Edit Tqtp Ban Chinh 2024 Quyen 1 2
Chương 30. Vào chợ Quỷ, Thái tử gặp Quỷ vương (1)
Khách sáo xong, Bùi Minh đột nhiên gây khó dễ.Hắn búng tay một cái, ngay giữa đại điện xuất hiện một thi thể lơ lửng trong không trung.Thi thể này máu me đầm đìa, chính là xác của A Chiêu. Trong đại điện, đám vệ binh đồng xanh cảm nhận được mùi máu, liền đồng loạt giương trường kích nhắm thẳng vào phía này.Linh Văn ngừng viết, lên tiếng: "Bùi tướng quân, xin lưu ý, trên điện Thần Võ đừng để máu đổ."Bùi Minh đáp: "Chỉ một lát thôi."Quân Ngô khẽ giơ tay, đám vệ binh đồng xanh mới trở lại tư thế đứng thẳng, trường kích hạ xuống đất, phát ra tiếng "choang" vang dội đồng loạt.Tạ Liên hỏi: "Bùi tướng quân có ý gì đây?"Bùi Túc quỳ trên điện. Bùi Minh nói: "Trong quá trình thẩm vấn Tiểu Bùi, hắn nhắc đến một việc, ta cảm thấy rất kỳ lạ."Hắn đi quanh Tạ Liên non nửa vòng: "Ta biết rất rõ bản lĩnh của Tiểu Bùi. Tuy sức mạnh của phân thân này kém xa bản thân hắn, nhưng cũng không quá tệ, vẫn có thể đánh ngang ngửa với 'Hung'. Vậy mà hắn lại nói với ta, có một kẻ đánh hắn đến nỗi không có sức trả đòn, chuyện này chẳng phải rất kỳ lạ à?"Bùi Minh tiếp tục nói: "Ta bèn truy hỏi tiếp, hóa ra lúc đó ở ải Bán Nguyệt, có một thiếu niên áo đỏ đi theo bên cạnh thái tử điện hạ Tiên Lạc."Vài vị thần quan vừa nghe thấy hai chữ "áo đỏ", sắc mặt đã bắt đầu hơi mất tự nhiên. Tiếp theo Bùi Minh liền khiến cảm giác mất tự nhiên của họ biến thành đứng không vững luôn: "Mà thiếu niên nọ, trong bóng tối, đã giết sạch mấy trăm binh sĩ Bán Nguyệt sắp hóa thành Hung chỉ trong chớp mắt!""Xin hỏi thái tử điện hạ, thiếu niên áo đỏ nọ rốt cuộc là thần thánh phương nào?"Không phải "Hung" thì là "Tuyệt" rồi! Vả lại... còn là Tuyệt mặc áo đỏ, có thể giết trăm Hung trong chớp mắt.Bất cứ ai cũng đoán ra được, thiếu niên nọ có khả năng là kẻ nào nhất. Song chẳng ai muốn chủ động nói ra cái tên ấy cả. Tạ Liên liếc nhìn Bùi Túc vẫn đang im lặng, nói dối: "Khụ, vậy sao? Chuyện này, ta thật sự không nhớ rõ lắm, lúc đó có một đội buôn cũng sa vào ải Bán Nguyệt, bọn ta cũng chỉ chung đụng vài ngày, có lẽ là một người trong đội buôn."Bùi Minh nói: "Thái tử điện hạ, chắc không phải thế đâu nhỉ. Ta nghe Tiểu Bùi nói, ngươi và thiếu niên nọ thân mật vô cùng, không hề giống như chỉ chung đụng vài ngày, sao mới đó mà đã quên rồi?"Tạ Liên thầm nghĩ: "Không, ngươi lầm rồi, ta nói thật đấy. Thật sự chỉ chung sống vài ngày mà thôi."Đương nhiên, ngoài mặt y vẫn tỏ ra bình thản. Bấy giờ, một đạo nhân áo trắng đứng gần đó khoan thai lắc lư cây phất trần trắng như tuyết, lên tiếng: "Vậy nên, Bùi tướng quân, ngài rốt cuộc muốn nói gì, và rốt cuộc muốn làm thế nào?"Bùi Minh đáp: "Thế thì phải xem Nam Dương tướng quân và Huyền Chân tướng quân có thể giúp một việc nhỏ không."Nhìn theo ánh mắt hắn, Tạ Liên lần lượt phát hiện Phong Tín và Mộ Tình ở phía Đông Nam và Tây Nam của đại điện.Phong Tín vẫn giống hệt trong ký ức của Tạ Liên, xưa nay hắn cao kều, đứng thẳng tắp, ánh mắt kiên nghị, đôi mày lúc nào cũng khẽ cau, như thể có chuyện gì khiến hắn bực bội lắm, nhưng trên thực tế hắn không hề bực bội. Còn Mộ Tình lại hơi khác với ấn tượng của y, tuy vẫn mặt mày trắng trẻo, không mấy hồng hào, hai cánh môi mỏng khẽ mím, rèm mi cụp xuống, nhưng toàn thân dường như đang tỏ thái độ lạnh nhạt "không dám khen ngợi". Hắn đứng khoanh tay, mấy ngón tay phải lần lượt gõ nhè nhẹ lên khuỷu tay trái, chẳng biết giống bình tĩnh hay giống đang ủ mưu hơn.Mặc dù hai người này đều được xem là mỹ nam tử, nhưng mỗi người lại có điểm không hoàn hảo riêng. Nghe Bùi Minh chỉ đích danh, họ không hẹn mà cùng nhìn sang Quân Ngô trước. Quân Ngô khẽ gật đầu, bấy giờ cả hai mới đủng đỉnh đứng ra.Đây vẫn là lần đầu tiên Tạ Liên mặt đối mặt với họ từ khi phi thắng lần thứ ba đến nay. Vừa chạm trán, y chỉ cảm thấy những ánh mắt đổ dồn sang bên này càng điên cuồng hơn. Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngó nhau loạn xạ một hồi, rồi nhanh chóng quay mặt đi vờ như vô sự, chẳng ai rõ trong lòng ai đang nghĩ gì. Có điều, Tạ Liên đã biết đại khái Bùi Minh muốn mời hai người kia giúp việc gì.Quả nhiên, Bùi Minh nói: "Nam Dương tướng quân và Huyền Chân tướng quân đều từng giao đấu với Hoa Thành, đối với vũ khí của vị đó, ắt hẳn hai người họ có quyền phát biểu hơn."Tạ Liên liếc nhìn thi thể kia, nhưng ở khoảng cách xa như vậy không thể nhìn rõ, chỉ thấy toàn thân đầy máu. Phong Tín và Mộ Tình nghiêm trang nhìn một lát, rồi ngẩng đầu thoáng nhìn nhau, dường như không ai muốn nói trước. Quân Ngô hỏi: "Thế nào?"Phong Tín mở miệng trước, trầm giọng nói: "Là hắn."Mộ Tình thì nói: "Là loan đao Ách Mệnh."Có lẽ bấy giờ trong các thần quan đang ở điện Thần Võ, chỉ có Tạ Liên không biết bốn chữ này tượng trưng cho thứ gì.Loan đao Ách Mệnh, chính là thanh đao cong kỳ dị mà khi luận chiến trong mộng, một mình đấu với ba mươi ba thần quan, Hoa Thành đã đánh cho các vị võ thần hồn vía lên mây!Trong điện Thần Võ, các vị thần quan túm năm tụm ba bắt đầu rì rầm trao đổi, ánh mắt nhìn Tạ Liên bí hiểm khôn xiết. Bùi Minh nói: "Đa tạ hai vị tướng quân đã chứng thực điểm này, thế thì suy đoán của ta là đúng rồi. Nếu thiếu niên áo đỏ đi cùng với thái tử điện hạ quả là vị đó, thì sự việc phức tạp đấy."