Edit Thap Nien 80 Ga Chong Lan Bon
Editor: Tiểu Màn ThầuSau khi Trần Khải Quân rời đi, anh ta lập tức đến đồn công an ở thị trấn. Ban đầu, anh ta quyết định đến đây làm việc để tránh xa Giang Đào và Lâm Ngọc. Nhưng anh ta chưa kịp đến đã nghe tin Giang Đào và Chu Lệ chuyển lên trấn trước. Dẫu vậy, giờ cũng chẳng còn quan trọng, vì rõ ràng Giang Đào chẳng hề thích anh ta, nên việc cùng ở một thị trấn cũng không vấn đề gì.Anh ta nghĩ lại, thật may mắn khi ngoài mẹ anh ra không ai biết về sự hiểu lầm trước đây của anh ta với Giang Đào, nếu không chắc mọi người sẽ cười rụng răng mất.Trần Khải Quân nhớ lại những suy nghĩ ngớ ngẩn đó, không khỏi lắc đầu bất lực. Lúc ấy, rốt cuộc anh ta bị cái gì ám ảnh mà lại tự tin đến mức nghĩ rằng Giang Đào thích mình? Rõ ràng, cô...Đột nhiên Trần Khải Quân khựng lại.Anh ta chợt nhận ra mình thực sự không hiểu nổi cách hành xử của Giang Đào. Trước khi nhảy sông rồi được cứu lên, cô không hề quen biết anh ta hay Chu Lệ. Vậy tại sao sau khi được cứu, cô lại lập tức quyết định muốn lấy chồng? Ban đầu muốn lấy anh ta, anh ta từ chối, cô không hề do dự quay sang đồng ý với Chu Lệ. Sự đồng ý đó là hoàn toàn tự nguyện. Hơn nửa tháng nay, anh ta đã nhìn thấy tất cả: Giang Đào thành tâm thành ý kết hôn, cô thực sự đối xử với Chu Lệ như người đàn ông của mình, thậm chí còn coi Chu Bảo Bảo như con ruột.Nếu ban đầu anh ta đồng ý, Giang Đào cũng sẽ đối xử với anh ta như vậy ư?Nếu đúng như thế thì tại sao đối với người đàn ông sẽ đi cùng mình cả đời, cô không hề kén chọn, ai cũng được?Trần Khải Quân cau mày suy nghĩ, cảm thấy không thể hiểu được và không tán thành cách làm của Giang Đào."Có việc gì đấy?" Ông lão ngồi ở cửa đồn công an bất ngờ lên tiếng.Trần Khải Quân lấy lại tinh thần nhìn ông già khoảng năm mươi tuổi ngồi bắt chéo chân trên bậc thang ngoài cửa đồn, ông ấy vừa hút thuốc vừa cau mày nhìn anh ta, dáng vẻ lười biếng lại mang ý không hài lòng.Trần Khải Quân không để ý, lấy lá thư giới thiệu trong túi ra nói:"Tôi đến báo cáo nhận công tác.""Báo cáo à?"Thịnh Vệ Quốc đứng dậy, bước tới rút phăng lá thư từ tay Trần Khải Quân.Trần Khải Quân hơi ngỡ ngàng, sau đó nét mặt trở nên nghiêm túc hơn. Ban đầu anh ta nghĩ đây chỉ là một ông già trông coi bình thường, nhưng không ngờ thân thủ đối phương lại nhanh nhẹn đến vậy khiến anh không kịp phản ứng đã bị lấy mất lá thư.Thịnh Vệ Quốc xem qua thư giới thiệu rồi nhìn Trần Khải Quân, thái độ nghiêm túc hơn hẳn:"Thì ra cậu là Trần Khải Quân à? Tháng trước tôi đã nhận được điện thoại thông báo cậu sẽ đến. Đi thôi, tôi dẫn cậu đi làm thủ tục."Trần Khải Quân theo sau Thịnh Vệ Quốc, nhìn sân đồn công an đầy cỏ dại, những dãy nhà lợp ngói thấp lè tè và cũ kỹ, anh ta hỏi:"Xin hỏi xưng hô thế nào ạ?""Tôi là phó trưởng đồn ở đây, cậu gọi tôi là lão Thịnh hay chú Thịnh đều được, tùy cậu." Thịnh Vệ Quốc không quay đầu lại trả lời.Chu Bảo Bảo vẫn chưa tỉnh, Giang Đào không kéo hai bao tải hành ra sân sau. Cô mở hai bao tải đổ hành ra góc nhà sau cửa, nhìn thoáng qua cũng biết đây là hành mới nhổ sáng nay. Tuy cô không dùng ngay, nhưng ngày kia là phiên chợ cuối năm để ngày mai xử lý cũng được.