Edit Tien Truyen Con Son Ngoc Dam Thien Am Rem Ngoc Chau Sa
Dịch bởi Lumos | Ning Blossoming SubteamĐám giặc ở núi Côn Lôn đã giết hại vô số người, kể cả phụ nữ, trẻ em cũng không tha. Đoan Ngọ giống như bị rắn độc quấn quanh người, toàn thân hóa đá.
Nàng than thở: Xui xẻo thật chứ. Chẳng lẽ do trước đây nàng chôm đồ cúng của thần phật nên giờ bị báo ứng?
Con ngươi nàng không ngừng chuyển động, trong đầu nghĩ "vật hợp theo loài". Nếu nàng lộ ra "hơi thở trộm cướp", biết đâu đám thổ phỉ này sẽ bỏ qua cho nàng?
Mấy con ngựa bám vào vách đá, tốc độ giảm dần. Chúng đi qua hang động lữ đoàn dừng chân qua đêm...
Đoan Ngọ nhếch môi, cười ha ha. Bởi vì nàng từng là người dẫn đầu đội hợp xướng nên tiếng cười đó khiến ngựa của hai người đeo mặt nạ sợ hãi.
Sơn đại vương, hảo hán, tráng sĩ, hiệp khách, nên gọi cái nào thì tốt đây... Không còn thời gian mà nghĩ nhiều nữa, nàng nghiêng đầu nói: "Vị anh hùng này, có phải huynh đi cướp của người giàu chia cho người nghèo không? Tiểu muội là ta đây chạy từ Nam Hải đến núi Côn Lôn, nằm mơ cũng thấy muốn nhìn thấy các vị anh hùng trong truyền thuyết. Giờ giấc mơ thành hiện thực, dù có chết ta cũng nở nụ cười trên môi.
Ha ha, dĩ nhiên không chết thì tốt hơn. Này, các người có thiếu nhân lực không? Mặc dù ta không có bản lĩnh gì, nhưng nấu cơm, giặt y phục, cho ngựa ăn, ta đều làm được. Các người thu thập bảo vật về, ta có thể giúp phân loại, các người đi cướp của về, ta cũng có thể múa hát mua vui..." Người đeo mặt nạ phía sau dường như bị câm, không trả lời.
Cổ Đoan Ngọ nhức mỏi, sắp vẹo đến nơi, lúc này mới nhìn thấy một đôi mắt xanh phản chiếu ánh sao trời.
Đoan Ngọ nghĩ: Haiz, đừng nói là tên mắt xanh này nghe không hiểu tiếng phổ thông nhé.
Nhưng nam nhân sau lưng khẽ lắc đầu.
Đoan Ngọ vội vàng nói với hắn: Cha mẹ ta cũng giống như huynh vậy, nhưng họ là hải tặc. Hải tặc ấy, huynh biết không?" Nàng khoa chân múa tay, nhưng thân thể vẫn bị nam nhân ôm trong ngực.
Nam nhân gật đầu, điều chỉnh vị trí tay cầm dây cương, thực ra là muốn để nàng được thoải mái hơn.
Đoan Ngọ tiếp tục bịa ra mấy chuyện luyên thuyên: "Nhà chúng ta trải qua mưa gió, chiếm được đảo, trị vì mấy năm, nhưng lại bị đám quan quân đáng ghét tiêu diệt! Lúc đó ta bị đám quan phủ bán làm nô lệ... Cho nên, ta rất căm thù quan phủ. Chủ nhân của bọn ta ở ngay phía trước, ta dẫn đường cho các người... Haiz, nhưng lần này đúng là đáng tiếc, quá đáng tiếc!"
Ánh mắt nam nhân giống như đang hỏi. Lông mi hắn dài, cong cong, trên sống mũi có một dải bóng vàng nhạt.
