TruyenHHH.com

Edit Thuong Tien Tuu Duong Tuu Khanh Mang Cut Meow Meow

Thẩm Trạch Xuyên nói: "Ồ."

Tiêu Trì Dã không đợi được câu trả lời như trong dự liệu, liền quay đầu lại nhìn hắn, nói: "Ngươi tại sao không phản bác lại?"

Thẩm Trạch Xuyên nâng tay bung dù, nói: "Trong nhà ta không cha không huynh, cũng không còn ai thân quen, về lại để làm gì?"

Tiêu Trì Dã cầm lấy khăn lau nước trên cổ, đứng lên, nói: "Phải a, Đôn Châu Kiến Hưng vương phủ đã bị thu lại. Bằng vào thân phận của ngươi, quay về đó cũng sẽ bị vạn người thóa mạ."

"Cho nên số mệnh ấy mà." Thẩm Trạch Xuyên lẳng lặng nhìn Tiêu Trì Dã, im lặng nửa ngày, mới nói, "Đầu thai không tốt, liền chính là mang vạ."

Tiêu Trì Dã không nhìn hắn, nâng tay lau đi nước mưa trên trán, nói: "Vậy sao ngươi vẫn còn sống?"

Thẩm Trạch Xuyên cười cười, nói: "Hàng vạn người đều muốn ta chết, nhưng ta nếu chiều lòng người khác, chính mình liền chẳng phải sẽ rất không thoải mái sao."

Tiêu Trì Dã nói: "Ngươi ở lại trong Chùa Chiêu Tội mới là đường sống."

Thẩm Trạch Xuyên đi được hai bước, tránh khỏi vũng nước trên mặt đất, nói: "Ta nếu như ở lại trong Chùa Chiêu Tội, ngươi liền sẽ cảm thấy chém đầu ta mới là kết cục tốt nhất. Tiêu Trì Dã, mặc dù ngươi cực lực che giấu, nhưng ngươi đã quá quen với việc đứng từ trên cao nhìn xuống dưới. Ngươi cùng với đám người nhìn chằm chằm vào ngươi ngày hôm nay không khác gì nhau cả, cứ nhìn từng chút từng chút một, bây giờ cũng khiến cho ngươi cảm thấy thống khổ vạn phần rồi đấy."

Hắn cười ra tiếng, một chưởng vỗ nhẹ vào sau lưng Tiêu Trì Dã.

"Ta vì cầu sinh, ngươi vì muốn chết. Tiêu gia đã từng nhốt ta, Lý thị bây giờ lại đang nhốt ngươi. Mọi sự trên thế gian này có kỳ quái không cơ chứ ? *Ky điểu luyến cựu lâm, cá trong chậu nhớ cố uyên, điểm chí mạng của ngươi từ đầu tới cuối đều đã bị bại lộ ra bên ngoài. Không thể quay về, ngươi chính là một tên phế vật, thế gian này khiến người tiếc hận nhất chính là thuần chó sói thành chó trông nhà. Ở tại Khuých đô này, răng nanh của ngươi còn có thể sắc bén đến khi nào nữa đây ?"

*Tác giả có lời muốn nói: Xuất từ ( Quy viên điền cư ) –Đào Uyên Minh. Đại ý câu trên là "Chim nhớ rừng cũ, cá nhớ chỗ nước sâu".

"Trận săn bắn mùa thu kia ngươi ở cùng ta." Tiêu Trì Dã nghiêng đầu nhìn hắn, "Cứu ta một mạng chính là vì lần thống khoái này?"

"Ta chỉ là thứ giun dế bẻ nhỏ không đáng kể đến." Thẩm Trạch Xuyên nhẹ giọng nói, "Cho dù ta không xuất hiện ngươi cũng vẫn có thể sống sót."

"Ngươi đến cùng, " Tiêu Trì Dã men say đã lui, hắn nói, "Muốn làm gì."

"Báo ân." Thẩm Trạch Xuyên bung dù che lên người Tiêu Trì Dã, hắn đứng gần lại, "Báo ân ơn tha chết của các ngươi."

Tiêu Trì Dã đột nhiên túm cổ áo Thẩm Trạch Xuyên, nói: "Ta cho rằng ngươi đang ra sức sửa chữa sai lầm trước đây, muốn hảo hảo làm một con người."

"Ta phạm vào tội lỗi gì." Ánh sáng trong mắt Thẩm Trạch Xuyên còn lạnh lẽo hơn cả cơn mưa mùa thu này, hắn thậm chí áp sát một bước, cơ hồ dính sát vào người Tiêu Trì Dã, hỏi lớn " Ta phạm vào tội lỗi gì?"

"Thời điểm từ trong hố sụt Trà Thạch bò ra ngoài, ngươi không nhìn một chút thành trì Đoan Châu sao?" Ngón tay Tiêu Trì Dã nắm chặt, "Toàn bộ tám thành đều bị tàn sát, móng ngựa bước vào cửa thành, bắn lên đều là máu người."

"Thẩm Vệ binh bại." Thẩm Trạch Xuyên rốt cục cũng kéo rớt lớp ngụy trang trên mặt, lộ ra hận ý cháy bỏng, "Bốn vạn bách tính Trung Bác táng thân tại hố sụt Trà Thạch! Ta tại ngày hôm đó cũng đã mất đi đại ca cùng sư nương, ta rốt cuộc đã làm gì sai?"

"Thẩm Vệ đáng chết!" Tiêu Trì Dã cũng mất chừng mực, đột nhiên đem Thẩm Trạch Xuyên nhấn lên vách tường, nói, "Thẩm thị đáng chém! Ngươi cũng họ Thẩm! Ngươi tại sao lại không có lỗi ? !"

Dù nhỏ lăn trên đất, Thẩm Trạch Xuyên bị ấn trên vách tường, bị Tiêu Trì Dã nâng lên đến mũi chân cũng đều không chạm tới đất, hắn nhấc chân đạp vào ngực Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã bị đau lui lại mấy bước, nhưng lại vẫn không chịu buông tay, lôi xoành xoạch cổ áo Thẩm Trạch Xuyên đem người ấn ngã xuống đất.

Mưa nhỏ tí tách đột nhiên dâng lớn, ầm ầm ào ào từ trên trời trút xuống. Bên trong ngõ tối vang lên tiếng va chạm kịch liệt, đồ vật xung quanh đều bị đạp dưới chân.

Các cô nương của Hương Vân phường bị làm cho kinh động, dưới chân mang guốc mộc đi ra cửa nhìn ngó xung quanh.

"Làm sao lại đánh nhau rồi!" Hương Vân vội vã phủ thêm quần áo, lạch bạch chạy tới, "Hai vị đại gia! Có chuyện liền nói rõ ràng, cần gì phải động tay động chân như vậy chứ!"

Thẩm Trạch Xuyên cưỡi trên người Tiêu Trì Dã, một quyền nện xuống đánh vào đầu hắn. Tiêu Trì Dã với tay nắm lấy cổ tay Thẩm Trạch Xuyên, mạnh mẽ kéo hắn dí sát vào mình, đầu lưỡi liếm liếm vết máu trong miệng, nói: "Ngươi ta ai cũng đừng mong được sống dễ chịu!"

Hương Vân gọi tạp dịch, hợp lực tách hai người bọn họ ra. Tiêu Trì Dã vung cánh tay lên, đám tạp dịch chỉ thấy gan bàn tay ngứa ngáy. Nhưng Tiêu Trì Dã cũng không nhào tới, hắn nhấc ngón tay lau đi vết thương trên mặt, nói: "Cút ngay."

Hương Vân thấy thế không ổn, ra hiệu cho tạp dịch nhanh chóng đi vương phủ gọi người.

Nào ngờ Tiêu Trì Dã nói: "Ai dám kinh động đến cha ta, ta liền đánh gẫy chân hắn!"

Giọng nói Hương Vân mềm nhũn, thuận thế nói: "Ai da, Nhị công tử xưa nay đều là người biết thương hoa tiếc ngọc, tối nay sao lại dọa sợ hết các tỷ muội rồi ? Nam nhân uống rượu, luận bàn một chút cũng là chuyện thường tình, thôi thì cũng không sao, chúng ta cười một cái liền quên hết thù oán mà."

Tiêu Trì Dã đứng dậy, cởi bỏ áo ngoài bẩn thỉu, ném cho Hương Vân, nói: "Đi vào."

Hương Vân ôm áo, khuyên nhủ: "Nhị công tử, bên ngoài lạnh như vậy..."

