TruyenHHH.com

Edit Toi Tro Nen Noi Tieng Sau Khi Lam Bao Mau Cho Mot Nhom Nhac Nam Hang Dau

Edit: Sayu

--------------------------------------

Gần đây, Ứng Đào đặc biệt mê mẩn Number, bất cứ video nào liên quan đến Number cô đều đã xem qua, đôi khi trong các cảnh quay, có thể nhìn thấy thoáng qua người quản lý, xem nhiều nên cũng trở nên quen mặt. Tuy nhiên, quản lý của Number sao lại có thể đến bệnh viện được chứ, chắc chắn là cô đã nhận nhầm rồi.

Ứng Đào cúi đầu, thầm thở dài, cảm thấy mình bị bệnh đến lú lẫn, cả mắt cũng nhìn sai.

Nhưng vừa dứt lời, Trương Thiếu Lăng đã kinh ngạc nhìn cô bé: "Em gái, em nhận ra anh à?"

Ứng Đào giật mình ngẩng đầu: Thật sự là anh ấy sao?!

Lần này cô mới thực sự bối rối, hai cô bé kia cũng hoàn toàn ngớ người.

Lý Tư Đồng chớp mắt liên tục, nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Anh ơi, anh là quản lý của Number sao? Em không nghe nhầm chứ."

"Anh chính là quản lý của Number đây." Trương Thiếu Lăng cười đến nỗi các nếp nhăn trên mặt đều hiện rõ.

"Aaa!!!"

"Trời ơi!"

Hai cô bé phấn khích đến mức phải che miệng lại, tay nắm tay nhau lắc lư không ngừng, không thể diễn tả hết sự vui sướng.

Thấy họ kích động đến mức không nói nên lời, Trương Thiếu Lăng cười hỏi: "Các em là fan của Number à?"

Lý Tư Đồng hồi hộp nắm chặt tay: "Vâng, vâng, vâng! Number đẹp trai lắm! Em rất thích họ! Album mới của họ em cũng đã mua rồi!"

Hoàng Lạc Vân cũng nói: "Chúng em còn bỏ phiếu cho họ trong Giải thưởng Âm nhạc nữa! Chương trình thực tế của họ chúng em cũng luôn theo dõi!"

Trương Thiếu Lăng cười tít mắt nhìn họ: "Cảm ơn các em đã ủng hộ, họ biết chắc chắn sẽ rất vui."

Hoàng Lạc Vân có chút ngại ngùng, ngập ngừng hỏi: "Anh ơi... chúng em có thể xin chữ ký của họ không?"

Trương Thiểu Lăng đồng ý ngay: "Tất nhiên là được rồi, lần tới khi anh đến sẽ mang cho các em, anh cũng có vài tấm bưu thiếp của họ, các em có muốn không?"

Hai cô bé vui mừng đến mức gần như phát điên: "Muốn!!!"

Ứng Lê bên cạnh tròn mắt ngạc nhiên, khuôn mặt đầy vẻ sửng sốt, không ngờ họ lại có thể nhận ra Trương Thiểu Lăng.

Nhìn anh trai của mình, rồi lại nhìn Trương Thiếu Lăng đang cười tươi, Ứng Đào dường như cuối cùng cũng phản ứng lại. Cô bé bất ngờ ngồi bật dậy trên giường, đôi môi hồng hào trở lại vì quá phấn khích, ngạc nhiên hỏi: "Anh, chuyện này là sao? Sao anh lại quen họ chứ?"

Trương Thiếu Lăng đã đi cùng với Ứng Lê, và trực giác của Ứng Đào mách bảo rằng mối quan hệ giữa họ không hề đơn giản.

Ứng Lê vốn không định giấu cô bé quá lâu. Ứng Đào thường xuyên thay đổi thần tượng, hôm nay thích nhóm này, ngày mai thích nhóm khác, nên cậu đã quen với điều này. Ban đầu, cậu định đợi cô bé hết hứng thú với Number rồi mới nói, nhưng tình hình hiện tại buộc cậu phải thừa nhận: "Anh trước đây không nói với em là anh đã tìm được một công việc thực tập sao? Làm bảo mẫu cho người ta."