Đoan Ngọ nói: "Lúc chúng ta đi qua bãi Mã Não, gặp phải một đống thi thể, chắc là do đối thủ hoặc nước láng giềng làm ra. Chủ nhân ta là một kẻ trời sinh đã xảo quyệt. Trước khi đến đèo Diều Hâu, hắn đã lệnh cho đại đội mang tiền tài và người đẹp đi theo đường chính. Còn chúng ta thì bị bỏ lại, phải đi theo đường mòn cùng hắn.
Chủ nhân ta đầu óc có vấn đề, luôn tin rằng linh hồn của tình nhân cũ vẫn còn ở ngọn núi này nên bảo chúng ta liều mạng cùng hắn đi tới đi lui ở đây. Ngoại trừ chuỗi ngọc trai này ra chẳng còn món hàng nào đáng tiền... Thế có phải đáng tiếc không cơ chứ?"
Người đeo mặt nạ gật đầu, nhìn chuỗi ngọc trai trong tay Đoan Ngọ.
Đoan Ngọ nhìn hắn chằm chằm, nói: "Cầu xin huynh hãy lấy chiếc vòng này đi, đừng để các huynh đệ chạy một vòng vô ích. Mặc dù chuỗi ngọc trai do một nô lệ cầm chơi không đáng tiền lắm, nhưng cũng là chút tâm ý của tiểu muội dành cho tất cả các huynh đệ thổ phỉ trong thiên hạ."
Nàng nhìn nam nhân đeo mặt nạ, nhưng trong lòng lại nghĩ đến người cha chết thảm, bản thân đang xa mẹ, đôi mắt to không khỏi đổ lệ.
Nàng khịt mũi, rồi nhét chuỗi ngọc trai vào lòng bàn tay nam nhân.
Người nọ dừng ngựa lại. Một tay nắm lấy tay áo nàng, tay kia nới lỏng dây cương.
Cuối cùng hắn nhận lấy chuỗi ngọc trai, đeo lại vào cổ Đoan Ngọ.
Hắn nhìn nàng chăm chú, nhìn vào đôi mắt ngấn nước của nàng, khẽ thở dài một tiếng, hơi thở tựa hoa lan.
Đoan Ngọ ngây dại. Đám giặc Côn Lôn là như vầy sao?
Đây là cái thể loại giặc gì vậy? Nhưng xung quanh tên mắt xanh còn có mấy tên khác, tuy không nhìn rõ nhưng người nào người nấy đều là hán tử hùng dũng oai vệ.
Đoan Ngọ thừa dịp họ đang do dự, lén nhìn ngọn núi đối diện. Có lẽ là do tâm sự nặng nề nên Yến Tử Kinh không phát hiện ra động tĩnh trong bóng tối.
Mắt hắn nhìn thẳng, sau đó bước trở lại hang động nơi ngọn lửa yếu ớt đang thắp lên.
Nhưng sau khi Yến Tử Kinh phát hiện nàng mất tích... sẽ nghĩ ra xung quanh đây có đám giặc chứ?
Nàng nhớ lại những gì Yến Tử Kinh đã làm sau khi cứu nàng ở bãi biển, đột nhiên nảy ra một ý tưởng: Nếu Yến Tử Kinh chết... bị đám giặc giết chết... Chuyện gì sẽ xảy ra?
Người đeo mặt nạ đang suy nghĩ, tất cả những gì Đoan Ngọ nghe thấy là tiếng tim mình đập. Gió thổi ngày càng mạnh, mang theo cái lạnh của mùa thu. Xiêm áo của nàng đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh, hạt thông và quả óc chó trong túi cũng bị thấm ướt, tỏa ra mùi thơm.
Đột nhiên, Đoan Ngọ nhận thấy tất cả lửa trong hang động tắt vụt. Yến Tử Kinh chậm đến thế là cùng? Nhưng người xưa có câu: Ý loạn tình mê, Yến Tử Kinh còn đi ném chậu lan đỏ xuống vách đá, chắc là có bệnh thật. Tâm bệnh.
Mấy kỵ sĩ dường như đã mất hết kiên nhẫn, đồng thanh nói: "Ca ca...?"
