TruyenHHH.com

[Edit] Tôi là thằng em kế độc ác của nhân vật chính - w Tòng Tinh

1-8

TalamotcayNamnho

1.

     Khi ba giới thiệu tôi với mẹ kế trên bàn ăn, là tôi đã không muốn nghe rồi.

     Thực ra, đêm qua tôi đã mơ một giấc mơ.

     Trong mơ, ba đã tìm cho tôi một người mẹ kế, còn mua một tặng một thêm một người anh trai.

     Nhưng mọi thứ trở nên không còn đơn giản từ khi mẹ kế và anh trai đến.

     Có người đã nói với tôi trong giấc mơ rằng tôi thực ra là người em kế độc ác của nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết, một kẻ khốn nạn và tồi tệ.

......

     Tôi, lần đầu tiên sau mười tám năm, không biết thấy mình bị sốc vì bản thân là một đồng tính luyến ái, hay bị sốc vì tương lai mình là một tên điếm hay vì tôi là người em kế xấu xa độc ác.

     Anh trai, cũng là nhân vật chính ngồi đối diện với tôi, anh ta mặc áo sơ mi trắng và đeo kính gọng vàng, trên mặt có viết dòng chữ "Bông sen trắng tinh khiết".

     Anh ta liếc nhìn tôi, chào hỏi: "Xin chào."

     Tôi cảm thấy không được dễ chịu cho lắm nên mặc kệ anh ta và chìm đắm trong việc ăn uống.

     Ba tôi gắp rau cho Bạch Liên.

     Ông già này đã không gắp thức ăn cho tôi từ năm tôi bảy tuổi. Cái này gọi là hiếu khách à?

     Có lẽ do tôi hờn dỗi lộ liễu quá, ba đã ngập ngừng gắp cho tôi một đũa vào dĩa.

2.

     May mắn thay, tôi đã nhìn kỹ hơn trước khi ăn.

     Nếu không, tôi cũng sẽ không biết rằng, ông già đã gắp cho tôi miếng gừng và hành lá.

3.

     Ba bảo điểm số của Bạch Liên rất tốt, chuyển trường thì sẽ học lớp kế bên tôi, ông muốn tôi học hỏi anh ta nếu tôi có gặp khó khăn gì trong việc học.

     Tôi tức giận đến mức đóng sầm cửa phòng ngủ.

     Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng ba người họ nói chuyện vui vẻ trong phòng khách.

     Tôi hít một hơi thật sâu, mở cửa ra một tiếng, to going nói: "Ba, tháng này ba chưa đưa tiền sinh hoạt!"

     Trong lòng ba vẫn còn có tôi, ông lấy ví từ trong túi quần ra, tôi vừa định lấy hai ngàn tệ mà ông đưa, thì nghe thấy tiếng mẹ kế nói: "Không phải vẫn còn là học sinh cấp 3 sao? Tại sao lại cầm nhiều tiền như thế?"

     Có lẽ sợ tôi ghét bà ta chưa đủ liền bồi thêm một câu cuối: "Bạch Liên không bao giờ xin tiền em, thằng bé đã tự biết đi làm gia sư kiếm tiền rồi."

     Bạch Liên khuyên can: "Mẹ, đừng nói nữa."

     Tôi tự hỏi không biết có phải họ định chọc giận tôi hay không, nhưng sau khi lấy được tiền, tôi liền đóng rầm cửa, bỏ mặc họ sau lưng.

4.

     Tôi biết được một chuyện còn khó chịu hơn vào ngày hôm sau.

     Ba tôi đã mua cho Bạch Liên một chiếc xe đạp siêu ngầu, chiếc mà tôi thích từ lâu rồi.

     Tôi cắn que bột chiên xù, nhìn ba chằm chằm, làm nũng: "Tại sao chỉ mua cho anh ta? Con cũng muốn!"

     Ba tôi nói: "Không phải ba vừa đưa tiền vé xe buýt cho con sao?"

     Tôi: ""

5.

     Khi người bạn ghét lại là con trai của mẹ kế, bạn không còn có thể mắng mỏ anh ta bằng những lời như: "Đệch con mẹ anh!".

     Thứ nhất, tôi không thể nói như thế, thứ hai, ba tôi đối xử với tôi rất tốt vào những lúc khác, và tôi không thể làm những chuyện như khiến ông ấy mọc cỏ trên đầu.

     Khi đang đợi xe buýt ở tầng dưới, tôi quan sát Bạch Liên đi ngang qua với chiếc xe đạp đáng lẽ ra nên thuộc về tôi.

     Anh ta cười với tôi.

     Tôi cho anh ta một ngón tay giữa.

     Đệch chú anh!

6.

     Ở năm hai, tôi được xếp vào lớp có điểm tổng kết kém nhất dựa trên sức học của mình.

     Khi vừa vào học, tất cả mọi người đều không kìm được tính tình của mình, họ nói chuyện không ngừng nghỉ cả buổi.

     Người dạy môn ngôn ngữ là một người phụ nữ nhỏ nhắn vừa mới qua kỳ thực tập, cô ấy nói năng nhỏ nhẹ, và hiển nhiên là không thể ngăn được đàn ve sầu mùa hè.

Ban đầu, đây không phải là việc của tôi, nhưng mà họ quá ồn ào, và nó ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của tôi trong lớp.

     Vì vậy, trong cơn tức giận, tôi vỗ bàn đứng dậy và nói với họ: "Suốt cả một ngày, trong cổ họng mấy người có cỗ máy chuyển động vĩnh viễn à? Tôi thấy vùng não ngôn ngữ của mấy người đã phát triển vô nghĩa rồi. Nhiêu đây, đúng không? Ai mà nói chuyện nữa, tôi sẽ đá vào đầu người đó và lấy đi hai cái hòn bi chết tiệt! "

     Cả lớp yên tĩnh trở lại.

     Mọi người đang nhìn chằm chằm vào tôi.

     Bàn tay cầm phấn trên bục giảng của cô giáo run run.

     Tôi nói: "Cô có thể nói chuyện, tiếp tục giảng bài đi."

7.

     Cứ tưởng chủ nhiệm lại mời phụ huynh tới uống trà, nhưng không, chỉ là mời tôi vào văn phòng uống trà.

     Còn hỏi liệu tôi có muốn trở thành lớp trưởng không.

     Vốn dĩ tôi muốn từ chối, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy chuyện này cũng không có gì xấu, nên gật đầu đồng ý.

     Vậy là từ bây giờ, có thể không làm bài tập về nhà của mình một cách chính đáng á!

8.

     Ba rất vui khi biết tôi làm lớp trưởng, ông ấy còn nhét cho tôi năm trăm tệ, khiến tôi cũng rất vui vẻ.

     Bạch Liên lúc nào cũng nhìn tôi khi đang ăn cơm, cũng không biết anh ta muốn cái gì.

     Khi tôi cầm quần áo của mình và bắt gặp anh ta trước cửa phòng tắm, anh ta nhìn tôi hết một lượt rồi nói: "Mọi người trong lớp của anh đều biết em."

     Tôi nói: Hồi tôi học cấp 2, cả trường đều biết tôi.

     Bạch Liên cong mắt cười, nói: "Mọi người còn đặt cho em một biệt danh, là Lí Cổn Cầu."

     Tôi: "......Hả?"

_______________

Tui không biết "李滚球" dịch tiếng Việt ra cái gì, tui dò được họ Lí "李" và tên Cầu "球" còn cái tên lót tui search google, đúng hơn là tui search google nguyên cái họ tên luôn!

(°▽°)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com