Edit Tin Hieu Bao So 3
Editor: MoonlizLòng bàn tay của Trần Vi Kỳ chạm phải một cảm giác lạnh lẽo, chỉ kéo dài trong một giây ngắn ngủi, hai bàn tay lập tức tách ra, chỉ còn lại chút hơi ấm còn vương lại trong lòng bàn tay mỗi người.Điều mà mọi người đều mong chờ với sự kích động ——— lần đầu tiên gặp lại sau chia tay ——— lại diễn ra trong một hành lang bình thường như thế, và cũng chỉ ngắn ngủi, lịch sự, lễ độ mà không có điều gì xảy ra.Những người xung quanh đều không hiểu được tình huống này. Nếu chỉ nhìn cảnh này mà tách biệt ra, chắc chẳng ai nghĩ họ từng là một cặp đôi yêu nhau mãnh liệt. Có lẽ tình yêu của người trưởng thành chính là như thế: bắt đầu cuồng nhiệt, kết thúc bình thản.Chu Tễ Trì lùi sang một bên, nhường đường cho Trần Vi Kỳ."Hẹn gặp lại vào ngày mốt.""Hẹn gặp lại vào ngày mốt."Trần Vi Kỳ bình thản dời ánh mắt, bước đi trên đôi giày cao gót bảy phân, dáng đi duyên dáng và ổn định, không một chút xao động, chỉ để lại một bóng lưng tao nhã và cao quý.Không ai biết rằng, vào khoảnh khắc lướt qua nhau, cô đã âm thầm hít một hơi thật sâu, bước những bước cuối cùng thật nhanh. Khi nhân viên lễ tân cung kính mở cửa phòng nghỉ, cô bước vào với dáng đi mạnh mẽ, mang theo một cơn gió, vạt váy mỏng nhẹ nhàng bay lên."Đi rồi... Đã không còn thấy người nữa rồi..." Anh K thở dài, lén chạm nhẹ vào khuỷu tay của Chu Tễ Trì.Chu Tễ Trì giật mình tỉnh lại, cố che giấu cảm xúc dậy sóng trong lòng, cụp mắt xuống: "Đi thôi."Nếu không đi, sẽ không tốt cho Trần Vi Kỳ. Có thể sẽ có người đồn đại. Dù nơi này khá kín đáo, nhưng vẫn có nhiều ánh mắt dõi theo, ai biết được liệu có ai đó nhìn thấy họ và sau đó lan truyền trên mạng một cách ẩn danh hay không.Hôm nay, Chu Tễ Trì không được mời tham quan triển lãm mà chỉ đến thử trang sức sẽ đeo trong buổi dạ tiệc và show diễn lớn, đồng thời quay vài đoạn quảng cáo do bên chính thức yêu cầu. Vì ngày mai không có thời gian, nên anh ấy chỉ có thể tranh thủ hôm nay. Để tránh đụng mặt tại sự kiện, anh ấy đã đến cửa hàng trước hai tiếng đồng hồ và đi từ cửa sau. Anh không mang theo bất kỳ ai, thậm chí tính toán thời gian kết thúc rất cẩn thận, nhưng cuối cùng vẫn vô tình gặp được.Anh K cũng không nói gì thêm, chỉ thở dài lần nữa.Khi rời khỏi cửa sau của cửa hàng, Chu Tễ Trì đã thay bộ vest trắng, mặc một chiếc áo thun và quần dài bình thường, đội mũ bucket, đeo kính râm, khẩu trang, thêm một chiếc ô đen lớn. Sau khi chắc chắn không có paparazzi bám theo, anh nhanh chóng lên xe bảo mẫu.Anh K đưa anh ấy một điếu thuốc, nhướng mày: "Hôm nay thử cái mới, vị bạc hà, tỉnh táo đầu óc, không làm chuyện ngốc nghếch nữa."Chu Tễ Trì cười nhạt, nhận lấy và ngậm vào môi. Chiếc xe Mercedes chở họ phóng nhanh trên con đường, như một giọt nước hòa vào đại dương, lặng lẽ không dấu vết."Anh lo quá rồi, anh K. Tôi sẽ không làm phiền anh đâu." Làn khói thuốc bao quanh khuôn mặt mà tất cả các đạo diễn từng hợp tác đều khen ngợi là đầy cảm giác "thời gian", không một biểu cảm, như thể đang cháy rụi.Chu Tễ Trì: "Tôi cũng sẽ không làm phiền đến cô ấy."Anh K không chịu nổi dáng vẻ "hy sinh bản thân vì người yêu cũ" vĩ đại của Chu Tễ Trì. Thật là đáng giận."