Ứng Đào mở to mắt, giọng nói trở nên khó khăn: "Vậy... anh... làm bảo mẫu cho Number?"

Anh trai cô lại làm bảo mẫu cho nhóm nhạc đình đám? Đây chẳng phải là kịch bản trong tiểu thuyết sao?

Cô có đang mơ không?

Ứng Đào tự véo vào đùi mình, rồi thấy Ứng Lê khẽ gật đầu: "Ừ."

Ứng Đào trợn tròn mắt, nếu không phải mẹ cô ngăn lại, cô đã nhảy dựng lên từ giường. Cô ôm ngực, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, giọng trách móc: "Vậy tại sao anh không nói cho em biết sớm?"

Ứng Lê có chút bất đắc dĩ: "Anh nói cho em biết rồi thì sao? Muốn anh xin chữ ký, xin ảnh cho em à?"

Ứng Đào khi hâm mộ thần tượng thì rất cuồng nhiệt, trong nhà có đầy ắp đồ lưu niệm của các ngôi sao. Trước đây, cô thậm chí còn định trốn học để đi xem concert, vì vậy bố mẹ mới thu lại điện thoại của cô.

"Em sẽ không làm vậy đâu! Em đâu phải fan cuồng." Ứng Đào bĩu môi, rồi dựa lại vào giường, mẹ cô kê thêm một cái gối mềm sau lưng cô.

Dù Ứng Lê đã phải đi khắp nơi tìm việc, và cuối cùng cũng tìm được một công việc phù hợp, nhưng dù có thích Number đến mấy, dù có vô tư đến mấy, cô bé vẫn sẽ kiềm chế bản thân. Cô sẽ không làm những điều mà fan cuồng thường làm.

Hai anh em nhìn nhau đầy thách thức, nhưng nghĩ đến tình trạng sức khỏe của Ứng Đào, cuối cùng Ứng Lê phải nhượng bộ trước, nhẹ nhàng nói: "Anh không nên giấu em, anh xin lỗi, được không?"

Từ nhỏ, hai anh em đã quen cãi nhau, nên khi Ứng Lê xin lỗi một cách nghiêm túc như vậy, Ứng Đào lại cảm thấy kỳ lạ, cô bé lơ đãng nghịch chiếc gối và nói: "Em đâu có giận anh..."

"Bảo mẫu?"

Hoan hoan hỉ hỉ cầm lấy tấm bưu thiếp trong tay, Lý Tư Đồng và Hoàng Lạc Vân nhìn nhau đầy kinh ngạc.

*Hoan hoan hỉ hỉ_歡歡喜喜 (huān huān xǐ xǐ), có nghĩa là "vui mừng", "vui vẻ", "hân hoan", hoặc "hạnh phúc".*

Hoàng Lạc Vân vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, hỏi Ứng Lê: "Anh nói anh là bảo mẫu của Number?"

Lý Tư Đồng liền tiếp lời: "Anh ơi, có phải người trong buổi diễn biến đàn guitar thành đàn tì bà là anh không?"

Hoàng Lạc Vân giậm chân kinh ngạc: "Chắc chắn là anh ấy!"

Trong phòng bệnh lại vang lên những tiếng hét chói tai. May mắn là trong phòng bệnh chỉ có mình Ứng Đào, nếu không chắc chắn sẽ bị phàn nàn.

Ứng Đào đầy nghi hoặc nhìn các bạn: "Các cậu đang nói cái gì vậy?"

Lý Tư Đồng giải thích: "Là cái mà mình đã kể cho cậu về cái hot search trước đó đó!"

Ứng Đào đã không kết nối mạng trong vài ngày, hoàn toàn không biết họ đang nói về điều gì. Lý Tư Đồng mở video, một mực kể cho cô nghe về việc Ứng Lê đã "ngầu" như thế nào.

