Chương 13. Áo đỏ hơn lá phong, da trắng tựa tuyết (2)

Mặc dù đã được phổ cập cho biết Hoa Thành là tên hỗn thế ma vương cỡ nào, nhưng Tạ Liên lại không thấy sợ vị Quỷ vương cấp Tuyệt này cho lắm. Ngược lại, y lại có mấy phần thiện cảm với đối phương. Nếu thật sự phải cho ý kiến, y cảm thấy lần này Hoa Thành còn xem như đã giúp mình. Tóm lại, việc cầu phúc đầu tiên y nhận được sau khi phi thăng về Thiên giới cũng xem như cứ thế hoàn thành rồi.Ban đầu đã nói, công đức lễ tạ của chuyến đi đến núi Dữ Quân lần này đều tính hết cho Tạ Liên, tuy vị quan kia vì cái chết của con gái nên rất lâu về sau mới nhớ phải lễ tạ, mà lễ tạ với nỗi thương tâm cũng khó tránh làm phiên phiên.Vì trên người còn đeo một khoản nợ kết xù lại cảm thấy có lỗi, Tạ Liên quyết định biểu hiện cho tốt một chút. Y ban đầu định quét đường cho Tiên Kinh để đền bù, phát hiện đường phố Tiên Kinh ấy thế mà không nhiễm một hạt bụi nên không cách nào bù bèn thay đổi chiến lược. Ví dụ như thỉnh thoảng cũng đột nhiên ló ra ôn hòa nói một câu:"Quan điểm của chư vị đúng là hết sức thú vị.""Đọc được một bài thơ ngắn rất hay, xin chia sẻ với các vị.""Một bí quyết chữa đau thắt lưng và chân vô cùng hiệu quả, xin chia sẻ với các vị."Điều khiến người ta tiếc nuối là, mỗi lần y phát ra những nội dung mình tỉ mỉ lựa chọn đồng thời rất có ích cho thân thể và tinh thần đó, trong trận Thông Linh lại lặng phắc như tờ.Tạ Liên liên thấy hơi buồn bực, nhưng rất nhanh lại phấn chấn trở lại. Có lẽ vì y rời khỏi Thiên giới quá lâu, kiến thức lại hạn hẹp, không quan tâm đến những sự vật bên ngoài, hết cách cứu vãn rồi, thôi bỏ qua bỏ qua. Y buông bỏ chuyện này, cũng không buồn bực nữa.Nhưng Tạ Liên y luôn có khả năng bày ra vẻ mặt ôn hòa nhất rồi sau đó nói mấy câu chấn động. Ngày nọ y nhất thời nổi hứng, chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ: "Nếu không ai muốn thờ ta, vậy ta tự thờ mình chắc cũng được chứ."Cho đến bây giờ, nhân gian còn không có ai xây một miếu thờ mới cho y, cũng chẳng có lấy một tín đồ thờ cúng ngày ngày rầm rì vào tai y. Phải biết ngay cả thổ địa tốt xấu gì cũng có một từ đường, đây đúng là chuyện ái ngại hết sức. Lúc y nói ra câu trên thì sự ái ngại đó đúng là chạm nóc luôn rồi, các thần quan khác cũng cạn lời luôn. Tiên sư, có ai từng nghe thần quan nào tự thờ mình đâu!Ý nghĩa của việc làm thần không phải là để người đời cúng vái sao? Làm thần thê thảm đến mức này, còn có ý nghĩa gì nữa!Tạ Liên từ lâu đã quen với việc mình vừa mở miệng là không khí tẻ ngắt, cảm thấy tự tiêu khiển thế này cũng vẫn được xem là chuyện thú vị, một khi đã quyết, y lại nhảy xuống nhân gian. Y vốn là muốn tìm một thành trấn nhỏ, vô tình lại bị mây kéo một chút, rơi xuống một thôn nhỏ trên núi.Mặc dù địa điểm hạ cánh có chút sai, nhưng sau khi Tạ Liên nhìn quanh, Tạ Liên