Edit Toi Bi Ke Thu Cu Danh Dau Roi Thai Van Quy
Trans: Hen
Fixes: Chuang---------------------------------Cậu có chút xấu hổ nhìn Văn Mặc, nhưng hắn cũng không có vẻ gì là tức giận.Văn Mặc cũng không đào sâu hơn chủ đề vừa rồi, hắn quay lại nói: "Xào rau sẽ có khói, cậu ra phòng khách ngồi đi.""Không cần, tôi ở lại đây, nói không chừng còn có thể giúp cậu một tay." Cậu là khách mang tiếng đến nhà người ta để giúp đỡ, để cho chủ nhà làm cơm đã là không phải phép rồi, tuyệt đối không thể làm ông lớn ngồi chơi xơi nước hưởng thụ trong lúc chủ nhà đang tất bật cơm nước được, da mặt cậu cũng không có dày đến như vậy.Nhưng Văn Mặc cũng không muốn để cậu đứng trong bếp, đẩy cậu ra khỏi nhà bếp, còn đóng cửa nhà bếp lại.Cuối cùng Tô Chiêm nhìn vào Văn Mặc đang đứng dưới ánh đèn ấm áp trong nhà bếp, ngũ quan tuấn tú sâu sắc mang vài phần ôn nhu. Tô Chiêm đứng trước cửa phòng bếp một lúc lâu, vẫn là đi ra phòng khách.Cậu có lòng muốn làm việc, nhưng phòng khách đã được thu dọn sạch sẽ, dường như cậu không làm được gì cả, chỉ có thể ngồi trên sofa chờ Văn Mặc.Cậu trầm mặc một chút, dứt khoát lấy điện thoại ra, muốn tìm xem chỗ nào có thể xét nhiệm DNA.Chỉ hơn mười mấy phút, Văn Mặc liền bưng ra ba món mặn một món canh, còn chuẩn bị cơm trắng và Tiểu Long Bao siêu ngon.Bữa tối hết sức phong phú, Tô Chiêm nhìn mà thèm thuồng.Cậu không chút do dự khen ngợi: "Trông có vẻ nấu rất được."Văn Mặc nhướn mày: "Chỉ là nấu được?"Tô Chiêm suy nghĩ một chút, lại thổi rắm cầu vồng*: "Các món ăn đều tinh tế, thơm ngon, hấp dẫn, lạ mắt, sáng tạo." (Rắm cầu vồng:Thường dùng để chỉ những người hâm mộ thổi phồng khoa trương về thần tượng của mình, toàn là ưu điểm, thậm chí thần tượng có đánh rắm cũng nói thành nó là cầu vồng. Nguồn google :>)Văn Mặc nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, âm cuối hơi cao lên, như muốn ám chỉ gì đó.Tô Chiêm suy nghĩ một chút, lúng túng nói: "Cái đó, cảm ơn cậu đã nấu cơm cho tôi, tôi. . . . . .""Có thích không?" Văn Mặc chậm rãi hỏi.Tô Chiêm sờ sờ mũi, vẫn còn chút ngạo kiều: "Cái đó, cứ như vậy đi, coi như là, thích."Văn Mặc rũ mí mắt xuống, rốt cuộc cũng hài lòng, đưa cho cậu một đôi đũa: "Ăn cơm."Tô Chiêm cầm lấy đũa bắt đầu ăn.Lúc ăn Văn Mặc cũng không bày trò quái quỷ gì khác, chỉ cùng Tô Chiêm nói chuyện phiếm, bầu không khí hết sức hài hòa.Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau bỏ bát đũa vào bên trong máy rửa bát.Văn Mặc thấy thời gian đã đến tám giờ tối, đang muốn thảo luận một chút liên quan đến chuyện "thù lao" nấu cơm với Tô Chiêm, bất chợt nhận ra sắc mặt Tô Chiêm có vẻ sai sai.Lông mày Tô Chiêm nhíu chặt lại, sắc mặt trắng bệch, tựa như đang vô cùng đau đớn.Sắc mắt Văn Mặc thay đối, hỏi cậu: "Cậu bị sao vậy?"Tô Chiêm lắc lắc đầu, đau đến mức không nói nên lời, đứng cũng không vững mà ngã xuống.Văn Mặc đỡ lấy cậu: "Cậu bị sao vậy, có phải là đau chỗ nào hay không?"Tô Chiêm ôm chặt bụng, cảm giác trong bụng đau đớn như xé ruột, tựa như có thứ gì đó ở bên trong đang muốn xé toạc bụng cậu ra, cậu đau đến nỗi trước mắt biến thành màu đen, thái dương đổ đầy mồ hôi.Văn Mặc nhìn cậu một mực ôm lấy vùng bụng, sắc mặt tái nhợt.Văn Mặc cau mày, thấp giọng nói: "Cậu chịu đựng một chút."Hắn vừa dứt lời, tin tức tố trên người Tô Chiêm không khống chế được cứ thế tràn ra.Trong lòng hắn căng thẳng, tin tức tố của alpha gần như theo bản năng bị dẫn ra ngoài. Văn Mặc lập tức đè nén loại cảm giác này xuống, ôm Tô Chiêm đặt lên ghế sofa, từ cặp Tô Chiêm lấy ra thuốc ngăn mùi, phun lên người Tô Chiêm vài phát, lại mang theo thuốc ngăn mùi bên người để phòng ngừa bất trắc, sau đó liền ôm Tô Chiêm chạy ra ngoài. Ý thức Tô Chiêm mơ hồ, co rúc trong lồng ngực Văn Mặc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.Văn Mặc ngồi trên xe taxi, không ngừng thúc giục tài xế lái nhanh một chút, hắn lo lắng ôm Tô Chiêm, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tô Chiêm, thấp giọng an ủi này nọ.Tô Chiêm mơ hồ có thể nghe được có một người vẫn luôn nói bên tai cậu: "Kiên trì một chút, rất nhanh sẽ hết đau thôi, sẽ không có chuyện gì hết. . . . . ."Giọng nói kia chan chứa ân cần cùng lo lắng.Tô Chiêm cảm thấy trong lòng cậu giống như có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua, giống như trong ngày hè, cơn gió nhẹ thổi bay chiếc lá, lá rơi trên mặt hồ, theo gió dần dần chuyển động, mang theo những rung động bé nhỏ.**Trong tháng chín, Tô Chiêm đã ba lần vào bệnh viện.Lần này Văn Mặc đưa cậu tới một bệnh viện tư nhân có điều kiện rất tốt, lúc cậu có lại được ý thức thì đã nằm trên giường bệnh, bên cạnh truyền tới tiếng nói chuyện thầm thì. ."Có vẻ trước kia bệnh nhân từng dùng qua các dược vật làm ức chế phát dục, thế nên kì phân hóa của cậu ấy đến rất muộn, các dấu hiệu khác của omega chưa phát triển tốt, đáng lẽ ra bệnh nhân phải dùng các loại thuốc kích thích để thúc đẩy phân hóa, nếu không nội tiết của cậu ấy sẽ hỗn loạn, rất khó để phân hóa các đặc điểm của omega bình thường. Nhưng cậu ấy vừa may được cậu dấu hiệu. Tin tức tố của alpha vốn có tác dụng kích thích tuyến thể omega, có thể tin tức tố của cậu trong lúc vô tình đã trợ giúp cậu ấy phân hóa."Văn Mặc thấp giọng hỏi: "Vậy tại sao hôm nay cậu ấy lại đau đến ngất đi?""Là như vầy." Tiếng nói của người vừa rồi tiếp tục giải thích: "Cậu vừa nói bệnh nhân có phản ứng đặc thù với tin tức tố của cậu, tôi đoán bệnh nhân có chứng ỷ lại tin tức tố, cần có tin tức tố của cậu để kích thích phát triển phân hóa. Mấy ngày trước cậu đã đánh dấu tạm thời cho cậu ấy, hôm nay lại để cho cậu ấy hấp thụ không ít tin tức tố, đại khái chính là lượng tin tức tố ấy đủ để kích thích các đặc điểm của omega phát triển. . . . . . À, cậu cũng biết đấy, omega đều phát triển khả năng sinh con, cậu ấy bị đau bụng dưới, hẳn là đang trong thời kì phát triển cơ quan sinh sản."Đậu mòe! Tô Chiêm nghe xong, mém xíu nữa là hóa thân thành xác chết vùng dậy.Cậu thật sự không biết điều nào mà người kia nói làm tim cậu tan vỡ nhiều hơn.Là Văn Mặc đã biết được chứng ỷ lại tin tức tố của cậu, hay là thân thể cậu đang phát triển khoang sinh sản, rất nhanh thôi cậu sẽ trở thành một omega nam có thể sinh con.Cậu vô cùng suy sụp, nhưng vì để tránh xấu hổ thêm, cậu nhắm mắt lại, cố gắng làm bộ như chưa tỉnh, nếu như bây giờ cậu tỉnh dậy, sáu con mắt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, hình ảnh đẹp quá cậu không dám tưởng tượng luôn.Văn Mặc hỏi tiếp: "Vậy triệu chứng của cậu ấy có nghiêm trọng không, có cần phải chữa trị gì không?""Ngược lại không có gì nghiêm trọng." Một người khác có vẻ là bác sĩ giải thích: "Bây giờ hệ thống sinh dục cậu ấy đang bắt đầu phát triển, không phải vấn đề quá lớn."Tô Chiêm nghe đến đoạn này không nhịn được nữa, cậu mở to mắt hỏi bác sĩ: "Vậy thì chứng ỷ lại tin tức tố của cháu có phải đã khỏi rồi hay không?" Ánh đèn chân không trong phòng bệnh sáng rực, Văn Mặc đứng bên cạnh một vị bác sĩ mặc áo khoác dài màu trắng, Văn Mặc mím môi, vẻ mặt hết sức lạnh lùng nghiêm túc, ngũ quan dưới ánh đèn màu trắng lộ ra vài phần sắc bén.