Edit Tro Thanh Di Nho Cua Phao Hoi Thien Tai
Hạ Miên cảm thấy tinh thần anh có vẻ khẩn trương, cũng không so đo, nhắc tới chuyện khác: "Hình như anh có cháu ngoại nhỉ, năm nay mấy tuổi?"
Ninh Thiều Bạch đối với vấn đề này tỏ vẻ kỳ quái, nhưng mà vẫn đáp, "Có, sáu tuổi, làm sao?"
Hạ Miên chau mày, "Anh lưu số của chị mình không? Gọi cho chị ấy được chứ?"
Ninh Thiều Bạch nhướng mày, "Cô biết di động?"
Hạ Miên trợn mắt, cô không chỉ biết, mà còn sử dụng cực kỳ thuần thục nhé.
"Nếu có số của chị ấy thì liên hệ đi, nếu mẹ kế đã xuống tay với anh rồi, vậy thì bên đó cũng phải cẩn thận chút."
Ninh Thiều Bạch nghĩ đến gì đó, biểu tình nghiêm túc, lập tức cầm di động gọi qua.
Hạ Miên thấy vậy nhẹ nhàng thở phào.
Sau khi biết Ninh Thiều Bạch là cậu ruột của nam chính, Hạ Miên đột nhiên nhớ tới tình tiết quan trọng trong cốt truyện.
Lúc nhỏ cha mẹ nam chủ vì giận nhau, mẹ mang cậu về nhà bà cố ngoại tìm em trai.
Trên đường không may bị bắt cóc, vì thế mà bị mất mấy ngón tay, sau lại bị gia tộc từ bỏ, dẫn tới tính cách tối tăm cố chấp.
Mà cha mẹ cậu cũng vì chuyện này mà không tha thứ cho đối phương, sau khi ly hôn hận nhau một đời.
Cuối cùng điều tra ra được do hai nhà Ninh Hoắc vì đoạt tài sản mà giở trò quỷ.
Dù tên đầu sỏ gây tội có kết cục thê thảm, nhưng hạnh phúc gia đình của nam chủ đã mất, sớm không thể quay lại, mẹ cậu cũng vì thế mà tự trách đến chết.
Tuy không phải trải qua, nhưng trong sách có nhắc tới, ngày nam chủ bị bắt cóc là vào năm sáu tuổi của một ngày hè mưa to.
Hạ Miên không tính đảo lộn cốt truyện, nhưng cô không thể nhìn đứa trẻ sáu tuổi chịu đựng vận hạn đau khổ như thế, hy vọng có lời nhắc nhở này, Ninh Thiều Bạch sẽ liên hệ với Ninh Thiều Vận, có lẽ không sao?
Cô suy ngẫm, không ngờ câu chuyện lại xảy ra nhanh như vậy, vào đúng hôm sau đã đụng phải hiện trường bắt cóc rồi.
Sau khi ăn xong bữa sáng, thời tiết râm mát thích hợp rời khỏi nhà, Hạ Miên dẫn theo Tiểu Phong đi thuê két sắt đựng tem.
Không nói hiện giờ sống ở nhà hoi Trương khó có sự riêng tư, tình hình bây giờ phải tranh thủ thời gian cất ở nơi có mạng lưới bảo vệ tốt nhất.
Hạ Miên hơi nghi ngờ, tuy Trương Khải Minh có tâm tư, nhưng kiến thức rất ít, chắc sẽ không biết thứ gọi là két sắt ngân hàng.
Làm xong tất cả Hạ Miên dẫn Tiểu Phong đến vườn bách thú dạo, đứa nhỏ lớn như vậy vẫn chưa được ra ngoài chơi lần nào.
Kết quả nửa đường trời đổ mưa to, mái của mấy cửa hàng ven đường khá hẹp, chớp mắt đã đủ người, Hạ Miên đành ôm Tiểu Phong vùi đầu chạy đến ga tàu hỏa cách đó không xa.
Lúc đi ngang qua một hẻm nhỏ, đột nhiên nghe thấy tiếng mắng chửi, "Các người muốn làm gì?"
Ngay sau đó là tiếng sợ hãi ngắn ngủi của người phụ nữ và đứa trẻ.
Hạ Miên bị tiếng chửi cực kỳ có âm sắc này hấp dẫn, giọng nói dễ nghe như vậy ngoài Ninh Thiều Bạch cô chưa gặp qua người thứ hai à nha.
Hạ Miên vòng lại, chỉ thấy ba bốn người đàn ông cách đó không xa lôi kéo một đứa nhỏ và một người phụ nữ lên xe.
Hai người bị bịt kín miệng, hai tay người phụ nữ ôm chặt lấy eo và chân đứa nhỏ không chịu lên, cifn thanh niên đang đứng ra bảo vệ hai người cũng bị bốn năm gã đàn ông vây quanh, hoàn toàn không thể tới gần.
