TruyenHHH.com

Edit That Ngu Chiet Shortfic To O Trong Pham Vi Ban Kinh Ba Met Cua Cau


Thất tuyển kết thúc, Ngô Triết Hàm cắt đi mái tóc dài mà Hứa Giai Kỳ đã từng nói yêu thích nhất, cô đơn giản chỉ giải thích trên pocket rằng tóc mình bị hỏng. Cô chính là muốn thử xem, Hứa Giai Kỳ sẽ phản ứng như thế nào.

Ngô Triết Hàm không thông báo trước cho Hứa Giai Kỳ, sau khi cắt xong mới chụp ảnh gửi cho nàng, trong ảnh Ngô Triết Hàm một đầu tóc ngắn màu vàng bạch kim, tóc mềm suôn thẳng tự nhiên, phía sau còn có một lọn tóc nhỏ, Ngô Triết Hàm hài lòng nhìn kiệt tác của bản thân, đồng bộ ảnh chụp lên mạng xã hội.

Cắt ngắn là ý thích, nhuộm tóc lại là trong lúc nhất thời hứng khởi.


Hứa Giai Kỳ bấm vào ảnh chụp tinh tế trong điện thoại, phóng to lên, khóe môi nở nụ cười sủng nịnh. Trả lời tin nhắn.

"Tỷ tỷ, cậu muốn tag tớ không?"


Dụ Ngôn gặm bắp đi ngang qua Hứa Giai Kỳ, nhìn biểu tình của nàng liền không nhịn được bát quái tiến lên hỏi ,"Chuyện gì thế, chị có chuyện gì vui à?"

Hứa Giai Kỳ đưa điện thoại di động xoay ngược lại, màn hình lộ ra hình ảnh Ngô Triết Hàm tóc ngắn, không đợi Dụ Ngôn nhìn rõ Hứa Giai Kỳ đã xoay điện thoại về như cũ, nàng nhìn Dụ Ngôn khẽ nhíu mày.


"Cậu ấy tưởng cậu ấy cắt tóc ngắn thì chị sẽ không thích cậu ấy nữa sao?"

"Chị nói chị thích cậu ấy tóc dài, nhưng mà quan trọng là chị không phải thích vì tóc dài của cậu ấy."


Dụ Ngôn chịu không nổi kiêu ngạo trong lời nói của nàng, kì thị tiếp tục gặm bắp muốn bỏ đi, cô thật hối hận mình nhiều chuyện, sớm biết bị cho ăn cẩu lương, cô nhất định sẽ ngăn cái miệng tò mò của mình lại.

"Em thà ăn chanh còn hơn, chuyện tình yêu của mấy chị em nghe không hiểu."


Hứa Giai Kỳ lại mở di động đem ảnh chụp Ngô Triết Hàm ra ngắm, trong mắt hiện lên sự say mê khó tả. Nàng xem không rõ Ngô Triết Hàm đang tính nháo cái gì, hay là đang muốn kích thích đến nàng cái gì, mỗi lần cậu ấy muốn nháo với nàng, Hứa Giai Kỳ sẽ chỉ cười xuôi theo. Mái tóc ngắn của Ngô Triết Hàm so với tóc dài gợn sóng thật ra thiếu đi vài phần mị khí nhưng lại nhiều hơn vài phần anh khí, rất giống một người đồng nghiệp của nàng, chân dài trung khí xinh đẹp mười phần, Hứa Giai Kỳ ôm di động, miên man trong đầu đều là hình ảnh người tóc ngắn màu vàng kia.


Dụ Ngôn thật uyển chuyển đánh thức nàng tỉnh mộng.

"Chị có thể cùng Ngu Thư Hân trao đổi kinh nghiệm"

Nghe lời Dụ Ngôn, Hứa Giai Kỳ bình tĩnh suy nghĩ dựa vào Ngu Thư Hân thà đi tìm Lục Kha Nhiên trao đổi. Tốt xấu gì lão Cửu cũng đáng tin hơn môt chút.


