TruyenHHH.com

Edit Thu Sung Huyet Huyet

Tác giả: Huyết Huyết

Edit: Bilun

Bóng đêm, lạnh như nước.

Lôi Nặc cùng Hắc Vũ nói chuyện tới khuya, cuối cùng đạt thành cộng minh.

Không cần nói, năng lực làm việc của Hắc Vũ vô cùng nhanh, tại giữa trưa ngày hôm sau, hoàn hồn toái dịch liền đưa tới tay, Lôi Nặc việc tốt không nhường ai, nói câu cảm ơn liền một ngụm uống vào, sau đó hét lớn một tiếng, biến thân thành công, trói buộc ngày trước hoàn toàn không còn, sau khi biến thân được Lôi Nặc cũng không còn bó tay bó chân, cũng không còn sợ hãi những người của Mân Côi công tước nữa, có điều vì tiểu vu mã, Lôi Nặc tạm thời cũng chỉ có thể ở bên trong vương đô, ít nhất nơi này vẫn an toàn.

Trời sáng hẳn, mặc quần áo cho bé con, rửa mặt mũi, bắt đầu ăn sáng, Hắc Vũ mang theo nhị hóa đến tiểu viện, chuẩn bị ngồi xuống gọi người mang đồ đến, lúc này quản gia tiến tới.

"Hắc Vũ thiếu gia, đại nhân gọi ngài đến phòng khách dùng cơm. Còn có thể mang theo bằng hữu của ngài cùng nhau đi."

".....Đến phòng khách?" Hắc Vũ còn không muốn chọc vào những phiền toái này, nhưng tựa hồ những phiền toái này lại muốn sáp vào hắn, hắn còn muốn ở đây lâu vài ngày, để ngày sau xử lý.

"Bọn họ đều ở phòng khách?"

Nhị hóa nắm tay Hắc Vũ, cảm xúc Hắc Vũ dao động rất lớn, điều này làm cho nhị hóa có chút lo lắng.

Hắc Vũ lắc đầu, hừ lạnh một tiếng, hắn bây giờ lực lượng lớn, tự nhiên sẽ không sợ hãi những người đó, xoa đầu nhị hóa, Hắc Vũ hiếm khi dịu dang: "Không có việc gì, phải đi ăn cơm, thuận tiện gặp gỡ bọn họ."

"Đúng vậy, đại nhân thật cao hứng, liền đem bọn họ gọi tới."

Hắc Vũ cũng không dài dòng thêm, nói thẳng: "Dẫn đường."

Quản gia mang theo bốn người đi qua, một thoáng chốc đi tới phòng khách, trong phòng hiện ra sắc đỏ vui mừng, bố trí cực kỳ thanh lịch, đại khí, bàn ăn rất dài, hai bên đã ngồi không ít người, chỉ có chủ tọa cùng một vị trí không có người ngồi, Hắc Vũ ngồi xuống ở phía bên phải, để cho nhị hóa ngồi bên cạnh mình, Lôi Nặc an vị ở bên cạnh.

"Xí! Ngươi là ai thế, nơi này cũng không phải tùy tiện có thể ngồi!"

Lôi Nặc nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người Miya hơn mười tuổi, vẻ mặt châm chọc nói, mà người bên cạnh y chỉ đạm mạc nhìn, lạnh nhạt xa vời, không ai bì nổi, chưa từng để Lôi Nặc vào mắt.

"Thật không?" Lôi Nặc mặt không chút thay đổi.

"Ngươi là người nhà chúng ta sao, cũng không phải là dã loại từ nơi nào chứ, ha ha nhưng cho dù là như thế, cũng phải được đồng ý mới được, vừa thấy chính là từ nông thôn đến."

Lôi Nặc nhìn thoáng qua người nói chuyện, là thú nhân đối diện trước mặt hắn, mặt tối tăm, tràn đầy kiêu ngạo ương ngạch đắc chí, hắn nhìn quần áo trên người Lôi Nặc, đều là da thú bao vây, nói thật ra, tại đế đô, hạ nhân vương phủ bọn họ mặc đồ còn tốt hơn so với Lôi Nặc, chỉnh tề, vải dệt là da thú tốt nhất, nhìn trên người Lôi Nặc, mặc dù là đồ mới, nhưng trước mắt thú nhân nhìn ra cũng là cực kỳ quê mùa, tục khí không thôi, đây là bạn của Hắc Vũ, nghèo như vậy, bạn bè quê mùa như vậy, cũng không hơn được gì.

