TruyenHHH.com

Edit Tu Nien Thieu Den Rung Dong Tieu Lo

"Thời niên thiếu ấy tớ cất giữ toàn bí mật, sau này tất cả vui vẻ thích thú đều mang hình bóng cậu."

—— 《Từ niên thiếu đến rung động》

Chương 1.1

Kỳ nghỉ hè tháng 8 năm 2010.

Phía trong hội trường của trường đại học Cẩm Nam.

Trên đầu là chiếc điều hòa lẳng lặng phả ra từng luồng hơi lạnh buốt, đối lập hẳn với cái nắng như thiêu như đốt đang hoành hành bên ngoài.

Đan Quý Thu lạnh run cả người, nắm chặt hai tay đang đặt trên bàn tranh biện mà lặng lẽ chà xát qua lại.

Một đôi mắt đen láy ghim chặt về phía cô. . .

Không phải, là rất nhiều đôi mắt.

Không hiểu sao cô cứ có cảm giác như khách du lịch đang ngắm vườn bách thú vậy.

Được rồi, tất cả chỉ là ảo giác.

Microphone cuối cùng cũng phát ra giọng nói hùng hồn của MC: "Đầu tiên, tôi xin cảm ơn màn tranh biện vô cùng đặc sắc vừa rồi của hai đội. . ."

"Tiếp theo, hãy dành một tràng pháo tay thật lớn cho đội đạt được danh hiệu cao nhất của cuộc thi tranh biện theo nhóm dành cho học sinh cao trung. . .Và đội thắng cuộc là. . . Thất Trung Li thành, xin chúc mừng. . ."

Đan Quý Thu khom người, bày ra vẻ mặt tươi cười như trong dự liệu, đón nhận tiếng vỗ tay như sấm bên dưới hội trường, tiến lên nhận giải.

Theo sau là sự lúng túng.

"Khẩu hiệu của trường chúng ta là gì ?"

"Thất Trung Li thành, ai dám cùng tranh biện ?"

Là thầy chủ nhiệm Triệu Phong Bình đang kích động đứng dưới sân khấu nhắc nhở cho đội đang đứng giữa sân khấu, ý cười trên mặt cô nhất thời đông cứng.

Có hàng vạn loại phương thức để đả kích đối thủ, thầy lại chọn cách này.

"Quý Thu, cậu quá tuyệt." Dư Khả Hạ xông lên ôm cổ Đan Quý Thu, "Tớ biết mà, Thu thần vừa ra tay là đã biết ngay kết quả rồi."

Đan Quý Thu kìm lại con bé Dư Khả Hạ đang nhảy nhót như con thỏ. Người này khi cuộc thi đến đoạn cao trào nhất thì lại gặp vấn đề. Không chỉ mỗi cô nàng mà mấy đội viên dự bị cũng đều xảy ra sự cố, ăn phải thức ăn hỏng dẫn đến viêm dạ dày.

May mắn là đội viên chính thức không ở cùng một phòng với cô nàng.

Không thì chỉ sợ rằng trận này chưa đấu đã phải trực tiếp giơ cờ trắng đầu hàng.

Cuối cùng không còn cách nào khác, thầy Triệu Phong Bình phải tự mình đi chọn người, một mực khăng khăng cô là ứng cử viên sáng giá nhất, phải vì vinh quang của trường, vì danh dự Thất Trung, vì cả đội mà tham dự.

Không chỉ vậy, thầy còn nhấn mạnh với cô rằng chi phí toàn bộ đều do trường chi trả. Hơn nữa, bà ngoại cũng muốn cô đi, vì vậy cô muốn từ chối cũng không được.

Chủ đề tranh biện vẫn là tận đến lúc ngồi trên máy bay mới chuẩn bị. Cũng may thời gian này Dư Khả Hạ đã có chuẩn bị nên có thể cùng cô luyện nói cũng như làm đối thủ tranh biện cùng cô. Vậy nên cô đại khái cũng tính toán được đường đi nước bước của đối thủ và hướng đi cho bản thân.

