Edit Tong Di Nang Luc Doc Nhan Vuong
Thức ăn trong nhà đã ăn hết, chỉ còn đậu hủ cứng nghe nói ăn rất ngon của Dazai Osamu. Suy xét đến tính an toàn của dạ dày và tinh thần bọn nhỏ, Kaneki Ken dọn dẹp một chút mới ra cửa.Đến dị thế giới một khoảng thời gian, đây vẫn là ý nghĩ lên phố đầu tiên của chính cậu. Nói tiếp... Thân thể cậu đã tròn 16 tuổi, hẳn là có thể đi làm việc bán thời gian.Tuy rằng giúp Odasaku chăm sóc bọn trẻ ở nhà cũng tốt... nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ chứ.Không hiểu tại sao giống như một người chồng nội trợ (mỉm cười).Kaneki Ken đẩy xe đẩy nhỏ chọn chọn lấy lấy ở khu rau củ, tuy rằng mấy đứa trẻ không thích ăn rau, nhưng phải nghĩ đến cân bằng dinh dưỡng..."Ranpo, không cần lấy đồ ăn vặt nữa, phải chú ý cân bằng dinh dưỡng."Đang lúc cậu nghĩ như vậy, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, tiếp theo là một bàn tay thấy rõ khớp xương đến trước mặt Kaneki Ken, cầm lấy một bắp cải.Đây là tay của kiếm sĩ.Kaneki Ken nhìn qua, là một người đàn ông với tóc màu xám bạc, rất giống tuyết tùng, người đó mặc một bộ yukata truyền thống màu xanh lục, bên ngoài khoác một haori màu đen, nhìn là biết mặc võ phục. Rõ ràng là khuôn mặt nghiêm nghị, nhưng lại nói những lời ôn nhu với thiếu niên bên cạnh.Thứ nhô lên dưới haori, chính là vũ khí của hắn nhỉ. Kaneki Ken nghĩ theo bản năng.Nhận thấy người bên cạnh đang đánh giá kiếm của hắn, Fukuzawa Yukichi hơi nhíu mày, hơi nghiêng người, chặn tầm mắt cậu."Ranpo-sama không cần ăn rau!"Người nói chuyện là thiếu niên bên cạnh kiếm sĩ tóc bạc. Thoạt nhìn là bộ dáng mới vừa thành niên... Khuôn mặt thiếu niên trước mắt non nớt, ăn mặc như thám tử, miệng chu lên tay ôm một đống đồ ăn vặt lớn, đôi mắt ngọc lục bảo có chút ghét bỏ nhìn bắp cải kia, bộ dáng muốn thả nó lại kệ hàng nhưng không hành động.Có chút đáng yêu."Thu lại suy nghĩ của cậu đi, Ranpo-sama 22 tuổi! Tiểu quỷ!"Hả? Mình vừa nói ra suy nghĩ trong lòng à?Kaneki Ken ngẩn ra, nhìn chằm chằm gương mặt "trẻ tuổi" tức giận. Cư nhiên là 22 tuổi à, thật là hoàn toàn nhìn không ra."Này! Tiểu quỷ, gần đây nhìn nếu thấy tên mặc áo blouse trắng biến thái hãy nhớ chạy xa!" Edogawa Ranpo nhăn mặt nói, "Đừng trách Ranpo-sama không nói cho cậu.""Áo blouse trắng?" Kaneki Ken nghiêng đầu nghĩ nghĩ, trong đầu hiện ra hình ảnh Kanou Akihiro, lập tức cười lạnh gật đầu: "Bác sĩ biến thái quả thật rất đáng ghét, tôi sẽ "chiêu đãi" gã thật tốt."Tuy rằng suy nghĩ có chút sai, nhưng kết quả cũng không khác lắm. Edogawa Ranpo gật gật đầu, vẻ mặt đau khổ ném bắp cải vào xe đẩy hàng."Nếu không phải là bảo tiêu-san đã lấy nó...""Cho dù thế nào, mong cậu chú ý nhiều hơn." Kiếm sĩ tóc bạn đứng bên cạnh mở miệng nói, miêu tả bác sĩ biến thái hiển nhiên khiến hắn liên tưởng đến kẻ thù cũ nào đó, vì thế hắn đưa danh thiếp ra, "Tôi chuẩn bị mở một trụ sở thám tử, nếu cậu gặp khó khăn, có thể tới trụ sở thám tử tìm tôi.""