Đoan Ngọ hơi sửng sốt: Vòng eo mảnh khảnh, làn da tựa như cánh hoa, rõ ràng còn trẻ, sao lại có thể là ca ca của mấy người kia? Mấy người nhà này thanh thế lớn thật đấy, tất cả đều làm thổ phỉ? Đúng rồi, sóc nhỏ đã từng nói...
Lúc gặp nhau ở bên ngoài thành Hòa Điền, sóc nhỏ đã tặng hạt thông và quả óc chó cho nàng, còn nói: "Đây là quà ca ca tặng ta..."
Lúc cậu ta hôn mê cũng không quên gọi "Ca ca..."
Lúc Yến Tử Kinh hỏi, rõ ràng sóc nhỏ nói mình không có huynh đệ ruột thịt, nhưng lại vẽ một ký hiệu hình ngọn lửa lên thân cây thông...
Nàng chợt nhận ra, ca ca chẳng qua chỉ là một cách gọi, người này không chỉ là cướp mà còn là tên cầm đầu!
Một kỵ sĩ cắt ngang dòng suy nghĩ của Đoan Ngọ, nghiêng người về phía trước, nói với tên mắt xanh: "Ca ca, sóc nhỏ đang ở gần đây, chắc là ở trong hang động."
Sóc nhỏ thông minh đáng yêu hóa ra lại là gián điệp của đám giặc! Chẳng trách, sau khi giết người cậu ta lại xuất hiện một mình ở sa mạc, chẳng trách cậu ta lại lẻn vào căn cứ ngọc thạch mà Uất Trì công tử đang xây dựng, chẳng trách cậu ta lại lén để lại ám hiệu ở trong rừng. Hừ! Thì ra là vậy. Đoan Ngọ đột nhiên muốn nhổ nước bọt vào cái mặt thối của sóc nhỏ. Nàng mắt mù nên mới đi lo lắng cho an nguy của cậu ta, chọn đi cùng Yến Tử Kinh chuyến này. Nàng bị dạy cho mấy lần vẫn chưa chừa, còn đi chăm sóc cho một con rắn độc, để nó bắt chước Tịch Tịch cắn mình một cái.
Nam nhân mắt xanh xua tay, những người khác lập tức im lặng.
Trong đầu Đoan Ngọ xuất hiện một cái cân, không ngừng cân lên đặt xuống. Yến Tử Kinh sẽ không dễ dàng giao sóc nhỏ ra, hắn còn có võ công. Trong hang còn có khoảng mười nam hầu. Nhưng nếu như đám sơn tặc Côn Lôn có thể đánh bại mười người họ thì sao, nhưng liệu có đáng để họ quyết một trận sinh tử?
Hơn nữa, sau lưng đám thổ phỉ có thể còn có quân tiếp viện. Mặc dù sóc nhỏ đáng chết, nhưng... trên đời này rất nhiều người đáng chết nhưng lại không chết. Cho dù giao tiểu tử kia ra, đám giặc sẽ hạ thủ lưu tình sao?
Đương nhiên, tên mắt xanh sẽ không hỏi nàng đang nghĩ gì. Hắn nhảy xuống ngựa, bế Đoan Ngọ lên, đẩy nàng ra sau yên ngựa.
Đoan Ngọ hơi sửng sốt, đang định nói thì hắn cúi đầu trước nàng, giống như đang cầu xin nàng tha thứ.
Hắn lại lên ngựa lần nữa, đôi vai rộng che khuất ánh trăng.
Đoan Ngọ lo lắng áp vào lưng hắn, ai ngờ những bông hoa núi màu trắng dính trên cung tên lại chui vào lỗ mũi nàng. Nàng bị ngứa, hắt hơi một cái, cơ thể nhỏ nhắn lắc lư, hai tay ôm lấy eo tên mắt xanh mới có thể không bị ngã xuống.
Vòng eo của tên mắt xanh không chỉ mảnh khảnh mà còn cất giấu sự dẻo dai, tương xứng với cái nghề này.
Đoan Ngọ chưa kịp buông tay, hắn đã thúc ngựa, cả nhóm tiến về phía hang động.