Mặt Lôi Nặc không chút thay đổi, cầm khăn ăn quàng tốt cho tiểu vu mã, phong khinh vân đạm nói: "Thì sao?"

".....Đồ nhà quê!"

Lôi Nặc trực tiếp không để ý tới, vừa thấy liền biết đối phương là một đứa trẻ hư.

Lúc này đồ ăn đều được bày lên bàn, thân vương mới khoan thai bước tới, thời điểm thân vương tới, những người này đều im lặng, sau đó nói: "Ăn cơm."

Mọi người thế này mới khởi động đũa bắt đầu ăn, cũng không có ai nói chuyện, Lôi Nặc một đường gắp đồ ăn cho bé con, bé con ăn thực thỏa mãn, Lôi Nặc nếm thử một chút cảm thấy khá ngon, rất nhiều thứ Lôi Nặc chưa từng ăn qua, khó trách bé con lại thích như vậy.

Cơm ăn không sai biệt mấy, thân vương lau lau tay, nhìn về phía Hắc Vũ, hòa ái không thôi: "Hắc Vũ con mấy năm qua như thế nào?"

Hắc Vũ không mặn không nhạt, chậm rãi ngẩng đầu, cầm lấy khăn ăn lau lau khóe miệng, đối diện hắn đúng là người Miya nói chuyện kia, thấy nhị hóa cắm cúi đầu ăn uống không khỏi cười nhạo, quả nhiên là đồ nhà quê, vừa thấy đồ ăn ngon liền bại lộ bản chất, người không có tiền thực sự đáng thương.

Nhị hóa nghe được lời châm biếm, từ bát cơm ngẩng đầu lên, chỉ nhìn theo miệng hình đối phương, tuy không nghe ra lời gì, nhị hóa vẫn nhìn thấy rõ, đối phương đang mắng y, nhị hóa hừ hừ, coi như không nhìn thấy, Hắc Vũ đang cùng thân vương nói chuyện, cũng không cố kỵ đến hắn, nhị hóa nhìn đến đĩa tôm chiên lớn cách đó không xa, cái đầu rất lớn, thoạt nhìn thật ngon miệng, nhị hóa nuốt nuốt nước miếng, vươn đũa muốn gắp một con, lại có một đôi đũa chặn lại, nhị hóa không nhìn cũng biết là ai, nhẫn nhịn, người nhà của Hắc Vũ này vẫn là không nên quấy rầy đến Hắc Vũ, vì thế buông tha con tôm, gắp sang con khác, nhưng đối phương cũng không buông tha, hai người rất nhanh liền nổi lên tranh chấp, một con tôm nhất thời bay lên, liền bay thẳng vào mặt nhị hóa.

Người Miya đối diện phì cười.

Châm chọc đắc ý.

Sau đó, đại sảnh liền trở nên im lặng, mặc kệ là người đang nói chuyện hay là đang ăn cơm, đều đình chỉ động tác trên tay, không khí dị thường yên lặng.

Thân vương thở dài một hơi, có chút trách cứ nhìn y, đang chuẩn bị mở miệng giải hòa một phen.

Người Miya kia lại ngáp dài một cái, nũng nịu nói: "Aiz, ăn cũng thật no, ta ăn xong rồi, cả nhà từ từ ăn nhé ~" nói xong liền đứng dậy, Hắc Vũ lúc này đứng lên, sắc mặt âm trầm, không nhìn thấy trên mặt nhị hóa đầy dầu mỡ, nhị hóa lúc này đang dùng khăn lau dầu mỡ trên mặt: "Đứng lại!"

"Để làm chi a ~ a...!" nguời Miya kia cười duyên quay lại, người này cũng không làm được gì, xem ra về sau có thể vui đùa, nhưng khiến y vạn vạn không ngờ đến, y vừa quay người lại, Hắc Vũ như tia chớp cầm đĩa tôm trên bàn kia đổ thẳng vào mặt y.

"Vu mã của ta cũng là người như ngươi có thể bắt nạt, không biết sống chết, lần sau còn thấy, ta liền bẻ gãy cổ ngươi!" Lời nói lãnh khốc thốt ra, như từ địa ngục tu la, âm trầm khủng bố.

Người Miya kia chưa từng bị vũ nhục như vậy, khuôn mặt sượng lại, trong lòng băn khoăn, chết sống không cam lòng cứ như vậy bị Hắc Vũ làm mất hết mặt mũi, khóc sướt mướt nhìn thân vương: "Cậu, Hắc Vũ bắt nạt ta....." Nói xong khóc càng thêm dữ dội.