thấy nơi này non xanh nước biếc, ruộng lúa trải dài, phong cảnh tươi đẹp, trong lòng vui mừng nên không tính toán gì nữa. Y nghĩ bụng: "Lần này đúng là rơi xuống chỗ tốt rồi." Nhìn kỹ hơn, thấy trên gò đất có một căn nhà tồi tàn xiêu vẹo, y bèn hỏi thăm xung quanh, dân làng đều nói: "Căn nhà đó bỏ hoang, không có chủ, thỉnh thoảng có kẻ lang thang vào ngủ một đêm, cứ ở thoải mái." Điều này hợp ý y quá rồi còn gì? Y liền đi đến gần.Đến gần rồi y mới phát hiện, căn nhà nhỏ bằng gỗ này nhìn từ xa đã xập xệ, nhìn gần còn xập xệ hơn. Bốn cây cột ở bốn góc e rằng đã mục nát hết hai, hễ gió thổi qua là cả căn nhà kêu cót két, đoán chừng sẽ sập bất cứ lúc nào. Có điều thế này vẫn nằm trong phạm vì Tạ Liên chấp nhận được, y vào trong xem xét rồi bắt tay dọn dẹp.Đám dân làng thấy có người muốn ở đây thật thì hết sức kinh ngạc, đều xúm lại xem. Dân vùng này nhiệt tình, không những cho y cây chổi mà thấy y quét dọn đến nỗi người đầy bụi bặm thì còn tặng y một giỏ củ năng mới hái. Củ năng đã được gọt vỏ, củ nào củ nấy trắng nõn mượt mà, ngọt ngào mọng nước. Tạ Liên đứng trước cửa căn nhà tồi tàn ăn hết, chắp hai tay trước ngực ra chiều hạnh phúc, thầm quyết định cứ gọi chỗ này là quán Bồ Tề.Trong quán Bồ Tề đã có sẵn một chiếc bàn nhỏ, lau sạch là có thể dùng làm bàn thờ. Tạ Liên tất bật một hồi, dân làng đang vây xem nhận ra thanh niên này muốn cải tạo nơi đây thành một đạo quán nhỏ thì càng ngạc nhiên, thi nhau hỏi:"Quán này của ngươi thờ ai thế?"Tạ Liên phổ cập: "À, quán của ta thờ thái tử Tiên Lạc."Mọi người ù ù cạc cạc: "Đó là ai?"Tạ Liên đáp: "Ta... ta cũng không biết. Hình như là một vị thái tử điện hạ.""Ồ, vị ấy làm gì?""Có lẽ là phù hộ bình an." Nhân tiện nhặt đồng nát.Mọi người hào hứng hỏi tiếp: "Vậy thái tử điện hạ này có quản lý chuyện phát tài làm giàu không?!"Tạ Liên thầm nghĩ, không nợ như chúa chổm là hên rồi, ôn tồn đáp: "Rất tiếc, hình như là không."Mọi người sôi nổi góp ý cho y: "Đấy là thần gì thế! Ngài thờ hắn không có tác dụng đâu. Thờ Thủy Sư thì hơn, phát tài mà! Chắc chắn hương khói dồi dào!""Không thì thờ Linh Văn chân quân đi! Nói không chừng làng chúng ta có thể xuất hiện một vị trạng nguyên!"Một cô gái e lệ rụt rè nói: "Cái đó... huynh có... có cái đó không..."Tạ Liên giữ nguyên nụ cười, hỏi: "Cái gì cơ?""Cự Dương tướng quân.""..."Nếu y mở quán Cự Dương thật, chỉ sợ Phong Tín sẽ tặng cho một mũi tên bắn từ trên trời xuống ngay và luôn!Quét dọn sơ quán Bồ Tề cho sạch sẽ, còn thiếu mấy thứ lặt vặt như lư hương, ống xăm. Y đeo nón đi ra cửa, đúng rồi, cũng không có cửa. Y thoáng ngầm nghĩ, thấy căn nhà này nhất định phải sửa lại, bèn viết một tấm bảng đặt ở cửa: "Bản quán xập xệ, rất mong người hảo tâm quyên góp tu sửa, tích lũy công đức."Y đi bộ bảy, tám dặm đến thị trấn. Đến thị trấn để làm gì? Đương nhiên là để