Nhóm người này trông rất có kinh nghiệm, giờ ga tàu hỏa không có người giám sát, tên dùng để lên xe cũng chưa chắc đã là tên thật, một chỗ quá ngư long hỗn tạp.
Chỉ cần đưa được người lên xe, bọn họ lập tức có thể bỏ trốn mất dạng, trời mưa càng to càng dễ che dấu hành tung.
Thấy tình huống khẩn cấp, Hạ Miên bất chấp chuyện khác, hô lớn, "Đồng chí cảnh sát ơi chỗ này, ở đây có người bắt cóc trẻ con!" Giọng nói tinh tế của thiếu nữ cực kỳ có lực xuyên thấu, mấy người kia lập tức bị dọa cho giật mình.
Động tác chần chờ khiến Ninh Thiều Vận và Ninh Thiều Bạch nắm được cơ hội, hai người thuận lợi bảo vệ đứa nhỏ bên trong, lấy được chút không gian hô hấp.
Có mấy người qua đường cũng dừng lại xem náo nhiệt.
Bọn bắt cóc kinh hách không nghe thấy còi cảnh sát, biết mình bị lừa, vội vàng tiếp tục đoạt đứa nhỏ trong lòng người phụ nữ.
Nhưng lần này Ninh Thiều Bạch đã có sự phòng bị, đông nhưng tạm thời không làm gì được đối phương. Thằng bé bị dọa cho khóc lớn, Ninh Thiều Vận cũng bắt đầu nức nở kêu cứu theo.
Có người tốt bụng quát to: "Dừng tay! Các người làm gì đấy!"
Một người đàn ông da ngăm đen dơ dơ cái côn sắt trong tay lên, "Nhìn cái gì mà nhìn, đây là vợ con tôi, hai đứa nó muốn chạy theo thằng mặt trắnv này, mày tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng!"
Vị qua đường kia lập tức do dự.
"Đứa trẻ đó sống ở viện nhà tôi, đám người này chính là bọn buôn bán phụ nữ trẻ en," Hạ Miên hô, "Phiền anh mau báo cảnh sát."
Người đàn ông ngăm đen nghe thế trừng mắt nhìn Hạ Miên, nghiến răng đe dọa, "Cô gái này rảnh rỗi thì đừng lo chuyện bao đồng, bằng không tao cho cả mày lên xe đấy!"
Mắt thấy người qua đường chạy đã đến buồng điện thoại, nhóm bắt cóc thế mà cho một người đuổi theo, người qua đường thấy trong tay đối phương có hung khí, bị dọa sợ bỏ chạy.
Đám bắt cóc và tên ngăm đen vây kín Hạ Miên.
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.Thấy cô đặt đứa nhỏ trong lòng xuống, cúi đầu nhặt viên gạch dưới đất lên, không khỏi bật cười, "Ô, muốn dựa vào nó để chạy thoát hả? Em gái này rất trượng nghĩa à nha, đã thế còn cống thêm cho chúng ta một đứa nhỏ nữa."
Ánh mắt bọn họ dừng trên người Tiểu Phong, giọng điệu mang theo sự tàn nhẫn. Hiển nhiên muốn thuận tay làm thêm một phi vụ.
Tuy rằng kiếp trước Hạ Miên không có con, nhưng vẫn căm thù bọn buôn người đến tận xương tuỷ, đặc biệt hôm nay lại bắt buộc phải động thủ, cô càng nghĩ càng giận, gân cổ hô, "Bắt người lái xe lại! Ai ngăn xe chạy thưởng hai mươi tệ, tham dự bắt người đưa một trăm!"
Nói xong viên gạch bay thẳng về kính chắc gió của chiếc Minibus.
Bọn bắt cóc hoàn toàn không đoán được hành động này, sửng sốt một lúc, còn mọi người chung quanh nghe thấy có thể kiếm tiền, phản ứng cực nhanh, có thanh niên còn chạy đến xác nhận, "Cô nói thật sao?! Thật sự thưởng tiền?"
Hạ Miên trực tiếp rút ra một xấp, "Ở đây có khoảng hai mươi người lớn, các anh tự đếm đi, đủ rồi thì dừng, một xu cũng không thiếu."
Hạ Miên vừa dứt lời, mười mấy người xất hiện từ bốn phương tám hướng, không biết đánh nhau giống Hạ Miên thì nhặt gạch đập xe, có chút sức khỏe thì chạy lại giúp đỡ Ninh Thiều Bạch.
Tên bắt cóc đuổi người qua đường ban nãy tức giận cầm dao lao đến chỗ Hạ Miên, hắn coi cô là nữ sinh bình thường, không có tí phòng vệ nào, kết quả bị Hạ Miên dễ dàng cướp lấy con dao, không hề khách khí chém đứt gân tay hắn.
Tiếng kêu thảm thiết thấm người vang lên trong màn mưa, dao động tinh thần của đám bắt cóc, sau khi Ninh Thiều Bạch đoạt được một cái côn sắt cũng hệt như nổi điên, nhìn hai anh em liên tiếp ngã xuống khiến bọn họ bắt đầu sợ hãi.
