TruyenHHH.com

Edit Toi Khong Muon Tro Thanh Nguoi Mai Moi

Cậu ấy dụi mắt và lấy ra một thiết bị liên lạc từ trong túi, sau khi làm cho nó lơ lửng giữa không trung, rồi đặt trở lại bàn làm việc. Cậu ấy quay đầu về phía cửa sổ, rõ ràng là đang bực bội khi bật nó lên.Cory dường như đang nhận được một cuộc gọi. Thiết bị đang tỏa sáng rực rỡ và đổ chuông lặng lẽ. Cory nhắm mắt lại và lên tiếng.

"Có chuyện gì nửa sao?"

"Tôi có điều này muốn hỏi lại cậu."

Tôi có thể nghe thấy giọng của Yves qua thiết bị liên lạc.

Yves đang sử dụng giọng nói giả - giọng nói mà tôi đã không nghe thấy trong một thời gian dài. Tôi tò mò về cuộc trò chuyện của họ nên áp tai lại gần thiết bị. Tôi không thích nghe lén, nhưng dù sao đây cũng là giấc mơ của tôi.

Tôi cố gắng tập trung vào những lời mà Yves nói trước khi một luồn bóng tối dần xâm chiếm tôi.

Bóng tối bao quanh tôi chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một làn sóng ánh sáng mới vượt qua tôi.

Và trong khoảnh khắc đó, mắt tôi chớp mở.

Tôi nhìn thấy trần nhà quen thuộc tại phòng ký túc xá của mình và chiếc đồng hồ báo thức ma thuật của tôi đang đổ chuông ầm ĩ bên cạnh. Tôi bực mình nên đã đập vỡ nó ngay lúc đó.

Tôi nửa tỉnh nửa mơ. Cảm giác như vừa đi du lịch một thời gian ngắn và vừa trở về. Tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng và trở nên kiệt sức. Đột nhiên, vòng tròn trên mu bàn tay tôi lóe sáng và phép thuật bên trong tôi như mạnh lên. Tôi có thể cảm thấy một sức mạnh nào đó đang quay trở lại với tôi.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Giấc mơ tôi ấy vẫn rõ ràng trong đầu nhưng tôi cảm thấy vẫn cảm thấy khá choáng váng.

Tôi quyết định ngồi dậy, đi đến tủ quần áo để tôi trở nên tỉnh táo hơn. Mắt tôi mờ đi vì buồn ngủ vậy nên tôi phải mò mẫn cho đến khi chạm được tay cầm của tủ quần áo.

Khi tôi mở tủ quần áo ra, nó chứa đầy váy, phụ kiện và giày. Cho đến hết năm nhất, nó chỉ tràn ngập đồng phục của tôi, chiếc váy neon và chiếc váy màu cam đó. Nhưng bây giờ, nó chứa đầy rất nhiều trang phục và đồ trang trí khác nhau. Đây là tất cả những gì Yves đã đưa cho tôi trong bữa tiệc cuối cấp.

Ugh, chói quá.

Tâm trí tôi hoàn toàn bừng tỉnh khi nhìn chằm chằm vào những món đồ trang trí đắt tiền. Ánh sáng lấp lánh của những món đồ trang trí sáng đến mức chúng thậm chí còn chạm tới Hazel, người vẫn đang ngủ. Hazel cau mày khi kéo chăn lên và tiếp tục ngủ.

Tôi vội đóng cửa lại sợ rằng Hazel sẽ thức giấc và sau đó đi vào nhà vệ sinh. Tôi đang đi ngang qua bàn của Hazel thì thấy điều gì đó kỳ lạ.

"Một thiết bị ghi âm ma thuật.....?"

Thật sự có rất nhiều thiết bị ghi âm và máy ảnh trên bàn làm việc của chị ấy.

Tôi biết điều đó không đúng, nhưng tôi hơi lo lắng về số lượng thiết bị trên bàn vì vậy tôi quyết định xem qua chúng.

"Ư, eu............Uhhhh..............Euh............"