Điều khiến cô bất ngờ là Chu Lão Ngũ lại nhờ Trần Khải Quân mang hành đến.Không biết do ông có tâm lý muốn bù đắp hay gì, nhưng Giang Đào cũng chẳng muốn nghĩ nhiều. Dù sao lòng tốt này cô nhận, tiền hành sẽ gửi lại cho nhà bác cả, nếu Chu Lệ không rảnh thì ngày mai cô sẽ đích thân về một chuyến.Sau sự gián đoạn này, Giang Đào không còn tâm trí để ý đến tuyết nữa. Cô khép hờ cửa, quay lại phòng sau tiếp tục đan khăn.Mãi đến khi cơm tối sẵn sàng, Chu Lệ mới trở về. Tuyết suốt cả chiều đã phủ dày mặt đất. Anh giẫm lên lớp tuyết dày bước vào nhà, cất giọng vui vẻ:"Giang Đào, Bảo Bảo, anh về rồi đây!""Ba! Ba về rồi!" Chu Bảo Bảo nghe thấy liền chạy ra khỏi bếp, trên tay còn cầm một chiếc bánh bao nhân đậu hũ miến.Thời tiết lạnh hơn khi tuyết rơi. Vì ngày mai chỉ cần làm hơn bốn mươi cái bánh bao, Giang Đào rảnh rỗi nên đã trộn sẵn nhân bánh. Cô còn gói trước vài cái để nhà ăn. Chu Bảo Bảo nhanh đói không đợi được nên đã ăn trước một cái."Cẩn thận đấy, nền nhà trơn lắm." Giang Đào dặn dò rồi cũng bước ra.Chu Lệ vài bước đã tiến tới bế bổng Chu Bảo Bảo lên rồi cười nói với Giang Đào:"Tin vui đây! Em rể của Thiệu Đường đồng ý nhận việc, ngoài ra còn giới thiệu thêm hai người nữa. Anh đã gọi điện liên lạc, ngày mai và ngày kia sẽ đến nhà họ bàn chuyện. Anh đã gọi những số điện thoại mà anh họ cả đưa, có người đồng ý nói chuyện. Nếu cả ba người này đồng ý hợp tác, anh sẽ có năm chiếc máy kéo, vậy thì đi đâu cũng đủ sức cạnh tranh.""Thật tuyệt!" Đây đúng là tin vui, Giang Đào rất mừng cho Chu Lệ, khởi đầu như vậy đã rất thuận lợi rồi."Còn có tin tốt hơn, em rể của Thiệu Đường còn cho anh một số của người trung gian. Người đó ở ngay thị trấn nơi cô em gái lớn của Thiệu Đường lấy chồng. Ở gần đó cũng có một bãi cát, ông ta không chuyên làm công việc này chỉ thỉnh thoảng giới thiệu việc làm cho người khác thôi. Anh nói chắc chắn sẽ có tiền cảm ơn, ông ấy liền bảo đúng lúc bên đó có hai nhà đang cần cát. Tối nay anh định qua gặp để nói chuyện, xem có thể nhận hai việc này không."Còn hai số anh họ cả đưa nữa, một là của người chuyên giới thiệu việc cho tư nhân nhưng không muốn nói chi tiết; người kia trước đây thỉnh thoảng làm trung gian nhưng giờ đã không làm nữa."Tối nay phải đi sao?" Giang Đào nhìn lớp tuyết dày dưới đất, rồi ngước lên nhìn trời vẫn đang rơi tuyết hỏi:"Tuyết dày thế này, không thể để mai đi được à?"Chu Lệ đáp:"Đã hẹn rồi, giờ mà hủy thì không hay. Làm ăn buôn bán phải giữ chữ tín." Anh dẫm thử lớp tuyết dưới chân rồi cười:"Không sao đâu, cũng không xa, anh đi bộ một lúc là tới, em đừng lo. Anh về báo với em một tiếng thôi, giờ phải đi rồi. Tối em cứ khóa cửa ngủ trước, anh về sẽ gọi cửa."Nói xong, Chu Lệ đặt Chu Bảo Bảo xuống đất."