Hứa Giai Kỳ lắc lắc đầu không phản ứng Dụ Ngôn, âm thầm tính toán thời gian cách sinh nhật của các nàng còn bao lâu, các nàng không biết có thể cùng đón sinh nhật hay không.



Ý trời không được như ý người, buổi tối ngày 26 Ngô Triết Hàm còn ở tại Gia Hưng, gấp gáp cách mấy có lẽ cũng không thể đến kịp, Hứa Giai Kỳ đành ăn mừng cùng các thành viên khác, đăng lên ảnh chụp chung. Tất cả mọi thứ trông vẫn hoàn hảo vào ngày hôm đó, trừ chuyện Ngô Triết Hàm không ở cạnh nàng, người không có ở đây, Hứa Giai Kỳ cũng không mấy hào hứng, mạnh mẽ vực dậy tinh thần cười vui vẻ với mọi người.


Nàng thừa nhận, nàng có tư tâm.

Nàng chính là muốn Ngô Triết Hàm ở bên mình, dù thế nào cũng phải là người kia bồi nàng trải qua giây đầu tiên của tuổi 25 .

Không phải là cậu ấy, tất cả những người khác đều không được.


Đới Manh nhích lại sát bên tai Hứa Giai Kỳ nói nhỏ, hỏi nàng Ngô Triết Hàm bao giờ trở về. Hứa Giai Kỳ sắc mặt thản nhiên, không nhanh không chậm, vẫn giữ nguyên nụ cười, giống như không có chuyện gì cùng các thành viên khác nói chuyện. Tâm tư lại sớm bay đến nơi Ngô Triết Hàm xa xôi bên kia. Đới Manh phát hiện tâm của nàng không đặt ở đây, một bên giấu Hứa Giai Kỳ một bên trộm lấy ra di động gửi tin nhắn cho Ngô Triết Hàm.


"Ngũ Chiết, khi nào em trở về. Sinh nhật em ấy em nhất định không thể vắng mặt nha."

Ngô Triết Hàm không trả lời cô.


Ngô Triết Hàm ngồi trong ô tô không ngừng xem đồng hồ, cau mày, bộ dạng cực kỳ sốt ruột. Điện thoại bị bóp chặt trong tay, thân thể đứng ngồi không yên.

Kim đồng hồ lặng yên không một tiếng động nhảy lên, điểm đến 0 giờ. Ngô Triết Hàm vẫn chưa xuất hiện, Hứa Giai Kỳ không khỏi mất mát. Ngô Triết Hàm vắng mặt ở sinh nhật tuổi 25 của nàng.


Bỏ lỡ một lần chính là cả một năm.


Hứa Giai Kỳ nhìn mọi người thắp nến sinh nhật, vỗ tay ồn ào nhắc nàng ước nguyện. Ngô Triết Hàm không ở đây, nàng thật sự không biết mình muốn gì, vốn định cứ vậy mà vậy từ bỏ cho qua, lại nhìn thấy ánh mắt chờ mong của mọi người mà nuốt xuống những lời mất hứng, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người ngừng hô hấp đợi Hứa Giai Kỳ nói ra nguyện vọng của mình.


Hứa Giai Kỳ trong đầu thực loạn, ước nguyện càng nghĩ càng xoay quanh một người tên là Ngô Triết Hàm.


Nguyện cho cậu bình an.

Nguyện cho cậu thành công như ý.

Nguyện cho cậu không phải muộn phiền khổ sở.

Nguyện cho cậu luôn ở bên cạnh mình.

Nguyện cho cậu có thể quang minh chính đại mà nắm lấy tay mình.


Hứa Giai Kỳ phân không rõ đây là ước nguyện cho ai, là Ngô Triết Hàm hay là nàng.


Đám người Đới Manh thúc giục, "Hứa Giai Kỳ nhanh ước nào"

Hứa Giai Kỳ thanh âm nhẹ nhàng, ngữ khí chân thành lại tràn đầy tiếc nuối.