Ngựa của đám giặc được huấn luyện bài bản, hơi thở không nặng, bước đi nhẹ nhàng.
Đoan Ngọ vô cùng căng thẳng, bọn chúng muốn đánh lén? Phải làm gì đây, nàng là Đoan Ngọ, không thể chỉ là một con bù nhìn. Nếu nàng hét lên, nói không chừng sẽ lập tức toi mạng. Nhưng không lên tiếng, trơ mắt nhìn một đám người bị mổ bụng? Ở đó phần lớn là tay sai của Yến Tử Kinh, nhưng hơn nửa cũng chỉ vì muốn kiếm sống, với cả ngày thường họ cũng không có ác ý gì với Đoan Ngọ...
Không được, ít nhất cũng phải cảnh báo. Nàng đưa lỗ mũi đến gần cung tên, hoa trắng quét qua khoang mũi, âm thanh hắt hơi lại vang lên.
Eo tên mắt xanh khẽ lay động, dẫn đầu đoàn người đến cửa hang.
Vèo vèo, mấy vệt ánh sáng bạc bay qua, một loạt tên ngầm bắn ra. Tên mắt xanh vung kiếm, ánh kiếm như đoạt người, hết sang trái lại qua phải để cản tên.
Kinh keng, kinh keng, tia lửa bùng lên. Đoan Ngọ chưa từng thấy đấu kiếm ngoài đời thật bao giờ, nên không khách khí dùng cơ thể người nọ làm áo giáp.
Nếu phần lưng của tên mắt xanh cũng mỏng manh như eo hắn thì không có gì bảo đảm là "người giáp" này sẽ không bị xuyên thủng, sau đó mũi tên đâm trúng nàng.
Nhưng, cơ thể kia đột nhiên bật ra khỏi tay nàng. Nhảy lên cao, xoay tròn vào cửa hang. Trong bóng tối, hai luồng gió màu trắng bạc quấn lấy nhau, vũ khí chém vào như răng nanh. Leng keng, leng keng, cứ như không thể tách rời, nhưng âm thanh đột ngột dừng lại.
Giọng nói trong trẻo của Yến Tử Kinh vang lên: "Là hiểu lầm. Người đâu, đốt lửa lên."
Đuốc được đốt lên, mọi người trong động đều tỏ ra lo lắng, chỉ có sóc nhỏ là vui sướng kêu lên: "Ca ca!"
Mấy kỵ sĩ khác xuống ngựa, chuẩn bị vào hang. Nhưng tên mắt xanh nhìn lại, thế là họ đứng im như tượng.
Con ngựa đã phủ phục, Đoan Ngọ đi ra phía sau bọn chúng.
Vẻ mặt của Yến Tử Kinh ủ rũ, cũng chẳng có gì là sợ hãi. Khuôn mặt trắng nõn chắc là do bị gió núi thổi, trở nên đỏ một cách bệnh hoạn.
Hắn nhìn cây đoản kiếm trên mặt đất, cười nói: "Sóc nhỏ... là huynh đệ của ngươi?"
Tên mắt xanh nhanh chóng tra kiếm vào vỏ. Ngoài dự đoán, hắn cúi người nhặt kiếm lên trả lại cho Yến Tử Kinh.
Mặc dù là thủ lĩnh đám cướp nhưng hắn lại cư xử rất lịch sự, đối xử với tướng bại dưới tay mình như một vương tử tôn quý.
Trong mắt Yến Tử Kinh hiện lên sự nghi ngờ. Người nọ đi nhanh qua đám đông, bế sóc nhỏ lên.
Sóc nhỏ vui mừng khôn xiết, lầu bầu nói: "Ca ca, ca còn nhanh hơn cả gió... Đều tại đệ, ca phạt đệ đi..."
Tên mắt xanh chỉ dùng một tay đã bế được tiểu tử kia, tay còn lại vòng qua eo, lấy một hạt thông nhét vào miệng sóc nhỏ.