Ăn cơm trước đã!" Giang Đào không cố ngăn cản nữa, chỉ nói:"Cơm nấu xong lâu rồi, giờ không còn nóng nữa, dù sao cũng ăn xong rồi hãy đi."Cả buổi chiều bận rộn, dù không phải việc chân tay, nhưng lại tốn sức nghĩ ngợi.Chu Lệ quả thực hơi đói, nghe Giang Đào nói vậy, do dự một chút rồi gật đầu. Dù sao ăn cơm cũng không mất bao nhiêu thời gian, về muộn một chút cũng không sao, anh là đàn ông chẳng ngại đi đêm.Bữa tối, Giang Đào làm mười mấy cái bánh bao nhân đậu hũ miến, nấu cháo ngô khoai lang, còn thức ăn là cải thảo xào tóp mỡ còn thừa từ bữa trưa.Chu Lệ nhanh chóng ăn bốn cái bánh bao và một bát cháo, khi đặt bát xuống thì Giang Đào cũng vừa ăn xong. Riêng Chu Bảo Bảo đã ăn xong một cái bánh bao trước đó nhưng vẫn chưa ăn xong bát cháo ngô khoai lang.Không đợi Chu Lệ lên tiếng, Giang Đào đã nói:"Anh trông Bảo Bảo ăn xong, em vào lấy ít đồ sẽ quay lại ngay."Thấy Giang Đào vội vàng đi về phía phòng chứa đồ ở sân sau, Chu Lệ đành ngồi lại.Thôi đợi thêm chút vậy, cũng chỉ mất vài phút thôi.Giang Đào vào phòng lấy hai chiếc khăn quàng cũ, một chiếc quấn kín đầu và mặt mình, chiếc màu xám chuẩn bị cho Chu Lệ, còn chiếc khăn đỏ vừa đan chiều nay để dành cho Chu Bảo Bảo cũng được mang ra.Chu Lệ thấy vậy ngạc nhiên hỏi:"Em làm gì thế? Định ra ngoài à?""Bảo Bảo, cháo này không uống nữa nhé. Con lau miệng đi, mẹ quàng khăn đỏ này cho con. Tối nay ba mẹ phải ra ngoài có việc, con sang nhà bà thím ngủ một đêm nhé?" Nhìn bát cháo của Chu Bảo Bảo đã ăn gần hết, Giang Đào vừa nói vừa nhanh tay lau miệng, quàng khăn cho con. Sau đó quay sang trả lời Chu Lệ:"Tuyết chưa ngừng, để anh đi một mình em không yên tâm. Em sẽ đi cùng.""Tuyết vẫn đang rơi, lạnh thế này, em cứ ở nhà đi!" Chu Lệ không đồng ý.Nhưng Giang Đào đã quyết:"Không sao đâu, em mặc áo bông lại quàng khăn ấm mà." Cô bế Chu Bảo Bảo lên rồi thúc giục Chu Lệ:"Nhanh lên, anh cũng quàng khăn vào. Chúng ta còn phải đưa Bảo Bảo sang nhà cô trước."Chu Bảo Bảo vốn đã quen ở nhà Chu Ái Hoa lại được bà rất yêu chiều nên không phản đối việc sang đó ngủ. Bé ngoan ngoãn nằm trong lòng Giang Đào còn hối thúc:"Ba, nhanh lên!"Chu Lệ hiểu rõ tính cách của Giang Đào, cô đã quyết định thì khó thay đổi. Anh đành nhượng bộ:"Hay thôi, để mai anh đi vậy."Nhưng Giang Đào không đồng ý:"Không sao đâu, em khỏe mà. Chính anh đã nói làm ăn phải giữ chữ tín, đã hẹn thì không nên thay đổi."Chu Lệ chỉ đành gật đầu: "Được rồi, vậy chúng ta đi ngay."Nói rồi, anh quàng nhanh khăn lên cổ rồi đón lấy Chu Bảo Bảo từ tay Giang Đào.Giang Đào khóa cửa xong, theo sau Chu Lệ đến nhà Chu Ái Hoa.Chu Ái Hoa lập tức