"Điều ước thứ nhất, mình muốn mua căn phòng lớn."

"Điều ước thứ hai, hy vọng tất cả những người thân yêu của mình đều mạnh khỏe."

Hứa Giai Kỳ chậm rãi mở miệng nói ra nguyện vọng, nói ra điều ước có chút khác so với năm trước.

"Điều ước thứ ba đừng nói ra, em giữ trong lòng đi."

Giọng điệu của Đới Manh y hệt Ngô Triết Hàm mấy năm trước. Càng lúc càng khuếch đại. Cho đến khi cả thế giới của Hứa Giai Kỳ tràn ngập âm thanh của Ngô Triết Hàm.


Ngô Triết Hàm tay cầm bánh kem đứng đối diện nhìn nàng không rời, "Điều ước thứ ba của cậu đừng nói ra, đặt ở trong lòng là tốt rồi, đừng để cho người khác nghe lén được."

Hứa Giai Kỳ khi đó còn cười cô ngây thơ, nói cô rõ ràng so với nàng còn lớn hơn 1 ngày lại giống y như trẻ con. Ngô Triết Hàm phản bác nàng, "Nói ra, sẽ không thể thực hiện được nha."

Hứa Giai Kỳ nổi lên chút tính tình, nàng biết hàm nghĩa trong lời nói của Ngô Triết Hàm, lại không nhịn không được muốn bắt bẻ.

"Tớ là người theo chủ nghĩa vô thần."

Ngô Triết Hàm trong ký ức ôn nhu vươn tay ra vuốt tóc nàng, nói, tớ biết rồi, còn không mau ước đi kìa.


Nghĩ đến đây, Hứa Giai Kỳ khóe miệng khẽ nâng lên, giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười, "Mình muốn ước điều ước thứ ba~"

Điều ước thứ ba này, nàng ước Ngô Triết Hàm.

Đây là câu trần thuật, nàng muốn Ngô Triết Hàm, chính là Ngô Triết Hàm.

Nàng muốn tham lam giữ lấy Ngô Triết Hàm, đem người kia trở thành sở hữu của riêng nàng, đem người kia đặt ở trong bán kính ba mét bên cạnh nàng.



Đợi đến khi đoàn người Hứa Giai Kỳ quay về trung tâm, Ngô Triết Hàm mới chậm chạp mà trở lại. Hứa Giai Kỳ có chút sinh khí, không thèm nhìn đến cô mà chui vào chăn bông trên giường, cố ý nhắm mắt lại không để ý tới. Nhìn người kia ra vẻ tức giận, Ngô Triết Hàm sáng tỏ tâm tình Hứa Giai Kỳ, khép lại cửa phòng vội vã bước chân hướng về phía nàng. Hứa Giai Kỳ cảm thấy tấm nệm sau lưng đột nhiên lõm xuống, tiếp theo, một khối thân thể ấm áp bao phủ lấy tấm lưng của nàng.

Ngô Triết Hàm hô hấp có chút dồn dập, lồng ngực bất an phập phồng , áp sát hơn vào người Hứa Giai Kỳ.


Trong bóng đêm trầm mặc hồi lâu, thanh âm đè nén trầm thấp mở miệng, Kiki, sinh nhật vui vẻ. Có lẽ cảm thấy còn chưa đủ thành ý, không biết từ nơi nào lấy ra món quà nhỏ, chạm vào cánh tay Hứa Giai Kỳ, mãi đến khi cảm xúc lạnh lạnh nơi cổ tay, Ngô Triết Hàm vuốt vuốt cẩn thận đem món quà nhỏ đeo lên tay Hứa Giai Kỳ.

Cô dừng một chút tiếp tục nói, "Kiki, đừng giận nữa. Lần sau tớ nhất định sẽ không đến muộn." Ngô Triết Hàm mở miệng hứa hẹn , cô tin tưởng, Hứa Giai Kỳ cũng tin. Nhưng chuyện tình của năm sau ai mà có thể chuẩn xác nói trước được đây?