Ý tôi là vậy à? Tôi bảo cậu hãy quên Trần Vi Kỳ đi, tập trung xây dựng sự nghiệp của mình! Bây giờ cậu rất có khả năng đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Phi Hoa! Kiếm tiền! Hưởng thụ! Đưa mẹ cậu đi du lịch! Còn cô ba nhà họ Trần ấy, được hàng nghìn người yêu mến, tiền nhiều đến mười đời tiêu không hết, cô ta cần cậu lo nghĩ sao?""Đúng rồi, hôm trước tôi nghe người ta nói trong bữa tiệc về chuyện liên hôn giữa hai nhà là nhà họ Trần và nhà họ Trang. Trần Vi Kỳ sắp kết hôn với người khác rồi! Là một công tử nhà giàu hơn cả cô ta nữa đấy! Cậu hai nhà họ Trang! Hiểu không? Cô ta vô tình vô nghĩa, chỉ chơi đùa với cậu thôi. Đến lúc thì cô ta vẫn sẽ đi làm quý bà giàu có. Cậu còn chưa hiểu ra sao?"Anh K lải nhải một hồi, khát khô cả miệng, đang định đi tìm nước khoáng thì một bàn tay trắng như ngọc, lạnh lẽo đưa đến một chai nước khoáng.".........""Uống đi."Chu Tễ Trì mỉm cười.Anh K ngượng ngùng, chỉ muốn tự tát vào miệng mình một cái, trách bản thân nhiều chuyện, ba ngày cũng không nhịn nổi.Chu Tễ Trì hít sâu một hơi thuốc, rồi thở ra, biểu cảm trên gương mặt anh ấy gần như hư ảo, tựa hồ có thể tan biến bất cứ lúc nào như điếu thuốc sắp tàn.Anh ấy khẽ nói: "Anh K, cô ấy chỉ đang theo đuổi cuộc sống mà cô ấy muốn thôi. Chia tay với tôi cũng tốt, kết hôn với anh Trang kia cũng tốt. Chỉ cần đó là lựa chọn của cô ấy, tôi đều hiểu được."Chu Tễ Trì dập tắt điếu thuốc, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên có một giọt nước lạnh lẽo chảy xuống trên khuôn mặt. Anh ấy giật mình, nhanh chóng lau đi.............Trong phòng nghỉ dành cho khách VIP, các món tráng miệng đã được chuẩn bị sẵn như trà hoa hồng vải, bánh madeleine, bánh tart cá hồi nướng lần lượt được dọn lên. Ngoài ra còn có bánh quy soda không đường, cùng một bó hoa tuyết hồng tươi được cắm trong lọ hoa kiểu Pháp, màu sắc đẹp mắt khiến người nhìn cũng cảm thấy dễ chịu.Trần Vi Kỳ tiếp tục lật xem bảng phỏng vấn chỉ có hai trang giấy mỏng, dáng vẻ hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.Người phụ trách sự kiện là giám đốc vận hành khu vực Đông Nam Trung Quốc của thương hiệu này. Khi nghe tin, ông ta sợ đến mức toát mồ hôi. Trụ sở chính đã dặn dò nhiều lần rằng không được gây thêm rắc rối, phải tránh để cô Trần và anh Chu gặp nhau ở các sự kiện ngoài công khai, đặc biệt là khi có truyền thông.Ông ta mắng cấp dưới một trận vì bất cẩn, rồi nhanh chóng đeo thẻ nhân viên lên và đến xin lỗi."Cô Trần, tôi rất xin lỗi. Đây là lỗi do chúng tôi không lên kế hoạch cẩn thận. Trụ sở đã thông báo danh sách khách mời tham dự triển lãm lần này, chúng tôi đã tuân thủ nghiêm ngặt theo kế hoạch đó. Sự xuất hiện của anh Chu ở đây là để quay một bộ tài liệu quảng bá, mà anh ấy chỉ có thể đến hôm nay..."Trần Vi Kỳ ngước mắt lên, lập tức ngắt lời màn xin lỗi dài dòng của ông ta: "Tôi rảnh lắm sao?"Giám đốc vận hành ngẩn ra: "Dạ...?""