Nhưng mà dưới sự "trọng thưởng" của Hạ Miên, đám người vốn không còn đường lui, viên gạch thần khí nện vào Minibus khiến xe như sắp bị phá hủy, có người còn tranh thủ ra lụm mấy cái đinh sắt rơi loanh quanh...
Còi cảnh sát từ tốn đến muộn, mấy người bị dọa sợ nhảy khỏi xe, hô to, "Cảnh sát tới."
Bảy tám tên bắt cóc bị áp giải đi, Ninh Thiều Vận ôm đứa nhỏ xụi lơ trên mặt đất, cùng con mình khóc lớn...
Ra khỏi sở cảnh sát trời đã sẩm tối, ráng đỏ phía Tây phủ kín không trung, chẳng qua người đi đường lúc này không có tâm trạng nào ngắm nhìn.
Ninh Thiều Vận đỏ mắt, ôm chặt lấy Hoắc Ngọc Sâm vẫn đang sợ hãi, bạn nhỏ Sâm Sâm cũng không ngừng khụt khịt.
Ninh Thiều Vận nói cảm ơn với Hạ Miên, "Hôm nay thật sự cảm ơn em, nếu không có em... chị không dám tưởng tượng... em chính là ân nhân cứu mạng của bọn chị!" Nói xong nước mắt lại thấm ướt hàng mi.
Trong cơn mưa, tất cả mọi người đều như rơi vào nồi canh, Hạ Miên sớm biết chị của bác sĩ Ninh là một mỹ nhân xinh đẹp hoàn mỹ.
Lúc này đối diện với gương mặt mộc tinh xảo, cô chỉ hận không thể nuốt nước miếng bày ra vẻ tôn kính, thật quá đẹp, không hổ là giá trị nhan sắc sinh ra nam chính đây.
Đối với mỹ nhân hoa lê đái vũ, Hạ Miên không nhịn được mềm giọng, "Không có gì đâu chị. Loại người này ai cũng muốn đánh, đều là chuyện nên làm, huống hồ em với bác Mễ còn là hàng xóm."
Ninh Thiều Bạch che cánh tay, khó có khi thành khẩn nói, "Cảm ơn."
Nếu không phải hôm qua được Hạ Miên nhắc nhở, anh chủ động gọi điện thoại về, lại không biết chị gái cãi nhau với Hoắc Học Văn, nay mềm lòng nhờ đến ga đón mình.
Nếu anh không đến thì sao...
Hậu quả khiến Ninh Thiều Bạch không dám tưởng tượng.
"Ân tình này tôi nhớ kỹ." Ninh Thiều Bạch nói, "Sau này có yêu cầu gì cứ nói."
Đôi mắt Hạ Miên hơi sáng lên, "Thật sao?!"
Ninh Thiều Bạch: ...
"Yêu cầu cần phải hợp lý."
Hạ Miên treo lên một nụ cười giả trân, "Bổn tiên nữ là loại người làm chuyện trái pháp luật chắc?"
Ninh Thiều Bạch nghĩ đến dáng vẻ thuần thục đáp gạch của cô, trái lương tâm gật đầu, "Không phải, cô là tiểu tiên nữ tuân thủ pháp luật, cũng không thích đánh nhau."
Hạ Miên rụt rè cười với Ninh Thiều Vận, nếu không phải tận mắt nhìn thấy cô nhẹ nhàng cầm dao cứa đứt gân tay của tên bắt cóc, thì bộ dáng xinh đẹp ngoan ngoãn này hoàn toàn có thể lừa người.
"Tiểu Bạch, tay em thế nào rồi," Ánh mắt Ninh Thiều Vận dừng trên người Ninh Thiều Bạch, lo lắng nói, "Chúng ta đến bệnh viện trước đi."
Ninh Thiều Bạch cũng đánh giá cô ấy một lát, "Chị có bị thương không?" Nói xong tiện tay kiểm tra Hoắc Ngọc Sâm, tuy rằng lúc nãy có nhìn qua một lần, nhưng vẫn không quá yên tâm.
Hoắc Ngọc Sâm chỉ là một cậu nhóc nhỏ, chưa có dáng vẻ quật cường tối tăm của nhiều năm sau, khụt khịt đáp, "Tay đau ạ."
Ninh Thiều Bạch vội vàng xem, "Bị cào rồi."
"Dù thế nào cũng phải đến bệnh viện kiểm tra." Ninh Thiều Bạch kiểm tra Hoắc Ngọc Sâm xong, lại đưa tay sờ trán Tiểu Phong, "Tiểu Phong cũng phải chú ý, tất cả đều kiểm tra."
Anh lái chiếc xe jeep màu xanh lục ra, dùng tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện nhân dân.
Bạn nhỏ Hoắc Ngọc Sâm lo lắng nhìn cánh tay của Ninh Thiều Bạch, "Tay của cậu có chảy máu không."