kiếm ăn, làm lại nghề cũ rồi.Trong thần thoại và truyền thuyết, thần tiên đều chẳng cần ăn uống, thật ra chuyện này rất khó nói. Các đấng tạo hóa toàn năng quả thực có thể trực tiếp hấp thu linh khí cần thiết từ ánh nắng và mưa móc. Nhưng vấn đề là: Có thể thì có thể đấy, song khi không ai lại thích làm thế, và vì sao phải làm thế?Mà có một số thần quan, do phương pháp tu luyện yêu cầu ngũ tạng phải sạch sẽ nên tuyệt đối không thể dùng những thức ăn mặn có nhiều dầu mỡ của người phàm, nếu dùng thì sẽ vừa nôn mửa vừa tiêu chảy, giống như con người ăn sống sâu độc hay đất bùn vậy. Cũng không phải họ không ăn gì, mà chỉ ăn những quả tiên chim thiêng sống ở đất lành, có hiệu quả kéo dài tuổi thọ và tăng cường pháp lực.Nhưng Tạ Liên không gặp phải vấn đề đó. Y mang gông nguyền trên người, chẳng khác gì người phàm, thứ gì cũng ăn được, hơn nữa do có trải nghiệm phong phú nên ăn kiểu gì cũng không chết. Dù là bánh bao đã để cả tháng hay bánh ngọt đã lên mốc xanh lè, y ăn vào chắc chắn đều chịu được. Bởi có thể chất ngược đời như thế nên lúc nhặt đồng nát, thật ra y sống cũng không đến nỗi nào. So ra: Mở quán phải chi tiền ra, trong khi nhặt đồng nát có thể thu tiền vào, quả là phi thăng không bằng nhặt đồng nát.Nhờ dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, tiên phong đạo cốt, lúc nhặt đồng nát có lợi thế hơn, nên chẳng mấy chốc Tạ Liên đã gom đủ một bao to. Trên đường về, y bắt gặp một con bò già đang kéo chiếc xe chất mấy đống rơm cao ngất, nhớ lại hình như ban nãy mình từng thấy chiếc xe này ở làng Bồ Tề, chắc là đi cùng đường. Y hỏi có thể tiện đường quá giang một chặng không, chủ xe hất hàm, ý bảo y có thể lên, Tạ Liên bèn vác cả bao đồng nát to lên xe ngồi. Ngồi lên rồi mới phát hiện, sau đống rơm cao ngất, có một người đã nằm đó từ bao giờ.
(AAAAAAAAAAA Hoa Hoa mang acclone xuất hiện rồi!!)Thân trên của người nọ khuất sau đống rơm, chân trái gác lên chân phải, hình như đang gối đầu lên cánh tay nằm đó nghỉ ngơi, trông có vẻ rất nhàn nhã thoải mái, tư thế khoan khoái ấy khiến Tạ Liên ngưỡng mộ. Đôi ủng đen ôm khít, dán sát bắp chân thon dài thẳng tắp, nom rất đẹp mắt.

Tạ Liên nhớ đến những gì mình nhìn thấy dưới khăn trùm đầu ở núi Dữ Quân đêm đó, không kìm được nhìn thêm vài lần, xác nhận đôi ủng này không treo dây bạc, chẳng rõ làm từ da động vật nào, nghĩ bụng: "Hắn đây là tiểu công tử nhà nào chạy ra ngoài chơi rồi."Chiếc xe chậm rãi lắc lư trên đường, Tạ Liên lưng đeo nón, lấy ra một cuộn giấy định đọc. Xe bò lắc lư chẳng biết bao lâu, băng qua một rừng phong. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, đồng lúa gợn sóng xanh rờn, rừng phong thắp lửa đỏ rực, có cái thú riêng ở chốn sơn dã, quyện với mùi cỏ tươi mát thấm vào ruột gan, khiến người ta ngây ngất, Tạ Liên bất giác hơi ngẩn ngơ khẽ mỉm cười.