Đan Quý Thu nhìn Dư Khả Hạ một lượt từ trên xuống, hỏi: "Cậu không tiêu chảy nữa à?"

Dư Khả Hạ hưng phấn đến độ quên luôn việc chính mình còn chưa khỏi bệnh, cũng không biết là vì câu nói của Đan Quý Thu hay sao mà dạ dày cô lập tức lên tiếng.

"Miệng cậu thối thật đấy." Cô nghẹn lời, đẩy Đan Quý Thu ra, chạy thẳng đến lối ra.

Đan Quý Thu nhìn bóng dáng Dư Khả Hạ ôm bụng, không khỏi thở dài, đúng lúc có người gọi cô.

"Bạn học Đan Quý Thu." Nam sinh mặc đồng phục Nhất Trung Cẩm Nam cười ôn hòa.

Đan Quý Thu nhìn nam sinh đẹp trai nho nhã trước mặt, vừa rồi thi đấu đều đối đầu cùng người này, vì vậy cô có chút ấn tượng.

"Bạn học Trần Nhất Thừa."

"Phần thi tranh biện tự do cậu biểu hiện rất xuất sắc." Trần Nhất Thừa mỉm cười, đôi mắt tràn đầy tán thưởng, "Tư duy của cậu vừa tỉ mỉ lại vừa độc đáo."

"Còn phải nói sao." Đồng đội Đan Quý Thu liền tiến lên tiếp lời, kiêu ngạo như con khổng tước, "Thất Trung Li thành bọn tôi không gì không thể, là vô cùng ưu tú."

Đan Quý Thu khẽ kéo khóe môi dưới, ôi lòng hư vinh chiến thắng chết tiệt.

Nhưng ngoài dự đoán là Trần Nhật Thừa lại rất đồng tình mà gật nhẹ đầu, ánh mắt đảo qua lại giữa các bạn học, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp mà thong dong của Đan Quý Thu: "Là cực kỳ ưu tú mới đúng, tại hạ tâm phục khẩu phục."

Thầy Triệu Phong Bình và giáo viên dẫn đoàn Lưu Diễm vừa trả điện thoại di động cho mọi người vừa gào lên rằng sau khi ăn xong phải trở về khách sạn sắp xếp đồ đạc.

Đan Quý Thu lấy được điện thoại, nhìn theo hướng WC, thấy Dư Khả Hạ bước ra, cất bước về phía cô nàng.

"À ừm, bạn học Đan." Trần Nhất Thừa nhanh chân đi đến chặn cô gái đang bước đi.

Đan Quý Thu: "Cậu còn có việc gì sao?"

"Có thể trao đổi số điện thoại với tớ không?" Trần Nhất Thừa suy nghĩ một chút, lại nói thêm, "Dù sao về sau chúng mình đi tranh biện còn có thể gặp lại nhau."

"Không cần thiết."

Tiếng chuông điện thoại của Đan Quý Thu đột nhiên vang lên, cô nhìn tên hiển thị trên màn hình, điềm nhiên cười, nhanh chóng nói sự thật: "Tớ chỉ là thành viên thay thế bổ sung cho đội thôi, về sau cũng sẽ không có cơ hội thi đấu."

Dứt lời, cô xoay người nghe điện thoại, vừa đi đến chỗ Dư Khả Hạ, vừa "alo" một tiếng với đầu bên kia.

"Thu nhãi con, giúp anh đây lấy đồ chuyển phát nhanh cái coi."

Đầu bên kia vang vọng thanh âm trầm trầm mà biếng nhác, từ từ lọt vào tai Đan Quý Thu.

Không phải nhờ vả, mà là đòi hỏi.

"Không rảnh." Đan Quý Thu có chút ngứa răng khi nghe được xưng hô này.

"Cậu chỉ cần hai bước là xuống tầng rồi, lão thí chủ nói nghe coi chỗ nào mỏi mệt?"

Đan Quý Thu đổi tay cầm điện thoại, đặt kế bên tai, xong xuôi mới thở phì phò trả lời người kia: "Lão đây không ở nhà."

"Đi đâu hả?"

"Thi hùng biện."