Đạo nhân áo trắng ban nãy lại nói: "Có gì mà phức tạp? Bùi tướng quân, chẳng lẽ ngài còn định đổ tội cho người khác à?"Đạo nhân nọ lên tiếng hai lần, mà cả hai lần đều đứng về phía y, nên Tạ Liên không khỏi muốn xem thử rốt cuộc là vị tiên quan thú vị nào. Y quay đầu lại nhìn, thấy đạo nhân nọ đôi mắt đen trắng rõ ràng, đai lưng bằng bạch ngọc, phất trần gác khuỷu tay, trường kiếm đeo sau lưng, quạt xếp giắt bên hông, quả là phong lưu nho nhã, tinh thần phấn chấn.Có điều khuôn mặt ấy trông quen quen mà Tạ Liên lại không nghĩ ra mình từng gặp một vị đạo hữu như vậy ở đâu.Bùi Minh cũng liếc nhìn người nọ, giống như một vị bề trên đang phiền lòng không muốn so đo với trẻ nhỏ, hắn lắc đầu: "Vị đó một tay che trời, bản lĩnh đáo để, cũng không phải không có khả năng." Ý là muốn biến Hoa Thành thành đầu sỏ đứng sau vụ bê bối ở ải Bán Nguyệt.Tạ Liên cau mày nói: "Bùi tướng quân, chuyện nào ra chuyện đó. Tạm thời khoan nói thiếu niên đi cùng ta có phải Hoa Thành hay không, cho dù đó quả thật là Hoa Thành thì cũng chẳng liên quan gì với chuyện của Tiểu Bùi tướng quân. Tuy trong miệng người khác Quỷ vương cấp Tuyệt tiếng xấu đồn xa, nhưng không phải chuyện gì cũng đổ lên đầu hắn được."Y nói ra cái tên đó với vẻ mặt thản nhiên, nhưng vài thần quan trong điện lập tức thấy sống lưng lạnh toát. Bùi Minh nói: "Bất kể nói thế nào, Bùi mỗ cho rằng chuyện này vẫn cần bàn lại. Tốt nhất có thể giao ra cả quốc sư Bán Nguyệt mà thái tử điện hạ đã đưa đi, rồi tiến hành thẩm vấn."Tạ Liên mỉm cười nói: "Ta không đồng ý." Câu nói nghe nhẹ nhàng, nhưng lại chắc nịch như đóng đinh. Bùi Minh có vẻ ngạc nhiên, như không ngờ Tạ Liên dù vẻ ngoài hiền lành lại nói năng cứng rắn đến vậy, định lên tiếng tranh luận thêm, nhưng lúc này Quân Ngô lên tiếng: "Được rồi."Hai người cúi đầu. Quân Ngô nói: "Chuyện ở ải Bán Nguyệt đã kết thúc. Có Tiên Lạc và Phong Sư làm chứng. Đưa Bùi Túc xuống, vài hôm nữa lưu đày."Quả nhiên là thỏa hiệp. Lưu đày đồng nghĩa với "tạm thời bị giáng chức."Ý là ngươi phạm lỗi, nhưng lỗi này không phải không thể cứu vãn, vẫn còn cơ hội phục chức, ngày nào đó biểu hiện tốt thì có khi lại được triệu hồi.Tạ Liên cảm thấy có thể chấp nhận, nhưng Bùi Minh thì không nghĩ vậy. Hắn im lặng một lúc rồi nói: "Vâng."Dù đồng ý, hắn vẫn không quên bồi thêm một câu: "Nhưng vết thương này đúng là do Loan Đao Ách Mệnh gây ra. Đế Quân, xin ngài hãy chú ý, đừng để Thái tử điện hạ bị yêu tà lừa gạt."Quân Ngô nói: "Ừ, đó lại là chuyện khác rồi."Bùi Minh đề nghị: "Xin tra rõ."Quân Ngô đáp: "Chuyện này ta đương nhiên sẽ tra rõ. Hôm nay tạm thời giải tán. Tiên Lạc, ngươi ở lại."Xem ra ngài muốn giữ Tạ Liên lại, đích thân tra hỏi. Các thần quan đều không nói gì, cúi đầu thưa: "Vâng." Tan họp, người trong điện tốp năm tốp ba đi ra ngoài. Khi đi ngang qua, Phong Tín liếc nhìn Tạ Liên, ngập ngừng muốn nói lại thôi, thấy Tạ Liên mỉm cười với mình, hắn thoáng ngẩn ra rồi vẫn bỏ đi. Mộ Tình thì không liếc nhìn hắn lấy một cái, lại còn cố tình ưỡn ngực, đi thẳng qua trước mặt hắn, khiến Tạ Liên không nhịn được bật cười.Đạo nhân áo trắng nọ vung vẩy phất trần đi tới, mặt mày tươi cười, đang định bắt chuyện thì Bùi Minh vừa rồi thất bại cũng một tay chống kiếm, một tay sờ mũi đi tới, nói bằng giọng bất đắc dĩ: "Thanh Huyền, nể mặt ca ca ngươi, đừng quậy nữa được không."Đạo nhân áo trắng nọ thôi cười, nói: "Bùi tướng quân, ngươi đừng lôi ca ca ta ra chèn ép ta. Ta không sợ huynh ấy đâu.""Ngươi..." Bùi Minh trông có vẻ giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không làm gì được, cuối cùng đành chỉ vào người nọ, trách: "Ngươi đó, lần này Tiểu Bùi bị ngươi hại thê thảm rồi. Lưu đày hai trăm năm."Đạo nhân áo trắng phẩy mạnh phất trần, đáp: "Đó là do Tiểu Bùi tự làm tự chịu, không liên quan đến ta!" Dường như không muốn nói tiếp với Bùi Minh nữa, hắn vội vàng chạy mất. Tạ Liên vốn còn đang nghĩ liệu Bùi Minh có để lại vài câu mỉa mai không, nhưng hắn không làm vậy mà cũng bỏ đi thẳng. Cả điện Thần Võ rộng thênh thang, ngoài Quân Ngô ngồi trên bảo tọa và Tạ Liên đứng dưới điện, chỉ còn một người nán lại trong điện, chính là vị thái tử điện hạ của nước Vĩnh An - Lang Thiên Thu. Tạ Liên lấy làm lạ, sao cậu ta cũng ở lại chứ? Y đi tới xem thử, không ngờ đứa nhỏ này lại đang nhắm mắt, đứng ngủ ngon lành.Tạ Liên nhất thời dở khóc dở cười, nghĩ bụng đúng là lợi hại, bèn vỗ nhẹ bả vai thanh niên kia, gọi: "Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ!"Bấy giờ Lang Thiên Thu mới giật mình tỉnh giấc: "Sao thế?!"Tạ Liên nói: "Không sao cả, tan họp rồi."Lang Thiên Thu vừa ngủ dậy, còn chưa tỉnh hắn, ngơ ngác hỏi: "Tan họp rồi à? Ban nãy nói gì vậy?? Ta chưa nghe gì hết mà???"Tạ Liên đáp: "Chưa nghe thì thôi, không phải chuyện quan trọng gì. Đi đi, về đi."Lang Thiên Thu "Ờ!" một tiếng rồi đi, trước khi bước ra khỏi đại điện, cậu ta còn ngờ vực ngoảnh lại nhìn Tạ Liên, đoạn tươi cười nói: "Cảm ơn ngươi đã gọi ta dậy."Tạ Liên cười tủm tỉm vẫy tay với cậu ta. Chờ đến khi mọi người giải tán hết, y mới từ từ quay người lại. Quân Ngô chắp tay sau lưng, từ trên bảo tọa bước xuống, đi tới trước mặt y, nói: "Huyết Vũ Thám Hoa, loan đao Ách Mệnh." Tạ Liên bất giác đứng thẳng người, giống như con mèo bị nắm gáy nhấc lên.Quân Ngô hỏi: "Cho nên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"Tạ Liên nhìn ngài, đột nhiên quỳ xuống.Y còn chưa kịp quỳ hẳn thì Quân Ngô đã vươn tay đỡ lấy khuỷu tay, không để y quỳ, nói: "Ngươi làm gì vậy?"Tạ Liên đáp: "Thật xin lỗi."Quân Ngô hỏi: "Vậy là ngươi nhận lỗi rồi?"Tạ Liên thở dài: "Đúng vậy, Đế quân. Tiên Lạc sai rồi, không dám nữa."Quân Ngô nói: "Vậy ngươi nói xem, ngươi sai chỗ nào?"Tạ Liên thử thăm dò: "...Quỳ xuống là hết sai?"Quân Ngô nhìn hắn, Tạ Liên lập tức nói: "Không ai đánh người chạy lại nha Đế quân.""...!"Quân Ngô bất lực nói: "Da mặt của ngươi... càng ngày càng dày đấy. Trước đây bảo ngươi nhận sai còn khó hơn lên trời, giờ lại học theo ai đấy?"Tạ Liên cúi đầu không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ: "Giờ đây ta không chỉ biết quỳ, nếu thật sự cần thiết thì lau giày cũng có thể làm được."Quân Ngô khẽ nghiêng đầu, ý bảo Tạ Liên đi theo mình, hai người cùng thong thả bước ra phía sau điện Thần Võ. Ngài chắp tay đi đằng trước, vừa đi vừa nói: "Tám trăm năm trước ta bảo ngươi sau khi xuống trần nhớ thường xuyên liên lạc với ta, đừng một mình lăn lộn trong vũng bùn nữa, vậy mà ngươi vừa xuống dưới liền bặt vô âm tín suốt tám trăm năm, tự do quá nhỉ, cứ thích một mình hành hạ bản thân đến chết ở dưới đó. Lần này ngươi phi thăng lên đây nhiều ngày như thế mà chẳng thèm đến điện Thần Võ báo danh lần nào. Kẻ không hề tôn trọng ta thế này, ngươi nghĩ ta nên trách phạt thế nào đây?"Tạ Liên cười đáp: "Đế quân là người rộng lượng, đương nhiên sẽ chẳng vì chút chuyện nhỏ này mà phạt ta đâu."Quân Ngô liếc y một cái, nói: "Tiên Lạc trưởng thành rồi, còn học cả cái trò nịnh nọt này nữa."Tạ Liên tỏ vẻ vô tội, nói: "Ta còn học được nhiều thứ khác nữa. Hôm nào có thời gian sẽ biểu diễn cho ngài xem..."Quân Ngô nói: "Đập đá trên ngực thì miễn đi. Nói đi, lần này ngươi xuống dưới đã chọc phải kẻ ghê gớm nào rồi?"Tạ Liên giơ tay lên: "Đế quân, ta thề ta thật sự không làm gì cả. Chỉ là có một hôm ta tình cờ gặp được một người bạn nhỏ rất thú vị trên đường, ở chung với hắn một thời gian, không hề nghĩ nhiều."Quân Ngô: "Thật sự không có à? Được rồi, tạm tin ngươi vậy"Tạ Liên: "Đa tạ Đế quân tin tưởng. Vậy ta đi đây."Quân Ngô khẽ quát: "Quay lại! Chưa nói được mấy câu mà ngươi lại tính chạy đi đâu đấy! Ta có một việc quan trọng, ngươi qua đây xem."Tạ Liên: "Ồ."Y ngoan ngoãn theo Quân Ngô đến phía sau điện Thần Võ. Trước điện và sau điện ngăn cách bởi một bức tranh tường cao to, mặt trước tranh tường vẽ điện vàng đứng sừng sững trên đỉnh biển mây, ánh sáng trắng tỏa vạn trượng, mặt sau tranh tường là một bức vẽ non sông muôn dặm. Tạ Liên ngửa đầu nhìn, trên tấm bản đồ khổng lồ này khảm vô số minh châu nhỏ vụn, trông giống như những vì sao.Đó đều là đánh dấu vị trí của điện Thần Võ ở nhân gian. Nơi nào có khảm một hạt minh châu, chứng tỏ ở đó có một ngôi điện Thần Võ. Tám trăm năm trước, lúc Quân Ngô dẫn Tạ Liên phi thăng lần đầu tiên đến đây, những ánh sao kia vẫn chưa dày đặc như thế, mà hiện giờ trên tấm bản đồ, ánh minh châu lấp lánh gần như bao phủ đều khắp cả tầm nhìn, đẹp nao lòng.Quân Ngô đứng trước bức tranh non sông, chỉ vào một chỗ ở phương Đông: "Bảy ngày trước, có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, trong rừng sâu gần nơi này, đột nhiên cháy lên một con rồng lửa ngút trời."Tạ Liên hỏi: "Thương vong thế nào?"Quân Ngô: "Không có ai bị thương cả."Tạ Liên trở nên nghiêm trọng hơn. Quân Ngô hỏi: "Ngươi nghĩ thế nào?"Tạ Liên đáp: "Phép Hỏa Long Khiếu Thiên (*) có ba đặc điểm chính: Thứ nhất, lực sát thương lớn; thứ hai, rất khó thi triển; thứ ba, hiệu quả pháp thuật cực kỳ bắt mắt. Thi triển pháp thuật này mà không gây thương vong, có thể thấy vị thần quan này rất xem trọng mạng người, rõ ràng không phải để tấn công."