Đầu tóc và quần áo của Văn Mặc đều có chút lộn xộn, Tô Chiêm mơ hồ nhớ lại hình như cậu ngồi trên xe taxi đau bụng dữ dội, kéo quần áo của Văn Mặc, đem quần áo của đối phương nắm thành cái bộ dạng này.Trong lòng cậu còn thật là hổ thẹn.Văn Mặc thấy cậu tỉnh, lập tức quay lại ân cần hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào rồi?"Tô Chiêm cảm nhận thân thể của mình một chút, hơi ngượng ngùng mà thành thật nói: "Thì là, bụng có chút căng, không phải là rất đau, những chỗ khác không bị gì hết."Văn Mặc thở phào nhẹ nhõm, hỏi bác sĩ: "Tình huống hiện tại của cậu ấy như thế nào?"Bác sĩ hỏi Tô Chiêm vài vấn đề, lại tiến hành kiểm tra đo lường, sau đó nói: "Nếu không đau thì không có vấn đề gì lớn, đau đớn trong quá trình phát triển là chuyện bình thường, không cần phải quá lo lắng, nếu như không phát triển hết cùng một lúc, thì sẽ không đau đến như vậy."Văn Mặc hỏi tiếp: "Nếu như lại tiếp tục đau, liệu có biện pháp gì có thể giải quyết không?"Bác sĩ suy nghĩ chốc lát: "Loại đau đớn này hẳn là do tốc độ truyền tin tức tố của cậu cho cậu ấy lúc nhanh lúc chậm tạo thành. Đối với cậu ấy tin tức tố của cậu tương đương với thuốc kích thích phát dục, trước kia vẫn nhận được không đủ, hai ngày nay lại nhận được quá nhiều. Cậu ấy hấp thụ đến quá no nên đã bị kích thích ngay lập tức, nếu như sử dụng tin tức tố của cháu để điều trị theo kế hoạch thì tình trạng đau đớn kịch liệt này sẽ không xuất hiện."Trước mắt Tô Chiêm tối sầm, không còn mặt mũi nào nghe bác sĩ nói, cái gì mà hấp thụ đến quá no, cậu hấp thụ tin tức tố alpha của Văn Mặc, hấp thụ quá no?Cậu tuyệt vọng hỏi: "Bác sĩ, không phải là cháu đang bắt đầu phát triển sao, hẳn là không cần tin tức tố của alpha chứ?"Bác sĩ là một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, thở dài một hơi, ánh mắt đầy từ ái nhìn cậu: "Đứa nhỏ này cháu đã hiểu lầm rồi, cháu đã bắt đầu phát triển, mới phải càng cần đến tin tức tố alpha của cậu chàng đây hơn, hệ thống phát dục của bản thân cháu có chút rối loạn, cần phải có tin tức tố của alpha ở bên ngoài để kích thích mới có thể phát triển bình thường, nếu như không phát triển tốt, tương lai cháu có thể sẽ rất đau đớn, thân thể giống như thiếu đi một bộ phận vậy. . . . . ."Tô Chiêm: "..."Nhân sinh tối đen như tiền đồ của chị Dậu. jpgCậu phải dựa vào tin tức tố của kẻ thù trước kia mới có thể miễn cưỡng phát triển bình thường, thật sự là. . . . . . một lời khó mà nói ra hết được.Văn Mặc cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, một lát sau, sắc mặt hắn không đổi hỏi bác sĩ: "Nếu như làm theo kế hoạch lấy tin tức tố của tôi cho Tô Chiêm, thân thể của cậu ấy còn có thể xảy ra vấn đề khác không?""Về mặt lý thuyết thì không." Bác sĩ suy nghĩ một chút: "Bất quá cơ thể con người giống như một cỗ máy hết sức tinh vi, tôi cũng không thể nói rõ được. Nếu như cháu cần, tôi có thể chỉ định một kế hoạch cụ thể, cậu dựa theo kế hoạch này để tiến hành chữa trị và được kiểm tra định kỳ, như vậy hẳn sẽ không có vấn đề."Văn Mặc nhìn bác sĩ một cái, cũng không nói có muốn lập ra kế hoạch hay không, chỉ hỏi bác sĩ: "Còn cần chú ý gì nữa không?" Bác sĩ hiểu ý của Văn Mặc, vô cùng tự giác nói: "Trước mắt tạm thời không có, nếu như bạn học Tô Chiêm lại đau nữa, mà không phải cực kì khó chịu, đề nghị đỡ cậu ấy qua đây. Nếu như đau kịch liệt, có thể cho cậu ấy uống ibuprofen*, giờ tôi đi thăm phòng bệnh trước, nếu như cậu Văn đây có việc gì cần tôi thì chỉ cần nhấn chuông ở đầu giường là được." [*Ibuprofen là thuốc hạ sốt, giảm đau được sử dụng rộng rãi để hạ sốt, điều trị nhiều loại đau nhức như đau lưng, đau bụng kinh, đau răng,.. Thuốc giảm đau Ibuprofen cũng được dùng để điều trị chứng viêm như đau do viêm khớp, căng cơ, bong gân,...]Sau khi bác sĩ rời đi, trong phòng bệnh nhất thời rơi vào trầm mặc.Tô Chiêm ngại mở miệng, Văn Mặc ngồi ở cái ghế bên cạnh giường cậu, trầm mặc, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không thấy nói chuyện.Bầu không khí xấu hổ bao quanh hai người, mơ hồ xen lẫn vài phần mập mờ.Tô Chiêm cực kỳ lúng túng mất tự nhiên, chứng ỷ lại tin tức tố cậu che dấu kĩ càng đã bị Văn Mặc biết được, cậu cảm giác như mọi thứ của mình được bày ra hết trước mặt Văn Mặc, có loại nhục nhã khi bị mạnh mẽ bóc trần, làm cho cậu bây giờ không dám nhìn đến vẻ mặt và ánh mắt của Văn Mặc. (Truyện chỉ được đăng tại wattpad hen24, truyện full là con đĩ ăn cắp nứng l*n mong manh)Cậu yên lặng nằm trên giường, cảm thấy bầu không khí trong phòng rất ngột ngạt, làm cho cậu cảm thấy càng lúc càng khó chịu.Trong lòng cậu âm thầm chờ mong Văn Mặc sẽ nói chút gì đó, nhưng Văn Mặc chỉ ngồi trên ghế, cái gì cũng không nói.Không biết đã qua bao lâu, rốt cục Tô Chiêm cũng không chịu nổi nữa, hỏi Văn Mặc: "Sao cậu không nói gì vậy?"Văn Mặc ngẩng đầu lên, nhướn mày nhìn Tô Chiêm, chậm rì rì trả lời: "Xế chiều hôm nay tôi vừa mới hứa với cậu rồi."Tô Chiêm: ". . . Hứa cái gì cơ?"Văn Mặc: "Không đề cập tới, ừm, cậu biết mà, tôi hứa sẽ không đề cập đến những chuyện kia." Lúc này Tô Chiêm mới nhớ lại, buổi chiều cậu tức Văn Mặc, Văn Mặc hứa với cậu cuối tuần này sẽ không nhắc lại chuyện tin tức tố.Tô Chiêm: ". . . . . ."Tức thành con cá nóc luôn.Cậu làm sao mà biết được chuyện mình làm ra lúc tức giận nhất thời bây giờ lại có thể trở thành tự bê đá đè chân mình chứ.Cậu thật muốn đem mặt chôn trong gối, không muốn gặp người nữa.Làm sao bây giờ, Tô Chiêm quả thực khóc không ra nước mắt, cậu làm sao mà biết được chính mình sẽ gặp phải chuyện ly kỳ quái dị lại cổ quái đến như vậy, cậu cư nhiên có thể hấp thụ tin tức tố tới no, sau đó làm đặc tính omega bị kích thích phát dục, sự tình liền trở thành cái dạng này, bí mật nhỏ của cậu bị phơi bày hoàn toàn trước mặt Văn Mặc.Cậu nhìn Văn Mặc đang trưng vẻ mặt cậu không cho thì tôi không nói, cậu cắn răng một hồi, cuối cùng vẫn đỏ mặt nhỏ giọng: "Cái kia, cậu có thể nhắc đến."Văn Mặc chậm rì rì hỏi: "Cái gì? Tôi nghe không rõ."Tô Chiêm thẹn quá hóa giận: "Văn Mặc!" Văn Mặc không trêu chọc cậu nữa, chủ động nói: "Chuyện thân thể của cậu, tôi nguyện ý phối hợp điều trị."Tô Chiêm sửng sốt một chút, đần mặt ra, cảm thấy tay chân lúng ta lúng túng hết cả lên, cậu trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: "Như vậy không ổn lắm, rất phiền cho cậu."Dưới ánh đèn chân không của bệnh viện, khuôn mặt trắng nõn của Tô Chiêm lộ ra một loại mỹ cảm bán trong suốt, thoáng như ngọc lưu ly mong manh dễ vỡ, chạm nhẹ một cái liền vỡ.Trên người cậu đắp một cái chăn mỏng, thiếu niên tuấn tú được bao bọc lại, trên mặt vẫn còn mang theo chút chật vật từ trận đau đớn kịch liệt lúc nãy, nhỏ yếu mà lại kiên cường mạnh mẽ đến bất ngờ.Văn Mặc nhìn thấy dáng vẻ đó của Tô Chiêm, cảm thấy có chút đau lòng.Hắn không biết Tô Chiêm tỉnh dậy vào lúc nào, có nghe hết từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện hay không, nhưng bác sĩ vừa mới nói cho hắn biết, tình huống này của Tô Chiêm, có thể lựa chọn trị liệu kích thích ngay từ đầu, nhưng để trị liệu kích thích cần được cha mẹ đồng ý, ngay từ đầu Tô Chiêm đã chọn từ bỏ khả năng nói cho cha mẹ biết chuyện này.Tô Chiêm lựa chọn dè dặt dựa vào tin tức tố của hắn để chữa trị, thậm chí tình nguyện lên diễn đàn trường mua quần áo của hắn cũng không nghĩ đến chuyện sẽ nói cho cha mẹ, trong nhà Tô Chiêm nhất định đã xảy ra chuyện . Thẳng thắn mà nói, Tô Chiêm như vậy khiến hắn rất đau lòng, một mình gồng gánh trên lưng rất nhiều chuyện, nhưng Tô Chiêm làm như thế, cũng làm khơi dậy bản năng độc chiếm ác liệt của alpha khắc sâu trong