TruyenHHH.com

Edit Tinh Su Lang Man Cua Bo Me Lieu Truong Thanh


Ngày hôm sau, Triệu Thanh Vũ chạy bộ buổi sáng như thường lệ, đợi đến khi cả người thấm ướt mồ hôi, cậu mới về nhà mở cửa.

Hôm nay trong nhà không có ai nấu đồ ăn sáng cho cậu, không có người đưa khăn mặt cho cậu, không có ai lải nhải một hồi, dặn cậu nghỉ ngơi đủ ba mươi phút rồi mới được đi tắm.

Cậu cúi đầu xem di động, muốn liên lạc với Kỳ Hải, sau đó cậu giải khóa màn hình.

Sực nhớ bên kia muộn hơn ba tiếng đồng hồ, chắc hẳn bây giờ anh đang ngủ.

Triệu Thanh Vũ định tắt màn hình thì thấy thông báo có tin nhắn.

Cậu ấn xem thì thấy ba tiếng trước, Kỳ Hải gửi tin nhắn cho mình.

"Anh xuống máy bay rồi, ngủ ngon nhé Thanh Vũ, à không, anh nên gọi em là vợ ơi chứ nhỉ, khà khà khà."

Thông qua màn hình di động, Triệu Thanh Vũ có thể cảm nhận được vẻ mặt ngu ngốc của Kỳ Hải khi đó.

Cậu không nhịn được cười, vừa mới chạy năm cây số nên khuôn mặt cậu đỏ bừng, cả người nằm liệt trên ghế sofa, nhìn chằm chằm mấy dòng tin nhắn, cứ xem tới xem lui không dứt.

Cậu không khỏi nảy sinh ý định trêu chọc đối phương: "Em là Omega nam, anh có chắc rằng muốn gọi em là vợ không?"

Sau đó cậu cất điện thoại vào túi, xuống bếp làm món bánh mì ốp la.

Thậm chí cậu còn ngân nga câu hát.

Ừm thì, một ngày mới tuyệt vời lại bắt đầu.

---

Mười một giờ, Triệu Thanh Vũ tạm dừng công việc dịch thuật, cậu xoa cái cổ đau nức, định nghỉ ngơi một lát.

Cậu nhìn thoáng qua di động, quả nhiên lại có thêm mấy tin nhắn chưa đọc.

"Này này, gọi chồng cũng được, em đừng giận."

"Em đang làm việc sao?"

"Đọc được tin nhắn phải trả lời anh liền đó."

"Thiệt tình á, em đừng giận mà, em muốn gọi thế nào thì anh sẽ gọi thế đó."

Cuối dòng nhắn thứ tư còn kèm thêm QAQ.

Triệu Thanh Vũ không sao hiểu được, Kỳ Hải đã hơn ba mươi tuổi mà cứ như trẻ con, thỉnh thoảng anh mới có vẻ giống người hơn cậu dăm ba tuổi.

Vậy mà cậu lại ưa kiểu này mới chết.

Mỗi lần ở trước mặt cậu, Kỳ Hải chỉ muốn cưng chiều cậu hết mọi đàng, muốn mang hết những gì tốt nhất đến cho cậu, cậu muốn hái sao trên trời, vớt trăng trên cao, anh cũng chiều theo.

"Trêu anh đó đồ ngốc, anh muốn gọi thế nào tùy ý, em không ngại đâu."

Ầy, muốn hôn anh ấy quá, cá chắc anh ấy sẽ rất vui sướng.

Quả nhiên, cậu mới gửi tin nhắn không lâu, đối phương đã gửi lời mời gọi video.

Triệu Thanh Vũ ấn mở, chỉ nhìn thấy một chén canh, cậu đang định lên tiếng thì khuôn mặt của Kỳ Hải đột nhiên xuất hiện, nom ấm ức lắm.

"Em xem bữa sáng bên này nè, sữa lạc đà khó uống quá, còn khuya mới sánh bằng sữa đậu nành của em."

Triệu Thanh Vũ định nói chuyện thì tự dưng có một cô gái bưng ly đi tới sau lưng Kỳ Hải, hỏi anh đang làm gì.

Kỳ Hải trả lời rằng mình đang nói chuyện với vợ sắp cưới.

Đồng thời, anh giới thiệu đối phương với Triệu Thanh Vũ: "Đây là cấp trên của anh, Tống Hoài Bình, em cứ gọi chị Tống như anh gọi là được."

Chị Tống vẫy tay chào Triệu Thanh Vũ.

Triệu Thanh Vũ cũng ngoan ngoãn chào chị Tống.

Chị Tống đẩy Kỳ Hải ra: "Chị nghe nói thằng nhóc này được em cầu hôn, có bản lĩnh của Omega đấy em, đợi khi nào chị về, chị gửi cho mấy ký thịt lạc đà."

Kỳ Hải ở sau lưng chị ta, dùng khẩu hình nói hai chữ "khó ăn", trông anh có vẻ cực kỳ ghét bỏ.

Triệu Thanh Vũ lại mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền, ngoan ngoãn đáp dạ.

---

Chị Tống đi rồi, Kỳ Hải nhìn người đang ngồi trước màn hình: "Làm sao đây, mới có một ngày mà anh nhớ em quá."

Triệu Thanh Vũ cũng thấy buồn buồn: "Đúng vậy, ba tháng, chín mươi ngày cơ."

"Vậy mỗi ngày mình gọi video ít nhất một lần được không?" Kỳ Hải nói như van nài.

"Được á." Đối với Triệu Thanh Vũ, đây là sự ngạc nhiên đến bất ngờ: "Em còn lo là anh sợ em quản nghiêm quá, hai ngày gọi video một lần."

"Gọi video với bạn trai là phúc lợi mà, đâu phải sự trừng phạt gì, nếu không phải sợ ảnh hưởng công việc, anh còn muốn gọi video cho em cả ngày cơ."

Quả nhiên sự giác ngộ của Kỳ Hải cực kỳ sâu sắc.

"Bây giờ anh còn muốn nộp hết lương cho em đây, anh hâm mộ ông già anh giấu tiền thuê nhà làm của riêng nè."

Triệu Thanh Vũ bị chọc cười: "Anh nói là giấu tiền thuê nhà làm của riêng, không sợ em quản hả?"

"Không, anh giữ một phần nhỏ thôi, mỗi ngày mua hoa cho em."

Triệu Thanh Vũ nhìn người đàn ông đẹp trai cười tươi đến ngây ngô, nghĩ thầm: Mình đúng là nhặt được bảo bối.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com