(*): Rồng Lửa Gọi TrờiQuân Ngô nói: "Không phải để tấn công, vậy để làm gì? Chẳng lẽ để xem cho đẹp?"Tạ Liên biết ngài đang thử mình, đáp: "Chính xác là như vậy. Hắn muốn người khác nhìn thấy con rồng lửa này. Nhưng không phải gọi để chơi cho vui. Không ai lại dùng một pháp thuật khó khăn và nguy hiểm như thế này để đùa giỡn. Vậy chỉ còn một khả năng — hắn đang cầu cứu."Quân Ngô mỉm cười: "Coi bộ ngươi vẫn chưa quên nhỉ?"Tạ Liên nói: "Không dám. Việc này quái lạ, không thể xem nhẹ. Khu vực đó có ổ nào của yêu ma quỷ quái không?"Quân Ngô: "Có. Hơn nữa còn là một cái ổ lớn. Ngươi đã từng nghe đến chợ Quỷ chưa?"Tạ Liên: "Có nghe qua."Chợ Quỷ là chốn phồn hoa bậc nhất Quỷ giới, nằm ở nơi giáp ranh giữa Nhân giới và Quỷ giới.Bầy quỷ tụ tập ở đó giao dịch, múa may quay cuồng. Một số phương sĩ có chút ít tu vi thường xuyên vào đó mua bán, dò la tin tức. Thậm chí do tò mò hoặc nguyên nhân thầm kín nào đó, vài thần quan Thiên giới cũng cải trang giả dạng vào dạo chơi. Thỉnh thoảng cũng có người sống ù ù cạc cạc vào nhầm, không bị ăn sống nuốt tươi thì cũng sợ chết khiếp.Chợ Quỷ đã có từ xưa đến nay - có điều tuổi đời vẫn chưa bằng Tạ Liên, nhân gian lưu truyền rất nhiêu truyền thuyết về nó, ví như câu chuyện ma kinh điển này: Có một người vội vã đi đường vào ban đêm thấy phía trước một phiên chợ tấp nập, đèn lồng đỏ rực, treo đèn kết hoa, bèn hớn hở đi vào, lại phát hiện người xung quanh hoặc đeo mặt nạ, hoặc đầu tóc bù xù, hoặc xấu đau xấu đớn, rất là kỳ quặc, song hắn cũng không nghĩ nhiều, mua một bát mì, ngồi xuống ăn, cầm đũa gắp cho vào miệng, ăn một hồi chợt cảm thấy bất thường, nhìn lại thì đó đâu phải là mì, rõ ràng là một bát tóc đen đang loi nhoi lúc nhúc!Tạ Liên từng tò mò muốn đến thăm chợ Quỷ một lần, nhưng mãi không tìm được lối vào, cuối cùng vẫn lỡ duyên.
__________________
Chương 31. Vào chợ Quỷ, Thái tử gặp Quỷ vương (2)
Chương 32. Vào chợ Quỷ, Thái tử gặp Quỷ vương (3)
Sư Thanh Huyền nói: "Nhưng chuyện hoang đường như thế không phải ít đâu!"Tạ Liên: "Còn nữa hả?"Sư Thanh Huyền: "Huynh xem Linh Văn là nam hay nữ?"Tạ Liên nói: "Đừng nói nàng ấy là nam nhé."Sư Thanh Huyền xếp quạt lại, nói: "Huynh nói đúng đấy! Nếu xuống nhân gian túm đại một người và hỏi: Linh Văn chân quân là nam hay nữ? Ai cũng đáp chắc như ăn bắp: Nam." Văn thần mà, đương nhiên là nam rồi. Nhiều người cho rằng, nữ thần thì chỉ nên cầu cho trẻ mãi không già, xinh đẹp kiều diễm, còn những chuyện khác đừng nghĩ đến thì hơn. Nhưng ngược lại, Linh Văn lại là một người lạnh lùng, cuồng công việc, điều nàng thích nhất chính là suốt ngày bắt ép thuộc hạ của mình cùng nàng lao đầu vào xử lý công văn. Vào những thời điểm bận rộn nhất trong năm, ở điện Linh Văn thường xuyên có người làm việc đến mức sùi bọt mép bị khiêng ra ngoài, sau đó lại thay bằng những người mới còn chưa trải đời để tiếp tục lao vào xử lý.Thế nên, mặc dù nàng cần cù chăm chỉ, hương khói vẫn quạnh quẽ. Về sau vài người coi miếu hậm hực trong lòng, nhất thời tức giận đã cho tạc lại tượng thần của Linh Văn, sửa hết thành nam, cố biến Linh Văn nguyên quân thành Linh Văn chân quân, đồng thời còn biên soạn cho nàng một xuất thân và kinh nghiệm huyền thoại khiến người ta trợn mắt líu lưỡi. Sửa đổi như thế xong, hương khói lập tức trở lại. Mọi người sôi nổi khen không ngớt lời rằng Linh Văn linh nghiệm quá, trên thực tế, thần quan vẫn là thần quan đó, pháp lực cũng vẫn là ngần ấy pháp lực, những câu chuyện được lưu truyền toàn là bịa đặt vớ vẩn, nhưng mọi người lại chấp nhận. Rồi sau đó, khi đi báo mộng hoặc hiển linh, Linh Văn đành phải dùng tạo hình nam nhi.Tạ Liên mỉm cười thở dài, nói: "Thì ra là vậy. Thật ra thần quan vẫn là thần quan, chỉ thay đổi giới tính, còn lại thì chẳng có gì thay đổi cả. Suy cho cùng, mọi người chỉ tin vào những gì họ muốn tin mà thôi." Còn bản thân Sư Thanh Huyền, theo quan sát của Tạ Liên, hắn không mấy để tâm. Ngược lại hắn rất vui thích là đằng khác.Không những bản thân vui thích, mà hắn còn hết sức sốt sắng xúi bẩy người khác chung vui với mình. Trong hai canh giờ từ Thiên giới xuống đây, Sư Thanh Huyền vẫn luôn thuyết phục Tạ Liên biến thành nữ như mình, hơn nữa lý do rất chính đáng: "Nữ giới âm khí nặng, dễ che giấu hành tung trong chợ Quỷ hơn."Tạ Liên suy nghĩ rồi đành từ chối khéo: "Pháp lực của ta không đủ, không biến được đâu."Sư Thanh Huyền lại rất nhiệt tình: "Ta cho huynh mượn. Chẳng phải Đế quân bảo ta tới chính vì thế à? Đây không phải chuyện gì to tát cả, đừng khách khí, nào nào, đến đây, cứ thoải mái mượn."Tạ Liên thật sự không đỡ nổi phần nhiệt tình của hắn, thầm nghĩ 'ai nhanh nhanh đến chia sẻ bớt phần nhiệt tình này đi!' bèn vội nói: "Chỉ có hai chúng ta thôi sao? Thật ra, ta thấy chỉ hai người chúng ta thì có hơi ít, quanh đây còn vị thần quan nào có thể đến giúp không?"Lực chú ý của Sư Thanh Huyền quả nhiên bị dời đi, đáp: "Đương nhiên là có!" Nhưng lại do dự một chút, nói: "Tuy nhiên, không biết huynh có muốn mời hay không."Tạ Liên hỏi: "Sao lại nói vậy?"Sư Thanh Huyền đáp: "Thần quan có địa bàn quanh đây, chỉ có Lang Thiên Thu."Tạ Liên hơi mở to mắt, Sư Thanh Huyền liền vội vàng bổ sung: "Nhưng nếu bỏ qua những chuyện tranh chấp trước kia, thực ra hắn là người rất tốt."Tạ Liên mỉm cười: "Ta biết mà."Như sợ y không tin, Sư Thanh Huyền nói tiếp: "Thật đấy! Huynh biết vì sao hắn phi thăng không?"Tạ Liên hỏi: "Vì sao vậy?"Sư Thanh Huyền khoác vai hắn, nói: "Thái tử điện hạ có lẽ không biết, năm xưa khi nước Tiên Lạc của các huynh diệt vong, cố hoàng thành chồng chất hàng vạn oan hồn, mây đen bao phủ, oán khí ngút trời! Sau đó, nơi đó biến thành một tòa thành chết. Lang Thiên Thu từ năm 12 tuổi đã cố gắng độ hóa những oan hồn của cố quốc, cuối cùng khi vừa đến tuổi trưởng thành đã thành công, công đức viên mãn mà phi thăng. Nếu huynh muốn gọi người giúp, ta chỉ cần nói một tiếng, hắn chắc chắn sẽ đến ngay. Địa bàn của hắn cũng ở gần đây. Huynh muốn ta gọi hắn đến không?"Nghĩ một chút, Tạ Liên nói: "Vậy thì phải cảm ơn cậu ấy rồi, cứ gọi cậu ấy đến đây đi. Đúng lúc ta cũng muốn gặp cậu ấy một lần."Sư Thanh Huyền cảm thấy như đã hóa giải được một mối ân oán, biết đâu còn có thể tạo nên một giai thoại đẹp đẽ. Trong lòng đắc ý, hắn vui vẻ nói: "Được thôi! Ta sẽ hẹn cậu ta ở nơi phồn hoa nhất trong chợ Quỷ. Chỗ đó đủ loại người qua kẻ lại, không dễ bị chú ý."Bấy giờ, hai người đã đi đến một vùng đất hoang vu. Đêm đã về khuya, lũ quạ kêu quàng quạc trong rừng cây tối mịt, bầu không khí đìu hiu đến lạ. Tạ Liên ngó nghiêng một lát rồi nói: "Ở đây đi. Nơi này âm khí nặng nề, lân cận còn có bãi tha ma mênh mông, kiểu gì cũng sẽ gặp được một hai thứ chuẩn bị ra ngoài đi chợ, đến lúc đó chúng ta đi theo là được."Thế là hai người ngồi chờ bên cạnh những ngôi mộ hoang, như đang ôm cây đợi thỏ. Gió lạnh âm u thổi qua khiến lưng cả hai lạnh buốt. Họ không dám dùng linh quang để bảo vệ cơ thể vì sợ làm kinh động đến đám quỷ, cảnh tượng cực kỳ hoang tàn quỷ dị. May mắn thay, không phải đợi lâu, hai người liền thấy một hàng tia sáng leo lét lóe lên từ đằng xa, sâu tít trong rừng.Hàng tia sáng leo lét ấy càng lúc càng gần rồi ra khỏi rừng rậm, bấy giờ hai người mới nhận ra, đó là một tốp phụ nữ áo trắng, mặt mày vô cảm. Già có trẻ có, đẹp có xấu có, ai nấy mặc áo liệm, cầm đèn lồng trắng, chậm rãi đi về phía trước. Đây là đám nữ quỷ muốn nhân lúc đêm khuya đến chợ Quỷ họp chợ.Hai người điềm nhiên như không đi theo phía sau đám quỷ hồn nọ. Quỷ hồn của đám phụ nữ nọ cầm đèn lồng trắng, men theo rừng cây tối om, vừa đi thong thả vừa thì thầm trò chuyện. Một kẻ nói: "Vui quá, chợ Quỷ lại mở rồi, ta phải đi làm mặt."Kẻ khác hỏi: "Mặt ngươi bị sao vậy? Mới làm cách đây không lâu còn gì?"Kẻ trước đáp: "Lại nát bét rồi. Ôi chao, người làm mặt cho ta lần trước bảo giữ được một năm không bị nát cơ, thế mà giờ mới chưa đầy nửa năm."Trong lòng Tạ Liên cảm thấy buồn cười.Lúc này, chợt nghe một nữ quỷ cất giọng nhỏ nhẹ: "Không biết chuyến này đến đó, có thể nhìn thấy Thành chủ đại nhân không nhỉ?"Hơi thở của Tạ Liên khựng lại.Một nữ quỷ khác đáp: "Huầy, chắc không đâu, ta tới lui chợ chắc hơn chục bận rồi còn chưa gặp bao giờ. Muốn gặp người như Thành chủ đại nhân còn khó hơn lên trời nữa!""Mà dù cho có gặp cũng chưa chắc là thật đâu. Nghe đồn thành chủ có đến mấy nghìn bộ da giả lận, chưa bao giờ để lộ mặt thật."Trong nhóm nữ quỷ này, có không ít người đến chỉ để được nhìn thoáng qua "Thành chủ đại nhân". Dù biết hy vọng mỏng manh, nhưng sự nhiệt tình của họ lại chẳng hề giảm sút.Một nữ quỷ vui vẻ nói: "Thì đã sao chứ. Tấm da nào của ngài ấy cũng đẹp hết trơn. Chỉ cần được nhìn từ xa thôi là ta thỏa mãn lắm rồi. Lòng còn thấy ngọt ngào hơn lúc húp não trẻ con nữa cơ!"Mặc dù so sánh này vừa rùng rợn vừa kỳ quặc, nhưng trước tiếng hùa theo của đám nữ quỷ, Tạ Liên vẫn không nhịn được mà bật cười.Sư Thanh Huyền hạ giọng gọi nhỏ: "Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ?"Tạ Liên: "Sao thế?"Sư Thanh Huyền nghiêm túc nói: "Ta không biết quan hệ giữa huynh và Huyết Vũ Thám Hoa thế nào, nhưng ta nghe nói Hoa Thành sáng nắng chiều mưa lại lầm lì đáng sợ. Lần này chúng ta xuống chợ Quỷ vì nhiệm vụ được giao, huynh nhất định phải cẩn thận đó."Tạ Liên hồi tưởng lại từng chút một những lần tiếp xúc với Hoa Thành, hoàn toàn không thể liên tưởng hắn với những từ như "sáng nắng chiều mưa", "lầm lì đáng sợ". Không nhịn được, y lên tiếng bênh vực: "Không hề có chuyện đó đâu. Đệ ấy tốt tính lắm, rất lễ phép, lại biết nghĩ cho người khác nữa. Còn con nít lắm!"Sư Thanh Huyền nhìn y, vẻ mặt như thể hoài nghi y điên rồi: "...Tốt tính? Rất lễ phép? Rất biết nghĩ cho người khác? Con nít á?"Tạ Liên vô tội nhìn lại hắn.