TruyenHHH.com

Edit Toi Bi Ke Thu Cu Danh Dau Roi Thai Van Quy

Trans: Hen

fixes: Chuang

--------------------------

Văn Mặc nhíu mày, hai con ngươi đen kịt nhìn theo cậu trong phút chốc, giọng nói của hắn pha chút sự lười biếng: "Tôi muốn hỏi cậu trước, nếu cậu thật sự không muốn ở chung phòng với tôi, tại sao không nói với thầy chuyện cậu là omega?"

Tô chiêm nhất thời nghẹn họng, không nói được lời nào.

Một lát sau, cậu tức giận nói: "Mắc mớ gì đến cậu, đừng hỏi nhiều như vậy."

Văn Mặc yên lặng tới gần cậu, âm thanh ép xuống trầm thấp, lạnh lẽo như tuyết truyền tới bên trong tai cậu: "Nói như vậy, những người khác đều không biết cậu là omega, chỉ có tôi biết?"

Tô Chiêm bị nói trúng tim đen, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ nhìn Văn Mặc nói: "Không có khả năng, cậu. . . cậu đừng nói linh tinh."

Ít nhất, bác sĩ cũng biết.

Văn Mặc cười như không cười nhìn cậu, lông mày hắn hơi nhíu lại, con ngươi sâu hoắm, khí tức hung hăng của alpha phả vào mặt cậu, hắn không nhanh không chậm nói: "Không nói linh tinh, chỉ là tôi rất vui khi chỉ có tôi với cậu biết về bí mật nhỏ này."

Tô Chiêm suýt nữa đã giơ chân đạp hắn: "Không. . . tuyệt đối không phải!"

Bác sĩ cũng muốn được xướng danh!*

(*Ở đây ý là bác sĩ cũng biết chuyện nhưng Văn Mặc lại nói chỉ có hắn và Tô Chiêm biết,do đó Tô Chiêm muốn nói rằng bác sĩ cũng biết, bác sĩ cũng nên được nêu tên ra)

Văn Mặc chuyển đề tài, chậm rì rì hỏi cậu: "Tôi rất tò mò, tại sao cậu lại kháng cự tôi như thế?"

Kháng cự hai chữ này được dùng thật vi diệu, đáng tiếc Tô Chiêm lại nghe không ra.( vì sao vi diệu thì tác giả biết chứ edit và beta bó chiếu ròi =(()

Tô Chiêm xùy một tiếng: "Văn Mặc, cậu từ trước nay cứ gặp tôi thì đều cợt nhả hết chuyện này đến chuyện khác, tôi không ghét cậu thì còn ghét ai?"

"Nhưng mà. . . . . ." Văn Mặc kéo dài âm cuối, không biết là vô tình hay cố ý, tin tức tố mùi gỗ thơm ngát của hắn được phóng thích ra, vừa vặn có thể làm cho Tô Chiêm ngửi thấy được: "Ngoại trừ nói mấy chuyện bên lề, tôi cũng chưa thật sự làm gì với cậu. Ngược lại là cậu, lén lút mua áo của tôi, bịa đặt với những bạn học khác là tôi lấy việc giúp mọi người làm niềm vui, làm cho bây giờ có rất nhiều bạn học dựa vào đủ loại lý do tới nhờ tôi giúp, nếu như nói về việc thật sự tạo ra tổn thương, thì hẳn là cậu làm nhiều hơn. . . . . ."

Tuyến thể của Tô Chiêm có chút ngứa, cảm nhận được mùi hương tin tức tố quen thuộc, nổi lên một trận bất an nhảy nhót trong lòng.

Phản ứng dị thường của tuyến thể làm cho cậu trở nên hơi mê man, lời nói của Văn Mặc lại đánh trúng tim đen của cậu, nghe cũng cảm thấy rất có lý, đầu óc cậu trống rỗng, có chút chột dạ nói: "Được rồi. . . được rồi, những gì cậu nói đều. . . đều. . ."

Cậu dùng cái não đang thiếu nếp nhăn của mình tự hỏi chút, nhưng không nghĩ ra được nguyên do vì sao.

Cũng may mà Văn Mặc cũng không xoắn xuýt chuyện này, trực tiếp quyết định nói với cậu: "Trưa nay tôi sẽ giúp cậu chuyển ký túc xá. Tôi sẽ bảo vệ thật tốt cậu.......bí mật chuyện cậu là omega." (Nghe thì thấy kiểu nghĩa hiệp lắm, nhưng sao tôi thấy mùi nguy hiểm vậy :>; Chuang:toi cũng thé :>)

Văn Mặc để lại một khoảng dừng đầy ý tứ sâu xa rồi xoay người rời đi, nét mặt hắn cao lãnh, con ngươi đen kịt mang theo tật xấu thích chiếm hữu của alpha.