Trong thiết bị có một đoạn video ghi lại cảnh tôi nằm trên giường và chèo thuyền hết sức có thể.

Tôi có thể nghe thấy Hazel đang cố nhịn cười từ trong đoạn ghi âm. Chị ấy cố nhịn cười khi cầm máy rồi bỏ cuộc, đặt máy lên bàn để tiếp tục ghi âm tôi.

Trong video, tôi có thể thấy Hazel đập tay xuống bàn khi cô ấy đang cười và tôi - một chú chó đang chèo thuyền trong giấc ngủ. Trong các thiết bị khác có các clip quay lại các động tác bơi ngửa, bơi ếch và bơi bướm của tôi.

"........"

Tôi đã làm rối tất cả các vòng tròn ma thuật trong thiết bị của cô ấy nên tất cả chúng đều bị lỗi.

"......"

Chết tiệt.

------------------------

Sau giấc mơ thực tế đến lạ lùng, tôi luôn cảm thấy choáng váng suốt thời gian đó.

Giấc mơ hôm qua giống một kỷ niệm hơn là một giấc mơ. Bình thường, ngủ có nghĩa là tôi đang nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi nhưng vì giấc mơ ngày hôm qua quá sống động và giống như rằng tôi đã thức nguyên cả đêm hôm đó nên tôi thật sự kiệt sức và mệt mỏi.

Nhưng bất cứ khi nào cơ thể tôi cảm thấy như ma pháp dần hao hụt thì vòng tròn trên tay tôi sẽ phản ứng và tăng lượng ma thuật trong cơ thể để bù đắp cho sự lượng ma thuật bị hao hụt của tối. Nó thực sự kỳ lạ.

Sau lần tiếp xúc với ma thuật đen, những người xung quanh quan sát tôi cẩn thận hơn trước. Họ sẽ mất bình tĩnh và làm ầm lên nếu tôi làm điều gì đó thậm chí hơi khác thường một chút, vì vậy tôi đã cẩn thận hơn nhiều trong hành động của mình.

Tôi cảm thấy mình giống hệt nhưng những người xung quanh lại nói rằng tôi cảm thấy khác. Bầu không khí xung quanh tôi nặng hơn hoặc tối hơn trước một chút? Tôi nhìn vài gương và thấy quầng thâm của mình dần to hơn. Việc họ làm ầm ĩ lên về chuyện này khiến tôi chắc chắn rằng họ chỉ đang chọc tức tôi mà thôi.

Tôi ấn vào thái dương khi đi ngang qua hành lang, rồi nhắm mắt lại một lúc để chúng nghỉ ngơi.

Vì thế mà tôi đã không để ý đằng trước sau đó vô tình va phải một cô gái."Oh tôi xin lỗi."

Tôi xin lỗi và giơ tay lên một chút để cho họ thấy tôi xin lỗi.

"Chết tiệt, có lẽ chị nên để ý một chút hơn chứ?"

Người va vào tôi là một cô gái có mái tóc dài màu vàng. Cô ấy liếc nhìn tôi một lúc với đôi mắt xanh sắc bén sau khi va vào tôi.Hình dáng đôi mắt hơi hếch và đôi mắt xanh lục của cô ấy rất quen thuộc. Tôi biết cô gái này!

Cô ấy là Viedielle Dubois và cũng là em gái của Cory, người mà tôi đã nhìn thấy từ xa.

Cory thường xuyên nói về em gái của mình. Cũng giống như nét mặt sắc sảo, cô ấy có lòng kiêu hãnh mạnh mẽ và cố tỏ ra cứng rắn, nhưng cô lại mềm yếu đến mức cậu phải lo lắng cho cô.

Viedielle là con út trong gia đình nên còn hơi non nớt, quen xô đẩy mọi người xung quanh. Cory lo lắng rằng nếu vào trường nội trú và không hòa nhập được, cô sẽ bị tổn thương.

Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ phải chào cô ấy, nhưng nhìn thấy cô ấy như thế này khiến tôi rất vui.