Đang lúc Sư Thanh Huyền kể cho Tạ Liên nghe mấy câu chuyện rùng rợn, kiểu như Quỷ Vương mở yến tiệc, mời khách đến ăn, cuối cùng phát hiện ra đồ ăn đều là thi thể của chính họ, ngờ đâu, một nữ quỷ đi cuối nhóm bỗng quay đầu lại, phát hiện ra họ liền ngờ vực hỏi: "Các ngươi là ai?"Câu hỏi này vừa thốt ra, cả đám phụ nữ mặt mày trắng bệch đi đằng trước đồng loạt ngoảnh lại, đều cảm thấy kỳ lạ, bèn vây quanh họ, lao nhao: "Chúng đi theo từ bao giờ vậy? Lúc bọn ta ra khỏi mộ đâu có hai kẻ này.""Các ngươi ở khu mộ nào, sao hình như trước đây ta chưa từng gặp các ngươi?"Tạ Liên khẽ ho một tiếng, đáp: "Bọn ta... đến từ bãi tha ma khá xa, đương nhiên các vị cô nương chưa từng gặp."Sư Thanh Huyền cũng cười nói: "Đúng vậy, bọn ta cất công lặn lội ngàn dặm xa xôi đến đây để đi chợ Quỷ đấy."Cả đám phụ nữ áo trắng chẳng nói chẳng rằng, nhìn họ chòng chọc với vẻ mặt lạnh như tiền, nếu đổi thành hai người khác, chỉ e sẽ bị nhìn đến nỗi sợ sệt quỳ xuống luôn.Nhưng Tạ Liên không sợ bại lộ thân phận, đám quỷ hồn chân yếu tay mềm này làm sao uy hiếp được họ? Có điều, chợ Quỷ đã ở ngay trước mắt, gần trong gang tấc, đâu cần gây ra tranh chấp, đánh rắn động cỏ ở đây?Bấy giờ một nữ quỷ nhìn chằm chằm Sư Thanh Huyền, từ tốn mở miệng. Ả nói: "Em gái này, mặt của muội được bảo dưỡng tốt thật đấy."Nghe vậy, Tạ Liên và Sư Thanh Huyền đều thoáng ngẩn ra.Ngay sau đó, cả hai lập tức đồng loạt gật đầu. Tạ Liên nói: "Cũng thường thôi, cũng thường thôi." Sư Thanh Huyền thì bắt chước giọng điệu của y: "Tốt lắm, tốt lắm!"Cả đám nữ quỷ xúm lại, bàn tán rôm rả: "Đúng thế, không nát chút nào", "Em gái à, muội sửa mặt ở đâu?", "Có bí quyết gì không?", "Có tiệm nào giới thiệu không?"Sư Thanh Huyền không biết phải trả lời ra sao, đành vừa cười gượng vừa đáp: "Vậy sao? Ta cũng cảm thấy mặt mình ngon nghẻ lắm. Thật ra ta chưa bao giờ dưỡng da cả, có lẽ đây chính là trời sinh đi ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha ha..."Đúng lúc vào này, trong màn đêm mơ hồ hư ảo, có tiếng hát vọng đến. Đám nữ quỷ reo hò: "Đến rồi!"Cả nhóm rẽ ngoặt, tầm nhìn của Tạ Liên bỗng nhiên rộng mở, một vùng đỏ thẫm đập vào mắt.Một thế giới sặc sỡ và lạ lùng hiện ra trước mắt y.Đó là một con phố dài.Dài đến mức không nhìn thấy đầu cuối, hai bên đường san sát đủ loại cửa tiệm và sạp hàng rong, cờ hiệu nhiều màu phấp phới, đèn lồng đỏ chót lô nhô. Những "người" qua lại trên đường hầu hết đều đeo mặt nạ: khóc, cười, giận, là người, hoặc không phải người. Kẻ không đeo mặt nạ thì chỉ có thể miêu tả bằng cụm từ "hình thù quái đản". Có đầu to mình nhỏ, có cao gầy như sào tre, có dẹp lép như cái bánh dán dưới đất, vừa bị người đi đường giẫm lên vừa phàn nàn ca cẩm.Tạ Liên hết sức cẩn thận để không giẫm trúng bất cứ thứ kỳ quái nào, lúc đi ngang qua một sạp quà vặt, y thấy chủ sạp cầm cây gậy làm từ khúc xương to ra sức khuấy nồi canh, vừa khuấy vừa nhểu nước dãi qua kẽ răng, nước dãi tí tách rơi vào trong canh, giữa nồi nước canh màu sắc kỳ dị lềnh bềnh vài cái tròng mắt. Tạ Liên chứng kiến, bỗng dưng thấy tự tin hơn.Bên kia, vài kẻ dị hợm đang biểu diễn tạp kỹ, một gã đàn ông lực lưỡng túm lấy một tiểu quỷ nom như con gà rù, há miệng phun ra một luồng lửa rừng rực, đốt cho tiểu quỷ gã nắm trong tay gào thét như lợn bị chọc tiết, không ngừng vùng vẫy, còn những kẻ đứng xem xung quanh lại vỗ tay cười the thé, lớn tiếng khen hay. Dọc đường, không ngừng có vô số giọng nói và những cánh tay vẫy gọi Tạ Liên: "Công tử, lại đây nào!", "Đến chơi chút đi!" Tạ Liên chỉ mỉm cười gật đầu tỏ ý cảm ơn, sau đó tiếp tục đi. Thậm chí có kẻ điên rồ, tung tiền lên không trung, trông chẳng khác nào tuyết trắng lả tả khắp bầu trời, mớ tiền kia chao liệng rơi xuống trước mặt Tạ Liên, y giơ tay bắt lấy, cầm lên xem thử, quả nhiên là tiền âm phủ. Y đi tiếp, ngang qua một hàng thịt, trước cửa hàng treo một dãy đầu người hốc hác, đầu người được xếp ngay ngắn theo thứ tự từ nhỏ đến lớn, ghi rõ giá tiền, thịt trẻ con bao nhiêu, thịt thiếu niên bao nhiêu, thịt đàn ông bao nhiêu, thịt đàn bà bao nhiêu, xương giòn bao nhiêu. Kẻ đeo tạp dề, cầm dao mổ đang bận rộn trong cửa hàng lại là một con lợn rừng lông bờm đen dài, mà thứ nó đang chặt từng nhát là một cái chân người to khỏe còn đang co giật.Đúng là bầy quỷ múa may loạn xạ, địa ngục vui chơi thả cửa.Người chặt lợn rất thường gặp, nhưng lợn chặt người lại hiếm thấy, Tạ Liên không kìm được nhìn thêm vài lần, vậy mà bị con lợn kia phát hiện. Nó hỏi ngay: "Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi có mua không?"Tạ Liên lắc đầu: "Không mua."Đồ tể lợn kia chặt mạnh một nhát xuống thớt, khiến máu thịt bắn tung tóe. Nó ồm ồm quát: "Không mua thì chớ nhìn! Mẹ kiếp, có phải ngươi muốn kiếm chuyện không? Cút mau!"Tạ Liên cút ngay. Nhưng đi được mấy bước, y chợt phát hiện, gay go rồi.Cả đám nữ quỷ nọ lẫn Sư Thanh Huyền đã biến mất tăm._______________________________Chương 33. Vào chợ Quỷ, Thái tử gặp Quỷ vương (4)