Ninh Thiều Bạch xoa đầu cậu nhóc, "Yên tâm đi, không có." Anh vừa dứt lời, Hạ Miên trơ mắt nhìn chiếu áo sơ mi trắng nhuốm chút đỏ mờ mịt...
Hoắc Ngọc Sâm cũng thấy được, "Cậu ơi! Máu!"
Bạn nhỏ chau mày, đau lòng nói, "Không thể lái xe."
"Không sao." Ninh Thiều Bạch bật cười, "Ban nãy là cậu con lái xe đấy."
Năm phút sau...
Ninh Thiều Bạch treo tay đến đồn công an nhờ một vị cảnh sát chở bọn họ đi.
Hoắc Ngọc Sâm ngồi hàng phía sau nhô cái đầu nhỏ ra khỏi lòng Ninh Thiều Vận, "Vì sao lại để chú cảnh sát lái xe, chúng ta có nguy..."
Câu nói kế tiếp lập tức bị Ninh Thiều Vận chặn lại, "Ngoan, chú cảnh sát đang giúp chúng ta, mình không gặp nguy hiểm gì cả."
Hạ Miên cũng lỏng miệng, không phải cô mê tín, nhưng mồm vị nam chính này hình như thật sự có thuộc tính quạ đen.
Ban nãy Ninh Thiều Bạch vẫn thuận lợi lái xe jeep đến chỗ cảnh sát, sau khi Hoắc Ngọc Sâm cất lời, lúc lên xe cánh tay không cẩn thận đụng phải tay lái, vết thương bỗng nặng hơn, không nâng dậy nổi.
Tiểu Phong ghé vào Hạ Miên, lặng lẽ tò mò nhìn Hoắc Ngọc Sâm, Hạ Miên cũng không nhịn được trộm ngắm.
Là nam chính trong tiểu thuyết, tuổi còn nhỏ đã có thể thấy được giá trị nhan sắc nghịch thiên sau này, mắt to nhấp nha nhấp nháy, lông mi tinh mịn như bàn chải nhỏ, so với Tiểu Phong nhà mình thật ngang tài ngang sức, nhưng mà nếu không phải đang há mồm thì đẹp hơn nhiều.
Xe lao nhanh như chớp phóng đến bệnh viện nhân dân, Hoắc Ngọc Sâm nhìn thấy bác sĩ mặc áo blouse ra vào lập tức ôm chặt cổ Ninh Thiều Vận, "Mẹ, con không tiêm."
Ninh Thiều Vận an ủi cậu nhóc, "Chúng ta không tiêm."
Bạn nhỏ Hoắc Ngọc Sâm không hề dễ lừa, "Cũng không uống thuốc đắng."
"Không cần uống." Ninh Thiều Vận dỗ dành, "Không phải trên người con đang đau sao, chỉ cần thoa ít thuốc là hết rồi."
Tính cách của Hoắc Ngọc Sâm rất cẩn thận, ánh mắt dừng trên người Tiểu Phong, "Em trai cũng đau sao?"
"Em trai không đau, em trai chỉ mắc mưa thôi, sợ bị cảm." Ninh Thiều Vận kiên nhẫn giải thích.
Hoắc Ngọc Sâm lập tức lộ ra vẻ đồng tình, "Cảm sẽ phải uống thuốc đắng, phải tiêm..."
Sắc mặt Ninh Thiều Bạch và Hạ Miên rất vi diệu.
Nửa tiếng sau, Hạ Miên ôm Tiểu Phong vừa đứng nghe tiếng khóc tê tâm phế liệt của bạn nhỏ Hoắc Ngọc Sâm, "Con không muốn tiêm, mẹ là kẻ nừa đảo", vừa đút Tiểu Phong uống canh gừng nóng.
Miệng quạ đen đúng là linh nghiệm, nhưng hình như Tiểu Phong nhà mình có thể khắc chế.
Sức khỏe Tiểu Phong thế mà không tồi, khi ấy tình huống khẩn cấp, Hạ Miên cũng không để ý nhiều, cậu nhóc vì vậy mà ướt xối xả, còn tưởng sẽ giống như lời Hoắc Ngọc Sâm, sốt cao.
Kết quả trước mắt không bị bệnh, chỉ cần loại bỏ khí lạnh trong người, còn bạn nhỏ Hoắc Ngọc Sâm kia lại có nhiệt độ cơ thể không hề thấp.
Vừa khéo bà Mễ và ông Trần nghe tin chạy đến, còn mang theo bình giữ ấm đựng canh gừng.
Thấy Tiểu Phong uống từng ngụm không hề nhăn mày, Hạ Miên cũng thử một miếng, kết quả đầu lưỡi tê tê, hóa ra mình vẫn chán ghét vị canh gừng như trước.
Tiểu Phong lo lắng nhìn phòng khám bệnh, "Dì nhỏ, anh đang khóc."
Hạ Miên sờ đầu cậu, "Hôm nay suýt nữa anh ấy bị người xấu bắt đi, giờ lại phải tiêm, đương nhiên vừa sợ vừa đau."