Ông không đi giám sát sự kiện, không tiếp đón khách, mà lại đến đây giải thích một chuyện cỏn con thế này. Là vì ông rảnh hay nghĩ tôi rảnh?"Mồ hôi trên trán vị giám đốc nhỏ giọt. Với cấp bậc của mình, bình thường ông ta không có cơ hội tiếp xúc với cấp cao ở trụ sở chính, huống hồ là Trần Vi Kỳ. Vẻ ngoài của cô chiêu họ Trần này còn tinh xảo, quyến rũ hơn cả trong ảnh, nhưng khí chất quyền uy phát ra khiến người khác không rét mà run."Dạ, đúng, đúng, cô nói rất đúng... Vậy, cô Trần, tôi xin phép đi xử lý công việc, không làm phiền cô nữa..."Sau khi giám đốc rời đi, phòng nghỉ trở lại yên tĩnh. Mọi người đều hiểu ý, ai làm việc nấy. Trần Vi Kỳ ngồi yên lặng một lát, rồi đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh riêng của phòng nghỉ.Cô mặc chiếc váy dài cầu kỳ dài chấm đất, mỗi bước đi đều phải dùng tay nâng váy lên, bờ vai, cánh tay và phần xương bướm của cô đều căng lên một cách tự nhiên, khiến bóng dáng gầy gò của cô trông càng mong manh hơn.Khi vào nhà vệ sinh, cô khóa cửa, mở vòi nước hết cỡ. Người đi ngang qua bên ngoài chỉ nghe tiếng nước chảy ào ào.Làm xong tất cả những việc đó, cô đột nhiên ngồi sụp xuống, chống lấy bồn rửa mặt trong vẻ chật vật."Cô Trần, thật trùng hợp, gặp cô ở đây."Vì anh ấy không muốn gây rắc rối cho cô, thậm chí không dám gọi một tiếng "Tanya." Anh ấy cúi mình, gọi cô là "Cô Trần," còn thêm kính ngữ đầy lễ độ.Hóa ra anh ấy còn gầy hơn cả trong những bức hình trên tạp chí. Nếu không chứng kiến tận mắt, có lẽ cô còn không dám tin.Lẽ ra anh ấy nên hận cô, ghét cô, căm thù cô. Chứ không phải vẫn còn bảo vệ lòng tự tôn hư vinh và đáng xấu hổ của cô.Cô từng tức giận với Chu Tễ Trì vì tính cách vị tha đến tận cùng của anh ấy. Tại sao anh ấy phải vô tư và bao dung đến vậy? Cô vừa nói chia tay là anh ấy đồng ý. Thậm chí khi cô nói muốn kết hôn với người khác, anh ấy cũng sẽ mỉm cười chúc phúc và mãi mãi không làm phiền cô. Cô biết anh ấy sẽ làm như thế."Anh thật sự không có điều gì muốn lấy từ em sao?""Không, Tanya. Anh chỉ hy vọng em được hạnh phúc.""Nhưng mà, A Trì, em cảm thấy hình như anh không đủ yêu em. Hoặc là, kiểu yêu của anh quá lớn lao, quá kìm nén, có lẽ em không bao giờ học được."Dù thế nào, Trần Vi Kỳ cũng không muốn làm tổn thương anh ấy. Nhưng sự thật là cô đã làm tổn thương anh ấy rồi. Cô rất áy náy, nỗi đau của cô là ở chỗ bất lực. Tiền, quyền lực, danh tiếng trong tay cô dường như không có tác dụng gì trước Chu Tễ Trì. Thậm chí việc bù đắp cho anh ấy cũng trở thành một lần tổn thương khác.Bên tai cô chỉ còn tiếng nước chảy. Nhà vệ sinh không bật đèn giống như một chiếc lồng kín bưng. Mũi của Trần Vi Kỳ bắt đầu cay xè một cách bất ngờ. Cảm giác tội lỗi, buồn bã, bất lực... cảm xúc rối bời.Khóe mắt cô ướt đẫm, những ngón tay bấu chặt vào mép bồn rửa. Nước vẫn chảy, nhưng không thể để chảy quá lâu, sợ người bên ngoài lo lắng mà đến hỏi han.Gần đây cô luôn sống dưới ánh mắt của rất nhiều người. Cô thích cảm giác được mọi người vây quanh, nhưng lúc này cô chỉ thấy mệt mỏi và phiền chán. Cô muốn bộc phát, thậm chí muốn phá hủy điều gì đó. Cô khao khát mãnh liệt một thứ gì đó đủ để kéo cô ra khỏi mớ hỗn loạn này – một thứ mạnh mẽ, nóng bỏng, thậm chí thô bạo.Và bất ngờ thay, cô nghĩ đến một người đàn ông ở bên kia bờ Thái Bình Dương."Chị Mỹ Du, sự kiện sắp bắt đầu rồi. Cô Trần... chị đi nhắc một tiếng nhé?" Một cô gái phụ trách PR được điều đến chuyên chăm sóc Trần Vi Kỳ nhìn Mỹ Du với ánh mắt cầu khẩn. Cấp trên vừa bị cô chủ trách mắng cách đây hai mươi phút, nên cô ta không dám đi giục.Mỹ Du lo lắng nhìn