Ứng Đào nhận lấy điện thoại với chút ngờ vực, hình ảnh trong video rất sắc nét. Khi chiếc bục nâng dần dần lên, một chàng trai ôm cây đàn guitar xuất hiện trong khung hình.

Mặc dù anh đeo khẩu trang và che mắt, nhưng vết bớt đó rõ ràng cho cô biết người đó chính là anh trai của cô!

Ứng Đào không biết mình đã xem xong video trong tâm trạng thế nào, nhưng suốt thời gian đó, tim cô đập nhanh như thể vừa được tiêm adrenaline.

Với hàng tỷ lượt xem, cùng với những dòng bình luận chất thành đống, tất cả đều cho thấy mức độ nổi tiếng của video này.

Người cứu nguy cho buổi diễn bằng cách biến đàn guitar thành đàn tì bà đó lại chính là anh trai cô! Anh ấy đã nổi tiếng! Gần như trở thành một nửa ngôi sao rồi!

Hơn nữa, Trương Thiếu Lăng còn nói rằng anh trai cô sắp tham gia chương trình cùng với Number, thật không thể tin được. Những chuyện đầy kịch tính như thế này lại xảy ra ngay bên cạnh cô.

Ứng Đào cảm thấy mình cần bình tĩnh lại, cô chui vào chăn, kéo chăn lên tới cằm, chớp chớp mắt nhìn mọi người trong phòng.

"Em có muốn gặp họ không?" Trương Thiếu Lăng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cảm thấy vô cùng đau lòng. Một cô bé xinh đẹp như vậy mà lại mắc phải căn bệnh này, thật khiến người ta tiếc nuối.

Đôi mắt Ứng Đào sáng lên như chú nai con, tràn đầy mong đợi được gặp thần tượng của mình, nhưng không hiểu sao cô lại cúi đầu, ủ rũ lắc đầu, đôi mắt lập tức trở nên buồn bã: "Không muốn, bây giờ em xấu lắm."

Bác sĩ đã nói hôm nay rằng ngày mai cô sẽ bắt đầu hóa trị, lúc đó tóc cô sẽ bị cạo sạch, chẳng còn chút gì đẹp đẽ.

Trương Thiếu Lăng càng cảm thấy thương xót, không khỏi dịu dàng nói: "Vậy khi nào em khỏe lại, anh nhất định sẽ dẫn em đi gặp họ, được không?"

Ứng Đào lại mỉm cười: "Cảm ơn anh."

Mẹ của Ứng Đào rất cảm kích Trương Thiếu Lăng, tiễn anh ra đến cổng bệnh viện. Ngày mai, Ứng Lê phải quay lại Bích Thủy Loan để chuẩn bị cho buổi livestream, nếu không sẽ không kịp vào buổi sáng.

Vì buổi tối khó bắt xe, Trương Thiếu Lăng quyết định đưa cậu về.

Trên đường, chiếc xe đen lướt nhanh qua những con đường vắng vẻ của thành phố. Trong xe, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, khiến Ứng Lê dần dần thư giãn, dựa vào ghế ngồi thoải mái.

"Buồn ngủ à? Nếu mệt thì em cứ ngủ một lát, đến nơi anh sẽ gọi." Trương Thiếu Lăng liếc nhìn cậu, đoán rằng với chuyện lớn xảy ra ở nhà, cậu bé này chắc chắn mấy ngày nay không ngủ ngon.

Ứng Lê thật sự rất mệt mỏi, nhưng bây giờ nếu cậu ngủ trên xe thì thật là bất lịch sự, nên cậu lắc đầu: "Em không buồn ngủ đâu, cảm ơn anh Trương, hôm nay đã làm phiền anh nhiều rồi."

Trương Thiếu Lăng cười: "Em khách sáo quá."

