TruyenHHH.com

Edit Tro Thanh Di Nho Cua Phao Hoi Thien Tai

Ninh Thiều Vận nhìn ánh mắt hắn sửng sốt, há miệng nhưng không nói được gì.

Bên kia bà Nhậm cầm di động vừa bấm số vừa hung ác gào với hai người, "Chúng mày chờ đấy, dám chọc đến nhà họ Nhậm này, không đá chúng mày cút khỏi thành phố Yến tao đổi họ!"

Điện thoại chưa kết nối, cô Lý khí chất sắc sảo ban nãy đã xuất hiện trong nhóm người xem náo nhiệt, cả kinh hỏi, "Bác gái, anh Nhậm? Chuyện này là sao vậy?"

Bà Nhậm như thấy được cứu tinh, lập tức kể tội, "Kỳ Kỳ, cháu mau xem anh Nhậm đi, đều do con hồ ly tinh này mê hoặc cả..."

Ninh Thiều Vận đáp lon nước vào mụ ta, "Bà nói linh tinh nữa xem!"

Chu Học Văn kéo Nhậm Tu Đức dậy, một tay ném gã lên người bà ta, bà Nhậm sao đỡ được thanh niên to con, hai người lảo đảo lùi vài bước rồi ngã xuống đất.

Chu Học Văn lạnh giọng, "Nhà họ Nhậm? Rất tốt!"

Ánh mắt Lý Mỹ Kỳ dừng trên người Chu Học Văn, hơi chần chờ, có chút không chắc chắ hỏi, "Hoắc... giám đốc Chu?"

Chu Học Văn quay đầu nhìn cô gái, nhíu mày, hiển nhiên không biết người tới là ai.

Lý Mỹ Kỳ lập tức tiến lên, vừa đưa khăn tay vừa giải thích, "Không ngờ lại là ngài, cha tôi là Lý Thành Minh của công ty kiến trúc Thành Minh."

Chu Học Văn xua tay từ chối khăn của cô ta, quay đầu nhìn về phía Ninh Thiều Vận.

Sâm Sâm vội vàng lấy khăn trong túi đưa cho ba.

Lý Mỹ Kỳ cũng không xấu hổ, chỉ khó hiểu hỏi, "Chuyện này là sao, sao giám đốc Chu lại..."

Ánh mắt cô ta dừng trên mẹ con tập đoàn Nhậm đang chật vật, hai người nọ đã nhận ra điều không đúng, ngậm miệng không dám ăn nói lung tung.

Chu Học Văn cũng lạnh lùng liếc một cái, "Cô Lý quen bọn họ?"

Lý Mỹ Kỳ cười đáp, "Không quá thân, nhà anh ta và nhà tôi hợp tác nhỏ. Sao, hai người đó mạo phạm đến ngài ư?"

Sắc mặt Chu Học Văn lạnh xuống, "Họ ngang nhiên sỉ nhục vợ con tôi."

"Chuyện, chuyện này quả thật," Lý Mỹ Kỳ không thể tin được trừng mắt, "Tại sao lại như vậy?"

"Tôi sẽ báo chuyện này với cha."

Chu Học Văn không đáp, Lý Mỹ Kỳ chuyển qua chào hỏi Ninh Thiều Vận, "Hóa ra đây là chị Chu, ngưỡng mộ đã lâu."

Vẻ mặt cô ta đượm ý cười, "Mọi người đều tò mò không biết chị nhà trông thế nào, có thể khiến giám đốc Chu luôn nghiêm túc của chúng ta phải mềm mỏng, giờ thỏa mãn lòng hiếu kỳ rồi, thật vinh hạnh."

Cô ta phảng phất như không thấy sự chần chờ của Ninh Thiều Vận, tiếp tục cười nói, "Chị Chu không biết đâu, bọn tôi thấy thứ quan trọng nhất trong đời giám đốc Chu chính là công việc, mà thứ càng quan trọng hơn công việc chính là vợ con ở nhà."

"Chỉ cần công việc hơi giảm thôi là sẽ nghĩ ngay đến việc mua quà gì cho chị Chu, dẫn con trai đi đâu chơi."

Cô ta nghịch ngợm nghiêng đầu, "Tôi nghe nói mỗi khi trợ lý và bí thư phải tăng ca đều sẽ bàn với giám đốc Chu xem có chỗ nào trẻ con thích chơi không, có món gì ăn ngon dùng tốt phù hợp với chị Chu không, giám đốc Chu nghe thế lập tức có thể bỏ công việc, cho bọn họ nghỉ ngơi."