Nàng dần dần không dám lên tiếng nữa, lặng lẽ phất tay với chị em tỷ muội, mang người lui vào trong. Nhưng cửa không khép lại, một đám cô nương đều đứng lấp ló bên cửa nhìn lén.

Thẩm Trạch Xuyên nhặt dù lên, trên người bẩn đến không nhìn ra hình thù gì nữa. Hắn mắc mưa, tóc đen dính sát trên má, càng làm tôn lên màu da trắng nõn của hắn.

"Lần tới, " Thẩm Trạch Xuyên nói, "Muốn tìm ta thì trực tiếp tìm tới cửa, con hẻm nay ta tám trăm nay cũng không đi tới đâu."

"Nếu biết ngươi đi qua nơi này." Tiêu Trì Dã nói, "Ta chính là nôn trong phòng cũng không bao giờ đi ra đây."

Thẩm Trạch Xuyên trào phúng cười, nói: "Vậy cũng thật là oan gia ngõ hẹp rồi."

Tiêu Trì Dã cất bước đi về phía hắn: "Từ nay về sau ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi."

"Ngươi thân mình còn lo không xong, lại vẫn vì ta nhọc lòng đến vậy." Thẩm Trạch Xuyên nhấc dù lên, đứng cách xa hắn, "Côn trùng trăm chân, đến chết vẫn còn giãy dụa, chỉ một trận săn bắn mùa thu kia liền muốn đánh cho Hoa gia không ngóc đầu lên được, quả thực là si tâm vọng tưởng."

"Ngươi tốt nhất vẫn nên nghĩ biện pháp bảo mệnh đi." Lồng ngực Tiêu Trì Dã chặn lại dù, liếc nhìn hắn, "Không còn thái hậu bảo vệ ngươi, ngươi còn có thể sống được bao lâu nữa đây?"

"Triều đình đều là thay nhau ngồi." Thẩm Trạch Xuyên nói, "Ngươi thấy vị trí kia của ngươi, có phải là cũng nên đổi một người khác haykhông ?"

"Ngươi không được giết bất kì ai." Tiêu Trì Dã nói, "Người nợ ngươi là Kỵ Binh Biên Sa và Thẩm Vệ."

"Ngươi nói cái gì thì là cái đấy." Thẩm Trạch Xuyên lại phủ thêm một tầng ngoan hiền dịu dàng, hắn thu hồi dù, quay sang Tiêu Trì Dã ôn nhu nói, "Ta nghe lời ngươi có được hay không?"

Cục tức không tên trong lòng Tiêu Trì Dã đột nhiên tăng vọt, hắn nói: "Được a, vậy ngươi tối nay liền ở cùng ta đi."

"Ôn hương nhuyễn ngọc đều nằm trong phòng." Thẩm Trạch Xuyên nói, "Ngươi còn muốn chia giường cùng người hưởng thụ sao? Xin lỗi, ta không muốn."

Tiêu Trì Dã hắn bây giờ nhìn thế nào cũng đều là bộ dạng muốn làm chuyện xấu, vì vậy nói: "Ngươi trốn cái gì? Không phải ta nói cái gì thì là cái đấy sao !"

"Ngươi có phải là, " Thẩm Trạch Xuyên chỉ chỉ đầu, "Đầu óc mê muội quá rồi không ?"

"Những kẻ nhàn rỗi trong Cẩm y vệ đều đã sắp xếp vào Cấm quân." Tiêu Trì Dã nói, " Đầu óc mê muộirốt cuộc là ai đây?"

Thẩm Trạch Xuyên dừng lại giây lát, nói: "Tổng đốc muốn ta làm gì?"

Tiêu Trì Dã trên má vẫn còn chút ửng đỏ, lệ khí giữa nơi chân mày đã tán đi không ít, biến thành bộ dáng lưu manh lười nhác, quay người ngồi xuống mái hiên, chỉ chỉ giày dưới chân mình.

Thẩm Trạch Xuyên nhìn về phía hắn chậm rãi nở cụ cười, nói: "Được."

Sáng sớm ngày hôm sau, Thần Dương tới đón người, nhìn đến Thẩm Trạch Xuyên đang ôm Lang Lệ đao đứng ở trước cửa Hương Vân phường cửa liền thấy sững sờ.

Thẩm Trạch Xuyên dựa sát vào cửa đứng thẳng người, hành lễ với Thần Dương.