đồng ý trông giữ Chu Bảo Bảo nhưng cũng không khỏi trách:"Hai đứa cũng thật là, việc gì phải gấp thế? Tuyết rơi, trời lại tối, thật không hiểu nổi... Nhưng đi hai người cũng tốt, ít ra còn chăm sóc lẫn nhau."Chị dâu họ nói:"Có cần đi xe đạp không? Nhưng thời tiết này không biết có dễ đi không.""Không cần đâu ạ, đi xe lạnh lắm, đi bộ còn ấm hơn." Giang Đào vội vàng từ chối trước khi Chu Lệ kịp lên tiếng.Thời này, xe đạp là vật dụng rất quý giá, ngày thường đi còn sợ bị trầy xước, huống chi là trời tuyết thế này. Không nói đến việc va đập, chỉ cần dính tuyết với bùn nhem nhuốc cũng khiến người ta thấy bực mình rồi.Chu Lệ cũng hiểu rõ đạo lý này, ban đầu còn phân vân có nên mượn xe hay không, nhưng thấy Giang Đào từ chối thì cũng mỉm cười từ chối theo.Nhìn Chu Lệ và Giang Đào rời khỏi cửa, chỉ một lát ngoặt qua góc đường đã không thấy bóng dáng hai người nữa, chị dâu họ thở dài nói:"Mẹ, có phải lần này Tiểu Lệ hơi cố chấp quá rồi không? Vi Đạt bảo cậu ấy suy nghĩ quá đơn giản, làm trung gian kiếm chênh lệch đâu phải dễ như vậy."Nhưng Chu Ái Hoa lại có ý kiến khác, bà nghĩ ngợi rồi nói:"Nếu chỉ có Tiểu Lệ, mẹ cũng lo lắng. Nhưng có Giang Đào giúp, không biết vì sao, mẹ cứ có cảm giác Giang Đào như mang vận may đến cho Tiểu Lệ vậy. Có cô ấy ở đó biết đâu Tiểu Lệ thật sự làm được."Chị dâu họ bật cười, mẹ chồng của chị cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội quá mê tín quá! Chỉ có tính cách Tiểu Lệ tốt, nghe nói trước đây mẹ chồng còn nhờ một bà thầy bói nào đó cầu một sợi dây may mắn, cậu ấy cũng nhận nhưng chẳng biết có đeo không.Bên này, vì có Giang Đào đi cùng, Chu Lệ không đi quá nhanh.Hai thị trấn tuy cách nhau không xa, nhưng nếu đi bộ, ngay cả đàn ông đi nhanh cũng phải mất ít nhất nửa tiếng. Tuyết trên mặt đất dày, lại thêm Giang Đào là phụ nữ, nên đến nơi cũng phải mất năm mươi phút. Nhưng trời thương, vừa ra khỏi thị trấn thì tuyết đã ngừng rơi. Không còn cái lạnh buốt rơi vào đầu, mặt, và thấm ướt quần áo, việc đi đường trong trời tuyết không còn khó khăn đến thế.Đi được chừng hơn 20 phút, nghe tiếng thở của Giang Đào hơi gấp, Chu Lệ liền kéo tay cô.Đi bộ trên tuyết rất mệt, dù trời lạnh nhưng hai người đều nóng đến mức lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi. Giang Đào nắm ngược tay anh, ngẩng đầu lên cười:"Em vẫn ổn, chỉ hơi thở gấp thôi, không mệt lắm đâu."Giang Đào là con gái nông thôn đã quen làm đủ việc. Gần đây, từ việc làm bánh bao đến bán bánh bao, cũng toàn là lao động chân tay nên cô nói thật lòng."