Nghe tiếng khóc lảnh lót của Hoắc Ngọc Sâm, ngẫu nhiên còn xuất hiện thêm mấy câu tức giận "Mẹ là kẻ nừa đảo", "Cậu nhỏ cũng là người xấu", Hạ Miên hoàn toàn không thể liên kết với vị nam chính lạnh nhạt khắc nghiệt trong tiểu thuyết.
"Sợ cũng khóc ạ?" Tiểu Phong tò mò.
"Đúng vậy, sợ sẽ khóc."
Hạ Miên đút canh gừng cho cậu, "Vui vẻ, sợ hãi, buồn đau, khổ sở, cảm thấy canh gừng không ngon cũng có thể khóc, muốn khóc thì khóc."
Tiểu Phong vẫn mặt không đổi sắc nuốt xuống, ngẩng đầu nhìn Hạ Miên nói, "Tiểu Phong ngoan, Tiểu Phong không khóc."
Tiểu Phong vừa khóc người lớn sẽ mắng, cậu không muốn làm dì nhỏ tức giận.
Trong lòng Hạ Miên chua xót, có lẽ là biết không ai đau cho mình, cậu nhóc đã sớm vứt bỏ tính nết trẻ con...
Hạ Miên hôn hôn trán thằng bé, "Tiểu Phong khóc cũng là bé ngoan." Cô còn muốn chiều cậu biết làm nũng, khóc nháo kia kìa.
Hạ Miên uống hết chỗ canh gừng còn lại, Tiểu Phong cũng đổ một thân mồ hôi, bác sĩ kiểm tra lại rồi để bọn họ về nhà.
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.Nhà bà Mễ vì chuyện hôm nay mà loạn cào cào, Hạ Miên không quấy rầy nữa, nhanh ôm Tiểu Phong lên tầng tắm nước nóng, tuy bác sĩ nói tạm thời không có việc gì, nhưng vẫn phải chú ý quan sát.
Ôm Tiểu Phong nằm trên giường, Hạ Miên cẩn thận cân nhắc chuyện rời khỏi nhà họ Trương, sau khi trải qua hai tình huống lưu manh kia, cô đã rõ thủ đoạn của Trương Khải Minh là vô hạn, bản thân thì không sợ, nhưng vẫn còn Tiểu Phong.
Trước không nói có thể tránh được chuyện đánh đập hay không, cậu nhóc mới bốn tuổi rưỡi, có lẽ nên đổi một hoàn cảnh sống tốt hơn, tìm cơ hội trị dứt bóng ma tâm lý.
Trực tiếp đến thành phố Yến nhất định không được, dù có lén rời đi, hai người họ đều mới vị thành niên, Trương Khải Minh và chú hai báo cảnh sát một cái, bọn họ nhất định sẽ bị đưa về.
Cho nên đầu tiên là phải giải quyết chuyện hộ khẩu, chỉ cần đưa Tiểu Phong vào hộ khẩu nhà mình, ít nhất lúc mang bé con rời đi không bị Trương Khải Minh quẳng cho cái nồi bắt cóc các thứ, quyền giám hộ kia cũng có thể từ từ.
Hạ Miên nghĩ phòng khách vì thiếu hai món đồ mà hơi trống rỗng, cảm thấy chuyện dời hộ khẩu này cũng không quá khó khăn.
Cho dù Trương Khải Minh không muốn, không phải vẫn còn Hoàng Hiểu Quyên đó sao? Vô dụng hơn còn có nhà họ Hoàng...
Nếu tất cả không được, cô có thể tiếp tục cố gắng!
Hạ Miên tính toán thời gian, bốn ngày nữa Trương Khải Minh mới về, chuyện bộ sưu tập tem còn phải khiến Hoàng Hiểu Quyên vất vả rồi...
Sáng sớm hôm sau, sau khi xác định cơ thể Tiểu Phong không có vấn đề, Hạ Miên mang cậu ra ngoài mua sắm ít đồ trẻ con, dù sao vật dụng ở huyện Minh Khê cũng không tốt bằng trên thành phố.
Đúng vậy, cô tính đưa Tiểu Phong về quê! Sắp tới nhà họ Trương sẽ gặp phải mưa rền gió dữ, bọn họ không muốn dính vào.
Nếu muốn mời Hạ Miên này về, tự mình đến mà xin đi.
Chiều tối của một ngày trước khi xuất phát, Ninh Thiều Vận dẫn theo Hoắc Ngọc Sâm đi lên cảm ơn hai người, chuyện đã qua, tâm trạng Ninh Thiều Vận cũng bình tĩnh lại, nhiệm vụ hôm nay của bọn cô chính là đi mua sắm không ít đồ cùng chị em Ninh Thiều Bạch.
Ninh Thiều Vận hiểu rõ tình huống nhà họ, chọn đồ đều có tính thực dụng cao, Tiểu Phong là quần áo giày dép đồ chơi và thực phẩm dinh dưỡng các thứ, Hạ Miên thì là váy vóc xinh đẹp thích mắt, quả nhiên không hổ là ánh mắt của Ninh nữ thần.