Thời niên thiếu y tu hành ở quán Hoàng Cực, quán Hoàng Cực xây trong núi, bạt ngàn đồi núi đều là rừng phong, rực rỡ như vàng, hừng hực như lửa. Cảnh tượng này khiến y không khỏi chạnh lòng hồi tưởng. Nhìn hồi lâu, y mới cúi đầu đọc tiếp cuộn giấy. Ai ngờ, liếc mắt liền thấy một hàng chữ: Thái Tử Tiên Lạc Tạ Liên, là một nam tử hiếm có khó tìm.Bình thường thì nếu lấy câu này làm mở đầu, Tạ Liên có thể biết ngay phía sau sẽ nói gì, quả nhiên: Thái tử phi thăng năm mười bảy tuổi, trở thành võ thần trẻ tuổi nhất chỉ sau Thần Võ Đại Đế, rất được Đế quân coi trọng, từng có biệt hiệu "Tiểu Quân Ngô" . Nhưng phi thăng chưa đầy ba năm liền bị cách chức, lại phi thăng rồi lại bị cách chức, sau đó ở nhân gian mải võ nhặt đồng nát mà sống, thành Thần Đồng Nát. . .Tạ Liên nói: "Được rồi, thật ra nghĩ kỹ thì võ thần với thần đồng nát cũng chẳng khác biệt là bao. Chúng thần bình đẳng, chúng sinh bình đẳng."Lúc này, sau lưng y vang lên tiếng cười khẽ, rồi một giọng nói vang lên: "Thật vậy ư?"Thiếu niên nọ nói bằng giọng lười biếng: "Ngoài miệng đương nhiên mọi người thích nói chúng thần bình đẳng, chúng sinh bình đẳng. Nhưng nếu thật sự là như vậy, chư thiên tiên thần vốn sẽ không tồn tại."Giọng nói này vọng đến từ sau đống rơm trên xe. Tạ Liên ngoảnh lại nhìn, thấy thiếu niên nọ vẫn biếng nhác nằm đó, không có ý ngồi dậy, có lẽ chỉ buột miệng xen vào một câu, bèn mỉm cười đáp: "Lời đệ nói cũng có lý."Y quay đi, tiếp tục đọc cuộn giấy, bên dưới lại viết:Nhiều người tin rằng, với tư cách là ôn thần, chữ viết hoặc tranh chân dung của thái tử Tiên Lạc có tác dụng nguyền rủa. Nếu dán vào lưng người nào hoặc trên cửa nhà nào, sẽ khiến người đó hoặc nhà đó gặp xui xẻo triền miên.". . ."Lời tường thuật và bình luận kiểu này khiến người ta khó mà phán đoán rốt cuộc là đang nói thần hay đang nói quỷ.Tạ Liên lắc đầu, không nỡ lòng nào đọc phần tường thuật liên quan đến mình nữa, quyết định tìm hiểu về các vị thần quan ở Thiên giới hiện nay trước đã. Y nhớ ban nãy có dân làng nhắc đến Thủy Sư, bèn lật tìm tường thuật về Thủy Sư, lật đến một câu:Thủy Sư Vô Độ. Tiếp quản nước kiêm quản tiền tài. Trong cửa hàng và trong nhà của nhiều thương nhân đều thờ tượng Thủy Sư để phù hộ vận may phát tài của họ.Tạ Liên thấy hơi khó hiểu: "Đã là Thủy thần, vì sao lại tiếp quản luôn cả tài vận?"Bấy giờ, thiếu niên nằm sau đống rơm lại cất lời: "Đội buôn kinh doanh vận chuyển hàng hóa đa phần đi bằng đường thủy, nên trước khi lên đường đều phải đến miếu Thủy Sư thắp hương, cầu xin đi đường bình an, hứa khi về sẽ hậu tạ thế nào. Cứ thế mãi, Thủy thần mới dần dần quản luôn cả tài vận."