về hướng nhà vệ sinh, trong lòng có dự đoán, vừa định nói gì thì cửa phòng nghỉ bị gõ."Cô Trần, có khách muốn gặp cô."Vệ sĩ nhìn Mỹ Du, chờ ý cô ấy có nên mở cửa hay không. Mỹ Du ra hiệu ngăn lại, nhanh chân bước đến. "Chào bà, xin hỏi bà là ai ạ?"Một giọng nữ rất dễ nghe nhưng dứt khoát, vang lên từ cánh cửa đồng hai cánh sang trọng: "Là tôi, Lê Nhã Nhu. Vi Vi có ở trong đó không?"Mỹ Du giật mình, mọi sự bình tĩnh học được từ Trần Vi Kỳ đều tan biến.Bà Lê? Mẹ chồng tương lai của sếp à? Nếu là người khác, Mỹ Du còn dám tìm cớ chặn lại, nhưng vị này thì cô ấy hoàn toàn không dám, đành cắn răng mở cửa và cung kính mời vào.Lê Nhã Nhu là một trong những khách hàng siêu VIP được thương hiệu này mời dự sự kiện, bà ấy đã nhận được sự tiếp đãi tối cao: xe đưa đón riêng, đội trang điểm cá nhân, cung cấp trang sức cao cấp. Nhưng điều khiến bà ấy hài lòng nhất là một anh chàng PR trẻ trung, cao ráo, đẹp trai, luôn cười rạng rỡ đồng hành cùng bà ấy. Anh ta không chỉ kiên nhẫn mà còn rất hài hước, làm tan biến mọi cơn giận bà ấy phải chịu từ người chồng vô tâm.Bà ấy thầm nghĩ không biết có phải Vi Vi sắp xếp không. Nếu đúng là vậy thì người con dâu này quá hiểu lòng bà ấy rồi!Tâm trạng bà ấy rất tốt, luôn muốn tìm cơ hội cảm ơn Vi Vi, nhưng không muốn làm phiền lúc riêng tư. Vì hôm nay sẽ cùng tham dự sự kiện, nên bà ấy quyết định đến chào một tiếng."Các cậu đứng ngoài đợi tôi." Bà Lê ra lệnh cho hai vệ sĩ mặc đồ đen to cao như vận động viên, rồi bước vào. Vừa đi vừa hỏi: "Vi Vi đâu rồi?""Sếp đang trong nhà vệ sinh, sẽ ra ngay thôi. Mời bà Lê uống trà trong lúc chờ." Mỹ Du căng thẳng, liếc mắt quan sát người phụ nữ quý phái này.Những người phụ nữ được nuôi dưỡng trong sự giàu sang thường rất khó đoán tuổi thật. Làn da của họ mịn màng và sáng bóng, ánh mắt sắc sảo và tràn đầy sức sống, có thể dễ dàng hình dung họ từng sở hữu nhan sắc tuyệt đẹp đến mức nào khi còn trẻ. Cơ thể họ vẫn duy trì sự săn chắc và khỏe mạnh, cộng thêm khí chất mạnh mẽ, giống như một nữ hoàng có thể giẫm đạp đàn ông dưới chân mình mà chơi đùa.Cuối cùng Mỹ Du cũng hiểu tại sao cậu hai nhà họ Trang dù cố gắng ăn mặc lịch sự đến mức nào vẫn toát ra cảm giác nguy hiểm.Là vì khí chất này được di truyền.Trong khi ứng phó với Lê Nhã Nhu, Mỹ Du lén nhắn tin cho Trần Vi Kỳ. Một phút trôi qua, bên trong nhà vệ sinh vẫn không có động tĩnh gì, tiếng nước vẫn chảy rào rào.Mỹ Du mím môi, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhanh chóng cầm túi xách của mình lên, bước đến trước cửa nhà vệ sinh, gõ nhẹ."Tanya, tôi đưa cô thứ này."Một lát sau, cửa mở ra một khe nhỏ, Mỹ Du đưa túi vào. Một bàn tay mảnh khảnh như ngọc nhận lấy. Cô hạ giọng nói: "Bà Lê đến rồi."Trần Vi Kỳ đáp: "Cô tiếp bà ấy đi, tôi sẽ ra ngay."Giọng nói có hơi nghẹn ngào không thể che giấu. Mỹ Du hít một hơi sâu – cô... thực sự đã khóc sao?Trong túi là bộ trang điểm và khăn giấy ướt, giải quyết tình thế khó khăn của Trần Vi Kỳ một cách hoàn hảo. Chẳng bao lâu sau, cửa nhà vệ sinh mở ra, Trần Vi Kỳ bước ra với vẻ mặt điềm nhiên, không để lộ chút sơ hở nào. Gương mặt kiêu sa, lạnh lùng của cô dưới lớp trang điểm tinh tế giống như viên ngọc quý trong tủ kính: lấp lánh, hoàn mỹ, không tì