Trương Thiếu Lăng là một doanh nhân, không bao giờ làm việc mà không có lợi. Việc đến bệnh viện cùng Ứng Lê hôm nay cũng nằm trong tính toán của anh. Nếu không phải tình thế bắt buộc, Ứng Lê chắc chắn sẽ không đồng ý tham gia chương trình truyền hình. Dựa vào phản ứng ban đầu của cậu, có khả năng sau khi chương trình kết thúc, cậu cũng sẽ không có ý định hợp tác thêm.

Trương Thiếu Lăng không muốn bỏ lỡ một tài năng đầy triển vọng như vậy. Có câu nói rằng khi không thể thuyết phục được một người, thì có thể thử thuyết phục những người xung quanh họ.

Xem xét tình hình hiện tại, hôm nay anh đã thu được không ít lợi ích. Trương Thiểu Lăng càng tin rằng quyết định đến bệnh viện là đúng đắn. Nếu Ứng Lê có thể ký hợp đồng với công ty của họ trong tương lai thì càng tuyệt vời hơn...

Cả hai đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.

Nhớ lại những gì đã xảy ra trong phòng bệnh tối nay, Ứng Lê cảm thấy cần phải giải thích một chút: "Anh Trương, khi em đến ứng tuyển, em không biết em gái em thích Number, điều này không vi phạm hợp đồng chứ?"

Cậu nhớ rằng trong hợp đồng có quy định rõ ràng, ứng viên không được theo đuổi thần tượng hay có bất kỳ liên kết nào với fanclub.

Thực ra, cậu cũng thắc mắc tại sao Trương Thiếu Lăng lại đồng ý để một sinh viên đại học như cậu làm bảo mẫu cho họ, nhất là khi cậu chưa hề có kinh nghiệm làm bảo mẫu trước đó.

Trương Thiếu Lăng liếc nhìn cậu, mỉm cười: "Thông báo tuyển dụng đó đã treo trên trang web hơn nửa tháng, nhưng chỉ có mỗi em là đến chửi mắng anh."

Thông báo tuyển dụng đó quá nổi bật, và trước đây Ứng Lê tình cờ đọc được vài câu chuyện lừa đảo, nên không nghĩ ngợi nhiều mà bấm vào.

Nhớ lại việc mình đã nghiêm túc giảng giải pháp luật cho người ta, mặt Ứng Lê đỏ bừng, cảm giác xấu hổ: "Xin lỗi anh, lúc đó em thật sự nghĩ đó là lừa đảo, rất xin lỗi."

"Xin lỗi làm gì? Em làm rất đúng mà, nhỡ anh thật là kẻ lừa đảo thì sao? Em không chỉ cứu một mạng người mà còn cứu cả một gia đình đấy." Trương Thiếu Lăng nhẹ nhàng đáp, "Với lại, việc em gái em thích Number có liên quan gì đến em đâu? Em biết giặt quần áo, nấu ăn, mọi công việc em đều làm rất tốt, mọi yêu cầu của chúng tôi em đều đáp ứng được."

Tính cách đơn giản, thẳng thắn, và điều quan trọng nhất là tinh thần chính trực của em ấy thật hiếm có.

Trương Thiếu Lăng chăm chú lái xe, thỉnh thoảng hỏi một câu: "Bây giờ em vẫn không thích họ chứ?"

Đèn đỏ ở ngã tư bật lên, chiếc xe dừng lại một cách êm ái. Ứng Lê nói: "Em rất ngưỡng mộ họ, họ rất xuất sắc, khi đã tiếp xúc rồi thì rất khó để không thích họ."

Nói xong, Ứng Lê có chút hối hận. Không biết cậu có được coi là fan của Number không? Liệu Trương Thiếu Lăng có sa thải cậu vì điều này không...

Cậu cắn môi, rồi bổ sung: "Trước đây, cô bảo mẫu cũng rất thích họ mà, Tạ Văn Thời thường nói rằng cô Mai coi họ như con ruột."

Thích thì cũng có nhiều loại, thường thấy nhất là thích theo kiểu bạn bè và thích theo kiểu tình cảm. Cảm giác của cậu đối với Number đơn giản chỉ là ngưỡng mộ, không hề có chút tình cảm nào khác xen vào.