xương hắn.Dù cho bây giờ mà Tô Chiêm chọn trị liệu kích thích, hắn cũng có biện pháp bỏ qua sự đồng ý của cha mẹ cậu, hắn cũng không muốn để Tô Chiêm dùng thuốc kích thích tin tức tố.Omega của hắn, chỉ có thể dùng tin tức tố alpha của hắn.Hắn trầm mặc nhìn Tô Chiêm, đôi mắt đen như mực hết sức thâm thúy u ám, Tô Chiêm không biết có phải là do nhìn vào lâu hay không, nhưng lại có thể thấy rằng trong đôi mắt ấy chứa đựng dịu dàng.Văn Mặc nói: "Không liên quan, chuyện này cũng có trách nhiệm của tôi, nếu như lúc ấy tôi không đánh dấu tạm thời cho cậu, cậu cũng sẽ không xuất hiện loại triệu chứng này, tôi nguyện ý gánh vác trách nhiệm, giúp cậu chữa bệnh, cậu không cần cảm thấy có bất kỳ gánh nặng gì."Tô Chiêm đỏ mặt, cho dù cậu có mặt dày đến mấy cũng không thể không biết xấu hổ mà chấp nhận cách nói này, nếu như lúc ấy Văn Mặc không đánh dấu tạm thời cho cậu, chắc là cậu còn thảm hơn so với hiện tại."Cái đó..." Tô Chiêm vẫn cảm thấy không ổn lắm, bản năng của cậu không muốn làm phiền người khác: "Như vậy đối với cậu cũng không tốt, bắt cậu phối hợp trị liệu, nói không chừng sẽ làm cậu hao tổn rất nhiều tin tức tố alpha. . . . . .""Vậy cậu chỉ cần giúp tôi mua đồ bồi bổ cho alpha là được rồi." Văn Mặc dùng lời nói trước đó của cậu chặn miệng cậu: "Chuyện này quyết định như vậy đi, thân thể của cậu nhất định phải được trị liệu, nếu không tương lai cậu sẽ rất khó chịu." "Nhưng, nhưng mà. . . . . ." Tô Chiêm vẫn cảm thấy như vậy không được, thế này thì cậu nợ Văn Mặc nhiều lắm, Văn Mặc cũng không có nghĩa vụ giúp cậu chữa bệnh.Nhưng Văn Mặc không nhiều lời, trực tiếp đứng lên: "Tôi đi thương lượng kế hoạch cụ thể với bác sĩ một chút, cậu cứ nằm xuống nghỉ ngơi thêm một lúc trước đã."Tô Chiêm có ý muốn đi cùng hắn, nhưng trên người cậu không còn chút khí lực nào, còn đang truyền dịch, cuối cùng cũng chỉ có thể buông tha ý nghĩ này.Sau khi Văn Mặc đi, một mình cậu nằm trên giường bệnh, đỡ trán, thật sự không hiểu sự việc làm sao có thể phát triển thành cái dạng này.Người cậu vốn cho là kẻ thù, bây giờ lại đang tận tụy hết lòng giúp đỡ cậu.Mà người cậu luôn cho là người thân, đối với cậu hầu như là không thèm quan tâm.Từ lúc cậu mang cặp sách rời khỏi nhà, Tô Bằng Sính trừ việc kêu cậu về kiểm tra cơ thể, cũng không có một lời quan tâm nào khác, Nhiếp Uyển Như thì một câu cũng không hỏi đến.Con người vào lúc bị bệnh sẽ trở nên rất yếu đuối.Tô Chiêm trước đó đã đau đến ngất đi, bây giờ nằm trong bệnh viện, người chăm sóc cậu lại là người mà cậu chỉ mới quen biết vài tháng, cũng không phải là quan hệ bạn học thân thiết, kỳ thực trong lòng cậu cũng cảm thấy rất tủi thân, rất đau lòng.Cũng thật sự, rất cảm kích Văn Mặc, hôm nay nếu như không có Văn Mặc giúp đỡ, cậu còn không biết phải đi đâu, lúc đau đớn mất đi ý thức sẽ gặp phải chuyện gì.Mặc dù Văn Mặc đã dùng tin tức tố đè ép cậu, nhưng, ừm, Văn Mặc cũng đã nói xin lỗi rồi, cũng không có thật sự làm gì cậu. . . . . .Như vậy mà nói, Văn Mặc đối xử với cậu coi như cũng không tệ, đã tốt hơn phạm trù bạn học bình thường. Cậu khó chịu một lúc, cảm thấy bản thân không thể cứ tiếp tục như vậy nữa, Văn Mặc giúp cậu, chiếu cố cậu không ít, cậu phải nghĩ cách để báo đáp Văn Mặc mới được.Cậu suy nghĩ một chút, đăng nhập vào acc wechat clone, thấy nhóm Lọ Mực còn đang thảo luận xem tặng quà sinh nhật gì cho Văn Mặc, cậu thành tâm thành ý hỏi: "Văn Mặc có sở thích gì không?"Mọi người trong nhóm này đều biết cậu là 'Fan cứng' của Văn Mặc, hiện tại Tô Chiêm cũng không muốn giải thích cái hiểu lầm quái lạ này, dứt khoát dùng cái danh 'fan cứng' để hỏi chuyện.Chủ nhóm Bé Trà Sữa Của Văn Mặc đáp lại cậu: "Thật ra thì bọn tôi đã thảo luận rất lâu, cũng không biết Văn Mặc thích cái gì, có người đã chủ động hỏi bạn của Văn Mặc là Tưởng An Hành, Tưởng An Hành lại nói bọn tôi đừng phí tâm, Văn Mặc rất ít nhận quà từ người khác, bởi vì nếu như nhận sẽ gây ra hiểu lầm, trước kia trong trường chúng ta cũng có người tặng quà cho Văn Mặc, Văn Mặc không vứt đi thì cũng lấy chia cho các thầy cô với bạn học trong trường.Mười năm nóng lạnh: . . . . .Tô Chiêm thật nhức đầu, Văn Mặc cái gì cũng không thích, cậu nên tặng hắn cái gì, nên báo đáp kiểu gì đây?Bé Trà Sữa Của Văn Mặc nói tiếp: "Nghe nói tiền tiêu vặt của Văn Mặc cũng rất nhiều, quần áo giày dép này kia nhiều đến nỗi mặc không hết, tiền tiêu vặt đã sắp giống như làm đầu tư chơi cổ phiếu, thật là ·cái gì cũng không thiếu · ngậm thìa vàng sinh ra · sinh ra đã ở vạch đích.Khóe miệng Tô Chiêm giật giật, cái gì cũng không muốn nói, cậu cũng không biết nên tặng cái gì.Hay là cậu lại đi hỏi vài người khác? Cậu còn nhớ hình như Cố Tuân với Văn Mặc có quen biết, còn khá là thân thuộc nhau.Hay là cậu đi hỏi thử Cố Tuân một chút?Vận mệnh thật là một thứ kì diệu, mấy tuần trước cậu còn lờ mờ có tâm tư đơn phương yêu mến với Cố Tuân, mấy tuần sau, cậu lại cảm thấy mình với Cố Tuân có thể trở thành đôi bạn thân omega, hỏi Cố Tuân về sở thích của Văn Mặc.Cậu miên man suy nghĩ, Văn Mặc đẩy cửa phòng bệnh đi vào, trông thấy ánh mắt cậu có chút mờ mịt, hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"Tô Chiêm như giật mình vội cất điện thoại, không dám để cho Văn Mặc biết cậu trà trộn vào nhóm Lọ Mực."Cái đó. . ." Cậu nuốt nước miếng, cảm thấy bản thân cuối tuần này quả thật đã làm phiền Văn Mặc quá nhiều: "Thật xin lỗi, hình như tôi đã làm loạn cả cuối tuần vui vẻ của cậu rồi, tiền thuốc thang với tiền taxi vừa nãy hết bao nhiêu, tôi trả lại cho cậu."Cậu và Văn Mặc chỉ là quan hệ bạn cùng phòng, không thể chiếm tiện nghi tiền bạc của người ta, mặc dù Văn Mặc không thiếu chút tiền này, nhưng cậu không thể không trả lại.Bạn nhỏ Tô Chiêm vẫn có nguyên tắc làm người của riêng mình."Cái này à." Văn Mặc dửng dưng nói: "Bệnh viện không lấy tiền, bệnh viện này do cha tôi đầu tư, tôi đưa cậu đến đây khám không mất tiền."Tô Chiêm sửng sốt một chút, lúc bấy giờ cậu mới phản ứng được mình đang nằm ở một phòng bệnh đơn, điều kiện rất tốt, trong phòng còn có nhà vệ sinh riêng, còn có ghế sofa.Hóa ra là một bệnh viện tư nhân lớn, thật sự đã làm phiền rồi.Văn Mặc nói tiếp: "Nãy giờ cứ luôn nói chuyện khác, chắc hẳn cậu cũng không nắm rõ, tôi kể lại cho cậu một chút. Vừa nãy cậu ngất xỉu trên taxi, tôi đưa cậu tới bệnh viện này, dịch cậu đang truyền có thuốc bổ bên trong, dược tính ôn hòa, chờ một lúc nữa truyền xong thì không sao nữa, cậu có thể chọn xuất viện về nhà, hoặc là ở lại đây thêm một đêm."Tô Chiêm sửng sốt một chút.Văn Mặc không nhanh không chậm nói: "Bác sĩ bảo rằng cậu đang 'phát triển thân thể', cần nghỉ ngơi nhiều hơn, mấy cái khác thì không sao cả."Không biết có phải là lỗi giác của Tô Chiêm hay không, cậu luôn cảm thấy Văn Mặc nói ra bốn chữ 'phát triển thân thể' rất kì quái, cứ như mấy chữ vô cùng đơn giản đó còn có hàm nghĩa khác."Tôi, cái đó. . . . . ." Thực ra cậu cũng không biết mình nên đi đâu, về nhà là không thể được: "Bằng không thì tôi cứ ở lại bệnh viện một đêm vậy, hôm nay thật sự đã làm phiền cậu, cậu cứ về trước là được rồi." "Được thôi." Văn Mặc không có ý kiến, chỉ nói thêm: "Tôi ở lại với cậu."Tô Chiêm sững sờ: "Không cần đâu, cái này thì vất vả cho cậu quá.""Sao lại không cần chứ?" Văn Mặc nhướn mày nhìn cậu: "Cậu là một omega vị thành niên, tôi không thể để cậu ở lại bệnh viện