TruyenHHH.com

Edit Thua Khon Doi Tuong 419 La Ban Cung Phong Lam Sao Day


Phạm Thừa Thừa cuối cùng cũng tròn 18 tuổi.

18 tuổi, hắn đã chờ ngày này lâu biết chừng nào, ngày được chính thức trải nghiệm cuộc sống đúng nghĩa của một người trưởng thành. Thế là nhờ phước lũ bạn trời đánh, hắn lần đầu tiên đi bar.

Hắn nhíu mày nhìn thực đơn trước mắt. Những chùm tia sáng lập lòe đủ mọi sắc màu trong bar khiến hắn chữ gì với chữ gì cũng không nhìn rõ. Mà có nhìn rõ hắn cũng không hiểu gì. Thôi kệ. Phạm Thừa Thừa thuận miệng gọi một ly sữa tươi. Anh trai bartender cầm ly rượu đang pha chế trên tay, nghe hắn gọi đồ suýt nữa thì đánh rơi cả ly rượu. Phạm Thừa Thừa nhìn biểu cảm trợn mắt, há mồm của mọi người xung quanh cũng lập tức nhận ra hắn nói hớ liền vội vàng bào chữa: "Không ... ý tôi là rượu hoa quả thêm sữa tươi đặc."

Phạm Thừa Thừa gọi qua gọi lại chẳng được món nào ra hồn. Bạn bè hắn ở phía sau bất đắc dĩ đành phải gợi ý cho hắn vài loại cocktail tử tế, còn giúp hắn gọi thêm một két bia.

Phạm Thừa Thừa lần đầu tiên thử uống rượu, bình thường chỉ dám lén nhìn người lớn uống. Hình như người lớn nào cũng thích loại đồ uống có cồn này. Nhưng theo thử nghiệm của Phạm Thừa Thừa thì ngoài màu sắc bắt mắt ra còn lại hương vị vô cùng tồi tệ. Chỉ cần nhấp một ngụm thôi là đã có thể cảm nhận được vị đắng lan tỏa trong miệng. Nuốt xuống một ngụm là cảm giác nóng rực, nồng đậm như lửa cháy đến nỗi phát nghẹn. Nhưng với tư cách là một Phạm Thừa Thừa đã trưởng thành, hắn không thể để mình khuất phục trước loại đồ uống ngu ngốc này được. Phạm Thừa Thừa một thân oai hùng, bắt chước dáng vẻ của bố hắn khi ngồi uống rượu, thẳng lưng đem rượu trong cốc một hơi uống sạch. Phạm Thừa Thừa cảm thấy giống như lúc hắn uống thuốc, chỉ cần nhắm mắt nhắm mũi tưởng tượng ra đây là sữa thì rượu cũng sẽ không quá khó uống nữa.

Phạm Thừa Thừa chuyên tâm uống rượu đến chuếnh choáng mơ màng. Đúng lúc Phạm Thừa Thừa say rượu loạng choạng thì khán đài bắt đầu sôi động hẳn lên. Phạm Thừa Thừa hơi híp mắt cố gắng nhìn rõ nhưng chỉ thấy được thân ảnh nam nhân cao lớn mơ hồ đang khuấy động trên sân khấu, tay người kia giơ cao micro tựa như người dưới khán đài đều bị thân ảnh nam nhân kia kích động mà điên cuồng nhún nhảy. Có lẽ quán bar muốn giúp thực khách góp vui nên đã mời người đến hát. Phạm Thừa Thừa bẩm sinh yêu thích âm nhạc nhưng chưa lần nào thực sự hào hứng, lần này mượn rượu tiếp thêm dũng khí giúp hắn đứng lên, bước đến sân khấu, thẳng tay cướp micro từ người kia, gào thật lớn: "TÔI CŨNG MUỐN HÁT!"

Bằng hữu của hắn dưới sân khấu thấy cảnh này, rượu từ trong miệng cứ từ khóe môi tràn ra không ngớt, cuối cùng không nhìn nổi cảnh mượn rượu điên loạn của hắn, bằng hữu hắn liền vội vàng lên sân khấu kéo tay hắn xuống. Nhưng tay chưa chạm được vào người Phạm Thừa Thừa đã nghe thấy tiếng hắn hét lên trong micro: "TỪ HÔM NAY TÔI LÀM GÌ ĐỐ AI CẢN ĐƯỢC TÔI, TÔI ĐÃ LÀ NGƯỜI LỚN RỒI!!!!!!!!" Bằng hữu hắn ai nấy mặt mũi đỏ bừng vội vàng lui hết vào đám đông, che mặt làm bộ không biết kẻ trên khán đài.

~oOo~

Phạm Thừa Thừa tỉnh dậy phát hiện hắn đang nằm trong một gian phòng xa lạ, bên cạnh còn có một nam nhân lạ hoắc không kém. Hắn vội vàng tốc chăn lên, thân thể hắn lẫn nam nhân kia đều không có lấy chút vải che thân. Phạm Thừa Thừa dốc hết toàn bộ chất xám trong óc hắn gắng sức nhớ lại, nhưng tất cả những gì còn sót lại trong trí nhớ hắn đó là cảm giác đại não đau buốt cùng cực.

Sắc mặt Phạm Thừa Thừa dần trở nên khó coi, trong lòng hắn rất khó chịu, đến tột cùng cũng không hiểu nổi tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thái Từ Khôn liếc mắt nhìn Phạm Thừa Thừa đầy khinh bỉ, một chữ bẻ đôi cũng không nói, sau khi mặc xong quần áo, anh trực tiếp nhấn nút máy fax, hóa đơn tính tiền dần dần được in ra. Thái Từ Khôn xé lấy hóa đơn, rút thẻ, mở cửa phòng (*) rồi lạnh lùng ném thẻ trở lại trên giường. Ý tứ hóa đơn để anh thanh toán rồi lập tức rời đi.

Đầu óc Phạm Thừa Thừa rất mông lung, cái gì cũng không rõ ràng. Tận đến khi về nhà vẫn còn choáng váng. Hắn không chỉ tò mò chuyện xảy ra tối hôm qua, mà quan trọng... ai là người ở trên, ai ở dưới? Nhìn điệu bộ người kia lúc rời đi tiêu soái như vậy, rất giống như hắn bị người ta thao. Nhưng có chút không phải, Phạm Thừa Thừa theo bản năng liền đưa tay xoa bóp mông mình một chút, hình như không có đau đớn gì cả, vậy ai mới là người bị thao nhỉ? Hắn vẫn ngẩn người. Đợi đến lúc hắn thanh tỉnh mới nhớ đến gọi điện cho lũ cẩu bằng hữu hỏi bọn họ tối hôm qua rốt cuộc hắn đi đâu. Cẩu bằng hữu cáu bẳn trong điện thoại hét vào tai hắn: "Mày còn dám hỏi bọn tao tối hôm qua mày đi đâu? Điện thoại thì không bắt máy! Tối hôm qua một mực quấn lấy Thái Từ Khôn, cái anh ca sĩ biểu diễn ở quán bar ấy. Quấn đến nỗi bảo an thiếu chút nữa là đem mày ném ra ngoài đường."

Sắc mặt Phạm Thừa Thừa càng lúc khó coi.

Thế là từ hôm tốt nghiệp trung học đến nay vừa tròn ba tháng, một bước hắn cũng không dám thò chân ra khỏi cửa.

__

(*): Khách sạn lớn mở cửa, khóa cửa bằng thẻ cảm ứng, chỉ cần dùng thẻ đối chiếu với máy quyét gắn trên cửa, khóa sẽ tự động mở, đóng.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com