Ừ, để anh kéo em đi, em sẽ nhẹ nhàng hơn." Chu Lệ nói.Quả thực vậy.Giang Đào thấy người nhẹ nhàng hơn, bắt đầu có tâm trạng trò chuyện:"Qua điện thoại anh cảm thấy người này thế nào, thật sự sẽ giới thiệu việc cho anh chứ?"Chu Lệ đáp: "Ông ấy giúp tư nhân tìm việc cũng là để kiếm lợi ích. Chỉ cần anh cho ông ấy đủ lợi ích, chắc chắn ông ấy sẽ giới thiệu cho anh."Giang Đào khẽ nhíu mày:"Chỉ là không biết ông ấy muốn lợi ích bao nhiêu. Nếu anh đưa, liệu có còn lời không?" Nói đến đây, cô ngừng lại, chưa để Chu Lệ trả lời đã nói tiếp:"Thực ra lúc đầu lỗ chút cũng không sao, có điều hơi vất vả, nhưng chỉ cần tiếng tăm lan ra, mọi người đều biết anh làm công việc này, lại còn liên hệ được vài xe máy kéo, biết đâu sau này không phải anh đi tìm việc mà việc tự tìm đến anh."Chu Lệ cuối cùng không kìm được mà hỏi:"Dường như em chưa bao giờ nghi ngờ anh, sao em lại tin anh như vậy?"Anh họ cả làm chung với anh bao năm còn không muốn hợp tác, rõ ràng là không tin tưởng vào ý tưởng kiếm tiền của anh.Vì em đã sống một kiếp nên biết rằng hướng đi anh chọn là đúng. Dù không thể giàu to cũng chắc chắn không lỗ lớn. Vậy nên anh muốn thử sức, đương nhiên em sẵn lòng ủng hộ.Nhưng lời này Giang Đào không thể nói ra, nghĩ một lúc đành đáp:"Vì em cảm thấy hướng đi anh chọn rất tốt, hơn nữa anh chịu khó lại chín chắn lý trí nên em tin anh."Những lời này đến tai Chu Lệ thật dễ nghe, như thể cô đang nói: Vì em thích anh nên em ngưỡng mộ anh. Những gì anh quyết định, em đương nhiên tin tưởng vô điều kiện.Trái tim Chu Lệ lập tức nóng bừng, anh ngại ngùng nhẹ nhàng ho một tiếng nói:"Anh sẽ cố gắng."Cố gắng để không phụ lòng tin của em.Hai người cứ vừa đi vừa nói, cuối cùng khoảng tám giờ tối cũng đến được thị trấn bên cạnh tìm được nhà người trung gian kia.Mọi việc đúng như Chu Lệ dự đoán. Khi biết được hai nhà kia cần bao nhiêu cát, anh đề nghị trả cho ông ta mười lăm đồng tiền hoa hồng mỗi nhà. Người trung gian lập tức đồng ý.Ông ta giúp tư nhân tìm việc cũng chỉ nhận quà hai đến ba đồng mà có khi còn là những món quà không đáng giá. Tuy rằng ông ta có thể giới thiệu một nhà cần cát cho ba bốn người nhưng không phải ai cũng hào phóng cảm ơn công giới thiệu cho ông ta. Thời buổi này, máy kéo rất đắt nên không có mấy nhà sở hữu, có những lúc nhiều nhà cần cát, dù ông ta cũng chẳng thích mấy người có máy kéo kia đã cảm ơn ít lại còn khó chịu, nhưng ông ta không thích cũng phải giới thiệu. Nếu ông ta không tìm được người làm, chủ thuê sẽ nghĩ ông ta vô dụng, dần dần sẽ không ai đến nhờ nữa.Chu Lệ đưa số tiền lớn hơn nhiều những chỗ tư nhân kia lại trả ngay một lần, còn sau này anh có làm tốt hay không, có đúng hạn hay không, ông ta cũng không cần lo. Chuyện tốt như vậy đến thằng ngốc cũng muốn đồng ý.Giao dịch thành công suôn sẻ, chín giờ Giang Đào và Chu Lệ lên đường về nhà.Dù đã dự đoán sẽ thành công, nhưng sự thuận lợi này vẫn khiến cả hai rất vui. Vì vậy, trên đường về, hai người không chỉ bước đi nhanh hơn mà còn vừa đi vừa bàn bạc kế hoạch tiếp theo.