một mình cả đêm được."Nói hay ghê ha, làm như cậu là một alpha thành niên rồi vậy."Không có vấn đề gì nha." Tô Chiêm cảm thấy chính mình có thể: "Cậu cũng không cần lo lắng đâu.""Không được." Thanh âm Văn Mặc phát ra rất bình thản, nhưng ngữ khí vô cùng kiên quyết: "Nếu không thì chúng ta cứ cùng nhau về nhà."Tô Chiêm: "Về nhà?"Cái từ về nhà này, có phải là hơi là lạ không? Văn Mặc nói là 'cùng nhau về nhà', hai người họ từ khi nào đã có nhà chung?Cậu không muốn để cho Văn Mặc ngủ ở đây, một người cao tận một mét tám mấy như Văn Mặc, nằm trên chiếc ghế sofa bên cạnh thật sự rất uất ức.Tô Chiêm biết Văn Mặc là người rất chú ý đến phẩm vị cuộc sống, từ ký túc xá được hắn bày trí trang hoàng lại cũng có thể nhìn ra được, để cho Văn Mặc ngủ lại trong phòng bệnh này, đúng thật là uất ức cho hắn.Cậu muốn để Văn Mặc trở về, nhưng lại không lay chuyển được đối phương, nhớ lại lúc ăn cơm chiều Văn Mặc đã nói với cậu đã dọn dẹp xong phòng cho cậu, cậu mềm lòng, nói: "Thế thì chúng ta cùng nhau trở về vậy." Văn Mặc nhận được câu trả lời hài lòng, gật đầu cẩn thận nói: "Được, chờ cậu truyền dịch xong, chúng ta cùng nhau về nhà."Tô Chiêm không biết có phải lại là lỗi giác của chính mình hay không, hình như Văn Mặc lại vừa nhấn mạnh mấy chữ 'cùng nhau về nhà'.Tô Chiêm không lay chuyển được Văn Mặc, hoàn toàn không cùng một mạch não, cho nên cậu vừa truyền dịch xong thì thành thành thật thật cùng Văn Mặc về nhà.Hai người đón taxi về, không biết có phải là lo lắng cho thân thể Tô Chiêm hay không mà trên đường về Văn Mặc cũng không nói gì khác, giống như là một người bạn có quan hệ rất tốt, thái độ tự nhiên mà giới thiệu các phòng trong nhà hắn cho Tô Chiêm.Nhà Văn Mặc rất lớn, ba tầng, ừm, nghe nói tầng ba là không gian riêng của hai ba của Văn Mặc, tầng hai là chỗ của Văn Mặc, phòng cho khách và phòng tập thể dục, sau vườn còn có một hồ bơi nhỏ, bất quá hôm nay chắc không có thời gian tham quan.Văn Mặc chuẩn bị cho Tô Chiêm ở phòng khách cạnh phòng hắn, hai phòng kề sát nhau, trong phòng đã được trải sẵn ga giường màu xanh nhạt cùng một tấm chăn mỏng, còn chuẩn bị sẵn một bộ dụng cụ rửa mặt, Văn Mặc không làm yêu* nữa, thái độ thân thiện ôn hòa, ở chung vô cùng thoải mái, Tô Chiêm không tự chủ mà buông lỏng phòng bị, sau khi rửa mặt xong liền nằm xuống ngủ.[*yêu trong yêu diễm lẳng lơ, ý Tô Chiêm là Văn Mặc không lẳng lơ bày trò ghẹo ẻm nữa]Buổi tối hôm đó, có lẽ là chú ý đến thân thể của Tô Chiêm, Văn Mặc cực kì ôn nhu nhẫn nại, rất có tính người, nhưng đến sáng hôm sau lại biến về nguyên hình. Sói đuôi to vẫn là sói đuôi to, dưới lớp da kia chính là một tên văn nhã bại hoại.Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Văn Mặc lấy ra 'phương án trị liệu' mà bác sĩ đưa, nghiêm túc thảo luận với Tô Chiêm.Tô Chiêm trợn tròn hai mắt kinh ngạc, giống như một vật nhỏ đáng yêu, sợ hãi do dự không dám tiến lên, Văn Mặc nhìn đến, chỉ cảm thấy vừa đáng thương vừa thú vị, thói hư tật xấu của alpha lại trồi lên, hắn trưng biểu tình nghiêm trang nói: "Không phải tối hôm qua chúng ta đã thương lượng xong rồi sao?"Trong lòng Tô Chiêm muốn nói ai cùng mi thương lượng xong rồi, rõ ràng là mi tự mình quyết định, nhưng chuyện này lại liên quan đế bệnh tình của cậu, cậu suy nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng gượng gạo nói: "Ừm, đúng vậy."Cậu thật ra chỉ là, ừm, không quá muốn ngẫm lại chuyện này.Văn Mặc đã chuẩn bị xong xuôi, lấy ra phương án trị liệu hôm qua bác sĩ đã lập ra đưa lên trước mặt Tô Chiêm nói: "Bác sĩ nói, tuần tới chúng ta có thể bắt đầu thực hiện theo phương pháp này."Tô Chiêm lấy dũng khí nhìn qua phương án mà bác sĩ đã viết, lập tức đỏ bừng mặt.Cái phương án trị liệu chết tiệt này, viết cái gì trong đó vậy? !Cách hai tuần đánh dấu tạm thời một lần, mỗi ngày đều mặc quần áo của Văn Mặc.Đây không phải là đem cậu với Văn Mặc buộc chung lại một chỗ sao?Ảnh hưởng của đánh dấu tạm thời sẽ càng ngày càng sâu, đến cuối cùng cho dù alpha không thích omega đó, cũng sẽ vì bản năng mà muốn độc chiếm, muốn ở chung một chỗ.Khi đó giữa alpha và omega sẽ hình thành một loại quan hệ tượng tự như đánh dấu vĩnh viễn.Cậu, cậu và Văn Mặc bị buộc chung lại rồi?Hơn nữa phần danh mục các việc cần chú ý khi trị liệu kia viết cái quỷ gì vậy, omega có thể sẽ xuất hiện triệu chứng eo mềm chân nhũn, tin tức tố bất ổn vân vân tương tự như triệu chứng của kì phát tình, cần có tin tức tố của alpha đến tiến hành trấn an.Cái quái gì đây!Tô Chiêm xù lông lên, không kiềm được hỏi: "Bắt buộc phải trị liệu như vậy sao, nhất thiết phải đánh dấu tạm thời mới được hả, như vậy. . . . . .đối với cậu cũng không ổn."Thật ra thì cũng không bắt buộc phải đánh dấu tạm thời, lúc đó bác sĩ còn ám chỉ một cách uyển chuyển với hắn, nếu như không muốn có quan hệ mật thiết với omega, thì chỉ cần rút tin tức tố alpha của hắn ra tiêm vào cơ thể omega là được.Nhưng Văn Mặc kiên quyết không đồng ý, hơn nữa còn cưỡng ép bác sĩ không được nói cho Tô Chiêm biết cách này.Đùa à, hắn cảm thấy đánh dấu tạm thời này nọ chính là thú vui lớn nhất của hắn trong quá trình trị liệu này, sao hắn có thể bằng lòng bỏ qua chứ.Hắn tuyệt đối phải giấu đi, đồng thời không thể để cho Tô Chiêm biết còn có biện pháp giải quyết khác.Vẻ mặt hắn bình tĩnh hỏi Tô Chiêm: "Sao vậy, cậu vẫn không thích tin tức tố của tôi, hay là không thích bị tôi đánh dấu tạm thời, cảm thấy bị tôi đánh dấu là một chuyện đáng xấu hổ?"Trong lòng Tô Chiêm 'lộp bộp' một cái, mặc dù nhìn biểu tình của Văn Mặc giống như rất bình tĩnh, trong giọng nói cũng không có chút ý trách cứ nào, nhưng cậu không hiểu kiểu gì mà bỗng dưng thấy hơi áy náy. Văn Mặc đây cũng chỉ đang giúp cậu chữa bệnh, thái độ đã rất tốt rồi, không cười nhạo cậu, cậu còn muốn yêu cầu nhiều như thế. . . . . .Thật ra thì đến bây giờ, cậu đã không còn bài xích bị Văn Mặc đánh dấu tạm thời, ừm, quá lắm thì vẫn có chút ngượng ngùng, nhưng tuyệt đối không có ghét bỏ."Tôi chỉ là cảm thấy, cậu vì giúp tôi chữa bệnh mà phải trả giá quá nhiều." Tô Chiêm nâng đôi mắt màu hổ phách lên nhìn Văn Mặc: "Đánh dấu tạm thời nhiều lần, cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng, có lẽ bây giờ cũng là do bị đánh dấu tạm thời ảnh hưởng nên cậu mới muốn giúp đỡ tôi."Văn Mặc bật cười: "Cậu là omega nửa mùa còn hiểu biết những thứ này nữa à?"Tô Chiêm đỏ mặt, không phục nói: "Tôi cũng đã nghiêm túc tìm hiểu về quan hệ AO, cậu không cần gạt tôi."Văn Mặc cụp mắt, không tiếng động mà mỉm cười.Thật ra thì Tô Chiêm căn bản không biết, lần đầu tiên sở dĩ hắn chịu đánh dấu tạm thời, không phải là bởi vì Tô Chiêm cần, mà là bởi vì người đó chính là Tô Chiêm.Nếu đổi lại là một người khác, căn bản hắn không có khả năng làm như vậy.Nhưng hắn hiểu được bây giờ vẫn chưa thể để cho Tô Chiêm biết chuyện này, quan hệ giữa hai người vừa mới hòa hoãn, phải từ từ, chầm chậm đến gần.Như vậy thì con mồi mới không trốn thoát được.Văn Mặc rũ mi mắt, ngữ khí đầy ý vị thâm trường: "Thoạt nhìn như vậy có vẻ là tôi chịu thiệt rồi."Tô Chiêm: ". . . . . ."Móa, cậu cảm giác Văn Mặc văn nhã bại hoại kia hình như vừa login rồi.Tác giả có lời muốn nói:Tô Chiêm: tôi muốn tin tức tốVăn Mặc: không được, bác sĩ nói phải đi theo kế hoạch, không thể cậu muốn thì cho, như vậy cậu sẽ no căng mất.Tô Chiêm: tức thành cá nóc.jpg