Trương Thiếu Lăng rõ ràng không nghĩ nhiều, vui vẻ hỏi: "Thế em thích ai nhất?"

Ứng Lê mỉm cười: "Ai em cũng thích."

Thẩm Nghiêu hào hiệp, nghĩa khí; Tống Tức Mặc dịu dàng, chu đáo; Tạ Văn Thời hoạt bát, vui vẻ; Biên Kiều khiêm tốn, lịch thiệp; Kỳ Tà có thể lạnh lùng nhưng lại là người chu đáo nhất. Mỗi người đều có nét hay riêng, không thể thiên vị ai được.

Trương Thiếu Lăng gõ nhẹ lên vô lăng: "Thích là tốt rồi, anh còn sợ em không thích đấy chứ. Thích thì sẽ nghiêm túc hơn với công việc này. Trước đây anh chỉ lo gặp phải fan cuồng thôi."

Ứng Lê thở phào nhẹ nhõm, rồi nghe Trương Thiếu Lăng nói thêm: "Lịch trình ngày mai anh vừa gửi cho em rồi, em xem qua khi về nhé."

Sau buổi biểu diễn, Number rất được chú ý. Tập trước của chương trình thực tế nhóm cũng đạt tỷ suất người xem kỷ lục. Tập tiếp theo sẽ hợp tác với chính quyền thành phố Nam để quảng bá các điểm du lịch địa phương.

Ứng Lê lướt qua lịch trình và thấy rằng ngày mai thời gian đã được sắp xếp kín mít.

"Anh cũng phải nhắc em, khi chương trình phát sóng, trên mạng sẽ có đủ loại ý kiến, cả tốt lẫn xấu, em chịu được không?" Trương Thiếu Lăng không khỏi lo lắng.

"Có thể."

Dù cậu vẫn sợ máy quay và sẽ phản xạ lo lắng khi đối diện với tình huống chưa biết trước, nhưng lần này cậu không có đường lui.

Khi trở lại Bích Thủy Loan, đã là nửa đêm, ánh trăng nhạt nhòa, chỉ còn vài ngôi sao lẻ loi treo trên bầu trời.

Ứng Lê đã ngủ thiếp đi trên xe, khi được đánh thức, toàn thân cậu đã tê mỏi, gắng gượng rời khỏi xe và chào tạm biệt Trương Thiếu Lăng.

Ánh đèn xe sáng rực dần biến mất trong màn đêm. Nhìn vào căn biệt thự cao lớn, tối om trước mặt, Ứng Lê cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc. Nhưng dường như toàn bộ sức lực đã bị rút cạn, đôi chân cậu như bị dính chặt vào mặt đất, không thể bước nổi. Cậu đành ngồi xuống bậc thềm trước cửa một lúc.

Tiếng gió xào xạc bên tai, cuốn theo những chiếc lá vàng rơi, tạo ra âm thanh xào xạc. Cậu vùi đầu vào giữa hai đầu gối, ôm chặt lấy mình, lưng căng cứng, lắng nghe nhịp tim của mình, không suy nghĩ gì cả.

Mùa thu đến, nhiệt độ về đêm đột ngột giảm xuống. Cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, lớp vải trắng tinh khít sát vào da, để lộ phần xương sống nổi rõ.

Cơn gió lạnh không ngừng luồn vào cơ thể cậu.

Có chút lạnh.

Ứng Lê hít sâu một hơi, vừa định đứng dậy thì đột nhiên có một chiếc áo phủ lên người cậu, che chắn cho cậu khỏi cái lạnh đang len lỏi trong đêm tối.

Ứng Lê thoáng ngẩn ngơ, cậu ngẩng đầu lên, chiếc áo trượt xuống vai.

Hai người chạm mắt nhau, Kỳ Tà đứng trên cao nhìn xuống cậu.