Có cả đài CD và đĩa nhạc tiếng Anh, Ninh Thiều Vận mềm mại nói, "Nghe nói em học cấp ba, tiếng Anh này rất hữu dụng."
Nói xong còn đưa thêm một chiếc di động màu đen, "Trong này có phương thức liên hệ và địa chỉ của chị, cần giúp gì cứ gọi."
Đây là rất thành tâm muốn qua lại với nhau, Hạ Miên rạo rực tiếp nhận, "Chị yên tâm, em có việc nhất định sẽ tìm."
Không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn thế này, sau này có gì cứ alo đại tiên nữ, không cần phải ép dạ cầu toàn Ninh Thiều Bạch nữa.
Trên mặt Ninh Thiều Vận mang theo ý cười, nhìn thấy cô thu thập hành lý hỏi, "Em muốn rời đi?"
"Vâng." Hạ Miên đáp, "Em mang Tiểu Phong về nhà một chuyến, cũng gặp trưởng bối ở quê, thương lượng xem sau này nên làm gì."
Ninh Thiều Vận nói, "Cũng đúng, chuyện này vẫn nên để trưởng bối ra mặt."
"Vậy khi nào em về?"
Cái này phải xem chuyện của Hoàng Hiểu Quyên khi nào bại lộ.
Cô nói với Ninh Thiều Vận, "Phải xem mọi người nói thế nào đã."
Ninh Thiều Vận, "Bà ngoại chị nói em có thể tham gia thi tuyển Nhất trung Hoa Cương."
"Vậy thật sự cảm ơn Mễ lão sư." Hạ Miên cảm kích nói, "Nhưng em vẫn cần phải suy xét, nếu không nói rõ ràng, học ở đây không biết Hoàng Hiểu Quyên kia sẽ giở trò gi, cao trung rất quan trọng, bị chị ta huỷ hoại sẽ phiền toái, còn cả Tiểu Phong nữa, em thật sự không yên tâm để thằng bé ở lại nhà họ Trương."
"Em muốn một mình dọn ra ngoài sao?" Ninh Thiều Vận hỏi, "Tách ra cũng là một biện pháp, nhưng chuyện này cũng cần cần trưởng bối ra mặt."
Hạ Miên gật gật đầu.
Hoắc Ngọc Sâm túm túm tay me, "Mẹ, em trai hôm đó."
Hôm nay tiểu gia hỏa mặc một bộ đồ vận động, không khóc rối tinh rối mù như hôm trước, khí chất đột nhiên hiện ra, xác thật khác với đám trẻ con chỗ này.
Tiểu Phong tránh phía sau Hạ Miên, có chút thẹn thùng, nhưng cũng nhớ dì nhỏ dạy mình chào hỏi, nhô đầu ra nhỏ giọng kêu một tiếng, "Anh." Sau đấy nhìn Hạ Miên.
Cậu nhớ rất rõ anh trai này, ngày đó khóc thật đáng thương.
Hoắc Ngọc Sâm không biết mình ở trong lòng Tiểu Phong đáng thương như thế, cậu mới sáu tuổi, sau khi được trấn an đã sớm ném những chuyện kinh tâm động phách kia ra sau đầu, chỉ nhớ một chuyện, "Em trai bị tiêm không?"
Ninh Thiều Vận bất đắc dĩ sờ sờ đầu cậu nhóc, nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Em trai không bệnh, nhưng em trai chưa từng chơi đồ chơi, con dạy em được không?"
Hạ Miên cũng muốn Tiểu Phong hoạt bát mạnh dạn một chút, đẩy đẩy cậu nói, "Đây là Sâm Sâm, để anh mang con đi chơi nha?"Tiểu Phong ngoan ngoãn gọi, "Anh Sâm Sâm."
Sâm Sâm tức khắc ưỡn ngực, học theo bộ dạng của mẹ mình sờ sờ đầu Tiểu Phong, "Em trai Tiểu Phong."
Hạ Miên lấy ra một đống đồ chơi đặt lên sô pha, rồi đứng dậy làm chút đồ ăn vặt cho hai đứa nhỏ.
Ninh Thiều Vận cũng lại đây hỗ trợ, cô ấy muốn mình và Sâm Sâm loại bỏ bóng ma tâm lý hôm ấy, cũng vừa lúc tránh ồn ào, "Nhóm hàng xóm quá nhiệt tình."
Hạ Miên hiểu rõ, thời điểm thân phận công tử hào môn của Ninh Thiều Bạch bị bại lộ, nhà Mễ lão sư người tới không dứt.
Vấn đề cũng đến không ngừng:
"Kẻ có tiền có phải sống trong biệt thự không? Một biệt thự có bao nhiêu phòng vậy?"
"Điện thoại của Bác sĩ Ninh sao lại nhỏ gọn thế, chắc là đắt lắm nhỉ?"