Ngô Triết Hàm ôn nhu dịu dàng, ngữ khí như vậy Hứa Giai Kỳ chịu không nổi, nhanh chóng bại trận. Quay người lại, trong bóng tối ôm chặt lấy người kia, nép sát vào lồng ngực Ngô Triết Hàm, cảm thụ nhịp tim truyền qua lớp áo mỏng.


"Lần sau phải nhanh một chút"

"Được"


Hứa Giai Kỳ trong lòng khó chịu, sự bất an không thể giải thích được khiến nàng cảm giác thất lạc, không khỏi cắn cắn môi dưới, lệ trong mắt đảo quanh một vòng lại một vòng cuối cùng không chống lại được lực hút của trái đất, lơ đãng rơi lên vai áo Ngô Triết Hàm.

Hứa Giai Kỳ không lau đi nước mắt, ngược lại có chút dỗi mà mở miệng, "Ngô Triết Hàm, lần sau cậu mà còn tới muộn, tớ sẽ không thèm cần cậu nữa" Âm thanh vẫn còn nghẹn lại mang theo giọng mũi, ngữ khí nghe cực kỳ ủy khuất, căn phòng yên tĩnh vang vọng tiếng của Hứa Giai Kỳ, bàn tay Ngô Triết Hàm nắm góc chăn tăng thêm vài phần lực, các đốt ngón tay trắng bệch.

Hứa Giai Kỳ trong lời nói, có bao nhiêu nghiêm túc.

Cô nghĩ tới vô số loại khả năng, nhưng lại không đoán được nàng sẽ ủy khuất nhiều như vậy.

Ngô Triết Hàm trong lòng cảm thấy có lỗi đè ép không nói nên lời, nâng lên khuôn mặt còn chưa khô nước mắt kia, nghiêm túc nói,"Hứa Giai Kỳ, cậu có thể giận tớ cũng được, đừng không cần tớ."


Nói xong lời này, đôi mắt Ngô Triết Hàm nháy mắt liền đỏ lên, nghẹn ngào nói không nên câu tiếp theo.

Hứa Giai Kỳ đang chìm trong ấm ức bị Ngô Triết Hàm làm cho hoảng sợ, cảm thụ được cánh tay cùng thân thể người kia trong lồng ngực khẽ run, trái tim như bị bóp chặt, ôm lấy Ngô Triết Hàm. Nàng không để ý đến tâm tình của mình, chân tay luống cuống bối rối kéo ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt Ngô Triết Hàm. Cố mỉm cười trêu đùa, sắc mặt tự nhiên mà mở miệng dỗ bạn nhỏ to xác kia.


"Tớ hay nói đùa, tớ làm sao có thể không cần cậu. Thật sự, cậu phải tin tớ a~"

"Ngũ Chiết nhà tớ tốt như vậy, ai có thể không muốn được chứ. Đúng không nào"


Ngô Triết Hàm bị Hứa Giai Kỳ một câu lại một câu mềm mại dỗ dành, bật cười bĩu môi, vừa muốn cười vừa muốn khóc, cả người kỳ quái.

"Kiki, sinh nhật vui vẻ."

Ngô Triết Hàm phục hồi tinh thần một lần nữa chúc nàng sinh thần khoái hoạt.

Ngô Triết Hàm nhìn tiểu hồ ly xụi lơ trên giường, giống như ảo thuật biến ra một cái bánh sinh nhật nho nhỏ.

"Tớ lại cùng cậu đón thêm một lần."

Ngô Triết Hàm vừa nói chuyện vừa châm nến.

Lần này cảm xúc hụt hẫng của Hứa Giai Kỳ liền không còn, nhanh chóng vui vẻ. Lập tức chắp tay ước nguyện. Ngô Triết Hàm nhìn thẳng vào cả thế giới ở trước mắt, dùng cả tấm lòng âm thầm lắng nghe nguyện vọng của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com