Thần Dương trong nháy mắt cảm thấy không ổn, hỏi: "Thẩm... Cẩm y vệ sao lại ở đây?"

"Kỷ Lôi còn đang chịu tội trong chiếu ngục." Thẩm Trạch Xuyên nói, "Cẩm y vệ tạm thời sung nhập với Cấm quân, do Tổng đốc đại nhân quản giáo."

Thần Dương nhìn dáng vẻ bình tĩnh trên mặt hắn, liền cảm thấy da đầu tê dần, hơi gật đầu, vội vã lên lầu.

Thẩm Trạch Xuyên nhìn theo hắn lên lầu, Hương Vân đang nhấc váy đi xuống dưới, thương tiếc nói: "Ngài vẫn chưa dùng cơm phải không? Một thân quần áo này dơ bẩn hết cả rồi mà cũng không chịu thay ra. Linh Đình —— "

Cô nương ở lầu trên mặt quyện sắc, dựa vào lan can nói: "Mama làm sao vẫn còn gọi Linh Đình vậy, người quên mất đứa nhỏ kia đã bị chuộc ra ngoài rồi sao."

Hương Vân như vừa tỉnh giấc chiêm bao, nói: "Gọi theo thói quen ấy mà ! Ngươi mau mang chút đồ ăn lên cho Cẩm y vệ đại nhân đi."

Thần Dương vừa vào cửa liền thấy Tiêu Trì Dã vẫn còn đang nằm ngủ trên giường, trái phải hai bên cũng không ai hầu hạ, liền tiến lên khẽ gọi: "Tổng đốc, Tổng đốc?"

Tiêu Trì Dã mỏi mệt chôn mặt trong chăn, lại ngủ thêm một lát nữa, bỗng nhiên ngồi dậy, hỏi: "Tại sao lại là ngươi? Thẩm Lan Chu đâu!"

"Vẫn đang ở dưới lầu canh cửa kia kìa, Tổng đốc...Mặt ngài làm sao vậy?" Thần Dương ngạc nhiên hỏi.

"Đi săn bị thú cào mặt." Tiêu Trì Dã động động cánh tay, hỏi, "Đại ca bảo ngươi tới gọi ta về sao?"

"Là Vương gia." Thần Dương nói, "Từ sớm đã nhận được tin, cồn cát và thành thị bị Kỵ Binh Biên Sa đánh cướp. Chút nữa còn phải vào cung nói chuyện, Hải các lão triệu tập Bộ binh, Hộ bộ, Ly Bắc chúng ta lại sắp phải xuất binh rồi."

Tiêu Trì Dã múc nước rửa mặt, lúc này bước ra khỏi cửa. Thời điểm xuống lầu liền thấy Thẩm Trạch Xuyên đang ngồi cùng một cô nương, hắn đi xuống vài bước, từ phía sau đoạt lấy đĩa nhỏ, đem điểm tâm bỏ vào trong miệng.

Thẩm Trạch Xuyên nhìn về phía hắn, nói: "Ăn từ từ thôi, nghẹn chết không cứu kịp đâu."

Tiêu Trì Dã nuốt xong, cười với hắn, nâng tay trực tiếp khoác lên vai hắn, mang người đi ra ngoài, nói: "Lan Chu a..."

Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn.

Hắn tùy tiện nói: "Làm sao lại vẫn thù hằn vậy chứ? Ta cảm giác ngủ một giấc xong liền quên hết rồi. Đi, Nhị công tử mang ngươi đi tìm thú vui."

Thẩm Trạch Xuyên dùng vỏ đao đẩy tay hắn ra, nói: "Nhị công tử, đừng lợi dụng mà sờ gáy ta."

* * *

Trong Minh Lý đường đang tụ tập rất nhiều người.

Lý Kiến Hằng ngồi trên long ỷ không dám động đậy, dùng ánh mắt trước tiên phỏng đoán thần sắc trên mặt Hải Lương Nghi, tiếp đó dời sang người khác, tận lực làm ra bộ dáng nghiêm nghị.

"Bây giờ vị trí thái giám cầm bút của Ti lễ giám bỏ trống, sổ sách của các bộ đưa đến nội các, trước khi ký tên, lão thần trước tiên đều phải trình lên cho hoàng thượng." Hải Lương Nghi trước tiên hướng Lý Kiến Hằng hỏi, "Sổ sách thần dâng lên tối qua, hoàng thượng cảm thấy thế nào?"