"Được rồi, tôi sẽ cẩn thận."

Tôi nhặt những thứ Viedielle đánh rơi trên sàn. Khi tôi xin lỗi ngay lập tức, cô ấy trông khá bất ngờ và gãi đầu.

"Shuraina? Ôi chúa ơi, là chị Shuraina sao? Thật tuyệt, cuối cùng em cũng tìm thấy chị rồi!"

Viedielle có cách nói chuyện bình thường giống như Cory. Không phải quý tộc nào cũng nói chuyện trang trọng như Hylli, nhưng rất nhiều người trong số họ có xu hướng nói với giọng nghiêm túc hơn.

Giống như Swan và Cory, cô ấy cũng khá thú vị. Kể cả khi tỏ ra kiêu ngạo là kém thời trang hơn, thì nó vẫn, hmm...Viedielle vỗ tay ngạc nhiên.

"Chị là chị gái của Karim phải không?"

Viedielle khịt mũi chế nhạo tôi trước khi yêu cầu được bắt tay. Tay cô ấy dường như đổ mồ hôi. Cô ấy dùng váy để lau tay trước khi giơ tay về phía tôi. Nhưng không hiểu sao tay cô lại run lên. Cái gì, cô ấy bị run tay à?

"Thật tốt khi cuối cùng cũng được gặp chị.Hãy chăm sóc em nhé. Khi chị kết hôn với gia đình em, em cũng sẽ kết hôn với gia đình chị."

"........?"

"Khi chị cưới anh trai em, em sẽ cưới Karim."

"........?"

Khoan đã tại sao tôi lại cưới Cory? Và tại sao cô ấy lại cưới Karim của tôi?

Khi tôi nhìn lại cô ấy với vẻ mặt bối rối, biểu cảm của cô ấy cũng trở nên kỳ lạ.

"....Ồ, tại sao. Tại sao chị lại có biểu cảm như vậy?"

Viedielle lo lắng hỏi tối. Chắc chắn việc Viedielle cưới Karim có thể là do cô ấy phải lòng Karim đáng yêu của tôi, nhưng tại sao tôi lại cưới Cory?

Khi tôi hỏi Viedielle tại sao tôi lại cưới Cory, khuôn mặt cô ấy thoải mái nở một nụ cười nhẹ.

"Em gần như cảm thấy tiếc cho anh trai mình lúc này đấy."

".......?"

"Hai người dành thời gian ở câu lạc bộ một mình mà vẫn chỉ là bạn bè thôi sao? Em đã nói với Cory rằng nếu anh ấy chỉ tiếp tục làm bạn và không có tiến triển thì chắc chắn anh ấy sẽ đánh mất chị ".

Viedielle lẩm bẩm một mình trước khi quay lại nhìn tôi. Cô ấy đưa cho tôi một tờ giấy lớn.Trong tờ giấy cô ấy đưa cho tôi có một lá thư được nhiều người viết lên. Viedielle đã đưa cho tôi một cuộn giấy.

Ở giữa tờ cuộn giấy có một trái tim ghi dòng chữ 'Dành riêng cho Shuraina'. Cái quái gì vậy?

"Đây, viết cái này đi. Thành thật mà nói, em đã đến tận tòa nhà cấp cao vì chị đấy, unni."

Viedielle đưa cho tôi một cây bút và bảo tôi viết một lá thư ở giữa trái tim có dòng chữ 'Dành riêng cho Shuraina'.

"Thành thật mà nói, vài ngày nữa là sinh nhật anh trai em. Bố mẹ em bận rộn đến tận bây giờ nên không thể chăm sóc anh ấy chu đáo, nhưng sinh nhật lần này tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc bất ngờ dành cho anh ấy với bố mẹ em!".

Nghĩ lại thì thực sự sắp đến ngày sinh nhật của Cory. Cho đến bây giờ, chỉ có Hylli và tôi tổ chức sinh nhật cho Cory. Việc học sinh rời trường và về nhà ăn mừng cùng bạn bè là điều bình thường nhưng Cory lại không làm vậy.