Omega đã bị Văn Mặc hắn đánh dấu, sao có thể ở cùng phòng với alpha khác được chứ.

Tô Chiêm như người ở trên mây trở lại phòng học, mãi đến tận khi đặt mông xuống ghế cậu mới load được, cậu thấy bản thân thật giống như đang bị Văn Mặc gài bẫy, cuối cùng cũng bị Văn Mặc hắn lôi lôi kéo kéo chuyển phòng mà không có một chút phản kháng.

Tên Văn Mặc này đích thực là một con sói đuôi lớn, nhìn thì cao lãnh lạnh lùng nhưng trên thực tế hắn so với hồ ly còn giảo hoạt hơn.

Tô Chiêm hậm hực nghĩ, tên này đích thị là cầm thú đội lốt người, ăn thịt không nhả xương mà.

Vào tiết 3, tin tức cậu chuyển phòng ký túc lan truyền đến toàn khối, khối 11 của trường cấp ba Dục Trạch hầu như mọi người đều biết đến việc Tô Chiêm với Văn Mặc ở cùng phòng ký túc.

Phương Thập Thu vào diễn đàn trường mở một bài viết cho cậu xem: "Anh Tô, hiện tại mọi người đều lên diễn đàn trường cá cược cậu với Văn Mặc ở chung một phòng thì tình huống nào sẽ xảy ra ——"

Tô Chiêm mở bài đăng, liền phát hiện bài đăng đang nằm trên top, bên trên có một chữ "Hỏa" to tướng*, tên bài đăng là: Trong thời gian ba tháng, tám thử xem Tô Chiêm với hotboy ở chung một phòng sẽ có những chuyện hót hòn họt gì xảy ra ——

*bài đăng nào hot thì sẽ có chữ Hỏa vậy á.

Người một nhà tương thân tương ái: 1 bồi 10

Tô Chiêm nghiền ép Văn Mặc: 1 bồi 50

Văn Mặc thu phục Tô Chiêm: 1 bồi 1.15

Văn Mặc Tô Chiêm coi đối phương thành không khí: 1 bồi 2

Tô Chiêm trở thành chó liếm, Văn Mặc vẫn lạnh lùng như cũ: 1 bồi 1.5

[À lố ha, kiến thức kì quái đến đây: bên TQ người ta ưa có kiểu cược 1 bồi....vd:1 bồi 2, tức là nếu thắng cược người đó sẽ nhận được phần thắng gấp 2 lần số vốn ban đầu đặt cược, nếu là 1 bồi 3 thì là gấp 3 lần ban đầu. Đương nhiên, tỉ lệ cược càng cao thì càng dễ thua đậm.(nguồn_baidu)]

Tô Chiêm xem xong, đương nhiên tức muốn sôi máu: "Còn chó liếm, đám người này sao không tự đi mà làm chó liếm đi, tôi muốn báo cáo bài viết này!"

"Tỉnh lại đi, Tô ca. . . . . ." Phương Thập Thu cẩn thận từng li từng tí nhìn Tô Chiêm: "Có không ít bạn học đem tiền cơm đặt cược hết vào đấy, Tô ca à nếu mày báo cáo bài viết này, mà để cho mọi người phát hiện ra thì mày sẽ trở thành kẻ địch của cả khối đấy."

Tay Tô Chiêm nắm chặt lại một lúc, không biết nghĩ tới cái gì, một lát sau liền nộ ra một nụ cười âm hiểm: "Nếu bọn họ thích cá cược đến thế, vậy thì tôi sẽ để cho bọn họ thua hết sạch."

Tô Chiêm không chút do dự mà đặt cược lớn, chỗ đặt chính là —— Tô Chiêm nghiền ép Văn Mặc.

Mí mắt Phương Thập Thu giật giật, trực giác nói không đáng tin cậy: "Đệch, Tô ca, chúng ta có tiền cũng không thể nào lãng phí như thế. . . . . ."

Giọng nói của Phương Thập Thu dần dần nhỏ đi, hắn phát hiện sắc mặt Tô Chiêm khó coi, lúc này hắn mới muộn màng nhận ra lời nói của mình đụng đến chỗ hiểm.

Tô Chiêm nặng nề "Hừ" một tiếng: "Không phải chỉ là Văn Mặc thôi sao, lại còn muốn nghiền ép tao? Chờ xem, sớm muộn gì tao cũng sẽ làm cho cậu ta quỳ xuống đất gọi tao một tiếng ba."

Phương Thập Thu nuốt nước bọt, không quá tin tưởng lời nói hùng hồn của Tô Chiêm, suy đi nghĩ lại, để an toàn, hắn đặt cược Văn Mặc với Tô Chiêm xem nhau như không khí.

Sau khi Tô Chiêm đặt cược xong, liền trở lại bài viết, nhìn thấy cái được mọi người đặt cược vào nhiều nhất là Văn Mặc thu phục Tô Chiêm.