"Bác sĩ Ninh thừa kế tài sản mấy ngàn vạn? Mẹ kế của cậu ấy thật sự muốn giết người?"
...
Tuy rằng phần lớn đều là sự tò mò đơn thuần, nhưng tóm lại đều làm người ta không khoẻ.
Nhưng cô gái tên Hạ Miên trước mặt này ít hỏi ít hiếu kỳ, làm Ninh Thiều Vận thực tự tại.
Hạ Miên căn bản không hiếu kỳ, tiểu tam, mẹ kế, con riêng, tranh đoạt gia sản đều là sự phong phú của gia đình hào môn, cô đã nghe quá nhiều.
Nhưng đứng cùng Ninh Thiều Vận quần áo trang điểm giản dị ngược lại thật vui vẻ.
Ngẫu nhiên còn phân tâm quan sát hai đứa nhỏ, đừng nói, Sâm Sâm rất có phong thái của một anh trai.
Tuy rằng tính cách có chút bá đạo, nhưng cũng thật trách nhiệm, dạy rất nghiêm túc: chơi rubik, ghép hình, cờ nhảy... mà Tiểu Phong thì ngoan ngoãn học, về sau hai mắt càng lúc càng sáng, cuối cùng cũng có vài phần trẻ nhỏ.
Hạ Miên làm sữa chua chuối cho hai bạn nhỏ.
Sâm Sâm đoan đoan chính chính ngồi xuống, cầm muỗng nhỏ ăn cực kỳ văn nhã, toát toát ra bộ dáng công tử.
Tiểu Phong ăn cũng không khó coi, nhưng rốt cuộc là quá đói, cũng không được ai dạy, cậu ăn rất quý trọng, vội vàng lùa vào miệng, cơ hồ chồn đầu xuống chén.
"Không được ăn như vậy." Sâm Sâm bỗng nhiên đặt chén xuống, nghiêm túc nói.
Tiểu Phong ngẩng đầu mờ mịt nhìn Sâm Sâm, "Anh?"
Ninh Thiều Vận muốn nói gì đó, lại bị Hạ Miên ngăn cản, tuy cô che chở Tiểu Phong, nhưng cũng muốn để cậu nhóc tự trải qua nhiêu chuyện, ngoài loại có ác ý như Hiên Hiên, để cậu nhóc tranh chấp với các bạn bình thuờng còn giúp làm quen với thế giới.
"Phải ngồi thẳng, dùng cái muỗng múc lên bỏ vào miệng." Sâm Sâm một bên nói, một bên làm mẫu, sau khi ăn xong một thìa lại nói với Tiểu Phong, "Hiện giờ em thử xem."
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.Tiểu Phong ngồi thẳng lại, học theo bộ dáng mẫu mực của Sâm Sâm, ăn xong liền đặt xuống nhìn anh trai.
Sâm Sâm vừa lòng gật đầu, "Rất tốt, cứ ăn như vậy."
Vì thế hai bạn nhỏ mặt đối mặt, một người cố ý làm mẫu, còn một người lại cố ý học tập, liếc mắt nhìn nhau ăn điểm tâm.
Ăn sữa chua xong, Tiểu Phong trông chờ nhìn miếng chuối bự, được anh Sâm Sâm dạy ăn như thế nào, đây là lần đầu tiên có người làm cùng cậu, thực vui vẻ.
Hạ Miên coi khuôn mặt nhỏ của Tiểu Phong sáng lên, cũng không khỏi cười rộ.
Ninh Thiều Vận cũng cười, "Là Tiểu Phong thông minh, dạy một cái đã biết, ở nhà Sâm Sâm cũng có em họ, nhưng mà nó chẳng kiên nhẫn gì cả, không thích chơi với em mình."
Nói tới đây còn tiếc hận, "Đáng tiếc ngày mai phải đi rồi, chứ chị thấy Sâm Sâm cùng Tiểu Phong rất hợp cạ."
Hạ Miên cũng có điểm đáng tiếc, Tiểu Phong khó có bạn chơi cùng, cũng làm ý tưởng muốn sống an ổn trong lòng cô được đẩy nhanh.
Hai tiểu gia hỏa chơi rất vui vẻ, Sâm Sâm sống chết không chịu đi, Ninh Thiều Vận dỗ dành, "Khuya rồi, Tiểu Phong phải nghỉ ngơi."
Sâm Sâm nhìn hai mắt Tiểu Phong sáng lấp lánh, không tin nói, "Mẹ, không phải mẹ nói lúc nào đèn tắt mới nghỉ ngơi sao, đèn nhà em ấy còn chưa tắt mà, Tiểu Phong không mệt."
Cậu nhóc vừa dứt lời, bóng đèn phòng khách lóe lên hai cái, tắt ngúm.
Hạ Miên: ...
Sâm Sâm không tình nguyện bị Ninh Thiều Vận túm đi.
Tiểu Phong nằm trên giường cũng thực hưng phấn, ngửa đầu nhìn Hạ Miên nói, "Anh Sâm Sâm nói anh ấy có máy bay, ngày mai mang cho con chơi."