Ồ... Được?" Kaneki Ken không hiểu vì sao nhận được danh thiếp, không thể lý giải vì sao vụ việc biến thành như vậy.Đại khái là là việc tuyên truyền công việc mới nhỉ, cậu nghĩ."Đi thôi, Ranpo. Lát nữa còn phải đến khoa Đặc vụ lấy đồ." Kiếm sĩ tóc trắng nói, dẫn theo thanh niên và xe đẩy nhỏ đựng đồ ăn vặt của hắn đẩy về phía quầy thu ngân."Này này, bảo tiêu-san, cậu ta chính là 'quỷ tóc trắng' ở ban đêm Yokohama đó." Đi đến cửa siêu thị, Edogawa Ranpo vừa nói vừa nhai đồ ăn vặt, "Có thể là một cu li làm việc cho công ty Thám tử Vũ trang chưa mở của chúng ta!""Tôi đã biết, Ranpo." Ánh mắt kiếm sĩ tóc trắng ôn nhu, "Danh thiếp đã cho cậu ta, nhân sự đã hết, tiếp theo là định mệnh.""Cũng đừng để tên bác sĩ tồi tệ nào đó nhanh chân đến trước." Edogawa Ranpo nhỏ giọng lẩm bẩm, "Tôi, cho dù là vấn đề gì, tới tay Ranpo-sama luôn dễ dàng giải quyết!"......Nếu nói đêm tối ở Yokohama là đắm chìm trong máu và cuộc chiến giữa mấy kẻ cầm súng, thì nàng ban ngày hoàn toàn tương phản, nàng là một người phụ nữ chìm đắm trong lãng mạng và mua sắm.Phố buôn bán lớn nhất ở Yokohama luôn có người đến người đi, ngựa xe như nước. Trang trọng lại cổ điển, lãng mạn lại thanh lịch. Nơi này có thánh địa mỹ lệ và phồn hoa liên tiếp, có kiến trúc cổ kính truyền thống, cũng có phong cách tráng lệ đậm kiểu Âu.Không biết hôm nay là ngày lễ thân tử gì, sau khi tạm biệt kiếm sĩ tóc trắng và con trai nhà hắn, Kaneki Ken liền gặp một tổ hợp người trung niên mang theo con khác.Mới đầu, là một loli tóc vàng đụng phải eo cậu."Anh trai gì đó ơi, cứu mạng!!!""Hả? Có chuyện gì à, cô bé." Tờ rơi trong tay Kaneki Ken xém chút nữa bay mất, cậu để nó trong túi mua sắm, ngồi xổm xuống hỏi."Có một tên vô cùng biến thái thích bắt cóc mấy thiếu nữ xinh đẹp đang đuổi theo em!""Elise-chan ~ làm ơn làm ơn! Hôm nay mua một bộ được không?! Tuyệt đối là bộ cuối cùng! Mua xong chúng ta liền đi ăn đồ ngọt!"Một giọng nói ngọt ngào mang theo sự lấy lòng hình như cùng lúc vang lên với giọng của cô bé. Kaneki Ken nhìn về phía nơi phát ra âm thanh —— là một ông chú mặc tây trang bên ngoài khoác áo blouse trắng. Mái tóc hỗn loạn, râu ria xồm xoàm, và lôi thôi lếch thếch.Thoạt nhìn không giống người tốt.Kaneki Ken giấu cô bé phía sau, nhớ đến Edogawa Ranpo từng thông báo, đề phòng nhìn gã. Ai ngờ, sau khi người đàn ông nghe được lời nói từ cô bé, lập tức lộ ra biểu cảm giả vờ đau lòng như bị dao cắt, vô cùng buồn bã: "Elise-chan nhìn tôi như thế à?!! Sao lại có thể như vậy được, tôi yêu em Elise-chan nhất ~""Rintarou vốn dĩ là tên rất rất biến thái! Rintarou là một kẻ ngốc không giữ lời!!!" Cô bé tóc vàng từ phía sau Kaneki Ken ló đầu ra, lớn tiếng công khai lên án."Tuyệt đối sẽ không có lần sau! Tôi bảo đảm!"