Tô Chiêm: ". . . . . ."

Mấy bạn học này thật là có mắt mà không có tròng, không chỉ không thể nhìn thấu được bản chất tao hóa của Văn Mặc, còn đánh giá thấp cậu.

Cậu tức hết sức tức, nhịn không được mà đăng nhập vào acc clone, cậu vừa đăng nhập vào đã thấy mọi người trong nhóm bàn tán đang lo lắng cho Văn Mặc ——

Kẹo Cầu Vồng: Anh mình sẽ ở cùng phòng ký túc với Tô Chiêm, tui lo cho ảnh quá, hiuhiuhiuhiu.

A Hoàng: Lo lắng +1. Không biết vì sao Tô Chiêm lại ghét anh mình đến vậy, không biết cậu ta có nhân cơ hội để bắt nạt anh mình, chiếm tiện nghi của anh mình. . . . . .

Đảo Tự Do: Anh mình là một chàng trai tốt bụng, nhìn mặt thì lạnh lùng nhưng thực ra lại là một người rất lịch sự nhẹ nhàng, tui sợ ảnh sẽ bị Tô Chiêm bắt nạt mà không dám nói ra.

Hạnh Hạnh ngàn năm: Chúng ta phải tin tưởng Văn Mặc, ảnh rất mạnh mẽ, làm sao có thể để bản thân chịu uất ức được? Nhất định anh mình sẽ thu phục Tô Chiêm làm đàn em.

Trẫm chỉ chơi ADC: Cùng ý kiến với lầu trên.

Dao Dao: Thiệt muốn biết Tô Chiêm dùng phương pháp gì để được làm bạn cùng phòng với Văn Mặc, tui cũng muốn làm a. . . . . (mơ đi gái)

Mười năm nóng lạnh: nghe nói là do thầy giáo chỉ định đó.

Tiền Côn: Được rồi, chuyện tốt như này sẽ không đến lượt chúng ta đâu.

Tô Chiêm trợn mắt khinh bỉ, trực tiếp thoát ra trở lại acc chính, không muốn xem nữa.

Những kẻ phàm nhân ngu ngốc, sớm muộn cũng sẽ có một ngày cậu cho bọn họ biết bọn họ đã sai lầm như thế nào.

**

Nhưng mà người đã lập đủ loại flag - Tô Chiêm ngay trưa hôm đó đã bị Văn Mặc chặn ở cửa lớp.

Văn Mặc mặc áo sơ mi trắng phối với quần đen thoải mái, chất vải bông mềm mại, tôn lên dáng người thon dài hoàn mỹ của hắn. Hắn đứng ở cửa lớp, như băng tan trong mùa xuân, mang chút ý lạnh nhưng không khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Đi cùng Văn Mặc còn có Tưởng An Hành, Tưởng An Hành nhìn vào lớp 11.7, chào Tô Chiêm.

Văn Mặc dùng ngữ khí thương lượng hỏi Tô Chiêm: "Hiện tại có thể chuyển ký túc xá không?"

Tô Chiêm: ". . . . . ."

Triệu Tất Côn đi ngang qua người cậu, ánh mắt vừa hâm mộ vừa đố kị nhìn cậu: "Bạn học Tô Chiêm, tôi thật hâm mộ cậu đó, tại sao người được phân ở cùng phòng ký túc xá với Văn Mặc lại không phải là tôi chứ, tôi là alpha, tôi cũng có thể nha. . . . . . Văn Mặc đến tìm cậu có thành ý như vậy, cậu cũng đừng làm khó người ta."

Triệu Tất Côn rời khỏi lớp học đi ngang qua chỗ Văn Mặc, do dự một lúc, vẫn là cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Bạn học Văn Mặc, không biết tôi có cơ hội được ở chung một phòng ký túc với cậu không, tôi. . . tôi có thói quen sinh hoạt tốt lắm, mỗi ngày tôi sẽ dọn dẹp phòng, cái gì tôi cũng làm được. . . . ."

Văn Mặc lạnh nhạt liếc về phía Tưởng An Hành một cái.

Tưởng An Hành lập tức hiểu ý, cười cười hướng Triệu Tất Côn nói: "Nào có đơn giản như vậy, nếu chỉ cần Văn Mặc nói đồng ý là được thì tôi với cậu ta đã sớm ở cùng một phòng rồi, loại chuyện tốt này sao đến phiên người khác hưởng chứ, tất cả đều do thầy cô sắp xếp thôi."

Văn Mặc khẽ mím môi, vẻ mặt hắn mang theo vài phần cảm giác xa cách, cũng không hề phủ nhận điều Tưởng An Hành nói.

Triệu Tất Côn mang theo vẻ mặt thương tâm bước đi.

Thế là mọi người càng thêm hâm mộ Tô Chiêm.