vết.Ai có thể ngờ rằng, một phút trước người phụ nữ tỏa sáng hơn cả kim cương nước Mỹ này, còn đang nép mình trong nhà vệ sinh kìm nén nước mắt?Lê Nhã Nhu nhàn nhã ăn bánh quy soda, thấy Trần Vi Kỳ bước đến, bà ấy phủi sạch vụn bánh trên tay, vẫy tay: "Lại đây, chúng ta chỉ có vài phút nói chuyện thôi. Một lát nữa, khi sự kiện bắt đầu, con lại bị người khác kéo đi mất."Trần Vi Kỳ duyên dáng bước tới, khéo léo đáp lại: "Làm sao mà bị kéo đi được chứ? Nếu dì muốn nói chuyện với con, lần sau con sẽ đến nhà dì ở vài ngày.""Ở thì được, nhưng A Châu chắc chắn sẽ ghen đó." Lê Nhã Nhu cười đầy hàm ý."Anh ấy ghen gì chứ?" Trần Vi Kỳ vẫn giữ nụ cười, nhưng ánh mắt khẽ dao động, tránh đi cái nhìn của Lê Nhã Nhu.Thật kỳ lạ, khi nghĩ đến Trang Thiếu Châu, trong đầu cô tự động hiện lên hình ảnh buổi chiều u ám hôm đó. Anh đã ép cô vào chiếc đàn piano, buộc cô phải chủ động hôn anh để chứng minh sự "trong sạch".Lê Nhã Nhu khoác vai Trần Vi Kỳ, hạ giọng nói nhỏ: "Quản gia và người giúp việc nhà dì đều là những chàng trai đẹp trai, thân hình cân đối, không có kiểu thái độ thiếu gia như nó, lại còn miệng lưỡi ngọt ngào, giỏi lấy lòng phụ nữ. Con nói xem, nó có ghen không? Chắc chắn sẽ chạy đến nhà dì ngay ngày hôm đó để đưa con về.""......"Dù trong lòng Trần Vi Kỳ còn có tí cảm xúc hỗn loạn nào, thì cũng bị những lời nói "không tưởng" của Lê Nhã Nhu cuốn bay sạch. Đây là lời một bà mẹ chồng nói với con dâu sao?"Dì à... dì thật là..." Cô cười dở khóc dở, nhận ra rằng bà Lê này hoàn toàn khác với hình tượng mẹ hoặc mẹ chồng mà cô từng tưởng tượng.Thấy vẻ lúng túng trên gương mặt xinh đẹp của Trần Vi Kỳ, Lê Nhã Nhu bật cười, yêu thương véo nhẹ má cô. Cùng lúc đó, ánh mắt sắc bén của bà cũng lặng lẽ lướt qua đôi mắt hơi đỏ của cô.Thực ra, người bình thường không nhận ra điều này. Họ chỉ trầm trồ trước tài nghệ của chuyên gia trang điểm. Phấn mắt tông hồng nhạt kết hợp cùng kim tuyến lấp lánh, má ửng hồng nhẹ ở sống mũi và đuôi mắt, chỉ vài nét đã tạo nên hiệu ứng "lệ vương mi", khiến người nhìn không khỏi động lòng, giống như vừa khóc xong vậy.Lê Nhã Nhu là ai? Một người từng lăn lộn trên Hồng Kông suốt mấy chục năm, đã gặp đủ loại người và đủ kiểu mặt nạ rồi. Chỉ cần liếc mắt, bà ấy cũng xác định được Trần Vi Kỳ thực sự đã khóc.Cô gái này rất thông minh, biết rằng không thể che giấu thì biến nó thành một kiểu trang điểm.Hai người nói chuyện vài câu thì nhân viên PR đến thông báo sự kiện bắt đầu, khách mời đã đến gần đủ. Trần Vi Kỳ đứng dậy, mời Lê Nhã Nhu đi cùng. Lê Nhã Nhu mỉm cười đồng ý.Việc Lê Nhã Nhu gạt bỏ lịch trình bốn ngày để tham dự sự kiện của thương hiệu Nhuy Bạc không chỉ đơn thuần là để ủng hộ con dâu tương lai. Khi được công khai, sự xuất hiện thân thiết giữa mẹ chồng và con dâu này sẽ là tín hiệu khẳng định việc liên hôn đã thành công, kéo theo giá cổ phiếu của cả hai tập đoàn tăng vọt.Bên ngoài, hai vệ sĩ cao lớn vạm vỡ thấy Lê Nhã Nhu bước ra thì lập tức đi theo phía sau. Lê Nhã Nhu vô tình quay đầu, ra hiệu bằng ánh mắt cho một trong hai người.Vệ sĩ rút điện thoại từ túi áo trong, nhìn thấy chỉ thị từ bà chủ ———[Đi hỏi xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cô Trần đã gặp những ai.]............