Sóc nhỏ nhìn xung quanh đám người, nhỏ giọng nói: "Ta bị thương, là tiểu thư kia đã cứu ta. Thương nhân này trị thương cho ta."
Tên mắt xanh trầm ngâm gật đầu, lặng lẽ quan sát những người trong hang tối.
Chạm phải ánh mắt thuần khiết kia, tất cả người mọi người như được gột rửa một phen. Vẻ lo lắng tiêu tan.
Tên thủ lĩnh kia có võ nghệ cao cường, làm Yến Tử Kinh biết khó mà lui.
Thế là tên buôn người đứng ở rìa, môi khẽ nhếch lên, kìm nén không nói giọng mỉa mai.
Sóc nhỏ bị tên thủ lĩnh cố định trên lưng ngựa, Đoan Ngọ tránh đi ánh mắt của tên tiểu tử. Cậu ta bỗng nhiên cầu xin: "Ca ca, chúng ta mang cả tiểu thư kia theo đi!"
Đoan Ngọ giả ngốc, chỉ cười nói: "Xin lỗi. Ta chợt nhớ ra lần này có người bạn cũ nhờ làm một việc, nếu đã đồng ý thì sống chết cũng phải làm bằng được. Ta không thể đi cùng các ngươi, đa tạ ý tốt của ngươi!"
Nói xong, nàng lườm xéo sóc nhỏ. Sóc nhỏ yên lặng cúi đầu. Đoan Ngọ cũng không vui vẻ gì.
Tên thủ lĩnh đến trước mặt Yến Tử Kinh, đặt tay lên ngực, cúi chào thật sâu. Yến Tử Kinh chẳng tỏ thái độ gì.
Hắn lại bước đến chỗ Đoan Ngọ, đôi mắt xanh thẳm như biết nói, mang theo nụ cười chân thành.
Đoan Ngọ không muốn yếu thế, hơi nhe răng ra, không định nói gì.
Tên thủ lĩnh khẽ cúi đầu chào nàng. Điểm khác biệt là lần này ngón tay hắn chạm vào tóc mai của Đoan Ngọ.
Đoan Ngọ phục hồi lại tinh thần, tên ác ma duyên dáng đã rời đi. Phần lớn người trong hang động đều không tự chủ được mà ngẩng đầu lên ngắm.
Đoan Ngọ sờ tóc mình. Nàng mở lòng bàn tay ra, nhìn thấy mấy đóa hoa nhỏ màu trắng, đơn giản, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
Vốn dĩ chúng là vật trang trí trên cung tên của thủ lĩnh đám giặc. Đoan Ngọ há miệng, cảm thấy lòng bàn tay hơi ươn ướt.
Chắc là sương, nhưng lòng bàn tay không chỉ ẩm ướt mà còn có cả hơi ấm.
Hắn là ai vậy?
Đoan Ngọ cảm thấy sau trận sợ bóng sợ gió kia, ánh mắt mọi người nhìn nàng đã thay đổi. Không còn lạnh lùng như xưa, nàng từ một món hàng nay trở thành người sống.
"Gia, người nhìn xem!"
Một người hầu hô lên. Yến Tử Kinh yên lặng đến cửa hang, có một viên đá màu đen được đặt lên tảng đá lớn.
"Đây là... thứ người kia để lại cho gia?"
Yến Tử Kinh nhìn kỹ: "Đây là một loại thuốc, là bảo vật hiếm có."
Hắn nhìn về phương xa, trên lông mày hiện ra vẻ kỳ quái. Từ góc nhìn của Đoan Ngọ, chắc là Yến Tử Kinh đang thầm cười khà khà trong góc.
Đánh nhau thua, đắc ý cái nỗi gì? Đoan Ngọ buồn bực nghĩ.
Nàng nhắm mắt lại, đôi mắt xanh đó lại xuất hiện cùng với bức chân dung thiên thần đến từ Constantinople... Nàng sợ hãi, vội vàng mở mắt ra.
Cũng may, rừng núi rất yên tĩnh, chỉ có một con cú đang ngồi ở nơi cao nhất của khu rừng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com