Trong lòng Hạ Miên không nhịn được cho vỗ tay cho cô Lý, với EQ này, sớm muộn gì cũng trở thành nhân vật có máu mặt!

Quả nhiên sắc mặt Chu Học Văn hòa hoãn lại, mặt Ninh Thiều Vận đỏ bừng, không phủ nhận đoạn giới thiệu vợ con nữa, dịu dàng cười đáp, "Cô Lý, hân hạnh."

Lý Mỹ Kỳ cười: "Chị cứ gọi Mỹ Kỳ là được."

Ninh Thiều Vận nghe theo, "Mỹ Kỳ."

Ý cười trên mặt Lý Mỹ Kỳ tăng lên, săn sóc nói, "Giám đốc Chu bị thương rồi kìa, có cần tôi gọi xe cứu thương giúp không?"

"Không cần," Chu Học Văn đáp, "Tự bọn tôi qua nhanh hơn, cảm ơn."

Dứt lời hắn cúi người dùng một tay bế Sâm Sâm lên, một tay khác mạnh mẽ nắm lấy tay Ninh Thiều Vận, nói với Lý Mỹ Kỳ, "Chúng tôi đi trước."

Lý Mỹ Kỳ cười, "Vâng, giám đốc Chu, chị Chu đi đường cẩn thận."

Hạ Miên dắt hai đứa nhỏ nhìn ba người phía trước, thầm nghĩ, lần đầu chứng kiến khí chất tổng tài bá đạo của Chu Học Văn, cũng khá là đẹp trai...

Bên này mẹ con Nhậm Tu Đức nhìn bọn họ rời đi, bà Nhậm không dám tin hỏi, "Kỳ Kỳ, đó là..."

"Bác Nhậm, chúng ta vốn không quá thân, đừng gọi thân thiết như vậy." Lý Mỹ Kỳ nói, cô ta liếc mắt đánh giá Nhậm Tu Đức bên cạnh, "Anh đúng là thèm khát sắc đẹp đến can đảm đấy, dám quấy rầy cả vợ giám đốc Chu."

Bà Nhậm lập tức tiếp lời, "Không có, không có, con tôi tuyệt đối không dây dưa với người ta, là ả..."

Có vẻ Lý Mỹ Kỳ biết bà ta định nói gì, buồn cười ngăn lại, "Tôi nói này bác Nhậm, bà biết người ban nãy là ai không? Chu Học Văn nhà sáng lập công ty Tuyết Vận đấy!"

"Đến ba tôi còn phải xin hạng mục từ bên đó, càng không nhắc đến nhà bà, nói trắng ra, phần lớn tiền lỗ của phòng trưng bày do con bà mở đều được bù trừ nhờ công ty Tuyết Vận."

Lý Mỹ Kỳ nhìn Nhậm Tu Đức như ruồi bọ, "Xem lại bộ dáng của mình đi, anh cảm thấy bản thân có chỗ nào nhỉnh hơn giám đốc Chu?"

"Cậu Nhậm thật không tỉ lệ thuận với sự tự tin chút nào."

Nhậm Tu Đức biến sắc, hoàn toàn không muốn tin tưởng, "Không thể nào, cô ta vốn không có chồng, sống một mình ngõ nhỏ cơ mà..."

Lý Mỹ Kỳ cạn lời lần hai, "Cậu Nhậm, đây là thành phố Yến, rất nhiều tổ trạch thuộc các gia tộc lâu đời nằm trong ngõ nhỏ, đó là nơi tương lai có tiền cũng không mua nổi."

"Muốn lăn lộn ở đây thì tìm hiểu chút tình huống đi." Cô ta cười lạnh, "Nghĩ mình mở được gallery thì ghê gớm lắm à? Kiếm thú vui chơi cũng phải biết bối cảnh nhà người ta chứ."

"Còn chị Chu kia, bề ngoài thì ly hôn." Nói đến đây giọng điệu Lý Mỹ Kỳ hơi hâm mộ, "Nhưng ai mà chẳng biết do nhà họ Hoắc châm ngòi, tấm lòng giám đốc Chu đối với vợ mình hoàn toàn không đổi, sớm muộn người ta cũng về bên nhau, còn loại như anh, xách giày cho giám đốc Chu cũng không xứng..."

"Chậc chậc, thật là kẻ ngây thơ không biết sợ!"