"Cậu có nằm trong đội tranh biện đâu, thi thố cái gì?"

"Tớ giúp Dư Hạ Khả, cậu ấy bị viêm dạ dày."

"Mấy người dự bị cũng thế à?"

"Vừa khéo cũng dính luôn."

Đầu bên kia không nhịn được mà cười một tiếng: "Tớ tò mò không hiểu làm thế nào mà Dư Khả Hạ bình an vô sự sống được đến bây giờ đấy?"

Đan Quý Thu cười: "Tớ cũng tò mò."

Cô nàng Dư Khả Hạ bị điểm danh nào đó đang vẫy tay với Đan Quý Thu, bĩu môi với Trần Nhất Thừa vẫn đang nhìn theo bọn cô, mỉm cười ranh mãnh: "Quý Thu, giáo thảo tranh biện của trường bên kia có ý với cậu đúng không?"

"Giáo thảo nào có ý với cậu cơ?" Bên kia truyền đến giọng nói giương cao của ai đó, khiến Đan Quý Thu không hiểu được ý đồ bát quái của cậu.

"Ngài có ý kiến sao?" Đan Quý Thu mím môi, nói xong không do dự mà dập máy.

Một lúc sau điện thoại lại reo.

"Lại gì nữa?" Đan Quý Thu đang bị Dư Khả Hạ lôi kéo.

"Quy tắc đối nhân xử thế cơ bản nhất là không dập máy của người khác." Người kia hững hờ nói.

Giọng Đan Quý Thu trầm ngâm: "Sủa mau."

"Giáo thảo đẹp trai không?"

"Dập máy nhé?"

"Được rồi, không nói chuyện này nữa. Cậu thi hùng biện ở đâu?"

Đan Quý Thu đã lên xe, cô tựa lưng vào ghế, dõi mắt ra cửa sổ.

Gần giữa trưa, nắng gắt như thiêu đốt, trời cao xanh mây bát ngát.

Cảnh tượng này với lúc bé khi cô chuẩn bị rời khỏi đây lại giống nhau như đúc.

"Cẩm Nam." Thanh âm vốn trong trẻo nhu hòa như nước lại vô duyên vô cớ mà lạnh nhạt đi vài phần, như thể nơi đô thị ồn ào náo nhiệt này cũng không đáng để cô phải hào hứng.

Đầu bên kia rõ ràng cũng thoáng trầm ngâm hai giây, không còn giọng điệu bát quái khi hỏi chuyện giáo thảo nữa mà đứng đắn hơn nhiều.

"Nói tớ biết, cậu có cảm nhận gì?"

Cảm nhận gì à?

Đan Quý Thu chợt buồn cười, đáng lẽ cô đang cùng người này tham gia trại hè Olympic.

Nhưng cô nghe nói trại hè tổ chức ở Cẩm Nam, vì vậy không do dự mà từ chối, khiến cho thầy dẫn đoàn Từ Chí còn cùng cô nói chuyện một hồi lâu.

Một hồi tận tình khuyên bảo, tình cảm da diết, lý lẽ thuyết phục cũng không thay đổi được quyết định của cô.

Thầy Từ Chí sắc mặt co quắp.

Ai ngờ rằng đẩy tới đẩy lui thì cô vẫn phải đến đây, cũng không biết có phải trời cao cố ý hay không.

"Chủ nhiệm Triệu còn đến nhà nói chuyện với bà ngoại tớ, bà ngoại cũng mong tớ đi," Đan Quý Thu thành thật nói, "Vì vậy tớ liền đi."

"Bao giờ cậu về Li thành?"

"Đêm nay lên máy bay."

"Mấy giờ lên?"

"8 giờ 10 phút."

"Ừm, gặp ở sân bay."

"Hả?"

"Bọn tớ cũng lên chuyến bay này."

"Uầy, đều là vé nhóm."

Sau khi cúp máy, Dư Khả Hạ liền hỏi: "Lục Duẫn hả?"

Đan Quý Thu thả điện thoại vào túi, cảnh vật bên ngoài cửa sổ vùn vụt trôi qua: "Ừm."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com