Thân vương nhíu mày lại, ai đúng ai sai, hắn nhìn rõ ràng, hơn nữa nhiều năm như vậy, hắn thẹn với Hắc Vũ, tự nhiên sẽ đứng về phía Hắc Vũ.

"Còn không lui xuống đi!" Lời nói có vài phần lãnh ý.

Người Miya này kì thật là một người họ hàng xa của thân vương, nói là họ hàng còn kém, chỉ có thể là con của một người anh họ hàng xa với vu mã của thân vương khi còn sống, bởi vì song thân không còn, tiện thể ở trong này.

Người Miya kia không thể tin trừng to mắt: "Cậu, ngươi không thương Tử Vân sao?" vạn phần ủy khuất cùng khổ sở.

Hắc Vũ lau mặt cho nhị hóa, thấy người Miya kia nhìn về phía mình vẻ mặt âm ngoan, không khỏi tức giận trong lòng: "Cũng không biết là quỷ gì, hiện tại thật sự là loại người nào cũng có thể lên được trên mặt bàn, thật đúng là coi là nhà mình, ta nói cho ngươi, ở đây có thể thưởng cho ngươi một miếng cơm ăn đã là khá lắm rồi, đừng có tự coi mình là chủ, cút cho ta!"

"Cậu....."

Người Miya không cam lòng, nước mắt che phủ.

Thân vương bên cạnh thở dài, đứng dậy rời đi.

Bữa sáng ăn đã tương đối, lục tục tan, cuối cùng chỉ còn lại mấy người, Lôi Nặc cùng bé con chậm rãi ăn, không chút ảnh hưởng, cuối cùng còn lại vài người vừa nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì, về phần cái tên lúc trước nói Lôi Nặc là đồ nhà quê vẫn ngồi ở đó, ngữ khí như trước kiêu ngạo.

"Này! Đồ nhà quê, ta nói cho ngươi biết, ngươi có biết đây là nơi nào không, còn ở đó nghênh ngang ăn uống, không để tiểu gia ta vào mắt phải không?" Ba một tiếng, một quyền vỗ trên mặt bàn, cái bát trước mặt bé con cũng đi theo nhảy lên.

"Ta là khách của thân vương."

Thú nhân đánh giá Lôi Nặc, có chút hoài nghi: "Thật sao, đừng quá kiêu ngạo, không phải chỉ là một người khách thôi sao, ngươi về sau đừng tới nơi này ăn cơm, liền cùng những hạ nhân kia ăn cùng đi, nơi này là vương đô của thân vương đại nhân, không phải nơi chó mèo có thể tùy tiện vào được....."

Lôi Nặc mắt điếc tai ngơ, tiếp tục bình tĩnh ăn.

"Này! Ngươi có nghe thấy ta nói không?"

Bé con lôi kéo góc áo Lôi Nặc, nhỏ giọng nói :"Em ăn no." 

Lôi Nặc cũng ăn được tương đối, ôm lấy tiểu vu mã bước đi, lúc này thú nhân kia mới nhìn rõ bộ dáng bé con, lúc trước luôn cúi đầu ăn, cũng không có chú ý, vừa thấy lúc này ánh mắt sáng lên, bộ dáng bé con tinh xảo, được Lôi Nặc nuôi đến trắng trắng mập mập, lại mặc vào quần áo đẹp, toàn bộ như một đứa trẻ tinh xảo, làn da so với người Miya bình thường còn muốn trắng hơn, thoạt nhìn trơn trơn mềm mềm, thực ngon miệng. 

Thú nhân cảm thấy trong lòng có một cái móng vuốt cong cong gãi ngứa , người Miya này còn nhỏ như vậy, chắc là còn chưa kết hôn, lòng thú nhân nhất thời hưng phấn muốn đoạt lấy chơi đùa, càng nghĩ tới trong lòng càng như lửa thiêu.

Cực phẩm khó thấy, nhìn hình dáng nhỏ bé này, thật sự là ngon miệng, cùng chính mình có bao nhiêu xứng, nhìn nhìn lại đối phương, có lẽ là một kẻ nhà quê từ một thôn trại nhỏ đến, tiểu người Miya này cùng hắn thật đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Ý dâm hồi lâu, thú nhân nhịn không được, chắn ở phía trước Lôi Nặc, không cho hắn đi, định sờ sờ mặt bé con, bị Lôi Nặc ngăn lại, thú nhân bị hắn đánh cho từng đợt co rúm đau đớn.

Hết chương 71

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com