TruyenHHH.com

Edit Tong Di Nang Luc Doc Nhan Vuong

Kaneki Ken không biết, khi cậu đang điều tra về cuộc đời "Dazai Osamu" "Oda Sakunosuke" đều có kết quả 【 không tìm được người này 】,  tư liệu của mình cũng thiếu chút nữa bị đưa lên trên bàn của vị cán bộ Port Mafia nào đó.

Tại sao đến mức thiếu chút nữa, đương nhiên là bởi vì ——

【 không tìm được người này 】

Dazai Osamu rũ mắt, bàn tay trắng nõn hiện rõ khớp xương gõ trên mặt bàn, lần này đến lần khác, trong tai của người mặc vest đen run bần bật, phảng phất như đập vào lòng —— còn có thể là trên mộ hay đầu hắn.

Đây chính là Dazai Osamu có lời đồn 【 không thể đối địch 】trong Port Mafia.

Vest đen cảm nhận được áp suất thấp trong văn phòng, cố nén dục vọng run rẩy hai chân, nhưng làm thế nào cũng không khắc chế được. Hắn vừa gia nhập đội du kích không lâu, vốn dĩ nghĩ tiếp theo muốn ôm nhiệm vụ điều tra người đơn giản, để có thể lộ mặt trước cấp trên có ác danh bên ngoài, kết quả không nghĩ đến, mục tiêu nhiệm vụ này khó giải quyết như vậy.

Tại sao lại có người lý lịch trống rỗng! Tư liệu lớn một chút cũng không có! Rất giống một con yêu quái không hiểu sao đột nhiên xuất hiện dưới sông.

"Lui xuống đi."

Một câu này như tiếng trời.

Vest đen như trút được gánh nặng, run run đi ra ngoài cửa, còn tri kỷ đóng cửa lại. Khoảnh khắc cửa đóng lại, hắn thở phào nhẹ nhõm, hắn không muốn trải qua cảm giác vừa trở về tử quỷ môn quan lần thứ hai.

"Không tìm được người này à."

Một tay Dazai Osamu chống đầu, một tay vuốt ve xấp tài liệu được phê chuẩn trên bàn. Thật lâu sau, cười nhạo một tiếng:

"Rõ ràng nói bản thân đến từ Tokyo."

"Xuất hiện ở Yokohama không rõ nguyên nhân, lại mất một đoạn ký ức không rõ nguyên nhân."

"Còn có ánh mắt muốn chết kia ——"

Dazai Osamu cúi đầu, mái tóc rối gần như che khuất nửa khuôn mặt, giọng thấp đến không thể nghe thấy:

"Cũng thật thú vị đó, Kaneki-kun."

......

"Để tôi đoán xem.... Cậu rốt cuộc là ai."

......

"A —— hắt xì." Kaneki Ken hắt hơi. Không hiểu sao cảm thấy lạnh sóng lưng.

"Bị sao thế Kaneki? Di chứng do rơi xuống nước à." Oda Sakunosuke nói, vẻ mặt có chút lo lắng, "Có cần chuẩn bị thuốc cho cậu không."

"Tôi không có việc gì, Oda tiên sinh." Kaneki Ken mím môi cười, trong mắt lộ ra bất đắc dĩ, "Đã qua vài ngày, chẳng lẽ di chứng còn đến trễ à?"

"Ừm, có lẽ là còn nhớ cậu." Oda Sakunosuke nói, "Sakura luôn như thích nói như thế."

Nhớ mình à?

Kaneki Ken nhớ đến nụ cười của Hide, cùng với mái tóc màu vàng óng ánh dưới mặt trời của cậu ấy.

"Thật ra tôi có một người đáng giá để nhớ."

Kaneki Ken cong cong đôi mắt, nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Odasaku, giảo hoạt cười:

"Là một người luôn thích nhuộm tóc màu vàng, còn làm bộ mình là con lai."

......

Điều đó quá tốt rồi.

Oda Sakunosuke nghĩ.

Ngày hè có tiếng ve kêu, luôn thích hợp để tưởng niệm.