Đây là đang giải đáp thắc mắc riêng cho y. Tạ Liên quay người lại: "Là như thế à? Thú vị, xem ra vị thần quan này cũng khó lường đấy."Thiếu niên nọ cười giễu: "Ừ, 'Thủy Hoành Thiên' mà."Nghe giọng điệu của hắn, dường như không mấy xem trọng vị thần quan này, cũng không giống đang khen ngợi, Tạ Liên hỏi: "Thủy Hoành Thiên là gì?"Thiếu niên nọ thong thả đáp: "Thuyền vượt qua sông lớn, đi hay ở đều dựa vào một câu nói của gã. Không dâng cúng cho gã thì gã sẽ lật thuyền, rất ngang ngược, cho nên người ta tặng cho gã biệt hiệu là Thủy Hoành Thiên. Ý nghĩa na ná với Cự Dương tướng quân hay Quét Nhà tướng quân."Thần quan tên tuổi vang dội, hoặc ít hoặc nhiều đều có vài biệt hiệu ở nhân gian và Thiên giới, như trò cười của tam giới, đóa hoa lạ nức tiếng, đồ sao chổi, chó nhà có tang, khụ khụ khụ, vân vân của Tạ Liên. Thông thường, gọi thần quan bằng biệt hiệu là chuyện cực kỳ thất lễ, chẳng hạn nếu ai dám gọi Mộ Tình là "Quét Nhà tướng quân" ngay trước hắn, Mộ Tĩnh ắt hẳn sẽ giận tím mặt. Tạ Liên ghi nhớ không thể gọi như thế, đoạn nói: "Hóa ra là vậy, cảm ơn đệ đã giải đáp." Y dùng một lát, cảm thấy thiếu niên nọ ăn nói thú vị, lại khen: "Anh bạn này, tuổi đời còn trẻ mà hiểu biết nhiều nhỉ? "Thiếu niên nọ đáp: "Không nhiều. Nhàn rỗi. Lúc rảnh đọc linh tinh thôi."Ở nhân gian, nhìn đâu cũng thấy hàng loạt sách thần thoại, nội dung đều là những chuyện thần tiên ma quỷ, lớn thì là ân oán, nhỏ thì là việc vặt vãnh, thật có giả có. Thiếu niên nọ biết nhiều cũng không kỳ lạ. Chỉ nghe tiếng mà không thấy mặt mũi người nọ, y không khỏi tò mò. Y hơi nghiêng người, muốn nhìn rõ dung mạo của thiếu niên kia một chút. Nhưng ở góc độ này chỉ có thể thoáng nhìn thấy một vạt áo màu đỏ rực, còn lại không thể nhìn thấy gì nữa, không thể làm gì khác hơn là bỏ cuộc.Tạ Liên đặt cuộn giấy xuống, hỏi: "Vậy, anh bạn này, thần thì đệ biết nhiều, còn quỷ đệ có biết không?"Thiếu niên nọ hỏi lại: "Con quỷ nào cơ?"Tạ Liên đáp: "Huyết Vũ Thám Hoa, Hoa Thành." Nghe vậy, thiếu niên nọ khẽ cười hai tiếng, cuối cùng cũng ngồi dậy. Hắn vừa quay đầu, trước mắt Tạ Liên bỗng sáng lên.Thiếu niên nọ ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, áo đỏ hơn lá phong, da trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời tựa sao, mỉm cười liếc nhìn y, tuấn tú lạ thường, nét mặt không hiểu sao lại có vài phần ngang tàng. Mái tóc đen buộc lỏng lẻo, hơi lệch, trông rất tùy ý.Hai người đang băng qua rừng phong như lửa rực cháy, lá phong rơi lả tả, có chiếc lá đáp xuống bả vai thiếu niên nọ. Hắn nhẹ nhàng thổi bay lá phong rồi mới ngẩng đầu nhìn Tạ Liên, như cười như không: "Huynh muốn biết gì? Cứ hỏi đi."


_____________________________