Dưới ánh trăng như lớp sương bạc, Kỳ Tà đứng bên cạnh cậu, đôi chân dài đến mức đáng ghen tị, giữa những ngón tay thon dài tuyệt đẹp, anh kẹp một điếu thuốc, ngọn lửa trên đầu điếu thuốc lập lòe, đôi mắt sâu như hồ lạnh phản chiếu hình ảnh của Ứng Lê.

Cậu không khóc, Kỳ Tà khẽ vặn ngón tay, ngọn lửa lung lay.

Chiếc áo trên người còn vương lại chút hơi ấm, có lẽ vừa mới cởi ra, Kỳ Tà chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ bên trong. Cơ bắp trên người anh không to lớn như Thẩm Nghiêu, nhưng Ứng Lê đã từng thấy thân hình trần trụi của anh, những đường nét ở eo và bụng rõ ràng, đôi chân săn chắc và đẹp, còn đẹp hơn cả những bức tượng cơ thể người tỉ lệ vàng trong viện bảo tàng.

Ứng Lê liếc nhìn anh một cái, rồi chầm chậm đứng dậy, đưa áo lại cho anh: "Cảm ơn, tôi không lạnh."

Kỳ Tà không nhận lại, ngọn lửa trên điếu thuốc giữa ngón tay anh lóe sáng một chút, cơ bắp trên cánh tay co lên theo từng động tác hút thuốc của anh, như dòng chảy tự nhiên.

"Biết hút thuốc không?"

Điếu thuốc chuyển hướng, được đưa đến sát môi của Ứng Lê. Giọng nói của Kỳ Tà trầm thấp và khàn khàn, khuôn mặt lạnh lùng của anh ẩn hiện trong làn khói thuốc lượn lờ, mờ ảo và huyền bí.

Ứng Lê ban đầu định nói là không biết hút, nhưng nghe nói nicotine có thể tạm thời làm tê liệt thần kinh, và những ngày này thần kinh của cậu căng như dây đàn, chỉ cần ai đó chạm vào một chút là có thể đứt. Cậu mím môi khô khốc, không biết vì sao lại cúi xuống cắn lấy điếu thuốc.

Kỳ Tà sững sờ một chút.

Điếu thuốc còn nóng ấm, Ứng Lê không biết hút thuốc nên không dám hít mạnh, nhưng chỉ cần nhẹ một chút thôi, cậu vẫn bị sặc.

Vị cay nồng lạ lẫm kích thích khoang miệng, Ứng Lê đẩy tay anh ra, quay đầu sang một bên ho sặc sụa, ho đến đỏ cả mắt, đôi mắt ngập đầy sương mù.

Kỳ Tà nhíu mày nói: "Không biết hút mà còn thử?"

"Khá cay." Ứng Lê nhẹ nhàng ho một tiếng, giọng nói rất ngoan ngoãn và dịu dàng, "Trước đây tôi chưa thấy anh hút thuốc."

Kỳ Tà liếc cậu một cái, thu lại ánh mắt, một lúc sau mới trả lời: "Ừ, lần đầu tiên."

Ứng Lê: "Hử?"

Kỳ Tà giọng trầm thấp: "Lần đầu tiên hút thuốc."

Là lần đầu tiên hút thuốc trước mặt cậu hay lần đầu tiên hút thuốc? Câu nói này có chút mơ hồ, nhưng Ứng Lê không hỏi thêm. Cậu nói: "Thực ra mùi vị không ngon lắm đúng không? Hút ít thôi, không tốt cho sức khỏe."

Kỳ Tà khẽ nhíu mày nhìn cậu: "Chưa ai quản tôi cả."

"Thân thể là của mình, đau đớn chỉ mình cảm nhận được, phải biết trân trọng." Ứng Lê nói thêm, "Tôi không có ý muốn giảng dạy đâu."

Kỳ Tà nâng tay lên, hít một hơi thật sâu rồi dập tắt điếu thuốc. Khi anh lên tiếng lần nữa, giọng anh khàn hẳn: "Nhớ rồi."