Địa điểm sự kiện nằm ngay tầng hai. Không gian được trang trí xa hoa với ánh đèn lấp lánh như sóng nước phản chiếu trên sàn nhà. Những bông hoa tulip trắng và loa kèn hòa quyện cùng nền nhung xanh thẫm, trần nhà được dựng cao, ngước lên có thể thấy hàng ngàn ánh sáng nhỏ như đom đóm, phản chiếu với những món trang sức lộng lẫy.Trần Vi Kỳ và Lê Nhã Nhu khoác tay nhau bước ra, ánh đèn flash bùng lên như pháo hoa ngay lập tức. Cả hai đều sở hữu dáng người cao ráo và quyến rũ, một người khí chất thanh lịch, một người quyến rũ mị hoặc. Đi bên nhau họ giống như mẹ con hoặc hai chị em."Là bà Lê kìa! Bà Lê cũng đến!"Một số phóng viên đã nhận ra Lê Nhã Nhu, máy ảnh điên cuồng chụp lia lịa. Lê Nhã Nhu từng được truyền thông Hồng Kông gọi là "Quý bà đệ nhất Hương Cảng" hay "Phu nhân hào môn quyền lực nhất", danh tiếng của bà ấy không hề tầm thường.Trần Vi Kỳ ghé sát tai Lê Nhã Nhu, nói khẽ: "Dì ơi, lần này Nhuy Bạc được hưởng lợi quá."Lê Nhã Nhu mỉm cười, khẽ nắm lấy tay cô.Sau đó, mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch của sự kiện. Với tư cách là người làm chủ buổi sự kiện này, Trần Vi Kỳ tập trung toàn bộ tinh thần để tiếp đón các khách quý. Cô uống hai, ba ly champagne, không còn tâm trí để nghĩ đến những chuyện linh tinh nữa.Trong lúc Trần Vi Kỳ đang trò chuyện vui vẻ với các vị khách, Lê Nhã Nhu nhận được tin nhắn trả lời: [Thưa bà, cô Trần vừa gặp anh Chu Tễ Trì ngoài hành lang.]Lê Nhã Nhu không ngạc nhiên lắm. Bà ấy im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Vi Kỳ, người đang nổi bật giữa bối cảnh xa hoa lộng lẫy. Cô gái ấy duyên dáng, nụ cười rạng rỡ, tự nhiên trong môi trường danh lợi, như một đóa hoa giàu sang không bao giờ tàn, luôn toát lên sự kiêu hãnh vô tận.Quả là một cô gái mạnh mẽ. Ấn tượng đầu tiên khi Lê Nhã Nhu nhìn thấy Trần Vi Kỳ chính là cảm giác cô thật khác biệt.Trong lòng bà ấy dâng lên một cảm giác khó tả. Ngay cả việc nhìn ngắm trang sức cũng không còn hứng thú, bà ấy trò chuyện với vài quý bà muốn kết giao một cách qua loa rồi rời khỏi hội trường, quay về phòng nghỉ mà Nhuy Bạc đã chuẩn bị sẵn cho bà ấy.Bà ấy nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại quốc tế.............Lúc này ở khu vực phía Tây nước Mỹ, vẫn như buổi tối hôm trước, khoảng 9 giờ tối.Cơn mưa giông vào lúc chạng vạng đã tạnh từ lâu, bầu không khí đậm mùi ẩm ướt. Khi màn đêm buông xuống, Manhattan rực rỡ trong ánh đèn, những tòa nhà chọc trời tầng tầng lớp lớp, khắp nơi ngập tràn sắc vàng và đen đan xen.Trang Thiếu Châu vừa rời khỏi một bữa tiệc mừng công của một người bạn thân. Anh bực bội chỉnh lại cổ tay áo, trên đó còn vương vài vệt ướt do bị súng nước bắn trúng. May mà anh lấy lý do sạch sẽ để rời đi sớm, nếu không thể nào tránh được việc bị những "ông tây" đang chơi bời quá khích kéo vào bể bơi. Đám tinh anh này, ban ngày thì mặc vest chỉnh tề, làm mưa làm gió, nhưng khi đến những bữa tiệc riêng tư thì luôn chơi bời hết mình.Chiếc Bentley màu đen sang trọng đã đợi sẵn bên lề đường. Thư ký Bạch nhanh chóng bước tới mở cửa xe.Trang Thiếu Châu uống hơi nhiều, bước đi không chú ý, vô tình giẫm phải một vũng nước. Nước bắn lên mắt cá chân đang bọc trong tất đen, mang lại cảm giác