Hạ Miên âm thầm thở dài, cười nói, "Ngày mai Tiểu Phong phải cùng dì về nhà bà ngoại, ở đấy một thời gian, nếu anh Sâm Sâm còn muốn rủ con đi chơi, à không chờ Tiểu Phong tốt nghiệp nhà trẻ, dì nhỏ sẽ đưa con đến thành phố Yến tìm anh, được không?"
Tiểu Phong lăn một vòng rồi ngồi dậy nhìn Hạ Miên, "Nhà anh Sâm Sâm cũng ở thành phố Yến?"
"Đúng, anh Sâm Sâm là người thành phố Yến." Hạ Miên cười nói.
Tiểu Phong lập tức không rối rắm ngày mai có thể gặp Sâm Sâm hay không, khuôn mặt nhỏ tỏa sáng, "Về sau chúng ta cũng đến thành phố Yến."
"Ừ." Hạ Miên đáp, "Nhưng trước lúc đó phải giữ bí mật chuyện này, không được để ai biết, bằng không chúng ta không đi được."
Biểu tình Tiểu Phong lập tức nghiêm túc hẳn lên, tay nhỏ che miệng lắc đầu, "Tiểu Phong không nói cho ai cả."
"Ngoan!" Hạ Miên dùng sức hôn hôn gương mặt phấn nộn của cậu.
Hạ Miên rời đi, vì Trương gia sắp đón bão lớn.
Cô đến cạnh máy bàn tìm được số điện thoại nhà mẹ Hoàng Hiểu Quyên:
"Kêu Hoàng Hiểu Quyên mau chóng về nhà đi, có người kiện cô ta trộm sổ tiết kiệm, trộm mất ba vạn của người ta, số tiền này đủ cấu thành tội phạm, ít nhất phải ngồi tù năm năm, nếu không tìm thấy cô ta sẽ bị phán là tội phạm bỏ trốn, sau đó sẽ tăng thêm, nếu các người còn ngây ngốc chứa cô ta, chính là đồng phạm che giấu."
"À đúng rồi, tôi muốn điều tra một việc, Hoàng Hiểu Quyên nói phòng ở của cô ta là vay tiền của các người, hơn bốn vạn, các người nhiều tiền vậy sao? Có giấy nợ gì không? Nếu có giấy nợ mới chứng minh lời cô ta nói là sự thật."
Nghe người nhận điện thoại từ bà lão biến thành đàn ông trung khí, Hạ Miên giải thích cực kỳ cẩn thận, "Đúng vậy, cô ta nói là mượn mấy người, có giấy nợ mới chứng minh đấy là sự thật."
Nói đến đây còn tỏ vẻ lơ đãng, "Các người đúng là, cho dù là thân thích, vay một khoản lớn như vậy cũng phải có giấy nợ chứ, nhỡ đâu về sau cô ta chết, các người còn có thể cầm giấy lên toà án đòi tiền."
"..."
"Toà án chỉ nhìn giấy nợ, rốt cuộc chẳng ai rảnh rang đi viết mình nợ tiền người khác cả, còn nợ nhất định còn tiền... Ai da, thời buổi này, chuyện vay tiền đâu thể vay bằng lương tâm."
Nghe hấp hô đối phương dần tăng lên, Hạ Miên vừa lòng treo điện thoại, nhà nào mà chẳng có mấy họ hàng tham lam.
Cha mẹ Hoàng vốn đã nghèo, hơn nữa còn trọng nam khinh nữ, con gái nhà họ không được dạy dỗ tốt, bằng không Hoàng Hiểu Quyên đã không làm cô vợ hai vô liêm sỉ, chưa kết hôn đã mang thai.
Cho nên Trương Khải Minh cực kỳ chán ghét Hoàng gia, Hoàng gia vì không muốn đắc tội đứa con rể có tiền đồ nhất này, còn tính an phận, nhưng nếu nói ra bốn vạn... hắc hắc...
Cúp điện thoại, Hạ Miên bỏ một miếng thịt lợn sống bị ruồi bâu vào cái bao da đựng sách tem của Tiểu Phong.
Cuối cùng, nhìn quanh phòng khách trống vắng, cất chìa khóa cửa vào túi, xuất phát!
Lần đầu tiên cô phát hiện bản thân thật thông minh tài trí, Hạ Miên vui vẻ nắm tay Tiểu Phong xuống lầu, đáng tiếc chính là không thể nhìn thấy sắc mặt xuất sắc của vợ chồng Trương thị mấy ngày sau.
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả đã phế, cần phải nghỉ ngơi.
Những chap về sau càng ngày càng không đều, không ngoài ý muốn một chap lên đến 6000 từ, qua mấy hôm nữa có chắc chạm mốc 10 000 mất.
Editor có lời muốn nói: Tôi cũng phế rồi, cần được nghỉ ngơi.
Cầu ☆ 🙏 and follow me
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com