À... Xem ra là ba ba ngu ngốc và cô con gái ngạo kiều của gã, Kaneki Ken nhẹ nhàng thở ra. Lúc này, Kaneki Ken nghe được phụ huynh ngu ngốc kia nói:"Xin lỗi, người trẻ tuổi. Con gái đáng yêu của tôi làm phiền cậu rồi."Kaneki Ken nhìn nhìn phía sau, ra là cô bé đã về bên cạnh người trung niên. Cậu cầm túi mua sắm lên, cười nói: "Không có gì, bị cô bé đáng yêu quấy rầy là vinh hạnh của tôi.""Ồ?!!" Ánh mắt vị kia tỏa sáng, "Nói quá đúng! Thật là một cái nhìn tinh tế và kì diệu, không thể tưởng tượng được chúng ta là đồng đạo! Kẻ hèn này là Mori Rintarou, có thể mời cậu đến quán cà phê bên cạnh tán gẫu một chút không."Tuy rằng cảm thấy kì quái ở chỗ nào, nhưng đây là chuẩn bị giao lưu cách nuôi dạy con cái với cậu? Kaneki Ken chớp chớp mắt, vẫn từ chối: "Xin lỗi, Mori-san, tôi phải về nhà nấu cơm.""Thật đáng tiếc." Người trung niên tự xưng là Mori Rintarou nhún vai, đột nhiên chỉ vào túi mua sắm của Kaneki Ken rồi hỏi: "Người trẻ tuổi, cậu đang tìm việc làm à."Mắt Kaneki Ken nhìn tờ rơi tìm nhân viên trong túi mua sắm, gật gật đầu, "Có suy nghĩ này, rốt cuộc trong nhà có năm đứa trẻ lận. Tuy rằng rất náo nhiệt, nhưng vẫn mang lại gánh nặng kinh tế cho mấy người lớn trong nhà.""Thì ra là vậy, thật là không dễ dàng mà. Chuẩn bị đi đến quán cà phê kia à, tiệm bọn họ yêu cầu chứng nhận thân phận 18 tuổi mới có thể làm, xét duyệt vô cùng nghiêm khắc đấy." Mori-san nói, phảng phất như bản thân là một người dân bình thường tốt bụng, "Nếu thật sự thiếu tiền, có thể tới phòng khám tìm tôi nha."Gã chỉ tay về phía đống kiến trúc cao tầng xa xa của Yokohama: "Tôi làm việc ở đó, đây là danh thiếp của tôi, nếu cậu muốn có thể tìm tôi ở đó."Kaneki – trước là nhân viên ở Anteiku – khách ở dị giới – không phải không có hộ khẩu thì là tội phạm bị CCG truy nã – Ken: "......"Ầy, không có hộ khẩu lâu lắm rồi, quên tìm công việc còn cần chứng minh thư."... Cảm ơn ngài vì việc đó, tôi sẽ suy nghĩ." Cậu nhận lấy danh thiếp thứ hai trong hôm nay, tâm tình có chút phức tạp.Nhân dân Yokohama thật nhiệt tình nha, ở trên đường đưa danh thiếp là truyền thống à?"Tôi rất mong chờ." Áo blouse trắng-san nở nụ cười hoàn toàn khác với nụ cười của bác sĩ ngu ngốc, không đợi Kaneki Ken nhìn kỹ, gã nhanh chóng trở lại gương mặt suy sụp, đuổi theo cô bé chạy đi:"Elise-chan ~ đợi tôi với ——"Thật là một người kỳ quái.......Theo thời gian trồi đi, hoàng hôn dần dần xuất hiện."Cà phê của ngài đây, quý khách.""Cảm ơn." Thiếu niên đến từ nước ngoài nói một câu tiếng Nhật lưu loát, mỉm cười nhận cà phê, âm cuối mềm mại kéo dài, khiến người phục vụ trẻ tuổi đỏ bừng mặt.Gã vỗ vỗ mũ lông trên đầu, nhìn đèn neon sáng trên đường phố ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nhấp ngụm cà phê."'Quỷ tóc trắng' ban đêm ở Yokohama à.""Còn rất thú vị."......Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng là ai, nói vậy mọi người đều biết.Kể chuyện cười, người dân Yokohama nhiệt tình lắm nha.......Số từ (không tính chú thích và lời editor): 1761 Ngày đăng: 30/ 09/ 2023
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com