......

" —— nơi này là Yokohama.

Là một thành phố khởi dậy từ khói thuốc và tiếng súng."

Kaneki Ken khắc sâu những lời giải nghĩa đó, ở buổi tối thoạt nhìn rất bình thường này.

Đó là một đêm rất bình thường, một bến cảng Yokohama rất bình thường, rất bình thường dắt trẻ con đi cửa hàng tiện lợi, gặp phải trận chiến khốc liệt rất bình thường.

—— mới lạ đó.

Kaneki Ken dựa vào góc tường, trong khoan mũi toàn là mùi hương của máu, bên tai là tiếng khóc thút thít của Sakura. Khí vị tanh tưởi và ghê tởm với người khác, nhưng đối với cậu, có thể là hương vị rất thơm, là tuyệt vọng nguyền rủa. Thậm chí còn bị buộc mở Kakugan,

Đói ——

Đói quá ——

Đói quá đói quá đói quá đói quá ——

Bản năn ghê tởm chỉ thuộc về Ghoul, lại không thể khống chế khiến cậu buồn nôn. Kaneki Ken nắm chặt băng vải trên mắt trái, có thứ gì sau eo như muốn phá thịt mà ra. Cảm giác tội lỗi mà cậu gần như đã quên, hôm nay bao phủ cậu một lần nữa.

Chạy mau ——

Chạy mau!!!!!

Là ai đang gào thét bên tai?

Làm sao để trốn làm sao để trốn làm sao để trốn ——

Là ai đang cầu xin tha thứ?

"Thứ như ngươi ——"

Thứ như mình ——

"Ăn thịt người ——"

Ăn thịt người ——

"Quái vật."

Quái vật?*

......

"Không."

1000 - 7 bằng bao nhiêu?

"Không?"

1000 - 7 bằng bao nhiêu?

"Mình là —— con người." Băng vải che mắt quấn quanh đầu ngón tay màu đen, tựa hồ dùng hết toàn lực giãy giụa, cuối cùng vẫn bất lực kéo xuống, lộ ra Kagune màu đỏ máu trong đó.

Giãy giụa thì có ích gì chứ?

"Mình là Ghoul."

Tóc màu trắng như tuyết, như là ánh trăng và màu nước mắt.

......

Thuộc hạ đang chiến đấu trong tiền tuyến, còn cấp trên bọn họ tọa trấn ở hậu phương.

Ban đêm là sân khấu của Port Mafia, đây là quy tắc hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra ở thế giới của Yokohama.

Nhưng mà vẫn luôn có người muốn đánh vỡ quy tắc, thích thử khiêu vũ bên cạnh quy tắc —— cuối cùng lại bị quy tắc hung hăng trấn áp, tiêu diệt.

Đối với khiêu khích, Port Mafia vĩnh viễn lựa chọn tô điểm bằng màu máu tươi.

Thiếu niên tóc đen nghe báo cáo của thuộc hạ thông qua tai nghe, trong hoàn cảnh tiếng súng tàn sát bừa bãi, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Rửa sạch một ít sâu bọ còn cần y lên sân khấu, thủ lĩnh nào đó cũng đánh giá quá thấp. Nhưng mà không có biện pháp, ai bảo vị bác sĩ lòng dạ hiểm độc này không có người để sử dụng.

"Ồ?"

Đột nhiên, đôi mắt màu diều sắc của y mở to, lại biến thành một độ cung đáng yêu:

"Ngươi nói —— đột nhiên xuất hiện một dị năng giả tóc bạc trên chiến trường?"

"Xúc tu?"

"Mắt đỏ?"

Khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười đầy hứng thú, giọng nói lại chợt trầm thấp:

"Ngăn cản hắn, ta đến ngay."

.

.

.

* Câu hoàn chỉnh có nghĩa là "Thứ quái vật ăn thịt người như ngươi/mình"

......

Số từ (không tính chú thích và lời editor): 1062 từ

Ngày đăng: 01/08/2023

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com