Tô Chiêm bị mọi người trong lớp nhìn chằm chằm có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa, đứng trên đống than, nghĩ rằng duỗi cổ ra cũng chết rụt đầu lại cũng chết nốt, không bằng chết cho thống khoái chút.

Dù sao Thầy Lư tổ trưởng cũng đã quyết định rồi, cũng không có cách nào thay đổi được.

Cậu đeo cặp sách lên lưng, đi tới trước cửa lớp, dứt khoát nói: "Đi thôi."

Văn Mặc rũ mi mắt,vừa vặn nhìn thấy đầu tóc ngắn của Tô Chiêm.

Cả người Tô Chiêm đều mang theo hơi thở của một thiếu niên đơn thuần, mi thanh mục tú, tròng mắt cùng mái tóc cậu đều thiên về màu nhạt, làm cho cả người cậu nhìn qua càng nhu hòa, tuy rằng bề ngoài cậu giống như một tiểu yêu dễ xù lông, nhưng bên trong lại ngoài ý mà rất mềm mại.

Khóe môi Văn Mặc câu lên, ngón tay hắn khẽ nhúc nhích muốn sờ tóc Tô Chiêm, nhưng hắn vẫn là nhịn lại.

Người còn chưa có nắm được tới tay đâu, không thể dọa người ta chạy mất được.

Sáng nay Tô Chiêm mới biết được chuyện phải chuyển phòng ký túc, cho nên đồ đạc cũng chưa có thu dọn được, việc đầu tiên làm sau khi cậu vào phòng chính là thu dọn đồ đạc.

Cận Minh Lỗi cũng nghe nói về chuyện của Tô Chiêm, hắn cố ý trở về phòng thật sớm, thấy Tô Chiêm đang thu dọn đồ đạc, kinh ngạc hỏi: "Cậu muốn chuyển đi thật sao?"

"Bạn học Văn Mặc nói bây giờ giúp tôi chuyển đồ." Tô Chiêm miễn cưỡng nói thêm: "Cậu ta trực tiếp đến trước của lớp chặn tôi lại, làm cho cả lớp nhìn tôi với ánh mắt oán hận cứ như nếu tôi không chuyển thì là phạm phải tội ác tày trời, tôi còn có thể làm như nào được."

Văn Mặc bình tĩnh đứng ở cửa phòng, nghe được lời Tô Chiêm nói xong, cả mí mắt hắn cũng không nâng lên, không thừa nhận cũng không phủ nhận cách nói của Tô Chiêm.

Cận Minh Lỗi nhìn đến vẻ mặt của Văn Mặc, trái tim bất chợt nhảy lên một cái.

Ánh mắt của Văn Mặc thẳng tắp nhìn chằm chằm Tô Chiêm, con ngươi thâm thúy u ám, mang theo sự chiếm hữu mà chính Văn Mặc cũng không nhận ra được.

Bản tính ẩn sâu trong xương tủy của alpha là bản năng độc chiếm người mình thích.

Văn Mặc từ khi nào có loại cảm xúc này với Tô Chiêm, trước giờ bản thân hắn cư nhiên cũng không phát hiện ra.

Cận Minh Lỗi cảm thấy không ổn lắm, Tô Chiêm cứ như vậy mà chuyển đến phòng ký túc của Văn Mặc, có thể hay không sẽ bị ăn đến xương cũng không còn? (ôi ôi anh đừng lói thế)

Hắn đi tới bên cạnh Tô Chiêm, do dự mở miệng muốn khuyên cậu: "Tô Chiêm, cậu. . . . . ."

Cận Minh Lỗi chợt phát hiện bản thân nói không nổi nữa.

Văn Mặc nheo mắt, tin tức tố thuộc về alpha mang huyết thống trời sinh cường đại hơn người cuồn cuộn hướng về phía Cận Minh Lỗi. Cận Minh Lỗi giật giật khóe miệng, nói không nên lời.

Sự đàn áp giữa Alpha luôn đến trực tiếp như vậy.

Cận Minh Lỗi đặc biệt ngạc nhiên, từ trước đến giờ quan hệ của hắn đối với Văn Mặc tuy rằng không thân thiết, nhưng Văn Mặc tuyệt đối không bao giờ dùng phương pháp lấy tin tức tố áp chế thô bạo như vậy đối phó hắn.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?


Tác giả lời muốn nói:

Văn Mặc: Cận Minh Lỗi cậu ở cùng phòng với bé đáng yêu của tôi, hơn nữa lúc bé đáng yêu phải chuyển phòng còn muốn lưu luyến không buông nói chuyện với ẻm, lúc trước để em ấy ở lại phòng này tôi cũng không chú ý, bé đáng yêu hẳn là dính phải không ít tin tức tố của cậu....

Tóm lại: Tôi rất tức giận

**

Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com