Lý Kiến Hằng đêm qua đều là ôm mỹ nhân nghe đàn tỳ bà, thấy Hải Lương Nghi dập đầu cúi lạy, lập tức chột dạ hơi nhích nhích mông, nói: "Tốt lắm, tốt lắm!"

Tiết Tu Trác đang quỳ ở phía sau mặt nguyên bản không mang biểu tình gì, nghe thấy lời này mày chậm rãi nhăn lại.

Hải Lương Nghi đợi trong chốc lát, thấy Lý Kiến Hằng không có ý định tiếp tục lên tiếng, mới nói: "Trước mắt thu sương lạnhlẽo, Ly Bắc nếu như muốn dùng binh, liền nhất định phải trình báo quân lương dự định chi ra lên cho Khuých đô. Vương gia, lần này ngài cần bao nhiêu?"

Tiêu Phương Húc cười cười, nói: "Ta bệnh lâu không ra khỏi cửa, việc quân tình quan trọng từ lâu đã phó thác cho Kí Minh. Kí Minh, thiếu bao nhiêu bạc, ngươi tự mình nói với các lão đi."

Tiêu Kí Minh gật đầu, nói: "Mười hai bộ Biên Sa đánh cướp vào lúc này, là bởi vì mùa đông tuyết xuống, lương thực của các bộ Biên Sa khô kiệt, chỉ có thể đánh cướp các thành khác. Nếu là những năm trước, quân điền Ly Bắc sẽ tự cung tự cấp, không cần trợ giúp đồ quân nhu. Nhưng năm nay tiên đế băng hà, mười hai bộ Biên Sa hơn nửa là muốn thừa lúc vắng mà vào. Nếu như muốn xuất binh, không chỉ phải trục xuất, mà còn phải trú binh canh phòng nghiêm ngặt. Ta đã đem sổ ngạch cần thiết trình đưa cho Hộ bộ."

Hộ bộ Thượng thư mới nhậm chức lấy ra sổ con, Song Lộc nhận lấy trình lên cho Lý Kiến Hằng.

Lý Kiến Hằng nhìn trong chốc lát, nói: "Một trăm hai mươi vạn lượng thôi mà, cái này thì có gì khó? Các tướng sĩ không bị chịu đói chịu rét là được."

Hộ bộ Thượng thư Tiền Cẩn Lược có chút lúng túng, nói: "Hoàng thượng có chỗ không biết... Chỗ trống năm ngoái còn chưa bù xong, quốc khố hiện tại không có nhiều tiền như vậy."

Lý Kiến Hằng nói: "Vậy một trăm vạn lượng chung quy là vẫn đủ đi."

Tiền Cẩn Lược rập đầu lạy, nói: "Đợt săn bắn mùa thu vừa rồi điều tám đại doanh đi dùng hết hai mươi ba vạn lạng, tiên đế... Năm mươi bốn vạn lạng. Chỗ tiền còn lại trong quốc khố hiện tại, còn phải dùng để phát bổng lộc đã khất nợ cho quan chức to nhỏ trong Khuých đô. Sắp đến cuối năm, các quan văn cũng phải ăn tết. Một trăm vạn lượng khẳng định là không có, hoàng thượng, chỉ có thể cấp cho Thiết kỵ Ly Bắc sáu mươi vạn lượng thôi."

Lý Kiến Hằng thật không nghĩ tới, làm hoàng đế cũng sẽ có lúc nghèo đến thế. Hắn vốn định cấp cho Ly Bắc chút tình cảm, cũng coi như động viên Tiêu Trì Dã, nhưng ai mà biết được quốc khố lại không có tiền, lần này lúng túng đến mức hận không thể chui xuống đáy bàn, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ mà ậm ừ vài tiếng.

Minh Lý đường yên tĩnh trong chốc lát.

Tiết Tu Trác bỗng nhiên nói: "Hoàng thượng, vi thần có một biện pháp."

Lý Kiến Hằng như thấy cứu binh, nói: "Ngươi nói, ngươi nói đi."