Fixes: Chuang---------------------------------Cậu có chút xấu hổ nhìn Văn Mặc, nhưng hắn cũng không có vẻ gì là tức giận.Văn Mặc cũng không đào sâu hơn chủ đề vừa rồi, hắn quay lại nói: "Xào rau sẽ có khói, cậu ra phòng khách ngồi đi.""Không cần, tôi ở lại đây, nói không chừng còn có thể giúp cậu một tay." Cậu là khách mang tiếng đến nhà người ta để giúp đỡ, để cho chủ nhà làm cơm đã là không phải phép rồi, tuyệt đối không thể làm ông lớn ngồi chơi xơi nước hưởng thụ trong lúc chủ nhà đang tất bật cơm nước được, da mặt cậu cũng không có dày đến như vậy.Nhưng Văn Mặc cũng không muốn để cậu đứng trong bếp, đẩy cậu ra khỏi nhà bếp, còn đóng cửa nhà bếp lại.Cuối cùng Tô Chiêm nhìn vào Văn Mặc đang đứng dưới ánh đèn ấm áp trong nhà bếp, ngũ quan tuấn tú sâu sắc mang vài phần ôn nhu. Tô Chiêm đứng trước cửa phòng bếp một lúc lâu, vẫn là đi ra phòng khách.Cậu có lòng muốn làm việc, nhưng phòng khách đã được thu dọn sạch sẽ, dường như cậu không làm được gì cả, chỉ có thể ngồi trên sofa chờ Văn Mặc.Cậu trầm mặc một chút, dứt khoát lấy điện thoại ra, muốn tìm xem chỗ nào có thể xét nhiệm DNA.Chỉ hơn mười mấy phút, Văn Mặc liền bưng ra ba món mặn một món canh, còn chuẩn bị cơm trắng và Tiểu Long Bao siêu ngon.Bữa tối hết sức phong phú, Tô Chiêm nhìn mà thèm thuồng.Cậu không chút do dự khen ngợi: "Trông có vẻ nấu rất được."Văn Mặc nhướn mày: "Chỉ là nấu được?"Tô Chiêm suy nghĩ một chút, lại thổi rắm cầu vồng*: "Các món ăn đều tinh tế, thơm ngon, hấp dẫn, lạ mắt, sáng tạo." (Rắm cầu vồng:Thường dùng để chỉ những người hâm mộ thổi phồng khoa trương về thần tượng của mình, toàn là ưu điểm, thậm chí thần tượng có đánh rắm cũng nói thành nó là cầu vồng. Nguồn google :>)Văn Mặc nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, âm cuối hơi cao lên, như muốn ám chỉ gì đó.Tô Chiêm suy nghĩ một chút, lúng túng nói: "Cái đó, cảm ơn cậu đã nấu cơm cho tôi, tôi. . . . . .""Có thích không?" Văn Mặc chậm rãi hỏi.Tô Chiêm sờ sờ mũi, vẫn còn chút ngạo kiều: "Cái đó, cứ như vậy đi, coi như là, thích."Văn Mặc rũ mí mắt xuống, rốt cuộc cũng hài lòng, đưa cho cậu một đôi đũa: "Ăn cơm."Tô Chiêm cầm lấy đũa bắt đầu ăn.Lúc ăn Văn Mặc cũng không bày trò quái quỷ gì khác, chỉ cùng Tô Chiêm nói chuyện phiếm, bầu không khí hết sức hài hòa.Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau bỏ bát đũa vào bên trong máy rửa bát.Văn Mặc thấy thời gian đã đến tám giờ tối, đang muốn thảo luận một chút liên quan đến chuyện "thù lao" nấu cơm với Tô Chiêm, bất chợt nhận ra sắc mặt Tô Chiêm có vẻ sai sai.Lông mày Tô Chiêm nhíu chặt lại, sắc mặt trắng bệch, tựa như đang vô cùng đau đớn.Sắc mắt Văn Mặc thay đối, hỏi cậu: "Cậu bị sao vậy?"Tô Chiêm lắc lắc đầu, đau đến mức không nói nên lời, đứng cũng không vững mà ngã xuống.Văn Mặc đỡ lấy cậu: "Cậu bị sao vậy, có phải là đau chỗ nào hay không?"Tô Chiêm ôm chặt bụng, cảm giác trong bụng đau đớn như xé ruột, tựa như có thứ gì đó ở bên trong đang muốn xé toạc bụng cậu ra, cậu đau đến nỗi trước mắt biến thành màu đen, thái dương đổ đầy mồ hôi.Văn Mặc nhìn cậu một mực ôm lấy vùng bụng, sắc mặt tái nhợt.Văn Mặc cau mày, thấp giọng nói: "Cậu chịu đựng một chút."Hắn vừa dứt lời, tin tức tố trên người Tô Chiêm không khống chế được cứ thế tràn ra.Trong lòng hắn căng thẳng, tin tức tố của alpha gần như theo bản năng bị dẫn ra ngoài. Văn Mặc lập tức đè nén loại cảm giác này xuống, ôm Tô Chiêm đặt lên ghế sofa, từ cặp Tô Chiêm lấy ra thuốc ngăn mùi, phun lên người Tô Chiêm vài phát, lại mang theo thuốc ngăn mùi bên người để phòng ngừa bất trắc, sau đó liền ôm Tô Chiêm chạy ra ngoài. Ý thức Tô Chiêm mơ hồ, co rúc trong lồng ngực Văn Mặc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.Văn Mặc ngồi trên xe taxi, không ngừng thúc giục tài xế lái nhanh một chút, hắn lo lắng ôm Tô Chiêm, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tô Chiêm, thấp giọng an ủi này nọ.Tô Chiêm mơ hồ có thể nghe được có một người vẫn luôn nói bên tai cậu: "Kiên trì một chút, rất nhanh sẽ hết đau thôi, sẽ không có chuyện gì hết. . . . . ."Giọng nói kia chan chứa ân cần cùng lo lắng.Tô Chiêm cảm thấy trong lòng cậu giống như có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua, giống như trong ngày hè, cơn gió nhẹ thổi bay chiếc lá, lá rơi trên mặt hồ, theo gió dần dần chuyển động, mang theo những rung động bé nhỏ.**Trong tháng chín, Tô Chiêm đã ba lần vào bệnh viện.Lần này Văn Mặc đưa cậu tới một bệnh viện tư nhân có điều kiện rất tốt, lúc cậu có lại được ý thức thì đã nằm trên giường bệnh, bên cạnh truyền tới tiếng nói chuyện thầm thì. ."Có vẻ trước kia bệnh nhân từng dùng qua các dược vật làm ức chế phát dục, thế nên kì phân hóa của cậu ấy đến rất muộn, các dấu hiệu khác của omega chưa phát triển tốt, đáng lẽ ra bệnh nhân phải dùng các loại thuốc kích thích để thúc đẩy phân hóa, nếu không nội tiết của cậu ấy sẽ hỗn loạn, rất khó để phân hóa các đặc điểm của omega bình thường. Nhưng cậu ấy vừa may được cậu dấu hiệu. Tin tức tố của alpha vốn có tác dụng kích thích tuyến thể omega, có thể tin tức tố của cậu trong lúc vô tình đã trợ giúp cậu ấy phân hóa."Văn Mặc thấp giọng hỏi: "Vậy tại sao hôm nay cậu ấy lại đau đến ngất đi?""Là như vầy." Tiếng nói của người vừa rồi tiếp tục giải thích: "Cậu vừa nói bệnh nhân có phản ứng đặc thù với tin tức tố của cậu, tôi đoán bệnh nhân có chứng ỷ lại tin tức tố, cần có tin tức tố của cậu để kích thích phát triển phân hóa. Mấy ngày trước cậu đã đánh dấu tạm thời cho cậu ấy, hôm nay lại để cho cậu ấy hấp thụ không ít tin tức tố, đại khái chính là lượng tin tức tố ấy đủ để kích thích các đặc điểm của omega phát triển. . . . . . À, cậu cũng biết đấy, omega đều phát triển khả năng sinh con, cậu ấy bị đau bụng dưới, hẳn là đang trong thời kì phát triển cơ quan sinh sản."Đậu mòe! Tô Chiêm nghe xong, mém xíu nữa là hóa thân thành xác chết vùng dậy.Cậu thật sự không biết điều nào mà người kia nói làm tim cậu tan vỡ nhiều hơn.Là Văn Mặc đã biết được chứng ỷ lại tin tức tố của cậu, hay là thân thể cậu đang phát triển khoang sinh sản, rất nhanh thôi cậu sẽ trở thành một omega nam có thể sinh con.Cậu vô cùng suy sụp, nhưng vì để tránh xấu hổ thêm, cậu nhắm mắt lại, cố gắng làm bộ như chưa tỉnh, nếu như bây giờ cậu tỉnh dậy, sáu con mắt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, hình ảnh đẹp quá cậu không dám tưởng tượng luôn.Văn Mặc hỏi tiếp: "Vậy triệu chứng của cậu ấy có nghiêm trọng không, có cần phải chữa trị gì không?""Ngược lại không có gì nghiêm trọng." Một người khác có vẻ là bác sĩ giải thích: "Bây giờ hệ thống sinh dục cậu ấy đang bắt đầu phát triển, không phải vấn đề quá lớn."Tô Chiêm nghe đến đoạn này không nhịn được nữa, cậu mở to mắt hỏi bác sĩ: "Vậy thì chứng ỷ lại tin tức tố của cháu có phải đã khỏi rồi hay không?" Ánh đèn chân không trong phòng bệnh sáng rực, Văn Mặc đứng bên cạnh một vị bác sĩ mặc áo khoác dài màu trắng, Văn Mặc mím môi, vẻ mặt hết sức lạnh lùng nghiêm túc, ngũ quan dưới ánh đèn màu trắng lộ ra vài phần sắc bén.