Bạch Việt hoàn toàn có thể ăn ngay một cú đấm. Đến lúc đó, "nữ thần" trong lòng bọn họ khả năng sẽ bị hủy dung, đúng là điều không ai muốn thấy.

Đỗ Cần cũng âm thầm toát mồ hôi lạnh. Nếu Phương Chân Nhân dám ra tay trước mặt bao người, thì ngay cả cậu cũng chẳng thể giúp được.

Huống hồ, phản ứng khi nãy của Bạch Việt cũng khiến người ta phải để tâm. Tốc độ nhanh như vậy, thực sự không giống một Omega cấp thấp chút nào.

Lý Nhậm thì chẳng nghĩ ngợi nhiều đến thế, nhào tới ôm lấy Bạch Việt, vừa khóc vừa rống: "Cảm ơn cậu đã cứu cái điện thoại của tớ! Nhưng lần sau đừng làm thế nữa, điện thoại có thể mua lại, mạng thì chỉ có một!"

Bạch Việt đưa trả lại cái điện thoại: "Trong đó có gì vậy?"

"Không có gì, tớ chỉ đang xem diễn đàn của trường thôi." Lý Nhậm tỏ vẻ rất oan ức.

Cậu len lén liếc nhìn Đỗ Cần.

Đỗ Cần cũng biết bọn họ chắc không muốn mình nghe cuộc nói chuyện, mà bản thân cậu cũng chẳng hứng thú, liền khẽ gật đầu, tự giác rút lui.

Lúc này Lý Nhậm mới hạ giọng: "Nghe nói An Vũ đang vào kỳ phát tình."

Bạch Việt nhớ đến cuộc đối thoại sáng nay, lắc đầu: "Cậu lần nào nói quá như vậy."

"Thật mà!" Lý Nhậm ra sức giải thích, "Sáng nay An Vũ vừa tan tiết là chạy đi tìm Alpha nói chuyện, còn để người ta sờ đầu nữa. Trước giờ cậu ta chưa từng làm mấy chuyện đó, cậu nói không phải phát tình thì là gì?"

Sờ đầu?

Bạch Việt khựng lại. Sau đó chợt nhớ đến chuyện xảy ra tối hôm đó, hắn né tránh ánh mắt.

Chắc... chắc không phải đâu.

Bên kia, Phương Chân Nhân kịp thời lao ra khỏi lớp học, chặn ngay trước mặt An Vũ. Gã mặt mày hầm hầm: "Em có ý gì đây?"

Lúc này, bên cạnh An Vũ còn có một Alpha khác đi cùng.

Alpha đó thấy Phương Chân Nhân dẫn theo một đám đàn em chặn đầu thì lập tức chột dạ.

Mấy phút trước còn lâng lâng vì được hoa khôi trường đến bắt chuyện, giờ thì rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục.

Alpha đó vội vã viện cớ có việc, gạt tay An Vũ ra rồi bỏ chạy.

An Vũ đưa mắt nhìn người kia rời đi, gương mặt yêu kiều không giấu được vẻ khinh thường.

Chỉ như thế mà đã bị dọa chạy mất, xem ra cũng chẳng phải người đó.

Chỉ biết đối phương học cùng trường, vóc dáng đối với Alpha cũng không tính là cao. Chỉ với chừng ấy thông tin, đúng là rất khó tìm.

Còn về Phương Chân Nhân, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, đêm hôm đó gã còn đang nằm viện.

Huống chi, nếu đêm đó thật sự là gã ra tay nghĩa hiệp, thì tuyệt đối không có khả năng che che giấu giấu như vậy, chắc đã sớm rêu rao cho cả trường biết rồi.

An Vũ từ trước đến nay rất hiểu rõ tính nết Phương Chân Nhân, nên chẳng buồn hỏi, định vòng qua một bên bỏ đi.

Ai ngờ cổ tay lại bị một nắm chặt lấy.

"Lão tử đối xử với em hết lòng hết dạ thế mà em lại đối xử với tôi thế này à?"