Tiết Tu Trác nói: "Thời điểm Hoa Đảng quyền khuynh triều chính, đối với một số việc yết giá công khai, ai đến cũng không cự tuyệt, 'Băng kính' thu vào túi hàng năm cũng là con số lớn. Còn có Phan Như Quý, dựa vào những lúc đi thu mua trắng trợn ôm một đống tiền. Hai người này hạ xuống ngục, không bằng tịch biên hai nhà Hoa, Phan,trợ giúp quân lương. Hôm qua Nhị công tử Hề gia Hề Hồng Hiên đã chịu đòn nhận tội, trình sổ sách tố cáo Hề Cố An âm thầm nuôi thân binh lên cho Đại Lý Tự, đồng thời cũng dọn ra khỏi trạch viện của Hề gia ở Khuých đô, chính là vì để bù lại khoảng trống trong sổ sách khi Hề Cố An còn nhậm chức trưởng quản tám đại doanh."

Lý Kiến Hằng vừa nghe muốn xét nhà, lập tức cảm thấy hứng thú, nóng lòng muốn thử, nói: "Được a! Ta... Trẫm sớm cũng đã nghĩ như vậy!"

Hải Lương Nghi trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Không thích hợp, Đại Lý Tự phúc thẩm còn chưa kết thúc, sao có thể bỏ qua trình tự mà xử thẳng tay như vậy?"

Tiết Tu Trác nói: "Thời điểm đặc biệt, đây cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ. Khuých đô có thể chờ phúc thẩm, thế nhưng Kỵ Binh Biên Sa sẽ không chờ, không thể để cho Thiết kỵ Ly Bắc bụng rỗng đi đánh giặc được."

Hải Lương Nghi còn đang do dự, Lý Kiến Hằng đã vỗ bàn đồng ý.

Thời điểm ra khỏi cửa, Tiêu Kí Minh quay sang nói với Thích Trúc Âm nãy giờ vẫn luôn im lặng: "Biên quận vẫn tốt chứ ?"

Thích Trúc Âm ngẩng đầu mưa ngoài mái hiên, nói: "Lục Quảng Bạch còn đang ở Biên quận, Mười hai bộ Biên Sa đương nhiên sẽ không động. Ly Bắc các ngươi ít đi chủ tướng, khó tránh khỏi có chút đau đầu."

Tiêu Kí Minh đứng một lát, than thở: "Tướng tài khó cầu, không dễ tìm a."

Thích Trúc Âm nói: "Bất luận Khuých đô mây gió biến ảo thế nào, nhiệm vụ chính của người làm tướng đều là trông coi bảo vệ quốc gia. Kí Minh, tướng tài khó kiếm, bồi dưỡng cũng không dễ dàng gì. Ly Bắc là nơi biên thuỳquan trọng của của Đại Chu, ngươi nếu như còn không chọn lựa người nối nghiệp, như vậy càng bất lợi cho Ly Bắc."

Làm tướng một phương, trở thành tường đồng vách sắt của Đại Chu, là ước nguyện ban đầu của mỗi một người bọn hắn. Nhưng là một lão tổng hội, đem tính mạng toàn quân buộc vào một người, mấy năm thì không sao, nhưng mười mấy năm, thậm chí mấy chục năm, Thiết kỵ Ly Bắc liền sẽ biến thành không có Tiêu Kí Minh thì không được.

Nếu có một ngày Thiết kỵ Ly Bắc mất đi Tiêu Kí Minh, đội quân quát tháo sa trường mấy chục năm uy danh không ngã này sẽ trở nên như thế nào đây ?

"Ta biết ngươi mang nhiều kỳ vọng với A Dã." Thích Trúc Âm đi xuống bậc, chậm rãi quay đầu lại, "Nhưng hắn đã chú định bay không ra khỏi Khuých đô này. Ngươi đem ánh mắt này đặt ở trên người hắn, những năm này, mặc dù ngươi không nói, hắn chẳng lẽ không phát hiện ra sao? Ngươi mong đợi một phần, hắn liền thống khổ một phần. Ly Bắc không phải đôi cánh của hắn, mà là lao tù giam giữ hắn. Tiêu Kí Minh, ngươi và ta là bạn tốt nhiều năm, ta khuyên ngươi một câu, chọn người khác đi."

Mái hiên xa xa đều bị bao phủ trong sương mù, tiếng quạ cô quạnh vang lên lần, kế đó hết thảy lại trở về với vẻ yên tĩnh vốn có.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com