Tạ Liên đờ người ra, lập tức nghĩ đến việc phải thông linh với Phong Sư, sợ hắn bị đám quỷ hồn phụ nữ nọ lôi đi tu sửa bảo dưỡng mặt thật. Khổ nỗi nơi này là chợ Quỷ, thuật thông linh của Thiên giới sẽ bị hạn chế. Không thông linh được, y đành phải tìm bừa trên phố trước. Đi một hồi, y bỗng bị kéo lại. Y vốn đã hết sức cảnh giác, hỏi ngay: "Ai đó?"Kẻ kéo y là một ả đàn bà, bị y dọa cho giật mình, nhưng sau khi thấy rõ mặt y, ả lại cười khanh khách, cất giọng quyến rũ: "Úi chà, vị tiểu ca ca này, ngươi bảnh trai thật đấy. Nhìn gương mặt trắng trẻo tinh tế này, làm sao dám đến một nơi như thế này? Không sợ bị người ta ăn tươi nuốt sống sao?"Ả ăn vận hở hang, trang điểm lòe loẹt dung tục đến phát sợ, phấn trắng dặm không đều, vừa mở miệng phấn đã rào rào rơi xuống, bộ ngực căng phồng như độn thứ gì trong thịt, thật sự khiến người ta nhìn mà kinh hãi. Tạ Liên nhẹ nhàng gỡ bàn tay gầy đét như chân gà của ả ra: "Vị cô nương này, có gì từ từ nói."Ả kia ngẩn ra, sau đó phá lên cười ha hả: "Mẹ ơi, ngươi gọi ta là cô nương ư? Thời buổi này lại còn có người gọi ta là cô nương? Ha ha ha ha ha ha!"Những kẻ xung quanh dường như cũng thấy quá khôi hài, hùa theo cười ồ lên. Tạ Liên lắc đầu, còn chưa nói gì, ả kia lại nhào tới: "Đừng đi mà! Tiểu ca ca, ta thích ngươi, đi vui vẻ một đêm với ta nhé, ta không lấy tiền của ngươi đâu." Ả dẩu môi, liếc mắt đưa tình: "Ta bao ngươi, hì hì hì hì..."Tạ Liên thầm nhủ tội lỗi quá tội lỗi quá, kín đáo nhưng kiên quyết giằng ra, ôn tồn nói: "Cô nương."Nào ngờ ả kia lại hình như đột nhiên nổi cáu, hỏi dồn: "Gọi cô nương cái gì, ai thích nghe ngươi gọi như thế hả? Được rồi, đừng nói nhảm nữa, thế nào, rốt cuộc ngươi có đi hay không?"Dường như để cám dỗ Tạ Liên, ả cởi phắt bộ đồ vốn đã thiếu vải ra. Tạ Liên đâu ngờ ả lại bạo gan đến vậy nên không kịp ngăn cản, đành khẽ thở dài, dời ánh mắt sang chỗ khác, toan đi đường vòng. Nhưng nữ quỷ kia lại cản đường y, trêu ghẹo đủ kiểu, hỏi: "Có thích không?"Song Tạ Liên sống ở quán Hoàng Cực từ nhỏ, cấm dục nhiều năm, xưa nay thể xác lẫn tinh thần đều vững như Thái Sơn, dù nhìn thứ gì y cũng có thể giữ lòng như nước lặng, tự động sang sảng tụng Đạo Đức Kinh trong đầu, chẳng chút động lòng. Nữ quỷ kia chòng ghẹo không được liền trở mặt, phỉ nhổ: "Được bao mà ngươi cũng không chịu, ngươi có phải là đàn ông không?"Tạ Liên nhìn xéo sang một bên, đáp: "Phải." Nữ quỷ nói: "Thế cái phản ứng của ngươi là sao? Vậy ngươi chứng minh cho ta xem đi!"Bên cạnh có kẻ cười ha hả: "Con mụ lẳng lơ này, người ta chê ngươi vừa già khằn vừa xấu hoắc không thèm ngươi, ngươi còn lằng nhằng đeo bám làm gì?"Tạ Liên nghe xong, tỉnh bơ nói: "Thật ra không phải. Ta có bệnh không tiện nói ra.""Bệnh không tiện nói ra?""Ta bị bất lực."Đám đông sững sờ, rồi lập tức rộ lên một tràng cười như quỷ khóc sói tru: "Ha ha ha ha ha ha ha..."Lần này, đối tượng bị chê cười đổi thành Tạ Liên. Quả thật chưa từng thấy người đàn ông nào dám nói mình có bệnh kín ngay trước công chúng. Nhưng với việc cái ấy của mình có thể tạo nghiệp chướng hay không, Tạ Liên hoàn toàn chẳng để tâm, còn thường dùng đó làm cái cớ để từ chối, cách này có thể nói là lần nào cũng hiệu quả. Quả nhiên, nữ quỷ kia loáng cái đã mặc quần áo lại, không lằng nhằng nữa, mắng: "Thảo nào khó chơi thế. Đồ con lợn nhà ngươi, có bệnh mà không nói sớm! Phì!"Gần đó, đồ tể lợn kia lại chặt xuống một nhát, chửi: "Tiên sư nó, con đĩ chết tiệt, ngươi ăn nói kiểu gì thế? Lợn thì sao nào?"Nữ quỷ chẳng mảy may tỏ ra yếu thế, lớn tiếng mắng trả: "Phải đấy, lợn thì sao? Đồ súc sinh chết tiệt!"Trên con phố dài, nhiều giọng nói lao xao "Nữ quỷ Lan Xương lại gây sự!", "Chu đồ tể chém quỷ rồi!" Hai bên ầm ĩ xông lên cấu xé nhau, cuối cùng Tạ Liên cũng có thể thoát thân. Y đi ra xa một đoạn, còn quay đầu nhìn lại, thở dài.Chẳng bao lâu, phía trước lại huyên náo, đi một hồi, y đến trước một tòa nhà đồ sộ màu đỏ.Tòa nhà này có thể nói là khí thế khác thường, cột trụ, nóc nhà, tường bao, toàn bộ đều sơn màu đỏ thẫm tráng lệ, còn trải một lớp thảm lộng lẫy dày cộp. Nếu phải đánh giá, so với cung điện ở Thiên giới, nó cũng không thua kém chút nào, chỉ thiếu phần trang trọng mà thêm phần diễm lệ.Trước cửa người đến người đi, bên trong tiếng người ồn ào, vô cùng náo nhiệt, nghe kỹ nhìn kỹ thì hình như nơi này là một sòng bạc.Tạ Liên bước lên phía trước, thấy trên hai cây cột ở hai bên treo hai bức chữ. Bên trái là "Cần tiền không cần mạng", bên phải là "Cần thắng không cần thể diện". Y lại nhìn lên trên, hoành phi viết: "Ha ha ha ha""..."Thô kệch nhường ấy, vốn không xứng được gọi là câu đối, hơn nữa nét chữ vụng về nguệch ngoạc, chẳng có bút pháp gì đáng nói, như thể ai đó uống say rồi cầm bút lông loại lớn, nghiến răng nghiến lợi viết nhoáy một lát là xong, sau đó bị một cơn gió dữ thổi qua, cuối cùng biến thành thế này. Trước kia Tạ Liên là thái tử một nước, được mấy vị danh sư chỉ bảo thư pháp, trong mắt y, chữ kiểu này đương nhiên là thảm không nỡ nhìn. Nhưng chúng đã xấu đến mức ma mị, trái lại khiến Tạ Liên ngắm mà hơi buồn cười, y lắc đầu, nghĩ bụng chắc Phong Sư sẽ không chơi ở đây đâu, nên đến những cửa tiệm làm đẹp sửa mặt cho nữ quỷ tìm hắn thì hơn.Lẽ ra y nên cứ thế bỏ đi, song đi chưa được mấy bước, y lại quay đầu, bước vào như bị ma xui quỷ khiến.