Đi được nửa đường, Chu Lệ thấy hơi thở của Giang Đào trở nên gấp gáp, anh thả tay cô ra đi nhanh lên trước rồi ngồi xuống:"Lên đi, anh cõng em."Cõng?Giang Đào lập tức từ chối:"Không cần đâu, em tự đi được."Đường tuyết vốn khó đi, Chu Lệ lại còn kéo tay cô suốt cả đoạn đường, mệt hơn cô nhiều.Nhưng Chu Lệ vẫn ngồi đó không nhúc nhích, giọng trầm thấp:"Giang Đào, anh muốn cõng em.""Hả?" Giang Đào nghi ngờ mình nghe nhầm đáp: "Em thật sự đi được."Chu Lệ vẫn giữ tư thế ngồi, quay đầu nhìn Giang Đào:"Lên đi, Giang Đào. Anh biết em đi được nhưng anh muốn cõng em. Anh muốn em đỡ mệt."Giang Đào ngẩn ra không nói gì nhưng cũng không từ chối nữa.Dù cô vẫn thấy mình không nên để anh cõng, nhưng sự chân thành trong lời nói của Chu Lệ khiến cô bị rung động. Cuối cùng, cô vẫn tựa lên lưng anh.Chu Lệ dễ dàng cõng Giang Đào lên, anh bước nhanh, vừa đi vừa nói:"Giang Đào, em gầy thật."Giang Đào vẫn chìm trong cảm xúc ấm áp từ sự quan tâm của anh, buột miệng:"Gầy không đẹp sao?"Chu Lệ khựng lại, nghiêm túc đáp:"Em mập cũng đẹp."Giang Đào cười khúc khích trêu:"Xạo quá, anh đã thấy bao giờ đâu!"Chu Lệ cười nhẹ:"Thật đấy, không thì em ăn nhiều lên, ít làm việc hơn, nuôi mình mập lên rồi hỏi lại anh.""Anh đừng xúi dại, lỡ em mập thật, anh chê thì sao?" Giang Đào không hiểu sao lại tiếp lời như vậy, còn đưa tay nhéo tai anh."Ây da, ây da, nhẹ tay chút, tai anh sắp bị em vặn đứt rồi!" Chu Lệ kêu la oai oái, bất ngờ bước nhanh hơn.Giang Đào bị bước chân rung lắc, quên mất cảm xúc ngại ngùng vừa rồi bật cười:
"Anh đúng là làm quá! Em chỉ vặn nhẹ một chút, làm sao mà đứt được! Anh ăn đi, ăn nhiều một chút, anh mới đúng là gầy, chẳng đẹp chút nào!"Chu Lệ đáp ngay:"Được, anh ăn, anh sẽ ăn nhiều hơn, cố gắng nuôi mình béo trắng trẻo, mũm mĩm để em không chê."Giang Đào vừa dứt tiếng cười thì nghe vậy lại cười lớn hơn:"Thôi đi, anh có mập thế nào cũng chẳng trắng nổi đâu!"Chu Lệ liền chạy chậm lại, vừa chạy vừa thở dốc:"Sao, em chê anh đen à?"Giang Đào ôm lấy cổ anh cười:"Em còn chê anh gầy nữa đấy!"Chu Lệ đột nhiên đổi giọng tự đắc:"Thế thì em đành chịu thôi. Dù em có chê, em cũng đã là vợ anh rồi, muốn chạy cũng không được đâu.""Em không chạy." Giang Đào khẽ nói, tay ôm chặt lấy cổ Chu Lệ rồi không kìm được cúi xuống hôn nhẹ vào vành tai nóng rực của anh:"Anh yên tâm, chỉ cần anh mãi đối xử tốt với em như thế này, em sẽ không bao giờ rời xa anh."Chu Lệ bước chậm lại nghiêm túc đáp:"Anh sẽ đối tốt với em cả đời."Giang Đào nghiêng đầu tựa mặt lên vai anh, khẽ đáp:"Em cũng sẽ tốt với anh cả đời."Tuyết đột nhiên lại rơi, cả hai lặng im không nói thêm gì. Trong không gian đầy tuyết bay lả tả, trái tim hai người cuối cùng đã sát lại gần nhau.Khi hai người vào đến thị trấn, các nhà đều đã tắt đèn, đoán chắc cũng khá khuya rồi. Giang Đào định tự xuống đi nhưng Chu Lệ không chịu, kiên quyết cõng cô đến tận cửa nhà.Nồi niêu bát đũa bữa tối còn chưa rửa. Chu Lệ khóa cửa