Đầu tóc và quần áo của Văn Mặc đều có chút lộn xộn, Tô Chiêm mơ hồ nhớ lại hình như cậu ngồi trên xe taxi đau bụng dữ dội, kéo quần áo của Văn Mặc, đem quần áo của đối phương nắm thành cái bộ dạng này.Trong lòng cậu còn thật là hổ thẹn.Văn Mặc thấy cậu tỉnh, lập tức quay lại ân cần hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào rồi?"Tô Chiêm cảm nhận thân thể của mình một chút, hơi ngượng ngùng mà thành thật nói: "Thì là, bụng có chút căng, không phải là rất đau, những chỗ khác không bị gì hết."Văn Mặc thở phào nhẹ nhõm, hỏi bác sĩ: "Tình huống hiện tại của cậu ấy như thế nào?"Bác sĩ hỏi Tô Chiêm vài vấn đề, lại tiến hành kiểm tra đo lường, sau đó nói: "Nếu không đau thì không có vấn đề gì lớn, đau đớn trong quá trình phát triển là chuyện bình thường, không cần phải quá lo lắng, nếu như không phát triển hết cùng một lúc, thì sẽ không đau đến như vậy."Văn Mặc hỏi tiếp: "Nếu như lại tiếp tục đau, liệu có biện pháp gì có thể giải quyết không?"Bác sĩ suy nghĩ chốc lát: "Loại đau đớn này hẳn là do tốc độ truyền tin tức tố của cậu cho cậu ấy lúc nhanh lúc chậm tạo thành. Đối với cậu ấy tin tức tố của cậu tương đương với thuốc kích thích phát dục, trước kia vẫn nhận được không đủ, hai ngày nay lại nhận được quá nhiều. Cậu ấy hấp thụ đến quá no nên đã bị kích thích ngay lập tức, nếu như sử dụng tin tức tố của cháu để điều trị theo kế hoạch thì tình trạng đau đớn kịch liệt này sẽ không xuất hiện."Trước mắt Tô Chiêm tối sầm, không còn mặt mũi nào nghe bác sĩ nói, cái gì mà hấp thụ đến quá no, cậu hấp thụ tin tức tố alpha của Văn Mặc, hấp thụ quá no?Cậu tuyệt vọng hỏi: "Bác sĩ, không phải là cháu đang bắt đầu phát triển sao, hẳn là không cần tin tức tố của alpha chứ?"Bác sĩ là một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, thở dài một hơi, ánh mắt đầy từ ái nhìn cậu: "Đứa nhỏ này cháu đã hiểu lầm rồi, cháu đã bắt đầu phát triển, mới phải càng cần đến tin tức tố alpha của cậu chàng đây hơn, hệ thống phát dục của bản thân cháu có chút rối loạn, cần phải có tin tức tố của alpha ở bên ngoài để kích thích mới có thể phát triển bình thường, nếu như không phát triển tốt, tương lai cháu có thể sẽ rất đau đớn, thân thể giống như thiếu đi một bộ phận vậy. . . . . ."Tô Chiêm: "..."Nhân sinh tối đen như tiền đồ của chị Dậu. jpgCậu phải dựa vào tin tức tố của kẻ thù trước kia mới có thể miễn cưỡng phát triển bình thường, thật sự là. . . . . . một lời khó mà nói ra hết được.Văn Mặc cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, một lát sau, sắc mặt hắn không đổi hỏi bác sĩ: "Nếu như làm theo kế hoạch lấy tin tức tố của tôi cho Tô Chiêm, thân thể của cậu ấy còn có thể xảy ra vấn đề khác không?""Về mặt lý thuyết thì không." Bác sĩ suy nghĩ một chút: "Bất quá cơ thể con người giống như một cỗ máy hết sức tinh vi, tôi cũng không thể nói rõ được. Nếu như cháu cần, tôi có thể chỉ định một kế hoạch cụ thể, cậu dựa theo kế hoạch này để tiến hành chữa trị và được kiểm tra định kỳ, như vậy hẳn sẽ không có vấn đề."Văn Mặc nhìn bác sĩ một cái, cũng không nói có muốn lập ra kế hoạch hay không, chỉ hỏi bác sĩ: "Còn cần chú ý gì nữa không?" Bác sĩ hiểu ý của Văn Mặc, vô cùng tự giác nói: "Trước mắt tạm thời không có, nếu như bạn học Tô Chiêm lại đau nữa, mà không phải cực kì khó chịu, đề nghị đỡ cậu ấy qua đây. Nếu như đau kịch liệt, có thể cho cậu ấy uống ibuprofen*, giờ tôi đi thăm phòng bệnh trước, nếu như cậu Văn đây có việc gì cần tôi thì chỉ cần nhấn chuông ở đầu giường là được." [*Ibuprofen là thuốc hạ sốt, giảm đau được sử dụng rộng rãi để hạ sốt, điều trị nhiều loại đau nhức như đau lưng, đau bụng kinh, đau răng,.. Thuốc giảm đau Ibuprofen cũng được dùng để điều trị chứng viêm như đau do viêm khớp, căng cơ, bong gân,...]Sau khi bác sĩ rời đi, trong phòng bệnh nhất thời rơi vào trầm mặc.Tô Chiêm ngại mở miệng, Văn Mặc ngồi ở cái ghế bên cạnh giường cậu, trầm mặc, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không thấy nói chuyện.Bầu không khí xấu hổ bao quanh hai người, mơ hồ xen lẫn vài phần mập mờ.Tô Chiêm cực kỳ lúng túng mất tự nhiên, chứng ỷ lại tin tức tố cậu che dấu kĩ càng đã bị Văn Mặc biết được, cậu cảm giác như mọi thứ của mình được bày ra hết trước mặt Văn Mặc, có loại nhục nhã khi bị mạnh mẽ bóc trần, làm cho cậu bây giờ không dám nhìn đến vẻ mặt và ánh mắt của Văn Mặc. (Truyện chỉ được đăng tại wattpad hen24, truyện full là con đĩ ăn cắp nứng l*n mong manh)Cậu yên lặng nằm trên giường, cảm thấy bầu không khí trong phòng rất ngột ngạt, làm cho cậu cảm thấy càng lúc càng khó chịu.Trong lòng cậu âm thầm chờ mong Văn Mặc sẽ nói chút gì đó, nhưng Văn Mặc chỉ ngồi trên ghế, cái gì cũng không nói.Không biết đã qua bao lâu, rốt cục Tô Chiêm cũng không chịu nổi nữa, hỏi Văn Mặc: "Sao cậu không nói gì vậy?"Văn Mặc ngẩng đầu lên, nhướn mày nhìn Tô Chiêm, chậm rì rì trả lời: "Xế chiều hôm nay tôi vừa mới hứa với cậu rồi."Tô Chiêm: ". . . Hứa cái gì cơ?"Văn Mặc: "Không đề cập tới, ừm, cậu biết mà, tôi hứa sẽ không đề cập đến những chuyện kia." Lúc này Tô Chiêm mới nhớ lại, buổi chiều cậu tức Văn Mặc, Văn Mặc hứa với cậu cuối tuần này sẽ không nhắc lại chuyện tin tức tố.Tô Chiêm: ". . . . . ."Tức thành con cá nóc luôn.Cậu làm sao mà biết được chuyện mình làm ra lúc tức giận nhất thời bây giờ lại có thể trở thành tự bê đá đè chân mình chứ.Cậu thật muốn đem mặt chôn trong gối, không muốn gặp người nữa.Làm sao bây giờ, Tô Chiêm quả thực khóc không ra nước mắt, cậu làm sao mà biết được chính mình sẽ gặp phải chuyện ly kỳ quái dị lại cổ quái đến như vậy, cậu cư nhiên có thể hấp thụ tin tức tố tới no, sau đó làm đặc tính omega bị kích thích phát dục, sự tình liền trở thành cái dạng này, bí mật nhỏ của cậu bị phơi bày hoàn toàn trước mặt Văn Mặc.Cậu nhìn Văn Mặc đang trưng vẻ mặt cậu không cho thì tôi không nói, cậu cắn răng một hồi, cuối cùng vẫn đỏ mặt nhỏ giọng: "Cái kia, cậu có thể nhắc đến."Văn Mặc chậm rì rì hỏi: "Cái gì? Tôi nghe không rõ."Tô Chiêm thẹn quá hóa giận: "Văn Mặc!" Văn Mặc không trêu chọc cậu nữa, chủ động nói: "Chuyện thân thể của cậu, tôi nguyện ý phối hợp điều trị."Tô Chiêm sửng sốt một chút, đần mặt ra, cảm thấy tay chân lúng ta lúng túng hết cả lên, cậu trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: "Như vậy không ổn lắm, rất phiền cho cậu."Dưới ánh đèn chân không của bệnh viện, khuôn mặt trắng nõn của Tô Chiêm lộ ra một loại mỹ cảm bán trong suốt, thoáng như ngọc lưu ly mong manh dễ vỡ, chạm nhẹ một cái liền vỡ.Trên người cậu đắp một cái chăn mỏng, thiếu niên tuấn tú được bao bọc lại, trên mặt vẫn còn mang theo chút chật vật từ trận đau đớn kịch liệt lúc nãy, nhỏ yếu mà lại kiên cường mạnh mẽ đến bất ngờ.Văn Mặc nhìn thấy dáng vẻ đó của Tô Chiêm, cảm thấy có chút đau lòng.Hắn không biết Tô Chiêm tỉnh dậy vào lúc nào, có nghe hết từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện hay không, nhưng bác sĩ vừa mới nói cho hắn biết, tình huống này của Tô Chiêm, có thể lựa chọn trị liệu kích thích ngay từ đầu, nhưng để trị liệu kích thích cần được cha mẹ đồng ý, ngay từ đầu Tô Chiêm đã chọn từ bỏ khả năng nói cho cha mẹ biết chuyện này.Tô Chiêm lựa chọn dè dặt dựa vào tin tức tố của hắn để chữa trị, thậm chí tình nguyện lên diễn đàn trường mua quần áo của hắn cũng không nghĩ đến chuyện sẽ nói cho cha mẹ, trong nhà Tô Chiêm nhất định đã xảy ra chuyện . Thẳng thắn mà nói, Tô Chiêm như vậy khiến hắn rất đau lòng, một mình gồng gánh trên lưng rất nhiều chuyện, nhưng Tô Chiêm làm như thế, cũng làm khơi dậy bản năng độc chiếm ác liệt của alpha khắc sâu trong xương hắn.Dù cho bây giờ mà Tô Chiêm chọn trị liệu kích thích, hắn