Nhìn sắc mặt hai người trắng bệch, Lý Mỹ Kỳ lắc đầu, "Thôi, giờ biết mấy chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, chị Chu trông có vẻ hiền lành nhưng thực chất bối cảnh thâm sâu. Các người nghĩ giám đốc Chu đã đáng sợ? Ninh đại thiếu, em vợ anh ta, bằng thực lực bản thân với nửa năm đã có thể đối chọi với nhà họ Hoắc, diệt các người ấy à, có khi còn dễ hơn giết một con kiến."

"Nể vài phần quen biết nên tôi khuyên mấy người một câu," Lý Mỹ Kỳ nói, "Tự giác rời khỏi thành phố Yến, đừng đợi đến lúc bị đuổi ra."

Sắc mặt mẹ con họ Nhậm trắng bệch.

Lúc Ninh Thiều Bạch tan tầm về nhà, đã thấy Hạ Miên đứng ở cửa thò đầu vào trong, trên mặt anh không tự giác lộ ra ý cười, "Làm gì thế?"

Hạ Miên hưng phấn chạy đến kể lại chuyện chiều nay, sau đó cười không dứt, "Hôm nay giám đốc Chu đẹp trai lắm nhé, thế mà lại đánh nhau."

Tiểu Phong bổ sung, "Dì Ninh cũng đánh."

Ninh Thiều Bạch hơi bất ngờ, sau đó ánh mắt dừng trên người Hạ Miên, cảm thấy đây cũng không phải chuyện không thể xảy ra, ngoài việc không có sức lực, chứ mấy năm nay Ninh Thiều Vận chịu ảnh hưởng của người này, tính cách đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Anh nhấc chân bước vào nhà Ninh Thiều Vận, Hạ Miên nhanh chóng túm chặt lại, "Chị Ninh đang bôi thuốc cho giám đốc Chu, anh đừng có vào."

Ninh Thiều Bạch nhìn bàn tay bắt lấy tay mình, hai chân tiếp tục di chuyển, "Tôi là bác sĩ, khả năng bôi thuốc chuyên nghiệo hơn, giám đốc Chu có thể lành nhanh hơn."

"Bác sĩ Ninh sao thế hả," Hạ Miên đang túm chặt anh gần như bị kéo đi, "Biết rõ tình cảm người ta đang nóng lên còn vào, có phải anh cố tình không, không muốn để chị ấy nhận ra cái tốt?"

Ninh Thiều Bạch hừ cười, mặt không biểu cảm đáp, "Đúng vậy, tôi không tốt, dựa vào cái gì anh ta được tốt?"

Hạ Miên: ...

Hạ Miên cảm thấy, Ninh Thiều Bạch dưới cơn oán giận thật sự có thể cản trở tình cảm giữa Chu Học Văn và Ninh Thiều Vận, cô phải dùng hết sức uống sữa mẹ kéo người đi.

Hai người lôi lôi kéo kéo đến cửa nhà Ninh Thiều Vận, Hạ Miên nhìn Ninh Thiều Bạch vượt ngạch cửa, sức lực bỗng giảm xuống, đột nhiên kéo mạnh một cái.

Lại không ngờ Ninh Thiều Bạch gần như mất trọng tâm, không khống chế được ngã ngửa ra sau.

"Cẩn thận!" Ninh Thiều Bạch vội vàng duỗi tay giữ lấy cô, có lẽ dưới tình thế cấp bách, Hạ Miên theo quán tính đâm vào ngực anh, mũi đập phát đau.

Theo bản năng rên một tiếng, Ninh Thiều Bạch vội vàng nâng cằm người trong lòng, "Để tôi xem?"

Đến khi Hạ Miên phản ứng lại đã đối diện với gương mặt tuấn tú không góc chết, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Nhanh chóng đẩy muốn anh lùi về sau, nhưng eo lại bị một cánh tay ôm lấy không thể động đậy, Ninh Thiều Bạch như không để ý, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mũi cô.

Tuy nhiên...

Dưới lòng bàn tay là cơ bắp cường tráng Hạ Miên luôn thèm nhỏ dãi.

Nhưng thứ đang đập "thình thịch" với tốc độ cực nhanh này là...

Hạ Miên: ???

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Thiều Bạch: Nhân cơ hội dùng sắc mê hoặc trước cũng không sao.

Hạ Miên: Bác sĩ Ninh lộ rồi nha.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com