Cậu ấy có vẻ khó chịu về việc tổ chức sinh nhật cho mình. Theo lời của cậu ấy, cậu ấy ngày nào cũng ăn những thứ mình thích nên không thực sự cảm thấy cần có sinh nhật.Khi không có ai khác quan tâm đến cậu ấy, tôi cũng cảm thấy tiếc cho điều đó. Cậu ta cũng không phải là người hoạt động quá tích cực nên thường sẽ ngủ trong góc phòng hoặc nghiên cứu phép thuật. Cory không có nhiều bạn bè. Tệ hơn nữa, những biểu cảm đáng sợ của cậu ấy chẳng giúp ích được gì - có rất nhiều người muốn đến gần và làm quen với Cory nhưng không thể vì họ sợ anh ấy.

Rất may, hình ảnh lười biếng, thoải mái của cậu ấy đã giúp cải thiện hình ảnh của cậu ấy gần đây, nhưng mọi người vẫn cảm thấy khó bắt chuyện với cậu ấy.

Khi tôi đang viết thư, Viedielle cứ hỏi tôi những câu hỏi kỳ quặc như tại sao lá thư của tôi không ngọt ngào nên tôi phớt lờ mọi điều cô ấy nói. Thay vào đó, tôi không thể không chọc vào đôi má sưng húp dễ thương của Viedielle.

"Em hy vọng anh trai sẽ cảm động đến mức bật khóc."

Viedielle lẩm bẩm với chính mình, giọng nhuốm đầy sự tội lỗi. Cô ôm lá thư vào lòng và khi quay trở lại tòa nhà cấp hai thì tình cờ gặp Swanhaden.Viedielle ngưỡng mộ vẻ đẹp của Swan và đưa cho anh một cây bút để viết thêm gì đó vào bức thư của Cory.

Swan đọc lá thư và sau khi nhìn thấy thứ gì đó, cau mày và hắt hơi vào lá thư mà Viedielle đưa cho anh. Nó trông có vẻ gượng ép.

"Ồ xin lỗi. Tôi đã nhổ nước bọt vào nó. Tôi nên làm gì để xin lỗi đây?"

Swanhaden nheo mắt lại, dùng ngón tay cái lau lưỡi và chà xát lá thư tôi vừa viết. Mực bị nhòe và không thể đọc được nội dung của bức thư.

"Ồ, tôi rất xin lỗi. Tôi đã cố lau nó đi nhưng nó vẫn cứ nhòe."

Swan nói một cách đều đều và xin lỗi mà không có ý gì.

"Tôi rất xin lỗi. Tôi nên làm gì? Thay vào đó, tôi sẽ vẽ một con kỳ lân vì Cory thích nó....."

Tôi chưa bao giờ nghe nói Cory thích kỳ lân trước đây. Swan bắt đầu lảm nhảm.

Swan đã hứa sẽ vẽ một con kỳ lân nhưng thay vào đó lại vẽ một con lợn xấu xí. Tôi chắc chắn rằng đó là một con lợn, nhưng chiếc sừng và đôi cánh cho thấy cậu ấy đã cố gắng vẽ một con kỳ lân một cách nghiêm túc.

Hình vẽ kỳ lân lai con lợn được đặt ở giữa chữ, phía trong trái tim. Sau đó, cậu không dừng lại ở đó. Cậu ấy vẽ thêm vài bức vẽ xấu xí nữa.

Swan ném cây bút về phía Viedielle khi cậu ấy nói với cô rằng Cory sẽ rất thích nó nên anh sẽ đánh giá rất cao về nó.Những giấc mơ thời thơ ấu của Viedielle đã hoàn toàn tan vỡ.

End

-------------------------------

Vốn từ của mình có lẽ sẽ hơi ít và hạn hẹp, mình sẽ cố gắng cải thiệnn vì đây là bộ truyện yêu thích của mình

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com