An Vũ nghe câu đó chỉ thấy buồn cười. Cái gọi là "hết lòng hết dạ" của Phương Chân Nhân xưa nay chỉ là đơn phương tình nguyện, cậu chưa từng nghĩ đến việc phải đáp lại.

Hơn nữa, hết lòng gì chứ? Chẳng qua chỉ đang lấy nó làm cái cớ, đơn thuần là nhìn Thượng Vũ Phi không vừa mắt mà thôi.

An Vũ lười đôi co với gã, giật tay ra: "Tôi chỉ đang tìm người."

"Tìm người?" Phương Chân Nhân cười khẩy, "Tìm người mà cần phải ve vãn hết Alpha trong trường à? Sao, không bám đuôi Thượng Vũ Phi nữa rồi hả?"

An Vũ phát cáu: "Đúng! Tôi không bám nữa, tôi thích người khác rồi!"

Cậu chẳng hề giấu vẻ chán ghét trong giọng nói: "Còn cậu, đừng có bám theo tôi mãi nữa, phiền chết được—"

"Chát!"

Lời còn chưa dứt, một âm thanh giòn tan vang lên xé tan sự yên tĩnh của hành lang. Lúc này phần lớn học sinh vẫn còn đang canteen, nên cũng chẳng mấy người thấy cảnh này.

Mấy tên đàn em đi sau Phương Chân Nhân đều ngẩn người, chỉ cảm thấy như được mở rộng tầm mắt.

Chuyện gì thế này? Không phải Phương ca thích An Vũ lắm sao? Sao lại ra tay đánh cậu ta?

Đầu An Vũ bị tát quay hẳn sang một bên, gò má non mềm lập tức sưng đỏ. Bị đánh đến có chút choáng váng, cảm giác bỏng rát lan khắp gò má.

Nhưng cơn đau này, so với nỗi sợ mà đêm đó mấy tên lưu manh gây ra, dường như chẳng là gì cả.

Hơn nữa, Phương Chân Nhân vốn là tên khốn nạn như thế. Trước kia theo đuổi Bạch Việt bị từ chối liền giở trò, giờ chẳng qua là lại tái diễn vết xe đổ mà thôi.

An Vũ đưa tay lên ôm má, trừng mắt nhìn Phương Chân Nhân: "Đánh đã tay chưa?"

Phương Chân Nhân không đáp.

An Vũ buông tay xuống, ngữ khí quyết tuyệt: "Bây giờ chúng ta đã thanh toán xong hết rồi, đừng có bám lấy tôi nữa!"

Nói rồi, An Vũ không thèm nhìn gã thêm lần nào, lướt ngang qua, rời đi.

Tình thế xoay chuyển quá đột ngột khiến mấy tên đàn em ngẩn người, thấy An Vũ sắp đi xa cũng không dám ngăn. Bọn họ vẫn đang theo đuổi mấy Omega bạn thân của An Vũ, không muốn vì chuyện này mà bị trở mặt.

Nhưng lão đại nhà mình đang nổi giận, lại không thể giúp gì cho An Vũ, đành trơ mắt nhìn cậu ta đi xa.

"Phương... Phương ca, anh không sao chứ? Có gì thì từ từ nói. Lát nữa đến xin lỗi An Vũ đi, cậu ta sẽ tha thứ cho anh mà..."

Phương Chân Nhân trầm mặc bước về phía trước, ngược lại với hướng của An Vũ.

Trong lòng gã lúc này tràn ngập tức giận, nhất định phải trút ra.

Hôm đó bị đánh tơi bời trước mặt An Vũ, phải nhập viện chịu đủ đau đớn; mãi mới xuất viện, lại cắt đứt quan hệ với An Vũ.

Xảy ra bao nhiêu chuyện tồi tệ như vậy, hẳn phải có nguyên nhân.

Mà Phương Chân Nhân từ trước đến nay đều rõ ràng: Nếu Thượng Vũ Phi không học ở trường này, gã tuyệt đối sẽ không phải sống uất ức như thế. Cũng không phải bị dư âm của y đè đầu.