"Trương Thiếu Lăng nói em gái cậu bị bệnh."

Gió đêm thoảng qua khiến con người dễ dàng buông lỏng cảnh giác. Ứng Lê khẽ gật đầu, tinh thần uể oải: "Ừm, bệnh bạch cầu."

Kỳ Tà không biểu cảm nói: "Kỳ Chính Dương là chuyên gia hàng đầu về điều trị bệnh bạch cầu."

Ứng Lê đã thấy tên này trên mạng hôm qua, là một nhân vật rất nổi tiếng: "Bác sĩ Kỳ không phải đang ra nước ngoài trao đổi sao? Với lại rất khó để đặt lịch với ông ấy."

Kỳ Tà cúi đầu nhìn cậu: "Ông ấy đã trở về nước rồi."

Hai người chạm mắt nhau, Ứng Lê không khỏi nghi ngờ: "Sao anh biết?"

Kỳ Tà kẹp nhẹ điếu thuốc đã tắt giữa những ngón tay thon dài, nói: "Ông ấy là chú tôi."

Ứng Lê thoáng ngạc nhiên, rồi chợt hiểu ra. Họ đều họ Kỳ, chỉ là cậu không ngờ họ lại có mối quan hệ như vậy.

Nhưng Kỳ Tà nói với cậu điều này là có ý gì? Cậu không có bối cảnh, cũng chẳng có mối quan hệ nào, e rằng còn khó gặp được mặt bác sĩ Kỳ.

Chưa kịp nói gì thì Kỳ Tà đã tiếp lời: "Tôi đã liên hệ với ông ấy rồi, ông ấy nói sẵn sàng làm bác sĩ điều trị chính cho em gái cậu."

Ứng Lê ngẩng đôi mắt đen láy tròn trịa lên: "Thật sao?!"

Kỳ Tà gật đầu.

Có chuyên gia đứng ra điều trị, Ứng Lê như được an tâm hơn.

Cậu nở nụ cười chân thành đầu tiên sau mấy ngày qua, cúi người trước Kỳ Tà, trịnh trọng nói: "Cảm ơn anh!"

"Cảm ơn? Chỉ nói cảm ơn thế thôi?" Kỳ Tà nhìn cậu chăm chú, đôi mắt đen như mực ánh lên tia sáng nhỏ bé, giọng điệu không rõ ràng.

Kỳ Tà đã giúp cậu một việc lớn như vậy, chỉ nói hai từ cảm ơn là không đủ, nhưng hiện tại cậu chẳng có gì trong tay, không có gì đáng giá để đáp lại.

Ứng Lê vắt óc suy nghĩ mà vẫn không nghĩ ra cách nào để báo đáp anh, đành hứa: "Anh muốn gì, chỉ cần tôi có thể, tôi sẽ cho anh."

Kỳ Tà không biểu lộ cảm xúc: "Cho tôi tất cả sao?"

Ứng Lê chắc nịch: "Ừ."

Kỳ Tà chăm chú nhìn thẳng vào mặt Ứng Lê, ánh mắt kiên định.

Ứng Lê đờ người đối diện với ánh mắt anh, không trốn tránh, nhưng bỗng nhiên nhận thấy eo mình hơi lạnh.

Kỳ Tà đã nhấc áo cậu lên.

Ứng Lê cứng đờ.

Bàn tay to lớn trườn lên eo cậu, da thịt mịn màng. Kỳ Tà nhìn thẳng vào mắt cậu, như thể muốn lột trần cậu ra.

"Dùng thân báo đáp thế nào?"

----------Tác giả có lời muốn nói-------------

Thật là quyến rũ, không kìm nén được nữa rồi.

*Đoạn Ứng Đào với 2 cô bạn nói chuyện với Trương Thiếu Lăng đáng lẽ là Chú-em cơ, nhưng nghe lạ quá nên đổi thành Anh-em, mà vì Ứng Lê cũng gọi anh mà nên Ứng Đào gọi anh cũng không sao đâu ha😅*

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com