lại nói với Giang Đào:"Em vào nhà sưởi ấm đi, anh rửa bát xong sẽ đun nước. Mình rửa ráy qua rồi ngủ sớm, mai còn phải dậy sớm gói bánh bao."Dù không làm nhiều nhưng vì phải bán vào giờ ăn sáng, họ không thể dậy trễ."Em không vào, em cùng anh xuống bếp. Anh rửa bát, em ngồi xem." Giang Đào bỗng nhiên tỏ ra bướng bỉnh.Chu Lệ đang dọn dẹp bát đũa thì khựng lại, ngẩng lên nhìn Giang Đào, trên mặt thoáng nét cười gian:"Thích dính lấy anh đến thế à?"Giang Đào hơi đỏ mặt bước nhanh về phía bếp sau:"Ai dính anh chứ, em chỉ sợ anh nhớ em quá, vội đi tìm em mà rửa bát không sạch thôi. Mau lên, đừng ngẩn ra nữa, em buồn ngủ lắm rồi."Chu Lệ phá lên cười:"Được, được, đến ngay đây!"
"Anh đúng là làm quá! Em chỉ vặn nhẹ một chút, làm sao mà đứt được! Anh ăn đi, ăn nhiều một chút, anh mới đúng là gầy, chẳng đẹp chút nào!"Chu Lệ đáp ngay:"Được, anh ăn, anh sẽ ăn nhiều hơn, cố gắng nuôi mình béo trắng trẻo, mũm mĩm để em không chê."Giang Đào vừa dứt tiếng cười thì nghe vậy lại cười lớn hơn:"Thôi đi, anh có mập thế nào cũng chẳng trắng nổi đâu!"Chu Lệ liền chạy chậm lại, vừa chạy vừa thở dốc:"Sao, em chê anh đen à?"Giang Đào ôm lấy cổ anh cười:"Em còn chê anh gầy nữa đấy!"Chu Lệ đột nhiên đổi giọng tự đắc:"Thế thì em đành chịu thôi. Dù em có chê, em cũng đã là vợ anh rồi, muốn chạy cũng không được đâu.""Em không chạy." Giang Đào khẽ nói, tay ôm chặt lấy cổ Chu Lệ rồi không kìm được cúi xuống hôn nhẹ vào vành tai nóng rực của anh:"Anh yên tâm, chỉ cần anh mãi đối xử tốt với em như thế này, em sẽ không bao giờ rời xa anh."Chu Lệ bước chậm lại nghiêm túc đáp:"Anh sẽ đối tốt với em cả đời."Giang Đào nghiêng đầu tựa mặt lên vai anh, khẽ đáp:"Em cũng sẽ tốt với anh cả đời."Tuyết đột nhiên lại rơi, cả hai lặng im không nói thêm gì. Trong không gian đầy tuyết bay lả tả, trái tim hai người cuối cùng đã sát lại gần nhau.Khi hai người vào đến thị trấn, các nhà đều đã tắt đèn, đoán chắc cũng khá khuya rồi. Giang Đào định tự xuống đi nhưng Chu Lệ không chịu, kiên quyết cõng cô đến tận cửa nhà.Nồi niêu bát đũa bữa tối còn chưa rửa. Chu Lệ khóa cửa lại nói với Giang Đào:"Em vào nhà sưởi ấm đi, anh rửa bát xong sẽ đun nước. Mình rửa ráy qua rồi ngủ sớm, mai còn phải dậy sớm gói bánh bao."Dù không làm nhiều nhưng vì phải bán vào giờ ăn sáng, họ không thể dậy trễ."Em không vào, em cùng anh xuống bếp. Anh rửa bát, em ngồi xem." Giang Đào bỗng nhiên tỏ ra bướng bỉnh.Chu Lệ đang dọn dẹp bát đũa thì khựng lại, ngẩng lên nhìn Giang Đào, trên mặt thoáng nét cười gian:"Thích dính lấy anh đến thế à?"Giang Đào hơi đỏ mặt bước nhanh về phía bếp sau:"Ai dính anh chứ, em chỉ sợ anh nhớ em quá, vội đi tìm em mà rửa bát không sạch thôi. Mau lên, đừng ngẩn ra nữa, em buồn ngủ lắm rồi."Chu Lệ phá lên cười:"Được, được, đến ngay đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com