Nếu không có Thượng Vũ Phi, người đứng đầu học viện Lạc Hoa hẳn là gã. Những ánh mắt ngưỡng mộ từng đổ dồn về y, đáng lẽ phải thuộc về gã mới đúng.

Dù là Bạch Việt hay An Vũ, đều phải nằm dưới uy quyền của gã.

Rõ ràng gã có ngoại hình ổn, gia cảnh vững vàng, cấp độ gen cũng được xếp vào hàng ưu tú. Kết quả lại hết lần này đến lần khác thất bại, cuối cùng chỉ còn vài tên đàn em bám theo.

Nếu... Thượng Vũ Phi biến mất...

Phương Chân Nhân nheo mắt lại, ánh nhìn đầy tà khí. Tuy gã không đánh lại đối phương, nhưng Bạch Việt vẫn còn đang ở trong trường.

Hơn nữa, kỳ thức tỉnh cũng đã kết thúc.

Nếu gã có thể đánh dấu Bạch Việt trước, không biết Thượng Vũ Phi sẽ lộ ra vẻ mặt đặc sắc gì.

Chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng đó thôi, Phương Chân Nhân cũng thấy nhẹ lòng hơn đôi chút.

——Gã nhất định phải để hai người đó trả giá cho tất cả những gì đã làm!

Gần đến giờ tan học, Bạch Việt nhận được điện thoại từ ba mẹ. Nói là hạng mục công tác đã kết thúc, mấy hôm tới sẽ về sớm hơn, nấu món ngon cho hắn ăn.

Bạch Việt: "Hai người hiếm khi được nghỉ ngơi, để con nấu đi."

"Là mẹ con nhất quyết đòi xuống bếp." Ba Bạch bật cười, "Con cứ để bà ấy làm đi, bao nhiêu năm rồi không có thời gian ở bên con, ba mẹ cũng thấy có lỗi lắm."

Bạch Việt khẽ cười: "Vâng."

Lúc này, điện thoại lại bị mẹ hắn giành lấy.

"À đúng rồi, mẹ nghe nói Vũ Phi đã về rồi à? Con bảo nó tối nay cùng đến đi, mẹ sẽ làm thêm chút đồ ăn. Cả nhà mình tụ họp một bữa cho vui."

Nghe thấy tên Thượng Vũ Phi, Bạch Việt trầm mặc một lúc, rồi đáp: "Vâng, con cũng đang định liên lạc với anh ấy."

Mẹ hắn dặn dò thêm vài câu rồi mới gác máy.

Bạch Việt đặt điện thoại xuống, khẽ thở dài một tiếng. Thật ra, hắn vốn đã định sau giờ tan học hôm nay sẽ đến tìm Thượng Vũ Phi, chỉ là không ngờ ba mẹ lại về nhà.

Ba mẹ cơ hồ đã chứng kiến hắn và Thượng Vũ Phi lớn lên bên nhau. Nếu giữa hai người có bất cứ khúc mắc nào, chắc chắn sẽ bị nhìn ra ngay.

Hắn không muốn cùng Thượng Vũ Phi xuất hiện trước mặt ba mẹ trong tình trạng như bây giờ. Ít nhất cũng nên đợi đến khi cả hai làm hòa đã.

Mặc dù cũng không tính là cãi nhau, nhưng quả thật hắn có giấu y một việc, một việc rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

Mặc dù đối phương không hề nói gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn mở danh bạ, tìm đến ảnh đại diện của Thượng Vũ Phi, bắt đầu soạn tin nhắn.

Ngoài việc mời y đến ăn tối, còn có một đoạn nói xin lỗi.

Nhưng viết xong rồi, Bạch Việt nhìn đoạn tin ấy, lại ấn nút xoá hết toàn bộ. Cuối cùng chỉ để lại một dòng duy nhất.

Rồi ấn gửi.

【Ba mẹ em về rồi, tối nay tới nhà ăn cơm nhé.】

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com