lạnh buốt khó chịu. Tuy nhiên, anh không dừng lại mà bước thẳng lên xe.Chiếc xe khởi động ngay lập tức. Trang Thiếu Châu tháo đồng hồ, cởi cúc đôi nút áo bằng men tráng men, rồi thong thả xắn tay áo sơ mi lên. Chỉ mới xắn được bên tay trái thì điện thoại reo lên. Anh liếc nhìn màn hình, thấy người gọi là "Thái hậu".Lê Nhã Nhu thực ra không hay làm phiền anh, nhưng hai tháng gần đây bà ấy tìm anh còn nhiều hơn cả những năm anh học ở New York.Anh nhấc máy, giọng vừa lịch sự vừa lạnh nhạt: "Bà Lê à, có gì dặn dò không ạ?"Lê Nhã Nhu đang không vui, có ba đứa con trai, bắt được đứa nào cũng coi như cái thùng trút giận: "Bớt chơi chữ với mẹ đi! Con đang ở đâu? Thôi, không cần biết ở đâu, bây giờ, con phải tới đây ngay cho mẹ!"Trang Thiếu Châu đau đầu, hạ giọng: "Bà Lê, con đã nói là con đang công tác ở New York. Mẹ muốn con lấy tên lửa để bay về à?"Lúc này Lê Nhã Nhu mới nhớ ra anh đang ở New York. Bà ấy nhíu mày nói: "Con không biết mấy ngày này Vi Vi có sự kiện của Nhuy Bạc ở Thượng Hải à? Đáng lẽ con nên dẹp hết công việc ở New York, đến đó cùng con bé mới phải."Ít nhất, nếu có Trang Thiếu Châu ở bên, Vi Vi đã không phải trốn trong nhà vệ sinh khóc lóc. Nhà họ Trang toàn là đàn ông, ngoại trừ một cô con gái út nhà chú út. Cả nhà mười mấy người đàn ông cao to, đẹp trai đều nâng niu cô bé như ngọc quý. Vậy mà cô bé lại thích nhất Trang Thiếu Châu, cứ gặp là bám lấy anh. Điều này chứng tỏ, nếu muốn dỗ dành con gái, anh vẫn rất có khả năng.Lê Nhã Nhu sinh ba đứa con trai. Nói công bằng, cậu hai đúng là đẹp trai nhất. Chỉ cần anh không tỏ vẻ kiêu ngạo, không khó chịu, không tỏ ra xa cách, thì phụ nữ nào cũng dễ bị anh hấp dẫn.Chiếc Bentley lướt qua góc phố Đại lộ số 5 của Manhattan, ánh đèn từ những chiếc xe ngược chiều lóe lên, chiếu sáng khuôn mặt đẹp trai của Trang Thiếu Châu, rồi nhanh chóng lụi tắt. Anh lạnh lùng nói: "Con tới đó để làm gì?"Tới để nhìn lần đầu tiên cô và bạn trai cũ xuất hiện cùng nhau sau khi chia tay à?Lê Nhã Nhu nghẹn lời: "Làm gì là làm gì... con đang hỏi mẹ đấy à? Con cao ngạo như thế, làm sao mà Vi Vi thích con được! Phụ nữ vừa chia tay là lúc yếu lòng nhất, con phải ở bên con bé nhiều hơn ———"Anh thản nhiên ngắt lời: "Con không rảnh để ở bên bất cứ ai. Còn cô ấy có thích con hay không, đó là chuyện của cô ấy, con không quan tâm."Huống chi, cô là người không cần anh ở bên. Trần Vi Kỳ có thể ung dung gặp lại bạn trai cũ, hẳn lúc này tâm trí cô đã bay theo người khác. Nếu không, chẳng lẽ bốn ngày nay cô không gọi nổi một cuộc gọi hay một tin nhắn WhatsApp nào hay sao?Lê Nhã Nhu vốn là người thẳng thắn, ghét nhất sự châm chọc, mỉa mai. Thái độ thờ ơ của Trang Thiếu Châu khiến bà ấy tức đến mức phải dùng vài câu "kinh điển" của các bà mẹ Hồng Kông: "Con đúng là đồ vô dụng! Sinh ra con chi bằng làm miếng thịt xá xíu còn tốt hơn! Chỉ có cãi lại là giỏi thôi! Nhìn con mà mẹ muốn phát điên!"Cuộc hôn nhân này là do anh đồng ý đấy!"Trang Thiếu Châu, mẹ nói thẳng luôn, Chu Tễ Trì hiện đang ở Thượng Hải! Con còn không có tí ý thức cạnh tranh nào, chẳng trách luôn tụt lại phía sau! Đúng lúc cần lấy lòng thì con lại ra vẻ thiếu gia! So với ba con hồi trước, con còn khiến người ta bực mình hơn! Năm