cũng có biện pháp bỏ qua sự đồng ý của cha mẹ cậu, hắn cũng không muốn để Tô Chiêm dùng thuốc kích thích tin tức tố.Omega của hắn, chỉ có thể dùng tin tức tố alpha của hắn.Hắn trầm mặc nhìn Tô Chiêm, đôi mắt đen như mực hết sức thâm thúy u ám, Tô Chiêm không biết có phải là do nhìn vào lâu hay không, nhưng lại có thể thấy rằng trong đôi mắt ấy chứa đựng dịu dàng.Văn Mặc nói: "Không liên quan, chuyện này cũng có trách nhiệm của tôi, nếu như lúc ấy tôi không đánh dấu tạm thời cho cậu, cậu cũng sẽ không xuất hiện loại triệu chứng này, tôi nguyện ý gánh vác trách nhiệm, giúp cậu chữa bệnh, cậu không cần cảm thấy có bất kỳ gánh nặng gì."Tô Chiêm đỏ mặt, cho dù cậu có mặt dày đến mấy cũng không thể không biết xấu hổ mà chấp nhận cách nói này, nếu như lúc ấy Văn Mặc không đánh dấu tạm thời cho cậu, chắc là cậu còn thảm hơn so với hiện tại."Cái đó..." Tô Chiêm vẫn cảm thấy không ổn lắm, bản năng của cậu không muốn làm phiền người khác: "Như vậy đối với cậu cũng không tốt, bắt cậu phối hợp trị liệu, nói không chừng sẽ làm cậu hao tổn rất nhiều tin tức tố alpha. . . . . .""Vậy cậu chỉ cần giúp tôi mua đồ bồi bổ cho alpha là được rồi." Văn Mặc dùng lời nói trước đó của cậu chặn miệng cậu: "Chuyện này quyết định như vậy đi, thân thể của cậu nhất định phải được trị liệu, nếu không tương lai cậu sẽ rất khó chịu." "Nhưng, nhưng mà. . . . . ." Tô Chiêm vẫn cảm thấy như vậy không được, thế này thì cậu nợ Văn Mặc nhiều lắm, Văn Mặc cũng không có nghĩa vụ giúp cậu chữa bệnh.Nhưng Văn Mặc không nhiều lời, trực tiếp đứng lên: "Tôi đi thương lượng kế hoạch cụ thể với bác sĩ một chút, cậu cứ nằm xuống nghỉ ngơi thêm một lúc trước đã."Tô Chiêm có ý muốn đi cùng hắn, nhưng trên người cậu không còn chút khí lực nào, còn đang truyền dịch, cuối cùng cũng chỉ có thể buông tha ý nghĩ này.Sau khi Văn Mặc đi, một mình cậu nằm trên giường bệnh, đỡ trán, thật sự không hiểu sự việc làm sao có thể phát triển thành cái dạng này.Người cậu vốn cho là kẻ thù, bây giờ lại đang tận tụy hết lòng giúp đỡ cậu.Mà người cậu luôn cho là người thân, đối với cậu hầu như là không thèm quan tâm.Từ lúc cậu mang cặp sách rời khỏi nhà, Tô Bằng Sính trừ việc kêu cậu về kiểm tra cơ thể, cũng không có một lời quan tâm nào khác, Nhiếp Uyển Như thì một câu cũng không hỏi đến.Con người vào lúc bị bệnh sẽ trở nên rất yếu đuối.Tô Chiêm trước đó đã đau đến ngất đi, bây giờ nằm trong bệnh viện, người chăm sóc cậu lại là người mà cậu chỉ mới quen biết vài tháng, cũng không phải là quan hệ bạn học thân thiết, kỳ thực trong lòng cậu cũng cảm thấy rất tủi thân, rất đau lòng.Cũng thật sự, rất cảm kích Văn Mặc, hôm nay nếu như không có Văn Mặc giúp đỡ, cậu còn không biết phải đi đâu, lúc đau đớn mất đi ý thức sẽ gặp phải chuyện gì.Mặc dù Văn Mặc đã dùng tin tức tố đè ép cậu, nhưng, ừm, Văn Mặc cũng đã nói xin lỗi rồi, cũng không có thật sự làm gì cậu. . . . . .Như vậy mà nói, Văn Mặc đối xử với cậu coi như cũng không tệ, đã tốt hơn phạm trù bạn học bình thường. Cậu khó chịu một lúc, cảm thấy bản thân không thể cứ tiếp tục như vậy nữa, Văn Mặc giúp cậu, chiếu cố cậu không ít, cậu phải nghĩ cách để báo đáp Văn Mặc mới được.Cậu suy nghĩ một chút, đăng nhập vào acc wechat clone, thấy nhóm Lọ Mực còn đang thảo luận xem tặng quà sinh nhật gì cho Văn Mặc, cậu thành tâm thành ý hỏi: "Văn Mặc có sở thích gì không?"Mọi người trong nhóm này đều biết cậu là 'Fan cứng' của Văn Mặc, hiện tại Tô Chiêm cũng không muốn giải thích cái hiểu lầm quái lạ này, dứt khoát dùng cái danh 'fan cứng' để hỏi chuyện.Chủ nhóm Bé Trà Sữa Của Văn Mặc đáp lại cậu: "Thật ra thì bọn tôi đã thảo luận rất lâu, cũng không biết Văn Mặc thích cái gì, có người đã chủ động hỏi bạn của Văn Mặc là Tưởng An Hành, Tưởng An Hành lại nói bọn tôi đừng phí tâm, Văn Mặc rất ít nhận quà từ người khác, bởi vì nếu như nhận sẽ gây ra hiểu lầm, trước kia trong trường chúng ta cũng có người tặng quà cho Văn Mặc, Văn Mặc không vứt đi thì cũng lấy chia cho các thầy cô với bạn học trong trường.Mười năm nóng lạnh: . . . . .Tô Chiêm thật nhức đầu, Văn Mặc cái gì cũng không thích, cậu nên tặng hắn cái gì, nên báo đáp kiểu gì đây?Bé Trà Sữa Của Văn Mặc nói tiếp: "Nghe nói tiền tiêu vặt của Văn Mặc cũng rất nhiều, quần áo giày dép này kia nhiều đến nỗi mặc không hết, tiền tiêu vặt đã sắp giống như làm đầu tư chơi cổ phiếu, thật là ·cái gì cũng không thiếu · ngậm thìa vàng sinh ra · sinh ra đã ở vạch đích.Khóe miệng Tô Chiêm giật giật, cái gì cũng không muốn nói, cậu cũng không biết nên tặng cái gì.Hay là cậu lại đi hỏi vài người khác? Cậu còn nhớ hình như Cố Tuân với Văn Mặc có quen biết, còn khá là thân thuộc nhau.Hay là cậu đi hỏi thử Cố Tuân một chút?Vận mệnh thật là một thứ kì diệu, mấy tuần trước cậu còn lờ mờ có tâm tư đơn phương yêu mến với Cố Tuân, mấy tuần sau, cậu lại cảm thấy mình với Cố Tuân có thể trở thành đôi bạn thân omega, hỏi Cố Tuân về sở thích của Văn Mặc.Cậu miên man suy nghĩ, Văn Mặc đẩy cửa phòng bệnh đi vào, trông thấy ánh mắt cậu có chút mờ mịt, hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"Tô Chiêm như giật mình vội cất điện thoại, không dám để cho Văn Mặc biết cậu trà trộn vào nhóm Lọ Mực."Cái đó. . ." Cậu nuốt nước miếng, cảm thấy bản thân cuối tuần này quả thật đã làm phiền Văn Mặc quá nhiều: "Thật xin lỗi, hình như tôi đã làm loạn cả cuối tuần vui vẻ của cậu rồi, tiền thuốc thang với tiền taxi vừa nãy hết bao nhiêu, tôi trả lại cho cậu."Cậu và Văn Mặc chỉ là quan hệ bạn cùng phòng, không thể chiếm tiện nghi tiền bạc của người ta, mặc dù Văn Mặc không thiếu chút tiền này, nhưng cậu không thể không trả lại.Bạn nhỏ Tô Chiêm vẫn có nguyên tắc làm người của riêng mình."Cái này à." Văn Mặc dửng dưng nói: "Bệnh viện không lấy tiền, bệnh viện này do cha tôi đầu tư, tôi đưa cậu đến đây khám không mất tiền."Tô Chiêm sửng sốt một chút, lúc bấy giờ cậu mới phản ứng được mình đang nằm ở một phòng bệnh đơn, điều kiện rất tốt, trong phòng còn có nhà vệ sinh riêng, còn có ghế sofa.Hóa ra là một bệnh viện tư nhân lớn, thật sự đã làm phiền rồi.Văn Mặc nói tiếp: "Nãy giờ cứ luôn nói chuyện khác, chắc hẳn cậu cũng không nắm rõ, tôi kể lại cho cậu một chút. Vừa nãy cậu ngất xỉu trên taxi, tôi đưa cậu tới bệnh viện này, dịch cậu đang truyền có thuốc bổ bên trong, dược tính ôn hòa, chờ một lúc nữa truyền xong thì không sao nữa, cậu có thể chọn xuất viện về nhà, hoặc là ở lại đây thêm một đêm."Tô Chiêm sửng sốt một chút.Văn Mặc không nhanh không chậm nói: "Bác sĩ bảo rằng cậu đang 'phát triển thân thể', cần nghỉ ngơi nhiều hơn, mấy cái khác thì không sao cả."Không biết có phải là lỗi giác của Tô Chiêm hay không, cậu luôn cảm thấy Văn Mặc nói ra bốn chữ 'phát triển thân thể' rất kì quái, cứ như mấy chữ vô cùng đơn giản đó còn có hàm nghĩa khác."Tôi, cái đó. . . . . ." Thực ra cậu cũng không biết mình nên đi đâu, về nhà là không thể được: "Bằng không thì tôi cứ ở lại bệnh viện một đêm vậy, hôm nay thật sự đã làm phiền cậu, cậu cứ về trước là được rồi." "Được thôi." Văn Mặc không có ý kiến, chỉ nói thêm: "Tôi ở lại với cậu."Tô Chiêm sững sờ: "Không cần đâu, cái này thì vất vả cho cậu quá.""Sao lại không cần chứ?" Văn Mặc nhướn mày nhìn cậu: "Cậu là một omega vị thành niên, tôi không thể để cậu ở lại bệnh viện một mình cả đêm được."Nói hay ghê ha, làm như cậu là một alpha