Đại sảnh sòng bạc đông nghịt, đầu người lố nhố, tiếng cười vang và khóc gào đan xen. Tạ Liên mới bước xuống vài bậc thềm, chợt nghe một tràng kêu la thảm thiết, y chú ý nhìn, thấy bốn gã đàn ông vạm vỡ đeo mặt nạ đang khiêng một người đi tới.Người nọ dường như rất đau đớn, bị khiêng đi mà còn giãy giụa gào thét, máu tươi phun như suối suốt dọc đường. Thì ra hai chân gã đều bị chặt đứt, máu chảy dầm dề, có con tiểu quỷ đang lẽo đẽo theo sát, tham lam liếm sạch vết máu trên mặt đất.Cảnh tượng kinh khủng như thế, vậy mà trong sòng bạc chẳng ai quay đầu lại nhìn, họ vẫn mải hò hét, reo mừng, lăn lộn. Có điều, vốn dĩ đa số những kẻ vui chơi ở đây không phải là người, nếu là người thì cũng không phải người bình thường.Tạ Liên nghiêng người, nhường đường cho bốn gã đàn ông kia khiêng người ra ngoài, rồi tiếp tục đi vào trong. Một nữ tì đeo mặt nạ cười tiến tới đón chào, nụ cười trên mặt nạ cong cong, bước tới đón tiếp: "Vị công tử này, ngươi vào đây chơi à?"Nhìn chiếc mặt nạ tươi cười ấy, trong lòng Tạ Liên chợt dâng lên một cảm giác ấm áp, vô thức cũng mỉm cười theo, đáp: "Ta không mang tiền theo, chỉ xem thôi được không?"Với kinh nghiệm của y, thông thường vào tiệm nói mấy câu kiểu này đều sẽ bị tống cổ ra ngoài, không có tiền ngươi vào làm gì? Song nữ tì kia lại cười hì hì, nói: "Không mang tiền cũng không sao, người chơi ở đây, phần lớn không phải cược tiền."Tạ Liên hỏi: "Vậy sao?"Nữ tì che miệng đáp: "Đúng vậy. Công tử, mời đi theo ta."Cô vẫy tay với Tạ Liên, thướt tha đi đằng trước, Tạ Liên bình tĩnh vừa theo sau vừa quan sát xung quanh.Sòng bạc này bất kể nhìn từ bên ngoài hay bên trong đều lộng lẫy mà không khoa trương, diễm lệ mà không dung tục, gần như có thể nói là một tòa nhà rất có phong cách. Nữ tì kia dẫn Tạ Liên đến cuối đại sảnh, ở đó có một chiếc bàn dài xúm xít đầy người. Tạ Liên vừa đến gần đã nghe một gã đàn ông nói: "Ta cược một bàn tay của ta!"Người vây xem quá đông, Tạ Liên không chen vào được, đành đứng ngoài nghe. Đột nhiên, y nghe thấy một người khác nói: "Không cần. Đừng nói một bàn tay, dù là cái mạng chó của ngươi cũng chẳng đáng một đồng ở đây."Tạ Liên vừa nghe giọng nói ấy, con tim bỗng thấp thỏm.Giọng nói lười biếng ấy vừa lọt vào tai hơi trầm thấp hơn so với trong trí nhớ của y. Nhưng chính vì thế, giọng nói ấy nghe êm tai hơn, giữa những tiếng cười hì hì ha hả của khán giả xung quanh, nó vẫn rất rõ ràng, xuyên qua sòng bạc ồn ào, lọt thẳng vào tai y.Tạ Liên ngẩng đầu lên, bấy giờ mới phát hiện, sau chiếc bàn dài có một tấm màn che. Mà sau màn che, thấp thoáng có thể nhìn thấy một bóng dáng áo đỏ đang thảnh thơi tựa vào lưng ghế.Y lẩm bẩm: "Tam Lang."Tuy câu này của Hoa Thành đầy ý khinh miệt, không hề khách sao, nhưng hắn vừa mở miệng, gã đàn ông kia đã im re không dám ho he, mặc cho bao người chế giễu. Nữ tì dẫn Tạ Liên đến đây nói: "Vị công tử này hôm nay may mắn thật đấy."Tạ Liên vẫn không rời mắt khỏi tấm màn, hỏi: "Sao lại nói vậy?"Nữ tì đáp: "Thành chủ của bọn ta hiếm khi đến đây chơi, nhưng mấy ngày nay ngài ấy bỗng nhiên có hứng thú, chẳng lẽ chuyện này còn không may mắn à?"Nghe giọng điệu rõ ràng vô cùng kính mến và sùng bái vị "thành chủ" này, chỉ cần gặp được hắn đã là chuyện may mắn không gì sánh bằng, Tạ Liên không nén nổi nụ cười.Màn che lụa mỏng, bóng đỏ thong dong. Cảnh tượng này thật dịu dàng đẹp đẽ. Vài cô gái xinh tươi đứng trước tấm màn đỏ, trông coi bàn cược. Tạ Liên vốn định chỉ đứng bên ngoài xem, nghe thấy giọng Hoa Thành mới chen vào bên trong, song vẫn không lên tiếng. Y chen vào vòng trong, cuối cùng cũng nhìn thấy gã đàn ông đang đặt cược trên bàn cược kia.Đó là một người sống. Tạ Liên không hề ngạc nhiên, vì như đã nói, trong chợ Quỷ không chỉ có quỷ mà còn nhiều phương sĩ có tu vi ở nhân gian, đôi khi vài kẻ hấp hối hoặc muốn tìm đến cái chết cũng vào nhầm. Gã đàn ông kia cũng đeo mặt nạ, hai con mắt đỏ ngầu tưởng chừng sắp nhỏ máu, môi trắng bệch, như thể đã nhiều ngày chưa ra nắng, tuy là người sống nhưng còn giống quỷ hơn những con quý khác ở đây.Hai tay đè chặt một cái chung lắc xúc xắc bằng gỗ đen đặt trên bàn, gã kìm nén một lát rồi dường như bất chấp tất cả, cất tiếng hỏi: "Nhưng... thế thì vì sao người vừa rồi có thể cược đôi chân?"Một cô gái đứng trước màn che cười đáp: "Người vừa rồi là tên trộm đi lại như bay, khinh công cao cường, vào Nam ra Bắc, đôi chân ấy là vốn liếng để gã kiếm sống, cho nên mới đáng làm tiền cược. Ngươi không phải thợ thủ công, cũng không phải danh y, một bàn tay của ngươi là cái thá gì?"Gã đàn ông kia nghiến răng nói: "Vậy ta... ta đặt cược... mười năm tuổi thọ của con gái ta!"Ta Liên thoáng ngẩn người, nhíu mày thầm nghĩ: "Trên đời này không ngờ có người cha đánh cược tuổi thọ của con mình, vậy cũng được à?"Phía sau màn che, Hoa Thành lại cười khẩy: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com