đó, ba con theo đuổi mẹ mà còn chẳng làm giá như con!"Trang Thiếu Châu bị mắng một trận, nhưng anh vẫn không hề dao động, thậm chí còn khẽ cười như thêm dầu vào lửa: "Vậy thì con càng không đi, thưa bà Lê."Anh cầm đồ khui chai, bật nắp một chai soda, dòng nước lạnh mát mang vị bạc hà trượt xuống cổ họng, khiến từ môi đến trái tim đều lạnh lẽo."Con đến đó làm gì? Để tuyên bố chủ quyền với bạn trai cũ của Trần Vi Kỳ à? Hay vì lo lắng cô ấy có thể bí mật qua lại với anh ta, nên đến để giám sát?"Dù thế nào, đều là mất giá. Anh không thể làm loại chuyện đáng xấu hổ này. Lê Nhã Nhu muốn mắng thì cứ mắng, đâu phải lần đầu anh bị bà ấy mắng.Dù thế nào, anh cũng sẽ không đi."Tự hào vì hồi nhỏ học quốc văn giỏi quá chứ gì? Thích khoe khoang từ vựng hả! Đừng tưởng mẹ không biết, con và mấy cô gái bên ngoài mới là đang bí mật qua lại, Vi Vi thì không bao giờ làm thế!"Trang Thiếu Châu nhíu mày, cảm thấy bị xúc phạm, anh lạnh giọng phản bác: "Con không làm thế."Lê Nhã Nhu bật cười, cứ tưởng thằng con trai này bình tĩnh lắm, ai ngờ vừa bị chọc trúng đã lộ ngay sơ hở. Đúng là giả vờ chưa tới nơi tới chốn."Vậy nếu con bé không vui, thì con cũng chẳng quan tâm chứ gì?"Trang Thiếu Châu ngừng lại một chút, không đáp. Cô sẽ không vui sao? Không phải cô nên rất vui vẻ hay sao?Lê Nhã Nhu nói một cách đầy ẩn ý: "A Châu, con bé đã khóc."Đã khóc.Trong bóng tối, gương mặt lạnh lùng của Trang Thiếu Châu khựng lại, sau đó thoáng méo mó trong chốc lát. Bàn tay cầm chai thủy tinh siết chặt."Sao mẹ biết?" Anh hỏi nhỏ. Trần Vi Kỳ không phải kiểu người dễ khóc trước mặt người khác.Lê Nhã Nhu hỏi ngược lại: "Dù sao con cũng chẳng quan tâm, đang ở New York ăn ngon uống sướng, hỏi làm gì?"Trang Thiếu Châu phớt lờ sự mỉa mai của mẹ, yết hầu trượt lên xuống, giọng trầm ổn: "Nếu cô ấy khóc vì bạn trai cũ, vậy thì cô ấy đúng là..."Anh định mắng cô đáng đời, tự chuốc khổ vào mình, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại. Mắng cô thì có ích gì? Cô vẫn cứ khóc vì người đàn ông khác.Trang Thiếu Châu hít thở có hơi nặng nề.Đôi tất bị nước mưa thấm ướt, lạnh ngắt bám lấy mắt cá chân. Nước soda bạc hà lạnh như một cục sắt đóng băng trong dạ dày. Lớp sương đọng trên chai thủy tinh làm ướt lòng bàn tay, ống tay áo đã xắn lên cũng dần thấm nước, lạnh lẽo dán vào cánh tay.Từ lúc gặp Trần Vi Kỳ, dường như bầu trời ở Hồng Kông luôn âm u, ngay cả trong những ngày này, New York cũng chẳng khác gì, trời cứ mưa mãi.Trang Thiếu Châu nhắm mắt lại, ánh đèn bên ngoài lúc vàng lúc đỏ lúc xanh, chậm rãi quét qua gương mặt anh. Trong bầu không khí huyên náo của ánh sáng rực rỡ, hơi thở của anh như một vũng nước chết, im lìm không gợn sóng."Thật sự không đến dỗ con bé à?" Lê Nhã Nhu thử thăm dò suy nghĩ khó đoán của con trai lần cuối.Trang Thiếu Châu nhắm mắt, đưa tay kéo lỏng cà vạt, giọng trầm xuống: "Mẹ à, xin mẹ hãy chăm sóc cô ấy giúp con, đừng để cô ấy nghĩ ngợi lung tung.""Cảm ơn mẹ, về nhà con sẽ để mẹ mắng thỏa thích."Lê Nhã Nhu chợt im lặng.Tiếng gọi "Mẹ à" này là đang cầu xin. Từ nhỏ đến lớn, suốt 28 năm qua, đứa con trai này của bà ấy bao giờ cầu xin ai, dù là bà ấy hay ba nó, Trang Kỳ Đình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com