thành niên rồi vậy."Không có vấn đề gì nha." Tô Chiêm cảm thấy chính mình có thể: "Cậu cũng không cần lo lắng đâu.""Không được." Thanh âm Văn Mặc phát ra rất bình thản, nhưng ngữ khí vô cùng kiên quyết: "Nếu không thì chúng ta cứ cùng nhau về nhà."Tô Chiêm: "Về nhà?"Cái từ về nhà này, có phải là hơi là lạ không? Văn Mặc nói là 'cùng nhau về nhà', hai người họ từ khi nào đã có nhà chung?Cậu không muốn để cho Văn Mặc ngủ ở đây, một người cao tận một mét tám mấy như Văn Mặc, nằm trên chiếc ghế sofa bên cạnh thật sự rất uất ức.Tô Chiêm biết Văn Mặc là người rất chú ý đến phẩm vị cuộc sống, từ ký túc xá được hắn bày trí trang hoàng lại cũng có thể nhìn ra được, để cho Văn Mặc ngủ lại trong phòng bệnh này, đúng thật là uất ức cho hắn.Cậu muốn để Văn Mặc trở về, nhưng lại không lay chuyển được đối phương, nhớ lại lúc ăn cơm chiều Văn Mặc đã nói với cậu đã dọn dẹp xong phòng cho cậu, cậu mềm lòng, nói: "Thế thì chúng ta cùng nhau trở về vậy." Văn Mặc nhận được câu trả lời hài lòng, gật đầu cẩn thận nói: "Được, chờ cậu truyền dịch xong, chúng ta cùng nhau về nhà."Tô Chiêm không biết có phải lại là lỗi giác của chính mình hay không, hình như Văn Mặc lại vừa nhấn mạnh mấy chữ 'cùng nhau về nhà'.Tô Chiêm không lay chuyển được Văn Mặc, hoàn toàn không cùng một mạch não, cho nên cậu vừa truyền dịch xong thì thành thành thật thật cùng Văn Mặc về nhà.Hai người đón taxi về, không biết có phải là lo lắng cho thân thể Tô Chiêm hay không mà trên đường về Văn Mặc cũng không nói gì khác, giống như là một người bạn có quan hệ rất tốt, thái độ tự nhiên mà giới thiệu các phòng trong nhà hắn cho Tô Chiêm.Nhà Văn Mặc rất lớn, ba tầng, ừm, nghe nói tầng ba là không gian riêng của hai ba của Văn Mặc, tầng hai là chỗ của Văn Mặc, phòng cho khách và phòng tập thể dục, sau vườn còn có một hồ bơi nhỏ, bất quá hôm nay chắc không có thời gian tham quan.Văn Mặc chuẩn bị cho Tô Chiêm ở phòng khách cạnh phòng hắn, hai phòng kề sát nhau, trong phòng đã được trải sẵn ga giường màu xanh nhạt cùng một tấm chăn mỏng, còn chuẩn bị sẵn một bộ dụng cụ rửa mặt, Văn Mặc không làm yêu* nữa, thái độ thân thiện ôn hòa, ở chung vô cùng thoải mái, Tô Chiêm không tự chủ mà buông lỏng phòng bị, sau khi rửa mặt xong liền nằm xuống ngủ.[*yêu trong yêu diễm lẳng lơ, ý Tô Chiêm là Văn Mặc không lẳng lơ bày trò ghẹo ẻm nữa]Buổi tối hôm đó, có lẽ là chú ý đến thân thể của Tô Chiêm, Văn Mặc cực kì ôn nhu nhẫn nại, rất có tính người, nhưng đến sáng hôm sau lại biến về nguyên hình. Sói đuôi to vẫn là sói đuôi to, dưới lớp da kia chính là một tên văn nhã bại hoại.Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Văn Mặc lấy ra 'phương án trị liệu' mà bác sĩ đưa, nghiêm túc thảo luận với Tô Chiêm.Tô Chiêm trợn tròn hai mắt kinh ngạc, giống như một vật nhỏ đáng yêu, sợ hãi do dự không dám tiến lên, Văn Mặc nhìn đến, chỉ cảm thấy vừa đáng thương vừa thú vị, thói hư tật xấu của alpha lại trồi lên, hắn trưng biểu tình nghiêm trang nói: "Không phải tối hôm qua chúng ta đã thương lượng xong rồi sao?"Trong lòng Tô Chiêm muốn nói ai cùng mi thương lượng xong rồi, rõ ràng là mi tự mình quyết định, nhưng chuyện này lại liên quan đế bệnh tình của cậu, cậu suy nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng gượng gạo nói: "Ừm, đúng vậy."Cậu thật ra chỉ là, ừm, không quá muốn ngẫm lại chuyện này.Văn Mặc đã chuẩn bị xong xuôi, lấy ra phương án trị liệu hôm qua bác sĩ đã lập ra đưa lên trước mặt Tô Chiêm nói: "Bác sĩ nói, tuần tới chúng ta có thể bắt đầu thực hiện theo phương pháp này."Tô Chiêm lấy dũng khí nhìn qua phương án mà bác sĩ đã viết, lập tức đỏ bừng mặt.Cái phương án trị liệu chết tiệt này, viết cái gì trong đó vậy? !Cách hai tuần đánh dấu tạm thời một lần, mỗi ngày đều mặc quần áo của Văn Mặc.Đây không phải là đem cậu với Văn Mặc buộc chung lại một chỗ sao?Ảnh hưởng của đánh dấu tạm thời sẽ càng ngày càng sâu, đến cuối cùng cho dù alpha không thích omega đó, cũng sẽ vì bản năng mà muốn độc chiếm, muốn ở chung một chỗ.Khi đó giữa alpha và omega sẽ hình thành một loại quan hệ tượng tự như đánh dấu vĩnh viễn.Cậu, cậu và Văn Mặc bị buộc chung lại rồi?Hơn nữa phần danh mục các việc cần chú ý khi trị liệu kia viết cái quỷ gì vậy, omega có thể sẽ xuất hiện triệu chứng eo mềm chân nhũn, tin tức tố bất ổn vân vân tương tự như triệu chứng của kì phát tình, cần có tin tức tố của alpha đến tiến hành trấn an.Cái quái gì đây!Tô Chiêm xù lông lên, không kiềm được hỏi: "Bắt buộc phải trị liệu như vậy sao, nhất thiết phải đánh dấu tạm thời mới được hả, như vậy. . . . . .đối với cậu cũng không ổn."Thật ra thì cũng không bắt buộc phải đánh dấu tạm thời, lúc đó bác sĩ còn ám chỉ một cách uyển chuyển với hắn, nếu như không muốn có quan hệ mật thiết với omega, thì chỉ cần rút tin tức tố alpha của hắn ra tiêm vào cơ thể omega là được.Nhưng Văn Mặc kiên quyết không đồng ý, hơn nữa còn cưỡng ép bác sĩ không được nói cho Tô Chiêm biết cách này.Đùa à, hắn cảm thấy đánh dấu tạm thời này nọ chính là thú vui lớn nhất của hắn trong quá trình trị liệu này, sao hắn có thể bằng lòng bỏ qua chứ.Hắn tuyệt đối phải giấu đi, đồng thời không thể để cho Tô Chiêm biết còn có biện pháp giải quyết khác.Vẻ mặt hắn bình tĩnh hỏi Tô Chiêm: "Sao vậy, cậu vẫn không thích tin tức tố của tôi, hay là không thích bị tôi đánh dấu tạm thời, cảm thấy bị tôi đánh dấu là một chuyện đáng xấu hổ?"Trong lòng Tô Chiêm 'lộp bộp' một cái, mặc dù nhìn biểu tình của Văn Mặc giống như rất bình tĩnh, trong giọng nói cũng không có chút ý trách cứ nào, nhưng cậu không hiểu kiểu gì mà bỗng dưng thấy hơi áy náy. Văn Mặc đây cũng chỉ đang giúp cậu chữa bệnh, thái độ đã rất tốt rồi, không cười nhạo cậu, cậu còn muốn yêu cầu nhiều như thế. . . . . .Thật ra thì đến bây giờ, cậu đã không còn bài xích bị Văn Mặc đánh dấu tạm thời, ừm, quá lắm thì vẫn có chút ngượng ngùng, nhưng tuyệt đối không có ghét bỏ."Tôi chỉ là cảm thấy, cậu vì giúp tôi chữa bệnh mà phải trả giá quá nhiều." Tô Chiêm nâng đôi mắt màu hổ phách lên nhìn Văn Mặc: "Đánh dấu tạm thời nhiều lần, cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng, có lẽ bây giờ cũng là do bị đánh dấu tạm thời ảnh hưởng nên cậu mới muốn giúp đỡ tôi."Văn Mặc bật cười: "Cậu là omega nửa mùa còn hiểu biết những thứ này nữa à?"Tô Chiêm đỏ mặt, không phục nói: "Tôi cũng đã nghiêm túc tìm hiểu về quan hệ AO, cậu không cần gạt tôi."Văn Mặc cụp mắt, không tiếng động mà mỉm cười.Thật ra thì Tô Chiêm căn bản không biết, lần đầu tiên sở dĩ hắn chịu đánh dấu tạm thời, không phải là bởi vì Tô Chiêm cần, mà là bởi vì người đó chính là Tô Chiêm.Nếu đổi lại là một người khác, căn bản hắn không có khả năng làm như vậy.Nhưng hắn hiểu được bây giờ vẫn chưa thể để cho Tô Chiêm biết chuyện này, quan hệ giữa hai người vừa mới hòa hoãn, phải từ từ, chầm chậm đến gần.Như vậy thì con mồi mới không trốn thoát được.Văn Mặc rũ mi mắt, ngữ khí đầy ý vị thâm trường: "Thoạt nhìn như vậy có vẻ là tôi chịu thiệt rồi."Tô Chiêm: ". . . . . ."Móa, cậu cảm giác Văn Mặc văn nhã bại hoại kia hình như vừa login rồi.Tác giả có lời muốn nói:Tô Chiêm: tôi muốn tin tức tốVăn Mặc: không được, bác sĩ nói phải đi theo kế hoạch, không thể cậu muốn thì cho, như vậy cậu sẽ no căng mất.Tô Chiêm: tức thành cá nóc.jpg
Tiểu Long Bao:
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com